Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra, trong phòng ngủ trống không, đèn đầu giường đang sáng, trên giường vẫn ngăn nắp như lúc ra ngoài vào buổi sáng.
Anh nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng, lần theo đến phòng bếp, cuối cùng tìm được Vương Nhất Bác đang đứng pha sữa cho mình.
Phòng khách im ắng, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa sổ.
Anh nhẹ nhàng bước đến cầm ly sữa đi, mơ hồ nghe được hai từ "khách sạn" và "camera" bằng tiếng Anh ở đầu dây bên kia.
Rất dễ nhận ra là giọng New Zealand, Tiêu Chiến biết có liên quan đến vấn đề bản nhạc bị tiết lộ, không tiện nghe nhiều, nhanh chóng cầm ly trở về phòng ngủ.
Vừa đặt ly xuống, Vương Nhất Bác đã theo vào.
Cửa phòng ngủ không đóng, hắn vẫn đang cúi đầu trả lời tin nhắn.
Đèn trong bếp hình như chưa tắt, có chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.
Tiêu Chiến muốn ra ngoài tắt đèn, nhưng lại nghĩ đến bức hình khi nãy nhìn thấy trên xe, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Đã tìm ra người trộm bản nhạc chưa?"
Nghe anh hỏi câu này, bàn tay đang gõ chữ của Vương Nhất Bác rõ ràng hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Hắn nhấn nút gửi tin xong mới ngẩng đầu nhìn anh: "Ừ, trợ lý đã tìm được đoạn video bị mất."
Hắn thản nhiên thừa nhận, ngược lại khiến Tiêu Chiến không biết phải nói gì tiếp theo.
Anh vô thức chạm vào chiếc ly cạnh giường, sữa đã nguội đến nhiệt độ thích hợp để uống.
Tiêu Chiến cầm lên, một hơi uống hết, sau đó định xuống lầu rửa ly sẵn tiện tắt đèn.
Vương Nhất Bác nghiêng người cho anh ra, bản thân bước tới ngồi xuống giường.
Ga trải giường sẫm màu lõm xuống thành một vòng cung có màu sắc đậm hơn.
Nước chảy ào ào, anh nhìn chiếc ly gốm sứ màu trắng đang được chà rửa trong tay, trong đầu lại không khỏi bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Không biết vì sao, anh có cảm giác ở trước mặt người ngoài thân mật, dường như là đang cố ý chứng minh tình cảm của bọn họ rất tốt.
Cũng có thể là do không có hôn lễ hay bất kì hình thức thông báo nào, khiến anh đánh mất cảm giác an toàn nên Vương Nhất Bác muốn bù đắp cho anh phần nào.
Nhưng ở trong thế giới riêng của hai người thế này, cả hai lại rất tôn trọng không gian của nhau.
Gần đây công việc bận rộn, Tiêu Chiến thường thấy hắn làm việc trong thư phòng đến nửa đêm.
Ngoại trừ giúp hắn pha một tách cà phê, anh cũng không làm thêm gì khác.
Âm thầm quan tâm và không quấy rầy dường như đã biến thành phương thức tốt nhất.
Anh từng gặp qua không ít chuyện cạnh tranh ác ý trong ngành.
Vì vậy, lúc đó nghe Vương Nhất Bác nói bản nhạc bị trộm mất, bản thân cũng không quá kinh ngạc, dường như đã thấy nhiều thành quen.
Nhưng tại sao lại có thể là Nguyễn Anh Kiệt?
Trừ một lần gặp mặt duy nhất ở trung tâm thương mại hôm đó, hai người chẳng còn mối liên hệ nào khác.
Lúc ở Auckland, vì Tiêu Chiến giả vờ không quen Vương Nhất Bác nên đến cuối cùng, mối quan hệ này mới được vạch rõ.
Không hợp lý, cũng không có lý do.
Anh rửa ly xong quay lại phòng ngủ, Vương Nhất Bác vẫn đang cúi đầu xem điện thoại.
"Đi ngủ nhé.
Anh tắt đèn đây." Tiêu Chiến đã đặt tay lên công tắc.
Vương Nhất Bác do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Tiêu Chiến.
"Trợ lý nói là đồng nghiệp đi cùng với anh.
Anh có nhận ra không?"
Nguyễn Anh Kiệt đã đi công tác mấy ngày nay, không ai liên lạc được.
Vương Nhất Bác đã cùng công ty và người bên phía Auckland chuẩn bị đầy đủ bằng chứng, cộng thêm camera giám sát và lời khai của nhân viên lễ tân.
Hiện tại, điểm mấu chốt chính là:
Chỉ có thể chứng minh Nguyễn Anh Kiệt tự ý vào phòng của Vương Nhất Bác ở khách sạn mà chưa có sự đồng ý.
Nhưng không có bằng chứng có thể xác thực việc anh ta đã lấy trộm bản nhạc.
====
Giờ nghỉ trưa, Vương Nhất Bác theo thói quen nhờ đồng nghiệp mua giúp hắn salad đem đến văn phòng.
Toàn bộ tầng lầu hiện tại chỉ còn mỗi mình hắn.
Thấy sắp giờ, Vương Nhất Bác rời khỏi phòng đàn, quay lại phòng làm việc, qua cửa kính nhìn thấy Thư Duyệt đang ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, hình như chờ hắn đã lâu.
Hắn bước đến ngồi xuống sô pha đối diện.
Thư Duyệt thấy hắn cũng không ngạc nhiên, đi thẳng vào vấn đề: "Người đánh cắp bản nhạc của cậu bên cạnh có một nhân viên là bạn đại học của tôi.
Đoạn ghi âm này đã truyền khắp trong nội bộ công ty bọn họ rồi.
Nói số tiền đồng ý với Nguyễn Anh Kiệt không được chuyển vào tài khoản.
Anh ta đến công ty làm loạn, không ngờ bị lén ghi âm lại." USB được đẩy đến trước mặt hắn.
Vương Nhất Bác nhìn USB, có chút nghi ngờ nên không nhận lấy: Nguyễn Anh Kiệt đâu?"
"Đang trên máy bay quay về." Thư Duyệt đưa tay liếc nhìn thời gian.
Cô lại nói tiếp: "Nguyễn Anh Kiệt bỗng dưng chơi cậu một vố thế này, nguyên nhân hẳn là do Tiêu Chiến.
Tôi còn đang nghĩ khi không anh ta trộm bản nhạc của cậu làm gì, hóa ra người đào góc tường nhà anh ta chính là cậu"
Vương Nhất Bác có hứng thú: "Thời đại học, quan hệ của hai người họ rất tốt sao?"
Hắn nhớ đến trước kia vừa về nước, gặp hai người cùng đi dạo trong trung tâm thương mại.
Thật sự tốt đến mức cùng vào chung một công ty luôn?
Thư Duyệt không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Vương Nhất Bác, tự mình kể lại chuyện xưa: "Rất tốt, những người chơi thân với Nguyễn Anh Kiệt thời đại học đều cho rằng hai người sẽ quen nhau.
Thậm chí, trước khi biết tin Tiêu Chiến và cậu cưới nhau, tôi vẫn luôn nghĩ là......"
"Vậy là Nguyễn Anh Kiệt đã bắt đầu thích Tiêu Chiến từ thời đại học?" Vương Nhất Bác nắm bắt trọng điểm.
Thư Duyệt gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại vẫn thích."
====
Tiêu Chiến gặp Nguyễn Anh Kiệt ở dưới lầu công ty.
Anh ta kéo theo một vali nhỏ, đeo khẩu trang.
Tuy vậy, Tiêu Chiến vẫn có thể cách một con đường, nhanh chóng nhận ra.
"Biết chuyện hết rồi?" Nguyễn Anh Kiệt vào trong tòa nhà mới tháo khẩu trang, lộ ra sắc mặt tiều tụy.
Tiêu Chiến không biết mở miệng thế nào.
Anh cũng không biết nên gọi Vương Nhất Bác trước, hay là...trực tiếp báo cảnh sát.
Nguyễn Anh Kiệt nhìn ra suy nghĩ của anh, cười xua tay: "Không cần lo lắng, chút nữa tôi sẽ đến đồn cảnh sát tự thú.
Không phải đã tra ra camera giám sát sao, còn sợ tôi chạy trốn?"
Tiêu Chiến bất ngờ trước dáng vẻ thản nhiên của anh ta.
Nhưng sự việc đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.
Vốn dĩ, Tiêu Chiến muốn trực tiếp bắt taxi đưa anh ta đến đồn cảnh sát, nhưng Nguyễn Anh Kiệt bảo còn chuyện muốn nói với Tiêu Chiến.
Vì vậy, hai người lại quay lên lầu.
"Tại sao làm vậy?" Tiêu Chiến hỏi ra câu bản thân muốn hỏi nhất.
"Tại sao à?" Nguyễn Anh Kiệt bật cười: "Cậu cảm thấy nguyên nhân là gì?"
Mặc dù đã sớm đoán được lý do, nhưng Tiêu Chiến vẫn không muốn tin.
Cho dù đánh cắp bản nhạc thì thế nào? Có lẽ Vương Nhất Bác sẽ không thể tham gia cuộc thi lần này, hoặc dẫn đến những hậu quả khác nghiêm trọng hơn.
Nhưng dù thế nào cũng không nặng như những gì Nguyễn Anh Kiệt phải trả giá.
"Cậu cho rằng bản thân làm việc này có thể thay đổi được gì?" Tiêu Chiến ngoại trừ tức giận cũng chỉ biết thở dài: "Trộm một bản nhạc có tác dụng sao? Sau này, em ấy còn có thể viết ra nhiều bản nhạc hay hơn thế nữa."
Nguyễn Anh Kiệt có chút ngạc nhiên, mơ hồ hỏi: "Một bản nhạc? Cậu không biết gì à?"
Tiêu Chiến sửng sốt: "Ý cậu là gì?"
"Ha ha ha, Vương Nhất Bác không nói cho cậu biết? Thật ngại quá, vậy mà tôi lỡ phá hỏng bất ngờ mà cậu ta định dành cho cậu rồi." Nguyễn Anh Kiệt đi tới khóa trái cửa, lúc xoay người, toàn bộ ý cười trong mắt đã biến mất.
====
giờ chiều, lần đầu tiên Vương Nhất Bác không nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến hỏi hắn mấy giờ tan làm.
Hắn gọi điện sang chỉ nghe máy báo bận.
Vương Nhất Bác còn nghĩ chắc anh đang bận họp, quên báo với mình, tiếp tục ngồi đợi ở văn phòng.
Hắn thỉnh thoảng gửi tin nhắn, cho rằng nếu Tiêu Chiến nhìn thấy sẽ trả lời lại.
Đến khi kim giờ sắp chỉ số , điện thoại trên bàn rung lên.
Không phải Tiêu Chiến, là một số lạ.
"Alo, xin chào.
Xin hỏi có phải người nhà của Tiêu Chiến không? Phiền anh đến đồn cảnh sát đón anh ấy."
Hành lang hẹp dài không nhìn thấy điểm cuối.
Sau khi nộp tiền bảo lãnh, Vương Nhất Bác mới tìm thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên băng ghế dài trước cổng.
Hắn đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang nhau: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tiêu Chiến chuẩn bị khởi động xe, nhưng bị Vương Nhất Bác đè tay lại.
"Tại sao kích động đến thế? Anh không phải người như vậy."
Xem như biết chuyện Nguyễn Anh Kiệt bán bản nhạc của hắn cho người khác với giá cao, Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến sẽ không đến mức đánh người trong công ty.
Nhất định còn có nguyên nhân khác.
"............"
Tiêu Chiến không biết phải nói thế nào.
Đường đường một người đàn ông hai mươi mấy tuổi lại đánh nhau với người khác trong công ty, cuối cùng còn phải nhờ Vương Nhất Bác đến bảo lãnh, nhắc tới thật mất mặt.
"Thì là...cãi nhau mấy câu, sau đó..." Anh không nói dối được.
Vương Nhất Bác không vạch trần anh, cũng biết hỏi thế này, anh tuyệt đối sẽ không nói thật.
Hắn im lặng tháo dây an toàn, ra đòn sát thủ: "Em đã xem camera ghi hình hiện trường, bị hôn ở đâu?"
Giọng điệu có vẻ bình thản, nhưng vào tai Tiêu Chiến lại thành một ý khác.
"Không!" Tiêu Chiến xua tay phủ nhận: "Tuyệt đối không có, ngay cả chạm cũng không."
Vương Nhất Bác vừa nãy liếc qua, phát hiện từ chỗ ngồi của Nguyễn Anh Kiệt có thể thấy được xe của bọn họ.
Đèn đường không quá sáng, kính xe cũng không nâng lên hết, hoặc do ai kia cố tình hạ xuống một nửa, để lộ ra đỉnh đầu của một trong hai người ngồi ở ghế phụ lái.
Sau đó, người phía trên khẽ cúi đầu, khớp xương sau gáy nhô ra, bị một bàn tay to giữ lấy, đè xuống hôn.
Không gian yên tĩnh trong xe chỉ còn tiếng môi lưỡi không ngừng dây dưa của hai người.
Vừa rồi, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm ngang eo đặt lên đùi.
Chỗ ngồi chật hẹp không duỗi được hết chân của cả hai.
Anh gần như phải kẹp chặt đầu gối Vương Nhất Bác để bản thân không bị tuột xuống.
"Có đeo nhẫn đàng hoàng không?" Vương Nhất Bác ôm đầu Tiêu Chiến, tránh cho người trong ngực ngọ nguậy, một tay kia lần tìm ngón áp út của Tiêu Chiến, còn tựa như chơi xấu, chậm rãi cắm vào rút ra giữa các kẽ tay.
Tiêu Chiến khó khăn đáp lại giữa lúc đang bị hôn sâu, "ừm" một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Tuy rằng hai người không còn là thanh niên mới lớn, nhưng lúc làm loại chuyện này, Tiêu Chiến vẫn xấu hổ không thôi.
Mặc dù đèn trong xe không quá sáng, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt và lỗ tai anh đều đã đỏ bừng, bị hôn đến động tình còn nhỏ giọng ngâm nga "ưm...a...".
Sau đó, càng thêm ngượng ngùng nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của Vương Nhất Bác.
Cảm giác được người trong lòng bị hôn có chút thiếu dưỡng khí, Vương Nhất Bác mới tốt bụng buông ra một lúc, chóp mũi của hai người cọ xát vào nhau, tựa như cùng một nhịp thở.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi anh, con ngươi trong đêm tối cũng lấp lánh ánh nước: "Không được mạo hiểm vì em nữa."
Nghe được lời đồng ý của người trong ngực, hắn mới nói tiếp: "Còn nữa...không cho trốn em."
"Anh không, ưm..."
Bên ngoài có cảnh sát ra cửa nói chuyện, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động mới tỉnh táo lại.
Anh chống bả vai Vương Nhất Bác, tách ra giữ khoảng cách với hắn.
Trong mắt mang theo ánh nước, môi cũng bị hôn đến sưng đỏ, anh lên tiếng nhắc nhở: "Bên ngoài có người."
Vương Nhất Bác sợ nếu còn tiếp tục bắt nạt, bảo bối sẽ trở mặt với mình, vội lấy lòng giúp anh cài lại nút áo sơ mi đàng hoàng.
Hai người cứ như vậy ôm chặt nhau một lúc, hắn lại mở miệng:
"Anh có biết bây giờ em muốn làm gì nhất không?"
"Làm gì?" Tiêu Chiến cũng vô thức đưa tay sờ vào nút áo không biết bị người kia lén cởi ra từ lúc nào, có hơi xấu hổ.
Tầm nhìn của Vương Nhất Bác chuyển từ mặt Tiêu Chiến sang ngón áp út ửng đỏ do lưu lại dấu vết chơi xấu của hắn khi nãy.
"Em muốn quay kính xe xuống hết, để Nguyễn Anh Kiệt nhìn cho kĩ, anh là người của em.".