Hôm nay cũng như mọi ngày chim kêu chó sủa. Nhưng điều khác lạ là tối nay tụi nó làm ở chỗ mới - quán Angel vì đã nghỉ ở chỗ cũ do cái tính quậy phá của mình. tuy nói làm thêm nhưng từ trước đến giờ họ toàn làm thêm những công việc nhẹ nhàng như trang điểm, phụ bán quần áo trong shop,...
h Tại quán Angel.
Mọi hôm khách đến quán này không nhiều lắm nhưng đặc biệt hôm nay khách đông nườm nượp làm bà chủ cười tít mắt, lý do là vì tin có nữ phục vụ đẹp như tiên giáng trần mới xin vào làm nhanh chóng được lan truyền.
Cánh cửa bật mở người bước vào gồm nam và nữ. Họ bước vào quán thu hút mọi ánh nhìn hầu hết là con gái, nói chính xác là đôi mắt của họ đều hoá thành trái tim nhìn vào hotboy không ai khác chính là bọn hắn
bước....
bước...
bước...
Và "rầm... rầm... rầm" một màng trình diễn đẹp mắt làm ai ai cũng há hốc mồm. người lúc nãy nằm đống đè lên nhau. Nhiều tiếng cười khúc khích vang lên
- anh có sao không?
- đứng lên đi anh!
- có đau không, đây em đỡ anh!
cô gái chân dài sexy vội vàng đõ anh đứng dậy.
Còn bộ rắc rối của chúng ta đang đứng một góc cách đó không xa cười hả hê khi xem mấy anh té.
- ôi vui quá coi cái mặt bọn người đó kìa, ha ha_ Tiểu An cười sảng khoái trước nỗi đau của người khác, mấy bà này có sở thích thế đó.
- ai kêu ỷ có chút nhan sắc rồi nghênh mặt lên tròi cho đáng đời_ Tiểu San vẻ đắt thắng nhận xét bọn hắn
-Hồi nãy giờ người ta vào nườm nượp mà có ai bước trúng cái đống xà phòng của chúng ta sắp xếp đâu, tại họ xấu số, chắt ở ác_ Tiểu Đan thư thả xem móng tay nói
- đối tượng thành công ha ha_ người đập tay ăn mừng.
- im hết coi, cười cái gì!!!_ Tuấn Anh cảm thấy mất mặt khi phải làm trò cười cho thiên hạ nên quát lên, anh vốn nóng tính mà, người kia cũng không khá hơn, mặt đỏ gai phần vì quê, phần vì tức.
Tuấn Anh Vừa dứt tiếng cả quán đã im bặt vì ai cũng nhận ra đây là thiếu gia họ Hoàng. Nhưng vẫn còn tiếng cười khúc khích ở chỗ tụi nó.
- cô kia tôi kêu im có nghe không???_ đến lượt Anh Kiệt lên tiếng khi thấy tụi nó vẫn thản nhiên cười như không có chuyện gì.
- Liên quan gì các người_ Tiểu San trả lời, người họ không quê vì quá quê, một nhỏ phục vụ mà dám ăn nói với bọn hắn như vậy còn đâu là sĩ diện.
"Vèo"... vì túc quá nên Anh Kiệt chộp ngay tách trà lúc nảy nhân viên mới vừa rót ném về phía tụi nó.
Tiểu San nhanh như cắt giữ lấy tách trà trên tay bên trong còn nửa phần nước, đối với người đai đen nhiều loại vỡ như cô thì việc này quá dễ dàng. Cô còn uống cạn nữa ly trà đó trong sự thán phục của mọi người và nỗi túc giận của bọn hắn.
- trà cũng thơm nhỉ, hình như mùi hoa lài_ cố ý chọc túc mấy anh đây.
- oa đúng là vừa đẹp vừa tài năng_ một số người lên tiếng cảm thán có nam lẫn nữ
Bọn hắn nhanh chóng tiến về chỗ tụi nó.
- cô có biết mình đang đụng vào ai không?_ Hàn phong người nãy giờ im lặng lên tiếng.
- tất nhiên biết, là những tên công tử dạy gái, ngang ngược_ Tiểu Đan nói chẳng thèm nhìn vào mặt anh
- cô vừa nói gì hả_ nghe Tiểu Đan xúc phạm mình thậm tệ Tuấn Anh giận dữ quát lên chỉ vào mặt cô
- nè nè, anh đâu phải ba người tay lấy quyền gì chỉ vào mặt bạn tôi_ Tiểu An gạt tay anh xuống nói. Đối với họ bị chỉ vào mặt là một sự sỉ nhục lớn.
- các người có biết hậu quả của mình và cả gia đình mình là như thế nào khi đắc tội với bọn tôi không?_ Anh Kiệt giọng đe dọa
- không biết và cũng không cần biết cứ tự nhiên bọn tôi không có gia đình_ Tiểu San thách thức. nhắc đến chữ gia đình mặt người có chút hằng hộc. Bọn hắn không còn gì để nói vì cục tức nghẹn họng lại rồi.
- CHỦ QUÁN RA ĐÂY!!!_ Tuấn Anh gọi lớn đạp đổ cái bàn bên cạnh.
- dạ quí khách có gì cần, có gì từ từ nói đừng Động tay Động chân mà_ bà chủ bước ra lên tiếng.
- bà hỏi nhân viên của bà đi, thái độ đối với khách như thế nào?_ Hàn Phong cất giọng lạnh băng làm bà thấy lạnh sống lưng.
- chuyện này là sao vậy???_ bà quay sang tụi nó hỏi giọng nhẹ nhàng vì có đứa nó nên quán bà hốt tiền đâu dám nặng lời.
- cô ơi hic... hic cháu không làm gì cả, hồi nãy á, mấy người này mới vào bị ngã cái bị bẻ mặt rồi cầm cái ly trà này ném để trút giận, cũng may cháu chụp lại kịp nếu không là trúng ai không biết nữa_ Tiểu San cầm ly trà sụt sùi kể lễ, gương mặt thiên thần của cô làm bà tin ngay.
- cô nói bậy_ Anh kiệt vội vàng lên tiếng khi ai kia nói thiếu sự thật
- nói bậy hồi nào, lúc nảy các người có ngã không?_ Tiểu An tiếp tục tiếp lời bạn mình.
- có_ Tuấn Anh trả lời cô
- sau đó các anh có túc giận không?_ lần này là Tiểu Đan hỏi. Tụi nó dần dần dẫn dụ các anh vào bẫy nhưng họ nào có biết.
- có_ Hàn Phong lên tiếng
- vậy lúc nãy các người có ném ly trà này không?_ Tiểu San hỏi tiếp, kết thúc bẫy
- có_ Anh kiệt trả lời
- đó bà chủ thấy chưa tụi cháu có gì sai đâu
- các cô... các cô gian xảo vừa thôi_ Tuấn Anh lên tiếng khi biết mình đã bị gạt
- gian xảo gì, xảo gì, nói coi (hung dữ với Tuấn Anh sau đó quay sang mọi người trong quán đang chăm chú xem kịch hay) mấy anh có mặt ở đây hồi nãy giờ họ thừa nhận tất cả sự việc phải không (giọng ngọt như mía lùi)_ Tiểu An chớp chớp mắt tận dụng tối đa vũ khí của mình.
Tụi con trai thấy vậy muốn xịt máu mũi ai cũng gật đầu lia lịa
- đúng đúng, tôi nghe rồi
- tôi cũng thế
-....
- Các người thật là..._ Anh Kiệt túc nghẹn họng không nói nên lời
- thật là sao? dễ thương quá phải không? câu này tôi nghe hoài_ Tiểu San vẫy vẫy tay nói làm ai kia mặt từ đỏ Chuyển sang tím, người còn lại bốc khói nghi ngút.
- nãy giờ tôi thấy các người quá đáng rồi đó, ngang ngược với mấy anh ấy lắm nhe_ một con nhỏ trong đứa lúc nãy lên tiếng bên vực
- tiếng kẻ hám trai nghe có vẻ lạ_ Tiểu Đan nói xéo
- Hãy nhớ mặt tụi này, sẽ không tha cho người đâu_ Tuấn Anh đe dọa rồi hậm hà hậm hực bước đi.
- anh về hả, không chịu đâu_ nhỏ thứ giận dỗi.
- không về thì cô ở đó đi_ anh lườm nhỏ làm cô chạy nhanh theo
Vậy đã đủ ghi lại lịch sử đối với thiếu gia lừng lẫy danh tiếng rồi, ở lại chỉ thêm mất mặt.
- các bạn ăn nhiều lên nhé_ Tiểu San sử dụng cái nụ cười chết ruồi, ý lộn chết người của mình để dụ dỗ. Lập túc có hiệu nghiệm mấy anh gọi đồ ăn lia lịa, bà chủ rất hài lòng rồi bước vào và tụi nó đã trở thành nhân viên cưng của bả.
- phục vụ!!!!_ tiếng một con nhỏ chanh chua vang lên
- dạ chị cần gì?_ một con bé nhân viên nhanh chóng chạy đến
- kêu trong nhân viên mới ra đây_ giọng huênh hoang tự đắt
- Vâng
con bé đi vào trong nói với tụi nó
- bàn yêu cầu trong chị ra tiếp á, mà em thấy họ hình như kiếm chuyện hay sao ấy
- kiếm chuyện mình làm gì hả ta?_ Tiểu An nhìn con bạn mình hỏi. Tiểu Đan và Tiểu San nhúng vai tỏ vẻ không biết
- để tui ra cho_ Tiểu Đan xung phong nụ cười ranh mãnh trên môi cô xuất hiện không biết trong đầu bày ra trò gì nữa.
Ở bàn có Khoảng cô gái son phấn lòe loẹt ngồi tám chuyện
- Hồi nãy thấy mấy nhỏ đó kênh kiệu thấy ghét_ nhỏ
- ừ tội nghiệp cho mấy anh đẹp trai đó_ nhỏ
- trả thù giùm họ coi như trừng trị bọn nó_ nhỏ
"muốn trừng trị bọn này hả cũng được" Tiểu Đan bước đến đủ để nghe đoạn đối thoại kia
- quý khách cần gì_ Tiểu San hỏi
- lấy tôi ly nước lọc, món ăn ở đây mặn quá_ nhỏ liếc Tiểu Đan rồi nói
- trà có trên bàn sau phải uống nước lọc, với lại quí khách đang ăn bánh kem thì làm sao mặn được chứ_ cô cố ý làm bẻ mặt ả
- thì... thì mà tôi muốn uống gì thì lấy đi, cung cách phục vụ gì vậy_ nhỏ quê quá quát lên
- tôi sẽ lấy ngay_ nói rồi cô vào trong bưng ra ly nước lọc trong vắt
- đây, nước của cô
- nước gì mà nhạt dữ vậy, đổi Pepsi cho tôi_ cô ta uống một hớp rồi nói
- ơ nước lọc mà không nhạt thì làm sao ạ_ Tiểu Đan ngơ ngác
- còn cải, khách hàng là thượng đế, đi vô lấy_ Tiểu Đan phải lặn lội đi lấy lon Pepsi
- ha ha lúc nãy hống hách giờ nhìn như rùa rút cổ_ ả cười khi hành hạ được Tiểu Đan
- chị hay thiệt_ nhỏ khác tán thưởng
"Cứ cười đi, chưa đâu" cô suy nghĩ rồi cười nụ cười khinh bỉ, trên đường đi cô sục liên tục lon Pepsi kia.
- thứ cô cần đây!_ Tiểu Đan đặt lon nước một cách dằn mặt
- hứ_ ả thản nhiên bật nắp lon nước nhưng không hay nguy hiểm cận kề.
Và... phụt... nước văng tung tóe lên người cô ta khi chiếc nắp vừa được khui ra
-Á Á Á Ả_ Ả la lên. Nhưng đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch.
- ôi quí khách để tôi lao cho, đây đây dính đầy mặt rồi_ Tiểu Đan vừa nói vừa lấy khăn tay của mình lao khắp mặt ả lẫn vùng cổ.
" sau
- ngứa quá, á sao kì vậy_ cô vừa lấy tay gãi mặt và cổ, miệng kêu la.
- có phải bà dùng mĩ phẩm bị dị ứng không?_ nhỏ bạn hỏi
- không biết nữa, nhưng giờ ngứa quá_ mặt đã sưng đỏ lên vì gãi. Thật ra thì Tiểu Đan đã rắc bột mắt mèo lên chiếc khăn tay của mình, mục đích cuối cùng là như thế, cô đang cố gắng nín cười, Tiểu San và Tiểu An ngồi xem trong máy quay mà cười như trốn trai.
Ả đứng dậy cùng tụi bạn đi về nhưng bị Tiểu Đan gọi lại
- quí khách chưa tính tiền
- bao nhiêu_ tay vẫn gãi như khỉ
- triệu trăm mươi nghìn trăm mươi đồng_ thật ra chỉ có .. mấy đồng lẻ là do cô thêm vào cố ý làm khó.
- đây .. luôn nè
- không không chúng tôi rất trung thực không lấy dư phiền cô đưa đủ tiền_ Tiểu Đan níu lại nói
- Trời ơi bực quá, đồng tôi lấy đâu ra, lấy luôn đi_ ả bực bội nói tay vẫn cứ gãi khí thế.
- cô ra ngoài đổi với đứa bé bán diêm ngoài đó, nó có đây_ Tiểu Đan tốt bụng chỉ dẫn
- ôi chúa ơi, còn không mau đi_ ả quát đứa ké bên
một lúc sau, tiền được đổi vào, tính xong đâu đó rồi mới cho họ về, cô còn tính nói là tờ đồng này rách cũ quá kêu đổi lại mà thấy cũng tội nghiệp. Nên thôi.
Vào trong hội ngộ cùng bạn bè, Tiểu Đan mới dám cười. người họ cảm thấy rất hả giận.
- thêm một kẻ xấu số ha ha_ tụi nó nói.