Nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt Khổng Thu sáng rực lên, kết quả cậu còn chưa kịp lên tiếng, Cam Y đã tiếc nuối lắc đầu: “Đề Cổ hiện tại không thể tiến vào Đan Á được, hiện nay năng lực của cậu ấy quá yếu, nếu tiến vào sẽ bị Đan Á cắn nuốt mất nguyên thần ngay. Đan Á không phải là vườn địa đàng, nơi đó là một chỗ tập hợp năng lượng vô cùng đáng sợ, chỉ có những người đã đạt đến giai đoạn “Đường” mới có thể chịu đựng được nguồn năng lượng trùng kích vô cùng mạnh mẽ vào cơ thể mình. Cũng bởi vì vậy, họ mới có thể nhanh chóng tăng cường năng lực của chính mình. Nói một cách tương đối dễ hiểu, chính là Đề Cổ đã đạt đến một giai đoạn nhất định, kết giới của cậu ấy tạo ra cũng sẽ dần trở nên mạnh hơn. Sau khi đạt đến “Đường”, một khi cậu ấy đã có thể thích ứng với nguồn năng lượng trùng kích đó, cậu ấy có thể căn cứ vào năng lực của chính mình mà phóng xuất ra để gia tăng thêm hiệu quả của Đan Á, điều này sẽ trợ giúp cậu ấy tu luyện nhanh hơn.”
“Tựa như xây dựng tu bổ tường thành sao?” Khổng Thu trầm tư nói: “Mỗi một người tiến vào Đan Á sẽ dùng năng lực của mình tu bổ lại kết giới cho nó ngày càng kiên cố hơn, đổi lại chính là tốc độ tu luyện của bản thân sẽ tiến bộ thần tốc.”
“Cũng không sai biệt lắm. Chẳng qua là Đan Á đã tồn tại hơn vạn năm nay cho nên nămg lượng nơi đó đã lớn đến không tài nào tưởng tượng nổi. Hiện tại cũng ít ai tu bổ nó lại lắm, chỉ cần chuyên tâm tu luyện bên trong là được rồi.”
Khổng Thu nhíu mày: “Nhưng mà đại ca nào phải “Đường”, sao Blue lại kiên quyết muốn anh ấy quay về Đan Á?”
“Một năm.” Cam Y giơ một ngón tay lên, “Người đạt đến bậc “Đường” nếu vì sử dụng năng lượng quá mức mà bị hạ cấp, thì trong cơ thể vẫn bảo lưu một phần sức mạnh của giai đoạn “Đường”… Nói thế nào cho đúng nhỉ, là một phần ký ức năng lượng đó mà anh ấy vẫn có thể tiến vào Đan Á, nhưng phần ký ức này chỉ có tác dụng trong thời hạn một năm. Nếu trong vòng một năm, anh ấy không kịp thời quay về, thì chỉ có thể dựa vào kết giới của chính mình mà một lần nữa tu luyện trở lại giai đoạn “Đường”. Đại ca từ khi sinh ra đã không ngừng tu luyện rồi, nhưng anh ấy phải mất tận ba mươi hai năm mới có thể tu luyện thành công từ “Cấn” lên “Đường”. Anh chưa từng đến Đan Á, cho nên không rõ lắm nơi đó như thế nào, nhưng Đề Cổ kiên quyết muốn đại ca đến Đan Á nghĩa là chắc chắn khi đến đó đại ca sẽ rất nhanh có thể khôi phục lại, nhưng cụ thể phải cần bao lâu thì anh không rõ.”
Nói đến đây, Cam Y buồn bực thở hắt ra: “Trước mắt, trong gia tộc hiện giờ chỉ có cha, gia gia, tam gia gia, đại bá và tứ thúc là từng vào Đan Á, tu luyện thành công bậc “Cung” và nguyên vẹn trở ra mà thôi, tất cả bọn họ đều là mèo mắt lam.”
“Em hiểu.” Khổng Thu vỗ vỗ vai Cam Y an ủi. Những vị đó chắc chắn không phải là người sẽ chịu trả lời những gì Cam Y thắc mắc.
Hai người không ai lên tiếng. Thật lâu sau, Cam Y nói trước: “Khổng Thu, nếu Đề Cổ đã kiên quyết muốn đại ca phải quay về Đan Á, điều này chứng tỏ chuyện này vô cùng trọng yếu. Có lẽ còn có chuyện gì đó mà anh vẫn còn chưa biết.”
Thần sắc Khổng Thu chợt ngưng trọng lại: “Em biết, nhưng có lẽ vì Mục Dã mới vừa bình phục, nên đại ca không có khả năng bỏ y lại một mình mà thôi. Kỳ thật em cũng thấy rất mâu thuẫn. Mục Dã hiện tại rất cần có đại ca bên cạnh, đại ca cũng không sao yên tâm nếu bỏ y lại một mình. Đại ca phải tốn năm mới có thể tiến được từ “Cấn” lên đến “Đường”, cũng không biết sau khi về Đan Á anh ấy phải mất bao lâu mới có thể khôi phục lại được. Đây không phải là chuyện một tháng hay hai tháng, mà có thể là phải chờ đợi rất lâu.”
“Khổng Thu.” Trong mắt Cam Y không giấu được vẻ đau lòng, “Mẹ của anh đã phải đợi cha đến tận bốn mươi năm đó.”
Trong lòng Khổng Thu chợt “Oành” một tiếng.
“Cha anh phải dùng đến bốn mươi năm mới có thể thành công tu luyện từ “Đường” lên đến “Cung”. Mẹ ở nhà, chờ cha suốt bốn mươi năm. Mà sở dĩ chỉ có bốn mươi năm chờ đợi đó là vì sau khi cha đạt đến bậc “Đường” ông mới gặp mẹ.”
Khổng Thu không sao nói nên lời, chuyện này có nghĩa là cậu cũng sẽ phải trải qua những tháng ngày đợi chờ dài đằng đẵng sao. Blue hiện tại chỉ mới đạt tới “Mạt”, vậy sau đó anh còn phải từ từ tu luyện lên “Bình”, rồi đến “Tỉnh”….. Nghĩ là không biết phải mất bao nhiêu cái bốn mươi năm nữa … Cậu sẽ phải cô đơn môt mình chờ đợi anh suốt vài chục năm, thậm chí có khi phải tốn hơn cả trăm năm ư?
“Khi đó anh mới hai mươi tuổi. Trong Miêu Linh Tộc tuổi này chỉ mới là một nhóc con chưa ráo máu đầu, nhưng anh vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Mẹ và cha chỉ có một lần tranh chấp duy nhất. Cha không muốn tiếp tục tu luyện, ông không muốn xa rời mẹ, mẹ cũng không muốn xa cách ông. Nhưng cha có trách nhiệm nặng nề phải gánh trên vai, ông buộc phải đạt đến bậc “Cung”. Ông có trách nhiệm phải bảo hộ an toàn cho gia tộc Tát La Cách. Lần đầu tiên trong đời anh thấy mẹ khóc thương tâm đến vậy, bà nói với cha bà sợ cô độc một mình, bà sợ cha sau khi rời khỏi bà nhiều năm như thế sẽ quên mất bà, nhưng bà vẫn quỳ trước mặt cha, cầu cha đến Đan Á tu luyện. Bà nói tuy bà rất sợ nhưng bà nguyện ý chờ cha, chờ cha dùng tư thái cường đại nhất, uy phong nhất xuất hiện trước mặt bà, chờ cha trở thành tộc trưởng chân chính được người người kính trọng và ngưỡng mộ của gia tộc Tát La Cách.
“Bác trai ông ấy….”
“Khi đó, anh nghĩ cha đã khóc. Tuy là ánh mắt ông vẫn băng lãnh như cũ, nhưng anh vẫn cảm nhận được, ông đã khóc.”
Khổng Thu cắn chặt răng, yết hầu không ngừng di động lên xuống, mi tâm nhíu lại rồi lại giãn ra, cứ thế lặp lại không ngừng. Cam Y đi đến ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mình.
“Sẽ có một ngày…” Khổng Thu hít mấy hơi thật sâu, “Em và Mục Dã sẽ phải trải qua quá trình chờ đợi này, đúng không anh?”
“Ư.” Cam Y ôm chặt lấy Khổng Thu, đau lòng nói: “Những người sinh ra là mèo mắt xanh, đều mang trong mình nguồn năng lượng cường đại, nhưng cũng vì vậy mà họ phải trả giá nhiều hơn hẳn so với những người khác…. Đó cũng là lý do tại sao rất nhiều mèo mắt lam sau khi đạt đến bậc “Đường” mới chịu đi tìm người hầu của mình, hoặc thậm chí là kiên quyết không tìm nữa, trừ phi là tình cờ tương ngộ, cũng chính vì không muốn người hầu của mình phải mòn mỏi chờ đợi suốt nhiều năm dài đằng đẵng. Cũng vì điều này mà rất nhiều mèo mắt lam đã không tìm được người hầu cho mình. Có lẽ trong thời gian họ tu luyện, người hầu định mệnh của họ đã chết mất rồi. Là người hầu của bọn họ, anh cũng không biết là hạnh phúc hay bất hạnh nữa. Nhưng hiện tại khi nhìn mẹ, anh tin là bà đang vô cùng hạnh phúc và bà cũng không hề hối hận vì quyết định ngày xưa của mình. Khổng Thu, anh biết nói ra chuyện này rất dư thừa, nhưng anh cam đoan, anh cam đoan khi ngày đó đến, anh sẽ thay Đề Cổ và đại ca bảo hộ tốt cho em và Mục Dã, anh cam đoan đó.”
“Em tin anh.” Khổng Thu ngẩng đầu, thu hồi thương cảm, miễn cưỡng cười cười: “Cam Y của em đúng là người anh trai ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất. Cám ơn anh, Cam Y.”
“Đừng nói cám ơn với anh, anh thật tâm xem em và Mục Dã là người một nhà mà.” Lau lau khóe mắt ướt át của Khổng Thu, Cam Y trấn an cậu: “Mức độ tu luyện của Đề Cổ hiện tại chỉ mới là giai đoạn sơ cấp nên cậu ấy vẫn còn có thể thường xuyên gặp em. A, còn có, chờ khi cậu ấy bắt đầu tu luyện đến giai đoạn “Đường” và “Cung”, em có thể không cần lo lắng gì mà đi du ngoạn khắp nơi. Oa! Chúng ta có thể đi xem thác nước Iguazu, còn không anh sẽ dẫn em đến Linh Hồ Tộc, ở đó anh quen biết không ít bạn bè nha, thức ăn của Linh Hồ Tộc vô cùng tuyệt vời.”
“Ngoại trừ Linh Hồ Tộc còn bộ tộc nào khác không anh?” Khổng Thu cố làm cho bản thân quên đi chuyện không bao lâu nữa cậu và Blue sẽ phải tạm xa rời nhau.
“Nhiều lắm nha.” Cam Y bắt đầu vươn ngón tay ra tính: “Ma Lang Tộc nè, Bạo Long Tộc, Thương Hùng Tộc, Xích Hầu Tộc…. Á, mà ngàn vạn lần dừng bao giờ đến Bạo Long Tộc nha, bọn họ tính tình táo bạo, không biết chút lễ nghĩa phép tắc gì hết à, là một đám hỗn đản chuyên gia gây rối.”
“Còn nữa không?”
“Để anh tính tiếp cái.”
Cam Y một mặt giới thiệu cho Khổng Thu, một mặt kể cho cậu nghe về đặc điểm của từng bộ tộc, tận lực trêu đùa để cậu vui trở lại. Giữa lúc không khí dần trở nên thoải mái khoái hoạt, ngay khi Cam Y đang miêu tả về vẻ đẹp của mĩ nữ Hồng Hạt Tộc, Khổng Thu đột nhiên hỏi một câu: “Blue nói anh ấy phải đi tìm bác trai, bác trai có thể xử lý chuyện này sao?”
Đầu ngón tay của Cam Y chợt dừng lại, rồi mới không xác định nói: “Không biết.” Hai người đột nhiên lại im lặng tiếp. một lúc sau Cam Y mới nhỏ giọng nói: “Có lẽ cha sẽ xử lý được chuyện này.”
Khổng Thu nhíu mày: “Nhưng bác trai đã lên đến “Cung” rồi mà, ông ấy chắc còn lãnh đạm gấp mấy chục lần đại ca.”
“Ách… nhưng từ trước đến giờ Đề Cổ không bao giờ làm chuyện mà bản thân không nắm chắc.” Nghĩ nghĩ một lúc, Cam Y bảo Khổng Thu nhích lại gần hơn một chút, kề tai cậu nói nhỏ: “Chúng ta có nên hỏi trước ý của Mục Dã không?”
“Đi vào thư phòng đi!”
“Bây giờ sao?”
“Ừ, ngay bây giờ.”
“Không được đâu, đại ca sẽ giết anh mất.”
“Tin em đi, không sao đâu.”
Túm lấy Cam Y còn đang mải lo rên rỉ, Khổng Thu kéo chỗ dựa vững chắc của mình chạy thẳng đến thư phòng. Nếu Mục Dã không muốn, đại ca cũng không muốn. Vậy không phải đành buông tay theo ý họ sao? Nhưng còn cậu và Blue…. Blue muốn đạt đến “Cấn” cũng còn cần một thời gian nữa, đến lúc đó rồi tính sau vậy. Cố quên đi đau đớn trong lòng, Khổng Thu tự trấn an bản thân, gắng nở nụ cười: “Phải kiên cường lên, Trọng Ni”. Mặc kệ sau này phải chờ Blue bao lâu, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, cậu vẫn sẽ chờ, chờ mãi mãi.