Sở Thiên Thư dừng bước, bỗng nhiên hiểu ra: Trước khi tan sở, Phạm Diệc Binh chắc chắn phải đưa báo đến cửa phòng làm việc của Điền Khắc Minh, cũng nghe rõ ràng động tĩnh bên trong, nhưng y không dám phá hỏng chuyện tốt của Điền Khắc Minh, liền lấy cớ đẩy mình qua.
Bị người bên cạnh chơi một vố, Sở Thiên Thư trong lòng không khỏi thấy bi thương.
Hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác, vùi đầu quẹo vào đường cái, ngực như là bị một tảng đá lớn đè ép, buồn bực khó chịu.
Không mục đích đi lại lung tung trên đường, trong đầu hỗn loạn, vừa đi vừa nghĩ sau khi “Nhập xã ở thôn” phải sống qua thời gian một năm này như thế nào, lại lo lắng sau một năm này còn có thể trở lại cơ quan hay không…
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên, Sở Thiên Thư vừa móc ra xem, là Lưu Xuân Na nhắn tin tới: “Thiên Thư, anh ở đâu?”
Vừa nhìn đồng hồ, đã h, trong lúc vô tình đi loanh quanh trên đường cả canh giờ rồi.
Sở Thiên Thư nản chí, không định lại quay về đi làm, dù sao qua hết ngày mồng một tháng năm sẽ “Nhập xã ở thôn” rồi, nửa ngày này đi làm hay không cũng không ai so đo.
Ngẩng đầu, nhìn kiến trúc bên đường một chút, mới phát hiện đã đi khá xa, từ đường Thắng lợi chỗ Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, đi mạch một tới Quảng trường Nhân dân ở trung tâm thành phố.
Sở Thiên Thư đang định nhập bốn chữ vào điện thoại di động, suy nghĩ một chút lại xóa đi.
Cần gì chứ?
Nếu nhắn tin trả lời, Lưu Xuân Na nhất định sẽ hỏi tiếp, anh chạy đến “Quảng trường Nhân dân” làm gì? Vì sao không đi làm?
Vậy nên trả lời như thế nào?
Nói rằng một mình mình như con ruồi không đầu đi lung tung trên đường, nói bản thân mình lo lắng thấp thỏm vì sắp bị đày?
Sự thật như vậy sẽ phá hỏng hình tượng tốt đẹp mới vừa xây dựng ở trước mặt Lưu Xuân Na.
Bỏ di động vào túi, đột nhiên, Sở Thiên Thư không biết chính mình nên đi nơi nào, cứ ngơ ngác đứng ở bên đường, giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy đường về nhà.
Nhớ năm đó, thời điểm Sở Thiên Thư thi được vào Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố Thanh Nguyên, hăng hái cỡ nào, đêm đó cùng uống rượu ăn mừng với Vệ Thế Kiệt liền lập hùng tâm tráng chí, vì tiền đồ tốt đẹp và tương lai tươi sáng của mình mà cố gắng phấn đấu, nhanh chóng lên chức, tranh thủ sớm ngày quay trở lại tỉnh thành.
Nhưng lý tưởng tốt đẹp, hiện thực lại phũ phàng.
Hai năm trôi qua, Sở Thiên Thư vẫn ở khoa hành chính tổng hợp làm chân chạy việc không lý tưởng, không có một lời khuyến khích cũng không có cơ hội phát huy, cả ngày bị Điền Khắc Minh sai bảo, hơi không vừa ý lại bị mắng không có đầu óc, trong lòng uất ức cực độ lại không thể làm gì.
Giờ thì hay rồi, ngay cả chức Trưởng khoa tổng hợp cũng chưa lên làm nổi, thì đã sắp bị điều đến huyện Nam Lĩnh một huyện còn hẻo lánh hơn cả huyện Tây Sơn, suy nghĩ một chút lại cảm thấy bi thương.
Sở Thiên Thư đứng ở dưới hiên một tiệm bán báo, còn đang nghĩ ngợi lung tung, di động lại kêu vang một tiếng, móc ra xem, lần này tin nhắn tới không phải Lưu Xuân Na mà là Phạm Diệc Binh.
– Người anh em, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, buổi tối tôi mời cậu uống rượu.
Anh em? Anh em chính là để hãm hại sao? Uống rượu? Rượu này uống còn có mùi vị hay sao?
Lúc này, nếu Phạm Diệc Binh giáp mặt nói những lời này, nhất định Sở Thiên Thư sẽ không chút do dự cho y một đấm thật mạnh!
Sở Thiên Thư nhắn tin lại không hề nể nang: – Hôm nay tôi tâm tình không vui, cậu đừng tìm phiền phức.
Không ngờ, Phạm Diệc Binh nhắn lại rất nhanh: – Người anh em, rất xin lỗi, chầu này tôi nợ trước.
Làm việc chung hơn một năm, Sở Thiên Thư đối với Phạm Diệc Binh vẫn có chút hiểu biết, y cũng là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao, nếu không, với sự kiên định và bằng cấp của y, cũng sẽ không bị Điền Khắc Minh áp chế chặt chẽ ở khoa hành chính tổng hợp.
Đàn ông như vậy coi trọng nhất cái gì?
Thể diện!
Vừa rồi tin nhắn trả lời của Sở Thiên Thư, gần như một chút thể diện cũng không cho Phạm Diệc Binh.
Nhưng Phạm Diệc Binh lại không có so đo, ngược lại tỏ ý xin lỗi Sở Thiên Thư.
Điều này nói rõ, nội trong lòng y vẫn coi Sở Thiên Thư là anh em, cho nên mới thấy áy náy.
Sở Thiên Thư thoáng bình tĩnh lại.
Phạm Diệc Binh vì bảo vệ bản thân mà lựa chọn trốn tránh, điều này cũng có cái gì sai đâu?
Khi vừa mới bắt đầu nghe thấy động tĩnh trong phòng làm việc của Điền Khắc Minh, chính mình không phải cũng nghĩ tới trốn tránh sao?
Mày đã lựa chọn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy sau đó gặp nguy cũng đừng oán trời trách người.
Nghĩ vậy, Sở Thiên Thư bình tĩnh trở lại, lập tức nhắn lại cho Phạm Diệc Binh: – Không sao, hôm nào uống ra trò.
Vừa muốn cất di động, lại có tin nhắn tới, lần này là Lưu Xuân Na.
– Anh Thiên, anh nhắn lại cho tiểu Phạm, vì sao không hồi âm cho em?
Sở Thiên Thư nhếch miệng cười khổ, có lẽ không biết trả lời như thế nào, cầm di động ngơ ngẩn trong chốc lát, vẫn không hồi âm, tiếp tục bước đi không mục đích.
Đi ngang qua một quán cà phê, ngửi được mùi hương từ bên trong, đột nhiên Sở Thiên Thư có cảm giác bụng đói kêu vang, mới nhớ tới còn chưa ăn cơm trưa. Hắn lững thững vào quán cà phê, gọi một ly cà phê và mấy loại bánh nhỏ, vừa ăn vừa ngẩn người.
Trong lòng nghẹn khuất, Sở Thiên Thư không kìm nổi phiền não, bực bội, xúc động thật lâu: Trong cái thành phố này, còn có ai đáng để mình lưu luyến đâu?
Sở Thiên Thư bất chợt nhớ tới Vệ Thế Kiệt, trên hội trường cuộc điện thoại xui xẻo kia chính là tên này gọi tới. Hắn ngồi tựa vào ghế, vắt chéo chân lên, bấm số gọi cho y.
Mẹ nó, không ngờ đường dây bận!
Sở Thiên Thư quăng di động lên mặt bàn, nhạc chuông vang lên: “Gió xuân ấm áp thổi, hoa đào đóa đóa nở”
– Người Anh em, sao vậy, giờ lại rảnh đến nhưc ca trưng à? Vệ Thế Kiệt hớn hở gọi lại.
Sở Thiên Thư cầm chặt di dộng: “Lợi hại nhỉ, cậu làm sao biết tôi nhưc ca trưng hả?”
“Móa, cái tên này, không nhưc ca trưng làm sao lại nhớ đến tôi chứ? Có gì nói mau, tôi còn đang bận đây.”
“Buổi sáng cậu không phải nói, buổi tối mời đến quán Mộng Ảo ăn mừng cậu thăng chức hay sao?”
– Móa, cậu chán đến thế sao, tôi lại có việc khác rồi.
Sở Thiên Thư có phần không kiên nhẫn: “Ít nói nhảm đi, có đi hay không?”
Vệ Thế Kiệt càng không kiên nhẫn hơn so với Sở Thiên Thư: – Aiz, rất xin lỗi, hiện tại tôi rất bận.
Sở Thiên Thư mắng:
– Không phải là thăng lên chức Phó phòng sao? Làm như mình là người lãnh đạo quốc gia, trăm công ngàn việc.
Vệ Thế Kiệt thấp giọng: – Ha ha, cậu nói đúng đấy. Tôi đang nhật nhương nhất kê đây?
– Có ý gì? Nhưng Sở Thiên Thư lập tức nghe ra ý tứ từ tiếng cười của Vệ Thế Kiệt, mắng: – Lão Vệ, cậu tinh tướng quá, ban ngày mặt trời đã lên cao rồi.
Vệ Thế Kiệt giả bộ giọng điệu bất đắc dĩ: – Tôi đây vừa đẹp trai lại có địa vị, đám con gái có thích tôi, tôi cũng biết làm sao được.
Ta ngất! Sở Thiên Thư tức suýt thổ huyết.
Sở Thiên Thư tức giận nói: – Lão Vệ, tôi đã bảo cậu nhiều lần, quân tử ham sắc phải có giới hạn. Mẹ nó, đừng để đến lúc có chuyện lại tìm tôi giải quyết.
– Khác rồi Vệ Thế Kiệt vội vàng nói: – Cải tà qui chính rồi, hay tôi giới thiệu cho cậu một người.
Sở Thiên Thư giọng chua nói: – Thôi đi, cậu đó, phải kiềm chế chút, đừng để tinh tận người vong.
– Vâng ạ, hẹn gặp lại. Nói xong, Vệ Thế Kiệt ngắt luôn điện thoại.
Thật tức chết mà.
Sở Thiên Thư thở dài một tiếng, lại ném di động lên trên bàn.
Buồn bực quá.
Vệ Thế Kiệt người ta thăng quan phát tài, mua nhà mua xe, còn có một hàng dài mỹ nhân chờ “Ngày” bị. Còn mình thì sao?
Thăng quan chẳng thể trông mong, phát tài không có cửa, mua nhà mua xe nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tình hình như vậy làm sao chịu nổi! Cùng trang lứa với nhau mà sao chênh lệch nhau lớn như vậy?
Sở Thiên Thư vốn là muốn tìm Vệ Thế Kiệt trút bỏ phiền não, không ngờ càng chuốc thêm phiền.
Nghĩ chút, Sở Thiên Thư cũng không nhớ nổi, trong thành phố này, còn ai có thể nghe mình trút hết tâm sự.
Lúc này, Sở Thiên Thư thậm chí hơi hối hận, vừa rồi không nên từ chối đề nghị của Phạm Diệc Binh, uống chút rượu gây tê thần kinh có lẽ có thể hóa giải một chút đau khổ trong lòng.
Di động ở trên bàn lóe lên một cái.
Lưu Xuân Na lại nhắn tin tới: “Anh Thiên, rất xin lỗi, em đã gây phiền phức cho anh, anh chắc giận em lắm.”
Đúng vậy thì sao?
Sở Thiên Thư cười nhẹ, vẫn chưa trả lời tin nhắn.
“Anh Thiên, anh lại không trả lời em, ngay bây giờ em sẽ đi trình thư xin ‘Nhập xã ở thôn’.
Tội gì phải như thế? Nếu đến cuối cùng vẫn là kết quả này, vậy cần gì đi đắc tội tên họ Điền hói!
Đừng thấy Lưu Xuân Na bình thường nhát gan, nhưng người như cô nếu đã thực sự nghiêm túc, thì chuyện gì cũng đều làm ra được.
Sở Thiên Thư không dám chậm trễ, vội vàng nhắn lại: – Xuân Na, anh không hề oán giận em, thật đó. Em nhất định đừng làm chuyện ngu ngốc.
Lưu Xuân Na quả nhiên hỏi lại: – Anh đang làm gì đó? Vì sao không đi làm?
Sở Thiên Thư: – Anh tạm thời có chút việc, buổi chiều không đến.
Lưu Xuân Na: – Làm việc xong, em có thể mời anh ngồi đâu đó một chút không?
Sở Thiên Thư: – Thôi khỏi, có lẽ anh bận đến khuya.
Lưu Xuân Na: – Kể cả trễ, em chờ anh.
Sở Thiên Thư: – Không cần đâu, buổi tối anh cùng bạn học có một hoạt động, em cũng biết, cậu ấy gọi điện thoại nhiều lần, anh thật sự không tiện từ chối nữa.
Lưu Xuân Na: – Vậy được rồi, uống xong nhất định phải nhắn lại cho em. Chúc anh vui vẻ.
Vui vẻ? Vui thế nào được? Sở Thiên Thư cười thầm, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình.
Sở Thiên Thư ngồi ngơ ngác, tinh thần chán nản, nhân viên phục vụ quán cà phê nhận định vị khách này bị thất tình, chỉ đứng xa xa, cũng không đến gần quấy rầy.
Không biết ngồi đã bao lâu, hoàng hôn dần buông xuống.