Bộ Bộ Sinh Liên

chương 189: hồng phất di phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Dương Hạo!"

Đường Diễm Diễm vừa cất tiếng gọi, Dương Hạo đột nhiên run lên, dường như giờ mới nhìn thấy Đường Diễm Diễm, vừa vui vừa sợ nói: "A, thì ra là Đường cô nương tới, Dương mỗ không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi…."

"Hừ, bớt nói với ta những lời như thế, bổn cô nương có lời muốn hỏi ngươi"

Chiết Tử Du nhanh chóng để ý, thoáng thấy khuôn mặt tươi cười có chút bối rối khép nép của Dương Hạo, lại nhìn thấy Đường Diễm Diễm thái độ khinh khỉnh người, không tránh có chút hồ nghi.

Lúc đầu tại miếu Quảng Nguyên phổ tể, Dương Hạo quả thật là lấy mất sự trinh trắng của người ta, hắn giấu được người xung quanh nhưng không giấu được bản thân,vì thế đối với Đường Diễm Diễm luôn cảm thấy có lỗi.Về sau do bản thân mơ hồ liền nảy sinh tình ý với người vẫn có tình cảm với hắn -- Đường cô nương

Nhưng hắn lúc đó chưa có tiền đồ, lại cự tuyệt ý tốt của cô nương. Cũng may Đường Diễm Diễm tính khí rộng rãi, nếu đổi lại là người khác, nhận phải sự sỉ nhục như vậy, chưa biết chừng còn tìm đến cái chết cũng nên, vì thế Dương Hạo với nàng càng cảm thấy là một kẻ phụ bạc.

Nếu đối với một cô gái mà cảm thấy hổ thẹn, gặp mặt làm thế nào để đối mặt. Càng đừng nói Đường Diễm Diễm lúc đầu bị phụ tình rời đi, đã từng nói còn muốn tìm hắn tính nợ, ngày này quả nhiên tới rồi, Dương Hạo sao không lo lắng căng thẳng được. Vừa nghe Đường Diễm Diễm gọi hắn, Dương Hạo càng thêm căng thẳng, lắp bắp nói: " Đường cô nương, có….có chuyện gì không?"

Nhìn thấy các quan khách đều như thỏ đang vểnh tai lên lắng nghe, Chiết Tử Du vội nói: "Dương đại ca, Đường cô nương đã có việc muốn hỏi, huynh có thể đưa tiểu thư lên phòng nhỏ trên lầu hai nói chuyện, ở đây đã có ta lo tiếp đã, huynh cứ yên tâm."

Dương Hạo cảm động nhìn nàng, đồng ý đáp: "Được, vậy thì vất vả cho nàng rồi. Đường cô nương, mời đi bên này, có lời gì cần nói, chúng ta lên lầu bàn"

Đường Diễm Diễm nhìn thấy bộ dạng nghe lời Chiết Tử Du của hắn, trong lòng càng cảm thấy tức giận, nàng cũng biết trước mặt các quan khách nếu có làm ầm lên thì là với bản thân bất lợi. Nhưng vì là cá tính vốn thế nên thật sự là không kiềm chế được. Lúc đó Dương Hạo nói lên lầu vào một căn phòng nhỏ nói chuyện, nàng liền phủi tay áo, cứ thế xông thẳng lên phía trước,nện từng bước trên cầu thang, Dương Hạo miễn cưỡng đi theo đằng sau, giống bị áp tải đến nơi thực hiện hình phạt vậy, trong lòng buồn rầu theo lên lầu….

Bên ngoài Phàn lầu, Nhậm Khanh Thư, Mã Tông Cường đã đuổi tới bậc dưới, chỉ thấy khói bụi mù mịt, tiếng chân đã đi xa, mất hút bóng dáng trong đêm tối. Hai chiếc xe ngựa của họ không còn dừng ở vị trí cũ. Vừa thấy hai vị tướng quân đi ra, xe phu vội tiếp đón lên nói: "Nhậm tướng quân, Mã tướng quân, Lý thiếu gia tức giận đùng đùng đi ra, lên chiến mã của ngài ấy, rồi lệnh theo mấy tên thị vệ đi rồi, tiểu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Kế Quân vốn cùng Nhậm Khanh Thư, Mã Tông Cường ngồi cùng xe tới, nhưng ngựa hắn cưỡi và mấy tên thị vệ thân tín tháp tùng đi theo sau xe ngựa lại đến trước. Lúc này, Lý Kế Quân chủ động khiêu chiến với Dương Hạo, kết quả lại bị mất mặt, Lý Kế Quân không còn mặt mũi ở lại thêm

vừa ra khỏi tửu lầu liền phi thân lên ngựa, gọi mấy tên thị vệ của mình đi.

Sắc mặt Nhậm Khanh Thư có chút ớn lạnh, vội vàng hỏi: "Thiếu gia có từng nói qua sẽ đi đâu không?"

Xa phu nọ nói: "Lý thiếu gia tức giận đùng đùng đi ra, lên ngựa là đi luôn, tiểu nhân chỉ nghe ngài căm giận rống lên một tiếng: đi, về Hạ Châu! Tùy tùng vội vàng chạy theo mất hút."

Nhậm Khanh Thư thần sắc trầm mặc, chầm chậm hít vào một hơi, nhìn theo hướng Lý Kế Quân đi, ánh mắt đầy xa xăm, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Một bên Mã Tông Cường giơ hai tay mặt đau khổ nói: "Cứ thế mà đi! Hừ, đi rồi cũng tốt, mấy ngày nay Lý thiếu gia giống như bị ăn nhầm thuốc,

Khó chịu đến mức ăn ngủ không yên, chỉ cứ băn khoăn không thôi. Không ngờ hôm này hiểu lầm đánh lầm, trái lại bị Dương Hạo một chưởng đánh tơi bời."

Nhậm Khanh Thư lắc đầu nói: "Chỉ sợ hắn chưa chắc đã chịu để yên như vậy. Cứ thế đi, ôi, chúng ta cũng lên xe thôi."

Mã Tông Cường ngạc nhiên nói:" Lý Kế Quân đã đi rồi, chúng ta……không quay lại tiệc rượu của Dương Hạo à?"

Nhậm Khanh Thư "hừ" một tiếng, cười nói: "Ngươi không thấy nhị tiểu thư và Dương Hạo bộ dạng tình tứ ta ta chàng chàng sao? Việc này,…… e rằng đến tiết sư cũng bị che mắt mà khó xử. Chúng ta cứ đi đã, về Bách Hoa Ổ đem sự việc này nói lại với tiết sư, xem xem ý kiến của ông rồi hãy hay."

Mã Tông Cường gật đầu đồng ý, hai người lên xe ngựa, đi thẳng về phía Chiết phủ "Bách Hoa Ổ"

Bánh xe lộc cộc lăn, trước mặt một cây cầu lớn nối hai thành Nam Bắc, Nhậm Khanh Thư nhìn vào màn đêm chỉ nghe thấy tiếng gió đang rít, khó để nhìn thấy màu sắc thật của nước Hoàng Hà, đột nhiên ưu tư nói: "Đường gia có ý phát triển ở Trung Nguyên, hôm nay đã bước lên sợi dây nam nha phủ Khai Phong, ngươi làm việc ở lễ đường, là người ngay bên cạnh Tiết Sư, nếu có bất cứ thông tin gì không có lợi với Đường gia, có thể giúp đỡ che lấp đi chút không?

Mã Tông Cường ngạc nhiên nói: "Đường gia chuyển đến ở trung nguyên, đây là quyết định của lục tông à?"

Nhậm Khanh thư mỉm cười, nói: "Cũng không hẳn là quyết định của lục tông, ngươi cũng biết, đại chấp sự của lục tông là do gia chủ của lục tông thay nhau nắm quyền, đối với trói buộc của lục tông có hạn, chỉ cần không phải làm ra chuyện bất lợi với mọi người, các tộc sẽ có quyền tự chủ. Bây giờ quan gia có ý tước phiên, Tiết sư đã sử dụng một chiêu, nuôi thổ phỉ để thực hiện kế hoạch liên hợp Lân châu, Hạ châu, Đường tắc lại. Nhưng…..thế lực triều đình ắt sẽ không chịu bỏ qua, theo ta thấy, khi nào Đường Hán bị diệt, lúc đó là thời của quan gia hướng về Tây Bắc để tranh đoạt quyền.

Đường gia dự định trước khó khăn, không thể không thử. Cho nên có thể giúp chúng ta giúp hắn một tay."

Mã Tông Cường trầm ngâm một hồi lâu, thần sắc có chút thẫn thờ nói: "Trung nguyên chúng ta tứ phân ngũ liệt, chư hầu tranh bá tới nay, thất tông của ta ngũ họ liền đem tài sản chuyển đến nơi xa xôi an cư, mãi hơn đến hàng trăm năm, mới tại nơi giao gianh của man hán định cư lại, bây giờ Đường gia lại muốn đi về Trung nguyên, họ cho rằng Triệu Quan Gia chính là chân mệnh thiên tử sao?

