Điều Dương Hạo lo lắng cuối cùng cũng thành sự thật, bọn họ chỉnh đốn hàng ngũ, tiếp tục đi về phía đông, nhưng ngày thứ hai khi đi tới Sát Hồng Lĩnh thì bị một đoàn người Khiết Đan đuổi đến. Đội quân nghìn người này đã gặp đội kị binh Khiết Đan bị đánh tan rã và biết được đại quân mà Tiêu Hậu lệnh đi tìm đang ở phía trước, hơn nữa quân lính hộ tống chỉ trên dưới ba nghìn người, bọn chúng liền phái người đi truyền tin tức, đồng thời nhanh chóng đuổi đến.
Thủ lĩnh của đội quân Khiết Đan lần này đã nhận được sự giáo huấn của Kha Phi Bào, không dám khinh xuất đánh nhau với đội xe Tống quân nữa, mà ra sức phát huy đặc điểm của kị binh, vừa tiến vừa kùi, vừa trái vừa phải, cả đội quân như gió lốc. Lợi dùng khoái mã mà mì nhanh đến trận địa. Xa trận của quân Tống không thể dùng được vào việc lớn, ba nghìn bộ tốt lại không có cách nào bảo vệ chu toàn cho mấy vạn bách tính. Họ đều đã mệt mỏi kiệt sức với chiến thuật cơ động trên dưới trái phải của kị binh Khiết Đan.
Cũng may là vùng này rừng núi rậm rạp rất nhiều, La Khắc Địch phái hai tướng tài Hách Long Thành, Từ Hải Ba ngăn cản địch ở phía sau, còn Trình Đức Huyền và Dương Hạo đưa dân chúng đi xuyên vào rừng sâu, lúc này trời đã tối dần, mặt trời đã xuống núi, người Khiết Đan sẽ không dám mạo hiểm truy đuổi vào trong rừng. sau khi đám người La Khắc Địch hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản địch cũng đuổi kịp đoàn người. Lúc này tất cả tướng sĩ Tống quốc đã chỉ còn không quá người, rất nhiều người đã bị thương.
Buổi sáng ngày thứ ba, đoàn người cuối cùng đã đi ra khỏi khu rừng rậm, Trình Đức Huyền đi ra ngoài, đứng phía dưới một cây tùng cao lớn thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã nhận ra phương hướng, nói: "Người Khiết Đan đi rất nhanh, chúng ta phải tăng tốc, lệnh xuống phía dưới, vứt bỏ tất cả những thứ đồ nặng, chỉ còn lại năm ngày lương thực, tất cả phải dốc toàn sức đi về phía trước.
Dương Hạo cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, hắn phi ngựa đến trước mặt Trình Đức Huyền, nói: "Trình đại nhân, hạ quan có lời muốn nói."
Trình Đức Huyền sắc mặt trầm xuống, quát: "Dương đại nhân, bản khâm sai đã có quyết định rồi."
Dương Hạo nén giận nói: "Trình đại nhân, không phải là hạ quan kháng lệnh, nhưng thật sự chúng ta không thể đi tiếp được nữa. Trình đại nhân, hãy nhìn kĩ xem, bên cạnh chúng ta bây giờ còn lại bao nhiêu tướng sĩ? Đại nhân hãy nhìn cả năm nghìn bách tính này, có rất nhiều người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, họ đã không thể chống đỡ được với cuộc hành quân gấp này nữa, lẽ nào đại nhân bảo họ bỏ tất cả cha mẹ con nhỏ ở lại đây để lên đường sao?"
Dương Hạo chất vấn hắn như vậy trước mặt mọi người, làm cho Trình Đức Huyền có chút khó xử, sắc mặt của hắn xanh xám lại, phẫn nộ quát: "Dương Đô Giám, ngươi định uy hiếp ta, một mực ngăn cản, rốt cuộc là muốn gì?"
Dương Hạo lớn tiếng nói: "Bẩm đại nhân, bây giờ chúng ta chỉ còn trên dưới hai nghìn tướng sĩ, phần lớn đều đã bị thương, luân phiên hành quân tác chiến. Cho dù người Khiết Đan đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta thì ta vẫn có thể dựa vào dãy núi liên hoàn này, kị binh của chúng sẽ không phát huy được uy lực to lớn vốn có, như vậy chúng ta cũng sẽ có cơ hội thoát thân. Nhưng nếu tiếp tục hành quân ư? Lại đi về phía trước, đó chính là một thảo nguyên hoang dã, lúc đó quân địch đuổi đến, chúng ta chạy không được, đánh cũng không lại, ngay cả lợi thế địa hình cũng không có. Hai nghìn tướng sĩ, năm vạn dân chúng lẽ nào lại vì chúng ta mà bỏ mạng ở trên thảo nguyên hoang vu, biến thành một đống xương trắng hay sao?"
La Khắc Địch trên cánh tay quấn vải đang thấm máu ra, đám người Từ Hải Ba, Hách Long Thành cũng đều bị thương khắp nơi, chọ ghìm cho ngựa nghỉ chân, lạnh lùng nhìn hai vị Chính Phó Sứ, hai người họ sẽ quyết định sự sống chết của hàng vạn sinh linh.
Trình Đức Huyền đột nhiên giận dữ, lớn tiếng quát: "Dương Hạo, ngươi năm lần bảy lượt nói những lời uy hiếp người khác, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì, nói đi."
Dương Hạo không hề sợ hãi, thản nhiên nói: "Trái tim này của Dương Hạo nhật nguyện soi chiếu, liệu có thể có ý đồ gì chứ?"
Trình Đức Huyền cười lạnh một tiếng, nghiêm giọng nói: "Dương Hạo, ngươi vốn là một tiểu dân vùng quê, đừng có quên đấy. Là quan gia đã mở mồm đề bạt ngươi lên làm chức Phó Khâm Sai, Tây Tường Đô Giám, quan gia ân trọng như núi. Chúng ta không thể quên được bổn phận của một thần tử. Ngươi cứ quanh co lòng vòng chính là muốn mấy vạn dân này phải đi về hướng tây nam, ngươi dám nói ngươi không có ý đồ riêng sao?"
Dương Hạo nghe thấy những lời vạch trần của hắn, mặt không khỏi biến sắc, một vài người bằng hữu của hắn đã từng sóng vai ngăn địch, liên thủ đẫm máu nhưng lại làm tướng lĩnh của hai phe triều đình và Chiết Thị. Nghe hắn đã nói ra chuyện này mấy tướng sĩ mà dẫn đầu là Hách Long Thành đều không tránh khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Dương tướng quân thật sự cố ý muốn đem năm vạn dân chúng này đến tây nam?" Còn đám tướng sĩ dẫn đầu là La Khắc Địch thì thấy thần sắc của họ có chút không tự nhiên, nhất thời cũng không tránh khỏi nghi ngờ, không khí lậo tức trở nên quái dị
Dương Hạo cười lớn, cầm roi ngựa chỉ vào Trình Đức Huyền, mắng lớn: "Nếu là chuyện khác thì ta còn nhịn ngươi, nhưng lại tận mắt chứng kiến ngươi đen vô số tính mạng dân chúng đi vào con đường tuyệt mệnh, Dương Hạo ta đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Ngươi, cái tên thất phi, đợi đến khi chúng ta rơi vào đường cùng không có lối đi thì ngươi có mấy cái mạng cũng không để đền hết được cho năm vạn dân đâu."
Trình Đức Huyền thẹn quá thành giận, hai hàng lông mày dựng lên, quát: "Dương Hạo, ngươi to gan thật, ngươi ôm ý đồ riêng, không nghe theo ý ngươi thì liền muốn xông tới bản quan, đợi khi nào về đến đất Tống, bản quan nhất định sẽ nói tội ngươi trước mặt quan gia, bây giờ à, ha ha. Ta mới là Khâm Sai Chính Sứ, lời của ta chính là thánh chỉ, ai dám làm trái? Đứng ra nói xem."
Hắn trừng hai mắt lên, nhìn lướt qua mặt đám tướng sĩ, đám tướng sĩ đều cúi đầu xuống. Trình Đức Huyền đắc ý cười lạnh một tiếng, quát: "Tiếp tục đi về phía đông, tất cả hậu quả tự bản quan gánh chịu. Đi!"
Dưới sự ra lệnh của hắn, dòng người khổng lồ dần dần đi về phía đông. Dương Hạo tức giận nổi đầy gân xanh trên trán. Hắn ghìm ngựa đứng ở chỗ cũ. Mắt nhìn đám dân chúng như một đàn bò dê bị lủi thủi đi quan mình. Mình chức vị thấp, không có cách nào kháng cự lại tên Khâm Sai Chính Sứ do Hoàng Đế cử ra này. Đang lúc không biết làm thế nào thì đột nhiên có người hét lớn: "Mau nhìn kìa, mau nhìn, phía xa có một đoàn người ngựa đang đến."
"Trời ơi, là từ phía trước tới, chúng đã bao vây phía trước ta."
"Đại Mao, Nhị Mao, mẹ của đám trẻ ơi, mau chui vào rừng đi."
"Không được chạy loạn, ai dám lộn xộn, giết ngay không cần hỏi."
"Nương tử, đừng sợ hãi, ta đang đi tiện, lập tức sẽ ra…"
Đang trong lúc hỗn loạn, một binh sĩ quát lớn: "Không cần phải hoảng sợ, không phải hoảng sợ, những người đang đến là quân của Đại Tống."
"Cái gì?" Trình Đức Huyền nghe thấy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng phi ngựa tới, kêu lên: "Là binh mã của Đại Tống sao? Thật là binh mã của Đại Tống sao?"
Tên binh sĩ chỉ về phía xa nói: "Đại nhân xem, đội quân đó mang cờ không phải chính là cấm quân Đại Tống sao?"
Trình Đức Huyền nhín chăm chú, thấy đội nhân mã ấy đi đầu là Phạm Dương Mão, trên đầu đội mũ tua đỏ như một ngọn lửa, trái tim đang nặng nề lập tức được thả lỏng, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn nói: "Ha ha ha, binh mã triều đĩnh đã đuổi tới phía trước đón chúng ta rồi, lần này cuối cùng cũng đã an toàn. Ha ha ha. Mau mau theo bản Khâm Sai đi nghênh đón, xem xem người đến là đoàn binh mã nào."
Trình Đức Huyền vui sướng hân hoan, thúc nựa giơ roi lên phi về phía đoàn nhân mã. Vừa đi chưa được mấy trăm bước thì phía sau một người phi ngựa như bay đuổi đến, lập tức kị sĩ nắm lấy cương ngựa của hắn, trầm giọng nói: "Trình đại nhân, không được lỗ mãng, đoàn ngựa này có chỗ cổ quái."
Trình Đức Huyền ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, hoá ra đó là La Khắc Địch, không khỏi thừa dịp lên mặt quát lớn: "La tướng quân, ngươi cũng bị Dương Hạo đầu độc rồi à, đoàn người ngựa phía trước có gì cổ quái chứ?"
La Khắc Địch sắc mặt nghiêm lại, hắn không trả lời, chỉ giơ trường thương lên, nghiêm giọng quát: "Bước lên ba bước dàn trận, cẩn thận đề phòng."
Tướng sĩ Tống quân lập tức chạy lên phía trước, đứng chắn trước mặt dân chúng, rồi vội vàng bày thế trận hình X. Thế trận này rất thích hợp để phòng ngự, hơn nữa có thể tuỳ cơ mà di chuyển đội hình, làm cho trung tâm phòng ngự có thể từ trước chuyển sang hai bên cánh trái phải. Đồng thời, các cung tiễn thủ cũng bước lên trước, đao gươm thủ đứng ở phía sau, kị binh xếp thành ba hàng cũng có mục đích phòng ngự.
Một thế trận nhanh chóng được dựng lên nhưng chưa kịp hoàn chỉnh thì kị binh Tống quân phía trước mặt đã phi đến. Vừa nhìn thấy dưới chân núi là thế trận nghênh chiến của Tống quân, thì người cưỡi ngựa đi đầu liền cười lớn mấy tiếng, cầm cung lên tay, không nói gì, bắn ra một mũi tên, người bắn mặc y phục quan văn. Trình Đức Huyền đứng ngẩn ra phía trước trận.
La Khắc Địch thấy vậy liền vội vàng giơ thương lên nghênh tiếp, "Phập" một tiếng, chọc trúng vào mũi tên nhọn, hắn vốn biết được rằng cây thương này có thể đỡ được mũi tên đang bay kia, nên không muốn vội vàng xông ra. Tướng lĩnh Tống quân ăn mặc rất nho nhã dùng một cây cung cứng làm bằng gỗ, khi tiễn và thương giao nhau, thì cánh tay La Khắc Địch vốn đã bị thương vì chấn động mạnh mà lại nứt ra, cánh tay vừa lỏng ta thì mũi tên cũng hơi mất đi phương hướng. "Xoẹt" một tiếng, thoắt cái đã bay qua đầu Trình Đức Huyền, không những làm bay mũ quan của hắn mà ngay cả tóc hắn cũng bị làm bung rối ra. Trình Đức Huyền kinh hãi kêu lên, vỗ cho ngựa bước đi.
La Khắc Địch kêu lớn: "Bảo vệ Khâm Sai đại nhân." Nói dứt lời thì thúc vọt lên phía trước, đi theo hướng "Tống quân Chỉ Huy Sứ" đang cầm tên, vị "Chỉ Huy Sứ" này nhìn thấy hắn tránh được mũi tên của mình, thần sắc lộ ra vẻ tức cười, hắn giơ cung lên, bắn liền ba phát về phía La Khắc Địch, nhưng đều bị cây thương của La Khắc Địch ngăn lại. Nhìn thấy La Khắc Địch đang dần lại gần, người đó liền đeo cung lên, lấy ra một cây thương, hung hăng xông về phía La Khắc Địch. Lúc này La Khắc Địch mới biết "Tống quân Chỉ Huy Sứ" chính là một đại hán mắt chột, có một con mắt bị mù.
Hoá ra "Tống quân Chỉ Huy Sứ" này chính là em ruột của Nhạn Cửu – Lư Nhất Sinh. Bắc Đế Da Luật hiền khổ vì nội bộ phân tranh, đã không thể dùng vũ lực giải quyết lại không có cách nào hiệu lệnh các bộ, nên Hoàng Thủ Tiêu Náo đã hiến một kế, đó là đã chiêu mộ Lư Nhất Sinh, một tên đại đạo tặc đã sớm có quan hệ làm ăn buôn bán qua lại với Tiêu Gia, rồi bí mật giao cho hắn chức Tướng Quân, ban vàng ngọc gấm vóc vô kể, giờ lệnh cho hắn đóng giả cấm quân Đại Tống, tập sát bộ tộc Khiết Đan làm cho họ phẫn nộ, rồi sau đó mời Nam Viện Đại Vương Da Luật Ốc Chất, Đại Tổng Quản binh mã Da Luật Qua Liệt và tân nhiệm Đại Dịch Ẩn Da Luật Hưu Ca ra mặt điều đình, cuối cùng làm cho các bộ Khiết Đan vứt bỏ tranh chấp hoàng vị, đồng lòng đánh Hán.
Lư Nhất Sinh đã hoàn thành sứ mạng bí mật của hắn, vốn đang định cho cờ Tống một mồi lửa thì đột nhiên nhận được mật chỉ, lệnh hắn lập tức xuất binh nam hạ, ngăn cản di dân Bắc Hán xuống phía đông. Lư Nhất Sinh rất nhạy bén, liền mặc quân phục Tống quân, chỉ có điều lần trước mặc y phục này người bị hại là dân chúng Bắc quốc, còn lần này lại là đều đối phó với người Trung Nguyên.
Nhưng bọn chúng mặc y phục quân Tống có thể lừa gạt được dân chúng Bắc quốc, lại không thể lừa được La Khắc Địch, người xuất thân từ cấm quân. Bọn cướp cưỡi ngựa coi trọng kẻ kiêu dũng. Đội cấm quân là một đội quân phối hợp chặt chẽ với nhau thành một thể thống nhất, kị nhất là độc lập hành động, vì thế trong những lần huấn luyện và tiến công bình thường thì làm thế nào phải sắp xếp bố trí cho thật quy củ. Lư Nhất Sinh là người không có kinh nghiệm nên khi vẫn chưa tiến tới gần đã để lộ sơ hở, La Khắc Địch vốn tính cẩn thận bỗng nhiên nảy sinh cảnh giác.
Lư Nhất Sinh cũng rất nhạy bén, vừa biết mình bị lộ liền không giả mạo nữa, lập tức thừa lúc trận thế của quân Tống chưa triển khai thì phát lệnh tấn công toàn diện.
Rất nhiều Tống quân tuy đã nghe theo mệnh lệnh của La Khắc Địch bày trận hình phòng ngự, nhưng thứ nhất là tốc độ không nhanh, thứ hai tận mắt nhìn thấy đoàn người ngựa đang xông tới là rõ ràng là mang cờ hiệu Đại Tống, trong lòng khó tránh khỏi do dự, vì thế mà khi vừa xông trận thì đã lộ ra rất nhiều kẽ hở, bị bị bọn cướp đánh cho tan nát, xông vào trong trận, đến lúc này lũ cướp như cá gặp nước, còn quân Tống thì ngay cả tiễn cũng chưa kịp phóng ra, rất nhanh sẽ bị bại.
Tướng sĩ Tống quân phần lớn trên người đã bị thương, lai luân phiên khổ chiến mệt mỏi vô cùng, thế trận một khi đã bị phá loạn thì làm sao còn là đối thủ của chúng nữa.
Lư Nhất Sinh vốn thủ hạ chỉ có hơn nghìn người, đều là những mã tặc cướp của đánh nhau ở giữa vùng đất của Bắc quốc và Đại Tồng, lần này lẻn vào Bắc quốc tập sát các bộ lạc du mục, dưới sự thả lỏng của Da Luật Hiền mà luôn thuận lợi, nhất thời tiếng tăm vang xa, lập tức có rất nhiều tên thổ phỉ trên thảo nguyên đến đầu quân, thời gian chỉ mới hai tháng mà hắn đã hội tụ được ba nghìn tên. Binh mạnh ngượi tráng, lần này đánh đến thật sự là rất có uy phong.
Quân Tống ứng phó không kịp, thế trận một khi đã bị loạn thì ngay cả sự chỉ huy điều động cũng không có tác dụng nữa, đành phải vừa đánh vừa chạy, men theo rừng núi sơn cố tản lùi về hướng nam, đến tận trưa hôm sau mới chạy đến Phù Vân sơn cốc. Lúc này mới dựa vào địa hình cửa cốc có lợi mà vững chân, lệnh cho dân chúng vứt bỏ lừa ngựa đi vào cốc, còn quân tống thì ở lại cửa cốc chiến đấu với mã tặc.
Ở cửa Phù Vân cốc, dân chúng đang vội vàng tiến về trước, quan binh đẫm máu cản phía sau, Trình Đức Huyền đứng ở chỗ cao, thấy hơn bốn nghìn dân chúng không kịp vào trong cốc đã bị Tống quân giả ngăn lại ngoài cốc, ngay cả hai nghìn quân anh dũng thiện chiến của mình cũng bị chia làm đôi, không khỏi đau lòng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hắn quát lớn một tiềng, rút kiếm ra xông vào trận địch. Trình Đức Huyền là một tay kiếm giỏi, khuyết điểm chỉ là dũng khí và kinh nghiệm. Lần này trong cơn bi phẫn, kiếm pháp cũng sắc bén hơn, liên tiếp mấy tên địch bị hắn chém chết. Trình Đức Huyền trong lòng rát hận, cho dù đã cắt đứt chân tay của đối phương làm cho nó không có cách nào đánh tiếp nữa, những vẫn cứ xông lên lấy đi tính mạng của nó. Nhìn dáng vẻ tóc tai bù xù của hắn cũng thấy đáng sợ.
La Khắc Địch sợ Khâm Sai sẽ xảy ra chuyện nên đành phải đi theo từng bước không rời để bảo vệ hắn. Quay mắt lại thấy Phó Khâm Sai cũng đang cầm đao đích thân xông vào giết địch, La Khắc Địch vội vàng phái mấy thân binh ra hộ vệ bên cạnh Dương Hạo. Dương Hạo đánh không lại những tên mã phỉ ngày đêm đao thương đẫm máu kia, nhưng cho dù hắn ở đến bất kì chỗ nào thì bên cạnh luôn có mấy tên thân binh đi theo bảo vệ. Có người cầm trường thương, có người cầm đoản đao da thuẫn, có người thì cầm nỏ, chỉ cần hắn hô lên thì đã có rất nhiều tên thổ phỉ bị giết mà mình thì không bị thương gì.
Trong sơn cốc đã không thể đi thêm xe ngựa nữa, xe đều bị vứt ở bên ngoài. Lão giả khôi ngô lúc này cũng đã xuống xe, được Mộc Ân vội vàng đỡ vào trong cốc.
Đột nhiên những mũi tên lạc hướng bay đến, Mộc Ân, người vẫn luôn chú ý quan sát ở phía sau tay trần không kịp cứu viện, liền hét lớn mà đưa cánh tay ra ngăn ở phía sau gáy lão giả.
Nội trong vòng mười bước, cái tên đó đã bay cắm phập vào cánh tay hắn, lại xoẹt một đường sau gáy lão giả, lão giả nhăn mày lại, không không có chút hoảng sợ. Lúc này Mộc Ân liền kêu lớn lên một tiếng: "Bảo vệ Chủ Thượng!" Rồi quay người chạy đến cửa cốc.
Trong đám dân chúng đột nhiên có hai người nhảy ra, đưa lão giả đến cạnh gốc cây, cùng lúc đó lại có mười mấy đại hán xông ra cửa cốc đi theo phía sau Mộc Ân. Lão giả gọi với một tiếng, Mộc Ân cơ thể to lớn, thủ cước tinh nhanh vừa chạy đã đi xa mười mấy trượng, nên làm sao có thể nghe được tiếng hắn gọi, lão giả đành phải cười gượng lắc đầu, ngồi xuống để hai đại hán băng bó vết thương cho.
Mộc Ân xông ra khỏi cốc, đưa tay lên một cái thì "tách" một tiếng, cái thân tiễn trên tay đã đứt làm đôi, hắn nhổ đầu tiễn ra, xé toạc một cái chiếc áo bào, lộ ra một bộ lông ngực đen sì, rồi ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, rồi tung như bay nhảy vào trận địa
Một tên mã tặc một tay cầm đao xông lên, chỉ nhìn thấy một cơ thể to lớn đột nhiên thoáng một cái đã đến trước mặt mình, tên mã tặc ngẩn ra, chỉ nhìn thấy hai con ngươi to tròn đang phẫn nộ, miệng mở, răng lộ ra. Sau đó hô lên một tiếng mà đánh vào ngực hắn.
"Bộp" một tiếng. Vì dùng lực quá mạnh mà quyền sắt đó thoắt cái đã đánh gãy xương ngực hắn, còn vì tốc độ quá nhanh cho nên năng lượng đều trút lên cơ thể tên mã tặc. Chưa đợi tên mã tặc ra quyền thì Mộc Ân đã đứng ở bên cạnh hắn. Người không biết sự tình lại cho rằng đại hán lộ ngực trần này rất yếu, quyền cước không có tác dụng.
"Ặc… ặc…" tên mã tặc trợn trừng hai mắt, cơ thể hắn co quắp lại, một dòng máu đen sì chảy ra từ mồm của hắn, Mộc Ân sớm đã quay người bỏ đi, nhặt một cây cung bên cạnh một Tống quân đã chết, bàn tay to liứn nắm chặt, lại rút một cái tên từ trong hộp đựng tên ra cắm xuống đất, rồi đứng hiên ngang ở đó như tảng đá, đưa ba mũi tên lên cung, nhẹ nhàng kéo dây cung, lập tức căng hết dây, rồi thả dây cung lên, ba mũi tên liền bắn ra, lao thẳng tới ba tên mã tặc, làm chúng ngã nhào xuống.
Hơn mười đại hán chạy ra cửa cốc cũng giống như Mộc Ân, đều nhặt cung tên lên, lập tức mũi tên bay ngang lên trời, vang lên những tiếng xoẹt xoẹt trong gió, dây cung vừa động thì có người lại ngã xuống, quả thật là như có thần giúp. Đại chiến hai bên ở cửa cốc thoát cái đã biến thành màn biểu diễn kĩ nghệ bắn tên của mười mấy đại hán, hoặc là liên hoàn, hoặc là một lúc ba tên, nhìn hoa cả mắt.
Những người này chẳng những tiễn không chệch phát nào, mà còn bắn nhanh lạ thường, thời gian để những binh sĩ bình thường bắn ra một mũi tên thì họ có thể bắn được năm, sáu mũi, có mười mấy đại hán như thế chấn thủ ở cửa cốc không thua gì bảy tám mươi thần tiễn thủ của quân Tống liên kết chống địch. Đám mã tặc liên tục kêu lên thảm thiết, rồi lần lượt mất mạng.
Lư Nhất Sinh nhìn thấy uy lực của cửa cốc như vậy không khỏi kinh ngạch, vội vàng dừng tiến công, chỉ lệnh thủ hạ dùng cung chống trả, lập tức một cơn mua tên xuất hiện, tạo ra áp chế đối với đối phương. La Khắc Địch nhìn thấy tình thế vậy liền lệnh giơ những tấm thuẫn lên để bảo vệ hai vị Khâm Sai lùi ra khỏi vùng nguy hiểm.
Lúc này dân chúng trong cốc cũng vội vàng đi. Hai bên đấu tiễn, rất nhiều múi tiễn bay vào phía người dân làm họ bị thương. Tai không ngừng nghe thấy những tiếng kiêu khóc thảm thiết phát ra. Những người dân này ngay cả thời gian đi xem cũng không có, họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đường dưới chân để đi, biết rằng đi càng xa thì cơ hội sống càng lớn.
Cẩu Nhi được đạo sĩ ôm vào trong lòng, mẹ của nó đang đi mở đường ở phía trước, cũng đang cố gắng chen chúc trong đám người để có thể đi về phía trước. Khi ánh mặt trời trong sơn cốc chiếu vào người thì lại được một đại thúc cao lớn che chắn cho. Mỗi khi đi đến những chỗ có ánh sáng mặt trời thì lão đạo lại giơ cái tay áo lớn lên che đầu cho nó.
Cẩu Nhi trèo lên vai lão đạo ngồi, nhìn về phía xa để tìm kiếm Dương Hạo, nhưng trong cục diện hỗn loạn như vậy, nó làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng Dương Hạo.
Đột nhiên, từ phía mã tặc có hai mũi tên mất hướng bay lên không, trên không trung lại vẽ ra hai đường vòng cung, rồi bay về phía sau đạo sĩ. Đúng lúc Cẩu Nhi đang tìm bóng dáng Dương Hạo nhìn thấy, nhất thời sợ hãi hồn phi phách tán. Nó đưa một cánh tay ra chỉ vào hai mũi tên nhọn hoắt đang bay tới, muốn dùng mồm để nói nhưng vì sợ hãi quá mà không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng tay để chỉ, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Hai mũi tên thoắt một cái đã bay đến, nhanh như ánh chớp điện. Cẩu Nhi sợ hãi đến mức muốn nhắm mắt lại, nhưng chính vào lúc đó thì nhìn thấy lão đạo đầu không quay lại, chỉ giơ tà áo ra vung lên, rất nhanh rồi thu tà áo trở lại, hai mũi tên kia liền biến mất vào hư không. Cẩu Nhi nhìn thấy cảnh tượng kì lạ như vậy, hai mắt đang mở to lại càng to hơn, chỉ "A a" mà không nói ra lời.
Lão đạo rung tay áo một cái thì hai mũi tên từ trong tay áo rơi xuống đất, Cẩu Nhi ngạc nhiên hỏi: "Đạo sĩ gia gia, ông…ông là thần tiên à?"
Lão đạo cười nói: "Đứa trẻ ngốc này. Ngươi đã từng nhìn thấy một thần tiên nào mà quá giản dị như ta chưa?"
"Cẩu Nhi chưa từng gặp thần tiên, nhưng…nếu ông không phải là thần tiên thì làm sao lại dùng tay áo thoắt cái đã có thể bắt được hai mũi tên đó? Đạo sĩ gia gia, ông có bản lĩnh tốt như vậy tại sao lại không cứu mọi người?"
"Ngươi là đồ con nít, không ai để ý đến người, sao ngươi lại thương tiếc cho người khác."
Lão đạo vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, bùi ngùi thở dài nói: "Đường, Lương, Tấn, Hán, Chu, đến bây giờ là Tống. Hoàng Sào giết người, Vương Tiên Chi giết người, Chu Ôn Sát giết người, Sa Đà Nhân giết người….haizzz, chuyện giết qua giết lại như thế này lão đạo ta đã nhìn suốt mấy mươi năm rồi, sớm đã chán ghét. Đây là việc của Đế Vương, người ngoài cuộc chỉ cầu đạo trời. Khổ lạc trong nhân gian ta có thể quản được bao nhiêu chứ…"
"Đạo sĩ gia gia nói gì vậy, Cẩu Nhi không hiểu."
Lão đạo cười nói: "Đạo sĩ gia gia nói là ta không phải là thần tiên, cơ thể toàn xương này của ta cũng không thể cứu được nhiều người, pháp thuật ta dùng lúc nãy mỗi ngày chỉ có thể làm được ba lần thôi, ngươi nói ta có thể làm gì nào?
Nhóc con, ngươi không được nói cho người khác nghe nhé, nói ra thì nó sẽ không linh nữa đâu. Ngươi xem những tên cường đạo kia hung ác như vậy, một khi không thể dùng pháp thuật phòng thân thì ta chẳng phải là bị ngươi hại chết rồi sao? Đến lúc đó, lão đạo nhất định sẽ trách ngươi hại ta, mỗi đêm đều đến tìm ngươi, bay bay trên bầu trời trừng mắt nhìn ngươi. Ngươi sợ không?"
Cẩu Nhi sợ hãi giơ hai tay liên tục xua xua: "Đạo sĩ gia gia, ngươi đừng doạ Cẩu Nhi, Cẩu Nhi nhát gan lắm, Cẩu Nhi không nói với người khác là được chứ gì, không nói với ai cả."
Lão đạo cười ha ha, Cẩu Nhi sợ hãi liếc nhìn hắn, nói: "Đạo sĩ gia gia, pháp thuật của ông có thể dạy cho Cẩu Nhi không?"
"Sao cơ? Cái con tiểu nha đầu này học nó làm cái gì?"
"Ta học nó để có thể bảo vệ cho người ta yêu mến."
"Ồ. Thế ngươi muốn bảo vệ ai?"
Cẩu Nhi đếm đếm đầu ngón tay, nói: "Ta muốn bảo vệ mẹ, vì mẹ đã sinh ta nuôi ta. Ta muốn bảo vệ Dương Hạo đại thúc vì Dương Hạo đại thúc đối với ta tốt nhất, thúc không muốn người xấu ức hiếp mẹ và ta, còn cho ta ăn thịt. Ta còn muốn bảo vệ Lưu gia gia, vì khi người trong thôn bị quan binh bắt đi hết, thì chỉ có một mình ông ấy là chịu để ta ngồi trong xe của ông…"
Lão đạo nhếch râu mép lên, giả vờ giận dỗi nói: "Sao cơ. Ngươi muốn học bản lĩnh của lão đạo mà lại không bảo vệ cho lão đạo à?"
Cẩu Nhi mở to hai mắt, kì lạ nói: "Ông tự biết pháp thuật mà, còn cần người khác bảo vệ sao?"
Phù Diêu Tử cười ha ha: "Có lí, ha ha. Hoá ra tiểu nha đầu ngươi cũng không ngốc." Hắn cười cười rồi xoa đầu Cẩu Nhi. Để một người không thân cận xoa đầu vốn là chuyện làm người ta phản cảm nhất, nhưng khi lão đạo xoa đầu Cẩu nhi thì Cẩu Nhi lại cảm thấy cánh tay đó truyền đến một cảm giác từ từ tan ra, làm cho nó không hề cảm thấy xa lạ.
"Đạo sĩ gia gia, ông có đồng ý dậy ta không?"
"Ừm, chuyện này, đạo sĩ gia gia phải suy nghĩ kĩ đã."
Con ngươi của Cẩu Nhi tròn vo quay vòng vòng, hứa nói: "Nếu như ông dậy Cẩu Nhi phép thuật thì đến tối khi đi ngủ Cẩu Nhi sẽ không dùng cỏ khô trêu ông nữa."
"Được được, ta sẽ nghĩ, nhưng lão đạo chỉ thu nhận đồ đệ lanh lợi thôi."
"Cẩu Nhi không lanh lợi sao? Nếu ông dạy Cẩu Nhi pháp thuật thì Cẩu Nhi sẽ đấm chân cho ông."
"Ha ha ha…"
"Ừm…, còn đấm lưng cho ông nữa." Cẩu Nhi tiếp tục nói
Lão Đạo sờ mũi không nói gì.
"Mùa hè quạt cho ông, mùa đông đốt lò sưởi cho ông."
"Hình như cũng có lợi nhỉ?"
"Ông đồng ý rồi sao?"
"Ta đâu có nói gì…"
Ngoài cửa côc tiếng chém giết như những con thú không ngừng vọng lại. Trong cốc khắp nơi đều là những nạn dân đang hoảng loạn tìm đường trốn, chỉ có một già một trẻ trong cái cảnh hỗn loạn ấy mà vẫn còn có tâm tình như vậy.
Tống quân hộ vệ dân chúng vừa đánh vừa lui, đi xuyên qua cốc, lại có một con sông rộng khoảng m. Sau khi chạy một mạch qua rừng rậm, lúc này mới thoát được sự truy đuổi của đám người Lư Nhất Sinh, họ dừng lại đóng doanh trại bên trên sườn núi.
Khi đã rời khỏi nguy hiểm, mọi người ý thức được mình vẫn còn sống, lúc này tinh thần đang tê liệt của họ mới thức tỉnh dậy. Những người đã mất đi người thân ngồi kêu gào thảm thiết, những người có thân nhân li tán thì tìm kiếm người nhà trong đám người đang hoặc đứng hoặc nằm, vừa đi vừa khóc, còn có rất nhiều dân chúng bị thương đang rên rỉ đau đớn không ngừng.
Đám Tống quân phòng thủ may mắn sống sót thì đứng thành những tốp ở bên ngoài, họ âm thầm băng những vết thương cho chiến hữu, bỏ mũ và áo giáp nặng nề xuống, cố gắng chống chọi cơ thể mệt mỏi đi tìm những cây củi cỏ dại để nhóm lửa nấu cơm. Ngọn lửa hồng chiếu lên khuôn mặt họ, làm nó mờ nhạt đi. Họ là những chiến sĩ kiên cường mạnh mẽ hơn rất nhiều người bình thường, nhưng cũng không biết rằng ngày mai họ có thể chống chọi được với bao nhiêu tên địch, không biết họ có còn sống để trở về cố hương hay không. Kiềm chế, tất cả mọi nơi đều mang một không khí kiềm chế, nó làm cho người ta mệt mỏi, làm cho người ta cảm giác như không thể thở nổi. Dương Hạo bước những bước chân nặng trình trịnh vào giữa đám binh lính và dân chúng, thậm chí còn không dám nhìn họ nhiều, hắn cảm thấy mình chính là đao phủ. Nếu như không do chủ ý của hắn, thì những dân chúng này sẽ không vứt bỏ nhà cửa ruộng vườn để bây giờ trở thành như vậy, nếu như không do chủ ý của hắn thì đám binh sĩ này cũng sẽ không vô cớ mà bị chết oan ở đây.
Trong rừng cây, một cái trướng vải mới được dựng lên, Trình Đức Huyền ngồi trên đống cỏ êm ái, ngu ngốc run sợ nói: "Nguy hiểm thật, không ngờ người Khiết Đan lại cải trang thành Tống quân, may mà La Khắc Địch nhận ra sơ hở của chúng, nếu không thì…"
Nghĩ lại mũi tên hung ác của Lư Nhất Sinh, Trình Đức Huyền vẫn còn sợ, trên trán hắn còn để lại một vệt máu, đó là do ba mũi tên đã bắn sượt qua, bây giờ vẫn còn cảm thấy rất đau.
"Hiện giờ nên làm sao mới tốt đây, xem ra Dương Hạo đã nói không sai, người Khiết Đan quả nhiên là phái quân xuyên qua cảnh giới đuổi đến đây. Hai ngày này chúng ta đã vượt qua những ngọn núi, dựa vào lợi thế địa hình, mỗi lần đều có thể có hoặc không có huy hiểm, nhưng nếu cứ tiến về phía trước, hành quân thẳng đến Minh Cố, đó là một bình nguyên rộng lớn mênh mông bằng phẳng, nếu như bị người Khiết Đan đuổi đến thì liệu có còn may mắn sống sót như hôm nay không?"
"
Trình Đức Huyền trong lòng rối loạn, đang thầm tự nhủ, thì một người thị vệ đem một bát nước bước vào, kính cẩn nói: "Trình đại nhân, uống miếng nước trước đã, cơm một lát sẽ nấu xong."
Trình Đức Huyền lúc này mới cảm thấy khát và đói bụng, hắn vội đứng lên, sửa sang một chút quần áo đầu tóc, rồi nhận bát nước. Người thân binh đó lại lặng lẽ lui ra. Trình Đức Huyền cảm thấy thái độ của người thân binh đó có chút lạnh nhạt, nhưng lại chỉ có thể cười một cách bất lực với hắn. Quan vị và quyền lực không phải lúc nào cũng có tác dụng, trong tình thế như bây giờ đối với một số sự phản đối không lời của một số binh sĩ, thì hắn chỉ có thể coi như không nhìn thấy.
Hắn nhấp một miếng nước ấm, đang suy nghĩ đến hành động của ngày mai thì nghe thấy mấy tiếng "Pang pang pang", ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Hạo đang lạnh lùng đứng ở cửa trướng, mấy tiếng vừa nãy là hắn dùng đao đập vào cây cột ở cạnh đó.
Dương Hạo bước tiến vào trong trướng vải, tiến gần tới Trình Đức Huyền, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Khâm sai đại nhân, khi rời khỏi Mã Nguyên, Hoàng Đế Bệ Hạ đã giao vào tay chúng ta dũng sĩ mạnh như hổ long, vạn dân chúng. Bây giờ…Nhân mã của chúng ta không hơn nghìn người, số còn lại đa phần là bị thương, vạn dân đã bị cướp mất người, rất nhiều người vợ con li tán, đang kêu khóc thảm thiết ở ngoài kia. Ty chức đến đây to gan xin thỉnh cầu, xin Khâm Sai đại nhân lấy tính mạng của dân chúng và tướng sĩ làm trọng, hãy nhìn vào tình cảnh trước mắt của chúng ta mà lập tức thay đổi lộ trình."
Trình Đức Huyền sắc mặt lạnh lùng, quát lớn: "Dương Hạo, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ chúng ta thay đổi đường xuống phía Nam, chuyển sang hướng Đông thì ngươi có thể bảo đảm rằng người ngựa Khiết Đan sẽ không đuổi đến không?"
Dương Hạo trầm giọng nói: "Không thể, nhưng tình thế bây giờ đã quá rõ ràng, hành tung của chúng ta đã bị người Khiết Đan nắm được, nếu cứ đi theo hướng đông thì sẽ đến một bình nguyên rộng dặm, đó chính là một bãi săn phù hợp nhất để cho người Khiết Đan giết người. Ngài nói xem chúng ta nên chọn thế nào?"
Trình Đức Huyền là Chính Sứ Khâm Sai, đồng thời hắn còn là người của Nam Nha Triệu Quang Nghĩa, không nể mặt thì cũng phải nể mũi. Nếu như không phải là bắt buộc thì Dương Hạo hoàn toàn không muốn xảy ra xung đột với hắn. Nhưng nhìn thấy quyết định của Trình Đức Huyền sẽ quyết định tất cả mạng sống của mấy vạn dân, mấy nghìn vạn quân đã hi sinh vô ích, thì Dương Hạo không thể ngồi nhìn.
Đi đến bước này, nếu như cứ tiếp tục đi tiếp thì họ sẽ không thể đưa dân chúgn an toàn trở về đất Tống, đến bước này rồi thì người Khiết Đan cũng không còn dư sức đưa dân chúng trở lại Bắc Hán, nhưng họ vẫn phái quân đuổi theo ngăn lại, chứng tỏ chúng có ý đồ khác. Thà rằng giết sạch vạn dân cũng không để Đại Tống đưa họ đi. Sự hung hãn tàn bạo của người Khiết Đan sớm đã vang danh khắp thiên hạ, chúng không sợ lại phải nhuốm thêm máu tanh. Nhưng nếu như vạn dân này bị chết thì Hoàng Đế Đại Tống tất sẽ bị chửi rủa sau lưng, lẽ nào Trình Đức Huyền không nhận ra được điều đó?
Trình Đức Huyền mặt biến sắc, nghiêm giọng nói: "Thật là truyện cười, chúng ta bây giờ cách Minh Cố còn bao xa? Đã không đến dặm nữa, chúng ta đem theo vạn dân, vắt cạn sức lực, hi sinh biết bao tính mạng binh sĩ mới đến được đây, giờ ngươi lại bảo bản quan quay đầu nam hạ, lại đi về phía Nam, vượt qua núi cao, dãy núi rộng, mấy vạn dân chúng căn bản không thể leo núi được, đến lúc đó ta chỉ có thể quay đầu về hướng tây mà đi thôi. Người ngựa của ta đã không còn nữa, tất cả lương thực cũng không còn, nếu quay đầu lại thì chúng ta sẽ có bao nhiêu người sống được đây?"
Dương Hạo buồn bã nhìn hắn, lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ biết hôm nay tới bước đường này đều là do Trình đại nhân ngươi cố chấp tạo thành, ngươi còn dám hỏi ta sao? Ta biết bây giờ quay đầu xuống phía nam rồi chuyển về hướng tây đã mất đi thời cơ tốt nhất, vạn dân của chúng ta rất có thể ngay cả nửa cơ hội sống cũng không có. Nhưng…tiếp tục đi về hướng đông thì chết là chắc chắn, quay đầu nam hạ thì sẽ có chút cơ hội sống. Chúng ta còn có lựa chọn khác sao?"
Bên ngoài trướng, không biết từ lúc nào những thương binh, đô đầu, ngu hầu, chỉ huy đã lặng lẽ quây tụ lại, tạo thành một đám đen lớn, tất cả mọi người không ai nói gì, chỉ nín thở ngồi nghe hai vị Khâm Sai đại nhân đang đấu khẩu.
Trong trướng, khuôn mặt Trình Đức Huyền đỏ lên. Vô cùng phẫn nộ nói: "Ngươi một điều không thể, hai điều không biết, lẽ nào ngươi muốn bản quan đem tính mạng của tướng sĩ và dân chúng đi mạo hiểm sao? Nam hạ, hướng tây. Ngươi thì chỉ biết nam hạ rồi đi theo hướng tây thôi, vậy ngươi có biết bây giờ chúng ta đã cách đất Tống rất gần không? Đi theo hướng đông, cứ đi theo hướng đông dặm nữa thì chúng ta đã an toàn rồi. Lúc này mà quay đầu nam hạ? Ngu xuẩn! Có đồ ngu xuẩn mới làm thế! Dương Hạo, ngươi đừng cho rằng bản quan không biết ngươi có ý đồ gì. Ngươi là người của Trình Thế Hùng, là môn hạ của Chiết Thị, tây bắc tây nam đất rộng người thưa, muốn dựa vào lợi thế đó để nuốt mất vạn dân. Ngươi một mực muốn dẫn họ đi theo hướng tây chính là thụ ý của Trình Thế Hùng, phải không? Ngươi. Rõ ràng là người của Chiết gia.
Dương Hạo cũng tức giận, mặt đỏ lên gân giọng quát lớn: "Lão tử là ai không quan trọng, điều quan trọng trước mắt chính là vạn dân mà chúng ta vừa đấm vừa xoa kéo họ tới đây, chúng ta đã hứa rằng sẽ cho họ một cuộc sống tốt hơn Bắc Hán, chứ không phải là để chúng ta dẫn họ đi tìm đường chết. binh ăn cơm nhà binh thì làm việc binh, hi sinh tính mạng là lẽ đương nhiên, nhưng chết cũng phải chết cho đáng, bên ngoài kia còn binh, có cấm quân, có biên quân, ta không quan tâm là họ ăn cơm Triệu gia hay ăn cơm Chiết gia, ta chỉ biết chúng ta đã từng sóng vai tác chiến, chúng ta từng liên thủ giết địch, chúng ta là đồng đội, chúng ta là huynh đệ, có đường sống thì quyết không để huynh đệ đi vào đường chết."
Bên ngoài trướng, những binh sĩ cho dù là bị chặt mất tay chân, chị bắn vào ngực cũng không rơi lệ, thì lúc này lại có rất nhiều người lặng lẽ ngẩng đầu lên lau nước mắt
"Hỗn xược, to gan!" Trong trướng Trình Đức Huyền vừa giận vừa thẹn, vội vàng quát: "Ngươi không cần phải yêu ngôn mê hoặc mọi người. Ta là Khâm Sai, ý của ta chính là ý của quan gia. Kháng mệnh Khâm Sai là kháng lại thánh dụ, là đại nghịch bất đạo, là tội tru di cửu tộc! Là…"
Dương Hạo giận giữ, những gì kiêng nể đều vứt hết lên chín tầng mây. Hắn đầu quân tây bắc vốn là muốn làm một chức quan nào đó, để báo ân oán Bá Châu, nhưng nhiều ngày như vậy, tận mắt nhìn thấy tướng sĩ chiến đấu đẫm máu, vai hắn bất giác cảm thấy nhiều hơn một phần trách nhiệm, hắn không thể có lỗi với sự hi sinh của nhiều chiến hữu như vậy, không để họ phải chết một cách vô nghĩa như thế.
Dương Hạo huyết khí trào dâng, hắn hét lớn: "Ngươi bớt lấy thánh chỉ ra ép ta đi, khi tình hình bất lợi thì chọn con đường thứ hai là nam chuyển sang tây, qua Hoàng Hà, rồi đi men theo An Phủ, lấy an nguy của dân chúng làm trọng, đây chính là lời quan gia chính miệng nói ra, Dương Hạo ta sẽ không đi theo con đường của ngươi đâu!"
"Bản quan là Chính Phó Khâm Sai, há lại dung thứ cho những lời xằng bậy của ngươi? Cho dù bản quan có đưa ngươi xuống địa ngục thì ngươi cũng phải không do dự mà đi theo ta."
"Ta không xuống địa ngục, ai thích thì cứ xuống."
"Ngươi láo xược!"
"Ngươi thật to gan!"
"Ha, cứ để ngươi nói đấy, đồ đáng chết, xem ngươi làm gì nào. Dương mỗ ta chẳng tiếc tấm thân này, Hoàng Đế ta còn dám kéo xuống ngựa, lẽ nào lại còn sợ một loại Khâm Sai như ngươi sao?"
"Ngươi…."
"Đạo bất động bất tương vi mưu, từ bây giờ ngươi và ta sẽ phân ra hai đường, ai đi đường người nấy!" Dương Hạo nói xong thì quay ra khỏi trướng, Trình Đức Huyền tức giận há mồm cứng lưỡi.
Đến khi ra bên ngoài, Dương Hạo mới phát hiện ra có một đám người lớn đang ngồi đen một mảng, đều yên lặng không một tiếng động quanh trướng. Dương Hạo đứng lại, có một chút hổ thẹn nhìn họ; binh sĩ, quân hiệu, đô đầu, ngu hầu, chỉ huy…, tất cả binh sĩ đều nhìn hắn, những binh sĩ này không hẹn trước mà cùng giơ hai tay lên, chắp cánh tay nặng trình trịch về phía hắn.
Dương Hạo ngẩn ra, mắt hắn nhoà đi, hắn mở miệng ra lại không nói câu gì. Hắn từ từ chắp hai tay lại, tay trái như mặt trăng, tay phải như mặt trời, hai đầu tay chắp vào nhau hướng về phía binh lính.
Đầy vẻ quang minh lỗi lạc, đầy nhiệt huyết.
Trong trướng, Trình Đức Huyền chán nản ngồi đó, hắn không phải là không hiểu những gì Dương Hạo lo lắng, nhưng hắn chỉ có thể ôm ý chí như của con bạc, tiếp tục kiên trì hướng đi của mình.
Lúc này nếu đồng ý với ý kiến của Dương Hạo, dẫn mấy vạn dân quay đầu nam hạ chẳng khác nào chứng minh những gì hắn luôn kiên trì làm là sai lầm, như vậy tất cả sẽ vứt hết, đến khi luận công lao thì hắn một tấc cũng không có, rồi đám Giám Sát Ngự Sử lại hùa nhau vào viết tấu chương vạch tội hắn.
Khi đó hắn sẽ phải chịu trách nhiệm với cái chết của hơn hai nghìn tướng sĩ, với cái chết của bốn nghìn dân chúng rơi vào tay giặc, hắn phải chịu trách nhiệm vì đã đưa mọi người vào con đường chết…hắn sẽ phải chịu trách nhiệm nặng như vậy sao?
Nhưng nếu như trên con đường chỉ còn hơn dặm, trên bình nguyên rộng lớn mênh mông mà không xuất hiện một người Khiết Đan nào thì hắn sẽ dễ dàng đưa thành công đám dân chúng vào đất Tống, lúc đó hắn sẽ là Khâm Sai đầu tiên di dân được dân chúng Bắc Hán, công lao của hắn rất vĩ đại, tiền đồ to lớn sẽ có được dễ như trở bàn tay. Thậm chí trong sử sách cũng sẽ lưu lại tên hắn. Điều này…còn không đáng để làm sao?
Mặc dù thất bại, chỉ cần hắn quyết không thay đổi con đường khác, thì rất lâu sau cũng sẽ không có ai có thể chứng minh rằng con được thứ hai nhất định là con đường có thể đi tốt hơn. Như vậy cho dù hắn có chết trên con đường về đất Tống thì hắn vẫn có thể giữ lại được cái danh quyên thân cho đất nước. Vì thế hắn không được chọn. Bất kể là còn đường hắn đang đi có sai, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đi tiếp mà thôi, đem tất cả mọi người theo hắn lên đường, đã sai rồi thì chỉ có thể sai đến cùng, hắn không có cách nào quay đầu lại được.
Ý chí đã quyết, Trình Đức Huyền cắn răng chậm rãi ngẩng đầu lên, cây đuốc đang được cắm nghiêng trong trướng đang cháy hừng hực, ngọn lửa chiếu vào hai con ngươi có chút điên cuồng của hắn, mơ hồ ánh lên màu đỏ. "Tách tách" tiếng nhựa thông bị đốt kêu nhè nhẹ lên, trong tai Trình Đức Huyền như nghe thấy tiếng chém giết liên tục, tiếng thương đao đánh lên, khoé mắt hắn không khỏi nhăn lại.
Ở một bên góc rừng, có một cái trướng to khác, trong trướng cũng đang cháy một cây đuốc. Dưới đất còn đốt một đống lửa nhỏ, trên ngọn lửa dùng mấy cây gỗ thô làm một cái giá, rồi dùng một thanh sắt uốn cong một đầu treo lên làm cái móc.
La Khắc Địch khoanh chân ngồi cắt những cành cỏ dày để làm đệm nằm, hắn nhìn chăm chú vào Dương Hạo người đang ngồi đối diện mình.
La Khắc Địch đã bỏ áo giáp ra, hắn cởi trần, một miếng vải đã được băng trước ngực hắn. Xem ra vết thương rất nghiêm trọng, nhưng thần sắc của hắn thì khá tốt, hắn một tay cầm hũ đầy nước rót cho Dương Hạo, còn tay kia lại không chút cử động, đến khi bát nước đã đầy hắn mới lại treo hũ nước trở lại lên giá
Dương Hạo không đặt bát nước xuống đất, hai tay đặt lên đùi, trầm giọng nói: "La quân chủ. Ngươi xuất thân từ quân ngũ, nguy cơ trước mắt ngươi chắc hiểu rõ hơn ta. Trận chiến đẫm máu lần này người ngựa của chúng ta đã tổn thất hơn nửa, sức cùng lực kiệt, đã không thể tiếp tục chiến đấu, còn những dân chúng kia đã vứt đi một lượng lớn xe cộ, tổn hại rất nhiều lừa ngựa. Mặc dù nơi đây cách Minh Cố chỉ còn hơn dặm, nhưng với tình hình của chúng ta bây giờ thì chưa đến được đó toàn quân đã bị tiêu diệt, tiếp tục tiến về phía trước chỉ còn một con đường chết. Chúng ta phải quyết định thật nhanh, lập tức thay đổi đường đi, nam hạ rồi chuyển sang tây, như vậy mới có khả năng cứu được mấy vạn tính mạng."
La Khắc Địch hai tròng mắt buông xuống, nhìn vào bát nước bập bềnh, chậm rãi nói: "Dương đại nhân, chuyện này đại nhân nên bàn với Trình đại nhân mới phải."
Dương Hạo trầm giọng nói: "Trình Đức Huyền vốn là người thông minh, nhưng càng là người thông minh, một khi đã đi vào ngõ cụt thì lại càng kiên trì theo ý nghĩ của mình, vô cùng ngang ngạch cố chấp…còn ngu xuẩn hơn cả heo. Hắn bây giờ vẫn kiên quyết đi theo hướng đông, hắn làm như vậy sẽ có rất nhiều người bị kéo xuống âm tào địa phủ. Ở đây ngươi là Thống Soái cao nhất trong quân, ta hi vọng ngươi có thể cùng ta ngăn cản hắn."
La Khắc Địch cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Dương đại nhân, ngài ấy là Khâm Sai, ngài bảo mạt tướng phải ngăn cản như thế nào?"
"Tướng ở bên ngoài quân mệnh thì không phải nghe. Ta hi vọng tướng quân có thể phối hợp với ta quay đầu về hướng nam."
La Khắc Địch thở dài, tỏ ra khó xử nói: "Dương đại nhân, tuy nói tướng ở ngoài quân mệnh thì không phải nghe, nhưng bây giờ Khâm Sứ của quan gia đang ở trong quân. Ngài ấy chính là đại diện cho quân mệnh. Nếu coi như không có thì chẳng phải là dối mình dối người sao. Khi mạt tướng thống lĩnh binh đã nhận được lệnh là tất cả nghe theo sự dặn dò của Trình đại nhân. Quân lệnh đã hạ xuống thì cho dù là núi đao biển lửa ta cũng chỉ có thể xông lên mà thôi. Cũng có nghĩa là quân lệnh cho dù có sai thì ta vẫn phải tuân theo."
Dương Hạo rất thất vọng, cười gượng nói: "Thôi vậy, ngươi cố chấp như thế ta thấy… có lẽ là có chút hoang đường, nhưng ta biết chính vì sự cố chấp này mới nhận được rất sự kính nể của mọi người. Ta không làm khó ngươi nữa. La quân chủ, trên cả chặng đường may mà có ngươi mưu trí dũng mãnh, chúng ta mới có thể chống cự được đến ngày hôm nay. Dương mỗ bây giờ phải lui về, duy có một thỉnh cầu mong La quân chủ đáp ứng."
"Dương đại nhân xin cứ nói."
"Sáng ngày mai, ta sẽ đưa bộ quân nhân mã đi về phía nam. Nếu như dân chúng đồng ý đi theo thì xin La tướng quân đừng ngăn cản, họ bây giờ còn có thể sống, cũng công lao của tướng quân và rất nhiều tướng sĩ đã hi sinh máu tươi của bản thân và tính mạng để đổi lấy, ta tin rằng tướng quân cũng không muốn họ phải chết một cách oan uổng. Dương mỗ chỉ nói vậy thôi, xin cáo từ."
Dương Hạo đứng dậy, chắp tay chào hắn rồi quay người bước đi.
La Khắc Địch khoanh chân ngồi một chỗ, lẳng lặng nhìn hắn. Dương Hạo vừa mới bước đến cửa thì La Khắc Địch đột nhiên nói: "Trận huyết chiến hôm nay, mạt tướng đã bị thương."
Dương Hạo dừng lại, quay người, lông mày hơi nhíu lên, có chút kinh ngạc khi nghe thấy hắn nói điều này.
La Khắc Địch tiếp tục nói: "Vết thương của mạt tướng rất nặng, không chừng ngày mai sẽ hôn mê không thể tỉnh lại."
"Sao cơ? Nghĩa là sao?" Ánh mắt Dương Hạo sáng lên.
Ánh mắt La Khắc Địch buông xuống, trầm giọng nói: "Một lát nữa mạt tướng sẽ hạ lệnh cho một đội quân, hiệu dụ cho tất cả các tướng sĩ: hành trình trở vệ Đại Tống cực kì nguy hiểm. Bản tướng quân không thể nắm trong tay toàn quân cùng một lúc, nên để cho Hách Long Thành tướng quân tạm thời thay chức bản tướng, nghe theo sự điều động của Hách Long Thành tướng quân."
Chỉ Huy Hách Long Thành chính là người của Trình Thế Hùng, như vậy là nói…
Nghĩ tới đây, Dương Hạo vừa mừng vừa sợ, khi nhìn vị thiếu niên tướng quân này lại có cảm giác nghiêm nghị đến đáng kính, hắn vui vẻ nói: "Đa tạ La tướng quân."
La Khắc Địch mỉm cười, nói: "Dương đại nhân bảo trọng."