Dương Hạo nhìn lại, không khỏi giật mình, trước mắt người này tuy chính thức nói chỉ gặp qua một lần, nhưng muốn bảo hắn quên đi con người này thật không dễ, người này chính là lúc đầu ở Phách châu đã từng nói chuyện với vị này trong phòng Triệu huyện úy công Phách châu. Vị Trình Áp Tư này nay cũng mặc giáp y, bội kiếm bên mình, xem ra càng thêm khí khái.
Dương Hạo không biết hắn có biết án mình đã gây ra ở Phách châu hay không, nhưng Trình Đức Huyền đã cười, dường như không biết án mạng hắn gây ra ở Phách châu vậy, cũng chưa từng nghe chuyện hắn, Trình Áp Tư bước về phía trước, chắp tay làm quân lễ với Trình Thế Hùng: "Hạ quan đã nhìn phòng ngự sử Trình".
"A, thì ra là Trình Đô đã đến". Lão lang trung đó khó khăn lắm mới băng bó được cho hắn, Trình Thế Hùng vẫy tay, cười ha ha và đứng lên. Tuy nói chức vị của hai người còn kém nhau vài cấp, song Trình Thế Hùng là người hoàng đệ triệu quang nghĩa, nay lại nghe dùng ở bên Quan Gia, một chút lễ khi gặp mặt cũng cần lắm chứ.
Dương Hạo đứng một bên, nghĩ thầm: "Vị Trình áp tư này sao chưa về thành Biện Lương, nhưng lại chạy đến dưới thành Bắc Hán này, đô giám ư? Chắc muốn lên chức quan, nhưng không biết phải phụ trách việc gì đây.
Trình Đức Huyền chắp tay nói: "Quân gọi ta Tiểu Trình, tướng quân đây…bị thương rồi sao?"
"Hắc hắc, vết thương nhỏ, không đáng kể, như muỗi đốt thôi mà, Trình lão ta đây đang chờ mũi tên chuyển đến, mũi tên vừa chuyển đến, ta đây sẽ đích thân mang binh đi công phá thành, toà thành này như thép, ta đây cũng muốn gõ cho nó một cái".
Trình Đức Huyền nói: "Hạ quan lần này đến, là theo lệnh của Quan Gia, tướng quân hãy tạm hoãn công thành".
Trình Thế Hùng sửng sốt, hai hàng lông mày chụm lại, nói: "Trình đô giám, nhắc đến Quan Gia ở đây có ý gì, là không tin khả năng của Trình lão ta đây sao?"
Trình Đức Huyền bật cười nói: "Tướng quân không phải giận dữ như vậy. Hiện nay, các đường, người, ngựa tứ thành đều đã có người đi truyền dụ chỉ vây mà không tấn, hạ trại, đào hố cản trở ngựa, phòng ngừa quân thủ trong thành thừa cơ đánh lén, Quan Gia tự có con đường chiến thắng".
"Ồ?" Sắc mặt Trình Thế Hùng lúc này mới dịu đi, nói: "Nếu như vậy, Trình lão sẽ phục lệnh đó".
Trình Đức Huyền lúc này mới liếc mắt nhìn Dương Hạo một cái. Mặt cười mà như không cười nói: "Vị mã tiền tốt huynh này, hình như ta và ngươi đã từng gặp nhau ở Phách châu phủ nha. Ai chà…Ngươi xem trí nhớ của ta, không nhớ nữa rồi, không nhớ nữa rồi. Danh tính của ngươi là…"
"Tại hạ Dương Hạo. Vừa vào quân ngũ. Làm viêc dưới trướng của Trình tướng quân". Dù Trình Đức Huyền hắn giả bộ không biết hay là có ý hạ mình xuống một cấp. Lúc đó Hạo chỉ có thể nói như thế mà thôi.
Trình Đức Huyền vỗ trán một cái. Bộ chợt hiểu ra sự việc: "Đúng rồi, ta có chút ấn tượng về ngươi, hóa ra là Dương huynh, vừa mới vào trong quân ngũ. Ta và ngươi từ nay về sau là chiến hữu trong quân đội rồi. Ha ha ha, đại tướng quân thật biết nhìn thấy giá trị của nhân tài. Dương huynh có thể làm việc thoải mái dưới trướng của Trình tướng quân rồi".
"Đâu có, đâu có…" Dương Hạo khiêm tốn nói. Trình Đức Huyền bèn nói với Trình Thế Hùng: "Quân lệnh của đại tướng quân, hạ quan đã truyền đến, nay xin phép cáo từ". Sau đó lại quay sang Dương Hạo cười nói: "Dương huynh, đợi chiến sự xong, ta ngươi nếu có duyên, bổn quan ra sẽ mời rượu ngươi".
"Dạ không dám, không dám. Nên là tại hạ mời đại nhân mới phải". Đợi đến khi Trình Đức Huyền cất bước đi khỏi, Trình Thế Hùng mới nói: "Hạo ca nhi, sao ngươi nhận ra người này?"
Dương Hạo nói: "Thuộc hạ khi ở Phách Châu, hắn đi quan sát thăm dò Phách Châu Tri phủ, nên đã từng gặp thuộc hạ một lần. Song, lúc đó hắn vẫn là áp tư phủ Khai Phong, nay sao lại trở thành đô giám rồi?
Trình Thế Hùng cười hắc hắc nói: "Một chức quan mà Quan Gia ban cho là thiếu suy nghĩ, ủy thác cho hắn, hắn tạm thời ở quân tiền tìm hiểu quân cơ, lo liệu quân lương mà thôi. Hạo ca nhi, ngươi và hắn không thân, Trình lão ta muốn khuyên ngươi vài câu, tên này có việc thì ba phần cười, vô sự thì cười ba phần, xem ra để không mất lòng nhau, nhưng người như này rất khó để qua lại, ngươi nay vừa mới vào làm việc, trước mặt những người này, nói chuyện hay làm việc cũng phải cẩn thận, thận trọng, không được dễ dàng nói rõ điều gì.
Dương Hạo vội nói: "Đa tạ đại nhân chỉ giáo, vừa rồi hắn chỉ khách khí với thuộc hạ mà thôi, làm sao có chuyện mời ta uống rượu. Hơn nữa, hôm nay Dương Hạo làm việc dưới trướng của đại nhân, cũng là một thành viên trong quân ngũ, đại nhân xưng hô với thuộc hạ có thể trực tiếp gọi tên họ, và tuyệt đối không nên khách khí như vậy, trong khi hành ngũ, hết thảy cứ như quân pháp, không phải nể tình, đó là sự chỉ giáo của đại nhân".
Trình Thế Hùng cười hà hà nói: "Được, vậy chúng ta sẽ không cần tư tình, công tư phân minh. Nay Quan Gia hạ lệnh, vây mà không thay đổi, bổn tướng quân muốn triệu tập sở bộ, tiếp tục bố trí. Ngươi vừa đầu quân, mọi việc không quen, tạm thời làm một quân thân đi theo ta nghe ngóng".
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Dương Hạo chắp tay hành lễ, tuy không được đúng lắm nhưng cũng long trọng và nghiêm trang.
Trình Thế Hùng cười lớn quát: "Giáp lai!"
Lập tức có hai gã thân binh cầm mũ giáp, khoác lên người Dương Hạo, Dương Hạo lúc tuy nay là thân binh nhưng đến mũ giáp cũng không biết đội, bèn nhìn sang bên cạnh. Mũ giáp đội chỉnh tề, huýt sáo đeo bảo kiếm cẩn thận, lại đội cái mũ không vành cho hắn, mới vừa rồi còn là một tên Đại Hán thô lỗ bị chê cười nhạo báng, nay đã trở thành một quân thân, hắn liếc mắt nhìn tướng quân.
