Gắt gao che miệng, Khổng Thu cố nhịn lại khoái cảm từng đợt đang tấn công hạ thể, cậu như lâng lâng giữa thanh tỉnh và trầm mê. Đương nhiên người nào đó không hề có ý muốn cho cậu giữ lại chút thanh tỉnh cuối cùng, mà giật hai tay cậu xuống, kìm lại bên người, thắt lưng lại càng dùng sức quất xuyên.
“A, a, ưm a ư…”
Hé miệng rên rỉ, Khổng Thu cố khống chế không để thanh âm quá lớn, lúc này cậu không tài nào khép môi lại được. Nhưng đối phương cũng không muốn bỏ qua cho cậu dễ dàng như thế, anh hung hăng hôn lên môi cậu, khiêu mở hàm răng đang cố cắn chặt, muốn cậu rên to một chút!
“A ha, a a a ưm…”
Cảm giác mà con người có thể cảm nhận sâu sắc nhưng lại không tài nào kiềm chế được, chính là khoái cảm. Nhất là khi hai người đã ký kết khế ước, khoái cảm này đã được tăng lên nhiều lần. Nếu bây giờ mà đang ở trong nhà mình, cậu sẽ chẳng sợ người trên lầu sẽ nghe được mà rên rỉ cho thống khoái. Nhưng địa điểm này không thích hợp, đây là nhà của Dư Nhạc Dương, bọn họ hiện giờ đang nằm trên giường của Dư Nhạc Dương, phòng đối diện ngay dưới lầu cũng chính là phòng ngủ của hai vợ chồng họ!!!
“Cầu, cầu anh a a, Blue…..”
Mắt thấy tiếng rên của mình sắp không giữ nổi, Khổng Thu vội cắn lên bờ vai của đối phương, cậu sắp bị anh ép đến phát điên. Bên tai văng vẳng tiếng nước nhóp nhép khi cự vật bị lấy ra rồi lại xuyên vào, còn có tiếng gầm nhẹ của người nào đó đang bốc lửa giấm chua dữ dội. Hai chân Khổng Thu kẹp chặt lấy thắt lưng của đối phương, hậu huyệt co rút lại, mong đối phương có thể xuất nhanh một chút.
Nhưng người nào đó rõ ràng đang có ý trừng phạt cậu, anh thẳng lưng dậy. Một tay Blue giữ chặt hai tay của Khổng Thu trên đỉnh đầu, một tay bao lấy dục vọng còn chưa kịp phun trào của cậu, thắt lưng trừu động càng lúc càng dùng thêm lực, đôi mắt màu lam trong đêm tối vẫn có thể thấy rõ đang bừng bừng lửa giận, không chỉ vậy, còn mang thêm chút vị chua chua.
Bị những tiếng rên rỉ chi phối, thật giống như đang khát khao, tựa những con thú vào mùa động dục, hầu kết của Blue khẽ giật giật, anh rút mạnh dục vọng, lật thân thể Khổng Thu nằm sấp lại.
Cuối cùng cũng có một cơ hội thở dốc, Khổng Thu cầu xin: “Blue, đây là nhà của Nhạc Dương, bọn họ sẽ nghe được mất, đừng mà!” Còn chưa kịp nói hết, Khổng Thu cũng không biết bản thân vừa tự thêm dầu vào lửa, thoáng một cái cậu đã lại bị cự vật xuyên vào.
“Không cho phép nhắc tên hắn trước mặt anh! Anh chán ghét hắn! Trong lòng em chỉ có thể có một mình anh!”
“Ư ưm…..” Nằm úp sấp thế này, Khổng Thu chỉ có thể cắn chặt lấy gối nằm của mình, cậu thật hối hận lúc dùng cơm tối đã nói cười vui vẻ với Dư Nhạc Dương, đáng ra cậu nên nhớ rõ người này ăn giấm chua khủng khiếp đến cỡ nào, nhất là giấm chua của Dư Nhạc Dương.
“Kêu lên đi, Thu Thu, anh muốn nghe tiếng kêu của em.”
Nâng thân thể của Khổng Thu lên, Blue quyết tâm muốn cho hai người dưới lầu nghe được động tĩnh trên này.
“Không được, ưm…. A không a a a, không được!” Mắt thấy mọi chuyện dần phát triển theo hướng thất thế đến mức sắp không khống chế được, Khổng Thu gượng dậy, nhoài người bò về phía trước, giãy ra khỏi vòng tay khống chế của người nào đó.
“Thu Thu!”
Người bị giãy ra phẫn nộ cực độ, dục vọng của anh đã bị cưỡng chế rút ra khỏi thân thể ấm áp của Khổng Thu. Thở dốc mấy cái, Khổng Thu xoay người ôm lấy Blue, thuận thế áp đảo anh.
“Anh, anh không thể… như vậy….” Che miệng Blue lại, Khổng Thu không ngừng thở dốc mấy cái, rồi mới lấy hết hơi nói: “Anh biết rõ, người trong lòng em yêu… là ai…. Anh không thể… chỉ vì chút chuyện nhỏ này… mà trừng phạt em được.”
“Tối nay em vẫn còn cười nói với hắn! Lại còn dám để hắn chạm vào người em nữa!”
Cho dù trong phòng tối đen như mực, nhưng Khổng Thu vẫn nhìn rõ được lửa giận đang phừng phừng bùng cháy trong mắt của Blue. Vuốt ve thân thể Blue, hy vọng người này có thể tỉnh táo lại, Khổng Thu vô lực nói: “Đối với bạn bè, em cười nói cũng là chuyện bình thường thôi mà… Hơn nữa, hơn nữa, nếu em biết sau này mình sẽ được gặp anh, em… nhất định sẽ bảo vệ tốt trái tim của mình, chờ anh xuất hiện… Em đáp ứng anh, sau này tận lực không cùng người khác động chạm tay chân.”
Thân thể chưa phun trào hãy còn đang trong biển tình mãnh liệt, dán đùi mình lên dục vọng nóng bỏng như lửa của người nào đó, Khổng Thu trong tình trạng này vẫn cố nén dục vọng để giảng giải đạo lý cho anh, quả thật là hai chữ gian nan không thể nào đủ để hình dung hết được.
“Blue, chuyện Nhạc Dương… đều đã là quá khứ, em đối với cậu ấy, dù chỉ là một chút, một chút tình cảm loại này cũng không còn tồn tại. Blue, em cần anh, nhưng em thi thoảng cũng cần có bạn bè bên cạnh. Em cần tình yêu, nhưng cũng cần tình bạn. Sau này, khi gặp Nhạc Dương, em sẽ chú ý thái độ đối với cậu ấy. Đừng giận em nữa, được không?”
“Anh không thích tên đó!”
“Thật xin lỗi, em làm khó anh rồi.”
Dán lên môi anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, Khổng Thu dùng phương thức của mình để hạ hỏa cho anh. Tay phải nâng mặt anh lên, tay trái vuốt ve thân thể cực nóng của anh, còn chân trái cọ đi cọ lại trên đùi, cứ duy trì tư thế này trấn an này hơn nửa ngày, lửa giận của người dưới thân cuối cùng cũng dịu xuống được một chút
“Không cho phép tên đó ôm em!”
“Rồi, rồi, em sẽ tận lực.”
“Không cho phép chỉ có tận lực!”
“Blue… chủ nhân của em… Em yêu anh.”
Nhưng lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Blue trong nháy mắt chợt biến, xoay người một cái đã đem Khổng Thu đặt dưới thân, tách một chân cậu ra, cầm dục vọng vẫn sừng sững từ nãy đến giờ của mình trực tiếp xuyên vào thân thể cậu, nhanh đến mức hậu huyệt đáng thương còn chưa kịp com rúm lại.
“A a a a….” Khổng Thu chỉ kịp cắn chặt lấy lớp áo gối.
Tình cảm mãnh liệt vừa bị gián đoạn mấy phút trước giờ lại tiếp diễn, Khổng Thu không nghĩ cậu vừa gọi như vậy đã khiến cho Blue trở nên cuồng dã thế này, cậu có chút hối hận, bất quá cũng có một chút, một chút… cảm giác không rõ ràng lắm. Vòng tay qua cổ Blue, kéo đầu anh xuống, để anh hôn lên nhũ tiêm mẫn cảm trước ngực của mình, hai tay của Khổng Thu vô thức sờ lên trên. Đột nhiên, tay cậu dừng hẳn lại, động tác mãnh liệt của Blue bỗng chốc cũng đình chỉ, tựa như bị phù phép, tất cả mọi hành động đều như hóa đá.
Tĩnh lặng trong phòng làm người ta phải đổ mồ hôi lạnh. Tim của Khổng Thu đập thình thịch như trống trận, nhưng tuyệt đối không phải vì hưng phấn, mà là…. sợ hãi. Ngay khi hai tay vừa chạm đến “cái thứ” mà tuyệt đối không bao giờ hiện diện trên đỉnh đầu của con người, cậu liền cứng ngắc buông ra, đợi chờ hai giây, rồi hai tay cậu mới dần lấy lại cảm giác, khẽ sờ sờ lên mặt của người nào đó một chút, da mặt mịn thật nha!
Tay khẽ run run, Khổng Thu nuốt nước miếng, một lần nữa, cực kỳ thong thả vươn tay sờ lại lên chỗ lúc nãy, cậu sờ thật nha. Khẩn trương ôm lấy cổ của đối phương, tựa như đà điểu vùi đầu xuống cát, hy vọng những biểu tình vừa rồi không bị đối phương nhận ra. Nhưng rõ ràng đó chỉ là hy vọng xa vời.
“Thu Thu.”
Nguy rồi. Khổng Thu cắn chặt răng, không cho phép bản thân có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào. Nhịn xuống! Nhịn xuống!
“Thu Thu.”
“Ư.”
Làm sao bây giờ? Không nhịn được! Cậu rốt cục vẫn không tài nào nhịn nổi!
“Thu Thu.”
“Ách, ư, ư, …Phụt!”
“Thu Thu!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Không cho cười!”
“Ưm ưm ưm!” Em không cười, em không cười.
Mặt bị gối che kín, hai tay của Khổng Thu gắt gao che miệng lại, cố không để cho tiếng cười của mình vang ra, cậu chỉ biết giờ cậu không được phép cười. Tuy là không nhìn thấy, nhưng bằng cảm giác lúc nãy đôi tay sờ được, cậu có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Blue lúc này, một anh chàng đẹp trai có đôi tai mèo trên đầu… Nếu để Tiểu Trương nhìn thấy, nhất định sẽ hét toáng lên: “A a a a!!!! Đáng yêu quá nha!!!!Ôm một cái nào!!!!”
Được rồi, thật lòng cậu cũng muốn làm như vậy, thậm chí còn muốn chạy đến ôm luôn.
Dục vọng của Khổng Thu đã mềm nhũn, nhưng lửa giấm chua cùng với ngọn lửa giận không tài nào nói hết đã hòa làm một, nhiêu đó cũng đủ để đốt Khổng Thu ba ngày không xuống nổi giường. Nhất là khi Khổng Thu không tài nào cản được tiếng cười mà cậu cố nhẫn nhịn che giấu, lại càng khiến lửa giận của anh cháy cao thêm ba trượng. Không nói nhiều nữa, đêm nay không cho phép Thu Thu ngủ!
“Ưm ư ư….” Blue, em sai rồi, em sai rồi, em không dám nữa, anh… tha cho em đi.
Tiếng cười bị nén lại của Khổng Thu đã thay đổi âm điệu, trong lòng cậu biết chính mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, hai tay cậu ngoan ngoãn ôm lấy cổ đối phương, không dám sờ loạn nữa, rồi mới nhân lúc chính mình sắp nhịn không được nữa, mới miễn cưỡng cầu xin: “Chủ nhân ưm ân….. Tha… a a… em… đi…”
“Gào!!!”
Khổng Thu thật hoài nghi một giây sau, Blue sẽ biến thành dã thú, đem cậu ăn đến xương cốt không còn, rồi nuốt gọn vào bụng.
Ngày hôm sau mãi đến xế chiều, Khổng Thu mới ngượng ngùng dưới cái nhìn chằm chằm đầy lo lắng của Dư Nhạc Dương và Đào Đào mà từ trên lầu đi xuống. Cái áo sơ mi hôm trước bị đổi thành áo cổ lọ, nhưng vẫn không sao che được hôn ngân dưới cằm của cậu. Cũng may là hôm trước Blue đu trên cổ cậu, nên tối hôm qua lúc dùng cơm, hai vợ chồng Dư Nhạc Dương cũng không quan sát được nhiều, cậu chỉ thầm hy vọng hai người không nhớ kỹ vị trí cũng như lượng hôn ngân trên cổ mình.
Đôi chân mềm nhũn đến không tài nào cất bước nổi, vòng eo cũng không sao đứng thẳng lên được, hậu huyệt thì sưng đỏ. Khổng Thu phải miễn cưỡng hết sức mới gượng gạo duy trì được tư thế bước đi một cách bình-thường-như-không-có-chuyện-gì từ trên lầu xuống, rồi nhìn hai người, cười cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi dậy trễ.” Cổ họng đau quá. Con mèo nào đó còn chưa chịu xuống.
“Trọng Ni, cậu không có việc gì chứ?” Dư Nhạc Dương chớp chớp mắt, sao chỉ mới một đêm mà bản thân hắn có cảm giác Khổng Thu đã thay đổi hoàn toàn thế này? Trở nên…. Hắn cũng không biết phải hình dung thế nào nữa, nói sao đây nhỉ? Ừm….
“Trọng Ni, tối qua cậu đã đi dâu, làm gì vậy? Đi điều dưỡng sao?” Đào Đào cũng không ngừng chớp mắt, vẻ mặt hiện lên hai chữ “kinh diễm”: “Với bộ dáng này mà cậu không thích nam nhân quả thực là đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Đào Đào.” Khổng Thu chậm rãi ngồi xuống ghế salon, buồn bực đáp: “Chẳng lẽ trên mặt tôi có khắc rõ bốn chữ ‘đồng tính luyến ái’ sao?”
Biết tính hướng của Khổng Thu nên Đào Đào cũng không kiêng kỵ gì, ngược lại còn như chị em tốt, tiến tiến đến bên cạnh cậu, chọc chọc: “Sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu là một mỹ nam tử chứ?”
“Dư Nhạc Dương, lo mà quản lý bà xã của cậu đi!” Khổng Thu né xa Đào Đào, thuận tiện làm cho nửa người dưới của mình một đống đau đớn.
“Ầy, không phải là tối qua cậu đã trộm đi ăn vụng đó chứ?” Dư Nhạc Dương chẳng những không thèm cản vợ mình, mà còn trợ Trụ vi ngược, tiến đến bên cạnh Khổng Thu, hết chọc lại ghẹo: “ Sắc diện này vừa nhìn qua đã biết là bị làm đến sảng khoái nè. Cậu tự nhìn lại mình đi, miệng còn sưng đỏ đến thế này. Chậc chậc, tôi nhớ rõ tối qua, chỗ này của cậu làm gì có hôn ngân.” Vừa nói hắn vừa thuận tay chỉ vào một chỗ trên cằm của Khổng Thu.
Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ân Trụ Vương, vị vua cuối cùng của nhà Thương (Trung Hoa), vốn là một hôn quân vô đạo; cho nên những người làm điều độc ác thì được gọi là “trợ Trụ vi ngược”
Đẩy tay Dư Nhạc Dương ra, Khổng Thu trong lòng cắn răng oán hận, còn không phải do tiểu tử cậu làm hại. Bất quá Dư Nhạc Dương vừa nói như thế, cậu thoáng yên tâm. Như vậy là tối hôm qua hai người này không hề nghe được động tĩnh gì hết.
Trừng mắt liếc hai vợ chồng đang nội ứng ngoại hợp cùng nhau làm chuyện xấu một cái sắc lẻm, Khổng Thu cả giận nói: “Tôi đi ăn vụng, tôi mà dám đi ăn vụng sao? Tôi lái xe cả ngày về tận đây bộ không biết mệt chắc. Làm như cậu không biết tính của bạn trai tôi không bằng, anh ấy là nguyên một thùng giấm chua ủ trăm năm, nếu tôi có gan đi ăn vụng, đảm bảo hai chân của tên gian phu sẽ bị đánh gãy.”
Đào Đào khó hiểu: “Ơ? Không phải là nên đánh cậu sao?”
Khổng Thu đẩy đẩy Đào Đào ra: “Cô có cần nhẫn tâm đến vậy không?”
“Đây chỉ là phản ứng thường tình khi nam nhân nổi máu ghen thôi mà.” Đào Đào trở mình, tặng cho cậu một cái nhìn xem thường, rồi lại xáp xáp đến: “A, quên nữa, có ảnh của bạn trai không? Cho tôi và Nhạc Dương ngắm thử dung nhan xem tròn méo thế nào mà có thể làm xao xuyến được tâm hồn thiếu nữ của Khổng mỹ nhân nhà mình đây.”
Dư Nhạc Dương nghe thế liền đưa tay ra: “Đúng rồi, ảnh đâu, cậu tốt xấu gì cũng là nhiếp ảnh gia nha, đừng nói là không có tấm nào đó.”
Đẩy hai người ra, Khổng Thu làm mặt giận, khẽ quát: “Không có! Cho tôi cái gì bỏ vào bụng đi! Sắp đói chết mất rồi!”
“Ăn xong rồi xem ảnh nhé!”
“Không có!”
Đào Đào đi vào bếp, Dư Nhạc Dương chạy nhanh lại, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nói này, có phải tối qua cậu lén ra ngoài ăn vụng đúng không?”
Khổng Thu cố nén tâm tình, dùng giọng điệu trưởng lão nói lại hắn: “Cậu đừng có hại tôi.”
“Vậy sao miệng cậu lại sưng dữ vậy? Không sao đâu, tôi không ngại đâu.”
Phi! Tôi mà thèm cậu để ý hả. Giờ phút này Khổng Thu hận không thể đá văng cái tên ông tám lắm chuyện này đi xa tám trăm mét: “Chính mình cắn không được sao?”
Nhìn thấy Khổng Thu đang giận thật, Dư Nhạc Dương ngoan ngoãn giơ hai tay lên, thối lui mấy bước: “Rồi, rồi, rồi, Khổng mỹ nhân thích tự ngược, thân là chiến hữu bao năm, tôi đây chỉ có thể ủng hộ hết mình.”
“Cậu muốn chết!” Khổng Thu ôm một cái gối ném qua.