Tại một nhà hàng sang trọng, hiện tại nơi đây không thấy một người khách chỉ có những tốp Nhân viên phục vụ đi qua đi lại. Thật ra thì các tiểu thư đã bao hết cả nhà hàng này. Ở trung tâm đại sảnh là một chiếc bàn tròn xoay lớn, chiếc bàn làm bằng gỗ quý với những nét trạm trỗ tinh xảo. Phục vụ tất bật dọn thức ăn ra còn bộ phận khác thì bận trang trí.
Ở nhà. Tụi nó đã dụ Helen ra khỏi nhà đồng thời gọi bằng được Nana đến để tân trang lại cho con bé. Nhỏ đang đánh bài với đám bạn ở bar, có lẽ hôm nay ngày tốt, đang thắng đậm thì bị lôi về nên không khỏi bực bội.
- vào đây! Nhanh... nhanh _ Tiểu An hối thúc khi vừa thấy Nana ló mặt vào trong. Chưa gì đã bị San lôi đi vào phòng.
- mấy chế làm gì vậy ? Có chuyện gì quan trọng. Người ta đang có số đỏ.
- vì em nói hôm nay em số đỏ nên tụi này muốn rủ em làm một phi vụ_ Tiểu San cười cười làm nhỏ sởn gai óc. Nó biết rõ bà chị mình mà.
- nhóc ngồi im để tụi chị chỉnh chu lại cho em_ Tiểu Đan lôi đồ đạc dụng cụ trang điểm ra. Nana vùng vẫy la hét cũng vô ích, nhỏ ghét trang điểm, ghét yểu điệu thục nữ.
Sau khi Tiểu Đan thoa thoa, vẽ vẽ, trét trét cuối cùng cũng hoàn thành công đoạn trang điểm cho khuôn mặt.
Nana nhìn mình trong gương, ngắm đi ngắm lại cũng không đến nỗi nào bởi vì Tiểu Đan biết ý nó nên trang điểm theo phong cách tăng động... à không năng Động trẻ trung.
- này vào thay cái này đi.
An đưa nó cái váy xòe đen cùng chiếc áo sơ mi sọc ca rô trắng xám cách điệu dễ thương. Nó nhìn bộ đồ trên tay nhỏ rồi nhìn bọn họ, sau đó lên tiếng.
- sao lại là váy?
- nghe lời đi. Nó rất hợp với em. Không có quá điệu đà đâu.
Tiểu San thuyết phục. Thấy Nana vẫn còn ngần ngại đứng im, cô trừng mắt nó mới miễn cưỡng bước vào trong thay đồ. Bộ ba ở ngoài đây gật gù hài lòng.
- Được đó nhóc, nào... lại đây!_ Tiểu Đan nhìn Nana tán thưởng, quả thật rất hợp với nó, dáng người nó nhỏ nhắn trông rất năng Động.
- thả tóc ra!_ Tiểu San ra lệnh Nana lấy tay ôm đầu la hét.
- không... không... rất vướng víu.
- thả ra nhanh!_ San nghiêm mặt nhưng Nana vẫn cố chấp lắc đầu không chịu bỏ ra.
- Được rồi không thả tóc, chị sẽ buộc đuôi ngựa. Phải chải cho gọn chứ, em không thể bới như thế này.
An thấy vậy nhẹ giọng khuyên nhủ, nhỏ nghĩ không nên cưỡng ép quá.
- em thấy như thế này ổn mà, rất thoải mái.
Nó mếu máo nhìn Tiểu An.
- không được! Như này nhìn em rất gìa, nghe chị đi, hôm nay công chúa Nana rất đáng yêu.
An tiếp tục buông lời đường mật cuối cùng nó chịu buông ra Tiểu An liền nhanh tay hoàn thanh công đoạn cuối cùng, nhỏ khẽ lườm Tiểu San, chị gì mà không biết dỗ dành em mình.
Một lúc sau bộ ba cũng hoàn tất việc tân trang cho công chúa nhỏ Nana. Tiếp theo là hộ tống nó đến điểm hẹn.
Vừa ra đến cổng, tụi nó đụng mặt bọn hắn, cũng vì không thể chịu đựng được nữa nên họ quyết định đến đây.
- đi đâu vậy?_ Tiểu Đan tròn mắt nhìn.
- nhớ bà xã quá nên đến gặp nè_ Hàn Phong bước lại ôm eo cô tình tứ.
Phụt... những người còn lại nuốt nước bọt cũng bị sặc. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn cặp đôi đang đóng phim tình cảm.
- chuyện gì xảy ra vậy?_ Những gương mặt cực kì "ngu", sốc vì câu nói được thoát ra là miệng Phong, anh có lúc cũng nói những lời như vậy sao? hơn nữa càng choáng nặng với sự thân mật của hai người.
Rốp... rốp... Tiểu An và Tiểu San bẻ tay bẻ chân rốp... rốp, mặt đầy sát khí trừng mắt nhìn Tiểu Đan.
- nói mau... khi nào...?
Cô không biết nói gì vừa xấu hổ vừa sợ thái độ của hai đứa bạn. Đúng là cô thiếu sót khi quên báo cáo chuyện quan trọng này với họ. Tiểu Đan nắm chặt vạt áo khoác của Hàn Phong. Cảm nhận được điều đó nên anh dang tay ôm cô và úp mặt cô vào vòm ngực rắn chắc của mình rồi hắng giọng nói.
- các người thử đụng vào cục cưng của tôi đi. Tôi trả lên người mấy thằng đó gấp .
Ọc...ọc... họ sắp nôn sau câu nói kia của anh rồi, khỏi nói cũng biết Tiểu Đan nó hạnh phúc cỡ nào rồi.
- mày thử coi thằng trọng sắc khinh bạn kia!_ Định không nhúng tay vào nhưng nghe thằng bạn nó phản bội nên Tuấn Anh và Anh Kiệt lên tiếng. chọi còn Nana đứng ngoài làm trọng tài. Khó phân thắng bại à nha nhưng Tiểu Đan kịp lên tiếng.
- thôi để tính sau, trễ rồi Helen đang đợi.
- Helen??? lại thằng đó nữa hả?_ Anh Kiệt bất ngờ hét lớn.
- ừ không nói với các anh nữa, đi đây.
Tiểu San nói rồi cả đám bước vào xe, Tiểu An vẫn không chịu nói chuyện với Tuấn Anh, giận cũng lâu rồi mà, anh bước tới kéo tay nhỏ.
- Tiểu An!
- đi theo tụi này!_ Không biết nhỏ ngẫm nghĩ gì, tự dưng ra lệnh như vậy. Hai người kia cũng không hiểu nhưng mặc kệ. Hai chiếc xe lao vút trên đường. Dừng lại trước nhà hàng. Tụi nó bước vào trong, trong, nhân viên lập tức cúi chào.
- chào các Tiểu thư!
- mọi người cứ làm việc đi!_ Tiểu San phất tay. Tụi hắn vẫn đi theo sau, ngấm ngầm quan sát.
- Helen! cậu đợi lâu chưa?_ Tiểu Đan bước đến bàn đã chuẩn bị sẵn, Helen đã ngồi ở đó. Nana còn ngập ngừng núp sau lưng các chị.
- ủa các cậu đến rồi hả? chỉ là bửa ăn thôi sao mọi người long trọng vậy?_ Anh muốn nói đến chuyện bao cả nhà hàng. Helen nháy mắt tinh nghịch làm tụi nó đỏ mặt.
Bên này
- này, bình tĩnh đi!_ Tuấn Anh ngăn Anh Kiệt lại khi anh manh Động, nhìn thấy tên đó giở trò câu dẫn tụi nó là anh nóng máu trong người rồi.
- hi hi tụi tớ muốn có không gian yên tĩnh mà. À giới thiệu với cậu, đây là em gái tớ tên Hạnh Nhi, hay còn gọi là Nana. Còn đây là Helen, bạn tụi chị.
Tiểu San ra sức đẩy cô em gái đang cố trốn tránh ra phía trước.
- chào em Hạnh Nhi!_ Helen lịch sự cười tươi đứng lên bắt tay nó.
Nana ngẩng mặt lên thì bắt gặp khuôn mặt hơi quen, hai người nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt đầy vẻ suy nghĩ. Một lúc:
- A... nhớ rồi
- ông chú!
- cô gái cá tính!
- ủa hai người biết nhau hả?_ Tiểu An ngờ ngợ hỏi.
- có gặp một lần!_ Helen dường như rất hứng thú còn Nana thì không quan tâm lắm, chỉ có điều hơi bắt ngờ khi "ông chú" này lại là bạn của mấy bà chị.
- vậy tốt rồi! à ngồi xuống đi, cùng ăn_ Tiểu Đan vui vẻ nói, cô nhận thấy thái độ của Helen, bước đầu xem như thuận lợi.
- à, Helen và Nana cứ ăn tự nhiên đi, hình như bên kia là bạn của tụi này thì phải, để tớ qua chào hỏi.
Tiểu An nhìn về phía tụi hắn rồi nói, nhỏ nháy mắt, hai người kia lập tức hiểu ra, không ngờ Tiểu An kêu họ đi theo để tiện bề rút lui để hai người có không gian riêng.
- ơ... chị!_ Nana cảm thấy lo lắng đến giờ vẫn chưa hiểu gì, chỉ biết bây giờ họ bỏ cô ở lại đây một mình với người lạ thì cô sẽ ra sao?
- em trò chuyện cùng Helen nha, cậu ấy rất dễ thuong, chị phải lại với bạn rồi!_ Tiểu San gạt tay cô em mình ra mỉm cười rồi bước đi.
- ông chú, nhìn gì?_ Nana thấy Helen đang chú mục vào mình mà tủm tỉm cười làm nó mất tự nhiên
- anh gìa lắm sao mà gọi là ông chú vậy? đổi đi!_ Helen làm sao không biết ý định của tụi nó, nhưng có điều với con bé này thì anh thật thấy thú vị. Helen cứ ngồi nhìn nó chăm chú lâu lâu còn mỉm cười.
- ăn đi! sao cứ nhìn tôi cười hoài vậy?_ Nó nheo mắt nói, mặc kệ tên người rừng kia nó cũng thấy đói nên cứ ăn tự nhiên. Đúng là cái tính không sợ trời, không sợ đất giống Tiểu San.
MyVip.Wap.Mu | -- ::
Helen không ăn gì mà cầm ly rượu nhấm nháp và chăm chú vào cô gái nhỏ trước mặt.
- em rất đáng yêu!
- đồ... đi...ê... à cám ơn!_ nó liếc anh vừa mở miệng chửi thì dừng lại, dù gì cũng là bạn của chị mình không nên thất lễ.
Helen bật cười, Nana rũa thầm trong bụng "tên lập dị"
Bên này.
- tụi em tính làm gì vậy?_ Hàn Phong thấy lạ liền hỏi.
- anh không cần biết đâu!_ Tiểu Đan nói rồi cầm ly rượu vang lên uống, anh ngăn lại.
- đừng uống rượu, không tốt cho sức khỏe!
- ờ.
- OMG!!! mới thấy nó nghe lời như vậy.
Tiểu An trầm trồ làm cô hơi ngượng.
- Tiểu An ăn cái này đi!_ Tuấn Anh cố tình muốn làm hòa với nhỏ nên bỏ con tôm vào chén An. Nhỏ nhìn lại, nó đã được lột vỏ cẩn thận, ngước lên thì thấy anh cười nhìn mình.
- không ăn!_Tiểu An lạnh nhạt.
- em còn giận sao? Anh thật sự không làm vậy.
Tuấn Anh tiu nghỉu tội nghiệp. An thấy cũng hơi xao lòng nhưng Tiểu Đan vẫn không buồn minh bạch cho sự trong sạch của anh.
- tôi đâu là gì của anh đâu mà giận hay không giận.
- anh xin em mà, mấy ngày nay đủ làm anh phát điên rồi!_ Tuấn Anh nói nhỏ cho cô nghe vẻ mặt chân thành.
- tôi đâu có liên quan gì anh!
Tiểu San và Anh Kiệt không màn thế sự lặng lẽ bỏ đồ ăn cho nhau, chén sạch một phần lớn còn gọi phục vụ lấy thêm món.
Hình như các anh cũng biết họ đang làm gì rồi nên không còn khó chịu nhiều, nhưng nghĩ đến hắn ta sống chung nhà với tụi nó thì không thể không bực bội.
Tiểu Đan ngồi trên xe tựa người trên cửa kính nhìn đô thị phồn hoa lấp lánh nổi bật trong ánh đèn mà không chớp mắt, trong đầu mông lung suy nghĩ vẫn vơ. Những hình ảnh đẹp đẽ vẽ lên về cuộc sống của mình sau này, đặc biệt là có Hàn Phong bên cạnh. Môi cô cong lên, ý cười hiện ra Sau một lúc thả mình trong trí tưởng tượng Tiểu Đan chợt nhớ đến sức khỏe của mình. Khuôn mặt thoáng buồn bã. Hàn Phong thấy cô trầm mặc thì lên tiếng.
- đi chơi với anh không vui hả?
- đâu có... mà chúng ta đi đâu vậy?
- nơi nào mà em muốn!
Hàn Phong cười, nhìn cô trong ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng. Đưa tay nắm lấy bàn tay cô.
Lòng Tiểu Đan như có dòng nước mát lạnh chảy qua, mỉm cười dựa vào người anh.
- em muốn..... đi công viên nước!_ Cô kéo dài giọng nói, Phong liếc nhìn cô gái bên cạnh rồi gật đầu. Chiếc xe dừng lại trước cổng lớn, anh chạy vào bãi đậu còn Đan thì mua vé.
Mặt cô hớn hở câu lấy tay Hàn Phong chạy vào trong.
Bên trong là một thế giới khác, nhiều đài phun nước không ngừng hoạt động, những ánh đèn nhiều màu sắc chóp nháy trong màn đêm hắc vào những tia nước tạo nên một khung cảnh lung linh huyền ảo tuyệt đẹp.
Sự hứng thú hiện rõ trên nét mặt của cô. Miệng không ngừng trầm trồ còn mắt thì sáng lên. Nhìn Tiểu Đan như vậy anh cũng vui lây.
Tiểu Đan chạy lại gần ngọn nước đang phóng lên tung tóe, cô dè dặt giơ một ngón tay chạm nhẹ vào. Cảm giác mát lạnh ở đầu ngón tay.
- anh lại đây!
Tiểu Đan vẫy tay kêu anh lại gần, Phong từ từ bước đến cô. Ý cười trên môi Tiểu Đan dần sâu hơn. Khi anh đứng cạnh mình, Đan giơ hai tay đẩy anh vào vòng vây lớn của nước.
Hàn Phong loạng choạng mới đứng vững được, bỗng thấy trên người mát lạnh, cuối cùng mới nhận ra là người mình đang dần ướt. Hàn Phong nghe rõ tiếng cười khanh khách của Tiểu Đan bên ngoài hòa lẫn vào tiếng phun rào rào của nước. Anh nhếch môi đầy mê hoặc, trong khi Tiểu Đan vẫn ôm bụng cười thỏa chí.
Bất ngờ một lực kéo mạnh truyền đến cánh tay, cuối cùng Hàn Phong cũng lôi cô vào cuộc.
Hai người đuổi bắt nhau khắp nơi, bộ dạng như con chuột vừa mắc mưa, ướt sủng. Tiếng cười sảng khoái vang vọng trong không trung. Không chỉ có Hàn Phong và Tiểu Đan mà những người khác cũng hòa vào. Ở gần đó có cái đầu lấp ló.
- không ngờ hai người họ lại chùn đến đây.
Tiểu San sờ cằm nhìn về phía hai người họ, bộ dạng như bà cụ non. Sau khi ăn xong Hàn Phong liền bỏ mặt hai thằng bạn bắt cóc Tiểu Đan đi mất.
Họ liền theo dõi định bụng phá đám hai người nhưng hình như không cơ cơ hội.
- Hàn Phong từ khi nào thích mấy trò con nít này vậy?
Anh Kiệt cũng ngẩn người nhìn.
- cũng vui mà! sao lại con nít!_ Tiểu An chăm chú theo dõi trong lòng cũng đang cảm cúm... à không cảm thán khung cảnh tuyệt diệu ở đây.
- em thích hả? vậy chúng ta cũng chơi đi!_ Tuấn Anh thấy tâm tư của Tiểu An thì đề nghị.
Nhỏ quay sang liếc xéo anh, trả lời
- muốn họ biết mình theo dõi hả?
Bị mắng Tuấn Anh xụ mắt. Ai ngờ nhỏ lại giận dai đến như vậy, kì thực là anh bị oan mà. Tiểu An vốn đã nguôi giận nhưng lại muốn hành hạ anh nên vẫn giả bộ.
- vào đây mà không quẩy uổng lắm, mình đi xung quanh một vòng đi.
Tiểu San đề nghị lập tức được hưởng ứng, cả bọn bắt đầu cuộc chơi.
Một lúc sau.
Tiểu Đan và Hàn Phong cuối cùng cũng thỏa mãn, khi cảm giác lạnh run rồi mới chịu ra về.
Ngồi trên xe cả người Tiểu Đan bắt đầu run rẩy, gió lùa vào khiến cô rùng mình. Hàn Phong cũng không kém thấy cô lạnh đến môi tím đi anh xót xa nhưng miệng thì cười cười. Giơ một tay kéo cô vào lòng sưởi ấm trong khi anh cũng ướt nhem.
Tiểu Đan nép vào người anh, ngẩn mặt nhìn anh ở khoảng cách gần., Phong vẫn chuyên tâm lái xe không để ý đến. Khuôn mặt anh quả thật rất đẹp, nhìn gần càng đẹp, từng đường nét sắc xảo như tranh vẽ. Tiểu Đan như bị hút vào dán chặt mắt vào anh nhất thời quên đi lạnh.
Về đến nhà tụi nó, cửa vẫn khóa im lìm, ngôi biệt thự tối ôm chứng tỏ mấy người kia vẫn chưa về.
Nhưng quan trọng là Tiểu Đan không có giữ chìa khóa, vốn lúc đầu đi cùng nhau nên cô không quan tâm chuyện này.
- em không giữ chìa khóa! làm sao đây?
Mặt Tiểu Đan nhăn nhó, cô đang rất muốn thay đồ vào lên giường mà ủ mình trong đó.
Thấy Tiểu Đan lạnh run mà không vào nhà được, lũ quỷ kia không biết chừng nào mới về anh liền nói.
- thôi đến nhà anh đi! bọn họ chắc chu du ở đâu rồi, xem em kìa sắp không chịu nổi rồi.
- nhưng..._ Tiểu Đan do dự một lúc rồi cũng gật đầu.
Cũng tại cái tội, tự dưng đòi chơi trò này giờ phải co rút vì lạnh. Hàm răng khẽ đánh vào nhau.
Đến nhà tụi hắn.
Hàn Phong nhanh chóng đậu xe rồi đưa Tiểu Đan vào nhà. Anh lục lội rồi đưa cho cô cái áo sơ mi trắng.
- em mau thay ra đi thôi lại bị cảm, em mặc đơ cái này đi. Anh nghĩ... quần anh em sẽ không mặc được đâu.
- vâng!
Tiểu đan nhận lấy rồi theo lời anh vào nhà tắm, thân hình anh to lớn như vậy nên chiếc áo này cô mặc vào gần như một cái đầm ngắn.
Tiểu Đan bước ra ngoài thì không còn thấy Hàn Phong nữa, chắc anh sang phòng khác thay đồ. Cô ngồi xuống giường, tay lao tóc. Mùi hương nam tính xộc vào mũi, căn phòng này không có gì đặc biệt, chủ đạo là màu kem tạo nên không khí dịu nhẹ và trang nhã. Ga giường là màu xám có phần tệp với màu sắc chính của căn phòng.
Tiểu Đan nhìn quanh, loay hoay quan sát mọi thứ, cơ thể toát ra khí lạnh.
trên bàn là một lọ hoa nhỏ, chiếc đồng hồ đeo tay, cái laptop vẫn đang mở nhưng màn hình đã chuyển sang chế độ chờ. Đan ngắm nghía hồi lâu cũng không có gì để phá nên trở lại giường.
Lúc xoay người Tiểu Đan vô tình bị ngã, chồng sách giấy tờ trên bàn rơi xuống, cô vội ngồi dậy sắp xếp chúng lại, bất ngờ trong cuốn sách rơi ra một tấm hình, Tiểu Đan đứng hình, cảm thấy hốc mắt cay xè, chóp mũi ê ẩm, nhìn tấm hình vẫn im lìm nằm đó.
Hình chụp giữa Hàn Phong và Thiên Mẫn, họ cười rất hạnh phúc. Đầu óc cô trống rỗng, Phong vẫn còn yêu Thiên Mẫn sao? anh nói yêu cô là vì cái gì? Thương hại hay chuột lỗi?
Bàn tay Tiểu Đan đã sớm lạnh cống, không dám chạm vào nó. Khóe mi đã mộng nước chỉ chờ trào ra ngoài.
Hàn Phong mở cửa bước vào, anh mặc bộ đồ thể thao ở nhà, tóc vẫn chưa khô, thấy Tiểu Đan ngồi thất thần ở đó anh lên tiếng hỏi
- em sao vậy?
Nghe tiếng anh, Đan giật mình tỉnh lại lúng túng sắp xếp lại và trả lời
- à... không... em bất cẩn làm rơi đồ xuống!
Phong nghe giọng nói của cô là lạ, có trời mới biết cô đang nén tiếng nấc cơ nào, anh nheo mắt nhìn cô rồi nhìn xuống sàn. Theo phản xạ anh cũng giật mình.
Hàn Phong bước đến cầm lấy tay cô, lạnh ngắt, Tiểu Đan vẫn cuối mặt.
- em giận anh sao?
cô lắc đầu những vẫn không ngẩn mặt, Phong lấy tay nâng mặt cô lên, đôi mắt đỏ hoe. Hàn Phong hít sâu, đau lòng ôm lấy cô, Đan nghe được cả nhịp tim của anh.
- xin lỗi, không phải như em nghĩ đâu, anh không nhớ là nó ở đó. cô ta đã là quá khứ, anh... anh...
Hàn Phong không biết giải thích như thế nào, nhất thời lúng túng, anh sợ cô không hiểu rồi lại nghĩ khác. Cảm nhận được sự bối rối của anh lòng cô cũng nhẹ hơn. Tiểu Đan vẫn im lặng.
Nói cô ích kỉ cũng được nhưng cô không muốn... kì thực là không muốn bóng hình Thiên Mẫn vẫn lảng vảng quanh Hàn Phong. Đan sợ, Đan nghi ngờ tình yêu của anh.
- hay là... anh chứng minh cho em thấy
Nói xong Hàn Phong lấy tấm hình và bật lữa bên cạnh định đốt nó đi. Tiểu Đan thấy được sự không nõ trong mắt anh, dù gì đây cũng là kỉ niệm còn lại của họ. Đan tự hỏi có phải mình quá nhẫn tâm không? quá ích kỉ. Hiện tại không biết làm sao? Ngăn cản hay cứ để như vậy.
Đang suy nghĩ thì Tiểu Đan nghe cái tách... khi cô nhìn lại thì tấm hình đã cháy xén một nữa. Cô hốt hoảng.
- Phong... đừng, em...em
Hàn Phong đẩy bàn tay cô đang nhào đến ra ngoài vì sợ cô bị phỏng. Nhìn vẻ mắt thất thần của cô anh mỉm cười, trong mắt là vẻ yêu thương, chiều chuộng.
- là tự anh muốn đốt không liên quan đến em.
- em xin lỗi, là em không tốt, em ích kỉ.
Tiểu Đan ôm lấy anh nức nở, Phong cũng vòng tay ôm chặt lấy cô. Sự ấm áp lan tỏa, như có một dòng suối ngọt ngào chảy trong anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau