Trời vẫn còn rất sớm, lúc đi mới chỉ canh năm, tính thành giờ ở hiện đại cũng chỉ mới hơn bốn giờ sáng. Bầu trời ban đêm như viên đá quý màu lam, vầng trăng tròn sáng treo lơ lửng phía chân trời. Bốn đôi gia nhân vương phủ thắp sáng đèn lồng sừng trâu đi trước dẫn đường, đoàn người quanh co khúc khuỷu đến cửa chính vương phủ, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng giày sột soạt nện trên nền đất.
Của cải Tiết gia có hạn, ngôi nhà dĩ nhiên là trang trí theo phong cách tinh tế, so với phủ Vĩnh Định Vương này chỉ như một góc trong đó. Thiện Thủy đi một mạch thì thấy đình đài lầu các, hiên tạ hành lang vũ (là nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên, những kiểu nhà cửa trong kiến trúc cổ của Trung Quốc), quanh co mấy bận, rồi mới từ Lưỡng Minh Hiên đến trước cửa lớn vương phủ. Không kìm được quay đầu nhìn một lượt, sau lưng nhà nối tiếp nhau đen lay láy không dứt, gác mái cong vút cao thấp nối tiếp nhau chi chít. Đường nét uốn lượn vạch một nét đậm trên nền trời, nhìn từ xa tĩnh lặng cứ như nhà ngục nằm kề sát nhau, nhìn qua khiến người ta cảm thấy lành lạnh.
Thiện Thủy bước ra khỏi hàng rào bọc đinh đồng bao quanh nhà cao cửa rộng, đi lên một chiếc xe ngũ giá Bát Bảo rèm che bằng ngọc trai xanh biếc, Hoắc Thế Quân cưỡi ngựa, nghi vệ vương phủ Chính Phùng Thanh xuất phát dẫn đường ở phía trước.
Phủ Vĩnh Định Vương cách tông miếu phía Đông Hoàng Thành cũng không xa, đường cũng bằng phẳng. Thiện Thủy ngồi một mình trên chiếc xe to lớn, cảm giác chưa thấy gì thì đã ngừng lại. Lúc được đỡ dẫm trên ghế con để xuống, thấy Hoắc Thế Quân đang thắng ngựa dừng một bên, ánh mắt âm trầm nhìn mình. Giả vờ như không nhìn thấy nàng cụp mắt xuống.
Tông miếu hoàng gia, diện tích rộng lớn. Quan viên trong Tông Nhân phủ và thái giám trong cung sớm đã chờ ở phía trước, dẫn phu thê Thế tử đi trên hành lang lót đá trắng còn hai bên là rừng bách tùng xanh biếc tiến thẳng về hướng triều đình. Đợi đến đúng canh năm thì tiếng chuông khánh vang lên, hướng Đông le lói tia nắng đầu tiên. Hoắc Thế Quân đi ở phía trước, Thiện Thủy chậm bước theo ở phía sau, nam Đông nữ Tây, theo tiếng hát của lễ quan bước vào đại điện, đi tới tiền sảnh hương khói lượn lờ, Hoắc Thế Quân dừng bước, hai người liền đứng song song với nhau.
Đây là lần đầu tiên Thiện Thủy biết cái gì gọi là uy nghi của hoàng gia. Trong đại điện nhang nến huy hoàng, rèm vải cẩm tú rủ xuống, bài vị xếp lần lượt, sau tường treo di ảnh của Thái Tổ Hoàng Trụ. Thiện Thủy vội liếc mắt lén nhìn xung quanh, thấy nam đều choàng áo rồng lưng thắt ngọc, nữ lộng lẫy đoan trang, màu sắc cũng không khác nhau là mấy, cũng không rõ ai với ai. Chỉ đi theo nam nhân bên cạnh, theo tiếng hát của lễ quan bên tai, hai quỳ sáu lạy bắt đầu từ Thái Tổ tới Nguyên Hậu.
Hoắc thị lập triều đến nay, đã hơn trăm năm, hoàng tộc Trực Hệ qua đời có thể đứng trên điện này dĩ nhiên không ít. Đáng thương cho Thiện Thủy không ngừng khấu đầu, đứng dậy, đứng dậy, khấu đầu, lặp đi lặp lại không dưới trăm lần, từ lúc hướng Đông bắt đầu sáng lên đến khi nắng chiếu rực rỡ, càng về sau đầu óc đã choáng váng đến không phân biệt được phương hướng, hoàn toàn chỉ máy móc làm theo nam nhân bên cạnh cứ lặp lại mấy động tác. Cộng thêm đêm qua ngủ ít, chờ rốt cuộc lạy một vị Vĩnh Định Thân Vương cuối cùng, sau khi nàng lạy cha chồng, đứng thẳng dậy trên đệm lót tròn bỗng thấy hoa mắt, cả người liền theo đó lay nhẹ.
Một bàn tay cực nhanh duỗi ra từ bên cạnh, cánh tay đó kịp thời vịn lấy nàng, may mà được đỡ nhờ vậy mới không ngã xuống đất. Định thần nhìn lại, thấy chính là Hoắc Thế Quân đỡ mình. Có điều giờ phút này mắt hắn không hề nhìn nàng, mà là nhìn chằm chằm di ảnh phụ thân hắn, khi quay mặt nhìn lại thì vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. Ước chừng là cảm thấy nàng đứng ổn định rồi rất nhanh bỏ tay ra cho rảnh chuyện.
Thiện Thủy vô cùng xấu hổ, nhìn trộm sang bên cạnh, thấy bọn người lễ quan người đứng hầu ở bốn vách tường như tượng người gỗ, vẻ mặt thẫn thờ. Giống như không chú ý tới nàng mới vừa này thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện, lúc này mới hơi thả lỏng. Lúc chờ nghỉ cuối cùng cũng được đi theo bóng lưng nam nhân đằng trước ra khỏi điện, trong lòng còn lại duy nhất chính là sự cảm thán không chịu nổi hoàng tộc. Hơn nữa nàng như gà mái biến thành Phượng Hoàng, ngày thứ nhất đi lên để người ta ra oai phủ đầu, nhìn ngươi phục hay là không phục?
Thiện Thủy bước lên xe ngựa lần nữa, trên đường từ tông miếu vào cung, trong lòng dần dần nhiều lo lắng hơn.
Vừa rồi là đi lạy linh vị chân dung, giờ phải đi lạy, là nữ nhân tôn quý nhất còn sống trong thiên hạ.
Mục thái hậu, ngày trước lúc nàng còn ở khuê phòng cũng có nghe nói qua thanh danh của bà. Đoán chừng, nếu lão hoàng đế nhu nhược mềm yếu, đối với người có dã tâm lớn như bà, nói không chừng sẽ thành Chu Vũ thứ hai. Đáng tiếc vị thái hậu này không có năng lực áp chế tâm chí mạnh mẽ của nam tử, chờ sau khi con trai Đức Tông kế vị tự mình lên nhiếp chính, bà liền lui về hậu cung tu thân dưỡng tính.
Lời đồn tuy thế, nhưng Thiện Thủy vẫn cảm thấy không hề có áp lực. Ngồi trong xe lúc khó khăn, nhàm chán là lúc không thể làm gì khác hơn đành xát tay chà chân lý luận tự mê hoặc bản thân. Dường như như thế còn có chỗ dùng. Đến khi xe ngựa dừng ở Hoàng Thành cung Thái Cực trước cửa Thừa Thiên, nàng đã chấp nhận, chỉ chờ tinh thần phấn chấn dâng tặng quà dập đầu cho vị nữ cường nhân nổi tiếng này.
Trong hoàng cung cấm xe ngựa, đã có bộ liễn, Thiện Thủy đi có bốn người dâng xe bộ liễn lên, Hoắc Thế Quân vứt bỏ không cần, chẳng qua là đi từ đầu cung Đạo Đại. Một hồi bảy quẹo tám rẽ, nhìn cảnh dào dạt trên đường đến cung, thừa dịp trời còn chưa sáng nhìn qua phủ Vĩnh Định Vương một lần có chút không giống. Rốt cuộc cũng xuống bộ liễn, ngẩng đầu thấy một tòa đền trước treo bức hoành phi màu lam chữ đen đề ‘Di Ninh cung’, biết cuối cùng đã tới, khẽ nín thở.
Cửa cung mở ra, sớm có thái giám cung nữ ở sau, thấy người tới, đi nhanh vào trong thông báo, người khác hướng dẫn phía trước.
Hoắc Thế Quân không quay đầu lại nhìn Thiện Thủy, tiếp tục bước đi vào trong. Hắn một bước thì Thiện Thủy hai bước. Thiện Thủy đi theo hắn, không thể đi chậm giữ hình tượng, lại không thể đi sau xa quá, tránh vào mắt cung nhân những thứ khó coi, đi một đoạn đường này không được tự nhiên, chút ý cảm kích được hắn đỡ trong tông miếu cũng tan thành mây khói luôn, trong lòng mắng máu chó phun đầy đầu hắn. Mãi đến trước lầu các Trường Xuân, mới thấy hắn dừng bước, quay đầu ngạo mạn nhìn lại nàng.
Thiện Thủy chạy lên, phía trước vắng vẻ, chỉ thấy một vị Đại Thái Giám áo lam tươi cười nói: "Thế tử Thế tử phi mời theo nô tài, Thái hậu đã sớm chờ rồi."
Thiện Thủy thở nhẹ lại, theo Hoắc Thế Quân vào buồng lò sưởi. Một mùi hương đàn hương xông vào mũi, nhìn kĩ thì thấy ở giữa phòng là một lão thái thái tóc mai hoa râm, mặc áo choàng ngoài thạch thanh hình rồng bốn màu vạn phúc vạn thọ. Ngồi dưới hai bên là hai phụ nhân. Bên trái áo long bào thêu ngũ trảo kim văn, còn bên phải là ngũ trảo mãng văn. Lập tức biết ngay, mình được gặp ba người có địa vị cao nhất trong hậu cung này rồi. Mục thái hậu ở giữa, bên trái là Chung hoàng hậu, còn bên phải là Lý Thục phi. Trong ba người Thái hậu đang rảnh rang ngồi dựa trên ghế sơn đen pha mực lam kê thêm nệm gấm bảo, mắt híp lại, ánh mắt đang quét tới, mặt không cười, còn Chung hoàng hậu và Lý Thục phi thì mặt tươi cười. Bên cạnh mười thái giám ma ma cung nữ cao thấp đủ cả đứng hầu, một phòng hoàn toàn không có tiếng động.
Thiện Thủy không dám nhìn lâu, lập tức nhắm mắt lại, đi theo nam nhân bên cạnh kia đến trước hai bồ tròn được chuẩn bị sẵn trên đất, nghe hắn nói: "Tôn nhi Thế Quân và tân nương tử, tới đây bái vọng Hoàng tổ mẫu, mong hoàng tổ mẫu phượng thể tường hòa, An Nhạc nghi niên (lúc nào cũng yên vui)." Nói xong là dập đầu quỳ lễ.
Thiện Thủy sáng sớm đã tập rồi, đã thành thạo rồi, vội vàng làm theo, nhất cử nhất động, không kém chút nào. Hành lễ xong, mọi chỗ vẫn yên tĩnh. Khóe mắt nhanh dòm xuống người Hoắc Thế Quân, thấy ánh mắt hắn dừng trên một đỉnh tròn trên bụng thú màu xanh biếc, vẻ mặt một mảnh bình tĩnh.
Thiện Thủy chợt có một cảm giác. Vị lão thái thái đang ngồi trên kia dường như không thích người cháu này. Mà Hoắc Thế Quân hình như cũng quen với chuyện này rồi.
Có cảm giác này, Thiện Thủy thấy không khí trong phòng ấm này càng lúc nặng nề, thậm chí cảm thấy lúng túng, ước gì đến được chỗ thoải mái hơn sớm hơn chút.
Chỉ chốc lát sau, nàng rốt cuộc nghe phía trên có một giọng già nua lại chứa sự mạnh mẽ của lão phu nhân vang lên, thường thường nói: "Đứng lên cả đi. Hai ngươi về sau nhớ phải Phượng Hiệp Loan Hòa, Diễn Tự Thừa Tức. (phượng loan hòa hợp, câu sau nói ý là con cháu đầy đủ)"
Hoắc Thế Quân kính cẩn đáp rồi cùng Thiện Thủy đứng dậy. Lại làm lễ với Hoàng hậu và Lý phi. Xong, Thiện Thủy lấy rương lễ vật mà cô dâu biếu tặng trưởng bối từ tay một thái giám sau lưng, hai tay cung kính dâng lên. Thái hậu là áo ngoài gấm đoàn hoa Tường Vân Phượng Vạn Khúc Thủy, hoàng hậu là cán chuôi quạt tròn, Lý phi là món đai buộc đầu.
Nếu gả vào một nhà quan bình thường, đồ kính biếu thân tộc trưởng bối, bình thường cũng chỉ là mình tự tay thêu phiến sáo, túi thơm, hầu bao lớn nhỏ, hoặc là đai buộc đầu, đệm giày... Vài món nhỏ. Nhiều thân quyến nhà trai nói, những đồ này chưa chắc đã từ tay tân nương tử thêu, tỏ rõ tâm ý, mọi người lòng dạ biết rõ, cũng sẽ không có người so đo gì cả. Giống như chỗ ngồi trên này cũng là Thái hậu. Sau khi Văn thị hiểu được hôn sự này, liền không dám chậm trễ, hỏi thăm được lúc trước trong hoàng tộc cô dâu quen tặng áo choàng, không muốn nữ nhi rơi sau người ta, dĩ nhiên cũng chuẩn bị như vậy. Lúc đó hôn sự gấp, thời gian chỉ có ba tháng, Văn thị không nỡ nữ nhi, không muốn để nàng phải khổ cực vất vả, chỉ bảo nàng rảnh rỗi làm vài món tùy ý là được, còn thiếu thì bà sẽ tự chuẩn bị. Kiện lớn và quan trọng nhất này đã mời sư phụ lúc đầu là tú công trong cung dạy Thiện Thủy thêu thùa. Sư phụ này chạy gần hai tháng, mới có thể làm ra cái áo khoác ngoài này, hàng thêu phức tạp, trước sau là hoa văn tinh xảo tuyệt đẹp, có thể nói là món thêu tốt nhất trong chi phẩm.
Quả nhiên, áo choàng ngắn này vừa mới được lên, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đinh ma ma bên cạnh Mục thái hâu giơ ra trước mặt Thái hậu, chỉ vào trên mẫu thêu cười nói: "Khi ta còn trẻ ở tú phường trong cũng đã thử qua, lúc ấy cũng sợ không thêu được hoàn chỉnh thế này. Thế tử phi tuổi như vậy đã có thể thêu được rồi, có thể tính là hiếm có được."
Thái hậu thưởng thức chốc lát, liếc mắt nhìn Thiện Thủy, trên mặt hơi hiện ý cười, ‘ưm’ nói: "Làm khó đứa nhỏ này rồi, có lòng lắm."
Thiện Thủy khiêm nói: "Đa tạ hoàng tổ mẫu khen thưởng, con thật sự thẹn không dám nhận. Mong Hoàng tổ mẫu đừng chê thô kệch."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hoắc Thế Quân đứng thẳng bên cạnh không nói lời nào, cũng đến gần nhìn vài lần, khen ngợi nói: "Đã sớm nghe nói đến nàng dâu huệ chất lan tâm này của Thế Quân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên nổi trội khắp chốn. Ngay cả mẫu thêu cũng hơn người khác. Nhìn Phượng này, như muốn bay ra, mây tựa như có thể bay lên, không biết tất cả được thêu kiểu gì?"
Thiện Thủy khẽ giương mắt, liếc mắt nhìn hoàng hậu, thấy bà đang cười tủm tỉm nhìn mình, như vô tình hỏi. Trong lòng hơi hồi hộp.
Chung hoàng hậu mượn khen rồi cuối cùng lại hỏi như vậy, nhìn như thuận miệng, kì thực rất có dụng tâm. Biết hôn sự của Thiện Thủy chuẩn bị gấp, làm gì mà có thời gian rảnh để làm mấy món đồ tốn công này? Việc thêu thùa này, đúng như lời Đinh ma ma vừa nói, không phải là người lão luyện không thể thành. Nữ nhi Tiết gia nhìn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, việc thêu thùa sao có thể tỉ mỉ đầy tinh xảo được? Kết luận áo choàng này trọn mười phần là mượn hoa hiến Phật mà thôi. Chung hoàng hậu vốn không phải là người có lòng dạ khoan dung thẳng thắn, vì các loại lý do, trong lòng nàng thật sự có chút mâu thuẫn với đôi tân lang tân nương này. Vả lại nữ nhân hậu cung trong lòng dễ mất ổn định, tiếp theo vào quỷ đạo xảo quyệt, thân là hoàng hậu như nàng cũng vậy, lúc này mới không nhịn được cố ý hỏi một câu như thế. Đoán chắc đến lúc đó nàng không đáp được, hoặc đáp miễn cưỡng, cũng là nói cho mọi người, cháu dâu mới vào cửa này biếu rương lễ cho Thái hậu cũng là do người khác làm thay qua loa, hoàn toàn không có lòng hiếu kính, thế này có khác gì bị mất mặt?
Thiện Thủy thật nhanh liếc mắt nhìn Hoắc Thế Quân, thấy lông mày hắn khẽ nhíu lại, vẻ mặt đã hiện ra một tia không vui. Lại nhìn Thái hậu, không có ý cắt ngang, lại còn thấy hứng thú mà chuyển hướng nhìn lên người mình, ma ma vừa nói bên cạnh nàng cũng tủm tỉm nhìn sang, đều đang chờ nàng lên tiếng.
Mặc dù việc thêu áo choàng này không phải tự tay nàng làm, vả lại nếu nàng có động tay vào, cũng không thể thêu được như thế này. Mẹ ơi, may mà đã nghe lời sư phụ dạy, dĩ nhiên nàng hiểu rõ dùng kim như lòng bàn tay, thế này không làm khó nàng được. Tiện bước gần lên trước một chút, ngón tay chỉ lên mặt thêu nói: "Bẩm hoàng bá mẫu, quả thật là dùng các kiểu châm pháp khác nhau. Hoa văn hình mây vì rõ ràng gập lại không thẳng, cần dùng kim xoáy, bên mép thì dùng kim ngắn thêu lượn vòng, như thế đường thêu mới đều không bị lộ. Đan Phượng vỗ cánh này, kiểu thêu lại không giống với những chỗ khác. Thêu Phượng này, trước dùng kim thêu một lớp lót, khắc vảy tiếp thì lấy kim thêu lông vảy, như thế màu lông có tầng có lớp đầy đặn. Chỗ thêu cổ thì phải trộn kim mới có thể làm màu gần nhau nhẹ nhàng tự nhiên. Tới đuôi Phượng, phải kết hợp các kiểu dùng cả trống thưa, dày mỏng, như thế mới hiệu quả linh hoạt. Ngoài ra còn dùng kim thêu hoa miết tròn, châm kim thêu cánh phượng, cả mấy mũi thêu kia nữa, còn nhiều nữa. Cháu dâu mặc dù chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thủ pháp cũng vụng về, chỉ dùng tâm cố gắng hết sức mười phần."
Nàng nói xong, Đinh ma ma bên cạnh không nói gì, chỉ thấy trong ánh mắt nàng cũng nhiều phần khâm phục.
Chung hoàng hậu không ngờ nàng trả lời được trôi chảy như thế. Gật đầu cười, nói: "Quả thật là có lòng rồi." Liếc nhìn quạt tròn mình được tặng, lại cười ha ha mà nói, "Áo choàng ngắn này chắc hẳn rất kỳ công. Gả vào hoàng gia, thân quyến trưởng bối nhiều. Chỉ mới - tháng, một mình ngươi đã chuẩn bị nhiều đồ thêu như vậy, thật sự làm khó ngươi. Quả nhiên là người tài giỏi."
Thiện Thủy thấy hoàng hậu nhất quyết không tha, nhất định phải chỉa vào mình không thả, quả thật mất đi phong thái của trưởng bối rồi, bà và con trai Hoắc Thế Du của mình không giống nhau chút nào, kìm lại sự chán ghét trong lòng, hơi mỉm cười nói: "Hoàng bá mẫu là giễu cợt con rồi. Ngay trước mặt hoàng tổ mẫu, con không dám nói láo. Ban đầu con muốn làm gấp những rương lễ này để tôn sùng bề trên, nhưng quả thật như lời hoàng bá mẫu nói, thời gian còn lại làm con hơi suốt ruột. Nói tất cả đều là tự tay con làm, dĩ nhiên không phải là thật. Hôm nay chỉ mang theo tới tôn kính hoàng tổ mẫu và hai vị hoàng bá mẫu, là đúng những thứ tự tay con thêu. Hoàng tổ mẫu là chí thân của phu quân con, vả lại ngày trước con ở trong khuê phòng, cũng đã nghe nói anh danh của hoàng tổ mẫu, trong lòng hết sức kính phục. Hôm nay có cơ hội để con đến gần, sao con lại không dốc hết sức để làm?"
Trong mắt Thái hậu rốt cuộc cũng lộ ra tia tán thưởng đầu tiên từ khi Thiện Thủy bước vào. Đinh ma ma sớm nhìn ra, vội cười nói: "Nhìn một chút, Thái hậu, hoàng hậu, còn cả Quý Phi nương nương, tân nương của Thế tử mở rương lễ, chỉ lo vui, lại không ban thưởng, truyền ra ngoài còn không để cho người ta cười đến rụng răng sao? Có cái gì cũng nhanh lấy ra thôi."
Chung hoàng hậu trên mặt mang theo nụ cười cứng ngắc theo xuống bậc thang. Thiện Thủy quỳ xuống, được Thái hậu ban cho một đôi vòng ngọc lão Bạch, hoàng hậu là cây Tử Ngọc Như Ý, Lý quý phi từ nãy đến giờ không nói câu nào cười nói: "Thái hậu và hoàng hậu ra tay hào phóng, ta hẹp hòi không bản lĩnh, ngươi cũng đừng ghét bỏ." Đưa tới một cây trâm Phỉ Thúy cuốn tơ vàng.
Thiện Thủy nhất nhất nhận lấy dập đầu nói cám ơn, hiểu được cửa ải hôm nay này sắp trôi qua rồi. Hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Thế Quân, thấy hắn đúng lúc cũng đang nhìn mình, thấy nàng nhìn hắn, ánh mắt lập tức thu lại thật nhanh, gương mặt lại căng lên, hơi chậm, chỉ hướng Thái hậu nói: "Hoàng tổ mẫu chắc là mệt rồi, Tôn nhi và cháu dâu không dám quấy rầy nữa, xin cáo lui."
Thái hậu liếc nhìn hắn, chỉ ừ nói: "Đi đi, còn hai người trong phủ còn chờ các ngươi đến lạy. Hôm nay cưới nàng dâu thành nhà, những bất đồng ngày trước thì hòa đi. Về sau chi bằng yên tâm chờ đợi nàng, đừng tiếp tục giống như trước đây, nghĩ cái gì thì làm cái đó."
Hoắc Thế Quân mí mắt khẽ rũ xuống, cung kính đáp lại. Hai người liền cùng nhau lui khỏi Trường Xuân Các.
Hai người họ đi, hoàng hậu cùng Lý quý phi ngồi thêm chốc lát, cũng lần lượt cáo lui. Đinh ma ma thấy Thái hậu nhìn chằm chằm món áo choàng ngắn trong tay kia đến mất hồn, liền nói: "Thái hậu có tin lời Thế tử phi vừa nói?"
Mục thái hậu thu ánh mắt, hiện tia cười với người tâm phúc của mình, thuận miệng nói: "Có phải tự tay nàng làm không, thì có liên quan gì lớn đâu?"
Đinh ma ma ồ lên, yên lặng sau lời bà vừa nói. Quả nhiên lại nghe bà nói: "Hoàng hậu có thể ngồi ở Đức cung, cũng chỉ là do tiên đế cần dựa vào Chung gia mà thôi. Tâm tính giống như nàng, có thể cuộn lên sóng lớn gì? Đến Quan Sư cung kia, còn có bản lĩnh hơn nàng. Phe ta mới không ngăn, cũng chỉ là muốn nhìn chút cô gái này ứng đối thế nào thôi."
Đinh ma ma cười nói: "Có phụ thân thế nào thì có nữ nhi như vậy. Nữ nhi Tiết gia, thần thấy cũng không tệ lắm."
Thái hậu chậm rãi nói: "Là một cô gái thông minh. Nhìn người nên nhìn vào mắt. Rất nhiều người vô cùng thông minh, thông minh rồi thì sinh ra không nên có dã tâm. Vừa có dã tâm, mắt thay đổi liên tục thì sẽ hiện ra suy nghĩ trong lòng hắn. Khó thấy được đứa nhỏ nào thông minh thế này, mắt ta cũng không thấy nàng có loại ý nghĩ này. Ngươi cũng hiểu được, Chung gia hôm nay không biết thu lại, hoàng thượng gánh vác áp lực của cả triều đình, chậm không lập Thế Du làm thái tử, vì cái gì? Hai năm qua qua lại thân thiết với Thế Quân diễm ngọ trên đời ngược lại dần rơi vào mắt hắn. Hắn dĩ nhiên có ý định rồi, bà già ta đây còn nhìn ra được. Thật sự mà nói, ta với đứa nhỏ Thế Quân này, cũng không thể yên tâm hoàn toàn được. Chỉ mong cô ta về sau có thể thay bà già ta trói chặt hắn hơn, đừng bảo hắn có một ngày học cái dạng Tôn hầu tử quậy lật trời, đó mới là phúc khí của ta."
......
Thiện Thủy ra khỏi Trường Xuân Các, không có Mục thái hậu và hai người kia nhìn chằm chằm hỗn độn kì thực lại khiến người ta thấy áp lực, chợt thấy quanh mình thoải mái hơn rất nhiều. Chỗ này, về sau chỉ cần có thể, nàng tuyệt đối không muốn vào lần nữa đâu. Nhìn Hoắc Thế Quân như lúc tới, đi trước mặc kệ nàng, nàng liền đi bộ thẳng đến cửa Thừa Thiên, dưới cái nhìn chăm chú từ đôi mắt thờ ơ của hắn, được người dìu lẳng lặng lên xe ngựa trở về Vương phủ.
Thượng phòng trong Vương phủ dùng để tiếp khách, ngày thường yên tĩnh vắng lặng, giờ phút này náo nhiệt lắm, Hoắc thị đứng đầu tất cả các phòng và những nữ quyến ngang vai ngang vế đã đến nhiều, chỉ chờ phu thê Thế tử từ trong cung về tới chào gặp mặt.
Nguyên quán Tiết gia, người trong tộc trong làm quan cũng không nhiều, phần lớn đều tập trung ở quê nhà, cuối năm thì thư từ qua lại thăm hỏi Tiết gia. Còn Thiện Thủy là lần đầu trải qua cảnh này. Vừa vào thượng phòng, hiện ra trước mắt toàn là các nữ nhân châu ngọc đeo quanh người. Phần lớn người đêm qua tới nháo động phòng cũng ở đây, còn nhiều khuôn mặt xa lạ hơn, toàn bộ ánh mắt cũng đồng loạt dừng trên người mình, hàm chứa các loại quan sát đánh giá hoặc sáng hoặc tối.
Bây giờ nàng như nữ chính việc tốt không nhường người.
Đãi ngộ như vậy khiến da đầu nàng run lên, sau lưng không có đường lui, chỉ có thể xông vao áp lực.
Hoắc Thế Quân cùng Thiện Thủy, quỳ lạy kính trà trước mặt Vương phi đang tươi cười, qua một lễ nghi, rồi chịu mấy vị phụ nhân trưởng bối thân cận thường ngày trêu mấy câu, liền bỏ lại Thiện Thủy đi gặp nam khách. Thiện Thủy trong một ngày này, đầu tiên là không ngừng quỳ xuống đứng dậy, nhận quà tặng lễ vật, sau lại thỉnh an làm quen với tất cả chị dâu các cô nương cùng vai vế trong phòng, mãi đến khi sau yến tiệc buổi tối, cùng Vương phi tiễn bước một đám nữ quyến ở lại uống trà cuối cùng, lại đưa mẹ chồng xem ra cũng mệt như nàng đến Thanh Liên đường nghỉ ngơi trước, lúc này mới về tân phòng của mình.
Trong phòng đã thắp đèn. Thiện Thủy vừa vào vào trong, quần áo còn chưa thay, lập tức đã nhào lên giường, vùi đầu trong gối, hàm hàm hồ hồ nói: "Không được, thắt lưng muốn đứt ra rồi, nhanh xoa xoa hộ ta với."
Lâm nhũ mẫu đi theo vội ngồi bên nàng, vừa đưa tay thay nàng xoa ngang lưng, vừa nhỏ giọng đau lòng nói: "Không phải là ta dọa cô nương nhà cô, nghe nói hôm nay mới chỉ là lượt khách đầu tiên, đều là họ hàng gần phụ tộc họ Hoắc. Tiếp theo còn có vương phi bên kia, Thái hậu bên nọ, còn thân quyến xa hơn chút nữa. Mới hôm nay cô đã thế này, mấy ngày nữa thì chịu sao được?"
Dập đầu không xong với đầu, chuyện nói không hết, khuôn mặt không ngừng cười, còn phải vượt qua mấy ngày sau nữa, sau đấy còn thu dọn đồ cưới nữa, hai nha đầu của Vương phủ được sai gấp đến Lưỡng Minh Hiên dọc chúng...... Vẫn còn lộn xộn, nàng muốn đặt chân trước lại phải nhất định làm rõ chuyện này.
Thiện Thủy thở dài, nhắm mắt lại, lại nghĩ đến cô em chồng kia của mình.
Mới chỉ là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, đứng bên cạnh Vương phi ánh mắt kia nhìn mình, sao lại thấy có gì không đúng.
"Cô thoải mái hơn chưa? Có muốn dùng sức lớn nữa không, hay vừa rồi? Nếu đói bụng, gọi nha đầu đến phòng bếp đưa ít đồ ăn lên."
Lâm nhũ mẫu thương nàng nên quan tâm đủ kiểu.
"Ừ...... Không muốn ăn. Như vậy vừa rồi. Nhũ mẫu đối với con thật là tốt......"
Thiện Thủy tạm thời quyết định bỏ qua những thứ này. Bây giờ nàng mệt muốn chết, cái gì cũng không muốn ăn, người lười nhúc nhích, đầu óc cũng không muốn nghĩ. Chỉ muốn ngủ như thế, đợi khi ngủ đủ rồi tỉnh lại, nàng sẽ lấy sức để đi ứng phó với một ngày mới rồi.
Bàn tay đang xoa bóp vai nàng bỗng ngưng lại. Thiện Thủy nghe Lâm nhũ mẫu gọi "Thế tử gia", trong thanh âm mang theo hoảng sợ. Quay đầu nhìn lại, thấy bà đã từ trên tháp đứng dậy lui sang một bên, Hoắc Thế Quân không biết đã vào từ lúc nào.
"Đi ra ngoài."
Hắn nhìn chằm chằm Thiện Thủy còn nằm sấp trên giường, mở miệng chỉ nói ba chữ nư vậy. Cho dù ai cũng thấy được cảm xúc của hắn.
Lâm nhũ mẫu có chút lo lắng liếc nhìn Thiện Thủy, thấy nàng không phản đối, liếc mắt ra hiệu với Bạch Quân, Vũ Tình đang ở trong phòng chuẩn bị thay quần áo cho Thiện Thủy, mấy người liền im lặng lui ra ngoài.
Thiện Thủy chợt hơi nghi ngờ về mấy tin đồn về hắn nghe được ngày trước.
Nàng biết hắn bây giờ đang nghĩ gì. Nhưng nếu hắn đều treo cảm xúc lên mặt như vậy, gặp người liền cắn, sao vẫn có thể giả vờ bưng bít đến tận hôm nay?
Thiện Thủy chậm rãi từ trên tháp ngồi dậy, hơi mỉm cười với hắn, thở dài, oán giận nói: "Ta mới vừa vào cửa nhà chàng ngày thứ nhất, chưa quen cuộc sống nơi đây, ta lại nhát gan chưa từng thấy quen, chàng lại thật sự yên tâm ném một mình ta trong bầy Thất Đại Cô Bát Đại Di ở đấy, không sợ ta bị người khác bắt nạt sao?" ( bà cô, bà dì)
Thiện Thủy nói lời này, thấy vẻ mặt hắn cứng đờ, biết là bị mình chặn họng, trong lòng nhất thời cảm thấy hơi vui vẻ.
Sáng sớm trên đường vào cung, cái mặt âm hiểm của hắn đã lơ mình chỉ lo nhanh chân đi trước, nhất định sớm rơi vào mắt những thái giám cung nhân kia. Đừng nhìn bọn họ giả vờ như mọi người mở to mắt mà như mù, nói không chừng ngày mai trong vòng xã giao trong thành Lạc Kinh đã âm thầm nói chuyện này rồi.
Chút thể diện cũng không chịu vì nàng mà giả bộ làm trượng phu mới cưới, về nhà nàng trong phòng còn khách khí với hắn làm gì? Dù đúng mực thì nàng sẽ nắm chặt.
"Nếu là người khác dĩ nhiên ta không yên tâm. Nhưng nếu là nàng, dù có lạc trong đống hổ sói, ta vẫn lần yên tâm. Còn có gì mà nàng không giải quyết được?"
Hắn nhìn chằm chằm nàng rồi lạnh lùng nói.