Nhậm Khanh Thư nhìn ra phía ngoài cửa sổ thu ánh mắt lại, vuốt râu mỉm cười nói: "Hôm nay nói ra, lời không phải còn mới. Tần Thủy Hoàng ngàn cổ nhất đế, thống nhất thiên hạ, uy phong bát hoang, đó là uy phong gì, còn không phải là chỉ có hai đời đã kết thúc sao? Tùy Văn Đế hùng tài đại lược, nam bắc chia cắt ba trăm năm, tự tay ông thống nhất một phương, ngắn ngủi hai mươi năm, Đại Tùy hộ khẩu kéo dài, khai khẩn ruộng đất, tích trữ súc vật đầy đủ, giáp binh tinh nhuệ, uy phong chấn động thịnh hưng. Nhưng kết quả Tùy Diễm Đế chưa chết, giang sơn tươi đẹp vẫn sụp đổ tan tành chỉ trong khoảnh khắc đấy hay sao?

Từ khi Đường Trung Diệp đến, tiết độ các phương nảy sinh dã tâm, liên tiếp năm đời, đại quyền nắm trong tay soán vị tự lập đếm không hết, ba năm lập một đế, mười năm mất một nước, cưỡi ngựa đen hoa ảo mộng. Hôm nay nếu không có Triệu Quan Gia chén rượu thích binh quyền, phân quyền trị pháp, tầng tầng khống chế, trung nguyên thiên hạ sớm không biết đã đổi chủ nào.

Nhưng kịch vui soán vị có thể duy trì tới Tống hay không, thiên hạ có thể yên ổn từ đây không, bây giờ nếu chưa biết được. Lục tộc cho rằng, kế sách góp tài sản cho biên cương tạm thời không được thay đổi. Nhưng Đường gia muốn trước quay về con đường Trung nguyên, cũng do hắn đi, nhiều một con đường thì dù sao cũng tốt hơn.

Mã Tông Cường nhíu mày trầm ngâm nói: "Năm xưa, Chiết gia vì căn bệnh thổ phiên, từ Lân châu tú binh lấy thủ cường, lục tông chấp sự cho rằng Chiết gia là loại thấp kém, không phải chủng tộc của ta, do đó nâng đỡ Hỏa Sơn Vương Dương Tương, hi vọng hắn có thể tranh bá tây bắc trở thành chủ của nhị châu Lân phủ, nào ngờ sau khi Dương Cổn trở thành chủ của Lân châu, trái lại thoát ra khỏi sự khống chế của chúng ta, cùng Chiết gia kết làm đồng minh thông gia, may là hắn đối với chúng ta có chút kiêng kỵ, chưa dám tiết lộ ý đồ của chúng ta, nếu không thực lực của chúng ta lộ ra rõ ràng, lúc đó có lẽ sẽ bị tổn hại trong tay Chiết gia, Tây bắc căn cơ khó lòng lại được tái thiết. Hôm nay Đường gia tự ý hành động, cùng với Triệu Quang Nghĩa có cấu kết với nhau, chỉ e sự việc lộ ra, sẽ liên lụy đến chúng ta…..

Nhậm Khanh Thư tỉnh táo nói: "Lúc này, từ lúc kế thừa truyền đời đến nay, sứ mệnh duy nhất chính là duy trì những người còn lại của gia tộc, bảo toàn sự giàu sang. Đường gia muốn đem sự làm ăn thêm một lần đặt vào trung nguyên, mục đích là muốn có lợi, so với ngày trước giúp đỡ Hỏa Dơn Vương và Chiết gia tranh đoạt không giống, vì thế cứ coi như Tiết Sư biết được trong lòng không vui, nhưng cũng sẽ không vì thế mà có ý tiêu diệt, cùng lắm là ảnh hưởng đến lợi ích của Đường gia ở tây bắc thôi. Ta đối với Tiết Sư dù sao cũng hiểu được một chút, điểm này ngươi có thể yên tâm.

Nhưng theo cách nhìn của ta, chúng ta khả năng nhiều là không cần tranh lợi với các thương đại lớn ở Trung Nguyên. Bao nhiêu năm nay, chúng ta ở đây vất vả buôn bán, đã ổn định được căn cơ. Thổ phiên, hồi cật, đại thực, thiên tiệm, ba tử, những đường buôn bán tây vực con đường vàng bạc là con đường các tiền bối thất tông ngũ họ, ta lao tâm khổ tứ, bỏ ra không biết bao mồ hôi nước mắt và tiền bạc mới gây dựng nên. Lục tông ta bây giờ cùng lúc nắm giữ được những con đường thông thương của quốc gia và địa phương, tất cả đều là do tự mình phấn đấu. Trung nguyên rung chuyển, uy thế còn lại không đủ để làm tổn hại đến cơ nghiệp của ta. Trung nguyên bình ổn, vương triều Triệu Thị thống nhất, tây bắc tam phiên bất kể là tồn hay lụi, cũng không làm tổn hại đến bước đi vững vàng của ta. Chúng ta đặt chân ở đây, và không trở ngại. Nếu là trung nguyên ổn định lại, những con đường quan trọng như vậy chúng ta nắm giữ hết, tiếp nhận đông tây, còn sợ không có tài nguyên cuồn cuộn, vĩnh viễn phồn hoa phú quý sao?"

Mã Tông Cường vui vẻ nói: "Ta cũng là có ý này. Đúng rồi, bây giờ Dương Hạo lãnh quân nổi lên ở Lô Lĩnh Châu, lục tộc chấp sự có ý mượn sức hắn không?"

Nhậm Khanh Thư mỉm cười ẩn ý nói: "Người đoán xem….. Hắn có thể làm nên chuyện gì? Lục tộc chấp chính đối với sáu tộc ta có vũ lực hỗ trợ, Lân châu như thế, Phủ châu như thế, Hạ châu như thế. Lô Lĩnh châu ngày trước không là gì, dù hắn có làm mọi việc để thay đổi thay đổi, lấy việc trọng thương buôn lập châu, nhưng…….nếu hắn chỉ là làm ăn buôn bán, có đáng chúng ta đầu tư vào đấy không? Buôn bán của hắn có làm lớn hơn nữa, lớn được hơn sáu tộc chúng ta sao? Ha ha.."

Nhậm Khanh Thư dựa vào ghế, vuốt râu cười lớn nói: "Huống hồ, tuy nói có nhị tiểu thư thiết lập quan hệ. Nhưng tiết sư đối với hắn cuối cùng có thể đưa ra bao nhiêu sức lực nâng đỡ cho hắn hôm nay vẫn chưa thể biết được, Lý thiếu gia vừa tức giận quay về Hạ châu, e rằng lập tức sẽ bất lợi cho hắn. Hắn có thể đứng vững gót chân trước binh hùng thế mạnh của Hạ châu hay không thì bây giờ cũng khó mà đoán được; hơn nữa hắn một khi đứng vững được gót chân, sau khi vui vẻ lúc ban đầu, vị Triệu Quan gia của phủ Khai Phong liệu sẽ ngồi nhìn hắn trở thành đời thứ tư của tây bắc hay không, bây giờ cũng khó đoán định được. Tên Dương Hạo này, bây giờ còn chưa xứng để khiến lục tộc chúng ta coi trọng hắn……."

Chiết Tử Du nhìn về phía căn phòng đang đóng chặt cửa ở lầu hai đứng ngồi không yên. Cuối cùng nàng không nhịn được đi về phía các nữ tân khách trong bàn tiệc xin thứ lỗi, rồi quay người đi lên lầu. Chiết Tử Du mới bước những bước nặng nề, khi lên đến cầu thang, tim bỗng không biết sao đập nhanh hơn.

Nàng đi liền một mạch đến trước cánh cửa phòng đó, ngón tay chạm nhẹ lên cánh cửa: "Ta và Đường Diễm Diễm dù không phải thân tình, nhưng cũng có qua lại. Người này dù kiêu ngạo, nhưng không phải là người không biết nghĩ đến đại cụ, hôm nay tức giận đùng đùng cản đường Dương Hạo, há có thể không có nguyên nhân sao?

Dương Hạo vì sao vừa thấy nàng ta liền lộ vẻ kinh hoảng áy náy. Lẽ nào….Lẽ nào hai người đã có chuyện gì không muốn cho ai biết. Ta nếu bước vào, nghe thấy nhưng chuyện không thuận tai, vậy nên xử lý thế nào, nếu ta không vào…….

Ngón tay Chiết Tử Du mỗi lần chạm đến cánh cửa lại rút lại vì như bị điện giật vậy, trong lòng suy tính thiệt hơn, vào hay là không vào, chỉ một chuyện đơn giản như vậy thế mà nàng chần chừ do dự khó quyết.

Đột nhiên nàng phát hiện dưới lầu dường như có điều gì đó khác thường, quay đầu nhìn lại, thì thấy các quan khách đang nâng chén cụm ly, gắp thức ăn, chỉ là tất cả các động tác đều ngừng lại trong phút chốc, từng người từng người ngóng cổ dài đang hóng lên trên lầu. Chiết Tử Du vừa quay đầu lại liền nghe thấy một tiếng "rầm", dường như băng xuyên tuyết tan, mọi người lại nâng rượu gắp thức ăn chơi trò chơi, lại tự nhiên ồn ào trở lại.

Đã tới bước này, Chiết Tử Du không còn cách nào quay đầu lại, lập tức làm theo trái tim, mở cửa xông vào. Cánh cửa vừa mở ra, quang cảnh ồn ào dưới lầu bỗng nhiên lại dừng lại, im lặng, tất cả mọi người đều nghểnh cổ lên nhìn lên lầu, cho dù bọn họ chẳng nhìn thấy hay nghe thấy gì.

Danh tiếng của Đường Diễm Diễm ở Phủ cốc so với Chiết nhị tiểu thư còn lớn hơn. Nhớ lại lúc đầu, Đường đại tiểu thư vì muốn chọn một con ngựa tốt đã xông vào "Quần Phương Các" nơi chỉ để cho các nam nhân tìm vui hoan lạc để tìm tam ca của nàng, kết quả ngoài dự đoán xảy ra việc Tần Dật Vân, Tần Đại Thiếu bị nàng cầm kiếm ngắn đuổi giết khắp lầu, làm loạn đến mức chuyện này ở Phủ cốc không ai là không biết, không ai là không hiểu.

Hôm nay vị nữ bá vương kiêu ngạo trang điểm thục nữ đến tìm Dương Hạo, đây có thể là ong bướm chơi hoa chăng?

Một thiếu nữ chạy đến tìm hắn một nam nhân còn có thể có chuyện gì nữa? Sao có thể không làm cho người ta phải bàn tán thị phi chứ. Mà sắc mặt của Dương tri phủ sau khi gặp nàng lại càng giống như vậy.

Ở đây rất nhiều các quan lại, sĩ thân đều là nhân vật trải qua tình trường, đối với cách thể hiện thần sắc của Dương Hạo chẳng có gì là lạ, những lão gia khi còn trẻ tuổi, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyện, khi bị phu nhân bắt được chính tay cũng có thái độ như vậy.

Hôm nay, Chiết gia nhị tiểu thư cũng xông vào, dường như có một trò hay ho hơn cả việc Dương Hạo và Lý Kế Quân so tài sắp được diễn ra? Chỉ là…… con mèo ăn trộm ở đây đích xác là Dương Hạo, chỉ không biết Chiết Tử Du và Đường Diễm Diễm hai vị cô nương, vị nào mới là con cá bị trộm..........

Đáng tiếc, kịch hay như vậy mà lại không được xem, các quan khách người nào người nấy đều căng thẳng hóng tai hóng mắt, chỉ hận bản thân không có đôi thuận phong nhĩ, không có đôi thấu thị nhãn.

Trong phòng Dương Hạo và Đường Diễm Diễm ngồi đối diện cách nhau một cái bàn, vừa thấy Tử Du xông vào, Dương Hạo bất ngờ lại để lộ thần sắc như trút được gánh nặng. Chiết Tử Du nhìn thấy tình trạng của hai người, bình tĩnh hít một hơi, nhẹ nhàng cười nói: "Dương đại ca, người làm chủ như huynh đi lâu không xuống tiếp khách, có lẽ không tránh có chút thất lễ, ha ha, chuyện với Đường cô nương đã nói xong chưa vậy?"

Dương Hạo còn chưa kịp trả lời, Đường Diễm Diễm đột nhiên chỉ tay vào Chiết Tử Du ghen tuông nói: "Người mà ngươi thích chính là ả có phải không?"

Chiết Tử Du giật mình: "Quả nhiên là vì tình….. Dương Hạo hắn, hắn đối với người ta đã làm ra những chuyện gì?"

Dương Hạo không nghĩ tới Đường Diễm Diễm sẽ hỏi trực tiếp như vậy, thần sắc không tránh có chút ngượng ngùng. Hắn nhìn Chiết Tử Du một cái, hai mắt Chiết Tử Du trong suốt long lanh chỉ yên tĩnh và hiền lành nhìn hắn, cũng như đang đợi sự thể hiện của hắn. Dương Hạo trái tim đang bối rối như bình tĩnh lại, kiên định gật đầu nói: "Phải!"

Một chữ này nói ra, Chiết Tử Du trái tim đang thắt chặt như được thả lỏng, nàng lúc này mới phát hiện, lòng bàn tay của mình đã ướt đẫm.

Đường Diễm Diễm đỏ mặt, lớn tiếng hét: "Tình cảm ta đối với người lẽ nào ngươi không biết? Ngày đó ngươi nói với ta, vì sự nghiệp tiền đồ chưa có, không dám với cao nghĩ đến chuyện thành lập gia thất, thì ra toàn là lời lừa dối, từ lúc nào các ngươi đã có được tình cảm tốt như vậy. Ngươi nói đi, ta có chỗ nào không tốt, ta rốt cuộc là có chỗ nào không được?"

Dương Hạo nghiêm nghị nói: "Lúc đầu Đường cô nương có thổ lộ tình cảm với ta, Dương mỗ không phải chưa từng động lòng, chỉ là lúc đó tiền đồ còn chưa có gì, Dương mỗ quả thật không dám nghĩ đến việc thành thân. Từ sau đó ta và cô nương không có dịp gặp lại. Sau khi ta yên ổn lập nghiệp ở Lô Lĩnh châu, liền gặp được Chiết cô nương. Đường cô nương, tính cách nàng thẳng thắn, dung nhan quyến rũ, lại là con nhà giàu có khuê các, tất nhiên không có cái gì không tốt, chủ yếu là do duyên phận, việc này, đâu phải người phàm chúng ta có thể….."

Đường Diễm Diễm "bộp" vỗ một cái lên bàn, trợn tròn mắt nói: "Vớ vẩn, không cần ngươi giả mù khen ta. Nếu ta thật được tốt như vậy, tại sao ngươi không cần ta? Bị ngươi từ chối, ngươi cho rằng lòng ta thoải mái sao? Ngươi cho rằng ta còn mặt mũi để đến gặp ngươi? Nếu ngươi thật sự đối với ta có ý, vậy khi đã yên ổn ở Lô lĩnh châu tại sao không quay lại tìm ta?"

Dương Hạo bị nàng nói cho một phen liên hoàn hỏi đến chóng mặt, lúng túng khổ sở nói: "Việc này, nhân duyên này, lúc nó muốn tới tự nhiên sẽ tới, làm sao có thể do chúng ta có thể nắm giữ được. Một tấm chân tình, Đường cô nương Dương mỗ cảm kích vô cùng chỉ là hai chúng ta không có cái duyên phận này………."

Chiết Tử Du đứng một bên nghe, trong lòng mơ hồ hiểu ra được chút manh mối. Thì ra không phải tình lang của mình phụ người ra, mà là Đường Diễm Diễm một lòng giữ tình, Chiết Tử Du trong lòng có chút vui mừng, sự nhanh nhẹn linh hoạt như được khôi phục, đột nhiên thản nhiên cười nói: "Ta tưởng Dương đại ca đã làm ra những chuyện có lỗi với Đường cô nương, thì ra…..lại là……Đương cô nương dám yêu dám hận, lần này tới đây, dũng cảm phi thường, quả thật khiến cho Chiết Tử Du bội phục vô cùng, Chỉ là…….cô muốn như Hồng Phất cao chạy xa bay trong đêm, nhưng Dương đại ca lại không phải Lý Tĩnh."

Đường Diễm Diễm giận dữ, dựng thẳng lông mày nói: "Ngươi đang châm chọc ta không biết xấu hổ, không biết lễ phép, thương phong bại tục, hành vi không đoan chính?"

Chiết Tử Du vội vàng xua tay, nụ cười trên môi càng thêm ngọt ngào: "Đường cô nương xin chớ có hiểu nhầm. Hồng Phất Nữ đêm tối cao chạy cùng Lý Tĩnh, lấy thân báo đáp, quả thật là một kì nữ thời đại, không thẹn phong trần tam hiệp danh xưng. Nhân vật như vậy, chính là nhân vật chúng ta phải khâm phục. Cổ có Hồng Phất Nữ trốn chạy, nay có Đường cô nương tự tiến, nhất thời lóe sáng, ta khâm phục cô vạn phần, nào có một nửa phân thất kính."

Chiết Tử Du cười càng ngọt, Đường Diễm Diễm trong lòng càng bực tức, mắt thấy Dương Hạo miệng im như hồ lô, ngay cả rắm cũng không dám đánh, Đường Diễm Diễm con ngươi mắt sáng lóe, đột nhiên đứng lên nói: "Được, được, các ngươi kết hợp lại ăn hiếp ta. Họ Dương kia, ngươi chính là chơi chán rồi bỏ phải không?"

Đường Diễm Diễm giơ nắm tay ra, Chiết Tử Du tươi cười lúc đó đang ở bên cạnh, Dương Hạo giống như con thỏ chỉ còn biết sợ hãi nhảy lên, hốt hoảng nói: "Đường cô nương, sao lại nói những lời như vậy, Dương mỗ đối với cô nương luôn luôn lấy lễ làm trọng, không dám thất lễ, nào có dám.?"

Đường Diễm Diễm mắt ướt nhòa lệ, nghẹn ngào nói: "Ta là một tiểu thư, có thể dùng danh tiếng của bản thân để nói loạn ngôn hay sao? Lúc đầu tại Miếu Quảng nguyên Phổ Tể, ngươi còn dám nói không có phụ ta? Ngươi dám nói không chơi chán rồi bỏ sao? Ta….ta bị ngươi ức hiếp thế này, không thiết sống nữa…….. nói đi"

Nàng lấy tay áo che mặt, nức nở tỉ tê khóc.

Dương Hạo đầu đầy mồ hôi giải thích: "Đường cô nương, những từ này sao có thể nói như vậy……"

"Dương đại ca, các người………tại tự Quang nghiên phổ tể đã xảy ta chuyện gì à?" Chiết Tử Du tủm tỉm cười hỏi, Dương Hạo thấy khuôn mặt với nụ cười ngọt ngào của nàng, trong ánh mắt trong suốt lại chẳng có ý gì như đang cười, cái tức giận trong sự mềm dịu đó e rằng lập tức sẽ phát hỏa. Người phụ nữ như vậy không thích tức giận, nhưng một khi đã giận dữ thì quả thật khiến người ta sợ hãi. Trong lòng Dương Hạo rùng lên, không ngừng dậm chân nói: "Thôi đi, thôi đi ta nói là được chứ gì!"

Dương Hạo đem tất cả sự tình đầu đuôi chân tướng nói ra, rất thẳng thắn ưỡn ngực nói: "Tất cả mọi việc chính là như vậy, là ta không phải với nàng, đã nhìn trộm thân thể của nàng. Nhưng nếu nói chơi chán rồi bỏ rơi, có phần quá nghiêm trọng đấy."

Đường Diễm Diễm chậm rãi buông tay áo xuống, khuôn mặt đầy vẻ đắc thắng, trên mặt chẳng có lấy một giọt nước mắt: "Hừ, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi đúng không? Chiết cô nương nói xem. Thân thể của phụ nữ chúng ta có thể tùy tiện để cho đàn ông nhìn thấy sao? Hắn đã nhìn thấy thân thể của ta, vậy thì danh tiết của ta phải do hắn chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ không nên như vậy sao?"

Dương Hạo thấy nàng ta đã dùng kế để khiến mình khai nhận bất giác trợn mắt há mồm. Chiết Tử Du nhìn Dương Hạo đầy căm hận, trong lòng hận nói: "Đúng là oan gia, có chuyện gì hay mà phải nhìn, cũng không sợ kim đâm vào mắt! Nhìn rồi thì nhìn, bất luận thế nào cũng phải phủi tay phủ nhận mới đúng. Tại sao vừa thấy người ta khóc đã ngoan ngoãn thừa nhận? Không có tiền đồ?"

Trong lòng hận hắn không cứng rắn, mắt nhìn hắn bị Đường Diễm Diễm như con sói đang cắn một cái, trong lòng vẫn muốn bảo vệ cho hắn, Chiết Tử Du nghĩ thầm một hồi, cười nói: "Đường cô nương, ta còn tưởng là chuyện gì lớn chứ.Thì ra…..chỉ là một sự hiểu nhầm thôi. Dương đại ca

tuyệt đối sẽ không nói ra, ta tin là bản thân nàng cũng sẽ không đi rêu rao, vì thế chuyện này với danh tiết của nàng chẳng có tổn hại nào cả. Nam hôn nữ gả, tóm lại cần hai bên tình cảm tốt mới được, chỉ vì hắn nhìn thấy thân thể của nàng, nàng liền lấy thân để hứa gả, nàng nói xem………liệu có phải có chút cẩu thả không?"

Đường Diễm Diễm hất hàm lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Làm sao người biết ta không thích hắn? Ta đã bị hắn nhìn thấy thân thể của mình, trái lại lại luôn thích hắn, vậy ta muốn gả cho hắn, có phải thiên kinh địa nghĩa gì, hắn có tội với danh tiết của ta, có phải nên có trách nhiệm không!"

Chiết Tử Du chớp đôi mắt trong veo đang có chút xao động mỉm cười nói: "ừ,.nói như vậy, dường như cũng có đạo lý.Dương đại ca?"

Dương Hạo thất kinh lắp bắp nói: "Chuyện….chuyện gì? Nàng nói….. Nàng nói có đạo lý sao?"

"Đương nhiên có lý, rất có lý."

