Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

chương 31: ai mới là cáo???

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người ta bảo thứ đáng sợ nhất là người con gái chìm đắm vào tình yêu và trở nên mù quán.

Từ yêu đến hận khoảng cách đó rất gần nhau. Có thể hôm nay yêu đậm sâu, ngày mai là cái gai trong mắt của nhau. Nhưng nên biết rằng hận tức là yêu và càng hận thì càng yêu.

Sáng tại lớp học, tất cả đã có mặt đầy đủ còn vắng Anh Kiệt và Tiểu San.

- con Tiểu San này nó đi đâu ấy nhỉ không thèm điện thoại báo cho tụi mình một tiếng_ Tiểu An ngồi chống cằm miệng lải nhải, nhỏ còn chưa thấy mặt Tiểu San thì vẫn còn nói. Tuấn Anh đưa hộp sữa cho cô. Chu đáo đến thế cơ.

- chẳng phải hôm qua nó nhắn tin bảo ngủ lại nhà anh Kỳ còn gì! mày khéo lo_ Tiểu Đan nghe nhỏ lằng nhằng mà cũng phát mệt. Tiểu San đã báo như thế thì hoàn toàn yên tâm rồi, ai chứ anh Kỳ sẽ không để ai đụng đến cọng tóc của Tiểu San.

Vừa nhắc Tào Tháo thì có ngay, hai nhân vật còn lại từ cửa xuất hiện, họ đang tay trong tay ung dung sải bước. Tất nhiên điều đó đập ngay vào mắt đám kia và xóm bà tám xung quanh.

Bọn nó thì nhìn muốn lòi con mắt ra ngoài.

- TIỂU SANNNNNNNN!!!_ đâu đây một luồng mạnh thổi ngang làm cây rụng lá, chim bay mất. Con người phải bám trụ vững vàng để không bị cuống theo chiều gió. Thế mới biết chất giọng của Tiểu An nhà ta khoẻ như thế nào và độ nguy hiểm của nó ra sao.

- ai kêu tôi đó có tôi đây?_ chỉ có Tiểu San và Tiểu Đan vẫn bình an vô sự, có lẽ đã quen với lũ rồi.

- mày đi đâu từ hôm qua tới giờ, để tao lo lắng, không ngủ được, ít nhất cũng phải gọi một cuộc điện thoại về, tại sao vậy hả mày có còn xem tao là bạn nữa không, mày.... Bla....bla...

Nhỏ dồn hết sức lực mà trách móc, cả thở cũng không thèm. Cơ mà khi Tiểu An kết thúc bài diễn thuyết vô cùng "xúc động đậy" của mình thì nhìn lại cả đám đã lăn ra ngủ, còn mọi người trong lớp đều trố mắt nhìn nhỏ. Hơi bị đơ nhưng vẫn chưa nguôi cơn giận, Tiểu An đập bàn cái... rầm...

- hơ... hơ chuyện gì?_ Tuấn Anh giật mình lọt khỏi ghế, mặt ngơ ngơ hỏi.

- trả lời đi!_ nhỏ ra dáng chị "bự" khoanh tay hướng mắt về Tiểu San mong nhận được câu trả lời vừa ý.

- là tên này bắt cóc tao!_ ồ ồ Tiểu San quay ° ,chỉ ngay vào mặt Anh Kiệt. Lúc này tìm một người thay mình chịu tội là tốt nhất và không ai khác ngoài Anh Kiệt. Vợ con gì như thế không biết. Nhưng anh sợ gì, lấy chí khí nam nhi ra chống đơ.

- đêm qua Tiểu San đi dự tiệc cùng anh vì một vài lí do nên ngủ lại nhà anh.

Sốc toàn tập trước câu nói của Anh Kiệt, tất cả rơi vào trạng thái ngất lâm sàn. Dự sẵn là sẽ có thêm nhiều nữ sinh tự tử trước tin tức chấn Động này.

- vậy là... đêm qua... mày làm ầm ĩ trong phòng là..._ Tuấn Anh chỉ vào Tiểu San, miệng không ngậm lại được. Còn Tiểu An và Tiểu Đan như á khẩu. San San thì mặt đỏ cả lên. Cái tên chết tiệt này cần phải nói ra như vậy không.

- không có! anh đừng nghĩ bậy... là tại anh ta đòi ngủ chung với em..._ Tiểu San xua xua tay giải thích ai ngờ bối rối quá nên càng nói càng hỏng.

- ngủ chung!!! Hai người đã đến mức đó rồi sao????_ cả đám hết lên, sốc tập .

- không... phải... túm lại là không như mọi người nghĩ._ Tiểu San không biết nói thế nào nữa. Trong khi cô đang vò đầu bức tóc vì xấu hổ. Anh Kiệt ngồi bên cạnh cực kì thông thả, cười khoái chí. Tiểu San lườm anh và huýt vào người anh.

- có gì phải giải thích thì đúng như họ nghĩ mà vợ yêu!_ sốc tập vì chữ "vợ yêu" kia. Tiểu San muốn độn thổ, sao hắn ta lại đối xử với cô vậy chứ! chẳng lẽ cô đạp cho anh một phát nhỉ. Giờ thì hiểu lầm càng thêm hiểu lầm rồi, đang lơ ngơ thì Anh Kiệt kéo đầu cô vào ngực mình, ôm một cách thoải mái.

- Tiểu San đã thuộc quyền sở hữu của Anh Kiệt này. Cấm ai lén phéng_ Câu tuyên bố chắc nịch. Cả bọn không nói gì cả chỉ biết trố mắt nhìn mà không nói nên lời. cô thì liên mồm chửi rũa anh.

Tiểu San cầm ly cà phê nóng hổi đi lên lớp. Đêm qua gần sáng cô mới ngủ được xíu, chút nữa ngủ gật là cái chắc nên thủ sẵn cà phê. Nghĩ đến cái sự kiện trọng đại tối qua cô cười tủm tỉm. Đúng là có tình yêu người ta dễ tự kỉ.Bất ngờ ai đó đụng trúng cô, làm ly cà phê văng tung tóe, bám lên áo . Da tay cô đỏ tấy cả lên vì nóng. Rõ ràng là người này cố ý.

- ơ... xin lỗi nha !_ người va vào cô làm vẻ mặt láo toét khoanh tay đứng nhìn. Với thái độ khinh khỉnh kia làm Tiểu San không khỏi tức giận. Cô bực bội gắt.

- có thành ý chút đi!

- thế nào là không thành ý hả? hay là như vầy_ cô sấn đến quơ tay làm rơi luôn nửa ly còn lại trên tay San xuống đất, cười nhếch mép mãn nguyện.

- Tú Quỳnh... chị quá đáng vừa thôi!_ Tiểu San quát nhìn người trước mặt giận dữ. Cô sợ nếu cứ như vầy cô sẽ không giữ được bình tỉnh mất, thế nên Tiểu San ném ánh nhìn hậm hực vào Tú Quỳnh rồi toang bước đi. Nhưng đâu dễ như vậy cô chặn Tiểu San lại, thế này là cố ý kiếm chuyện đây mà. Tiểu San hít một hơi dài cố gắng kiềm chế hướng mắt nhìn cô.

- còn chuyện gì nữa?

- muốn nói chuyện chơi thôi, làm gì mà nóng thế cô em của tôi, làm tôi sợ rồi nè_ cô đưa cái bộ mặt ngây thơ làm Tiểu San muốn phát hoả. Vì sự hòa bình của thế giới, phải nhịn.

- chị như vậy làm sao trách Thiên Bảo trốn tránh chị được.

- im đi! ai cho mày nhắc đến anh ấy, thật đáng xấu hổ, mày cướp đi người yêu của chị mình mà còn mặt mũi nhắc lại sao?_ Dường như Tiểu San đụng trúng điểm nguyệt, Tú Quỳnh bỗng hoá thành con thú dữ muốn vồ lấy kẻ trước mặt.

- tôi không cướp của chị. Từ đầu anh ấy đã không yêu chị, là do chị cố chấp và gia đình hai bên ép buộc thôi!_ Tiểu San cảm thấy mệt mỏi với con người trước mặt, đôi co với người không phân biệt lí lẽ thật khó chịu

- mày nói láo! Thiên Bảo yêu tao, từ nhỏ tao và anh ấy đã lớn lên cùng nhau, mày thì biết gì mà nói!_ cuộc đối thoại dần trở nên cao trào.

- chị quá bảo thủ, anh ấy chỉ xem chị là em gái, cũng vì chị lầm tưởng và đưa Thiên Bảo vào cái vòng tình yêu mù quáng đó. Chị ích kỉ muốn chiếm hữu, không cho anh ấy một chút tự do,chị luôn tự quản lí Thiên Bảo như một đứa trẻ. Tất cả những điều đó làm anh ấy mệt mọi với chị_ cô nói đều đều Ánh mắt Tiểu San buồn xa xăm. cô vẫn muốn nói dù cho người trước mặt chẳng hề nghe lọt tai. cô giơ tát Tiểu San... chát...

- Tao không hề sai, là tại mày, chính mày đã quyến rũ anh ấy, chia rẻ tình cảm của tao, tao sẽ không để mày yên ổn_ Tú Quỳnh gắt, nhắc đến nỗi đau của quá khứ người ta không khỏi đau lòng và xúc động.

| -- ::Bản chất của tình yêu vốn là sự chiếm hữu, sự ích kỉ. Khi yêu người ta sẽ hay ghen. Ghen là biểu hiện của tình yêu, là gia vị không thể nào thiếu được, nhưng cái gì cũng có mức độ của nó, gia vị dù ngon cách mấy nếu ta cho quá nhiều sẽ khó mà chấp nhận được.

Và Tú Quỳnh là như thế, huống hồ tình cảm của cô chỉ tình đơn phương vì sự cố chấp. Thiên Bảo yêu Tiểu San, yêu từ cái nhìn đầu tiên, không thể phủ nhận Tiểu San cũng có tình cảm với anh. họ yêu nhau, tình cảm trong sáng và đẹp đẽ. Nhưng trớ trêu đó là hôn phu của người chị họ, đôi lúc mình không thể nào điều khiển được con tim.

- Chị sẽ làm gì? tôi như thế này chưa đủ thảm hại sao? vì chị mà tôi phải sống như kẻ không cha không mẹ, rời xa gia đình, sống cực khổ khó khăn, chưa đủ sao?_ Tiểu San nói như sắp khóc, mắt rơm rớm nước.

Vì việc đó Tú Quỳnh không cam chịu và muốn làm lớn chuyện nên gia đình buộc Tiểu San phải lấy một người con trai mà họ định sẵn.

Với tính cách của cô thì làm sao chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt, lấy một người mà mình không yêu cho được. Và sau nhiều lần kiên quyết phản đối với ba mẹ mình, họ cũng không ép cô với điều kiện là cô sẽ sống tự lập rời xa gia đình trong khoảng thời gian năm, nếu cô không chịu được khó khăn mà trở về thì tất nhiên phải chiều ý của họ. Tiểu San không chần chừ mà đặt bút kí tên ngay vào bản hợp đồng. Và lý do Tiểu An và Tiểu Đan rời gia đình cũng thế, họ không chấp nhận hôn nhân và tình cảm của mình bị điều khiển như một con rối mặc cho kẻ đó có hoàn hảo đến đâu. Đó là sự trùng hợp đáng trân trọng vì đã đưa họ đến với nhau.

- đừng trách chị chứ em, đó là do em tự chuốc lấy thôi_ Tú Quỳnh cười khẩy nhìn Tiểu San. Cuộc đối thoại tưởng như không kết thúc và càng lúc nhiệt độ giữa họ càng tăng lên, nhưng điện thoại của Tiểu San reo lên, là Anh Kiệt, anh đang tìm cô vì đợi mãi mà chẳng thấy về. Tiểu San định nghe máy thì Tú Quỳnh giật phăng điẹn thoại trên tay cô và tắt máy, nhướng mài thách thức.

- chị quá rồi đó! Đưa đây cho tôi!_ ngọn lửa trong Tiểu San sẽ bùng phát mất nếu đối phương cứ quá đáng như vậy.

Tiểu San rướn người giật lại điện thoại. Họ giằng co qua lại, Tú Quỳnh loạng choạng ngã phịch ra đất.

- sao cậu mạnh tay vậy, mình không cố ý, mình xin lỗi rồi mà_ Tú Quỳnh rưng rưng nước mắt, mặt giả ngu nói.

- chuyện gì vậy. Hai người xảy ra chuyện gì sao?_ Anh Kiệt cùng tụi kia xuất hiện đúng lúc, anh đỡ Quỳnh dậy rồi lên tiếng hỏi. Tiểu San đứng nhìn ngây người ra đó.

- em không cẩn thận đụng trúng Tiểu San nên đổ ly cà phê của bạn ấy. Em đã xin lỗi nhưng có lẽ bạn ấy quá nóng giận nên...._ cô hoá cừu non, bỏ bộ mặt con cáo lúc nãy vào ngăn tủ . Tiểu San nhìn chị mình diễn mà sốc nặng. Hoá ra đây là con người của cô hay sao?

- sao mày nóng nãy vậy, Tú Quỳnh xin lỗi rồi mà!_ Tiểu An lên tiếng, cô nhìn qua nhỏ, thôi thì im lặng có nói gì cũng bằng thừa.

- em có sao không? chắc tại Tiểu San mất ngủ nên hơi mệt, xin lỗi em thay cô ấy_ Anh Kiệt nói với Tú Quỳnh nói đơ cho Tiểu San, anh nghĩ do ảnh hưởng của chuyện đem qua nên tâm trạng cô không tốt.

- à không có gì, em biết mà hi hi_ Tú Quỳnh cười hiền. Tiểu San cụp mi buồn bã. Cô nói với Tiểu Đan mượn áo khoác mặc vào rồi xoay người bỏ đi. Mọi người đều khó hiểu nhìn cô. Anh Kiệt bước nhanh theo.

- em không khoẻ sao?

- em muốn ngủ một chút, anh không cần lo!_ Cô lắc đầu rồi bước tiếp. Bây giờ cô cần một người để tâm sự.

Tiểu San bước thẳng lên phòng y tế, bỏ Anh Kiệt ở lại.

Cô lên phòng y tế, lấy thuốc bôi sơ qua vết bỏng. Cô mượn áo khoác Tiểu Đan vì không muốn ai thấy điều này.

- chị của em hiền đột xuất!_ ngồi trước mặt Tiểu San là một con bé lớp mười. Nhìn nó cực kì cá tính và mang phong cách quậy phá. Tóc uốn xoăn buộc bên, đeo đôi mắt kính nô bi ta màu đỏ che nữa khuôn mặt nhỏ nhắn. Váy cắt ngắn cũn cỡn. Nó bắt chéo chân trên bàn ngồi dũa móng tay.

- mày nghĩ tao làm gì bây giờ!_ cô trả lời.

- không gọi em ra, em xử bả một trận, con người như chị ta không cần nói nhiều!_ nó đập bàn nói.

- đúng là nông cạn, xử sự như thế thì còn gì để nói!_ Tiểu San lườm.

- chị với anh Thiên Bảo yêu nhau thật lòng thì cứ việc tiến tới, ông thương chị nhất sợ gì!_ nhỏ bĩu môi.

- đó là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc nữa, mà NaNa em lại đi bar nữa à, mùi rượu còn nồng nặc_ Tiểu San nhìn nhỏ dò xét. Nó hắng giọng rồi quay mặt chỗ khác ngó lơ.

- ơ Anh Kiệt... anh đến đây là gì vậy?_ Thấy Anh Kiệt trước cửa nhỏ cười lí lắc, nghe đến tên đó Tiểu San giật mình mặc vội áo khoác rồi quay lại.

- anh đến lúc nào vậy?

- lúc nghe được chuyện quá khứ của em!_ Anh Kiệt mặt hình sự bước đến nhìn cô.

- Thiên Bảo... là ai?

- à...

Nana nhìn họ nói chuyện mà chẳng hiểu chuyện gì hết nhìn người này rồi - nhìn sang người kia.

- chị chị em bị bà cô chủ nhiệm phát hiện chỗ ẩn nấp này rồi, em trốn đây. Bye bye. Anh Kiệt đẹp trai em đi nhé!_ nhỏ đọc tin nhắn nói vội rồi phóng đi như tên lữa. Như vậy cũng đủ hiểu nhỏ này quậy cơ nào.

Sau khi cô nhóc rời đi. Anh Kiệt nhìn Tiểu San chằm chằm cô

- sao em không nói gì?

- em mệt, em không muốn nói về chuyện đó!_ Cô thở hắt ra trả lời. Quay lưng bước lại giường

- trả lời đi!_ Anh gắt, Nắm chặt cánh tay cô níu lại. Khi yêu người ta thường hay ghen vô cớ nhất là đối với người trong quá khứ.

Anh dường như mạnh tay quá, nắm ngay vết thương. Cô nhăn mặt, nhưng không nói gì.

- anh vô lí quá đấy, đó là một người bạn cũ, anh lôi chuyện quá khứ ra để đôi co có mệt không?_ cô trả lời, Anh Kiệt xiết chặt tay hơn vì tức giận với thái độ nửa vời của cô.

- A!!!_ cô đau đớn kêu lên, thu tay lại nhưng vì anh nắm quá chặt nên khó khăn. Thấy Tiểu San như vậy anh vội vàng buông cô ra.

- em sao vậy?

- à không có gì, tại anh mạnh tay quá nên...

- anh xin lỗi, đưa anh xem.

- nè! Có gì đâu mà xem....

Anh Kiệt vẫn một mực xoăn tay áo cô lên.

- bị thương khi nào? sao lại không nói!_ nhìn vết bỏng mà anh thấy xót xa, tự trách sao mình quá vô ý.

- ĐAU ANH NHẸ TAY THÔI, CÁI TÊN ĐẦU HEO NÀY...

- đây là lần đầu tiên anh sơ cứu vết thương đó_ Anh đổ mồ hôi hột, đã cố nhẹ tay vì sợ vợ yêu đau nhưng cô vẫn la lối.

| -- ::Trên lớp.

Tiểu Đan trầm ngâm, cô có linh cảm gì đó rất lạ. Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì nữa sao, hay là vì cô đa nghi quá thôi.

- nè suy nghĩ gì vậy?_ tiểu San đập vai cô, Tiểu Đan bừng tỉnh cười nhìn nhỏ bạn.

- suy nghĩ chút chuyện thôi. Cô nương cô làm tui sốc đó nha! Sao dễ dàng bị chinh phục thế_ Tiểu Đan cười nham hiểm.

- ờ thì..._ Tiểu San nhìn sang thì thấy Anh Kiệt đang nói cười vui vẻ với Tú Quỳnh, nhỏ này không biết người ta là bãi đã có hoa, à nhầm hoa đã có chủ hay sao á. Nhỏ cười nhìn Tiểu San thách thức nữa kìa. Tức chết mất.

- thì sao, hắn tỏ tình với mày như thế nào?_ đang ấp úng thì Tiểu An ở đâu thò đầu vào chặn họng.

- ờ thì...

- lại ờ thì, nói nhanh!

- cô vào rồi kìa!

thấy bóng dáng bà cô Tiểu San mừng rơn vì thoát khỏi sự tra khảo của hai con bạn. Cô chùn nhanh về chỗ, Tiểu An và Tiểu Đan cũng giải tán nhanh chân về chỗ ngồi.

Ấy ya không biết chạy như thế nào mà Tiểu Đan nhà ta vấp phải cạnh bàn ngã nhào lên người Hàn Phong xém một tí nữa là chạm môi, tiếc vô cùng tiếc chỉ mới chạm mũi.

Hai người mở to mắt nhìn nhau. Cô bối rối nhanh chống ngồi dậy không dám nhìn vào mặt anh.

Thình thịch...

Tim cô đập nhanh lạ thường lúc nãy trái tim như trật một nhịp. Tiểu Đan cố hít thở sâu để điều hoà nhịp đập rồi len lén nhìn sang Hàn Phong, thấy anh cũng nhìn mình cô vội quay đi che giấu khuôn mặt đỏ như cà chua chín. Ôi ngại quá làm sao giờ?

Hàn Phong quay mặt đi chỗ khác miệng cười cười. Ủa nhưng tại sao lại cười? anh nghĩ rồi gãi đầu khó hiểu. Nếu nhở lúc nãy hôn thiệt thì sao? ôi trời anh đang nghĩ cái quái gì vậy? (Biến thái quá) Tự gỡ đầu mình cho tỉnh mộng. Anh lại lén nhìn cô.

Trở lại tình hình chung của lớp.

Cô giáo bước vào cùng mái tóc mới uốn xoăn, cô tự tin sải bước trên bục giảng cứ như đang đi trên sàn diễn thời trang.

- chào buổi sáng các em!!!_ cô tươi cười vẫy tay. Vừa có tóc mới phải tươi cười.

- chúng em chào cô ạ!_ ngoan dữ bây

- ờ cô chào các em hi hi

- chúng em cũng chào cô ạ

- ờ cô cũng chào... thôi đi được rồi mấy em cười hoài mỏi miệng

- hôm nay lớp ta lại có học sinh mới. Vào đi em.

Dứt lời, một cô gái từ cửa bước vào làm xao động lớp học, tụi nó và tụi hắn mỗi người một việc không thèm để tâm.

- chào mọi người mình là Lục Thiên Mẫn, xin được giúp đỡ.

Rầm... rầm... mới nghe qua như sét đánh ngang tai. Đột nhiên có hai người đứng dậy. Đó là Tiểu Đan (dĩ nhiên rồi) còn lại đố mọi người là ai. Một người nữa là...Hàn Phong.

Họ đang mở to mắt nhìn cô gái trước mặt. Nhanh quá, mọi việc đến không báo trước. Chẳng những như vậy Tuấn Anh và Anh Kiệt cũng bất ngờ không kém.

- em ổn định chỗ đi rồi tiết sau bắt đầu học, cô đi chỉnh lại mái tóc cái, hình như nó hơi rối thì phải_ bà cô nói rồi lả lướt lượn khỏi lớp.

Cô học sinh mới xuống ngồi cạnh Tú Quỳnh.

Hàn Phong và Tiểu Đan từ nãy giờ vẫn không rời ánh mắt khỏi cô nàng.

- hình như quen quen!_ Tiểu An nghĩ ngợi gì đó rồi lảm nhảm.

- em nói gì vậy?_ Tuấn Anh ngồi cạnh lên tiêng hỏi.

- A nhớ ra rồi!_ nhỏ đột nhiên reo lên.

__________________

Giờ ra chơi.

Hàn Phong đột nhiên đi thẳng đến bàn Tú Quỳnh nhìn Thiên Mẫn rồi nắm tay cô kéo đi một mạch. Mọi người không khỏi ngạc nhiên. Ai cũng cho là Hàn Phong đã bị cô gái này hớp hồn mất rồi. Tiểu Đan nhìn Hàn Phong khuất bóng, giờ đây cô chẳng suy nghĩ được gì cả. Bao nhiêu câu hỏi xoay vòng trong đầu, Hàn Phong và Thiên Mẫn họ quen biết sao? Cô ấy là người như thế nào mà làm cho anh xúc động như vậy. Sự xuất hiện của Thiên Mẫn là sao? Tiểu Đan sẽ điên mất, cô ôm đầu nhăn nhó.

Tại vườn trường.

Hàn Phong cùng Thiên Mẫn đang đứng đó, không khí yên lặng và khó thở. Cuối cùng Hàn Phong cũng chịu lên tiếng trước phá võ sự im lặng này.

- em không có gì để nói với anh sao?

- em... chẳng biết nói gì_ cô tránh né ánh nhìn của anh. Hàn Phong xoáy sâu vào thân ảnh quen mà lạ kia.

- không biết à? đáng lẽ em phải có rất nhiều điều cần nói chứ. Tại sao ngày đó em rời xa anh không nói một lời. Anh đã tìm em vất vã thế nào em biết không? Nói đi anh đã làm gì sai?_ anh không kìm chế Được mà gắt lên, nắm chặt lấy đôi vai nhỏ bé kia. Bất giác Thiên Mẫn sợ điều đó thể hiện trong đáy mắt cô. Thiên Mẫn chưa bao giờ thấy anh nổi giận như vậy. Anh chưa từng lớn tiếng với cô.

- em xin lỗi... em không xứng đáng với anh Hàn Phong à!_ giọng cô nghẹn ngào, mắt đẫm nước từng giọt nhẹ tênh lăn dài xuống. Hàn Phong thấy mà xót xa, biết mình quá tiếng nên a dịu giọng .

- xin lỗi! tại vì anh quá yêu em thôi!

Hàn Phong siết chặt vòng tay. Yêu sao? Câu nói phát ra từ miệng anh sao nghe nhẹ nhàng nhưng như mũi dao sắt nhọn đâm sâu vào trái tim Tiểu Đan. Cô cuối mặt buồn bả, anh chưa bao giờ dịu dàng với cô như vậy. Ánh mắt đó vòng tay đó chưa hề dành cho cô. Cố nuốt nước mắt vào trong để không ai biết mình đang yếu đuối.

- xuống phòng ăn thôi!_ anh Kiệt lên tiếng giục cả đám rời hiện trường.

Tại căn tin.

- chuyện là thế nào vậy anh?_ Tiểu An cầm ly nước ép cam uống một ngụm rồi nhìn Tuấn Anh hỏi.

- Thiên Mẫn là người yêu của Hàn Phong!_ anh trả lời rồi đút cho Tiểu An miếng thịt. Tình cảm đến thế.

- rồi sao nữa?_ nhỏ hỏi tiếp, họ chăm chú lắng nghe.

- yêu nhau rất hạnh phúc, được khoảng năm hơn, Thiên Mẫn đột nhưng biến mất không chút tin tức_ Anh Kiệt tiếp lời. bà tám kia gật gù tỏ vẻ hiểu.

- thằng Phong lao vào tìm kiếm cực khổ lắm mà cũng chẳng được gì. Hôm nay cô ấy lại xuất hiện_ Tuấn Anh lắc đầu, hai anh không vui vẻ gì khi có người làm khổ thằng bạn.

- Lí do gì cô ấy bỏ đi anh biết không?_ Tiểu San tiếp tục thắc mắc.

- có trời mới biết!_ Anh Kiệt trả lời rồi đưa cho Tiểu San ly sữa. Hai người này tính thi nhau ai chu đáo với người yêu hơn hay sao á. Không khéo làm Tiểu Đan nhà ta tuổi thân.

- thế mà hôm bửa Thiên Mẫn lại nói với mình..._ Tiểu An nhớ đến hôm tình cờ gặp Thiên Mẫn và lảm nhảm. Tiểu Đan nghe vậy thoáng giật mình.

- mày quen cô ấy sao?

- không! chỉ gặp ở công viên thôi hà!

Tối tại nhà tụi nó. Tiểu Đan lặng lẽ một mình ngồi trên sân thượng.

Cơn gió đầu mùa thổi từng đợt làm cô rùng mình, kéo chiếc khăn choàng lên cao hơn. Người ta bảo Đêm là khoảng thời gian của nỗi buồn, đúng vậy. Tiểu Đan khẽ thở dài. Nếu trái đất tròn như người ta vẫn nói thì hai người thuộc về nhau dù có lạc lối đến đâu cũng sẽ trở về bên nhau, còn bây giờ trái đất tròn là để kẻ yêu, kẻ hận gặp nhau và cuốn chúng lại trong một vòng tròn lẩn quẩn mà không biết lối ra. Tiểu Đan vẫn chưa hề nghĩ rằng mình đã yêu Hàn Phong cho đến khi anh ôm người con gái khác. Tại sao không phải là ai khác mà là Thiên Mẫn ông trời quả khéo trêu ngươi. Cô cũng đã từng nghĩ Hàn Phong cũng có tình cảm với mình. Bây giờ thấy mình thật nực cười, hoang tưởng. Cô chỉ là kẻ yêu đơn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio