Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

chương 81: cầu xin

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ đầu đến cuối Lý Vi Nhiên không hề nhích đến gần Tần Tang đang rơi lệ trên giường. Anh chỉ đứng từ xa nhìn cô, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã xa xôi diệu vợi.

Tần Tang từ từ ngồi dậy trên giường sững sờ. Cô không ngừng lấy tay lau đi dòng lệ trên gương mặt và hoảng loạn bất lực nhìn anh, chờ anh nói chuyện. Tần Tang cô dù có thông minh, lạnh lùng và lý trí đến cỡ nào thì cũng chỉ là một người phụ nữ.

Trái tim của Lý Vi Nhiên trong nhất thời như có ngàn mũi tên xuyên qua.

“Chuyện Trình Hạo là do anh làm.” Cuối cùng anh cất tiếng. Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đã đẩy Tần Tang vừa trải qua sự suy sụp rơi thẳng xuống địa ngục.

“Anh chỉ tức giận nhất thời mà thôi. Không nghĩ rằng gây nên chuyện nghiêm trọng đến vậy.”

“Làm sao bây giờ” Anh cười ảm đạm “Tang Tang, lần này, chúng ta thật phải chia tay nhau rồi.”

———

An Tiểu Ly khẩn trương kéo tay của Trần Ngộ Bạch. Bởi vì dáng vẻ của anh thật giống như muốn đánh Tiểu Cầm Thú. Mặc dù cô không hiểu đã có chuyện gì xảy ra khiến tình trạng vô cùng rối rắm thế này. Nhưng qua vẻ mặt của Trần Ngộ Bạch, cô đoán chắc là Tiểu Cầm Thú đã làm chuyện sai quấy rồi.

Trong phòng bệnh bỗng vang lên những âm thanh hỗn loạn xen lẫn tiếng gào thét chói tai của Tần Tang. Tần Tống cả kinh, không quan tâm đến anh ba của mình đang muốn nói gì, anh xoay người vọt vào trong phòng.

Lý Vi Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ. Còn Tần Tang thì ném hết tất cả những đồ vật cô có thể chạm tới vào người anh. Trong phòng hỗn độn cả lên, bình truyền dịch thì vỡ nát, trên đất đầy miểng thủy tinh. Trần Ngộ Bạch thấy thế liền kéo lại An Tiểu Ly đang lảo đảo xông lên trước ôm vào ngực mình.

Tần Tống xông qua giữ lại Tần Tang đang điên cuồng, gắt gao ôm vào lòng anh. Anh rút kim truyền dịch trên tay cô ra. Tần Tang khóc lóc quơ hai tay loạn xạ, Tần Tống không hề để ý, cây kim ngược lại cắm vào tay anh.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hỗn loạn cực kỳ thì Lý Vi Nhiên chỉ lạnh lùng xoay người bỏ đi.

“Tần Tang!” Tần Tống không để ý đến thương tích của mình, chỉ dịu dàng an ủi cô, tiếc rằng cô cũng chẳng nghe thấy gì cả. Trần Ngộ Bạch bế An Tiểu Ly không ngừng giãy dụa lên, đi ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ đến để tiêm cho Tần Tang đang mất đi khống chế một mũi an thần.

Tần Tang chậm rãi yên tĩnh lại, thất thần trong chốc lát rồi ngủ thiếp đi. An Tiểu Ly đau lòng rối rắm, chỉ là do sợ Trần Ngộ Bạch uy hiếp đòi tiêm cho cô một mũi an thần nên chỉ biết yên lặng chảy nước mắt.

An Tiểu Ly vẫn khóc suốt đường trở về. Trần Ngộ Bạch vửa lái xe vừa rút khăn giấy lần lượt đưa cho cô. Khi về đến nhà thì tiếng nói của cô cũng đã khản lại, Trần Ngộ Bạch khẽ thở dài rồi ôm cô xuống xe đi lên lầu.

“Đừng khóc nữa.” Trần Ngộ Bạch rót cho cô một cốc nước rồi ôm cô ngồi trên ghế salon an ủi. Anh không rành nói lời ngon tiếng ngọt nên cũng không biết phải nói gì. Chỉ biết ôm chặt cô lại trong giây lát rồi lau đi nước mắt nước mũi trên mặt cô: “Cuối tuần này về nhà anh ăn cơm được không?”

An Tiểu Ly vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu mãnh liệt. Hiện tại cô còn muốn đi đâu nữa chứ.

Trần Ngộ Bạch không vui đưa tay bóp mặt của cô. Tiểu Ly cúi đầu cắn tay anh cho hả giận. Hai người yên lặng giằng co với nhau trong chốc lát thì tâm trạng của cô mới khá hơn một chút. Cô buồn bã gục vào ngực Trần Ngộ Bạch “Có thể nào một ngày nào đó anh cũng làm vậy với người khác không? Khi em trở về nhà thấy anh và một người phụ nữ khác ở trên giường.”

“Nếu như chủ nhật này em ngoan ngoãn theo anh về nhà thì sẽ không có xảy ra chuyện đó.” Trần Ngộ Bạch vuốt mái tóc cô và nói thản nhiên.

“Vậy anh xin em đi.” An Tiểu Ly bắt đầu chơi xấu. Sự buồn bực chấn động cả ngày nay đã kết thúc, cô rất thích không khí an tĩnh như bây giờ.

Trần Ngộ Bạch yên lặng thật lâu. Khi cô muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh thì đã bị anh đè đầu xuống không ngẩng lên được. Qua thật lâu anh mới bực bội nói “…. anh xin em.”

An Tiểu Ly vui vẻ, cô né tránh tay anh ngẩng đầu lên cợt nhã : “Nói rõ ràng vào, xin em cái gì?”

Cho đến bây giờ Trần Ngộ Bạch chưa từng nghĩ rằng có ngày nào đó mình sẽ rơi vào cảnh uất ức thế này. Có điều cô khóc đến sưng cả mắt rất buồn cười nên khiến anh mềm lòng “Anh xin em theo anh về nhà ăn cơm…. nha?”

An Tiểu Ly ngạo mạn ngửa đầu, thận trọng “ừ” với anh. Trần Ngộ Bạch nghiến răng, đưa tay kéo cô vào lòng hôn thật lâu cho đến khi hơi thở bắt đầu dồn dập.

“Em muốn đi tắm trước…” Cả người An Tiểu Ly bủn rủn, lên tiếng yếu ớt. Trần Ngộ Bạch vốn muốn giải quyết cô ngay tại chỗ, nhưng anh biết được cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi. Nên anh chỉ hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô thêm một chút rồi để cô đi tắm trước.

Sau khi lên giường anh cũng rất dịu dàng. Anh nhẹ nhàng bắt đầu hôn từ gương mặt cô trở xuống, trêu chọc cho An Tiểu Ly phát ra những tiếng nức nở cám dỗ như con mèo nhỏ. Lúc anh tách hai chân cô ra thì cô hoảng sợ nắm lấy tóc của anh. Trần Ngộ Bạch chịu đựng cơn đau nhói trên da đầu, ngậm lấy nơi non mềm của cô. Tất cả những dây thần kinh dưới da đều có dòng điện xông lên khiến An Tiểu Ly tê rần toàn thân. Cô không tự chủ buông lỏng tay ra, giơ chân đặt lên tấm lưng anh, mập mờ chuyển động.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nuốt của anh có vẻ vang dội lạ thường. An Tiểu Ly nghe tiếng chất lỏng từ trong người mình chảy vào miệng anh thì xấu hổ không chịu nổi. Đầu lưỡi anh linh hoạt đâm vào, trong nhu có cương cọ sát lên vách tường mềm mại của cô. Cô hét lên một tiếng, phía dưới càng ướt đẫm.

“Tiểu Bạch. . . . . . thôi mà. . . . . .” An Tiểu Ly run rẩy gọi anh, cô thấy mình . . . . . sắp chết mất rồi.

Trần Ngộ Bạch ngậm hai mảnh nho nhỏ non mềm của cô, nhẹ nhàng kéo ra ngoài. Theo động tác này Tiểu Ly cũng hít sâu một hơi. Mặt Trần Ngộ Bạch còn vương chất dịch, nở nụ cười tà, anh cắn nhẹ vào điểm lồi lên, còn cố ý dùng râu cằm cọ vào chỗ ướt át nhất.

Cảm giác tê tê đầy kích thích này khiến An Tiểu Ly bật khóc, hai tay vung vẫy, chân cũng dùng sức co giật, nơi đang áp sát cằm anh thì co rút lại một cách kịch liệt.

“Thoải mái chứ?” Anh mút hết chất dịch chảy ra, khàn giọng hỏi cô. Tiểu Ly nói không nên lời, chỉ có thể rên rỉ co quắp, nhỏ giọng xin tha theo động tác không ngừng biến hóa của Ngộ Bạch. Cho đến khi anh cảm thấy cô cầu xin đủ rồi, mới từ giữa hai chân cô ngồi dậy, chèn lên thân thể nhạy cảm của cô, thẳng lưng xỏ xuyên qua.

“Tiểu Ly, chúng ta kết hôn đi”. Nửa đêm đầu hè vẫn còn hơi lạnh, sau khi hoan ái, anh liền lấy chăn quấn cô lại kỹ lưỡng, rồi kéo cô vào lòng, ngậm lấy vành tai cô và nhẹ nhàng nói.

An Tiểu Ly bị anh hành hạ hơn nửa đêm nên cả người đều mệt rã rời, cô uể oải lẩm bẩm “Kết hôn à…. phiền lắm. Trần lão sư và An lão sư sẽ nhất định không đồng ý.”

“Để anh giải quyết.”

“Mẹ của anh hình như cũng không thích em.”

“Anh thích em là được.”

Trần Ngộ Bạch rất tự nhiên đối đáp cùng cô. Anh nói xong thì căn phòng cũng yên tĩnh lại. An Tiểu Ly trợn to hai mắt khó tin nhìn vào màn đêm, cô cảm thụ được lồng ngực phía sau mình có nhịp tim đập "> mẽ.

“Chuyện đó… nói sau đi. Xem biểu hiện của anh đã.” An Tiểu Ly ổn định lại hơi thở và khẽ nói.

Trần Ngộ Bạch cúi đầu cười, dùng mũi cọ vào cổ của cô và càng ôm chặt cô hơn nữa.

—————–

Khi xuất viện, Tần Tang về thẳng Tần trạch. Trong nhà chỉ có Tần Hòe đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học là ở nhà. Vương Di xuất ngoại giải sầu với Tần Liễu đang thất tình. Tần Uy và Tần Dương đều ở công ty.

Tần Hòe rất vui mừng khi thấy Tần Tang về nhà. Cậu bước lên ôm lấy chị mình và khẽ nói cám ơn “Lâm Lâm đã nói cho em biết. Chị, cám ơn chị.”

Tần Tang mỉm cười, vỗ vỗ mặt của cậu và hỏi cậu vài câu về chuyện học tập. Tần Hòe đối đáp trôi chảy, nhưng nói đến chọn trường đại học thì Tần Hòe cau mày “Em nghĩ, em nên chọn học viện kinh tế.”

“Tại sao?” Tần Tang biết cậu rất thích chụp ảnh, nên nghĩ rằng cậu đã chọn học viện điện ảnh “Ba kêu à?”

Tần Hòa lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi “Em muốn về giúp ba và anh.”

Tần Tang nghe xong chỉ cười khổ. Tần Tống nói, sau khi cô đi, Tần gia và Trình gia gần như trở mặt. Còn Tần Uy chính trực kiên cường lại không hề hợp tác với Lương thị như những nhà ở thành tây suy đoán. Bây giờ Tần Hòe luôn luôn lãng mạn vô ưu lại quyết định thế này khiến Tần Tang dù không hiểu biết gì về kinh doanh cũng biết được hiện trạng của Tần gia đang rơi vào cảnh khó khăn ra sao.

Cũng là do cô không tốt. Tần Tang ủ rủ ngồi xuống ghế salon, trong đôi mắt hơi trống rỗng.

Sau cơm tối không bao lâu thì Tần Dương về nhà. Anh ta mệt nhọc tháo cravat đi về phòng mình, vừa đúng lúc lại gặp Tần Tang đang đi đến.

“Về rồi à?” Tần Dương cười có lệ.

Tần Tang gật đầu ”Em có thể trò chuyện với anh chút không?”

Tần Dương sững sốt rồi gật đầu “Có điều để anh tắm rửa trước đã. Lúc xế chiều anh đến công trường nên cả người đầy bụi bặm.”

Tần Tang mỉm cười. Tần Dương đi vào phòng, còn cô thì xuống lầu rót ly trà sữa và cầm ít bánh ngọt lên. Cô vào phòng làm việc nhỏ ở phòng Tần Dương đợi anh ta.

Tần Dương thay quần áo khác bước vào, đầu tóc ẩm ướt. Nhìn ra có tinh thần hơn khi nãy, càng lộ ra vẻ đẹp trai sang trọng, anh tuấn khôi ngô.

“Em đã mang đến phiền phức rất lớn cho gia đình phải không?” Tần Tang luôn nói thẳng vào vấn đề với Tần Dương.

Tần Dương nhâm nhi ly trà sữa, lại ăn ít bánh ngọt. Sau đó mới nói “Khoan nói đến đã. Phiến phức đó chỉ là nhỏ thôi.”

“Thật ra bên xây dựng cơ bản rút lại vốn, hạng mục vận hành của chúng ta cũng hơn một nửa, nên hiện tại đang ở thế mắc kẹt không lên không xuống. Nhưng vì không biết hai vị tiều thư Tần gia chúng ta rốt cuộc là rơi vào nhà nào, nên mấy công ty đối tác cũng chỉ giữ thái độ chờ xem.” Tần Dương ngẩng đầu nhìn cô “Rốt cuộc là em đang quen với ai? Tại sao anh lại nghe nói em đang quen với Tần lục thiếu của Lương thị? Không phải là Lý Vi Nhiên sao? Tần Tang, em có biết không, hai người bọn họ đều là cháu ngoại của Trương tư lệnh quân khu, là anh em họ với nhau đó.”

Tần Tang ngây ra giống như chẳng hề nghe thấy lời của Tần Dương. Tần Dương quơ quơ tay trước mặt cô, cô mới tỉnh hồn lại.

“Sao em giống như đi Giang Nam xong cũng để lạc hồn ở đó rồi hả?” Tần Dương cười hỏi cô. Tần Tang mới chợt tỉnh lại cũng mỉm cười “Em không có đi Giang Nam. Tần Dương, anh nói cho em biết làm sao em mới có thể giúp được mọi người đây?”

Tần Dương cẩn thận quan sát cô, tựa như đã phát hiện ra điều gì đó “Anh đã nói với em rồi nhưng em không nghe anh.”

“Anh không cần em làm gì. Tần gia cũng không cần. Cho đến hiện nay em cũng đã làm hết sức rồi.” Tần Dương mỉm cười “Tần Tang, thật ra thì người không xem mọi người là người trong nhà chỉ có mình em. Ít nhất đối với anh mà nói, em và Tần Liêu khác nhau chỉ ở chỗ Tần Liễu không được hiểu chuyện như em nên cần anh phải quan tâm nhiều hơn. Tựa như lần này, Tần Liễu bị Dung Nham đá, đau khổ giống như là cả thế giới đều vứt bỏ nó. Còn em thì vẫn biết hỏi anh nên làm sao đây.”

Tần Tang thở dài “Tần Dương, anh cũng nói nhiều quá.”

Tần Dương cười thân thiết.

——–

Khi An Tiểu Ly nhìn thấy Trần Thế Cương thì cười phì ra. Ánh mắt bất mãn của Trần phu nhân liền như cung tiễn bắn qua bên này.

Trần Ngộ Bạch rất giống cha của anh, chỉ thiếu cái bụng và tóc đen dày hơn thôi. An Tiểu Ly vừa nhìn chiếc đầu láng bóng của Trần Thế Cương thì liền nghĩ đến cảnh cô giáo Trần nghiến răng nghiến lợi mắng “Tên hói chết tiệt.”

Trần Ngộ Bạch ôm lấy bả vai khẽ nhúc nhích của cô và bấm cô cảnh cáo. An Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn thấy anh đang trừng mắt liếc mình nên cũng yên lặng. Ở lại đến trưa cũng có nhiều tiểu bối của Trần gia thích An Tiểu Ly vô tư lự nên xung phong dẫn cô đi thăm quan nhà. Trong phòng khách chỉ còn lại vợ chồng Trần Thế Cương và Trần Ngộ Bạch.

Trần phu nhân thở dài trước, ưu sầu nhìn con trai “Ngộ Bạch, mẹ thật sự không thích cô ta.”

Trần Thế Cương chậm rãi gật đầu đồng ý với cách nhìn của vợ mình “Có lẽ cô ta là cô gái tốt nhưng không thích hợp để làm dâu của nhà họ Trần chúng ta.”

Trần Ngộ Bạch vẫn ung dung thoải mái ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân uống trà.

“Trần Ngộ Bạch!” Trần Thế Cương không hề hài lòng với dáng vẻ này của anh.

Trần Ngộ Bạch ngẩng đầu nhìn cha mình xong lại nhấp trà rồi nói lạnh lùng “Con không quan trọng.”

“Nếu như cần phải cưới thì… chỉ có cô ấy thôi.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến sắc mặt vợ chồng Trần Thế Cương thay đổi trong nháy mắt.

Nếu như chuyện gì tệ hại hơn việc con mình cưới một cô gái bết bát thì chính là vấn đề bọn họ lo lắng lâu nay…. Tên tiên tài ưu tú, đứa con trai hoàn mỹ tựa như là người theo chủ nghĩ không lập gia đình.

“Ba mẹ đừng phiền con nữa, con không có dự định tiếp nhận lại việc kinh doanh của Trần gia. Cho nên ba mẹ đừng nói gì về việc cưới hỏi của con.” Trần Ngộ Bạch buông tách trà xuống “Dĩ nhiên, con tôn trọng ý kiến của ba mẹ cho nên mới dẫn cô ấy về đấy để ba mẹ gặp mặt. Nếu như ba mẹ đồng ý thì con sẽ chuẩn bị kết hôn. Nếu như ba mẹ nói không thích, thì con cũng sẽ tự xử lý im hơi lặng tiếng bên ngoài. Đừng nói là danh dự uy tín của nhà họ Trần chúng ta, người ta cũng là con gái nhà đàng hoàng, con không có đạo lý gì mà để cô ấy phải chịu tủi thân cả.”

Anh ung dung nói xong. Trần phu nhân là người đầu tiên khuất phụ, lo lắng vỗ vỗ chồng mình. Trần Thế Cương chỉ biết tức giận không thể làm gì con trai mình nên chỉ đứng lên phất tay đi lên lầu “Đồ bất hiếu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio