Tiêu Chiến chỉ ở nhà một tuần, sau đó quay lại phòng làm việc.
Các đồng nghiệp chưa gặp lại anh kể từ chuyến công tác Auckland.
Sau khi trở về công ty, lại nghe nói anh xin nghỉ phép gần một tháng.
Mọi người đều đoán già đoán non, thậm chí còn hỏi thăm Nguyễn Anh Kiệt, nhưng vẫn không có kết quả.
"Cậu không nói tiếng nào đã đi làm lại, mọi người đều lo lắng cho cậu suốt một tháng nay đấy." Chị Lâm mang đến cho anh một tách cà phê, trên gương mặt vẫn là nụ cười quan tâm quen thuộc của bậc đàn chị.
Tiêu Chiến vội vàng nhận lấy tách cà phê, cảm ơn: "Em chỉ cảm thấy công việc hơi mệt mỏi nên xin nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại, làm mọi người lo lắng rồi."
"Cậu đã lâu không nghỉ phép dài ngày như vậy, không lo lắng sao được." Chị Lâm vỗ vai anh, làm đồng nghiệp với Tiêu Chiến lâu như vậy dần có cảm giác thân thiết như người nhà: "Nếu có chuyện thì cứ nói ra, đừng tự giấu giếm.
Đúng rồi, chị nghe tiểu Nguyễn nói cậu đã kết hôn? Sao không nói cho mọi người biết, chị còn chưa kịp gửi tiền mừng."
Tiêu Chiến không ngờ tin tức lại lan nhanh như vậy, đành lúng túng giải thích: "Em ấy lúc trước làm việc ở nước ngoài, vội vàng trở về nước nhận giấy hôn thú rồi lại đi.
Khi đó, tụi em ngay cả thời gian gặp mặt còn không có, sao dám thu tiền mừng của mọi người."
Chị Lâm gật đầu đã hiểu: "Nếu vậy, chi bằng hôm nào rảnh rỗi mời chồng cậu cùng ăn một bữa cơm đi.
Mọi người đều chưa biết mặt." Cô nói xong lại nhớ đến lúc trước mình còn tính làm mai Tiêu Chiến với Nguyễn Anh Kiệt, thật là lo bò trắng răng mà.
Chuyện này không sai, chị Lâm cũng không tính là người ngoài.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn còn chút do dự, thật sự chưa từng dẫn theo Vương Nhất Bác tham gia những bữa tiệc kiểu này bao giờ, không biết hắn có đồng ý không.
Nhưng mà, tình huống hiện tại không tiện từ chối, cứ đồng ý trước đã: "Được, để em xem khi nào em ấy có thời gian."
Khi chị Lâm rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Chiến vẫn còn ngây người, không biết từ lúc nào, cuộc hôn nhân của anh và Vương Nhất Bác dường như đang từ từ đi vào quỹ đạo.
Dù chưa đạt đến mức độ yêu thương và ăn ý được như ba mẹ Vương, nhưng ít nhất không còn sự khách sáo và lạnh nhạt như khi hắn vừa về nước.
Nguyễn Anh Kiệt vừa vào công ty đã thấy cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến mở rộng, người đang ngồi trước máy vi tính.
Hắn hơi ngạc nhiên, sau đó mới quay sang hỏi đồng nghiệp: "Tiêu Chiến đến công ty khi nào?"
"Đến chưa bao lâu.
À đúng rồi, khi nãy anh ấy có tìm anh.
Anh đến phòng anh ấy đi."
"Tìm tôi? Được, vậy tôi đi đây."
Tiêu Chiến đã lâu không đến văn phòng, nhưng vật dụng không hề bám bụi, xem ra hằng ngày đều có người đến quét dọn.
Tài liệu anh đặt trên bàn trước khi đi Auckland cũng không có ai đụng vào, vẫn để nguyên như vậy.
"Cậu tìm tôi?" Nguyễn Anh Kiệt thấy cửa không đóng, trực tiếp đi vào.
Tiêu Chiến thấy hắn tới, gật đầu: "Ừ, tìm cậu bàn chút công việc, dạo gần đây có vấn đề gì không?"
Anh nhét đống tài liệu cũ vào tập hồ sơ, bày ra không gian trống trên bàn.
Nguyễn Anh Kiệt đã không gặp Tiêu Chiến từ lúc anh rời khỏi Auckland mà không nói lời tạm biệt.
Lúc đầu, hắn còn gọi điện thoại, nhắn tin quan tâm.
Nhưng tin nhắn hồi âm của Tiêu Chiến càng ngày càng ít, cuối cùng thậm chí không trả lời nữa.
Hắn cũng không gửi tin tiếp.
"Cũng không có gì, xử lý vẫn ổn.
Cậu......" Hắn vốn dĩ định hỏi vì sao Tiêu Chiến xin nghỉ phép lâu như vậy.
Nhưng vừa nhớ đến buổi tối hôm đó......
"Buổi tối cậu có rảnh không? Hôm nay là sinh nhật Na Na.
Cô ấy muốn mời mọi người ăn cơm."
Tiêu Chiến xua tay: "Thôi, mọi người đi đi, tôi không đi." Anh ngẩng mặt lên, cười xin lỗi Nguyễn Anh Kiệt: "Tối nay, tôi có hẹn với chồng rồi."
Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, Vương Nhất Bác đã đặc biệt dặn dò Tiêu Chiến không được tăng ca, hôm nay sẽ dẫn anh đi ăn thử một nhà hàng rất ngon.
Chuyện này không thể tùy tiện lỡ hẹn được.
====
Sau khi xem lại bản thảo của phòng thiết kế đã gần giờ, Vương Nhất Bác vẫn chưa gọi điện thoại.
Anh liếc nhìn khung trò chuyện của hai người, cũng không thấy đối phương hồi âm.
Tiêu Chiến dứt khoát ấn nút gọi.
Vương Nhất Bác đang cùng các thành viên trong nhóm thảo luận xem nên dùng cello hay violin làm nhạc cụ cho đoạn nhạc cuối.
Đang thảo luận sôi nổi thì có cuộc gọi đến.
"Xong việc chưa?" Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi, sợ làm phiền công việc của hắn.
Vương Nhất Bác liếc nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện đã gần giờ: "Sắp xong rồi, anh đến đón em đi."
"Được."
Các thành viên trong nhóm nghe hắn trả lời, cảm thấy có chút không đúng, có người to gan lên tiếng hỏi hắn có phải tối nay có hẹn không.
Vương Nhất Bác cũng không vòng vo, trực tiếp đóng tập hồ sơ lại: "Ừ, có hẹn ăn cơm, vậy hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây?"
Mọi người đồng lòng phụ họa: "Đương nhiên là được, đâu thể làm chậm trễ thời gian ăn cơm của tổng giám Vương.
Đi đi đi, mọi người giải tán, tan họp nào."
Vương Nhất Bác ở phòng làm việc đợi khoảng phút thì nhận được điện thoại của Tiêu Chiến bảo hắn xuống lầu.
Đúng lúc mọi người cũng tan sở về nhà, một nhóm người vội vã vào thang máy.
Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác sẽ xuống nhanh nên cũng không tìm chỗ đậu xe, chào hỏi với bảo vệ rồi đỗ ngay cổng chính của tòa nhà.
Không ngờ, vừa xuống xe, đã chạm mặt Vương Nhất Bác và đồng nghiệp của hắn.
"Buổi sáng, trước khi ra ngoài không phải đã mặc rất dày à? Sao lại không mặc áo khoác?" Vương Nhất Bác vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy Tiêu Chiến, liếc một cái đã chú ý tới áo len mỏng trên người đối phương, còn đang thắc mắc sao anh không ở trong xe đợi mình.
Hắn đi tới xoa nhẹ lên vành tai đỏ bừng vì lạnh của anh, cảm thấy mình như cha già không thể quản được con trai vậy.
Mỗi ngày đều lo lắng không yên.
Tiêu Chiến nhìn đồng nghiệp sau lưng đang quan sát hai người, có chút ngượng ngùng: "Trong xe có lò sưởi nên cởi ra, cái này không phải do lạnh, là do nóng quá." Nói xong lại nhìn về phía nhóm người đang đứng phía sau: "Đồng nghiệp của em hả?"
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn "quần chúng vây xem" đang chờ mình giới thiệu phía sau, chợt nhận ra hình như trước giờ chưa từng chính thức giới thiệu với người trong công ty.
Vì vậy, hắn tự nhiên quay người sang một bên, đứng cùng hàng với Tiêu Chiến, sau đó lên tiếng: "Đây là bạn đời của tôi, Tiêu Chiến.
Đây là các thành viên trong nhóm công tác của em."
???
Trong lúc ánh mắt nhóm người còn đang hoang mang "Bạn đời? Bạn đời kiểu nào? Là đã kết hôn rồi? Hay mới là người yêu? Vương tổng giám có bạn trai từ bao giờ thế?", Vương Nhất Bác đã nhanh chóng đem Tiêu Chiến ăn mặc mỏng manh nhét vào lại trong xe.
"Chúng tôi đi trước.
Ngày mai gặp."
====
Nhà hàng cách đó không xa, lúc hai người lên lầu vừa vặn đúng giờ ăn tối.
Vương Nhất Bác đang xác nhận đặt chỗ với lễ tân.
Tiêu Chiến do bệnh nghề nghiệp mà nhìn quanh quan sát bố trí cùng trang hoàng của toàn bộ nhà hàng.
Anh chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tiêu Chiến khẽ chọc Vương Nhất Bác: "Em ra bàn trước đi.
Anh vừa gặp đồng nghiệp, qua chào hỏi một chút rồi quay lại." Nói xong liền cất bước đi về hướng đó.
Gia đình ba người đang trò chuyện vui vẻ, Tiêu Chiến bước đến vỗ vai đối phương: "Trùng hợp vậy chị Lâm, chị cũng ăn cơm ở đây à?"
Anh nhớ nhà của chị Lâm cách nơi này khá xa, không nghĩ tới sẽ gặp mặt.
Chị Lâm quay đầu lại nhìn thấy là Tiêu Chiến, cũng vô cùng ngạc nhiên: "Ôi! Sao lại là cậu? Cũng do chồng chị bảo nhà hàng này rất ngon nên mới dẫn mấy đứa nhỏ tới." Vừa nói vừa nhìn sau lưng Tiêu Chiến, thấy không có ai còn tưởng rằng anh đi một mình: "Nếu em có một người, hay là ghép bàn chung với anh chị?"
Tiêu Chiến nhanh chóng từ chối: "Không, em đi với bạn.
Đây chắc là Hiểu Hiểu nhỉ, đã lớn như vậy rồi." Anh nhìn thấy con gái chị Lâm vẫy tay với mình, cũng vẫy tay lại chào bạn nhỏ.
Anh từ nhỏ đã rất thích trẻ con, vừa nhìn thấy liền không nhịn được muốn trêu chọc một chút.
Lần trước gặp chỉ mới là một cái bánh bao thịt nhỏ, thoắt cái đã trở thành tiểu mỹ nhân xinh đẹp rồi.
Vương Nhất Bác chờ mãi không thấy Tiêu Chiến quay lại, chỉ có thể đi tìm anh, kết quả vừa đến gần, phát hiện anh đang chụp ảnh với một cô bé.
"Có bàn rồi."
Tiêu Chiến còn đang chơi cùng bạn nhỏ, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác liền nhanh chóng chào tạm biệt chị Lâm: "Vậy tụi em đi đây, anh chị từ từ dùng bữa nhé." Nói xong còn vẫy tay chào cô bé: "Anh trai đi nhé, hẹn gặp lại."
Vương Nhất Bác dẫn anh đến chỗ ngồi bên cửa sổ, quay đầu lại hỏi: "Cô bé kia là ai?"
"Con gái của đồng nghiệp anh, tên Hiểu Hiểu, có phải rất đáng yêu không?"
"Ừ, khá dễ thương." Vương Nhất Bác vừa gật đầu trả lời câu hỏi của anh, vừa bận rộn suy nghĩ xem ngồi hướng nào sẽ giúp Tiêu Chiến sưởi ấm.
Hai người ngồi xuống cạnh cửa sổ, bên ngoài là vườn hoa, có rất nhiều khách không sợ lạnh đang ngồi bên dưới dùng bữa, đèn lấp lánh rất đẹp mắt.
Tiêu Chiến cho Vương Nhất Bác xem bức ảnh vừa nãy chụp cùng Hiểu Hiểu, còn nói nếu mình cũng có ngũ quan tinh xảo thế này thì thật tốt.
Vương Nhất Bác nghe xong muốn bật cười: "Anh đã rất đẹp luôn rồi á, không thể đẹp thêm nữa đâu."
"Tại sao không thể? Không phải con người đều theo đuổi vẻ đẹp hoàn mỹ sao?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trước mặt mà bỗng phẫn nộ bất bình: rõ ràng chỉ nhỏ hơn mình có một tuổi, làm sao mặt lại nhìn non hơn mình nhiều vậy?
Vương Nhất Bác cảm thấy anh nói hơi quá, không thể không ngắt lời: "Hoàn mỹ chỉ là chủ nghĩa lý tưởng mà thôi.
Anh đã đẹp như vậy mà còn không thỏa mãn, thế mọi người phải chạy đi phẫu thuật thẩm mỹ hết thôi." Nói xong, đem phần bít tết đã được cắt nhỏ đưa cho Tiêu Chiến, còn bổ sung thêm: "Thầy Tiêu trong lòng em luôn luôn hoàn mỹ nhất."
Lời này khiến Tiêu Chiến không biết đáp lại như thế nào, chỉ đành đỏ mặt cúi đầu ăn bít tết.
Anh bắt đầu thầm oán giận Vương Nhất Bác không biết là đang khen mình hay chỉ muốn dỗ cho anh vui.
Hiện tại, địa vị của anh trong lòng đối phương đã cao vậy rồi sao?
====
Trên đường lái xe về nhà, Tiêu Chiến không nhịn được đăng hình của mình và cô bé trong vòng bạn bè.
Rất nhiều họ hàng và bạn bè ấn like, có người còn bình luận hai người đều rất đẹp.
Mẹ Vương cũng bình luận một dấu chấm than.
Tiêu Chiến lúc đó nhìn thấy cũng không để ý.
Không ngờ vừa về đến nhà, điện thoại kêu lên, nhìn sang là mẹ Vương gọi đến.
Anh vẫy vẫy điện thoại với Vương Nhất Bác: "Là điện thoại của mẹ em."
Vương Nhất Bác gật đầu: "Anh nghe đi, em đi tắm trước."
Tiêu Chiến còn tưởng có chuyện gì quan trọng.
Ai ngờ mẹ Vương gọi điện để hỏi xem bé gái được đăng trong vòng bạn bè của Tiêu Chiến là ai mà xinh xắn như thế.
Anh cười bất lực nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Là con gái của đồng nghiệp, hôm nay con cùng Nhất Bác ra ngoài ăn, tình cờ gặp được."
Mẹ Vương "ồ" một tiếng, đột nhiên bắt đầu cảm thán, phải chi Vương Nhất Bác cũng có thể mang về cho bà một đứa cháu gái thì tốt biết bao.
Tim Tiêu Chiến run lên khi nghe thấy lời này...
"Mẹ, người..."
"Aiya không phải, con hiểu lầm rồi."
Mẹ Vương vỗ trán một cái, cũng tự thấy lời mình nói vừa nãy không rõ ràng, dễ khiến người khác hiểu lầm, vội giải thích rằng bà biết có rất nhiều các cặp chồng chồng đều nhận con nuôi.
Nếu hai đứa muốn, bà có thể giới thiệu một tổ chức hợp pháp, đáng tin cậy.
Tim Tiêu Chiến lúc này mới được đặt xuống lại, nhưng anh không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành cười cho qua chuyện.
Cúp điện thoại trở về phòng ngủ, Vương Nhất Bác đã tắm xong, đang ngồi trên sô pha xem di động.
Tiêu Chiến đi tới ngồi xuống bên cạnh, kể lại chuyện mẹ Vương vừa nói cho hắn nghe: "Xem ra là do nhìn thấy vòng bạn bè của anh, mới nghĩ đến chuyện này..."
"Ừ, anh đừng để ý mẹ em.
Bà ấy chính là kiểu nghĩ gì nói đấy."
Tiêu Chiến cảm thấy lời này không đầu không đuôi, đột nhiên nhắc đến thật sự quá bất ngờ, nhưng anh vẫn muốn bàn bạc với Vương Nhất Bác một chút: "Thật ra, anh có thể hiểu được suy nghĩ của ba mẹ.
Cảm thấy có một đứa trẻ làm nơi nương tựa sau này.
Chúng ta xem thử..."
Vương Nhất Bác vẫn luôn im lặng đột nhiên đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn anh.
Tiêu Chiến bị hắn nhìn như vậy cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
"Em...trước mắt không có kế hoạch cho việc này."
Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Chiến tối sầm lại, Vương Nhất Bác mới nhận ra mình đã lỡ lời: "Không phải, ý em là, có thể nhận con nuôi, nhưng không phải bây giờ." Hắn dịch đến gần Tiêu Chiến, nắm lấy tay anh đặt lên đầu gối mình, dịu dàng vuốt ve: "Hai chúng ta đều có công việc thời gian không ổn định, không thể chăm sóc trẻ con.
Nếu nhờ ba mẹ anh hay ba mẹ em đến......em cảm thấy, sẽ làm lỡ một số chuyện."
Tiêu Chiến cố hết sức rút ra trọng điểm trong lời nói của hắn, nhưng nghe đến câu cuối lại không hiểu: "Làm lỡ chuyện gì?"
"......Thì là..." Vương Nhất Bác có chút bất lực với sự chậm tiêu của chồng mình ở phương diện nào đó: "Phòng nhà chúng ta...cách âm không tốt lắm..."
Nhưng mà, Tiêu Chiến vẫn không hiểu.
Anh còn đang mơ màng cố lý giải lời nói của đối phương, Vương Nhất Bác đã trực tiếp dùng hành động cơ thể để giải thích.
"Ý gì chứ, anh đâu cảm thấy có...Này! Em làm gì đó?"
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến từ sô pha để anh ngồi lên đùi mình, nâng chân một chút, phát hiện Tiêu Chiến nhẹ hơn mình nghĩ rất nhiều, không khỏi lại bắt đầu càm ràm: "Anh thế này mà cũng được tính là một người đàn ông thân cao hơn m hả? Sao lại gầy đến mức này?" Nói xong còn sờ soạng eo người ta một cái.
"Em..." Cả khuôn mặt và lỗ tai Tiêu Chiến đều đỏ bừng: "Em thả anh xuống trước."
"Làm sao? Đã kết hôn rồi, muốn ôm cũng không cho em ôm một cái?" Vương Nhất Bác lại cố ý đỉnh chân vài cái, bắp đùi thật mềm mại...
Không biết có nên nói hay không, Tiêu Chiến tuy gầy, nhưng chỗ nào cần thịt vẫn có đủ, mông đào căng đầy khiến hắn luôn muốn làm chút chuyện xấu......
Tiêu Chiến bị hắn giam trong lồng ngực, bắp đùi hai người kề sát nhau, thậm chí mông Tiêu Chiến còn dính sát lên bụng Vương Nhất Bác.
Mà tay của người kia không an phận, càng ngày càng di chuyển xuống dưới, sờ đến hai quả đào mọng nước kia.
"Em sờ đi đâu đó, Vương Nhất Bác!" Anh giật nảy mình, gần như muốn nhảy ra khỏi vòng tay hắn.
Nhưng đã bị người vững vàng đè lại, cướp lấy nụ hôn.
Giọng nói của Vương Nhất Bác giống với đêm hôm đó say rượu ở khách sạn, dưới ánh đèn mờ tối đặc biệt quyến rũ: "Thật sự không hiểu sao? Tiêu Chiến..." Tay hắn vén lên vạt áo của người trong ngực, chạm vào làn da trắng trẻo mịn màng, môi mỏng khẽ phun ra bốn chữ: "Phu phu ân ái."
Tiêu Chiến là người miền nam, từ nhỏ chưa từng vào nhà tắm công cộng.
Sau khi tuổi trưởng thành cũng chưa từng đối mặt với ai khỏa thân như thế này, huống chi còn là người mình thích.
Vương Nhất Bác kiên nhẫn hơn so với anh nghĩ.
Không biết từ lúc nào gel bôi trơn được giấu trên tủ đầu giường đã được lấy ra tay, hướng nơi bí mật kia lướt tới.
Ngay khi cảm giác lành lạnh tiếp xúc với da thịt ấm áp, Tiêu Chiến không nhịn được rụt mông về phía sau, ánh mắt hoảng hốt như một chú nai con bị dọa sợ.
"Đừng sợ, em sẽ nhẹ nhàng." Vương Nhất Bác cúi đầu hôn hôn an ủi anh, đem tất cả lời từ chối chặn lại trong cổ họng.
"Thật là một nơi có thiên phú."
Vương Nhất Bác miêu tả chỗ đó bên tai Tiêu Chiến, giọng nói còn mang theo chút chật vật vì bị quấn chặt cùng hơi nóng hầm hập rót vào lỗ tai anh.
Hai người đều là lần đầu tiên, không ai dễ chịu hơn ai.
Hình ảnh cắn môi dưới của Tiêu Chiến lọt vào mắt Vương Nhất Bác.
Hắn không biết anh có ý gì.
"Đau không?"
Tiêu Chiến lắc đầu, đưa tay câu lấy cổ Vương Nhất Bác để hắn cúi xuống hôn mình, khó khăn nặn ra mấy chữ đáp lại đối phương: "Có chút...thoải...mái."
Không ngờ Tiêu Chiến có thể nói được những lời này.
Vương Nhất Bác cúi đầu cười khẽ, đẩy sâu thêm vài phân: "Em muốn làm anh thoải mái hơn."
Tiêu Chiến làm sao chịu nổi cường độ này, dựa vào ngực hắn muốn lùi về sau, một bên nỗ lực cử động thân thể, một bên suy yếu nói: "Em có thể ít nói mấy câu kiểu này không!"
"Không thích nghe?" Vương Nhất Bác nắm lấy bắp đùi anh, lôi người trở lại.
"Không hẳn...cũng không phải không thích..."
Vương Nhất Bác bắt đầu được một tấc lấn một thước: "Vậy em sẽ nói nhiều hơn chút.".