- mưa rơi nhẹ rơi tí ta tì tách ta tì tách...._ Tiểu An vừa đi vừa nhúng nhảy hát vu vơ.
Tối nay chị ta tự dưng muốn đi dạo. người kia đều có hẹn với Kỳ và Minh hết rồi. Còn Khang của nhỏ thì phải vùi đầu vào đống hồ sơ ở công ti chẳng có thời gian uống nước nữa là.
bụp... binh... bụp....
Tiểu An vảnh vảnh cái lỗ tai lên mà phân tích những âm thanh vừa nghe được.
- á đánh lộn đánh lộn vui quá!_ nhỏ núp vào một cái cây chú mục vào đám hỗn độn đằng kia.
Trước mắt là hàng chục người mặt mày căng thẳng đang xông vào nhau, đánh đấm loạn xạ.
Dường như bộ phim hành Động kia đã gây nhiều thú vị cho Tiểu An.
Bộp... bộp... bộp một người con trai cao lớn mặc một chiếc áo khoác da đen, nhìn rất ngầu bước đến chỗ đó. Hắn vỗ tay liên tiếp, sự xuất hiện đó làm mọi hành động dựng lại.
- xong chưa, sao mà lề mề quá vậy?_ hắn lên tiếng, giọng thách thức và mỉa mai.
Khi hắn xoay mặt qua thì Tiểu An mở căng mắt ra mà nhìn, toàn thân cứng đờ.
Đẹp trai ư?
quá chuẩn đi chứ, không biết có bằng tụi hắn k nữa.
Phong độ không?
quá phong độ luôn ấy. Mái tóc style hàn quốc phủ xuống trán.
Tay đeo chiếc đồng hồ vàng hàng hiếm.
- chào anh!_ một đám người trong số đó cuối rạp mặt lên tiếng
- thằng khốn, đến giờ mới xuất hiện, sau gióng rùa rút đầu quá vậy hả_ một tên ra dáng đầu đàn hất mặt nói.
- miệng chú đây cũng khá là hôi đấy. Đàn em của tôi còn chưa qua ải được mà đòi đấu với tôi à_ hắn trả lời, tặc lưỡi lắc đầu.
- giật người yêu của tao mà mày còn hống hách, mày chán sống rồi_ Tên đó nghiến răng mặt đầy sát khí nói, bên này thì vẫn dửng dưng.
Tiểu An mím môi theo dõi, ánh mắt không rời chàng trai kia.
- về mà dạy lại con bồ của mày đi, đừng có suốt ngày như đĩa đói bám theo tao
- thằng chó! ai cho mày nói cô ấy như vậy hả_ Tên kia gầm lên như thú dữ.
- thương quá nhỉ, mày thương cô ta nhưng cô ta lại ruồng bỏ mày đeo theo tao, tội nghiệp.
- yaaaaa! _ hắn không đứng yên được nữa mà cầm gậy lao tới.
- dừng lại!!!_ Tiếng một người con gái vang lên
Của ai?
Tiểu An?
tất nhiên là không. Cô đâu có dại gì mà xía mỏ vô chuyện giang hồ.
- anh đang làm cái gì vậy hả???_ Cô gái đó lớn tiếng, trừng mắt nhìn tên đó, đẩy hắn ra xa rồi xoay qua chàng trai bên cạnh.
- anh có sao không?_ giọng dịu dàng hết mức làm tên kia túc giận mắt long sòng sọc.
- anh mới là người yêu của em_ hắn cất tiếng
- tôi nói là đã chia tay với anh rồi. Tôi yêu anh Tuấn Anh, ai cho anh làm hại anh ấy hả?_ cô nhìn thẳng vào tên kia nói. Câu nói như dìm hắn xuống tầng địa ngục. Đau khổ nhìn cô.
Tiểu An đứng chôn chân tại chỗ, không muốn nhìn nhưng chẳng có ý định bước đi.
- anh có gì không tốt? Anh yêu em như vậy sao em lại nhẫn tâm với anh chứ ?_ Hắn nghẹn giọng nói. Tình yêu của hắn có phải không đủ lớn hay vì cô gái kia đã thay lòng. Tuấn Anh không nói gì im lặng nhìn họ đối thoại.
- tất cả đều không tốt!_ cô phũ phàng buôn ra câu nói. Hắn ta nhìn cô hồi lâu rồi quay lưng bước đi, cả đám người bước theo.
Buông tay.
Chấp nhận là kẻ thua cuộc.
Để ai đó được hạnh phúc.
- cô thật là! Có cần phải nặng lời như thế_ Tuấn Anh lên tiếng.
- sao hả, chẳng lẽ anh không thích em sao?_ cô chớp mắt hỏi, hình như sắp khóc.
- đi đây_ Tuấn Anh nói rồi xoay lưng bước đi, bỏ cô ta đứng đó.
- cảm ơn!_ cô nói với theo.
Tiểu An nhanh chóng rời đi nhưng không kịp rồi. Tuấn Anh đã nhìn thấy thân hình nhỏ bé của cô
- Tiểu An!_ Anh cất tiếng gọi, chân bước theo cô. Nhưng Anh càng gọi Tiểu An bước đi càng nhanh.
- nè làm gì đi nhanh dậy_ Tuấn Anh với tới nắm tay nhỏ giật lại
- sao không trả lời, cô ở đây làm gì?_ Hỏi tiếp
- tôi không ở đây được à,đi dạo được hôn?_ Tiểu An hỏi lại
- ờ... à... không! cô đi một mình hả?
- hỏi chi?
- sao cô lạ vậy?
- lạ gì, bình thường!
Nói xong Tiểu An bước đi, Tuấn Anh cứ đi tò tò theo sau hỏi hết cái này đến cái kia. Mặc cho con két kia cứ hót mãi, Tiểu An trả lời trống không. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên chữ "sở khanh". Tuấn Anh đã bị Tiểu An cho vào sổ đen và khuyến mãi thêm dấu X - là sự nguy hiểm cần cách ly.
| -- ::Giờ sinh học, tại phòng của lớp a.
Ai cũng tìm được bến đỗ cho mình cả, người thì đi vào trong mơ để tìm bạch mã hoàng tử hay công chúa bạch tuyết. Người thì thư giản bởi những địu nhạc trữ tình.
Hôm nay Tiểu An cứ im thin thít không thèm điếm xỉa gì tới Tuấn Anh. Còn Anh thì luôn bắt chuyện hay chọc ghẹo cô.
Tiểu Đan và Hàn Phong thì giờ thân thiết lắm nha, người ngồi đánh ca rô, lâu lâu còn nghe tiếng của Hàn Phong nói cô chơi gian lận.
Tiểu San chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh mà thả hồn vào cuốn truyện mới ra lò hôm qua. Cô phải nhịn ăn sáng để mua nó.
Anh Kiệt thì ngồi ngáp lên ngáp xuống, chắt tối qua đi với gái suốt đêm.
- ai trả lời được câu hỏi tôi vừa đặt ra_ cô giáo lên tiếng và nhìn quanh lớp. Ánh mắt sắc như dao. Đứa này nhắc đứa kia ngồi ngay ngắn chỉnh tề. Có Mấy người đang ngáy o o bị đứa kê bên đạp chân giật mình ngồi thẳng lưng mà mặt còn say ke, mắt nhắm mắt mở.
- các em có nghe tôi nói gì không?_ cô hỏi lại khi thấy lớp im đềm quá.
- bà mẹ nó!!!_ Tiểu San vỗ đùi thể hiện sự bực túc gì đó. Chắt đang đọc đến khúc hấp dẫn.
- em nói cái gì vậy?_ cô ngạc nhiên nhìn Tiểu San hỏi lại. Nhưng nhỏ vẫn chú mục vào cuốn truyện.
- thằng cha nó!_ Lại một câu cảm thán cực kì tầm cỡ, Anh Kiệt thì ngồi gật gù vì buồn ngủ cũng giống Tiểu San không quan tâm gì cả.
Rầm.... cô giáo bước lại bàn đập một phát. Anh Kiệt giật cả mình, lọt ghế.
Rầm....
- THẰNG NÀO DÁM... ủa cô dễ thương hi hi buổi sáng tốt lành_ Anh Kiệt vừa bò lên ghề thì Tiểu San hùng hổ đứng dậy đập thêm phát nữa làm anh thêm một lần ê (mông)
Tiểu San bỗng hoá cừu non khi nhìn thấy bản mặt có nét đẹp chim sa cá lặn của cô.
- tốt em nhỉ???_ cô hỏi lại
- hì hì!_ cười giảng hoà.
- EM ĐANG LÀM CHUYỆN GÌ???
- trời phẹt ơi đọc truyện chứ làm gì! .... ặc dạ em đang học bài!_ Tiểu San hồn nhiên như cô tiên trước bà cô yêu quái í nhầm yêu quí.
- học bài hả, tập đâu sách đâu?_ cô nghiến răng ken két.
- nè cô!_ Tiểu San nhanh nhảu đưa cô cuốn tập.
- em đang học tiết gì? _ cô nhìn cuốn sách rồi nhìn Tiểu San.
- hoá... nhầm địa... ý lộn sinh_ được sự giúp đỡ của đứa bạn nó cũng trả lời được câu hỏi.
- VẬY BÍ MẬT TÌNH YÊU PHỐ ANGEL NÀY LÀ CÁI GÌ????_ cô quát ầm lên, những giọt mưa xuân phun ra mù mịt.
- à cái này là cuốn truyện tình yêu đang hot hiện nay nè, mà chưa có đọc, đang đọc cho hết cái cuốn conan này cái đã, đọc hôn cho mượn đó_ đang thao thao bất tuyệt thì Tiểu San bỗng đơ khi thấy người bà cô run lên bần bật, xém rớt cuốn sách trên tay.
- em... đi dọn nhà kho.số cho tôi liền ngay và lập túc!_ khó nhọc lắm cô mới hoàn chỉnh cáu nói vì cái cục tức trong cổ họng.
- côôô!!!
- không có cô dì chú bác gì hết, đi liền hết tiết tôi kiểm tra!_ cô giọng quyết đoán chỉ tay ra cửa lớp. Anh Kiệt ngồi cười thích thú, Tiểu San nhìn muốn nện cho vài cái.
Cô trợn mắt ra hiệu im lặng nhưng anh vẫn cứ cười. Không chịu được nữa rồi
Bốp...
- cười hả mậy!_ Tiểu San đập lên cái đầu được đánh rối cẩn thận của anh. Tụi con gái nhìn Tiểu San trợn mắt.
À tụi Tú Ly từ bửa đó lặng mất tâm chẳng biết vì lí do gì.
Bộp... Anh Kiệt hùng hổ đánh lại, Tiểu San nhanh chóng cuối người và người lãnh trọn là bà cô. Xung quanh đầu cô hình như có cả bầu đầy sao.
- ĐI THEO NHỎ NÀY LUÔN_ chỉ vào mặt Anh Kiệt quát lên và lại thêm một màn mưa xuân nữa.
........
Trong nhà kho mang số báo danh thứ , Anh Kiệt đứng dựa vào tường, đút tay vào túi quần huýt sáo. Còn Tiểu San thì nhăn nhó mặt mày khi quan sát căn phòng.
- cũng tại tên biến thái như anh_ Tiểu San hái nguýt anh.
- nè bộ tôi bắt cô đọc truyện hay sao?_ bức xúc
- Tại anh xui xẻo!
- đồ ngang như cua!
- ừ ngang đó làm gì được tôi
- giờ dọn hay cãi nhau_ Tiếng cô sau lưng vang lên.
- nhanh đi!_ cô phán một câu rồi xoay lưng bước đi
người bắt đầu công việc, khổ nổi tay chân người đều vụng về, dọn đâu thì lại bừa bộn đó.
- á!_ Anh Kiệt phóng ra xa khi nhìn thấy con vật lạ
- ma nhập anh hả?_ Tiểu San hỏi
- nó..._ anh chỉ tay về mấy con gián nói không nên lời.
- cái này á hả?
- trành ra!_ Anh Kiệt lên tiếng khi Tiểu San cầm con gián lại gần.
- ha ha anh có phải là con trai không vậy?_ Cô cười chọc quê Anh Kiệt. Tuy có hơi nhục nhưng biết làm sao giờ.
cười thoải mái mặc cho mặt Anh Kiệt méo mó vì cô vẫn giũ con vật đó trên tay.
Bỗng cô cảm giác được có cái gì đó mềm mềm lạnh lạnh đang bò lên chân mình. Cô im bặt nhìn xuống
- á á hic... hic_.Tieu San quăng luôn con gián nhào đến ôm Anh Kiệt cứng ngắt làm anh bất ngờ.
Thì ra là có con thằng lằng đang bò lên chân cô. Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười.
- cô bị quỷ nhập hả_ Đến lượt Anh Kiệt hỏi.
- đuổi nó đi đi hu hu_ Tụ dưng cô khóc rống lên làm anh bối rối.
- nó là ai?_ Thắc mắc
- con đó đó_ Tiểu San chỉ vào chú bé thạch sùng đang nằm khoe dáng dưới nền nhà.
- rồi, nó đi rồi_ Anh Kiệt nói, Tiểu San ngập ngừng nhìn qua, thấy nó biến mất cô mới yên tâm. Nhưng nhớ lại mình ôm Anh Kiệt thì lại ngại ngùng. người lén nhìn nhau và giữ im lặng.
......
" sau có lẽ nhà kho cũng tạm ổn
- a!_ Tiểu khẽ la nhỏ và nhăn mặt. Thấy cô cứ ngồi đó Anh Kiệt thấy lạ nên hỏi.
- xong rồi, sao không đi?
- ờ đi liền!_ cô nối rồi đứng dậy cùng anh bước ra khỏi nhà kho. Cô đi sau và giấu tay mình sau lưng.
- nhanh lên, chậm như rùa!_ Anh Kiệt quay lại trách mốc.
- biết rồi!
- cô bị bệnh à?_ Anh bước lại nắm tay cô kéo đi nhưng cô giật lại và giấu đằng sau.
- làm gì đó?_ Anh hỏi
- có gì đâu!
- giấu gì sau lưng đó_ nhìn Tiểu San cảnh giác.
- có giấu gì đâu!... nè... a!
không báo trước Anh Kiệt giật tay cô ra một dòng máu đỏ tươi chảy xuống lòng bàn tay.
Anh Kiệt đưa ánh mắt sắc như dao nhìn cô làm cô lạnh sống lưng.
- bị thương sao không nói?
- bình thường mà!
- bình thường?_ Anh ấn nhẹ vào chỗ bị đứt. Tiểu San nhăn mặt.
- cô đúng là không biết lo cho bản thân!_ Anh Kiệt nói.
- Liên quan gì anh_ Tiểu San chỏ mỏ nói, sau đó xị mặt.
- wê! wê! đi đâu vậy?_ Tiểu San la lối khi bị Anh Kiệt lôi xềnh xệch đi.
- phòng y tế_ câu trả lời ngắn gọn.