Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

chương 162: 162: khích bác thành công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng Tiểu Điệp cũng cảm thấy lo sợ.

Nếu như thật sự tìm được thứ thuốc độc dược mãn tính đó thì phải nói với Tần Cao Văn thế nào đây?

Tần Cao Văn tin tưởng Vương Thuyền Quyên như vậy, coi cô ấy như một sự tín ngưỡng trong đời mình, bảo vệ cô ấy kỹ càng như vậy…

Nếu như Tần Cao Văn biết được Vương Thuyền Quyên phản bội mình thì sẽ đau khổ lắm.

Thôi bỏ đi.

Giờ Tiểu Điệp cũng không suy nghĩ được gì nhiều.

Tiểu Điệp mở đèn trong phòng và nằm sạp xuống.

Cô tới sát gầm giường.

Quả nhiên có một chiếc hộp màu đen nằm ở đó.

Tiểu Điệp lấy chiếc hộp, mở ra thì phát hiện bên trong có một túi bột màu trắng.

Cô gái cảm giác như đang rơi xuống đáy vực.

Quả đúng là như vậy.

Sự việc sao lại thành ra như thế này?

Dịu dàng, lương thiện như Vương Thuyền Quyên sao lại có thể phản bội Tần Cao Văn được chứ?

Cô ấy lại dám hạ độc dược vào đồ ăn của Tần Cao Văn sao?

Giờ phải làm thế nào? Phải nói thế nào với Tần Cao Văn?

Reng reng reng!

Đúng lúc này, điện thoại của Tiểu Điệp đổ chuông.

Sau khi nghe máy thì giọng nói quen thuộc của người đàn ông mặc áo đen vọng đến.

“Thế nào cô Tiểu Điệp, tôi không lừa cô đúng không?”

Lúc này Tiểu Điệp không còn cảm thấy ghét người đàn ông mặc đồ đen nữa mà ngược lại còn tỏ ra đồng tình.

Cô gái không bao giờ nghĩ rằng Vương Thuyền Quyên lại là người vô liêm sỉ như vậy.

Tiểu Điệp nói tiếp: “Đúng là tôi phát hiện ra độc dược dưới gầm giường.

Giờ tôi nên làm gì?”

“Cô đừng vội.

Tần Cao Văn rất tin tưởng Vương Thuyền Quyên, nếu như cô vội nói cho anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ không tin cô đâu mà ngược lại sẽ còn ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai người nữa”.

Tiểu Điệp ngầm cảm thấy đối phương nói đúng.

Đây cũng chính là điều mà cô gái lo lắng.

Người mặc áo đen nói tiếp: “Ngày mai cô tới tiệm cà phê, chúng ta gặp mặt.

Tới khi đó tôi sẽ nói cô nghe kế hoạch tiếp theo”.

“Được!”

Trong thoáng chốc, Tiểu Điệp đã đứng về cùng một chiến tuyến với người đàn ông kia.

Đối phương muốn cướp lại Vương Thuyền Quyên, còn cô gái thì muốn bảo vệ Tần Cao Văn.

Bọn họ sẽ có một kế hoạch hợp tác chặt chẽ.

“Sự việc thế nào rồi?”

Vương Chấn Hoa nói với Trương Thiên Khoát.

Người mà hôm qua Tiểu Điệp gặp chính là Trương Thiên Khoát.

Tất cả đều do mấy người Vương Chấn Hoa sắp đặt với mục đích ly gián, tạo vết nứt trong mối quan hệ của Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn.

Chỉ cần có thể tóm được điểm yếu của Tần Cao Văn thì cuộc chiến vài ngày nữa có thể khiến anh không ngóc đầu lên được.

Trương Thiên Khoát trả lời: “Cô gái đó đã cắn câu rồi, hơn nữa còn đồng ý với tôi là buổi trưa ngày mai sẽ tới gặp mặt ở tiệm cafe”.

Nghe tới đây, hai bố con Vương Chấn Hoa thở phào.

“Vậy thì tốt”

Trương Thiên Khoát cung kính nói: “Chú Vương, cháu muốn hỏi một chút, tiếp theo chú định như thế nào?”

“Cháu hãy nói với con bé đó rằng…”

Trương Thiên Khoát gật đầu lia lịa.

“Cháu hiểu rồi chú Vương”.

Hôm sau trời quang mây tạnh.

Thời tiết có phần nóng nực.

Tiểu Điệp cầm ô đi tới tiệm cafe.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng, thu hút sự chú ý của đám đông.

Cô gái không ngừng chảy mồ hôi.

“Ngại quá Tiểu Điệp, tôi đến muộn”.

Giọng nói của Trương Thiên Khoát vọng tới.

“Không có gì”, Tiểu Điệp đáp lại.

“Cô Tiểu Điệp, chúng ta vào trong đi”.

“Ừ”, cô gái gật đầu, cùng Trương Thiên Khoát đi vào trong.

Dù hôm qua Tiểu Điệp phát hiện ra độc dược mãn tính dưới gầm giường của Vương Thuyền Quyên nhưng cô gái vẫn không hề buông lơ cảnh giác.

“Anh có cách gì có thể khiến anh Tần ý thức được bộ mặt thực sự của người phụ nữ đó không?”

Trương Thiên Khoát trả lời: “Cô Tiểu Điệp, e rằng chúng ta không có cơ hội làm được điều đó rồi”.

Nghe thấy vậy, Tiểu Điệp tỏ ra vô cùng thất vọng.

“Tại sao?”

Tiểu Điệp nhìn Trương Thiên Khoát và hỏi với vẻ khó hiểu.

“Lúc này Tần Cao Văn yêu Vương Thuyền Quyên vô cùng, có thể nói là nhất nhất nghe theo cô gái đó.

Lúc trước có người đắc tội với Vương Thuyền Quyên mà anh ấy đã tiêu diệt cả bang phái đó luôn”.

Tiểu Điệp biết việc này.

Điều đó càng khiến cô gái ngưỡng mộ Vương Thuyền Quyên và càng cảm thấy khó hiểu.

Tần Cao Văn yêu thương Vương Thuyền Quyên như vậy, tại sao cô lại phản bội anh?

“Nếu như cô nói ra chuyện này trước mặt Tần Cao Văn thì anh ấy sẽ cho rằng cô muốn hãm hại Vương Thuyền Quyên”.

Tiểu Điệp cảm thấy người này nói đúng.

“Vậy anh nói xem tôi phải làm gì?”

Trương Thiên Khoát cười lạnh lùng: “Xử luôn Vương Thuyền Quyên”.

Choang!

Ly cafe trong tay Tiểu Điệp rơi xuống đất phát ra âm thanh rõ ràng.

Cafe bắn tung tóe.

Một lúc lâu sau, Tiểu Điệp lắp bắp nói: “Anh vừa nói cái gì?”

“Tôi nói là bảo cô Tiểu Điệp giết chết Vương Thuyền Quyên”.

Tiểu Điệp bất giác run lẩy bẩy, cô chưa từng giết ai bao giờ.

Và cũng không có gan làm như vậy.

“Không được, tôi không thể giết người”.

Tiểu Điệp mới tầm hai mươi, là một cô gái lương thiện, thuần khiết.

Trương Thiên Khoát kích động nói: “Tiểu Điệp, tôi rất hiểu cảm nhận lúc này của cô nhưng cô đã bao giờ nghĩ rằng nếu cô không ra tay với Vương Thuyền Quyên thì Tần Cao Văn sẽ là người chịu thiệt thòi chưa?"

“Lẽ nào trong lòng cô, Tần Cao Văn không quan trọng sao?”

Tiểu Điệp rơi vào im lặng.

Những lời đối phương vừa nói đều đúng cả.

Đối với Tiểu Điệp, Tần Cao Văn chiếm giữ một vị trí quan trọng, không thể thiếu trong cuộc đời cô.

Bố mẹ của Tiểu Điệp đã không còn, Tần Cao Văn chính là người thân duy nhất của cô gái.

Cô không thể tưởng tượng được, nếu như Tần Cao Văn có mệnh hệ gì thì tiếp theo cô sẽ phải như thế nào?

“Được, tôi biết phải làm thế nào rồi”.

Do dự một lúc, Tiểu Điệp nói tiếp: “Nhưng tôi không có cơ hội tiếp xúc nhiều với Vương Thuyền Quyên.

Khả năng lừa người khác của cô ta quá cao minh, giờ anh Tần tin tưởng cô ta như vậy hơn nữa hai người họ còn luôn như hình với bóng”.

“Có anh Tần bên cạnh thì tôi ra tay kiểu gì đây?”

Trương Thiên Khoát nói: “Cô có cơ hội!”

Thái độ của anh ta vô cùng dứt khoát.

Tiểu Điệp cảm thấy tò mò: “Tôi không hiểu ý anh, tôi lấy cơ hội ở đâu ra?”

“Tiếp theo cô làm như thế này…”

Trương Thiên Khoát vội vàng đi tới bên cạnh Tiểu Điệp, ghé miệng vào sát tai cô và nói vài câu.

Nghe xong, Tiểu Điệp rùng mình.

“Thật…sự có thể như vậy sao?”

Lúc này Tiểu Điệp dường như đã mất đi khả năng tư duy, toàn bộ đều bị đối phương dắt mũi.

Trương Thiên Khoát nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có thể, dùng cách này nhất định có thể trừ khử được Vương Thuyền Quyên”.

“Ban đầu có thể Tần Cao Văn sẽ trách cứ cô, cảm thấy cô không nên làm như vậy, tuy nhiên…”

Trương Thiên Khoát chuyển chủ đề: “Đợi đến một ngày Tần Cao Văn hiểu rõ mọi chuyện thì sẽ đặc biệt cảm kích cô đấy”.

“Anh ấy sẽ biết được người nào trên đời này mới đối xử với anh ấy tốt nhất”.

Tiểu Điệp không nói gì, lúc này cô gái cảm thấy rối như tơ vò.

Rốt cuộc có nên đồng ý với yêu cầu vừa được đề xuất hay không đây?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio