Diêu Phỉ Vũ về đến nhà, nhìn kỹ trong phòng vài lần, không có dấu hiệu lẻn vào, ngồi xuống, lấy điện thoại ra, tìm được dãy số của Tiêu Thanh. "Thế nào, người theo dõi ta có còn ở đây không?"
"Đại tiểu thư, chiếc xe kia đi theo Đại tiểu thư về nhà, ngừng một hồi rồi rời đi, tôi đang theo dấu bọn hắn."
"Ừ, điều tra rõ cho ta là ai làm, nếu có cái gì không lo liệu được, cứ tùy thời gọi cho ta."
"Hiểu được." Tiêu Thanh dừng một hồi, tiếp tục nói: "Tôi sẽ an bài vài người bảo hộ xung quanh nhà Đại tiểu thư."
"Ừ."
Diêu Phỉ Vũ cúp điện thoại. Lấy ra một đống tư liệu, có một tờ về Lam Chí Bảo, lẩm bẩm: "Là bà sao? Bà rốt cuộc chú ý tới ta? Điều phấn khích còn ở phía sau nha..."
Quăng tư liệu qua một bên, Diêu Phỉ Vũ suy tư, hình như tiến độ quá chậm, bây giờ cần điều tra rõ chuyện tình cô muốn biết, vẫn rất khó khăn. Có lẽ, chỉ có tiếp xúc gần hơn với người Lam gia mới có biện pháp, nhưng nếu đúng thì sao có thể càng thêm tiếp cận Lam gia đây?
Lâm Diệc Hoàng? Không được! Diêu Phỉ Vũ có tâm lý bài xích Lâm Diệc Hoàng, như vậy quá mệt mỏi, quay đầu nhìn ảnh Lam Diệc Nhiên ở trên tường, khóe miệng nở nụ cười: "Lam tỷ..."
Lam Chí Bảo ngồi trên ghế sofa, ở phòng khách lớn của Lam gia, thần thái có chút bất an, phía trước có một nam tử mặc âu phục đang đứng, tận lực cúi thấp, không dám đối diện Lam Chí Bảo.
"Gọi anh tra người thế nào rồi?" Lam Chí Bảo để cái ly trong tay xuống, tùy ý hỏi han.
"Tôi phái người theo dõi cô ấy, cuộc sống quy luật, đều là tan tầm thì trở về nhà. Tư liệu hộ tịch tra không ra cái gì, chỉ có thể tra được cô ấy ở M quốc đọc sách, có học vị MBA, thành tích học tập toàn ưu. Sau đó toàn bộ manh mối đều chặt đứt, không tra tiếp được nữa." Nam nhân trả lời.
Lam Chí Bảo không hỏi nam tử rốt cuộc có thật sự thăm dò hay không. Người này đi theo nàng nhiều năm như vậy, giúp nàng làm rất nhiều việc mình không tiện ra mặt, Lam Chí Bảo tin tưởng năng lực của hắn, nếu hắn nói tra không ra, phái người khác đi cũng sẽ không thu hoạch được gì, bất quá điều này lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lam Chí Bảo nghi hoặc nhiều hơn, gọi hắn đi thăm dò một người, tổ tông mười tám đời đều nhất thanh nhị sở, nhưng Diêu Phỉ Vũ này một chút cũng tra không ra.
"Tôi đã biết, anh tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta. Nếu cần vận dụng mặt mũi của tôi mới có thể tra thì anh cứ việc nói, tôi nhất định phải tra hoàn toàn." Lam Chí Bảo lần đầu tiên thấy Diêu Phỉ Vũ đã có cảm giác không thoải mái, cảm giác này, làm nàng ý thức Diêu Phỉ Vũ không chỉ là thư ký đơn giản như vậy, hơn nữa lại khiến nữ nhi cùng nhi tử lần đầu tiên chống lại mình.
Lam thị đã xác định nhân viên đi Ai Cập kiểm kê, Lâm Diệc Hoàng phái ba, mà Lam Diệc Nhiên phái hai, năm người này cộng thêm Lý Lương là nhân vật chủ yếu. Ngoài hắn ra, Lý Lương nghe theo Lam Diệc Nhiên an bài, đến lúc đó Lam Diệc Nhiên muốn xếp người của mình vào cũng rất dễ dàng. Thoạt nhìn Lâm Diệc Hoàng chiếm tiện nghi nhiều một chút, kỳ thật bọn hắn sao có thể nghĩ đến Lý Lương hiện tại về phe Lam Diệc Nhiên?
Trên bàn bày biện tư liệu về công ty ở Ai Cập, Lam Diệc Nhiên vừa nhìn tư liệu vừa suy tư tỉ mỉ, kỳ thật lần này âm thầm phái người đi Ai Cập, nàng không tin tưởng lắm. Lần trước cùng Đường Bá Sơn hiệp đàm, thì Đường Bá Sơn đưa ra yêu cầu cần % cổ phần, mới khiến nàng có ý nghĩ này, cũng có thể làm được, Lý Lương hiện tại là người của mình, đến lúc đó, muốn làm điều mờ ám, có lẽ sẽ thật sự có cơ hội, cho dù cơ hội không lớn, Lam Diệc Nhiên vẫn cần tranh thủ.
Lam Diệc Nhiên nghiêm túc phân tích tư liệu, tận lực muốn tìm ra chỗ đột phá. Lam Diệc Nhiên công tác, cần uống cà phê nâng cao tinh thần, ly buổi sáng sớm uống xong, kêu Diêu Phỉ Vũ pha giúp mình thêm một ly.
"Lam tổng, cà phê." Diêu Phỉ Vũ bưng cà phê vào phòng, Diêu Phỉ Vũ mặc chính trang màu đen, nội y màu trắng, váy ngắn, hai chân trắng nõn, hôm nay cô đi vào công ty, các nam viên công đều trộm ngắm vài lần, Diêu Phỉ Vũ xinh đẹp như vậy phối với trang phục, làm cho bọn họ gợi lên mơ màng không nhỏ.
Lam Diệc Nhiên đang xem báo cáo tài vụ, một đống bảng và biểu đồ. Nàng không có ngẩng đầu, chỉ "ừ" một tiếng, liền vươn tay ra tìm kiếm cà phê.
Vươn tay ra, đụng đến cái gì đó mềm nhẵn còn mang theo độ ấm. Lam Diệc Nhiên đang trầm tư, vừa vuốt vừa nghĩ, đây là cái gì? Tựa hồ phòng làm việc của mình không có loại đồ vật này, tiếp tục cẩn thận vuốt trên vuốt dưới.
"Lam... Lam tổng."
Nghe được Diêu Phỉ Vũ kêu một tiếng, Lam Diệc Nhiên lúc này mới ngẩng đầu lên, chứng kiến tay mình đặt trên đùi Diêu Phỉ Vũ, cảnh tượng này, thật sự như thủ trưởng đáng khinh trêu chọc cấp dưới. Lam Diệc Nhiên nhất thời khẩn trương lên, mình đang làm cái gì vậy trời?
Lam Diệc Nhiên khẩn trương đứng lên, Diêu Phỉ Vũ vốn bưng cà phê, cách nàng rất gần, tay còn cầm cà phê nóng hổi, Lam Diệc Nhiên đứng lên, vừa lúc đánh vào tay Diêu Phỉ Vũ, hơi nóng vãi ra, tay Diêu Phỉ Vũ bị đau, đang muốn lui về phía sau, Diêu Phỉ Vũ lại đi giày cao gót, trọng tâm không xong liền ngã ngửa.
Lam Diệc Nhiên xem Diêu Phỉ Vũ sắp té, liền vươn tay ra đỡ, nhưng thành tích thể dục của nàng cho tới bây giờ đều không đạt yêu cầu, hơn nữa khuyết thiếu vận động, có thể nào tiếp nhận Diêu Phỉ Vũ nặng gần bằng mình?
Như thế rất tốt, cả ly cà phê cứ như vậy đổ lên ngực Diêu Phỉ Vũ, nhiễm một khối đen, Diêu Phỉ Vũ bị bỏng đến không rõ "ai da" kêu to một tiếng. Chưa xong, Lam Diệc Nhiên cũng ngã xuống, nặng nề nện lên người cô.
Diêu Phỉ Vũ hôm nay vận khí đủ xui xẻo, vốn là bị thủ trưởng sờ đùi, bị cà phê nóng hắt lên tay, tiếp theo là ngực, sau đó Lam Diệc Nhiên còn đè lên người mình.
Lam Diệc Nhiên ngã xuống, mặt cứ như vậy bính lên mặt Diêu Phỉ Vũ, thiếu chút nữa liền hoàn toàn hôn nhau. Lam Diệc Nhiên ngẩng đầu: "Em không sao chứ?"
Diêu Phỉ Vũ thầm nghĩ, còn có thể không có chuyện gì sao? Ngực từng đợt phát đau, lại bị Lam Diệc Nhiên đè nặng. Trong miệng nói: "Lam tổng, chị đứng lên trước có được không?"
"Ờ, ờ." Lam Diệc Nhiên nhớ tới, nghĩ tìm một chỗ khởi động thân thể, không ngờ phóng tay lên vị trí không được bình thường, tay nàng đặt lên ngực Diêu Phỉ Vũ, muốn chống đỡ, cảm giác dưới tay ôn nhuyễn, vừa nhìn lại lo lắng buông ra, mất đi chống đỡ Lam Diệc Nhiên lại té xuống.
Đây là gì? Tập ngực? "Lam tổng, chị không muốn đứng lên sao?"
"Không, không phải."
Hảo một trận bối rối, hai người mới đứng lên.
Lam Diệc Nhiên thấy ngực Diêu Phỉ Vũ bị phiến đen, nàng mới biết đó là cà phê vừa pha, nóng không nhẹ a, vươn tay muốn nhìn có sao không, hai bàn tay hướng đến ngực Diêu Phỉ Vũ: "Phỉ Vũ, em không sao chứ?"
Diêu Phỉ Vũ nhìn tay Lam Diệc Nhiên, theo bản năng, lui về phía sau, Lam Diệc Nhiên mới phát giác mình thất lễ. "Tôi chỉ là muốn nhìn xem có sao không, em không bị thương đi."
Diêu Phỉ Vũ cảm thấy lồng ngực một trận một trận nóng rát, cúi đầu muốn nhìn một chút..., mặc kệ Lam Diệc Nhiên bắt đầu cởi y phục của mình.
Diêu Phỉ Vũ một viên một viên nút thắt chậm rãi cởi ra, Lam Diệc Nhiên trợn tròn mắt, động tác Diêu Phỉ Vũ cởϊ qυầи áo quá mê người a, Lam Diệc Nhiên kìm lòng không đậu, nuốt từng ngụm nước bọt.
Chờ Diêu Phỉ Vũ cởi bỏ vạt áo trước ngực, lộ ra bra trắng, chỉ thấy nơi đó bị bỏng đến đỏ lên.
"Phỉ Vũ, đi khám bác sĩ đi." Lam Diệc Nhiên thấy tình huống không nhẹ, vội vàng nói.
"Vâng." Diêu Phỉ Vũ cũng không muốn lưu lại vết sẹo, hơn nữa bây giờ còn đang phát đau, cũng sẽ không xung phong làm anh hùng mà nói không sao.
"Nhưng quần áo không thể mặc, Lam tổng có cái áo khác không? Tôi không mang theo." Áo Diêu Phỉ Vũ đã bị ố một mảnh đen.
"Có. Có." Lam Diệc Nhiên vội vàng tìm áo, đưa cho Diêu Phỉ Vũ, liền tới cửa khóa cửa lại.
Diêu Phỉ Vũ bắt đầu cởϊ qυầи áo ra. Lam Diệc Nhiên đứng ở cửa, từ phía sau lưng nhìn Diêu Phỉ Vũ bỏ đi quần áo trên thân, chỉ còn lại mỗi áσ ɭóŧ, dưới thắt lưng mảnh khảnh, là váy ngắn bó sát người, đây đối với Lam Diệc Nhiên thích phụ nữ, là trùng kích thị giác. Nhất thời nàng mất thần.
"Lam tổng, xem đủ rồi sao?" Diêu Phỉ Vũ mặc quần áo tử tế liền xoay người, nhìn Lam Diệc Nhiên ngẩn người nhìn mình chăm chú, trong lòng cười trộm, mặt ngoài quăng Lam Diệc Nhiên một ánh mắt xem thường rồi nói ra.
"Xem đủ rồi, á, không phải." Lam Diệc Nhiên theo bản năng trả lời rồi cảm thấy không đúng. Có chút hối hận do thất thố, nàng không biết mình hôm nay làm sao vậy, còn làm ra một loạt chuyện đáng khinh.
"Nhanh chóng đi bệnh viện đi." Lam Diệc Nhiên nói.
"Vâng, tôi đi trước." Diêu Phỉ Vũ nói xong cũng đi ra cửa.
Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ: "Tôi đi với em."
"Không cần, Lam tổng."
"Đi thôi, đừng nói nữa, là tôi hại em bị thương." Lam Diệc Nhiên nói xong cũng cầm túi, kéo tay Diêu Phỉ Vũ ra cửa.
Bởi vì vội vàng lo thương thế của Diêu Phỉ Vũ, Lam Diệc Nhiên cũng không chú ý nhiều lắm, cứ như vậy lôi kéo Diêu Phỉ Vũ ra công ty, làm không ít viên công sôi nổi, nhìn chăm chú, đây là có chuyện gì? Lam tổng và thư ký dắt tay đi ra ngoài, thư ký này thật sự không đơn giản a, cùng Lam tổng quan hệ như tỷ muội vậy.
Tới chỗ đỗ xe, Lam Diệc Nhiên nhanh chóng lên xe, chờ Diêu Phỉ Vũ ngồi xong, liền khởi động, chạy ra ngoài. "Còn đau không?"
"Đau, đau chết." Diêu Phỉ Vũ thành thật trả lời.
"Thật xin lỗi, là tôi nhất thời thất thần." Lam Diệc Nhiên giải thích.
"Ừ." Ngực Diêu Phỉ Vũ đau đến khó chịu, không muốn nói quá nhiều.
Lam Diệc Nhiên cũng không nói gì nữa, tăng tốc độ, chạy tới bệnh viên Đệ Nhất, Diêu Phỉ Vũ là bệnh nhân, Lam Diệc Nhiên dìu Diêu Phỉ Vũ ngồi xuống rồi chạy đi đăng ký.
Lam Diệc Nhiên không có kinh nghiệm đi bệnh viện, phải hỏi qua đạo y mới biết cách lấy số.
Diêu Phỉ Vũ ngồi ở chỗ kia hồi lâu, không thấy Lam Diệc Nhiên trở về, ngực bớt đau thì liền thất thần, ngón tay không ngừng gõ tiết tấu, ánh mắt trống rỗng.
Chờ Lam Diệc Nhiên trở về liền gặp được Diêu Phỉ Vũ đang ngẩn người, giống như không chú ý mình ở bên người cô, nhìn thời gian mình đi đăng ký đều có nửa giờ. "Phỉ Vũ, đăng ký, chúng ta đi gặp bác sĩ đi." Lắc lắc, phe phẩy Diêu Phỉ Vũ.
"Ừ." Diêu Phỉ Vũ phục hồi tinh thần lại, cùng Lam Diệc Nhiên đi vào khoa trị bỏng.
Vấn đề không lớn, bị phỏng cường độ thấp, bác sĩ cấp chút thuốc. Diêu Phỉ Vũ cùng bác sĩ đi ra, Lam Diệc Nhiên liền vội vàng tiến lên hỏi: "Em không sao chứ?"
Bác sĩ nhìn nhìn Lam Diệc Nhiên: "Hai người là chị em à, bộ dạng giống nhau quá."
"Giống?" Diêu Phỉ Vũ hỏi, cô cũng không phát giác mình và Lam Diệc Nhiên giống nhau.
"Ừ, mũi của các cô rất giống nhau."
Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ nhìn nhau, mới phát giác, quả thật là rất giống, duyên phận a...
Cái này người ta gọi là té sml nè =))))))))))