Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Hào Phóng

“Cần bao nhiêu tiền?”

Tần Cao Văn hỏi thẳng.

Giám đốc đáp: “Thông thường, muốn nhìn thấy Trái Tim Đại Dương thì cần năm trăm nghìn tệ.

Nếu đủ thành ý thì hai trăm nghìn tệ là đủ”.

Quy định này không phải do giám đốc đề ra mà là thực tế.

Dù là đại gia hay là người buôn bán bình thường cũng vậy, chỉ cần muốn nhìn thấy Trái Tim Đại Dương thì đều phải bỏ tiền ra.

Một chiếc vòng trân quý như vậy đâu có thể tùy ý cho người ta xem được?

“Anh ta sao?”

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh chế nhạo: “Tôi không tin anh ta có thể bỏ ra được hai trăm nghìn tệ!”

Tần Cao Văn hỏi: “Số tiền này có phải sẽ tính vào số tiền lát nữa tôi sẽ mua không?”

“Đúng vậy thưa anh, giờ anh bỏ ra bao nhiêu thì lát nữa nếu như anh mua thì sẽ bớt đi cho anh bấy nhiêu".

Hóa ra là như vậy.

Tần Cao Văn lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho người kia: “Vậy thì quẹt mười triệu tệ trước đi”.

Mười…triệu tệ sao?

Giám đốc nhìn tấm thẻ trong tay Tần Cao Văn mà do dự một hồi mới dám nhận.

“Thưa anh, anh nghiêm túc chứ?”

Tần Cao Văn trả lời: “Tôi không hề có ý đùa giỡn, chỉ muốn có thể mang Trái Tim Đại Dương về sớm một chút để vợ tôi được vui thôi”.

“Vâng anh!”

Biểu cảm của giám đốc có phần khó khăn.

Người này không tin trong tấm thẻ ngân hàng của Tần Cao Văn có nhiều tiền như vậy nhưng vẫn đưa cho người nhân viên để quẹt.

Tiểu Vũ cười lạnh lùng: “Nếu tôi là giám đốc thì giờ tôi đã đuổi anh ta ra ngoài rồi.

Rõ ràng là anh ta đang lãng phí thời gian của chúng ta.

Sao mà anh ta có thể bỏ ra được số tiền lớn như vậy chứ?

Sau đó Tiểu Vũ quay người đi tới trước máy quẹt thẻ và đặt thẻ vào.

Giờ này cô ta có thể mơ hồ tưởng tượng ra được cảnh tượng chiếc máy hiện lên thông tin số tiền không đủ.

“Mau tới nhập mật khẩu đi”.

Người nhân viên nói với Tần Cao Văn bằng vẻ mất kiên nhẫn.

Tần Cao Văn bước tới ấn mật khẩu, sau đó tín hiệu thanh toán thành công vang lên.

Giám đốc và Tiểu Vũ đều há mồm trợn mắt.

Không thể nào? Vừa rồi có khi nào tai bọn họ nghe nhầm không?

Trong tấm thẻ đó có mười triệu tệ thật sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Cao Văn nhận lại tấm thẻ, điềm đạm nói: “Nếu lát nữa tôi mua Trái Tim Đại Dương thì có phải chỉ cần trả thêm bảy mươi triệu tệ nữa?”

Giám đốc không nói gì, vẫn đứng ngây tại chỗ.

Sự lịch sự khi nãy giám đốc dành cho Tần Cao Văn không phải là vì người này tin anh là một đại gia.

Mà đó đơn giản chỉ là chuyên môn nghiệp vụ nói cho người giám đốc này biết rằng dù là khách hàng nào thì cũng đều phải đối xử công bằng để họ có thể cảm nhận được sự chuyên nghiệp và thân thiện của người phục vụ.

Thật không ngờ tấm thẻ của Tần Cao Văn lại có nhiều tiền như vậy

“Tôi đang nói đó, có nghe thấy không?”

Thấy người giám đốc không có bất kỳ phản ứng gì, Tần Cao Văn cảm thấy không vui.

Người này vội vàng đáp lại: “Ngại quá, vừa rồi tôi…”

“Không sao”.

Tần Cao Văn tiếp tục thúc giục: “Giờ có thể dẫn tôi đi xem Trái Tim Đại Dương được rồi chứ?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, xin mời theo tôi”.

Trái Tim Đại Dương không nằm trong khu vực bán hàng này mà là ở một khu vực bảo mật khác.

Dù sao thì giá của nó cũng quá cao, cả thế giới cũng mới chỉ có hai tác phẩm như vậy.

Giám đốc dẫn Tần Cao Văn tới một tầng hầm.

Các phòng ở đây đều được tạo thành từ thép, hơn nữa bên ngoài căn phòng Trái Tim Đại Dương còn có một nhóm vệ sĩ cầm vũ khí trong tay.

Cùng giám đốc bước vào trong, cuối cùng thì Tần Cao Văn cũng đã được thấy sợi dây mà anh nghe danh đã lâu.

Dù bên trong mở đèn thì ánh sáng phát ra từ tác phẩm này vẫn vô cùng rực rỡ.

Tần Cao Văn từng thấy không ít bảo vật quý giá, thế nhưng món đồ như thế này không cần nói cũng biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chẳng trách Vương Thuyền Quyên lại thích nó đến vậy.

Giám đốc đứng bên cạnh hỏi với ý thăm dò: “Anh Tần, xin hỏi anh cảm thấy chiếc vòng này thế nào, có đáp ứng yêu cầu của anh không?”

Tần Cao Văn vuốt cằm và gật đầu.

“Cũng không tệ”.

Người giám đốc lại nói: “Anh Tần, tôi muốn hỏi vậy anh có định mua hay không ạ?”

Tần Cao Văn cảm thấy câu hỏi này đúng là nhảm nhí.

Nếu như anh không mua thì trước đó đưa thẻ ngân hàng ra làm gì.

“Quẹt thẻ đi!”

Người giám đốc vẫn không dám tin, vì trước đó có không ít đại gia đều nói muốn mua Trái Tim Đại Dương nhưng tới bước quẹt thẻ thì đều thoai lui.

Lẽ nào trong thẻ của Tần Cao Văn thật sự có nhiều tiền như vậy?

Giám đốc hít một hơi thật sâu, cầm máy quẹt thẻ đi tới rồi để Tần Cao Văn nhập mật khẩu.

Một lúc sau, tín hiệu thanh toán thành công lại vang lên bên tai.

Giám đốc cảm giác như có sét đánh ầm ầm bên tai vậy.

Cơ thể người này khẽ run lên, cuối cùng đã được trải nghiệm cái gọi là chân nhân bất lộ tướng.

Tần Cao Văn - một người mặc đồ bán ngoài chợ lại là một đại gia ngầm, tiện tay là có thể bỏ ra được cả bảy, tám chục triệu tệ.

Thật khiến người khác ngưỡng mộ.

“Sợi dây này có phải là thuộc về tôi rồi không?”

Giám đốc vội vàng nói: “Đương nhiên rồi.

Anh đợi một chút tôi đi gói lại cho anh”.

Ngay sau đó, giám đốc đặt sợi dây vào trong một chiếc hộp và cung kính đưa cho Tần Cao Văn.

“Của anh đây!”

Cầm chiếc hộp trong tay, Tần Cao Văn nở nụ cười xán lạn.

Anh có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi Vương Thuyền Quyên nhìn thấy chiếc vòng thì sẽ vui mừng thế nào”.

“Làm phiền rồi”.

Giám đốc vội vàng nói: “Được phục vụ anh là vinh hạnh của tôi”.

Đợi đến khi Tần Cao Văn cầm sợi dây Trái Tim Đại Dương bước ra khỏi tầng hầm thì tất cả đám nhân viên đều nhìn anh.

Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, kinh ngạc có, không dám tin có, sợ hãi cũng có.

Không ai ngờ rằng Tần Cao Văn đã thực sự mua Trái Tim Đại Dương về tay mình.

Điều này thật khiến người khác chấn động.

Tiểu Vũ nhìn thấy vậy thì da mặt nóng ran giống như bị ai đó tát bôm bốp vào mặt.

Nhớ lại thái độ trước đó của mình đối với Tần Cao Văn, cô ta cảm thấy hối hận vô cùng.

Sớm biết đối phương là đại gia, có thể tiện tay lấy ra bảy, tám chục triệu tệ một lúc thì cô ta chắc chắn sẽ tiếp đón một cách lịch sự rồi.

Nếu cô ta mà bán được sợi dây đó thì tiền thưởng doanh thu cũng là một con số trên trời.

Thậm chí có khi còn mua được một căn nhà.

Thật không hiểu đầu óc cô ta nghĩ gì không biết.

“Thưa anh…”

Tiểu Vũ vội vàng chạy tới bên cạnh Tần Cao Văn, hi vọng có thể cứu vãn chút gì đó.

“Giờ tôi không rảnh, biến!”

Tần Cao Văn nói thẳng.

Tiểu Vũ khẽ tái mặt, cúi đầu với vẻ áy náy.

Đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ..

: Hoạn Nạn Ập Tới

Hầy!

Tiểu Vũ thầm thở dài, cảm thấy hối hận lắm. Sớm biết thế này thì ban đầu hà tất phải như thế chứ?

Một khi bán Trái Tim Đại Dương cho đối phương thì được tới bảy, tám trăm nghìn hoa hồng. Đối với những người như bọn họ, đó là một số tiền không nhỏ.

Chỉ đáng tiếc giờ đã muộn mất rồi.

Tần Cao Văn ngồi trên xe, nghĩ lại lát nữa khi Vương Thuyền Quyên nhận được sợi dây thì sẽ vui mừng như thế nào?

Anh không hề hay biết mẹ con Vương Thuyền Quyên sắp gặp phải nguy hiểm cực lớn.

Ầm!

Âm thanh nặng nề vang lên. Cơn sét dài giống như một con dao sắc bén rạch một đường dài trong không gian.

Căn nhà bị cắt điện. Đóa Đóa co rúm trong lòng mẹ, khẽ run rẩy.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hiện rõ sự sợ hãi.

“Mẹ ơi, con sợ quá”.

Đóa Đóa hốt hoảng nói. Vương Thuyền Quyên ôm chặt con gái trong lòng, hôn lên trán cô: “Đừng sợ, có mẹ ở đây”.

Rầm.

Ngoài cửa có âm thanh vọng tới, hình như có ai đó đang dùng thứ gì đó đập mạnh vào cửa.

Đóa Đóa run rẩy.

“Mẹ ơi vừa nãy là tiếng gì vậy ạ?”

Vương Thuyền Quyên dịu dàng nói: “Đóa Đóa đừng sợ, đó là ảo giác thôi, không sao đâu. Có mẹ ở đây”.

Đóa Đóa ôm chặt Vương Thuyền Quyên, chớp đôi mắt to tròn hỏi với vẻ đáng thương: "Mẹ ơi, tại sao giờ bố vẫn chưa về ạ. Con sợ lắm”.

Từ lúc Tần Cao Văn trở về, đối phương đặc biệt bám anh. Dù là chuyện gì thì con bé cũng đều muốn ở cùng anh.

Hai bố con hiếm khi nào rời xa nhau lâu như vậy. Đã nửa tháng không được gặp bố, Đóa Đóa nhớ lắm.

Vương Thuyền Quyên cố nặn ra một nụ cười, nói với con gái: “Đừng lo lắng, bố sắp về rồi”.

Thực ra Vương Thuyền Quyên cũng sợ hãi lắm.

Ầm!

Âm thanh nặng nề lại một lần nữa vọng lại. Có ai đó đang đạp cửa. Vài bóng hình màu đen đột nhiên xuất hiện. Bọn chúng đeo mặt nạ trông vô cùng đáng sợ, bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị.

Đoá Đóa nhìn thấy vậy thì hét lên.

Rầm!.

Cửa sổ cũng đã bị ai đó đạp vỡ.

Vài bóng người nữa từ bên ngoài tuồn vào trong. Bọn chúng mặc đồ và trang bị vũ khí giống y hệt nhau.

Vương Thuyền Quyên hoảng loạn.

“Các người…là ai?”

Vương Thuyền Quyên cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng cô vẫn cứ run lên.

Trực giác mách bảo với cô rằng tai họa sắp giáng xuống.

Một kẻ với thân hình lực lưỡng, tay có một vết sẹo lớn bước tới. Có lẽ đây là kẻ đứng đầu. Đóa Đóa thấy kẻ này tiến sát lại bèn nhắm chặt mắt và ôm chặt lấy mẹ.

“Cô chính là Vương Thuyền Quyên?”

Vương Thuyền Quyên trả lời: “Làm gì vậy?”

“Anh em, đưa hai người chúng nó đi”.

Tên cầm đầu nói. Một tên đeo xích bước tới nhìn Vương Thuyền Quyên, đôi mắt hí của hắn ánh lên vẻ tà ma.

Vương Thuyền Quyên là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Dù là dáng người hay là khí chất thì đều hoàn hảo.

Dù là người đàn ông kiểm soát tốt thế nào thì cũng không khỏi liên tưởng tới những điều xấu xa khi ngắm nhìn cô.

“Có thể để mấy anh em thưởng thức hương vị của đàn bà được không?”

Bốp.

Tên thủ lĩnh tát bốp vào mặt tên đeo xích, rồi hắn chỉ thẳng vào mặt tên kia và nói: “Ông nói cho mày biết, nếu mày dám làm thế thì đừng trách sao ông không khách khí”.

Người phía trên đã dặn dò, chỉ cần bắt hai mẹ con Vương Thuyền Quyên về là được, chứ không được phép đụng vào họ.

Bọn họ không dám làm trái ý của môn chủ Mãnh Hổ Môn.

Nếu không tới khi đó lại được chẳng bằng mất.

Tên đeo xích ôm mặt, im lặng cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

“Ông nói cho mà biết, các người nhớ cho kỹ, bất luận là đứa nào cũng không được phép đụng vào họ, nghe rõ chưa?”

“Vâng!”

Sau đó tên này quay qua cười lạnh lùng với hai mẹ con Vương Thuyền Quyên: “Cô Vương, tôi hi vọng cô có thể đi với chúng tôi một chuyến”.

“Các người đừng hòng”.

Vương Thuyền Quyên ôm chặt Đóa Đóa.

“Không đến lượt cô lên tiếng”.

Kẻ này bước sát tới Vương Thuyền Quyên. Cô vô cùng hoảng sợ. Nếu như lúc này có Tần Cao Văn ở đây thì đám người này sẽ không dám làm gì hai mẹ con cô.

Cô vô thức cầm cái gối trên giường vứt về phía người mặc đồ đen.

Thế nhưng chút trò đó chẳng làm gì được bọn chúng. Chúng cầm dao chém mạnh, cái gối rách tung.

“Nực cười!”

Người mặc đồ đen cười lạnh lùng, bước tới sát giường của hai mẹ con.

Đóa Đóa run bắn người, khuôn mặt xinh đẹp của cô bé chỉ còn hiện lên nỗi sợ hãi.

Đóa Đóa biết bọn chúng rất mạnh, sẽ không dễ dàng tha cho hai mẹ con.

“Bố ơi!’

Đóa Đóa gào lên, do quá sợ hãi mà cô bé khóc ướt sũng lên áo của mẹ.

“Giờ bố mày còn đang gặp khó khăn, còn quan tâm tới hai mẹ con mày nổi sao? Ông nói cho mà biết, bố mày đã chết rồi!”.

Đóa Đóa gào lên. Mấy tháng ở bên bố, cô bé đã coi Tần Cao Văn là người quan trọng nhất, nghe thấy thông tin đau lòng như vậy thì cô bé thật sự không thể chấp nhận được.

Cô bé bật dậy, gào khóc: "Ông nói càn!’

Bốp!

Tên thủ lĩnh tát bốp lên mặt Đóa Đóa khiến khuôn mặt như búp bê của cô gái hằn lên vết bàn tay đỏ ửng.

“Đồ khốn!”

Vương Thuyền Quyên không nhịn được nữa, giờ còn chẳng còn quan tâm tới hình tượng, cô không cho phép bất kỳ ai được ra tay với con gái mình.

Bốp bốp!

Người kia lại tát hai phát vào mặt Vương Thuyền Quyên, lần này chúng đánh rất mạnh khiến miệng cô bật máu.

Dù biết bản thân không phải là đối thủ nhưng Vương Thuyền Quyên vẫn không hề thoái lui. Cô điên cuồng lao về phía đối phương.

“Cô chán sống rồi phải không?”

Bốp!

Hắn đá vào ngực Vương Thuyền Quyên khiến cô đạp mạnh vào tường, ngất lịm.

Cũng không biết Vương Thuyền Quyên hôn mê bao lâu mới tỉnh lại. Khi cô tỉnh dậy phát hiện ra xung quanh tối đen như mực.

Theo bản năng, Vương Thuyền Quyên bắt đầu tìm con gái. Cô lần mò trong bóng tối một hồi lâu nhưng vẫn không thấy con gái đâu.

“Đóa Đóa, con ở đâu?”

Giọng nói của Vương Thuyền Quyên vang vọng trong căn phòng nhưng chẳng nhận được hồi đáp.

Cô gái xinh đẹp dường như muốn phát điên.

Lúc này cô gái cảm nhận được sự dày vò khủng khiếp.

“Đóa Đóa đừng làm mẹ sợ, con ở đâu rồi?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio