Nếu....
Em không còn xứng đáng...
Thì liệu anh có đủ yêu thương....
Nếu...
Em chai lì ở lại bên anh mãi mãi...
Thì có lẽ em không đủ dũng khí...
Mọi chuyện như một mớ hỗn độn khi sự việc được phơi bày. Phong và Kiệt đang rất mông lung, đau khổ cho niềm tin của mình đặt sai chỗ, sai người, tự cười mình như một kẻ ngu si.
Riêng Hàn Phong, anh làm sao chấp nhận được chứ, khi Thiên Mẫn người con gái mà anh yêu bao năm qua, người mà anh đã cho là tất cả bỗng chốc biến thành người khác. Hai từ "tổn thương" vẫn chưa đủ để diễn tả. Anh không hiểu, cả hai người đều không hiểu ai cũng cần một lời giải thích.
Hai chú rể vứt áo về nhà, hiên giờ họ không còn tâm trí để gặp một ai, để nói gì cả. Tuấn Anh thấy nhẹ nhõm khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Mặc cho tâm trạng anh em chí cốt đang tệ ra sao, anh ấy vẫn mừng rõ ở cạnh Tiểu An lúc này. Anh vui lắm, hạnh phúc lắm khi nhỏ đã chịu tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
Càng vui hơn nữa khi nhận được lời tán thưởng từ miệng An.
Trở lại rồi Tuấn Anh nhí nhố của ngày hôm qua, Vì họ là cặp đôi lí lắc mà.
cạch....
- mày không.... sao....ch
Tuấn Anh mở cửa phòng của Hàn Phong lên tiếng hỏi nhưng bị nghẽn lại khi chứng kiến khung cảnh hỗn loạn trước mắt.
Tuấn Anh nhất thời bị đơ, anh thầm tội nghiệp cho cái phòng và những đồ đạc trong đây (khốn cái thằng bạn, nó chỉ tội cái phòng)
Dường như lúc nãy ở đây đã diễn ra "Đại hội võ lâm" thì phải. Hậu quả là nhìn chẳng khác đống đổ nát.
Còn nhân vật chính của chúng ta thì đang ngồi gục đầu đầy chán nản bên chai rượu.
- tại sao mày lại làm như vậy... tại sao lại chọn cách đó để Thiên Mẫn mất mặt trước mọi người.
Hàn Phong vẫn không nhìn lên mà cất giọng trầm trầm buồn nói.
- đến giờ này mà mày còn...
Tuấn Anh thật hẫng, không ngờ trong lòng Hàn Phong vẫn còn nghĩ đến sĩ diện của Thiên Mẫn.
anh có biết rằng Tiểu An của Tuấn Anh phải trả giá thế nào trong việc này.
- cô ấy vốn không phải như vậy! tại sao... mày cho tao biết đi Thiên Mẫn không phải người xấu xa..., Mẫn không thể gây tai nạn cho An.
Hàn Phong gào lên trong tuyệt vọng, không ai hiểu được cú sốc mà anh phải chịu, phải! không ai hiểu được! Tuấn Anh biết họ đã gắn bó bên nhau bao lâu, vì thế mà Tuấn Anh không tức giận nhưng.
- mày tỉnh lại đi, lúc trước khác, bây giờ khác, sông có khúc, người có lúc...
Tuấn Anh đến gần lên tiếng, đặt tay lên vai anh an ủi.
Phong gạt phắt tay ra ra, vùng dạy gắt lên.
- mày đừng vu khống cô ấy, là mày...
Bốp...
Tuấn Anh không chịu được mà đấm vào mặt anh một cái. Anh tức giận, anh giận thằng bạn, không phải vì Phong vẫn cố chấp trách anh mà vì Tiểu Đan. Phong vùng dậy nắm cổ áo Tuấn Anh khi bất ngờ bị đánh.
- NGƯỜI MÀY CẦN NGHĨ ĐẾN LÚC NÀY LÀ TIỂU ĐAN KÌA, LÀ TIỂU ĐAN ĐÓ, MÀY CÓ BIẾT CÔ ẤY ĐÃ CHỊU BAO NHIÊU ẤM ỨC KHÔNG HẢ?
nhắc đến Đan cơn kích Động của Phong có phần dịu xuống.
- Tiểu Đan...?
- phải, Tiểu Đan đã phải nhịn nhục và chấp nhận những gì Thiên Mẫn bày ra vì sao? bởi vì yêu mày. Cô ấy mặc cho mình có bị Thiên Mẫn bêu xấu đủ điều vì yêu mày. còn mày thì sao? có suy nghĩ cho Tiểu Đan không? mày ngu muội, mày làm tổn thương người ta, bây giờ còn ở đây... tao không còn gì để nói.
Tuấn Anh nói như thể núi lữa phun trào, bàn tay nơi cổ áo anh nới lỏng rồi từ từ buông xuôi.
- để tao yên đi!
Phong hạ giọng, Tuấn Anh định nói gì nhưng rồi lại thôi. Chuyện tình cảm anh cũng không muốn xen vào quá nhiều.
- nếu cô ta quay lại cầu xin mày thì mày sẽ tha thứ chứ...
Trước khi ra khỏi cửa anh ngoái lại hỏi câu cuối cùng.
Im lặng...
Vài giây sau...
- sẽ....
Khá hơn Hàn Phong, Anh Kiệt không phá tung mọi thứ và nhốt mình trong phòng, anh ngồi ở phòng khách uống rượu.
cớ sao lại đau lòng khi anh chưa hề yêu Tú Quỳnh, nhưng trong lòng anh Tú Quỳnh luôn là người con gái tốt đẹp. Cô xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Lúc trước anh còn luôn dằn vặt mình khi đã gây ra chuyện có lỗi với cô nhưng giờ thì sao.
Tại sao? Đó là câu hỏi mà họ cần giải đáp lúc này.
___________________
Buổi trưa
Tại bệnh viện, Tiểu Đan dìu An đi dạo quanh vườn. Nhỏ không muốn lệ thuộc vào xe lăn Vì thấy sức khỏe mình đã ổn hơn. Với cái tính của Tiểu An làm sao chịu ngồi yên một chỗ.
- có cần vào nghỉ ngơi không?
Tiểu Đan đỡ nhỏ ngồi xuống ghế đá hỏi.
- thôi! ở đây mát, tao không thấy mệt.
- mày không mệt nhưng tao mệt.
- bạn bè....
Tiểu An bĩu môi giận dỗi khi nghe Đan nói, cô cười cười trả lời
- giỡn thôi cô nương.
- tao biết mà_ Tiểu An vui vẻ nháy mắt nói, ngẫm nghĩ gì đó rồi tiếp lời
- Tao không Thấy Tiểu San đâu vậy? nó chết đâu rồi?
- mày nhắc tao mới nhớ! để tao gọi điện thoại cho nó.
- không bắt máy, chẳng lẽ đang bận_ Đan lắc đầu thắc mắc, cô thật sự không nắm bắt được hành tung của mấy đứa bạn.
- không biết nó có biết việc xảy ra lúc sáng_ An hỏi tiếp.
- ừm... mày điều tra hết tất cả rồi hả? con nhỏ này sao không nói tao biết để bây giờ...
- tao khỏe rồi! không sao hết, còn thấy vui khi bảo vệ được tụi bây nữa kìa!
- con điên này!_ Tiểu Đan cảm Động ôm lấy An như sắp khóc.
- tránh xa tao ra đồ biến thái!
- đang lúc tình cảm vậy mà... xì.
- hình như tao quên gì đó rất quan trọng thì phải..._ Tiểu An đỡ đầu nói.
- từ từ sẽ nhớ thôi... mày vừa mới khỏe lại, đừng cố gắng quá!
- nhưng... tao cảm thấy rất khó chịu, rốt cuộc tao quên gì nhỉ?
_______________
Tiểu Đan loay hoay thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh Tiểu An, nhỏ đã được Tuấn Anh đưa đến công viên chơi cho khuây khoả.
lộc... cộc...
Tiểu Đan lom khom tìm kiếm khi nghe có vật gì rơi.
- ủa cái gì vậy? Máy ghi âm?
"- anh muốn có được Hạnh San phải dựa vào chúng tôi!
- đừng nói dựa vào chứ, nói cho đúng chúng ta là hợp tác cùng có lợi. Các cô và tôi cùng đạt được mục đích!
- ha ha anh quả kiêu ngạo hơn tôi nghĩ. Hôm nay chúng ta gặp nhau là để tìm cách thực hiện được điều này.
- cô cứ nói!
- tôi... đến ngày này..."
Bốp...
Vật trên tay rơi xuống, Tiểu Đan thất thần vịn vào thành giường.
- Tiểu San... chết rồi!
Tiểu Đan hớt hải chạy vụt ra khỏi phòng.
MyVip.Wap.Mu | -- ::
Trước cửa nhà Thiên Mẫn
Tinggg... toongg...
Tiểu Đan nhấn chuông liên tục nếu có thể cô sẽ đập nát cái cổng này ra.
- cô đến đây làm gì?
Thiên Mẫn bước ra mở, thái độ oán ghét nhìn Đan.
- nói cho tôi biết Tiểu San đang ở đâu? cô đã làm gì nó hả?
Đan sấn đến hỏi vồn. Thiên Mẫn nhếch mép tỏ vẻ như chẳng quan tâm rồi thư thái bước vào trong.
- Tú Quỳnh...
Tiểu Đan càng ngạc nhiên hơn khi thấy có sự hiện diện của cô ta.
- con điên này, mày hại tụi tao thê thảm, giờ đến đây làm gì?
Thấy cô Quỳnh điên tiết gào thét.
- tôi không đến đây để nói chuyện này, các người và tên Jack gì đó đã đưa Tiểu San đi đâu rồi?
Tiểu Đan hằn học nhưng có phần rối lên.
- cô nói gì thế, hễ các người có chuyện gì là đến quấy rầy chúng tôi à?
Vẻ mặt Quỳnh vẫn vênh váo khoanh tay trước ngực hỏi lại. Đôi mắt Tiểu Đan đỏ lên, tay cô đang nắm chặt. Cô quát lên:
- Đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của tôi! tôi biết kế hoạch của cô, tại sao? Tiểu San là em của cô mà, sao cô có thể nhẫn tâm hại nó chứ.
- tôi đã chịu nhận nó là em chưa, trên đời này có Hạnh San thì không có Tú Quỳnh này, vì nó mà tôi phải chịu bao nhiêu thiệt thòi.
- cô hết thuốc chữa rồi! Thiên Mẫn cô dừng lại đi, đừng hại Tiểu San bằng cách đó, nó không có lỗi với cô mà. Người cô muốn trả thù là tôi.
Thiên Mẫn bắt chéo chân thông thênh coi như chẳng có gì quan trọng trong khi Tiểu Đan đang rất căng thẳng.
- trả thù đâu nhất thiết phải đổ hết lên cô, tôi sẽ cho cô biết cảm giác người thân mình bị tổn thương vì mình.
- cô....
Đan giơ tay tát ả nhưng đã bị ả chặn lại. Đoi mắt ánh lên tia nguy hiểm siết lấy cổ tay Tiểu Đan.
- muốn biết người bạn thân yêu của cô hiện giờ đang thế nào không?
Mẫn nhướng mắt hỏi, rồi hất mặt sang Tú Quỳnh. Cô ta chậm rãi mở chiếc laptop và để lên bàn. Hình ảnh Tiểu San bị trói và ngất ngồi trong một góc phòng đập vào mắt Đan.
- Tiểu San...
- yên tâm! chỉ là thuốc mê chưa hết nên chưa tỉnh thôi, màn đặc sắc còn ở phía sau.
Thiên Mẫn vỗ vai Đan thì thầm bằng giọng đểu giả.
Trên màn hình vừa xuất hiện một người đàn ông...
Phịch...
- Tôi cầu xin cô, xin cô đừng làm hại Tiểu San, muốn tôi chết cũng được...
Tiểu Đan quỳ xuống lên tiếng van
lơn.
- cô trước sau gì chả phải chết,
cách này trả thù cô là tốt nhất ha ha ha_ Thiên Mẫn nói rồi sổ một tràng cười khả ố. Tiểu Đan cuối đầu cố cầu xin, miễn sao Tiểu San được an toàn.
- Tú Quỳnh! cô nghĩ lại đi, Tiểu San sẽ không chịu được việc này đâu, tôi xin cô mà, hãy nghĩ tình chị em giữa hai người đi...
Tiểu Đan bắt đầu khóc. Cô thật sự không muốn, không muốn nhỏ bị gì vì cô cả mọi thứ cứ để cô gánh chịu. Nhưng ân oán này đâu chỉ riêng cô. Đó là ân oán giữa Tú Quỳnh và Tiểu San.
- nếu biết có kết cục này thì các người đừng phá kế hoạch của tôi, đừng phá hủy đám cưới hôm nay hừ...
Trái tim sắt đá của Tú Quỳnh làm Đan cảm thấy ghê sợ, họ... không còn nhân cách nữa rồi.
- thể hiện thành ý đi!_ Thiên Mẫn nói bóng gió
- tôi xin cô, xin các người...
Mỗi câu Tiểu Đan dập đầu mạnh xuống đất, dù nhục nhã đến đâu cô cũng chịu.
______________________
Ở một nơi khác.
- em vẫn chưa tỉnh sao, xem ra tôi hơi quá tay nhưng không sao, ăn sống mới ngon, tôi sẽ đợi...
Jack rít một hơi thuốc rồi phả làn khói mờ nhạt trong không gian, vẻ mặt đáng khinh của hắn chập chờn hiên lên trong làn khói thuốc. Hắn hôn nhẹ lên má San rồi bước ra ngoài.
Tại bệnh viện
- anh về đi! em ở đây một mình được.
- Tiểu Đan đâu? anh phải giao lại em mới yên tâm
- chắc nó đi đâu đó, em có phải con nít đâu chứ!
Tiểu An mồm mép một lúc Tuấn Anh mới chịu đi về. Tiểu An ngã lưng xuống giường vươn vai, định lấy điện thoại gọi xem Tiểu Đan ở đâu thì vô tình nhìn thấy máy ghi âm kia ở dưới nền.
Tiểu An ngờ vực mở lên.
- nhớ rồi, mình thật ngu mà, tại sao lại quên nó chứ, chẳng lẽ Tiểu Đan...
Nhỏ vỗ đầu trách móc, khoát trên mình bộ đồ bệnh nhân Tiểu An vẫn rời khỏi nơi đây.
- em đang ở đâu vậy? anh gọi điện cô y tá, họ nói em không có ở trong phòng.
- nhà Thiên Mẫn...
- cái gì? em đấy đó làm gì? Tiểu An... alô...
_________________
- đúng là cách này hay, nhìn họ như vậy em thật hả dạ, nếu đến nơi đó mới phát hiện mình bị sập bẫy thì cô ta sẽ như thế nào nhỉ?
- nó có võ đấy, điều quan trọng là đến đó không tìm được Tiểu San, không cứu bạn mà còn... haizzz
Tiểu An vừa đẩy cửa cổng không khóa, xồng cộc chạy vào trong thì nghe được đoạn đối thoại.
Nhỏ tức giận
- ĐỒ ĐỘC ÁC, KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI BẠN TÔI!!!
- Hôm nay khách quý đến nhà tôi nhiều thế
nghe tiếng hét, Thiên Mẫn quay lại và bất ngờ nói.
- khốn khiếp! đến giờ hai người còn chưa biết sai... tôi hỏi cô Tiểu San và Tiểu Đan đâu?
Tiểu An nhào đến nắm áo Thiên Mẫn, nhỏ thật sự không nghĩ rằng đến cuối cùng họ vẫn không chịu buông tay.
- nhìn cái bộ đồ cô đang mặc đi, yếu thì đừng có ra gió.
Thiên Mẫn đẩy Tiểu An ra.
- gấp gáp gì! tôi sẽ cho cô xem truyền hình trực tiếp ha ha ha....
NƠI GIAM GIỮ TIỂU SAN.
cô cựa mình lim dim mắt tỉnh dậy, tự dưng thấy mình bị trói Tiểu San hốt hoảng, đầu cô đau như búa bổ.
Tiểu San cố ghép lại chuỗi sự việc.
- sao mình bị trói, chẳng phải Tú Quỳnh nói sẽ có người chuẩn bị sao? Yaaaa cái đầu sao đau dữ vậy? Hình như vừa vào đây ai đó đã đánh mình.
San khó chịu khi cổ tay bị trói chặt ở đằng sau, cả người không cử Động được.
- em tỉnh rồi!
- ... Jack...sao anh lại ở đây... tôi...
San ngạc nhiên vô cùng khi thấy sự có mặt của tên này.
- nhớ em... nên đến tìm chứ có gì đâu mà ngạc nhiên dữ. Tôi đã từng nói là sẽ... chậc... chậc...
Jack vuốt mái tóc bị rối của Tiểu San rồi cất giọng điệu cợt nhả.
- anh muốn làm gì?
San thấy bất an trườn ra một bên,chân cũng bị trói. Ánh mắt càng lúc càng dán chặt vào cô như con hổ đói.
- em biết mà... những thứ mà tôi đã chấm thì sẽ không vượt khỏi bàn tay. Huống hồ chị của em đã là cầu nối cho chúng ta rồi...
Hắn nói rồi cười khoái chí, tay xoa xoa cằm, Tiểu San như vừa rơi xuống địa ngục khi nghe xong câu nói, cô thất thần.
- chị?....Quỳnh...
- đúng! là cô ta!
- sao có thể...!
Tiểu San lắc đầu nói, mắt ngấn nước, chị cô có thể đối xử với cô như vậy thật sao?
- không gì là không thể San à!
- Đừng có gọi tên tôi, thả tôi ra, đồ bỉ ổi, tôi sẽ không để anh yên...
Tiểu San quát, hậm họe nhìn bản mặt đầy tà mị của hắn. cái mặt đầy dục vọng, thối tha
- sau này hãy tính, cô em!
phụt.... San khinh miệt phun nước bọt vào mặt hắn. Bị một đứa con gái xỉ nhục hắn đâm tức giận, nắm tóc Tiểu San giật ngược về sau, cô vẫn không kêu la mà còn nhìn hằn đầy khinh rẻ.
MyVip.Wap.Mu | -- ::
Bốp....
hắn vung tay tát San một cái như trời giáng, mắt Tiểu San lông xòng xọc, nghiến răng trừng hắn, bàn tay nắm tóc cô vẫn chưa thả ra.
- Đừng có tưởng mình danh giá, cô đang ở trong tay tôi thì biết điều một chút.
- hừ...
Jack từ từ cởi trói cho Tiểu San, bàn tay hắn chạm vào da thịt cô làm San kinh tởm.
Vừa mở xong, cô vùng chạy đến cửa, cánh cửa bị khóa trái không sao mở được, Tiểu San hoang mang còn hắn thì cười vang thú vị.
- chạy đi! cô nghĩ mình thoát được sao?
Jack đến gần và lôi Tiểu San xuống. Cô chống cự quyết liệt, đạp vào bụng hắn và cố phá cửa, rốt cuộc hắn ta đã chắn gì bên ngoài mà Tiểu San không sao tung được.
- rượu mời cô không chịu uống... con nhỏ này
Gã hùng hồn xoắn tay áo bước đến, Tiểu San nhích dần cho đến khi vào bức tường.
- tha cho tôi đi... anh đừng qua đây... mà!_ Tiểu San nghẹn ngào nói trong nước mắt. Cô bất lực rồi.
- lúc nãy chống đối lắm mà, tôi sắp không chịu nổi rồi, Tiểu San.
_______________
Nhận được địa chỉ từ Thiên Mẫn, Tiểu Đan nhanh chóng đến nơi, một căn nhà hoang vắng, khung cảnh có phần tà niệm, mặc kệ ccứu Tiểu San là quan trọng hơn.
Đôi chân Đan liến thoắng đẩy cửa bước vào, cánh cửa ma sát vào nhau vang lên cọt...kẹt...
Không gian im lặng, Tiểu San chưa thấy đâu, cô tiếp tục bước sâu vào và lên tiếng gọi cô bạn.
Rầm... cánh cửa bất chợt đóng sầm lại, Tiểu Đan nghe có tiếng khóa cửa, cô thấy bất ổn, chạy đến xô cửa nhưng sự thật không mở được.
- chuyện gì đây?
Đan loay hoay không hiểu gì cả, bỗng phía sau xuất hiện một số người, nhìn rất kịch cỡm. Bất giác cô lùi vài bước.
- các người là ai?
- muốn đến được nơi bạn cô thì phải qua ải này.
- Bạn tôi đâu?
- chỉ cần ra khỏi được chỗ này, chúng tôi sẽ chỉ cho cô đường đến gặp cô ta.
- Tiểu San không có... ở đây? Khốn khiếp bị lừa rồi.
Tiểu San nghiến răng nói, không ngờ Thiên Mẫn lại giăng bẫy này. Cô đang sợ nếu không đến kịp thì... Tiểu San...
- không được... mày nhất định phải đợi tao...
Tiểu Đan lẩm bẩm.
- yaaa!
một tên bay đến đá Tiểu Đan, cô lãnh trọn vì không phải ứng kịp, cánh tay bị đánh đau nhói.
Những người còn lại cũng lao vào.
Một thân một mình Tiểu Đan phải chống trả bọn họ, là con gái với sức khỏe của cô có thể cầm cự được không?
Rầm... Đan ôm bụng lồm cồm đứng dậy, cú vật mạnh làm đầu cô choáng váng, Tiểu Đan lao vào, trong đầu chỉ mong mau chóng ngăn việc tồi tệ đến với Tiểu San.
Cô chộp lấy khúc gỗ dưới nền làm vật hỗ trợ, tiếc thay khúc cây bị mục nên không giúp ích được gì, cô cứ bị đánh ngã rồi tiếp tục đứng dậy. Những cú va chạm làm cô đau đến thấu xương, máu trên trán bắt đầu chảy khi bị va vào tường. Lũ người kia vẫn không nương tay.
________________
- thế nào?
Thiên Mẫn cất tiếng hỏi, Tiểu An khụy xuống nước mắt giàn giụa.
- Tiểu Đan... nó không chịu được nữa đâu... Thiên Mẫn à là tôi sai.. tôi phá hạnh phúc của cô... chứ không phải họ, cô cứ trừng phạt tôi đủ rồi...
Tiểu An tận mắt thấy hai người thân yêu mình đang trong hang cọp mà không làm được gì, Tiểu An đau khổ, bất lực, giờ chỉ biết cầu xin họ.
- mới xem một chút mà cô đã kích Động vậy rồi sao? còn nữa mà....
- không! Đừng mà, tôi sẽ làm trâu làm ngừa cho co, tôi chết cũng được, hai người họ đã đủ đau khổ rồi, cô còn lương tâm không?
Tiểu An gào thét nhưng chẳng có ích lợi gì, chỉ nhận lại thái độ hờ hững. Thật máu lạnh.
Tiểu An sai rồi, là nhỏ đã hại hai người họ, là nhỏ đã chọc giận Thiên Mẫn và Tú Quỳnh.
- LỤC THIÊN MẪN !
Tuấn Anh xuất hiện, chạy đến đỡ Tiểu An và trừng trừng nhìn họ.
- Tuấn Anh! cứu bạn em đi Tiểu San... Tiểu Đan... nữa họ không chịu được rồi! em xin anh...