Edit: mèo mỡ
Beta: Socfsk
Trong đêm tuyết yên tĩnh không một tiếng động, như mộng đẹp không bao giờ kết thúc. Trời đất đều trắng xóa, triền miên mênh mông, giờ phút này phảng phất như chỉ còn lại nàng và hắn trong căn nhà gỗ này. Tai nàng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng máu trong thân thể chậm rãi tuôn chảy tới màng nhĩ.
Người nam nhân anh tuấn kia, giờ phút này hắn đang ngoan ngoãn nằm dưới thân nàng, ánh lửa rọi lên khuôn mặt trẻ tuổi, hắn dùng một đôi mắt phượng xinh đẹp chăm chú nhìn nàng, mắt trong mà sau, mang theo mê ly và yên tĩnh như trẻ con, giọng hắn trầm thấp mà khàn khàn. Còn có cái gì có thể đả động cả trái tim nữ nhân hơn sự chất phác này?
Thỏa mãn hắn đi... Hắn chỉ muốn nàng hôn môi hắn... Đều là do nàng suy nghĩ nhiều...
Tóc Thiện Thủy xõa trên vai hắn, quấn lấy tóc hắn. Nàng vươn bàn tay trắng thuần mềm mại, lướt trên lồng ngực hắn, đi qua hầu kết hơi hơi chuyển động của hắn, miêu tả hình dạng cằm hắn, cuối cùng để lên đôi môi hé mở của hắn, nhìn chằm chằm hắn, lộ ra nụ cười mềm mại, nửa là oán trách nửa là làm nũng khẽ thở dài: "Vậy sao chàng không nói sớm? Thật sự là người xấu..."
Nam nhân dù lòng cứng rắn, cũng không chống lại được nàng oán hận phong tình như vậy. Ngực Hoắc Thế Quân như bị đánh trúng, dần dần mềm như bùn đất rồi...
"Nhu Nhi, hôn ta..."
Mí mắt hắn hơi khép, hàng mi dày hơi hơi lay động, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm khe khẽ, giống như Sước Sước lúc muốn nàng âu yếm.
"Ừm..."
Nàng mềm mại lên tiếng, chậm rãi cúi xuống, áp môi mình lên môi hắn.
Hoắc Thế Quân nhắm mắt lại, cảm thụ nàng yêu thương mình. Đầu lưỡi mềm mại thơm tho liếm qua làn da hắn, mở môi hắn, linh hoạt chui vào, âu yếm răng hắn, cùng đầu lưỡi hắn chạm vào nhau, thử liếm láp, tùy ý quấn lấy. Khi cảm xúc dần nóng cháy, hắn muốn quấn chặt, truy đuổi, bỗng nhiên nàng lại linh hoạt thoát ra... Nàng chuyển cho hắn hơi thở cùng nước bọt, thơm tho ngọt ngào, hắn lại ngửi thấy trong miệng mũi nàng mùi xạ hương nhàn nhạt, giống như ăn phải chí độc tình dược thiên hạ, vì thế thần hồn điên đảo, say mê... Chẳng qua cũng chỉ là khoang miệng, sao có thể khiến lòng người như lọt vào khu mỹ lệ như thế…
Đang lúc như si như túy gian, đột nhiên Hoắc Thế Quân cảm thấy đầu lưỡi đau đớn, giống như bị răng nanh của động vật nhỏ cắn lấy.
Hắn hơi hơi mở mắt ra, vừa khéo nhìn thấy mắt nàng gần trong gang tấc, nhìn thấy nàng nhìn hắn tươi cười xán lạn. Trong lúc hoảng hốt, bỗng nhiên đầu lưỡi lại càng đau thêm...
Lúc đầu chỉ hơi hơi đau đau tê tê, giờ phút này đầu óc hắn cũng trì độn chậm chạp không có phản ứng. Dần dần, mùi tanh trong miệng dần dần nồng lên... Không phải mùi xạ hương thúc giục tình, mà là mùi máu tươi hắn quen thuộc... Cuối cùng hắn hoàn toàn hiểu.
Nàng cắn lưỡi hắn, ở lúc hắn như si như túy không hề phòng bị. Đầu óc thanh tỉnh, đau đớn ở đầu lưỡi lập tức trở nên bén nhọn nóng bỏng, thậm chí là rợn tóc gáy.
Hắn mở choàng mắt, nhìn thấy nàng đã đứng dậy, đang ngồi trên thắt lưng hắn quan sát hắn. Khuôn mặt kiều mị mà vô tội, bên môi còn dính một tia máu màu đỏ tươi, khiến nàng càng giống như một con thú nhỏ vừa mới thoả mãn.
Trên môi nàng dính là máu của hắn.
Hoắc Thế Quân nuốt vào máu loãng trong miệng, rốt cục tê tê mấy tiếng, lần này là đau thật mà phát ra.
"Ai nha, không ngờ lại cắn chàng chảy máu mất rồi!"
Thiện Thủy có vẻ đau lòng, vươn tay ra phủ miệng hắn như hối lỗi, đau lòng mà nói: "Sao rồi, hé miệng để ta xem..."
Hoắc Thế Quân trừng nàng, đợi đầu lưỡi đỡ đau mới khàn khàn nói: "Nàng cố ý!"
Ừm. Nàng quả thật là cố ý. Cố ý này, ít nhất trong vòng ba đến ngày, hắn đừng nghĩ đến chuyện ăn được cái gì...
Thiện Thủy cụp mắt, rốt cục không nhịn được khoái cảm trả thù thành thông, cười nham nhở, cuối cùng cười đến ngã vào vai hắn.
Nhìn xem, Hoắc Thế Quân hắn đã cưới loại nữ nhân như thế nào thế này... Có thù tất báo, còn là đâm lén sau lưng, chờ khi ngươi phát hiện, dao đã đâm vào rồi...
Lúc này Hoắc Thế Quân đã hoàn toàn quên bản thân là ai, chỉ cắn răng chịu đựng đau đớn nàng ban cho, chịu đựng nàng dựa vào trên người cười đến đắc ý, cười run rẩy hết cả người. Hắn cảm giác thân thể trắng mịn của nàng đang cọ vào mình, cùng phảng phất một tia vào bụng trong miệng dư tinh, da thịt nóng bỏng như bị lửa đốt, cả người thú huyết bị lại thức tỉnh... Khi bộ ngực vì nàng cười mà ma sát lên ngực hắn là lúc hắn không nhẫn nại được nữa, một cánh tay chống người dậy, khi đang muốn xoay người áp đảo nàng, bỗng nhiên nàng lại ngồi dậy, vươn tay đẩy.
"Chàng có thương tích, vậy thì nằm yên đừng nhúc nhích, để ta hầu hạ chàng mới phải..."
Thiện Thủy mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt lại khiến hắn bất giác run rẩy. Đó là cảm giác muốn trải nghiệm sự sợ hãi xen lẫn hưng phấn đối với những chuyện bất ngờ sắp phát sinh.
Hắn phục tùng loại cảm giác này, thuận thế để nàng đẩy ngã.
"Không phải chàng thích cắn ta sao? Có qua mà không có lại, là phi lễ. Mùi vị mất hồn muốn chết muốn sống này, chàng cũng nên nếm thử mới tốt..."
Nàng cúi người xuống, há miệng ngậm một bên đầu ngực của hắn, dùng răng nanh gặm cắn, nhẹ nhàng mài mài vài vòng, nghe thấy hắn phát ra vài tiếng sảng khoái không thể che giấu, không có gì báo động trước. bỗng nhiên cắn chặt kéo ra, cắn ra một chút da thịt hắn mới chịu nhả ra.
Hoắc Thế Quân bị đau cả người suýt chút nhảy lên, thét lớn một tiếng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, trên mặt khó nén vẻ đau đớn.
"Kích thích không? Vừa mới bắt đầu thôi, đừng nói với ta chỉ mới như vậy chàng đã không chịu nổi..."
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn dịu dàng mỉm cười, cúi đầu lại há miệng học theo, lại chuyển sang bên kia. Rất nhanh, ngực nam nhân liền đầy dấu răng, cứng rắn như hai hòn đá nhỏ, day nhẹ, chạm nhẹ liền sinh đau.
"Thích loại hầu hạ này sao? Ta đoán nhất định chàng thích. Không phải nói mình không muốn thì đừng gây cho người khác sao? Chàng luôn thích làm vậy với ta, cho nên ta đoán chàng nhất định cũng thích... Phu quân, ngàn vạn đừng làm cho ta thất vọng..."
Thiện Thủy lại hung tợn lưu lại một dấu răng ở ngực hắn, khi ngẩng đầu hỏi trên mặt lại đổi thành nụ cười ngọt ngào.
Hoắc Thế Quân đã đau hận không thể lăn lộn trên đất, cố gắng lắm mới không ở trước mặt nàng vươn tay ra xoa, như vậy rất mất mặt.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới một nữ nhân lại có thể hung hãn đến như vậy, trả lại toàn bộ những gì hắn từng làm trên người nàng. Nhưng độc ác hơn hắn, độc ác hơn rất rất nhiều, hạ miệng không chút lưu tình. Hắn vốn có thể dễ dàng ngăn cản nàng, nhưng lại không muốn ngăn. Răng miệng sắc bén khiến hắn thấy sợ, nhưng Tứ Chi Bách Hài () của hắn thậm chí cả xương cốt, lại vì bị nàng cắn đau, mà sinh ra cảm giác ngứa khó nhịn như bị vạn trùng rỉa rói, ngứa đến toàn thân hắn căng thẳng, giữa hai chân càng nóng như bàn ủi.
()Tứ Chi Bách Hài: Tứ chi: chân tay, Bách hài: trăm xương
"Đau không?"
Thiện Thủy cắn xé đủ, lúc này có lẽ lương tâm phát hiện, lại nằm sấp lên ngực hắn, vươn cái lưỡi phấn hồng, yêu thương nhẹ nhàng liếm phần da thịt bị cắn rách của hắn.
Hoắc Thế Quân nhịn xuống đau đớn truyền đến từ chỗ bị nàng liếm láp, lau mồ hôi lạnh trên trán, miễn cưỡng hắng giọng nói: "Không... Đau..."
"Chàng thích là tốt rồi..." Nàng từ trên người hắn ngồi dậy, bò xuống, ánh mắt nhìn về phía eo hông hắn, một bàn tay dò xét vào bộ phận cao cao nổi lên ở giữa, săn sóc hỏi: "Còn cần ta lại dùng miệng hầu hạ không?"
Hoắc Thế Quân thấy nàng lộ ra răng nanh trắng noãn, lạnh rùng mình, vội đáp: "Không cần không cần..."
"Đây chính là chàng nói không cần, cũng không phải là ta không muốn..." Thiện Thủy đã vươn tay, dứt khoát thuận tay bắn mạnh lên, nghe thấy hắn lại hít một hơi khí lạnh, liếc nhìn khuôn mặt đã hơi vặn vẹo của hắn, lúc này mới duỗi thắt lưng, đổ lên người hắn, cuốn áo khoác bao lấy hai người, vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn, rúc vào người hắn, ngáp một cái nói: "Mệt chết ta, không chơi nữa cũng tốt chúng ta ngủ đi... ngủ dậy, không chừng sẽ có người tìm tới đây..."
Hoắc Thế Quân nhìn nàng thực sự nhắm nghiền mắt, trố mắt một lát, không nhịn được, đến gần lỗ tai gọi nàng: "Nhu Nhi, Nhu Nhi..."
Thiện Thủy lười biếng mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn ôm nàng, thấp giọng nói: "Ta biết nàng tức giận... Ta bồi tội còn không được sao? Chính là lúc trước như vậy, quả thật là do nàng suy nghĩ nhiều, ta vốn cũng không có ý đó..."
Thiện Thủy oán hận véo vào eo hắn, nói: "Chàng còn nói! Chàng đã không có ý tưởng kia, vì sao không ngăn cản ta?" Nói cho hết lời, lập tức liền nhận ra đây là lời nói ngu xuẩn. Gặp chuyện đưa lên tận cửa như vậy, hắn mà ngăn cản thì hắn sẽ không phải Hoắc Thế Quân rồi. Quả nhiên, nàng vừa nói xong nam nhân bên người đã cười đến ngực không ngừng chấn động. Cáu thẹn đan xen, nàng hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía hắn mà nằm.
Hoắc Thế Quân từ sau ôm nàng, áp vào bên tai nàng thấp giọng khẩn cầu: "Nhu Nhi, Nhu Nhi ngoan... Đều là ta không tốt, ta là người thô kệch, về sau ta sẽ sửa... vừa rồi nàng cắn ta như vậy, cũng coi như huề nhau... Còn treo nam nhân của nàng nửa vời như vậy, thật sự sẽ xảy ra tai nạn chết người..."
Hoắc Thế Quân dịu dàng dỗ. Cầm tay nàng ấn vào phân thân của mình. Nàng lùi về, hắn lại cầm. Hai cái tay một lớn một nhỏ, dưới áo khoác qua lại mấy phen, khi hắn khoa trương kêu vết thương đau, dần dần về tới hòa bình.
"... A... A... Chàng nhẹ chút, không phải nói bả vai đau sao..."
"Chỉ cần nàng thoải mái, ta sẽ không đau... Thích chết ta, bảo bối của ta… Nhu Nhi của ta…"
Nam nhân thở hổn hển đỉnh đưa, ra sức trút nhánh khai mầm.
Thiện Thủy mặt đỏ tai hồng, đưa mắt nhìn hắn, đành phải kệ hắn. Đến khi kiệt sức, cuối cùng đợi nam nhân bên cạnh thoả mãn, gần hết một đêm, đầu cũng dần dần tỉnh táo.
Lập tức nàng thấy hối hận rất sâu sắc rồi.
Cái gì mà ước hẹn ba tháng, rõ ràng hắn lừa đảo mà. Mà nàng lại ngốc nghếch chui vào, còn vui vẻ mà chui nữa chứ...
"Cái kia..."
Nàng lo lắng liếm đôi môi bị lửa nướng khô, duỗi ngón tay chọc vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện lúc trước chúng ta nói đừng tính nữa. Sau này vẫn giống trước đây, nên thế nào thì như thế đấy, được không?"
Hoắc Thế Quân mở mắt, mặt trầm xuống, nhấc chân để lên vòng eo của nàng, nói: "Không tính? Vậy nàng sẽ chờ ta đưa một đống người vào nhà, nàng còn chống đối lại nữa ta cho ra ngoài cửa."
Thiện Thủy hít một hơi thật dài, thở khí đục trong lồng ngực ra...
Xem như nàng hiểu hết rồi. Gặp phải một trượng phu như Hoắc Thế Quân, hoặc là buông tha hoàn toàn, nàng ngọc nát hắn ngói lành, hoặc chinh phục hoàn toàn, khiến hắn cứ khăng khăng một mực, lại không có con đường khác để lựa chọn.
Người của tộc Do Đô, phải mất cả ngày mới tìm thấy được. Mà có thể tìm được tới đây, cũng không phải là may mắn hoàn toàn, mà lại là do thợ săn gần đấy dẫn đường.
Đêm qua, Do Đô Vương vốn đã uống say chợt nghe người ta báo lại, phòng khách bị cháy, Thế tử phi Đại Nguyên không biết tung tích, Thế tử đang đuổi theo, nhất thời cả người tỉnh lại.
Nếu Thế tử phi Đại Nguyên bị mất tích trên đất của mình, đừng nói đến chuyện liên minh sau này, chùi mông thế nào là vấn đề lớn, thở hồng hộc dẫn theo người chạy tới cửa hậu viện gặp chuyện không may trong trại phủ, cầm đuốc liên tục đuổi theo cùng Hoắc Vân Thần. Đầu tiên còn có thể dựa vào dấu bước trên nền tuyết mà, đến nửa đêm tuyết rơi, lấp hết dấu vết, liền mất phương hướng, kinh hồn bạt vía trở về trại phủ, mợ còn nhắc nhở, nói tản ra vào căn nhà hoang người đặt chân qua đêm trên núi, hôm nay lạnh băng, nếu đúng thế thật, không chừng Thế tử sẽ tránh trong đó. Một câu thức tỉnh người trong mộng, vội vàng tìm người quen địa hình, chia nhau tìm các căn nhà hoang cả đêm. Mãi đến lúc này, cuối cùng mới tìm được.
Thiện Thủy đã mặc lại y phục từ lâu, bị Hoắc Thế Quân dùng áo choàng trùm lên đầu, ôm ra khỏi căn nhà gỗ hoang ngủ một đêm này. Ngay đêm đó ở trại trong phủ nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng lên đường trở về Phượng Tường Vệ.
Ngày hôm qua trở lại trại phủ, Thiện Thủy biết Hoắc Thế Quân bàn bạc kín với Hoắc Vân Thần một lúc, Hoắc Vân Thần liền đi trước ngay trong đêm đó. Mặc dù không rõ hắn bị phái đi làm gì, nhưng có lẽ liên quan đến chuyện nàng bị bắt cóc. Những chuyện của nam nhân này, nếu hắn không nói, đương nhiên nàng sẽ không chủ động hỏi. Chỉ thấy nghĩ lại mà sợ… sau khi trở lại, mới biết này hai thị nữ được phái tới hầu hạ mình trong trại phủ đã mất mạng tại chỗ. May mà lúc ấy Bạch Quân không có ở đây, nếu không chỉ sợ cũng khó trốn một kiếp.
Hoàng hôn, tuyết rơi nhiều nhẹ nhàng, xa ngựa của Thiện Thủy cuối cùng cũng lái vào cửa thành Phượng Tường Vệ, đến phủ Tiết độ sứ. Hoắc Thế Quân ôm nàng xuống xe ngựa, không để chân nàng dính tuyết, không để ý Thiện Thủy xấu hổ, hạ nhân nhìn chằm chằm vào nàng đưa thẳng đến chính phòng. Đến trước mái hiên mới thả xuống. Quản sự đã chạy tới, hỏi han, liếc mắt nhìn sắc mặt của Thiện Thủy, hơi khó xử nhỏ giọng nói: "Hoắc đại nhân, phu nhân... công chúa Lam Trân Châu hôm qua tới đây, cũng không nói đi. Ta cũng không dám đuổi nàng đi, đêm qua đã để nàng ở phòng khách. Hôm nay nàng vẫn còn ở..."
"Hoắc thế tử! Tỷ tỷ!"
Quản sự còn chưa nói hết lời, ở cửa viện chợt truyền đến giọng nói trong trẻo. Thiện Thủy quay đầu lại, nhìn thấy Lam Trân Châu cả người là áo lông kim hồng, chân đi đôi giày da dê nhỏ bấm vàng đào đám mây hồng, đạp tuyết chạy nhanh như chim, khiến vòng Kim khảm ngọc khảm bảo đinh đeo trước ngực phát ra tiếng.
"Thế tử! Chàng trở về rồi! Phụ vương phái người đến trạm dịch đón ta, ta không muốn về, lén chạy đến đây. Thế tử, người ta không gặp chàng mấy ngày rồi!"
Lam Trân Châu dừng lại trước mặt Hoắc Thế Quân, bộ ngực đầy đặn vì vừa chạy hơi phập phồng, vui vẻ ngẩng mặt nhìn hắn, hai má đỏ bừng, hai mắt phát sáng.
Hoắc Thế Quân sờ mũi một cái, ho một tiếng, hơi lui về phía sau một bước, lùi ra sau lưng Thiện Thủy, nói: "Nhu Nhi, bỗng nhiên ta nhớ ra, trong doanh phiên đài còn có việc gấp, không chậm trễ được. Ta đi trước, nàng... Xem xét mà làm..." Nói dứt câu, lập tức nghiêng đầu đạp lên tuyết mà đi…