Dương Hạo nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, nhưng phần nhiều là hàm ý kính trọng, đây mới là phong thái hàng ngũ chân chính, không biết đến bao giờ mới có thể như hắn.
Tướng quân thắng hàng trăm trận chiến, mình có một ngày có chiến công như vậy không?
Triệu Khuông Dận xử lý xong việc trong cái trại lớn có đội quân của hắn, thì có công văn quan trọng từ Khai Phong truyền đến, tiểu hoàng môn theo bên người lập tức dùng lụa vàng gói lại để vào một cái tráp, bên ngoài lại bọc bằng lụa vàng, trong tay một minh hổ, trên người là một cái dây được buộc chặt, Triệu Khuông Dận làm đại lễ, rồi sau đó quay người đi ra trại.
Ngoài trại sớm đã có chiến mã chờ, tên sứ giả dẫn ngựa đi, đi đến chỗ cánh cửa, lại có một cấm quân Đại Hán uy phong lẫm liệt ở đó, người nắm cương ngựa, tên sứ giả hô một tiếng, hơn trăm chiến sĩ nhất tề lên ngựa giơ roi ra, theo hắn phi ra doanh trại.
Triệu Khuông Dận làm vài động tác vặn người, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Trình Đức Huyền tới chưa?"
Một tiếng nói nhỏ bên tiểu hoàng môn: "Quan Gia, Trình Đức Huyền sớm đã ở ngoài trại rồi".
"Bảo hắn vào đây!"
Trình Đức Huyền tiến vào, Triệu Khuông Dận nói: "Trình Đức Huyền, trẫm theo kế của ngươi, đã tạm hoãn công thành, nhưng bên ngươi bao lâu mới có thể hoàn thành?
Trình Đức Huyền cung kính nói: "Quan Gia, vi thần đã làm, khoảng mười ngày có thể chuẩn bị sẵn sàng".
Triệu Khuông Dận lắc đầu: "Mười ngày…Trẫm không chờ lâu như vậy được, chỉ cho ngươi thời gian là năm ngày".
Trình Đức Huyền buồn nói: "Quan Gia, việc lớn như vậy, thời gian năm ngày, sợ là khó mà chuẩn bị sẵn sàng. Hay Quan Gia nới rộng ra mấy ngày nữa".
Triệu Khuông Dận mỉm cười nói: "Trẫm có thể ra hạn cho ngươi, thì ai ra hạn cho Trẫm đây?"
Trình Đức Huyền im lặng một lúc, nói: "Quan Gia nói…" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Triệu Khuông Dận lặng lẽ nói: "Sợ chuyện gì, đến chuyện gì, người Khiết Đan vẫn xuất binh". Hắn gõ gõ vào tập sách, ánh mắt lộ vẻ phấn chấn: "Đến là tốt, người có cái nhìn sâu xa, mới xứng là đối thủ của Trẫm. Nay chúng ta muốn xem họ đến trước hay là Trẫm có thành Bắc Hán trước".
Hắn quắc mắt đứng lên, trầm giọng nói: "Trẫm…điều cho ngươi ba nghìn kiện tốt, chỉ cho ngươi thời gian là năm ngày, trong năm ngày, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, có thể tiêu diệt được Bắc Hán hay không đều nằm ở đây, nếu có được thành này, ngươi sẽ lập công đầu".
Mặt Trình Đức Huyền lộ vẻ vui mừng, hắn lùi ba bước rồi quỳ xuống nói: "Vi thần sẽ lên đường ngay, bất luận như thế nào, trong vòng năm ngày sẽ đến phúc chỉ".
Ba ngày.
Quân Đại Tống bỏ thói quen mỗi ngày thay nhau lập chiến công, ngày nào cũng thảnh thơi, đào móc chiến hào, chất đất củng cố tường, cắm cọc chặn ngựa, đóng cọc vào trại trại, xem ra như vậy, như họ từ Khai Phong nơi xa xôi đến không phải để công thành, ngược lại như chạy đến nơi này để trấn thủ doanh trại vậy.
Quân Tống làm như vậy, quân thủ thành càng lo lắng đề phòng, không biết quân Tống đang làm trò gì. Có người đề xuất với Hoàng Đế Lưu Kế Nguyên của Bắc Hán thế này, bất kể quân Tống có mục đích nào, họ ở đô thành Bắc Hán đóng quân tất có mưu kế, có thể phái binh đi phá hủy công sự và doanh trại của người Tống. Lúc này có người lên tiếng phản đối, đề xuất đến việc cũ là hậu châu thái tổ Quách Uy công thành giữa sông, nói Triệu Khuông Dận bắt chước kế của Hậu Châu thái tổ, ta không thể trúng gian kế của quân địch, cứ an tâm thủ thành, chờ người Khiết Đan viện quân.
Lưu Thị là hậu duệ của người Sa Đà, người Sa Đà lúc đầu từng là lính đánh thuê của Đại Đường, nhiều lần nhận sự chiêu mộ của Đại Đường nam chinh bắc chiến, thay Đại Đường sát phạt thiên hạ, cuối cùng lại hung ác táng tống Đại Đường, gây họa cho Trung Nguyên mấy chục năm, ngược lại hôm nay Lưu Tri Viễn sinh trong thâm cung, lớn lên trong vòng tay của phu nhân, dù không có dũng võ của tiên tổ, không có trí tuệ của tiên tổ, ý kiến của đại thần hắn nghe tai này ra tai kia, bản thân không có một chút chủ ý quyết đoán, cuối cùng bèn chọn kế chiết trung, lệnh đại tướng Lưu Kế Nghiệp đêm tối tập kích doanh trại quân địch, quấy nhiễu quân Tống.
Lưu Kế Nghiệp là đệ nhất danh tướng của Bắc Hán, hắn vốn họ Dương, gọi là Dương Trọng Quý, Lân Châu Dương Trọng Huân là một trong những thế lực hai Phiên trấn lớn tây bắc, là em ruột của hắn. Dương Thị vốn theo về với Bắc Hán, nhưng đợi đến khi Đại Tống quật khởi, thế lực có thể sánh với tây bắc, Dương Trọng Huân liền đầu quân vào Đại Tống, mà huynh trưởng của hắn Dương Trọng Quý trái lại lại đầu quân vào Bắc Hán, và nhận quốc họ mà Hoàng Đế ban thưởng, sửa lại thành Lưu Kế Nghiệp.
Lưu Kế Nghiệp xưng danh tướng quân vô địch ở Bắc Hán, đây là một danh hiệu đến từ trận đấu giữa người Khiết Đan và hắn. Đừng xem Bắc Hán một khi có việc thì có người Khiết Đan nhất định đến viện, đó là vì lợi ích của chính người Khiết Đan, khi Đại Tống chưa phát binh đánh Bắc Hán, Bắc Hán và người Khiết Đan đã thường xuyên phát sinh chiến trận, cái này trong chiến đấu có quy mô nhỏ,
Lưu vô địch tự biết khí phách lòng quân không thể dùng, nay vẫn đau khổ chống đõ, toàn vì các sĩ tốt vẫn mong muốn một hy vọng cuối cùng: "Khiết Đan xuất binh. Lúc này thủ thành, quấy nhiễu quân địch với những chuyện vô bổ, một khi thất bại, còn muốn dựa thêm vào sự hao tổn. Nhưng thánh chỉ đã truyền, hắn trái lại không dám không tuân lệnh, đành phải trở về mang ra tên võ sĩ kiêu dũng thiện chiến mà hắn đã chọn tuyển tỉ mỉ cùng với trường thương, người và ngựa, chờ đêm khuya tĩnh lặng, đánh úp doanh trại địch.