Bluebird Winter

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những từ ngữ vang lên trong đầu cô như một tiếng chuông. "Kết hôn với anh?"

"Đúng vậy."

"Nhưng... tại sao?"

"Em sẽ kết hôn với tôi nên Risa sẽ có được sự chăm sóc bé cần. Tôi sẽ cưới em nên tôi có thể có Risa. Em đang không yêu ai, phải không?" Lặng người, cô lắc đầu.

"Tôi cũng không nghĩ vậy. Tôi đã phải lòng con gái em ngay giây phút bé được em sinh ra trong tay tôi. Tôi muốn làm cha cô bé."

"Tôi không muốn kết hôn nữa, không bao giờ!"

"Không thậm chí vì Risa à? Nếu em cưới tôi, em sẽ không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc nữa. Tôi sẽ kí một thỏa thuận tiền hôn nhân nếu em thích. Tôi sẽ chu cấp cho cô bé, cho cô bé đi học Đại học."

"Anh không thể lấy tôi chỉ vì anh muốn con gái tôi . Hãy kết hôn với một ai đó và có những đứa con của chính anh.."

"Tôi muốn Risa" anh nói với sự bình thản đáng sợ không thể làm xiêu lòng. Sự cảnh báo bắt đầu lấp đầy cô khi cô nhận ra anh không bao giờ đi chệch ra khỏi con đường anh đã chọn cho mình.

"Nghĩ đi, Kathleen. Cô bé cần sự giúp đỡ ngay bây giờ, và trẻ em cần sự nâng đỡ trong nhiều năm liền. Tôi có phải là một con quỷ đến nỗi em không thể chịu được việc kết hôn với tôi?"

"Nhưng anh là một người lạ! Tôi không biết anh và anh cũng chẳng biết tôi. Làm sao anh thậm chí có thể nghĩ đến việc cưới tôi?"

"Tôi biết em yêu con em đủ để em liều mạng sống của chính mình đi tới phòng khám. Tôi biết em gặp vận rủi trong cuộc sống, nhưng em mạnh mẽ, và em không từ bỏ. Chúng ta đã cùng sinh một đứa bé, làm thế nào mà giờ chúng ta vẫn còn là những người lạ?"

"Tôi không biết bất cứ điều gì về cuộc đời anh."

Anh nhún vai. "Tôi có một cuộc sống hoàn toàn không phức tạp. Tôi là một bác sĩ, tôi sống trong một căn hộ, và tôi không phải kẻ sống chung chạ. Tôi rất tốt với trẻ con, và tôi sẽ không lừa dối em."

"Tôi không bao giờ nghĩ là anh sẽ" cô nói nhỏ. Cô đã bị lừa dối, và cô biết Derek khác xa với chồng cũ của cô như ngày với đêm. Nhưng cô đơn giản là không muốn một người đàn ông nào nữa trong cuộc đời cô. "Nếu như anh yêu ai đó khác thì sao? Cuộc sống của Risa sẽ không bị chia lìa chắc? Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ quyền chăm sóc bé!"

"Tôi sẽ không yêu ai khác." Giọng anh vang lên với sự chắc chắn hoàn toàn. Anh chỉ đứng đó, quan sát cô, nhưng đôi mắt anh tỏa ra sức mạnh trên cô. Thật không ngờ, cô cảm giác bên trong mình yếu dần đi. Là vợ anh, cô sẽ không có sự cay đắng, ngày qua ngày đơn giản là tồn tại. Risa sẽ có những thuận lợi mà Kathleen không thể cho cô bé.

"Tôi không thể... tôi không thể có chuyện tình dục với anh," cô cuối cùng cũng nói trong sự tuyệt vọng, bởi vì đó là điều cuối cùng để bảo vệ cô.

"Tôi sẽ không muốn em làm điều đó" Trước khi cô có thể quyết định cô cảm thấy nhẹ nhõm hay bị xúc phạm, anh đã tiếp tục, "Khi chúng ta ngủ với nhau, tôi muốn em nghĩ về nó như là làm tình, không phải là tình dục. Tình dục thì rẻ mạt và dễ dàng. Làm tình nghĩa là sự quan tâm và cam kết."

"Và anh nghĩ là chúng ta sẽ có điều đó à?"

"Khi đến lúc." Anh trao cô nụ cười hoàn toàn bình thản, như là anh cảm nhận được cô yếu đi và biết rằng anh sẽ có được điều anh muốn theo cách của anh."

Cổ họng cô nghẹn lại khi cô nghĩ về sex. Cô không biết làm tình là thế nào, và cô không biết cô có muốn biết hay không. "Mọi thứ đã xảy ra với tôi" cô nói bằng giọng khàn khàn "Tôi sẽ không thể..."

"Khi đến lúc, em yêu. Em sẽ, khi đến lúc".

Sự chắc chắn của anh làm cô sợ hãi, bởi vì có cái gì đó về anh đột ngột khiến cô cảm thấy, vào lúc nào đó trong tương lai, cô thực sẽ muốn anh làm tình với cô. Ý tưởng ấy xa lạ với cô, khiến cô cảm thấy như là toàn bộ cuộc sống của cô đột nhiên chạy sang một hướng khác. Cô đã lên kế hoạch mọi thứ trong đầu: Cô sẽ nuôi Risa, hoàn toàn dành hết cho đứa con duy nhất của cô, và sẽ có niềm vui khi thấy con bé trưởng thành. Nhưng không có chỗ nào cho một người đàn ông trong kế hoạch của cô. Larry Fields đã để lại cho cô cảm giác ghê tởm khi dời bỏ cô, mặc dù anh ta bỏ lại cô tan vỡ và mang thai. Nhưng bây giờ, đây là người đàn ông nhìn như một chiến binh thiên thần, lấy đi cuộc sống của cô và mang nó đi theo những con đường khác.

Một cách tuyệt vọng, cô thử lại lần nữa "Chúng ta quá khác biệt! Anh là một bác sĩ còn tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học. Tôi đã sống trong một trang trại bé tí bẩn thỉu cả cuộc đời. Tôi đã không ở bất cứ đâu hay làm bất cứ điều gì; anh sẽ chán đến chết với tôi trong vòng một tháng!"

Có những tia nhìn thích thú trong đôi mắt màu hổ phách của anh khi anh bước đến gần cô "Em đang nói vớ vẩn," anh nói nhẹ nhàng, tay anh trượt vào trong mái tóc dày của cô để ôm lấy gáy cô. Trước khi cô có thể cử động anh đã cúi xuống và ấn một cách kiên quyết miệng anh lên miệng cô trong một nụ hôn ấm áp, thân mật một cách kì lạ; sau đó anh thả cô ra trước khi cô trở nên hoảng sợ. Cô đứng đó nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xanh lá rực rỡ của cô mở to, bối rối.

"Nói vâng, sau đó ăn nào" anh ra lệnh, đôi mắt anh vẫn tỏa sáng.

"Vâng" Giọng cô nghe ngạc nhiên, thậm chí với chính cô.

"Đúng là cô gái ngoan." Anh đặt bàn tay ấm áp của anh lên khuỷu tay cô và dẫn cô tới bàn ăn, sau đó cẩn thận để cô ngồi xuốmg. Cô không thoải mái, nhưng không phải sự đau đớn làm cô không ngon miệng. Đói bụng, họ ăn súp gà và sandwich nướng phomát, kết thúc với cà phê khá ngon. Đó không phải là đồ ăn sáng bình thường, nhưng sau một thời gian dài không ăn gì, cô cảm thấy thật hài lòng với nó. Sau đó anh khăng khăng bắt cô ngồi yên đó khi anh dọn dẹp nhà bếp, chuyện chẳng bao giờ xảy ra với cô trước đó. Cô cảm thấy được nuông chiều, và mụ mẫm bởi tất cả mọi thứ đã xảy ra khiến cô đồng ý.

"Anh sẽ đóng gói một ít quần áo và váy ngủ của em, nhưng em sẽ không cần nhiều," anh nói "Đồ của em bé ở đâu vây?"

"Trong ngăn kéo dưới cùng trong tủ quần áo của em, nhưng một ít quần áo của cô bé ở trong xe tải. Em đã không nghĩ đến việc lấy chúng hôm qua khi anh dừng lại"

"Chúng ta sẽ lấy chúng trên đường đi. Vào phòng khách với em bé trong khi anh chuẩn bị mọi thứ nhé."

Cô ôm em bé đang ngủ trong khi anh nhanh chóng đóng gói mọi thứ và mang chúng ra ngoài. Khi anh xong việc, anh mang theo một chiếc mũ em bé tí hon được đan bằng kim móc anh tìm thấy trong ngăn kéo và đội vào đầu Risa để giữ bé được ấm. Sau đó anh quấn cô bé một cách ấm cúng, gọn gàng trong vài chiếc chăn, giúp Kathleen mặc chiếc áo khoác dày của cô, đặt bé vào vòng tay Kathleen và bế cả hai bọn họ lên.

"Em có thể đi được mà," cô phản đối, trái tim cô đập mạnh khi ở trong vòng tay anh. Anh đã hôn cô...

"Chỉ không lên xuống cầu thang được" anh giải thích. "Và không trèo được vào trong xe Jeep. Che mặt Risa vào đi em."

Anh khỏe một cách khác thường, bế cô mà không thể hiện sự khó khăn nào. Những bước dài vững chắc của anh lội qua tuyết, tránh con đường mòn anh đã tạo ra bởi vì chúng đã đóng băng. Kathleen lóa mắt trước màu trắng xóa hoàn toàn của cảnh vật xung quanh. Những cơn gió đã thổi tuyết thành những đống khổng lồ hầu như phá sạch hàng rào và xếp thành hàng đống bên cạnh căn nhà và nhà kho. Nhưng không khí bây giờ yên ắng và khoan khoái , sương mờ từ hơi thở của cô tuôn ra thẳng phía trước cô.

Anh đã bật máy sưởi trong xe Jeep ở nấc cao, và cô thấy nóng ấm một cách không chịu nổi . "Em sẽ cởi áo khoác ra" cô thì thầm.

"Đợi đến khi chúng ta dừng lại để lấy các thứ ra khỏi xe tải của em đã hoặc em sẽ tê cóng với cánh cửa mở đấy."

Cô quan sát khi anh quay trở lại để dập lửa trong lò sưởi và lò nướng, và khóa cửa. Cô đã sống trong căn nhà này toàn bộ cuộc đời mình, nhưng đột ngột cô tự hỏi cô có bao giờ được nhìn thấy nó nữa và cô có quan tâm không. Cuộc sống của cô ở đây không hề hạnh phúc.

Sự bối rối và ngập ngừng của cô dần biến mất như nó chưa từng ở đấy. Nơi này không phải là thứ cô muốn cho Risa . Để cho con gái cô, cô muốn nhiều hơn nhiều cái cô từng có. Cô không muốn Risa mặc quần áo vá và bạc màu, kết hôn bằng sự tuyệt vọng hay tuột mất những niềm vui trong cuộc sống bởi thời gian rảnh của cô dành cho những việc nhà.

Derek đã mang cô ra khỏi đây, nhưng cô sẽ không đáp lại anh. Cô đã một lần phạm sai lầm khi đáp lại một người đàn ông trước đây, và cô sẽ không làm điều đó lần nữa. Kathleen quyết định rằng ngay lúc cô hồi phục sau khi sinh, và Risa khỏe mạnh hơn, cô sẽ nhận một công việc, tiết kiệm tiền, làm việc để bản thân ô tốt hơn. Nếu Derek có bao giờ bỏ cô đi như Larry đã làm cô sẽ không bị bỏ lại với sự tan vỡ và chẳng có phương tiện sinh sống. Risa sẽ không bao giờ bị đói và lạnh.

giờ sau, Kathleen đang nằm trên một chiếc giường bệnh viện trắng như tuyết, xem TV màu gắn trên tường. Phòng riêng của cô khá là xa xỉ, với bồn tắm rộng và một đôi ghế tựa thoải mái, vài bức tranh sơn dầu trên tường, và những bông hoa tươi bên bàn cạnh cô. Cơn bão tuyết đã không đi xa xuống tận phía nam để tới Dallas, và từ cửa sổ cô có thể thấy bầu trời xanh rải rác những đám mây.

Risa đã được đưa ngay vào khu chăm sóc trẻ sơ sinh, với mọi người nhảy lên để tuân theo những mệnh lệnh của Derek . Bản thân Kathleen cũng đã được kiểm tra bởi một bác sĩ sản khoa vui vẻ tên là Monica Sudley và được chẩn đoán là trong tình trạng tuyệt vời. "Mà tôi cũng chẳng bao giờ mong chờ điều gì khác" bác sĩ Sudley đã nói một cách tình cờ. "Không phải khi Bác sĩ Taliferro chăm sóc cô".

Bác sĩ Taliferro . Tâm trí cô đã chấp nhận anh như một bác sĩ, nhưng bằng cách nào đó cô đã không thực sự hiểu điều đó cho đến khi cô nhìn thấy anh ở đây, trong môi trường của chính anh, nơi giọng nói sâu lắng của anh mang theo sự mạnh mẽ của mệnh lệnh, và tất cả mọi người tranh nhau làm hài lòng anh. Cô mới chỉ nhìn thấy anh mặc quần bò, đi bốt, mặc áo phông với chiếc áo khoác lông dày, nhưng sau khi tới bệnh viện anh đã tắm rửa và cạo râu, sau đó thay quần áo mới anh cất ở văn phòng cho những trường hợp thế này. Anh đã tới xem Risa, sau đó thăm Kathleen để bảo đảm với cô rằng chuyến đi không gây tổn hại đến đứa trẻ theo bất cứ cách nào.

Anh vẫn thế, nhưng bằng cách nào đó khác đi. Có thể đó chỉ là quần áo, quần tây tối màu, áo trắng và cà vạt sọc xanh, cũng như chiếc áo khoác trong phòng thí nghiệm anh mặc ngoài và chiếc ống nghe trên cổ anh. Đó là cách ăn mặc thường thấy ở các bác sĩ, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn gây choáng váng. Cô không thể nhớ được ánh sáng lung linh của ngọn lửa trên đôi vai cơ bắp của anh hay sự trong sáng trong nét mặt nhìn ngiêng của anh khi anh nhìn xuống đứa trẻ trong tay anh.

Thật khó để chấp nhận sự thật cô đã đồng ý kết hôn với anh.

Cứ vài giờ cô lại mặc áo choàng và đi tới khu chăm sóc sơ sinh, nơi Risa được mang khỏi lồng ấp và trao cho cô để bú. Xung quanh là những em bé yếu ớt khác, một số chúng còn nhỏ hơn Risa rất nhiều, làm cô sửng sốt. Chúng được đưa và những lồng ấp kính với đủ loại ống đang chạy vào những cơ thể tí hon trần trụi, với những chiếc mũ nhỏ trên đầu. Cảm ơn Chúa là Risa đủ khỏe để được cho bú!

Lần đầu tiên cô cho con gái ăn, cô được dẫn tới một chiếc ghế đu trong căn phòng nhỏ xa những em bé khác, và Risa được mang tới cho cô.

"Vậy cô là mẹ của bé cưng tí hon này đây" cô y tá trẻ nói khi đặt Risa vào vòng tay mong chờ của Kathleen . "Cô bé thật đáng yêu. Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ sơ sinh nào có nhiều tóc đến thế, và hãy nhìn nó dài thế nào này! Bác sĩ Taliferro khiến chúng tôi bò ra như thể trong chúng tôi đang trong một cuộc không kích ấy, cho đến tận khi chúng tôi mang cho cô bé tất cả sự thoải mái. Anh ấy thực sự đã đỡ đẻ cô bé à?"

Màu đỏ rực rỡ cháy lên hai gò má Kathleen . Bằng cách nào đó điều ấy quá thân mật để đem ra bàn luận, thậm chí sinh sản là chuyện xảy ra hàng ngày với nữ y tá này. Nhưng cô y tá trẻ đang nhìn cô với đôi mắt sáng bừng, mong chờ khiến cô nói một cách không thoải mái, "Vâng. Xe tải của tôi trượt khỏi đường trong cơn bão tuyết. Derek đã đến và tìm thấy tôi."

"Ôi Chúa tôi, Hãy nói về sự lãng mạn này!"

"Sinh một đứa bé á?" Kathleen hỏi một cách nghi ngờ.

"Cưng ơi, đào những con mương cũng là lãng mạn nếu Bác sĩ Taliferro đã giúp đỡ! Anh ấy không phải vậy sao? Tất cả các em bé đều biết bất cứ khi nào anh ấy là người bế chúng. Chúng không bao giờ trở nên sợ hãi hay khóc lóc với anh ấy. Thỉnh thoảng anh ấy ở lại đây suốt đêm với những em bé hay khóc, bế nó, nói chuyện với nó, quan sát nó mỗi phút, và rất nhiều đứa trẻ như thế khi không ai khác thử làm điều ấy hơn một lần."

Cô y tá dường như rơi vào tình trạng tôn thờ Derek như một anh hùng, hoặc có thể còn nhiều hơn thế. Anh nhìn đẹp trai không thể tin nổi, và bệnh viện là một nơi lý tưởng cho những thứ lãng mạn. Nó làm Kathleen không thoải mái; tại sao cô thậm chí lại nghĩ tới việc kết hôn với một người đàn ông sẽ luôn luôn được theo đuổi và tôn thờ?"

"Cô làm việc ở khu này lâu chưa?" cô hỏi, cố gắng chuyển chủ đề.

" Hơn năm một chút. Tôi yêu nó. Những chú cún con bé nhỏ này cần tất cả sự giúp đỡ mà chúng có thể nhận được, và tất nhiên. tôi đã sẽ đi chân trần trên than nóng để được làm việc với Bác sĩ Taliferro. Bệnh viện và phòng khám cả nước đánh nhau để giành được anh ấy đấy."

"Tại sao? Không phải anh ấy quá trẻ để xây dựng một danh tiếng à?" Cô không biết anh bao nhiêu tuổi, nhưng đoán rằng anh không thể nhiều hơn giữa ba mươi, có thể còn trẻ hơn.

"Anh ấy trẻ hơn hầu hết bọn họ nhưng anh ấy tốt nghiệp Đại học từ khi anh ấy mới . Anh ấy được cấp bằng tốt nghiệp đầu lớp ở trường Y, là sinh viên nội trú ở một trong những trung tâm chấn thương tốt nhất toàn quốc, sau đó nghiên cứu về chăm sóc trẻ sơ sinh với George Oliver, một trong những người giỏi nhất. Anh ấy mới , tôi nghĩ vậy."

Thật là kì lạ khi tìm hiểu nhiều như vậy về chồng tương lai của cô từ một người lạ, và còn lạ hơn khi nhận ra anh được công nhận như một thiên tài y khoa, một trong những bác sĩ hiếm hoi mà tên họ trên danh sách cũng mang lại ngay lập tức cho bệnh viện sự tín nhiệm. Che giấu sự ấn tượng của mình, cô nhìn xuống Risa và nhẹ nhàng vuốt ve gò má bé. "Anh ấy đã ngồi suốt đêm để bế Risa " cô nghe mình nói với giọng lạ lẫm.

Cô y tá mỉm cười "Anh ấy sẽ làm vậy. Nhưng anh ấy vẫn ở trên tầng bây giờ, khi mà đáng lẽ ra anh ấy nên về nhà để ngủ. Nhưng đấy mới là Bác sĩ Taliferro , anh ấy đặt đứa trẻ lên trước bản thân mình"

Khi Kathleen quay lại phòng mình, cô vẫn nghĩ về những gì cô y tá đã nói với cô, và về những điều Derek đã nói với cô. Anh muốn Risa, anh đã nói vậy. Đây có phải là lí do đủ để kết hôn một người phụ nữ anh không yêu, khi anh có thể cưới bất kì người phụ nữ nào anh muốn và có những đứa trẻ của chính anh? Tất nhiên, anh cũng nói là anh thực sự mong chờ có một cuộc hôn nhân bình thường với cô, nghĩa là anh định ngủ với cô, vì vây cô phải thừa nhận rằng anh cũng định có con với cô. Nhưng tại sao anh quá chắc chắn anh sẽ không bao giờ yêu một ai đó và muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân?

"Có vấn đề gì à?"

Giọng nói sâu lắng, êm ái làm cô giật mình, và cô nhìn lên để thấy Derek đang đứng bên trong phòng và quan sát cô. Cô đã quá mê mải với những suy nghĩ của mình đến nỗi không nghe thấy tiếng anh.

"Không, không có vấn đề gì cả. Em chỉ...đang nghĩ ngợi."

"Lo lắng, ý em là vậy. Quên đi tất cả những suy nghĩ của em đi" anh nói với sự nhận thức không nhẹ nhàng "Chỉ cần tin tưởng anh, và để anh lo liệu mọi thứ. Anh sẽ lo những sắp xếp cho chúng ta để được kết hôn ngay khi em dời bệnh viện."

"Không phải quá sớm sao?" cô thở gấp gáp.

"Có bất cứ lí do nào để chờ đợi không? Em sẽ cần một chỗ ở, vì vậy em có thể sống với anh"

"Nhưng còn chuyện thử máu..."

"Phòng thí nghiệm ở đây sẽ lo chuyện đó. Khi em được ra viện, chúng ta sẽ lấy đăng kí kết hôn và đi thẳng đến chỗ một thẩm phán, một người bạn cũ của anh. Căn hộ của anh gần đây, nên sẽ thuận tiện cho em đi đi lại lại cho Risa ăn đến khi bé ra viện. Chúng ta có thể sử dụng thời gian để chuẩn bị một phòng trẻ cho bé."

Cô cảm thấy vô dụng. Khi anh đã nói, anh đã điều khiển mọi thứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio