Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

chương 4: 4: quỳ xuống cho tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cái gì?”, Trương Thắng Tuyết không khỏi bật cười: “Cô ta mua nhà ở đây?”.

Tiếp theo, cô ta lại cố ý tiến sát lại Vương Thuyền Quyên, nói với giọng điệu hùng hổ: “Thuyền Quyên, có phải gần đây cô bị ảo tưởng không? Dám chạy đến đây tự làm xấu mặt mình? Cô biết một căn nhà ở đây bao nhiêu tiền không?”.

“Còn không phải sao?”, nhân viên phục vụ hùa theo: “Tôi nói bọn họ mấy câu mà bọn họ không vui rồi.

Các người nhìn cho rõ thế nào mới là người có tiền, đây mới là người có tiền này! Một đôi giày của chị Mã đây e là cô phải kiếm tiền mấy chục năm mới mua được”.

Tần Cao Văn bày ra vẻ mặt khinh thường: “Tầm nhìn nông cạn!”.

Lời này của anh khiến gã béo ở bên cạnh không vui.

Anh ta tên là Mã Kim Cương, ông chủ của một công ty, thu nhập mấy chục triệu tệ một năm.

Anh ta chỉ tay vào Tần Cao Văn, mắng chửi: “Thằng nghèo kiết, mày nói cái gì đó?”.

“Điếc à?”, Tần Cao Văn không khách khí nói: “Tôi nói tầm nhìn cô ta nông cạn, có vấn đề gì không?”.

“Chồng à, anh so đo với anh ta làm gì? Loại người này cũng chỉ có cái miệng cứng mà thôi, dài dòng với anh ta chỉ làm mất giá trị của chúng ta”.

Nhân viên phục vụ cũng khinh thường nói: “Chị Mã nói đúng, anh Mã đừng nói nhiều với loại người này, căn bản chẳng cần thiết”.

Vương Thuyền Quyên siết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt đến mức chảy máu.

Mặc dù ngày trước cô bị Trương Thắng Tuyết sỉ nhục nhiều lần, nhưng Đóa Đóa chưa bao giờ ở đó.

Lần này có con gái ruột ở bên cạnh, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng lại không thể làm gì.

Mã Kim Cương còn chỉ tay vào Tần Cao Văn: “Hôm nay tâm trạng ông đây không tệ, không chấp nhặt với đám vô dụng các người nữa, mau cút đi cho tôi!”.

Nhìn thấy có người chửi Tần Cao Văn, trong lòng Đóa Đóa rất không vui.

Hôm qua, biểu hiện của anh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô bé.

Trong lòng cô bé, Tần Cao Văn giống như siêu nhân, không gì không làm được.

“Cháu không cho chú chửi chú siêu nhân!”.

Đóa Đóa giãy khỏi tay phải của mẹ, dang hai tay chắn trước mặt Tần Cao Văn.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé hiện ra vẻ tức giận rõ rệt.

“Chú siêu nhân?”, Mã Kim Cương cảm thấy rất buồn cười: “Đồ chó tạp chủng, kẻ nghèo kiết xác như anh ta thì là siêu nhân con khỉ khô! Nếu anh ta mà là siêu nhân, ông đây sẽ là Tôn Ngộ Không!”.

Ba người lại được trận cười lớn, đều cảm thấy rất nực cười.

Đột nhiên…

Bầu không khí bỗng lạnh đi.

Mã Kim Cương cảm nhận được tình hình không ổn, vừa rồi còn đang yên lành, vì sao nhiệt độ lại đột nhiên giảm.

Anh ta cảm thấy cả người không yên, ngẩng đầu nhìn qua, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Tần Cao Văn.

Cơ thể anh ta run lên.

Ánh mắt đó…

Đáng… đáng sợ quá!

Rắc!

Tần Cao Văn xông lên trước, túm cổ Mã Kim Cương.

“Anh vừa nói cái gì?”.

Anh ta dám mắng con gái anh là tạp chủng trước mặt anh? Thật sự xem Tần Cao Văn này là không khí rồi sao? Khi xưa anh ở thế giới ngầm, dù là ông trùm quốc tế cũng không dám nói năng lỗ mãng với anh như vậy.

Một ông chủ nho nhỏ của công ty thì tính là gì!

Mã Kim Cương bị dọa sững cả người, anh ta cảm thấy hô hấp trở nên càng lúc càng khó khăn, lập tức túm lấy tay phải của Tần Cao Văn, nói: “Anh… buông tôi ra!”.

“Anh làm gì đấy? Sao anh lại đánh người rồi?”.

Trương Thắng Tuyết ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng suông.

“Chú siêu nhân đánh hay lắm, người xấu như vậy đáng bị đánh!”.

Đóa Đóa cảm thấy rất hào hứng, vừa vỗ tay vừa nói.

“Mau dừng tay!”.

Vương Thuyền Quyên chạy tới, vội vàng ngăn cản Tần Cao Văn.

Cô có thể cảm nhận được dựa vào sức mạnh của anh, không cần tốn chút sức lực nào là có thể bóp chết Mã Kim Cương.

“Mau buông tay ra đi!”, Vương Thuyền Quyên rất sốt ruột.

Phịch!

Tần Cao Văn buông tay phải ra, Mã Kim Cương ngã xuống đất.

“Khụ khụ!”, Mã Kim Cương chật vật đứng dậy, ho khan hai tiếng.

Một màn vừa rồi khiến Mã Kim Cương sợ hãi, sinh lòng kiêng dè Tần Cao Văn.

Anh ta lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tần Cao Văn.

“Chỉ biết đánh người thì có ích gì? Xã hội bây giờ, nếu anh không có tiền, đánh nhau có giỏi đến đâu cũng chỉ là kẻ vô dụng”, Mã Kim Cương không ngừng thở hổn hển.

“Anh cảm thấy anh giàu hơn tôi sao?”.

Đó là câu chuyện đùa buồn cười nhất mà Tần Cao Văn nghe được.

“Đó không phải là sự thật hiển nhiên sao?”, Mã Kim Cương đã tìm lại sự tự tin.

Tần Cao Văn không thể nào giàu hơn mình được.

“Ngu xuẩn!”, Tần Cao Văn chửi một câu.

Mã Kim Cương đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một kế.

Vừa rồi Tần Cao Văn khiến anh ta mất hết thể diện ngay trước mặt mọi người, anh ta nhất định phải rửa mối nhục này, phải bắt Tần Cao Văn đền lại bằng mọi cách.

“Vậy anh có dám đánh cược với tôi không? Nếu anh thắng, tôi sẽ quỳ xuống đất gọi anh là ông nội, còn dập đầu nhận sai với anh”.

Sau đó, anh ta lại nói: “Nếu tôi thắng, anh phải quỳ xuống đất học tiếng chó kêu, dập đầu nhận sai với tôi”.

“Cược cái gì?”, Tần Cao Văn hỏi thẳng.

Mã Kim Cương không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Không phải anh nói đến đây mua nhà sao? Chúng ta cược thế này, đôi bên để đối phương chọn nhà, ai không mua nổi nhà mà người kia đã chọn thì tính là người đó thua, thế nào?”.

Anh ta là người tự mình hiểu mình, biết mình không thể đánh lại Tần Cao Văn, nhưng so về tiền thì… Hừ, Tần Cao Văn vẫn còn non lắm!

Vương Thuyền Quyên biến sắc.

Ván cược này rõ ràng là không công bằng, cô không ngừng lắc đầu với Tần Cao Văn, ra hiệu anh hãy từ chối.

Tần Cao Văn coi như không thấy động tác của Vương Thuyền Quyên, lập tức đồng ý với Mã Kim Cương.

“Không thành vấn đề”.

Thấy Tần Cao Văn sảng khoái như vậy, trước tiên Mã Kim Cương ngây ra, anh ta không ngờ chuyện lại phát triển thuận lợi như vậy, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười đạt được ý đồ.

Anh ta thầm nghĩ: “Anh cứ đợi quỳ xuống học tiếng chó kêu cho tôi đi!”.

“Anh điên rồi à?”, Vương Thuyền Quyên túm lấy tay Tần Cao Văn, nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

Cô không tin Tần Cao Văn thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy.

“Không sao, chỉ là chút tiền thôi mà”, khi Tần Cao Văn đối diện với Vương Thuyền Quyên, thái độ của anh vô cùng dịu dàng.

“Nhưng mà…”.

“Không nhưng mà gì cả”, Tần Cao Văn ngắt lời cô.

Mã Kim Cương khoanh tay trước ngực, cười nhạt: “Vậy bây giờ tôi chọn đây, nếu anh không mua được, đừng quên học tiếng chó kêu cho tôi!”.

Tần Cao Văn dám đánh anh ta trước mặt bao nhiêu người như vậy, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua?

“Cứ chọn đi!”, Tần Cao Văn thờ ơ đáp.

Ngông cuồng!

Ngông cuồng quá mức!

Cho dù là người của nhà họ Trương hay nhà họ Vương cũng không dám nói những câu như vậy ở Công ty bất động sản Thiên Long.

Đây chắc chắn là một kẻ điên.

“Mua căn đó đi!”.

Mã Kim Cương chỉ tay phải vào một góc ở phía trước.

Tất cả mọi người nhìn theo hướng Mã Kim Cương chỉ, sau đó ngây ra tại chỗ.

Căn… căn biệt thự đó.

Mã Kim Cương lộ ra vẻ mặt đắc ý, ván này anh ta thắng chắc rồi.

Biệt thự Vân Sơn.

Từ khi Công ty bất động sản Thiên Long được thành lập đến nay, loại biệt thự này vẫn luôn ở trong trạng thái treo bán, nhưng mãi vẫn không có ai mua nổi, giá thành lên đến một trăm năm mươi triệu tệ.

Quan trọng là… thanh toán luôn một lần.

Đối với nhiều công ty lớn mà nói, chi ra hơn trăm triệu tiền mặt cũng là hành động gây tổn thất rất lớn.

Nhân viên phục vụ vội vàng nói: “Thưa anh, anh thấy thế nào? Có dám mua hay không?”.

“Bao nhiêu tiền?”, Tần Cao Văn hỏi.

“Một trăm năm mươi triệu tệ”, nhân viên phục vụ khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo đáp.

Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ mặt khiêu khích, muốn xem anh làm sao lấy ra được hơn một trăm triệu tệ.

“Không trả được thì quỳ xuống cho tôi!”.

“Có chút tiền thế thôi à?”, Tần Cao Văn thản nhiên nói..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio