Tại sao lại có dục vọng mãnh liệt như vậy? Nhìn người đã tinh bì lực tận ngủ say trên giường, Bố Nhĩ Thác lại uống thêm một ngụm rượu vang. Chủ nhân sẽ sinh ra dục vọng với người hầu, nhưng điều làm anh không thể lường đến chính là loại ham muốn này lại cường liệt đến như thế, mạnh mẽ đến mức chỉ cần nhìn thấy một cái liền muốn đè ngược người này áp dưới thân, đây cũng chính là lý do tại sao gần đây anh luôn gọi người này đến bất kể lúc nào, kể cả khi người này đang làm việc. Bất quá, dạo gần đây Mục Dã và anh luôn xảy ra tranh chấp lẫn bất mãn, anh muốn dù sao cũng chỉ là thân thể của đối phương, nhưng không hiểu sao mấy ngày gần đây anh lại luôn cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì thái độ “tệ hại” của Mục Dã với anh, mệt mỏi vì vẻ mặt hờ hững, lãnh mạc của cậu.
Tại sao Mục Dã lại không thể giống những người hầu khác mà nghe lời anh đây? Anh thừa nhận tính tình của anh không tốt chút nào, nhưng anh không thể thay đổi được. Mà anh đã rất nhân nhượng với Mục Dã rồi, chứ không làm sao Mục Dã có thể ở lại công ty làm tới muộn như vậy chứ. Cái công tác vớ vẩn, không đáng để vào mắt kia thì Mục Dã lại luôn quan tâm, chú ý, vậy cớ sao anh lại không thể được quan tâm như vậy? Anh lúc nào cũng nhớ đến cậu, đây là bản năng của chủ nhân với người hầu, tại sao Mục Dã lại không hiểu? Tại sao lại không muốn quăng cái mớ công việc rác rưởi kia để cho anh nuôi chứ? Anh là chủ nhân của cậu, nghĩa vụ và trách nhiệm của anh là phải làm cho người hầu của mình có một cuộc sống sung túc.
Nâng chén rượu uống thêm một ngụm, lúc này đây Bố Nhĩ Thác mới phát hiện ra ly rượu trong tay đã cạn từ lúc nào không hay. Rót thêm một ly, Bố Nhĩ Thác đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó rồi uống một ngụm lớn. Anh không muốn tiếp tục duy trì chiến tranh lạnh kiểu như thế này với Mục Dã nữa, hay cũng có thể nói rằng anh không muốn Mục Dã tiếp tục lãnh đạm với anh. Anh khát vọng được giống như cha anh, có người hầu luôn ỷ lại và ôn nhu với mình, chứ không phải mỗi ngày đều ôm một khúc gỗ mặt lạnh đi ngủ. Đúng vậy, chính là khúc gỗ. Trừ lúc làm tình người kia sẽ để mặc anh muốn làm gì cũng được ra, thì thời gian còn lại, người nọ liền biến thành một cái khúc gỗ lạnh căm. Mỉm cười, không có; ôn nhu, không có; thậm chí ngay cả đến một câu hỏi thăm cũng không có! Cái gì cũng không có! Không chỉ có thế, cậu đối với anh càng ngày càng chán ghét ra mặt, cứ làm như mỗi ngày anh đều ngược đãi cậu vậy. Đủ rồi, anh chịu đủ rồi! Ngày mai, sau khi Mục Dã tham gia xong cái buổi lễ gì đó kia, anh sẽ mang cậu đi thật xa, tới một nơi không ai biết, anh muốn cậu hiểu rõ anh là chủ nhân của cậu, muốn mấy trăm năm sau cậu phải ở bên cạnh anh, phải yêu anh!
Đúng, yêu, anh muốn Mục Dã phải yêu anh, toàn tâm toàn ý yêu anh, tựa như mẹ yêu cha, Bối Ti yêu Khâu Nạp Đức vậy. Lần đầu tiên quả thực anh có chút thô bạo với Mục dã, nhưng đó là đau đớn bắt buộc phải trải qua khi ký kết khế ước chủ nhân – người hầu, chẳng lẽ ngay cả điều đó anh cũng phải giải thích với Mục Dã sao? Sao lại phải giải thích cơ chứ? Nói cho Mục Dã biết anh không phải nhân loại? Không, anh không cần giải thích, một ngày nào đó Mục Dã sẽ tự biết, trước lúc đó, Mục Dã nhất định phải yêu anh. Nếu Mục Dã không làm được, anh sao có thể an tâm lưu lại Mục Dã một mình mà đi Đan Á tiếp tục tu luyện chứ? Chỉ một khi Mục Dã chắc chắn sẽ tuyệt đối chờ anh, anh mới có thể đi Đan Á, bằng không lúc anh từ Đan Á trở về, Mục Dã rất có thể đã là của người khác mất rồi, đây là điều hoàn toàn không được phép phát sinh! Suy nghĩ hồi lâu, Bố Nhĩ Thác đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, anh không muốn nán lại nhìn Mục Dã sau khi rời giường nhìn anh bằng ánh mắt không cảm xúc như mọi khi, tối nay anh quyết định để cho đối phương ngủ một mình.
※
Biết rằng tối nay Mục Dã sẽ xuất hiện trên TV, Bố Nhĩ Thác đã sớm ngồi trước TV đợi. Anh đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần chờ Mục Dã trở về, anh sẽ mang người đi luôn. Dù Mục Dã có nguyện ý hay không, Bố Nhĩ Thác cũng không thèm để ý.
Cuối cùng, buổi lễ cũng được bắt đầu, Bố Nhĩ Thác sao cũng không ngờ tới sẽ có loại tình huống như vậy phát sinh, Mục Dã cư nhiên dám xuất hiện như vậy sao? Dám cùng Khổng Thu thân thân thiết thiết nắm tay nhau bước trên thảm đỏ, bộ dạng của hai người lúc này nếu dùng hai chứ ‘tình nhân’ cũng không hề sai chút nào. Đây là do Mục Dã cố tình khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, hay là nghĩ anh sẽ không xem chương trình này? Lửa giận trong mắt Bố Nhĩ Thác nháy mắt tăng vọt, nhưng chỉ một giây sau liền yên tĩnh trở lại, tuy rằng Mục Dã luôn miệng cười nhưng bộ dạng của cậu có điểm gì đó là lạ. Thân là người nằm cùng gối đắp chung chăn với Mục Dã, Bố Nhĩ Thác tự nhiên sẽ nhìn ra được.
Không làm gì thêm, Bố Nhĩ Thác chỉ chằm chằm nhìn vào Mục Dã, nhìn Khổng Thu quàng khăn lên cổ Mục Dã, Bố Nhĩ Thác càng khẳng định suy đoán của anh, đã có chuyện xảy ra với Mục Dã. Hai người đang đứng trên thảm đỏ khẳng định sẽ không thể nhận điện thoại, Bố Nhĩ Thác cầm di động chờ đợi Mục Dã rời khỏi thảm đỏ. Mặc dù biết chắc sự tình không như những gì anh nhìn thấy, nhưng nghe đám đông la hét vì Khổng Thu và Mục Dã, Bố Nhĩ Thác vẫn cảm thấy ức nghẹn trong lòng đến mức thiếu điều siết vỡ ly rượu trong tay. Xem ra anh cần ra mặt cảnh cáo Đề Cổ quản lý người hầu của y cho tốt mới được. Cuối cùng, Bố Nhĩ Thác cũng đợi được thời cơ Mục Dã lui vào trong, anh liền bấm nút gọi cho Mục Dã.
Điện thoại đã thông, Bố Nhĩ Thác không đợi đối phương lên tiếng liền nói luôn: “Nửa giờ nữa xe sẽ chờ ở cửa.” Hiện tại anh rất tức giận, vô cùng tức giận!
Ngoài dự liệu của anh, đối phương không hề lên tiếng biểu thị bất mãn như bình thường, thậm chí còn không nói lời nào. Bố Nhĩ Thác nhíu mày: “Nghe rõ chưa?”
“Thật xin lỗi, tôi là bạn của Mục Dã, anh ấy hiện tại không thể nghe điện thoại được.”
“Khổng Thu?!” Tại sao ngươi lại nhận điện thoại! “Đưa điện thoại cho Mục Dã.”
“Mục Dã bị ốm, hiện đang phát sốt, anh ấy…”
Cúp điện thoại, Bố Nhĩ Thác đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời lập tức gọi điện cho lái xe đến, anh muốn đến tận nơi chứng thực. Mục Dã bị bệnh, Mục Dã bị bệnh ư! Khó trách sao anh nhìn thấy Mục Dã có điểm khác khác. Hồi tưởng lại trong suốt khoảng thời gian qua, sắc mặt Mục Dã luôn tái xanh, khí sắc trên mặt Bố Nhĩ Thác cũng không khá hơn chút nào.
Bảo lái xe đi thẳng tới chỗ buổi diễn, Bố Nhĩ Thác càng trở nên nóng vội hơn khi không tìm thấy Mục Dã ở đâu, ngay cả Khổng Thu cũng không nhìn thấy, trái tim anh bắt đầu trùng xuống, anh vội vàng gọi điện cho cậu.
“Alô…”
“Mục Dã đâu?”
“Anh ấy… ở bệnh viện.”
“Địa chỉ.”
“Bệnh viện số đường Tân Hưng.”
Không đợi Khổng Thu nói tiếp, Bố Nĩ Thác ngắt điện thoại rồi phân phó lái xe lập tực chạy đến bệnh viện. Mi tâm của anh nhíu chặt dính sát vào nhau, tại sao anh và Mục Dã đã ký kết khế ước rồi mà Mục Dã vẫn có thể sinh bệnh.