Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

chương 116: 116: cờ bí dí tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ đây anh đã đối đầu trực diện với ông Hai.

Trước đây ít nhiều gì cũng có vài người ủng hộ Tần Cao Văn, tin rằng anh có thể hóa dữ thành lành vào thời khắc then chốt.

Thế nhưng lần này thái độ của đám đông đều vô cùng kinh ngạc.

Hầu như ai cũng cho rằng Tần Cao Văn khó có thể thoát được kiếp nạn này.

Chắc chắn lần này anh sẽ xong đời.

Bởi vì ông Hai đã nắm được thóp của anh, Vương Thuyền Quyên đã bị trúng độc nặng, thuốc giải lại chỉ có trong tay ông ta.

Kỹ thuật y học hiện tại không thể giải quyết được sự đau đớn của Vương Thuyền Quyên.

Anh giống như một con mãng xà bị người khác nắm thót, dù có lợi hại đến mấy thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Rất nhiều người tỏ ra đồng cảm với Tần Cao Văn.

Nếu như khi anh làm việc hạ mình một chút thì có lẽ có một ngày sẽ trở thành một nhân vật cực mạnh khiến người khác phải há mồm trợn mắt rồi.

Chỉ đáng tiếc Tần Cao Văn căn bản không hiểu những quy tắc đó nên mới rơi vào tình huống như thế này.

Bên trong biệt thự Vân Sơn tại nhà của Tần Cao Văn.

“Sư phụ!”

Giọng nói cấp bách của Giang Sơn từ ngoài vọng vào.

“Có việc gì không?”

Tần Cao Văn mở cửa nói với Giang Sơn.

Hắn cuống cuồng trả lời: “Sư phụ, là thật sao? Anh thật sự sẽ tới tòa nhà bác học một mình à?”

Giờ đây Giang Sơn sùng bái Tần Cao Văn lắm.

Trong mắt đối phương, anh giống như là cha là mẹ của hắn vậy.

Chính vì có sự xuất hiện của Tần Cao Văn mà cuộc đời của hắn mới dần có chút hi vọng và màu sắc.

Hắn không muốn bất kỳ điều gì sẽ xảy đến với anh.

Tần Cao Văn gật đầu: “Đúng vậy”.

Thái độ của anh trông vô cùng kiên định.

“Sư phụ, anh không thể đi được”.

Sau khi biết tin, không chỉ có Giang Sơn mà còn rất nhiều người khác cảm thấy lòng như lửa đốt.

Bọn họ thật lòng quan tâm tới Tần Cao Văn, sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

Nếu như Tần Cao Văn thật sự vì nhất thời mà bồng bột quyết định tới tòa nhà bác học thì chắc chắn sẽ chẳng thể quay về.

Tần Cao Văn hỏi: “Tại sao?”

Lẽ nào anh không biết rằng tòa nhà bác học của ba ngày sau sẽ có biết bao cạm bẫy đang chờ đón anh sao?”

Giang Sơn cũng quen vài người bạn dưới trướng ông Hai.

Hắn đã biết được tin tình báo mới nhất.

Hắn lấy điện thoại ra nói với Tần Cao Văn: “Cái này do bạn tôi gửi tới.

Ông Hai vì muốn đối phó với anh có thể nói là đã lao tâm khổ tứ bố trí mai phục dày đặc.

Chỉ cần anh đi thôi là sẽ chẳng thể trở về”.

Nhìn thông tin trên điện thoại, Tần Cao Văn vẫn vô cùng điềm nhiên.

Mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu của anh.

Ông Hai làm như vậy là điều mà anh đã sớm đoán ra.

“Còn gì khác nữa không?”

Tần Cao Văn điềm nhiên hỏi.

Giang Sơn có phần kích động: “Sư phụ, những gì tôi vừa nói đều là thật.

Tại sao anh không chịu nghe tôi, cứ phải một mình hành động chứ? Làm vậy có ích gì cho anh đâu?”

Nếu là bình thường, Giang Sơn sẽ không dùng giọng điệu như vậy để nói với Tần Cao Văn nhưng lúc này hắn đã cuống lắm rồi.

Điều này liên quan tới sự sống chết của Tần Cao Văn.

“Không có chuyện gì thì mau về đi, anh còn phải dẫn dắt bọn họ luyện tập đấy”.

Tần Cao Văn không muốn trao đổi thêm về vấn đề này nữa.

Lần này Giang Sơn tới không chỉ đại diện cho một mình anh mà còn đại diện cho tâm tư của tất cả các anh em.

Nên chắc chắn hắn sẽ không như vậy mà rời đi.

Giang Sơn vẫn đứng tại chỗ: “Sư phụ, trừ khi anh đồng ý yêu cầu của tôi, nếu không tôi sẽ không đi”.

“Anh chắc chứ?”

Giang Sơn thản nhiên nói: “Đúng vậy”.

Rầm.

Tần Cao Văn đạp bay Giang Sơn đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Bất luận Giang Sơn có đập cửa như thế nào thì Tần Cao Văn cũng mặc kệ.

Đối với sự nguy hiểm của tòa bác học ba ngày sau Tần Cao Văn hiểu rõ hơn ai hết, nhưng anh không thể không đi.

Vì với anh, Vương Thuyền Quyên là người quan trọng nhất.

Mấy năm qua Tần Cao Văn đã khiến cô phải chịu thiệt quá nhiều.

Giờ anh không thể để bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô được.

Nếu như Vương Thuyền Quyên thật sự có chuyện gì thì Tần Cao Văn sẽ áy náy cả đời.

Nó sẽ trở thành điều mà anh vĩnh viễn không dám đối diện.

Tần Cao Văn thở dài, thầm nghĩ: “Lòng tốt của mọi người tôi nhận”.

Giang Sơn cứ đứng ở bên ngoài hét tới cả tiếng đồng hồ, nhưng Tần Cao Văn không hề đáp lại.

Cuối cùng bên ngoài đổ cơn mưa lớn thì hắn mới đành phải rời đi.

Đợi đến khi Giang Sơn quay về thì một đám người nhao lên vây quanh hắn.

“Thế nào rồi? Anh Tần có tiếp thu ý kiến của anh không?”

Giang Sơn trông như mất hồn.

Hắn không nói gì, chỉ ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Chủ thầu sốt ruột đi tới trước mặt Giang Sơn và giục: “Tôi nói rốt cuộc sự việc thế nào rồi? Anh Tần có chịu không?

Giang Sơn thở dài: “Tôi nói rồi nhưng sư phụ không chịu!”

“Tại sao?”

Chủ thầu lại hỏi.

Giang Sơn trả lời: “Tính cách của sư phụ là như vậy, chuyện đã quyết thì dù có thể nào cũng sẽ làm”.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Đối với bọn họ, Tần Cao Văn chẳng khác gì thánh thần.

Chính vì có sự xuất hiện của Tần Cao Văn mà cuộc sống vốn dĩ ở đáy xã hội của bọn họ có sự thay đổi.

Không ai muốn có chuyện gì xảy ra với anh.

“Tôi có cách”.

Chủ thầu đứng ra: “Anh Tần đối xử với chúng ta tốt như vậy.

Giờ là lúc chúng ta báo ơn.

Chi bằng tối nay chúng ta lẳng lặng tới nhà ông Hai bắt cóc ông ta, rồi ép ông ta khai ra thuốc giải độc?”

Đúng là phản ứng dây chuyền.

Ý kiến của chủ thầu lập tức nhận được sự đồng tình của đám đông.

Bọn họ tỏ ra vô cùng kích động.

Ai cũng đứng cả dậy, phụ họa theo quyết định của anh ta.

“Tôi thấy đại ca nói có lý”.

“Giờ là lúc chúng ta cống hiến vì anh Tần rồi”.

“Làm theo lời đại ca đi”

Có mấy người đã bắt đầu bàn bạc kế hoạch cụ thể của tối nay.

Bọn họ nói chuyện rầm rộ lắm.

Rõ ràng là chưa triển khai gì mà nghe có vẻ như thành công tới nơi rồi.

“Không được!”

Một câu nói của Giang Sơn đã cắt ngang lời của đám đông, chẳng khác gì dội cả xô nước lạnh vào mặt họ.

Chủ thầu dừng lại, cảm thấy bất mãn: “Giang Sơn, dù thế nào thì Tần Cao Văn cũng là sư phụ của anh.

Giờ cô Vương gặp khó khăn, anh giúp đỡ anh ấy chẳng phải là điều đương nhiên sao?”

Giang Sơn là người rất lý trí.

Hắn biết rằng nếu tối nay thật sự làm theo kế hoạch của bọn họ thì ngoài cái chết ra sẽ chẳng thu hoạch được gì.

“Các anh có biết ông Hai sống ở đâu không?”

Không ai nó gì.

Bọn họ chỉ cúi đầu.

Thế nhưng vẫn có một bộ phận giữ được nhiệt huyết hừng hực.

“Không biết thì đã sao? Lẽ nào chúng ta không thể hỏi người khác sao?”

Giang Sơn lại hỏi: “Các anh có biết ông Hai lợi hại tới mức nào không?”

Câu nói này khiến đám đông lại im phăng phắc.

Đây chính là điều khiến họ lo lắng.

Rốt cuộc thực lực của ông Hai mạnh tới mức nào tới giờ họ vẫn không biết mô tê gì.

Biết mình biết ta thì trăm trận mới trăm thắng được..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio