Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

chương 5: rắc rối của bộ ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ khi tụi nó đi làm ở Angel quán ngày nào cũng đông kịt người cả trai lẫn gái, vì sắc đẹp của tụi nó thì khỏi nói còn tụi con gái đến phụ nữ trung niên đều kéo đến. Đơn giản vì tụi nó rất am hiểu về những cách làm đẹp, mỹ phẩm, trang sức,... vì vậy mọi bà chị đều được bọn nó tư vấn rất cặn kẽ và đạt hiệu quả vô cùng hài lòng. nàng giờ trở thành nhân viên đặc biệt của bà chủ, được ưu tiên so với người khác là tuần được nghỉ tối đa buổi vì nghỉ nhiều khách ít. Tiền lương cao hơn người khác. Vì thế một số ít nhân viên trong quán ganh tị dẫn đến ganh ghét, tìm cách hại tụi nó nhưng đều gậy ông đập lưng ông.

Hồi tối này cũng thế, khách rất đông nên bộ ba của chúng ta mệt lữ. Định bụng về đến nhà ngủ cho thật đã, thế mà vừa ngã lưng xuống giường lại nhớ đến bản mặt khỉ của bọn hắn, ấm ức nên lăn qua rồi lăn lại, lăn đến lọt giường vẫn ngủ không được.

Sáng tại nhà tụi nó.

Những âm thanh của đồng hồ báo thức vang in ỏi khắp nhà, thế mà con heo ở ba chuồng đều trùm chăn kín đầu không có dấu hiệu thức giấc.

Điện thoại của Tiểu Đan réo lên từng hồi, ức chế chui ra khỏi chăn với lấy cái điện thoại.

- thằng nào mà rảnh thế, biết bà đang ngủ không?

- ngủ?_ đầu dây bên kia hỏi lại. Cái giọng này quen quen chẳng lẽ...

- ngươi là ai nói lẹ để ta còn ngủ_ giọng lè nhè ngái ngủ

- TÔI LÀ HÀN PHONG, CÔ KHÔNG ĐI HỌC SAO MÀ Ở ĐÓ NGỦ HẢ_ Tiểu Đan phải đưa điện thoại ra xa vì sức công phá của âm thanh đó quá lớn. Hàn phong không nhận được câu trả lời nào cả mà thay vào đó là tiếng "Rầm.... Rầm" Tiểu Đan mở và đóng cửa WC

- a lô, cô có nghe tôi nói không?

Bên phòng Tiểu An cũng tương tự. Điện thoại reo.

- giữa sáng sớm trong lành, mát mẻ, tâm trạng buồn ngủ tôi nghe_ câu nói làm bên kia cười khúc khích.

- biết bây giờ là mấy giờ không mà còn ngủ?_ Câu hỏi nhẹ nhàng của Tuấn Anh

- Mấy giờ thì liên quan gì đến ngủ, ra chỗ khác chơi, chị mà nổi cáu là đổ máu cũng chơi đấy nhé_ giọng hâm dọa với kẻ phá đám giấc mơ đẹp của mình

- CÔ KHÔNG ĐI HỌC HẢ?_ lại hét, sáng sớm anh này luyện thanh dữ ta.

Rầm... Rầm hành Động như Tiểu Đan, phi nhanh vào nhà vệ sinh.

Còn Tiểu San thì sao? Không bị phá rối điện thoại vì hôm qua làm rơi mất rồi còn đâu. Làm Anh Kiệt điện hoài không được, giận điên lên nhưng khi nhớ lại hôm qua cô bị mất máy rồi thì đành ngậm ngùi.

Cô vẫn vùi mình trong chăn bông ấm áp cho đến khi Tiểu An và Tiểu Đan đạp văng cửa nhào tới kêu réo cô dậy.

- gì vậy tụi bây ấm đầu hả, để cho tao ngủ_ Tiểu San trách mốc.

- đi học, dậy trễ rồi_ cô hối thúc

- học gì mà học.... Á CHẾT RỒI!_ cuống cuồng vào nhà vệ sinh.

người họ lái xe với tốc độ cây chuối/ giờ à không nói chung là cố gắng hết sức, và cũng may vừa vào thì trường đóng cửa.

Lết xác lên lớp, bụng còn đói khi lúc nãy chỉ kịp uống hộp sữa.

Vào lớp là thấy ngay cái mặt hắc ám của bọn hắn và nhiều tia nhìn ganh ghét về họ. Ngồi xuống, nằm bẹp xuống bàn uể oải. Chắt hôm nay không có sức quậy phá rồi vì thiếu ngủ trầm trọng.

- sao không mua điện thoại mới đi_ Anh Kiệt gắt Tiểu San

- tôi đâu có phải là đại gia như anh mà dư tiền dữ vậy?_ Mặc dù mệt nhưng cô vẫn cố ngốc đầu lên đấu vỡ mồm với anh

- vậy thì hôn tôi một cái đi, tôi mua cho_ vừa nói Anh Kiệt vừa chỉ vào má mình.

- bệnh hoạn nè_ nói xong Tiểu San đục vào mặt anh một cái giáng trời. Ai kêu ngu giỡn mặt với người thích Động tay dộng chân vỡ nghệ cao cường như cô. Anh ôm mặt chiếu tia laze vào hung thủ. Thế mà là người yêu mới hay.

- cô ngủ gì mà như heo vậy hả?_ Tuấn Anh nói giọng hơi bực vì để anh Chờ

- IM Đi, ĐANG MỆT ĐỪNG NÓI NHIỀU_ Tiểu An bực tức quát lên vì cái bụng cô đang biểu tình dữ dội. Câu nói làm tan nát đi cái tâm hồn "bé bỏng" của Tuấn Anh. Nhìn cô chắt đang giận thiệt thôi đành tôn thờ chủ nghĩa im lặng.

Còn ở bàn Tiểu Đan, không ai nói với ai một lời. Lâu lâu lại lườm nhau muốn cháy mặt. Tiểu Đan đang rủa trong bụng

"cái tên chết bầm, tại ngươi mà ta ngủ không được, sáng nay mới thức trễ, làm không kịp ăn sáng, bây giờ đói thấy bà luôn, ta hận, hãy đợi đấy Trương Tuyết Đan ta xử ngươi như thế nào. "

tiết học trôi qua nặng nè đối với tụi nó vì cái bụng đang sôi ùng ục. Ba anh biết chứ nhưng vậy còn làm cho anh thích thú vì đã hành hạ được tụi nó.

Cuối cùng cũng đến cái giây phút mà đứa nó mong đợi nhất. Chuông reo báo hiệu giờ ra chơi, nàng tươi tỉnh hẳn lên. Xách mông định chạy đi thì

- đi đâu đóaaa!_ bọn hắn hỏi

- đi ăn, đi không mà hỏi?_ Tiểu An hằm hè trả lời vì đang đói muốn xỉu rồi.

- đi chứ nhưng, các cô phải đợi người yêu như bọn tôi đi cùng_ Anh Kiệt nói

- hazzz nhanh lên đi!_ Tiểu Đan giục.

- từ từ, phải cất sách võ đã chứ_ Hàn Phong nói cố gắng kéo dài thời gian. Dẹp xong họ bước đi

- khoan!_ Tuấn Anh nói

- chuyện gì nữa_ Tiểu An mệt mỏi hỏi

- tôi quên một thứ đợi tôi!_ thế là anh lại lê từng bước chân chậm chạp lại bàn. Tụi nó biết họ muốn kéo dài thời gian để các cô đói, tức nổ đom đóm mắt mà chả làm gì được (ôi thời oanh liệt nay còn đâu).

Đến phòng ăn, chọn một bàn thích hợp. chàng ngồi ghế, bắt chéo chân ra vẻ đại ca huênh hoang.

- mua đồ ăn đi người yêu_ đồng thanh tập

- không có tiền_ bộ dong thanh nói

- mặc kệ, đi mua đi_ giọng bọn hắn hách dịch

- đồ tên chét bầm, tên đầu heo, tên ôn thần tên sao chổi,..._ chị vừa đi vừa chửi rủa mấy anh liên hồi.

Mua rất nhiều đồ, lê thê ôm về bàn, bỗng có một bạn nữ cố ý đi đụng vào Tiểu An làm cô ngã xuống đồng thời rớt hết xuống đất.

Advertisement

:

- đi đứng kiểu gì vậy hả?_ Tiểu San tức giận quát nhỏ đó.

- xí tự ngã còn la ai chứ_ ả hất tóc kiêu ngạo bỏ đi

- cô..._ Tiểu San nổi cáu tính xông vô cho ả một bài học thì Tiểu Đan ngăn lại

- thôi đi

Còn bọn hắn thấy vậy thì cười mãn nguyện. Mục đích bắt buộc tụi nó làm người yêu là như vậy. Tụi con gái sẽ ganh ghét, tìm mọi cách xử lí tụi nó không cần họ ra tay. Vậy chẳng phải tốt sao? (Mấy thằng đó ác quá).

Đã về đến bàn. Thẩy đồ lên bàn một cách bạo lực.

- ăn đi, ăn cho mắc nghẹn chết bất đắt kì tử, bị co giật liên hồi luôn đi_ Tiểu San lườm.

- con gái con đứa độc mồm độc miệng sau này ế chồng cho coi_ Anh Kiệt đáp trả.

Vì rất đói nên tụi nó nhào vô ăn lia lịa, làm anh nhìn như sinh vật lạ.

- oa ngon quá!_ Tiểu An trầm trồ xoa bụng làm Tuấn Anh nhìn lé con mắt.

- đi mua nước đi người yêu_ Hàn Phong nói

"Lại người yêu, yêu yêu cái đầu của ngươi, dám sai bổn cô nương như osin vậy, hở ra cái người yêu" ức chế lắm nhưng nói không được Tiểu Đan phải chửi thầm trong bụng. cô thật sự rất muốn ngay lúc này và tại chỗ này mà ban cho hắn vài cái tát cho hắn méo mỏ, rụng răng.

- các cô Động tác phải nhanh lên một chút đi, kêu cái gì cũng chậm chạp ghê_ Tuấn Anh cố ý chọc tức.

Rầm... Tiểu An đập bàn dường như đã đạt quá giới hạn chịu đựng của mình. Cơn giận đã bộc phát. Hành Động đó một lần nữa làm run trái tim "bé bổng" của Tuấn Anh.

- muốn bị đuổi học hả?_ câu nói mang tính chất đe dọa của Tuấn Anh có tác dụng ngay. Tiểu An xìu xuống.

Vậy là đành ngậm đắng nuốt cay đi mua nước.

- cà phê ít sữa không đường nhé_ Hàn Phong nói với theo. Trả thù bằng cách như vậy các anh thấy vui lắm hay sao ấy. Nháy mắt đắt thắng với nhau.

- á_ Tiểu Đan bị một nữ sinh cố ý va chạm làm ly cà phê nóng hổi đổ vào người.

- Tiểu Đan bà có bị bỏng không ?_ người kia lo lắng còn các anh thì vẫn nhởn nhơ không chút lo lắng.

- không sao chỉ có điều đồng phục ướt hết rồi. Đưa cho tụi ôn thần đó đi, mình đi vệ sinh.

Bước lại đưa đồ cho bọn hắn rồi vào WC.

Sau khi rửa sơ những vết cà phê dính trên áo. Vừa bước ra khỏi cửa đã có Khoảng , đứa con gái chặn lại.

- tụi bây là bạn gái mới của hoàng tử phải không?_ đứa đứng đầu hất mặt.

- có gì không?_ Tiểu Đan không thèm nhìn mặt nói giọng thờ ơ.

- xử tụi bây chứ gì_ ả nói

- bằng những trò tiểu nhân như vậy sao?_ Tiểu San nhướng mài hỏi. Những việc đánh hội đồng vì ganh tị như thế này tụi nó gặp như cơm bửa. Người ta nói hồng nhan bạc phận là vậy.

- đừng tự tin như vậy tụi bây chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bất cứ ai đeo bám anh ấy thì sẽ không xong với Thảo Ly này.

- đừng có những tưởng sẽ chạm được vào người tôi_ Tiểu San nói .

Một nhỏ nhào vô định nắm tóc của cô. Nhanh như cắt Tiểu San nắm cổ áo nhỏ xách lên, tát cho vài cái muốn ngáo, sau đó quật ngã ả xuống, nhẹ chắt cũng trật xương sống. Mấy đứa còn lại tròn mắt nhìn, bất giác thụt lại vài bước. Vừa lúc đó chuông reo, họ chạy mất dép.

- đánh hay lắm Tiểu San_ Tiểu An vỗ tay tán thưởng

- bình thường thôi_ cô hất tóc quyến rũ

- lên lớp thôi_ Tiểu Đan lên tiếng.

Họ nhanh chân bước vào lớp. Ngồi vào chỗ.

- sao lâu vậy?_ Tuấn Anh cười nhếch mép hỏi Tiểu An.

Anh biết xảy ra chuyện gì chứ, đó là mong muốn của anh mà. Nhưng có một giây phút nào đó cũng cảm thấy mình làm như vậy liệu có quá đáng không? anh nhận thấy rằng mặc dù Tiểu An luôn bướng bỉnh nhưng thật sự cô rất yếu đuối dễ khóc, dễ giận nhưng cũng dễ cười. trong người Tiểu An là người nhạy cảm nhất.

- hỏi làm gì?_ Tiểu An nhìn sâu vào đôi mắt Tuấn Anh làm anh bối rối. Cũng phải khi ai đối diện với đôi mắt của cô đều như bị mê hoặc.

- à không... chỉ hỏi vậy thôi

"làm người yêu thì ra là vậy, hừ". Tự nhiên Tiểu San cảm thấy nhói đau, thoáng cười tự mỉa mai cho mình.

Ở bàn Tiểu San và Anh Kiệt.

- cô có học vỡ sao?_Anh Kiệt hỏi

- ừ thì sao, tôi nghĩ anh sẽ không đạt được mong muốn của mình đâu_ câu trả lời đầy hàm ý làm Anh Kiệt bị ngượng, chột dạ chăng? Bổng nhiên anh lặng người đi như đang suy nghĩ gì đó, về Tiểu San về những mục đích của mình liệu có đúng

- Tiểu San anh Kỳ gọi này_ Tiểu Đan đưa máy cho cô. Nhận lấy điện thoại và nói chuyện rất vui vẻ. Anh Kiệt nhìn mà phát bực, nụ cười đó có lúc làm anh như siêu lòng.

- Anh cũng có sức ảnh hưởng lắm!_ Tiểu Đan cười nữa miệng, Hàn Phong thấy chứ nhưng anh không hiểu hết được hàm ý của nụ cười ấy.

- có lẽ thế_ câu trả lời thờ ơ nhưng có ai biết trong lòng anh đang rối bời vì thái độ đó.

Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt khi bộ ba không gây rắc rối cho người khác mà ngược lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio