PHÒNG CỦA MỘT QUÁN BAR.
Cạch...
Hai người thanh niên mở cửa bước vào, hình thù luộm thà luộm thuộm như cả tháng không tắm gội.
Thiên Mẫn và Tú Quỳnh ngồi chờ sẵn, ánh mắt có phần khinh thường nhìn họ.
- nó đâu đưa đây!_ Thiên Mẫn đặt ly rượu xuống bàn chìa tay ra lên tiêng đi thẳng vào vấn đề.
- nó... ờ...
Thấy tên nọ ngập ngà ngập ngừng, cô nheo mắt chờ đợi hắn nói hết câu.
- mày nói đi!
- sao sao... mày hổng nói
- thì tao bị đau họng...
- tao cũng đau họng
Hai ả ngồi nhìn hai tên kia cứ đẩy qua đẩy lại lảm nhảm gì đó mà phát cáo, Tú Quỳnh quát
- các người bị thần kinh à, vật tôi cần đâu? lề mề tôi cho một trận bây giờ.
- xin lỗi tôi chưa tìm được.
- KHÔNG CÓ ? TÔI ĐƯA TIỀN CHO CÁC NGƯỜI XÀI MIỄN PHÍ À?
Thiên Mẫn tức giận đập bàn quát ầm ĩ, ánh mắt cô hừng hực lữa, cô đã.thấp thõm chờ đợi thế mà cuối cùng chẳng nhận được gì.
- vô dụng! lũ vô dụng... thật tức chết mà!
Tú Quỳnh chỉ chỉ vào họ bức xúc nói rồi ôm đầu.
- trên xe chỉ có người và một cái điện thọai, tôi đã tìm rất kỉ vì có người đến nên...
- cút đi... vô tích sự...
Thiên Mẫn la lối và đuổi họ đi. Cô chán nản ngồi phịch xuống ghế nắm tay tức tối.
- chúng ta đã làm đến như vậy, con nhỏ đó không chết mà chứng cứ cũng không lấy được.
Quỳnh nói.
- Tiểu An... cô muốn giỡn mặt với tôi sao? đồ đáng ghét!
Thiên Mẫn gằn từng chữ, nếu Tiểu An mà đứng trước mặt ả lúc này hẳn cô ta sẽ lao tới mà phanh thây ra cho hả cơn giận. Thật không ngờ kế hoạch sắp thành công lại bị phá đám.
- cũng may nó chưa tỉnh nếu không là rồi đời, mà chị có thấy gì lạ không? nó với Tuấn Anh....
- sao nó không chết luôn đi cho tao nhờ, con điên đó làm tụi mình phải ngồi đây lo lắng.
- thế giờ mình làm gì đây?
- chị không chỉ muốn trả thù mà còn cái gia sản kết xù của nhà họ Vương, nếu bị phanh phui có thể sẽ mất tất cả, chị không muốn phải sống cuộc sống nghèo khổ lần nữa. Vì thế bằng mọi giá phải đi tiếp.
- trở ngại của chúng ta giờ là tên Tuấn Anh, chắc chắn hắn ta cũng đã biết.
- bất cứ thứ gì cản trở mục đích đều không yên đâu. Em phải để ý hắn ta. Chị phải điều tra xem con nhỏ Tiểu An giấu thứ đó ở đâu.
- ừ được rồi!
___________________
Tiểu An đã hôn mê sâu mấy ngày, Tuấn Anh buồn bã ngày nào cũng đến bệnh viện với nhỏ, anh ngồi bên cạnh kể đủ thứ chuyện cho nhỏ nghe, chăm sóc cho nhỏ chỉ mong sao sức khỏe Tiểu An chóng hồi phục.
Tuấn Anh gầy hẳn, tụi nó nhìn thấy như vậy cũng chạnh lòng.
Hôm nay cũng như mọi ngày Tiểu Đan đến bênh viện, cô đứng trước cửa nhìn cảnh tượng bên trong mà chảy nước mắt.
- Tiểu An à? Đã mấy ngày anh không nghe giọng nói của em rồi đó, sau em ngủ lâu quá vậy?
- anh thì chẳng ngủ được đâu...
- em giận anh hả sao cứ nhắm mắt hoài vậy... mở mắt ra đi... nhìn anh này!
- lúc sáng anh định nấu cháo cho em nhưng khét hết rồi... anh tệ thiệt!
- hôm qua có một cô bé dễ thương lắm tỏ tình với anh đó, nhưng anh nói anh có bạn gái rồi
- anh không có lăng nhăng đâu, nhưng em không thức dậy là anh bỏ đi theo cô bé đó thiệt luôn đó, Tiểu An...
Tuấn Anh vừa lao tay cho nhỏ An vừa độc thoại một mình, anh sợ Tiểu An sẽ buồn nên anh luôn kể chuyện cho cô nghe, anh sợ Tiểu An nghĩ rằng anh sẽ lăng nhăng gái rú mà quên cô. Giọng nói đều đều của anh vang lên trong không gian yên ắng, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ.
Tiểu Đan không muốn làm phiền họ nên đứng ở cửa rất lâu sau đó mới bước vào.
- Em chăm sóc cho nó được rồi, anh xuống mua chút gì lót dạ đi, không thôi chịu không nổi đâu.
- không cần, anh ổn!
- Tiểu An nó không thích như vậy đâu! nó mà thấy anh phờ phạt như thế này sẽ giận đấy.
- anh biết rồi!
Tuấn Anh gật đầu trả lời rồi đứng lên bước đi, Đan nhìn theo thở dài ngao ngán, rồi cô lại nhìn An đang nằm bất Động trên giường lên tiếng và cũng là độc thoại.
- mày thấy không, Tuấn Anh sắp kiệt sức rồi, tỉnh lại đi!
Nhưng vẫn phí công, nhỏ vẫn nằm đó không chút động đậy. Tối qua đột nhiên tình hình nhỏ chuyển biến xấu làm mọi người lo sốt vó cả lên cũng may đã ổn định. Trái tim bệnh tật của Tiểu Đan phải chịu nhiều cú sốc.
Không riêng gì cô mà ai cũng thắc mắc về Tuấn Anh và Tiểu An, chẳng phải họ đang gây nhau sao? Nhưng cái mà Đan quan tâm hơn là chuyện Tuấn Anh nói Thiên Mẫn có liên qua đến tai nạn của nhỏ An. Có lần cô trực tiếp hỏi nhưng anh tránh né, điều đó càng làm cô phát điên.
Về phần Tuấn Anh, anh lục tung mọi ngóc ngách, mọi nơi để tìm xem chỗ Tiểu An cất giữ chứng cứ, ngày cưới đang đến gần anh không thể để kẻ ác đắc thắng càng không muốn làm An thất vọng. Nhưng vẫn không tìm ra được, anh mệt mỏi, bế tắc không biết phải làm gì kế tiếp.
Thiên Mẫn và Tú Quỳnh cũng phát cáu vì thấp thỏm lo sợ chuyện xấu bại lộ, cho người theo dõi sát Tuấn Anh nhưng chẳng được gì.
Những ngày sau đó Tiểu An vẫn hôn mê, cô chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ chỉ bảo mọi người chờ đợi có thể là tuần... tháng... năm và cũng có thể là mãi mãi.
Tại nhà tụi hắn trước ngày cưới.
Tiểu Đan đứng trước cửa cổng ngẫm nghĩ một lúc rồi giơ tay ấn chuông. Chẳng biết cô đến đây làm gì?
- Tiểu Đan!
Thấy sự xuất hiện của cô Phong ngạc nhiên, chưa đợi anh nói gì tiếp, cô luồn qua người anh và bước vào nhà.
- cô đến đây có chuyện gì hả?
- tôi có chuyện muốn nói với anh.
- nói đi!
- Hàn Phong!!!
_ Thiên Mẫn bước vào và lên tiếng gọi anh, thấy Đan cô sững người. Tiểu Đan nhìn ả bằng đôi mắt lạnh băng không chút cảm xúc, nhìn cô lúc này có cái gì đó đáng sợ. Thiên Mẫn nuốt nước bọt.
- sao cô lại ở đây?
Mẫn sợ, ngày mai nữa thôi mọi chuyện sẽ ổn thõa, tự dưng Tiểu Đan đến đây, cô hơi hoang mang.
- tôi có chuyện muốn nói với Hàn Phong à không cả hai người.
Tiểu Đan trả lời rồi xoay sang anh, cô tiến lại gần. Đối mặt với anh môi mấp máy nói tiếp.
- anh biết rõ tôi yêu anh... phải không?
Tiểu Đan hỏi làm Hàn Phong á khẩu, nhất thời anh không biết trả lời thế nào, Thiên Mẫn bặm môi nắm tay áo Phong.
MyVip.Wap.Mu | -- ::
Đan tiếp lời
- và tôi biết anh cũng có tình cảm với tôi. Bây giờ tôi muốn anh chọn giữa hai người Thiên Mẫn và tôi. Chọn đi!
- cô điên rồi!
Phong lên tiếng sau khi tiếp thu được hết câu nói kia.
- tôi không điên, anh chọn ai tôi hay cô ta, nói lần cuối cùng
Đan vẫn quả quyết bắt anh chọn, Phong nheo mắt khó hiểu
- tôi... chọn Thiên Mẫn, cả đời này tôi chỉ yêu cô ấy, đừng có ảo tưởng, tôi chưa hề có tình cảm gì với cô.
mắt Hàn Phong phóng tia nhìn khinh bỉ trả lời.
- anh chọn cô ta! anh không yêu tôi!
Tiểu Đan lập lại, giọng kích động. Đột nhiên cô móc ra con dao lăm le đi tới
- thì tôi sẽ giết cô ta! Thiên Mẫn phải chết!
- Hàn Phong!!!
Giọng Mẫn run run, cô sợ hãi nhìn chằm chằm Tiểu Đan và con dao sắc bén đó, lùi dần về sau.
- cô đang làm gì vậy hả?
Phong hốt hoảng giữ Đan lại, cô vùng vẫy và luôn miệng gào lên
- tôi phải giết cô, Lục Thiên Mẫn, tại sao anh không yêu tôi? Tại sao?
- tôi không bao giờ yêu cô, tránh ra!!! Bệnh hoạn.
Hàn Phong đẩy mạnh cô ra xa, lưỡi dao loạn choạng và khứa tay tay cô một đường nhỏ, máu chảy ra. Thấy máu Đan như phát điên lao tới họ, Hàn Phong luôn bảo vệ Thiên Mẫn, nắm chặt tay cầm dao của cô và tát cô một cái.
Đan tức giận khua dao loạn xạ, người giằng co qua lại.
Xẻng... con dao rơi xuống. Thiên Mẫn được dịp nhanh tay chộp lấy hướng thẳng về Tiểu Đan, miệng hét lên
- Con điên này! chết điiiiiii.
Phập... một người ngã khuỵ xuống, máu ở tim chảy ra thấm đẫm một vùng. Tiểu Đan hoảng loạn la lên
- TIỂU SAN!!!!
San ở đâu xuất hiện và đỡ lấy cho Tiểu Đan. Mũi dao xuyên thẳng vào tim.
- lũ khốn!_ Thiên Mẫn vẫn tiếp tục rút dao ra và đâm vào Tiểu Đan, Tiểu San quay sang ôm nhỏ bạn và hứng lấy nhát dao thứ .
Tiểu Đan bất Động, mình đầy máu của Tiểu San, không thốt ra được câu nào.
- AAAAA TIỂU SAN!!! TIỂU SAN!! KHÔNG THỂ!!!
- Đan!!! mày sao vậy???
San vội bước vào phòng khi nghe tiếng hét của Tiểu Đan.
- tao ở đây bình tỉnh nào! mày gặp ác mộng à?
Tiểu Đan bật ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa trên trán, mặt tái xanh đầy kinh hoàng. Tiểu San lao mồ hôi cho cô rồi dịu dàng lên tiếng
- bình tỉnh! chỉ là mơ thôi! không sao.
- Tiểu San, mày không bị gì chứ, mày không chết phải không? Tao thấy máu... người mày lạnh lắm.
Đan nắm tay San hỏi vồn, thở hổn hển. Mắt ân ấn nước.
- ừ tao bình thường, không bị gì cả, ác mộng thôi, ngủ tiếp đi! Tao ngủ cùng mày
Tiểu San trấn an con bạn và nằm xuống cạnh cô. Một lúc sau Tiểu Đan mới bình tỉnh sau giấc mơ kinh khủng kia và không sao chợp mắt được, đến giờ cô Vẫn còn sợ.
Tại sao cô lại mơ như vậy? Tại sao lại thấy Tiểu San. Cảm giác đó... rất thật, thực sự rất thật, Đan bắt đầu bất an... phải chăng là có điềm xấu????
ĐÊM KHUYA!
Tú Quỳnh bước vào phòng bệnh Tiểu An, cô ta quan sát xung quanh một lượt. Chắc không phải đến đây để giết nhỏ chứ?
- Lưu Bảo An cô tỉnh dậy cho tôi!
Quỳnh lay người An ra lệnh.
- con đừng có ở đó giả bộ. Mau mở mắt ra nói cho tôi biết cô giấu những thứ đó ở đâu rồi
Quỳnh tiếp tục kéo An ngồi dậy thúc giục (con này lên cơn đêm khuya)
kim truyền nước biển ở khủy tay bị va chạm mạnh bắt đầu chảy máu. Quỳnh không thấy động tĩnh gì tiếp tục lắc người Tiểu An. Cơ thể nhỏ như sắp rã rời.
- bỏ... tô...i...r...a
An thều thào lên tiếng làm Quỳnh giật mình buông thả người nhỏ ra.
- Cô tỉnh rồi, nói mau nói cho tôi biết cô để chứng cứ ở đâu, cô biết cái gì???
Biết hiện tại Tiểu An không còn đủ sức lực chống cự, Quỳnh lập tức hùng hổ. Nhỏ lim dim mắt im lặng chính xác là không đủ sức cất tiếng.
- cô có nghe tôi nói không? con khốn này.
- đồ...ác... độc... cô... sẽ...không... không...
Tiểu An cố hết sức thều tháo ánh mắt câm phẫn nhìn Quỳnh. Ả bức xúc tiến tới bóp cổ Tiểu An, nhỏ vùng vẫy quơ tay làm ngã bình nước cho nó va vào nút cấp cứu khẩn cấp trên tường, tiếng còi vang vọng trong không gian tĩnh mịch nữa đêm. Quỳnh hoảng hồn lùi lại vài bước và chạy vụt đi mất. Do vội quá cô ta làm rơi ly nước bể tan.
Vết thương ở đầu bắt đầu rỉ máu
An rướn người rạch ngón tay mình vào mảnh vỡ, máu ứa ra ở đầu ngón tay, nhỏ cố viết vài kí hiệu gì đó dưới gối mình rồi ngất lịm đi.
Vài phút sau vài bác sĩ tất bật chạy đến.
HÔM SAU
Tiểu Đan cả buổi thất thần cũng vì giấc mơ đêm qua, luôn sợ rằng ngày nào đó nó sẽ thành sự thật.
Cô lắc đầu xoá tan suy nghĩ
- mày mệt thì ở nhà đi! Để tao đến thăm Tiểu An được rồi. Chiều ba mẹ nó cũng vào.
Thấy Tiểu Đan vẫn im lặng trầm tư suy nghĩ gì đó cô lặng lẽ ra khỏi nhà.
Trên đường cô ghé mua vài thứ. Một người đang phát tờ rơi bước lại, cũng đưa cho cô một tờ, Tiện tay cô dúi vào giỏ đồ và tiếp tục lái xe đến bệnh viện.
" sau
- Tiểu An tao đến rồi, có mua chè đậu đỏ mà mày thích, thơm không? Muốn ăn thì ngồi dậy
Tiểu San đặt đồ đạt lên bàn lên tiếng nói, mặc cho Tiểu An có nghe hay không, San muốn dùng những thứ mà nó thích để dụ dỗ nó. Dù khả quan hay không cô vẫn thử.
Tiểu San nhìn nhỏ bạn, sắc mặt nhỏ sao kém hơn hôm qua nhỉ. Cô ân cần sửa lại chăn mềm cho An.
Cạch...
Tuấn Anh bước vào.
- chào anh!
- ừ... em đến lâu chưa?
- vừa đến thôi, anh ăn sáng chưa? Em có mua cháo kìa. Nhìn mặt anh mệt mỏi quá.
- cám ơn em.
- em đi vệ sinh, anh ở đây với nó nha.
Tuấn Anh gật đầu, cô rời đi. Vẫn như thường ngày anh lại huyên thiên kể lể cho Tiểu An nghe vài chuyện, nghe nó thật vô duyên và nhàm nhưng anh vẫn cứ kể.
- hôm qua anh đã cúp điện và nước lúc Tú Quỳnh vào nhà tắm, anh tưởng tượng khuôn mặt cô ta lúc đó chắc hẳn rất khó coi... và
Lúc sửa đầu Tiểu An ngay ngắn lại anh bất chợt ngừng nói khi thấy vết máu ngoằn ngoèo dưới gối.
Tuấn Anh chậm rãi nhìn cho kĩ
"Amy"
- cái gì đây?
Anh khó hiểu hỏi. Sau một lúc suy nghĩ, Tuấn Anh kết luận rằng đó có thể do Tiểu An đã làm, phải chăng liên quan đến chứng cứ, thứ mà anh đang tìm. Nhưng rốt cuộc đó là gì?
"Amy" dãy số làm Tuấn Anh đau đầu.
Trong nhà vệ sinh, Tiểu San lấy khăn giấy trong túi xách lao mặt.
tờ rơi lúc nãy rơi ra. Tiểu San cúi lượm lên xem thử.
Chỉ là tờ quảng cáo cho một cửa tiệm mới mở.
- quán chè à? có chè đậu đỏ nữa, khi nào rảnh đến mua cho nhỏ An.
Tiểu San lật qua lật lại rồi nói rồi cầm nó bước ra ngoài.
- còn tuần nữa là tổ chức hôn lễ của Phong với Kiệt rồi, anh có phụ giúp gì thì về trước đi, em ở chơi với Tiểu An.
Tiểu San lên tiếng
- anh không hứng thú đâu, tụi nó tự lo được. cái gì vậy?
- à tờ quảng cáo á mà, quán chè gì đó vừa mới khai trương, ngày -, tuần rồi thì phải. Con An nó thích chè đậu đỏ lắm hôm này đến mua thử.
- ừ cũng được!
Anh cười nói. Niềm hi vọng được sớm thấy nụ cười của nhỏ làm anh vui.