Blue - Neleta

chương 93-3: phiên ngoại 5: bảo bảo chào đời!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giáng Sinh trôi qua, năm mới cũng đã qua, bụng của Khổng Thu, Cam y và Mục Dã cũng đều to lên không ít, mắt thấy đã gần đến tháng thứ bảy, ba người đều bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Còn về phía ba vị chủ nhân, Blue, Y Đông và Bố Nhĩ Thác có khẩn trương hay không cũng không ai biết dược. Bất quá sau khi người hầu mang thai đến tháng thứ bảy, cả ba đều vô cùng tự giác ôm người hầu của mình về Miêu Linh Tộc, chuẩn bị tinh thần chào đón bé yêu chào đời.

Cháu mình sắp chào đời, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Nữu Nhân và Ba Địch Ma đâu cả. Blue và Bố Nhĩ Thác lại càng chẳng hề trông mong gì việc cha mẹ mình có thể trở về, cũng chẳng buồn cho người đi truyền lời, còn Khổng Thu và Mục Dã thì cũng đã quá quen với mối quan hệ lãnh đạm giữa người thân trong gia đình của Miêu Linh Tộc cho nên cũng chẳng cảm thấy việc con mình chào đời mà không được ông bà nội chúc phúc có gì đáng để thương tâm, hiện tại, cả hai chỉ cần an tâm ở nhà chờ sinh con là được rồi.

Trở lại Miêu Linh Tộc, Cam Y, Mục Dã và Khổng Thu liền luận lý thành chương mà bị tách nhau ra, ba người sống cùng nhau suốt mấy chục năm đã thành thói quen, nay phải tách ra, tuy có chút khó thích ứng, bất quá cả ba cũng đã thương lượng ổn thỏa, chờ sau khi bé con ra đời, nhất định phải dùng hết mọi cách để chủ nhân của họ đồng ý cho cả ba thường xuyên gặp mặt mới được, còn nếu vẫn không đồng ý, họ sẽ xuất luôn tuyệt chiêu sát thủ mà Nữu Nhân và Bối Ti đã truyền dạy.

Vừa ăn cây kem mát lạnh, Khổng Thu vừa đem đống hình cậu đã chụp trong máy tháng này lồng vào album. Từ sau khi bụng ngày càng to lên đến nay, Khổng Thu đã “tự sướng” không biết bao nhiêu là hình, dù gì thì dạo này cũng đang thịnh hành phong trào này mà. Đương nhiên mớ ảnh này tuyệt đối không thể phổ biến ra bên ngoài được, hơn nữa, cho dù cậu có muốn đem cho “ai đó” coi thì cũng sẽ bị vị chủ nhân siêu cấp thích ăn dấm chua này cào nát hết cho mà coi.

Ở Miêu Linh Tộc, bốn mùa đều như thu, mùa xuân vẫn có chút se se lạnh, nhưng trời thu lại mát mẻ dễ chịu vô cùng. Nếu so với mấy thai phụ bình thường, thì bụng của Khổng Thu lúc này tương đương với người đã mang thai sáu tháng, bất quá mặc dù trước đây bụng cậu khá nhỏ, nhưng bây giờ lại là người to bụng nhất trong ba người. Tiếp theo là bụng của Cam Y, bụng của Mục Dã nhỏ nhất. Từ khi mang thai, phản ứng của Mục Dã tương đối mãnh liệt, cứ ốm nghén suốt, chẳng ăn uống được gì, bụng nhỏ cũng là đương nhiên.

Đã qua bảy tháng, Khổng Thu có thể cảm nhận rõ ràng bụng mình ngày càng nặng nề, trĩu xuống, làm cậu có khi thở cũng không nổi nữa, mỗi lần đi lại chút xíu là lại thở hổn hển. Mấy hôm nay cậu nếu không nằm trên salon, cũng là lười biếng trên giường, còn không thì cuộn mình trong lòng Blue, để anh ôm cậu ra sân hít thở khí trời. Hôm nay sau khi ngủ trưa dậy, Khổng Thu từ khi mang thai đến giờ chưa từng ốm nghén nay lại phản ứng dữ dội mà nôn hết sạch toàn bộ những gì mình vừa ăn lúc trưa ra ngoài, đến tận khi không còn gì trong bụng nữa, vậy mà vẫn không ngừng nôn ra dịch dạ dày. Blue hiển nhiên cũng bị chuyện này làm cho gấp đến bốc hỏa, không ngừng gầm rú với đám hạ nhân.

Thật vất vả mới ngừng được cơn nôn mửa, bụng của Khổng Thu lại chợt nhói lên đau đớn, lúc đầu chỉ tựa như những lúc bé đùa giỡn quẫy đạp, nhưng về sau càng lúc càng đau hơn, đau đến tê tâm liệt phế. Blue biết đã đến lúc bé con đòi ra đời, liền vội vã ôm Khổng Thu vào phòng ngủ, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

“Đau quá, đau quá… Blue, em đau quá…”

Khổng Thu nắm chặt tay Blue, sắc mặt trắng bệch. Blue nháy mắt đã biến về hình thú, rồi nằm trên người Khổng Thu, không ngừng liếm láp vầng trán đang rịn đầy mồ hôi lạnh của cậu, quang mang hoàng kim từ trên người Blue dần dần lan ra, vây quanh lấy anh và Khổng Thu. Ngay khi Blue bắt đầu liếm trán cậu, Khỗng Thu cũng từ từ cảm tấy cơn đau của mình dần phôi pha đi, sắc mặt cũng dần hòa hoãn lại. Tiếp theo, thân thể cậu đã chầm chậm treo lơ lửng trên không, Blue cũng đứng lên, dã thú khổng lồ trên người Khổng Thu lúc này khiến cậu cảm thấy vô cùng áp bách.

“Blue, có phải con muốn ra rồi đúng không anh? Em sắp bị mổ rồi à?” Khổng Thu khẩn trương hỏi, chuyện đến trước mắt rồi mà lúc này cậu mới sực nhớ ra cái chuyện trọng yếu mà suốt mấy tháng nay cậu đã quên hỏi anh!!!!

“Nhắm mắt lại. Sẽ không.”

Vừa nghe Blue nói không cần phải động dao kéo, Khổng Thu không chút nghi ngờ mà thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại, một giây sau, ý thức của cậu đã chìm vào hắc ám. Thân thể Khổng Thu hoàn toàn lơ lửng trên không, toàn thân dần co lại theo tư thế quỳ gối, quần áo trên người cậu cũng dần biến thành từng mảnh vải nhỏ, kéo nhau rơi xuống giường. Bên trong kết giới, Blue không ngừng liếm láp bụng của Khổng Thu, quang mang màu lam từ hỏa diễm lam sắc giữa mi tâm của Blue chợt bắn ra, tiến sâu vào bụng cậu.

Vầng sáng bao quang Khổng Thu và Blue càng lúc càng chói mắt, cuối cùng lại biến thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ. Thân hình của Blue bỗng nhiên biến to hơn hẳn lúc nãy, hai chân sau đứng thẳng dậy, chân trước đặt trên cái bụng đang không ngừng biến dạng của Khổng Thu, quang mang màu lam vẫn liên tục đánh lên bụng cậu. Hơn mười phút sau, bụng của Khổng Thu cũng phát ra một vòng quang mang màu lam, quang lam càng lúc càng sáng, bụng của Khổng Thu lúc này cũng đã bị quang lam bao trọn. Lại thêm mười phút trôi qua, lam quang bắt đầu có xu hướng di chuyển về phía Blue, mà quang lam di chuyển đến đâu, “vật thể” trong bụng Khổng Thu cũng theo nó mà chuyển động, cuối cùng cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-ấy cũng đã lách mình ra khỏi bụng Khổng Thu, đầu tiên là một cái đuôi nho nhỏ sũng nước, tiếp theo đó, toàn bộ “vật thể” chầm chậm chui ra khỏi bụng cậu, được bọc trong quang mang màu lam là một bé mèo con màu cam đỏ!!!

Bé mèo con vẫn chưa mở mắt, ngực bé khẽ phập phồng, bốn chân vẫn còn cuộn lại. Blue không mấy ôn nhu cắn cổ bé, rồi đem nhét ngay vào trong chăn, lại thêm một quả cầu ánh sáng màu lam chui ra khỏi bụng Khổng Thu, lần này là một bé mèo trắng muốt, nhưng bốn chân lại đen tuyền. Bé con này vừa chào đời đã meo meo khóc loạn, trên trán bé, có một ấn ký hỏa diễm lam sắc khá mờ nhạt, không mấy rõ ràng. Không giống với anh trai mình, bé con này vừa chào dời, hai mắt đã mở to, đôi nhãn đồng màu lam giống hệt cha nó.

Cắn cổ đem bé lên giường, Blue lắc mình một cái, lại biến lại thành người, sau đó nhẹ nhàng ôm Khổng Thu, bế cậu đặt lên giường. Hai bé mèo vừa chào dời liền khẽ bò bò đến bên cạnh ba, meo meo không ngừng, tựa hồ đã đói bụng lắm rồi. Bất quá, hai bé không dám đến gần cha mình, vì trên người cha không có chút ấm áp mà mấy bé cần chút nào.

“Meo meo ô meo meo ô…” Bé mèo lớn cũng đã chịu mở mắt, cũng một đôi nhãn đồng màu lam. Hai bé con vừa chào đời không lâu, đã vội vàng dùng bốn chân bé xíu của mình khẽ chập chững bước đến gần Khổng Thu. Cũng may là Blue không nổi cơn mà quạt hết cả đám xuống giường, anh khẽ hôn lên trán Khổng Thu một cái, quả cầu ánh sáng trong phòng cũng dần tán đi.

“Ưm….” Khổng Thu chầm chậm mở mắt ra, chưa kịp tỉnh táo lại, đã nghe thấy tiếng mèo con gọi mẹ. Tim khẽ nhói lên một cái, cậu nháy mắt đã định thần lại.

“Blue!”

“Meo meo ô..”

“A!..”

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, cả người Khổng Thu sững lại, đây là cái gì!!!!

“Meo meo ô meo meo ô…”

Hai bé con ướt nhẹp, to như mấy bé mèo tầm năm sáu tháng tuổi bình thường ở nhân giới đang khẽ bò đến bên tay Khổng Thu, rồi nhẹ nhàng gặm cắn ngón tay cậu, liếm rồi lại liếm, đói bụng quá à.

“Blue…. Em muốn chết…” Thanh âm của Khổng Thuc có chút suy yếu, tim như muốn vỡ nát ra. Đây là con của cậu, của cậu, là hai bé mèo con xinh xắn của cậu! Ba phút sau, trong phòng ngủ chợt truyền ra tiếng la thất thanh đáng sợ của người nào đó: “A a a a a a a! Dễ thương quá! Dễ thương quá à! Blue, Blue, Blue ơi…… Tụi nó dễ thương quá à! Dễ thương quá!”

“Thu Thu!”

“A a a a a, Blue, em yêu anh, em yêu anh nhất trên đời!”

Hoàn toàn quên mất cơn đau đớn mới vừa trải qua, Khổng Thu lúc này hoàn toàn tập trung chú ý lên hai bé con đáng yêu xinh xắn. Trừng mắt nhìn hai con mèo “khó ưa” đã dám thu hút ánh mắt của Khổng Thu, Blue bắn lên ót hai nhóc hai phát.

“Oa oa oa oa…” Tiếng trẻ con la khóc đòi bú liền thay cho tiếng mèo con nũng nịu ban nãy, trừng mắt nhìn hai bé mèo dễ thương lúc này đã biến thành hai bé sơ sinh trần trùi trụi nằm trên giường, Khổng Thu một lần nữa bị hóa đá cấp tốc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio