Sở Thiên Thư phát ra một tiếng cười nhẹ, hai tay chậm rãi dời xuống, hắn có thể cảm giác được thân thể của Âu Dương Mỹ Mỹ đang run rẩy, bàn tay dừng lại bộ phận dưới bụng, lại dùng sức nhéo một chút, Âu Dương Mỹ Mỹ co rút một trận, hai chân gắt gao kẹp lại với nhau.
Tay của Sở Thiên Thư rời khỏi vùng eo của Âu Dương Mỹ Mỹ, vừa dùng lực, đảo ngược thân hình cô ta lại.
– Cậu thật là xấu!
Âu Dương Mỹ Mỹ khẽ nói một tiếng.
Tay của Sở Thiên Thư không chút khách sáo đặt trên mông cô ta, dùng sức bắt lấy, gần như muốn xốc cả người cô ta lên.
– A, cậu buông tay ra, đau chết mất.
Âu Dương Mỹ Mỹ kích động kêu lên.
Sở Thiên Thư buông lỏng tay, thân thể của Âu Dương Mỹ Mỹ nảy lên vài cái ở trên giường lớn.
Lúc này không đợi Sở Thiên Thư ra tay, cô ta chủ động trở mình lại, nằm ở trên giường lớn mềm mại, hai tay tự nhiên mà ôm lấy trước ngực.
Tay của Sở Thiên Thư chạm vào mặt cô ta.
Ở dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của Âu Dương Mỹ Mỹ bắt đầu trở nên hồng hào, môi hơi mở ra, lộ hàm răng trắng như tuyết, đầu lưỡi liếm môi giống như con rắn nhỏ đang khát khô cổ, trong miệng dần dần phát ra âm thanh rên rỉ.
Tay Sở Thiên Thư khẽ khàng đi xuống, đến nơi cao nhất thì dừng lại.
Thân thể của cô ta uốn éo như rắn.
Âu Dương Mỹ Mỹ đang dục vọng đốt người nằm mơ cũng không nghĩ tới, một trận nhục nhã đang lặng yến đến gần cô ta.
– Thật đáng tiếc, đã bắt đầu xuống cấp rồi.
Sở Thiên Thư thở dài một tiếng.
– Cái gì, cậu nói cái gì?
Âu Dương Mỹ Mỹ đang chết mê chết mệt ấp úng hỏi một tiếng.
Tay Sở Thiên Thư dừng lại trên bụng, lại là một tiếng thở dài:
– Ai, sẹo lồi nhiều quá.
Cô em Âu Dương cuối cùng từ trong mê say tỉnh lại, cô ta ngồi dậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư, khóc không ra nước mắt.
Sở Thiên Thư nắm cằm của cô ta, lắc đầu nói:
– Trưởng phòng Mỹ, chị không trang điểm, khuôn mặt thật giống vỏ quýt nha.
– Sở Thiên Thư, cậu là đồ thối tha!
Cô em Âu Dương phát điên, cô ta vươn tay, cào đến mặt của Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư chợt lóe, tránh thoát tập kích của cô ta, cười hì hì nói:
– Trưởng phòng Mỹ, đừng nóng vội nha, lời bình luận của tôi còn chưa hết mà.
Nói xong, giơ tay vỗ một cái vào mông cô ta, nói:
– Còn cần tăng cường rèn luyện đấy, không có chút co dãn nào.
– A, mày cút, cút ra ngoài.
Âu Dương Mỹ Mỹ gần như bị Sở Thiên Thư làm cho điên lên, cô ta liều mạng bổ nhào về phía trước, hận không thể hung hăng cắn Sở Thiên Thư một cái. Nhưng giường rất mềm mại, cô ta không đủ lực, ngược lại làm áo tắm trên người rơi xuống, cả người trần truồng lồ lộ trước ánh mắt của Sở Thiên Thư.
– Chậc chậc, làn da cũng nhão rồi, sắp bằng heo mẹ.
Dưới sự xấu hổ và giận dữ, Âu Dương Mỹ Mỹ gào khóc lên.
Sở Thiên Thư đứng lên, nghiêm túc nói:
– Trưởng phòng Mỹ rất xin lỗi, lời bình vừa rồi đúng là có chút ác độc. Nhưng tôi cũng không có ác ý, chỉ muốn nhắc nhở chị: Lấy sắc mê hoặc người, sắc suy thì yêu mất. Nhớ đấy, nhớ đấy. Bye bye chị!
Nói xong, Sở Thiên Thư kéo cửa phòng ra, nghênh ngang rời đi.
Âu Dương Mỹ Mỹ lệ rơi đầy mặt, ngồi ở trên giường như mắc bệnh tâm thần hô to:
– Sở Thiên Thư, con mẹ nhà mày chờ đấy, bà đây sẽ không tha cho mày!
Đêm đã khuya, người đi đường rất thưa thớt, đầu đường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có xe lướt nhanh qua.
Sở Thiên Thư chạy ra ngoài khách sạn Khải Hoàn, gió khuya thổi qua, lửa trong người cũng dần dần tiêu tan, trong đầu thoáng có chút mất mát.
Đúng lương tâm mà nói, khuôn mặt và dáng người của Âu Dương Mỹ Mỹ khá xuất sắc so với những người phụ nữ khác. Hơn nữa, một người ba mươi lăm tuổi như cô ta có thể duy trì được sức hấp dẫn, xác thực rất đáng quý. Nếu Sở Thiên Thư không nhanh chóng ra ngoài,nếu tiếp tục giằng co với cô ta thì cướp cò sát thương có khả năng rất lớn.
Nếu Âu Dương Mỹ Mỹ chỉ là muốn đạt được thỏa mãn trên sinh lý, Sở Thiên Thư cũng bằng lòng giúp người làm niềm vui. Nhưng vừa nghĩ đến vùng đất phì nhiêu của Âu Dương Mỹ Mỹ từng bị vài lão già mồ hôi như mưa ở phía trên, Sở Thiên Thư liền không kìm nổi ghê tởm muốn ói.
Đàn ông cưỡng bách phụ nữ là một loại tội ác không thể tha thứ, mà bị phụ nữ bắt buộc thì lại là một nỗi nhục lớn vô cùng.
Trong vòng mấy giờ ngắn ngủi, Sở Thiên Thư đã đạt được hai trận thắng lợi trên đường đời, hắn sao có thể không hưng phấn mở cờ trong bụng chứ?
Ở hoàn cảnh công cộng đánh cuộc bức lui Khổng Nhị Cẩu, đạt được tôn trọng của toàn thể nhân viên trong văn phòng, hoàn toàn đả kích sự kiêu ngạo của Tề Đại Quang, thể hiện ra dũng cảm “Người của ta, đến ông trời cũng không thể động vào”.
Ở trong phòng ngủ chống lại sự cám dỗ của Âu Dương Mỹ Mỹ, vừa mới tắm rửa xong bị trêu đùa sỉ nhục, hoàn toàn bỏ đi tà niệm của Âu Dương Mỹ Mỹ, hoàn toàn thể hiện ra phẩm đức cao thượng “Quân tử háo sắc, cũng phải có đạo lý”.
Sở Thiên Thư mở hai tay ra chạy băng băng trên đường cái trống trải, phảng phất như muốn bay lên.
– Đứng lại!
Đang chạy sảng khoái, một tiếng rống giận lanh lảnh, vang dội đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Sở Thiên Thư giật mình kinh hãi, dừng lại bước chân mờ mịt nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Một chiếc xe cảnh sát dừng ở phía trước không xa, một nữ cảnh sát tuổi trẻ lập tức bước nhanh đi về phía hắn.
Cô ta nghiêm mặt, hùng hổ đi đến trước mặt hắn, giơ tay lên chỉ vào mũi hắn, giọng điệu hung ác bá đạo thét to nói:
– Đã hơn nửa đêm, anh chạy gì mà chạy? Hả, tại sao lại là anh, anh có phải có tật giật mình hay không?
Thấy rõ ràng khuôn mặt của nữ cảnh sát, chân của Sở Thiên Thư đột nhiên như nhũn xuống.
Sở Thiên Thư đang hăng hái, sao lại đột nhiên lộ ra vẻ khiếp nhược đáng thương trước mặt nữ cảnh sát tuổi trẻ xinh đẹp này chứ?
Hoá ra là oan gia ngõ hẹp, vị nữ cảnh sát ngăn Sở Thiên Thư lại đúng là Đỗ Vũ Phi lần trước chắn trên giường chuyện hắn với Lưu Xuân Na, hơn nữa vừa thấy khí thế hung hăng, đã biết là không có chuyện gì tốt.
Sở Thiên Thư cẩn thận đánh giá Vũ Phi, phát hiện tuy rằng dung mạo của cô ta xinh đẹp, là một cô gái rất hấp dẫn, nhưng vẻ mặt xơ xác hung dữ, lại phối hợp với một thân đồng phục cảnh sát, làm cho người ta không tự chủ được muốn kính trọng nhưng giữ khoảng cách với cô ấy.
Mặc kệ cô ta, nếu đã đụng phải cô ta, mình lại không làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, còn không bằng biểu hiện ra một chú hiên ngang lẫm liệt.
Sở Thiên Thư ưỡn ngực, ngạo mạn nhìn cô ta:
– Cảnh sát Đỗ, đã hơn nửa đêm cô hét gì vậy?
Đỗ Vũ Phi không chút khách sáo nói:
– Anh hơn nửa đêm chạy như bay, bộ dạng vô cùng khả nghi, tôi là một cảnh sát nhân dân đang thi hành nhiệm vụ tuần tra, có trách nhiệm và nghĩa vụ đi kiểm tra.
Sở Thiên Thư nhìn bộ dáng trừng mắt của Đỗ Vũ Phi, trong lòng âm thầm buồn cười, nhất định là việc ngậm bồ hòn làm ngọt lần trước,muốn lấy lại thể diện đây mà. Nghĩ vậy, Sở Thiên Thư trái lại buông lỏng rất nhiều, cợt nhả nói:
– Cảnh sát Đỗ, cô xác định cô là một cảnh sát nhân dân sao?
Đỗ Vũ Phi gần như là ác độc nhìn chằm chằm Sở Thiên Thư, giọng điệu vẫn nghiêm nghị nói:
– Chúng tôi đang thi hành công vụ truy bắt tội phạm, mời anh phối hợp.
Nói xong, cô ta nhanh chóng quét mắt nhìn Sở Thiên Thư.
Sở Thiên Thư không chút yếu thế, cây ngay không sợ chết đứng nói:
– Nếu là cô mời tôi phối hợp, vậy cô trừng mắt là thái độ gì vậy? Cô hẳn là nên cúi chào công dân như tôi trước, sau đó mới nói cho tôi biết là nên làm thế nào để phối hợp với cô.
Đỗ Vũ Phi không để ý đến Sở Thiên Thư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trực tiếp nói:
– Tiên sinh, xin lấy chứng minh thư của anh ra.
Sở Thiên Thư không nghĩ nhiều, lập tức móc ví tiền ra, hai tay cầm chứng minh thư đưa cho Đỗ Vũ Phi.
– Mời anh đi theo tôi!
Đỗ Vũ Phi một tay cầm chứng minh thư, xoay người đi về phía xe cảnh sát.
– A, a, cô…
Sở Thiên Thư lúc này mới biết mình bị lừa, chứng minh thư ở trong tay của Đỗ Vũ Phi, muốn không đi với cô ta cũng không được rồi.
Đi đến bên cạnh xe cảnh sát, Sở Thiên Thư thấy hai chiến sĩ có vũ trang vác khẩu tiểu liên , đang phối hợp với cảnh sát ở đối diện tiến hành kiểm tra người đi đường.
Xem ra lần này là thật đang thi hành công vụ.
Bên cạnh có vài nam nữ trẻ tuổi đã được kiểm tra xong, nhìn thấy thái độ của Đỗ Vũ Phi với Sở Thiên Thư vô cùng nghiêm túc, đều kinh ngạc dùng một loại ánh mắt khác thường đánh giá hắn, giống như hắn là tội phạm mà cảnh sát muốn bắt.
Nhưng, Sở Thiên Thư và Đỗ Vũ Phi đứng gần nhau, có thể nhìn ra khóe miệng của cô ta chứa đựng mỉm cười, trong lòng hiểu được vài phần, rõ ràng là cô ta cố ý bới móc.
– Họ và tên?
Đỗ Vũ Phi tay cầm một cây bút, vừa hỏi vừa ghi lại.
Sở Thiên Thư ngồi ở đối diện cô ta, sau khi ghe Đỗ Vũ Phi hỏi tên mình, lại hỏi ngược lại một câu:
– Chứng minh thư ở trong tay cô, cô không biết tên tôi sao?
Đỗ Vũ Phi trừng mắt nhìn hắn, nghiêm nghị nói:
– Đừng nói nhảm, thành thật trả lời câu hỏi.
Sở Thiên Thư chỉ phải trả lời:
– Sở Thiên Thư.
– Tuổi.
– Hai mươi bốn tuổi.
– Giới tính.
Đỗ Vũ Phi cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu hỏi han theo lệ.
– Cô không nhìn ra được sao? Lần trước còn không thấy rõ ràng à?
Thiên Thư nhớ tới chuyện đêm hôm đó, âm thầm có chút buồn cười.
Đỗ Vũ Phi ngẩng đầu lên, nhìn đến vẻ mặt đắc ý của Sở Thiên Thư, không khỏi cũng có chút tức giận, cô ta quát:
– Sở Thiên Thư, xin anh nghiêm túc trả lời câu hỏi, nếu không thành thật thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.
Nghe uy hiếp này, Sở Thiên Thư trái lại mỉm cười, hắn dựa thân vào xe cảnh sát, híp mắt nhìn Đỗ Vũ Phi, nói:
– Cô cũng đừng quên, tôi là bạn của Hách Sảng đó.
– Dừng!
Đỗ Vũ Phi dừng bút, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
– Anh đừng có lôi việc này ra, tôi trở về hỏi rồi, Hách công tử nói, anh ta không có loại bạn bè hạ lưu như anh.