Chiết Tử Du chớp chớp mắt, cười giống như một con hồ ly tinh đang nhe nanh giảo hoạt nói: "Dương đại ca trẻ trung như vậy đã làm tri phủ Lô lĩnh châu, tiền đồ còn rất rộng mở. Thu nhận vài tì thiếp khuê phòng cùng ở, cũng là việc đương nhiên.Ta không dám nói bản thân biết lấy đại cục làm trọng nhưng cũng không có tính khí nhỏ mọn, vẫn biết được thế nào là nghĩa, Đường cô nương nếu nhất quyết phải bước vào cửa nhà Dương gia thì…….."

Nàng chuyển hướng nhìn Dương Hạo, khuôn mặt tươi tắn như hoa, dịu dàng năn nỉ nói: "Dương đại ca, Tử Du thay mặt Đường cô nương xin một chút tình, chàng miễn cưỡng thu nhận nàng ta đi. Dựa vào dung nhan và gia thế của Đường cô nương có khi cũng không làm nhục gì Dương gia chúng ta……."

"Sao? Gì?"

Đường Diễm Diễm nghe được liền quay đầu chuyển hướng, mất rất lâu mới hiểu ra, nghẹn cứng ở cổ họng hồi lâu mới nói được một câu: "Ai nói sẽ làm thiếp của hắn?"

Chiết Tử Du kinh ngạc nói: " Ý? Không phải Đường cô nương nàng muốn sống chết cũng phải gả vào nhà Dương gia sao? Ta đang đau khổ dùng trái tim một người vợ khuyên Dương đại ca đồng ý nàng sao lại hối hận rồi?"

"Ngươi…….Ta………"

Đường Diễm Diễm thấy hoa mắt chóng mặt, định thần lại bình tĩnh, mới tỉnh ra đây là Chiết tử Du đang trêu chọc mình: Có bản lĩnh là cứ thẳng mặt mà tới. Bổn cô nương sẵn sàng tiếp, tại sao phải chọc gậy người khác, thế mà ở trước mặt hắn còn giả bộ đại lượng nhu mì, con hồ ly tinh này, người ta sẽ lấy ngươi sao, chưa gì đã làm ra cái vẻ phu nhân, bộ dạng ghê tởm!.

Đường Diễm Diễm tức giận vô cùng, muốn cùng với Chiết Tử Du lý luận một phen, nhưng nghĩ lại thân phận của ả quả thật so với mình cao quý hơn nhiều, Đường Diễm Diễm còn không biết Chiết Tử Du còn che giấu thân phận với Dương Hạo, chỉ đoán Dương Hạo là biết lai lịch của Chiết Tử Du, nếu đã như thế Dương Hạo chắc chắn sẽ lấy Chiết tử Du làm vợ.

Bản thân làm sao có thể tranh thân phận với ả ta. Không được thì thật là tự rước nhục vào người. Trong lúc tức giận lại muốn tỷ thý võ công với ả lại nhớ ra võ công ả cũng cao minh hơn mình nhiều lần, cho dù không nghĩ đến Đường gia thật sự đánh nhau với nàng ra cùng phải chịu thất bại mà thôi.

Nếu nói tìm một trợ thủ, bên cạnh chỉ có mấy tên vớ vẩn, khiến cho người ta nhìn mà thấy ghét.

Đường Diễm Diễm đá một cái, lạnh lùng cười nói: "Được, được, hai người các ngươi, một giả bộ ngu ngơ, một răng nhọn lợi hại, hai người kết hợp lại ăn hiếp ta, họ Dương kia ngươi nhớ kĩ cho ta, ngươi nợ ta, sớm muộn cũng phải trả cho ta, bổn cô nương sẽ không tha đâu, các ngươi cứ chờ mà xem."

Đường Diễm Diễm đứng dậy đi thẳng Chiết Tử Du lập tức đứng dậy đuổi theo.

"Đường Cô nương"

Chiết Tử Du cất tiếng gọi, Đường Diễm Diễm quắc mắt xoay người, lạnh lùng nhìn Chiết Tử Du. Chiết Tử Du nhẹ nhàng mở cửa, tư thế tuyệt đẹp, vô cùng thục nữ đi tới trước mặt Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm bất giác ưỡn ngực, không cam lòng yếu thế hơn nói: "Sao?"

Chiết Tử Du thản nhiên nói: "Nam nhân nhìn nữ nhân. Ánh mắt đầu tiện có lẽ nhìn thấy là bộ ngực, ánh mắt thứ hai thấy là tấm lòng của người phụ nữ. Cô nương tính khí nỏng nảy, thật nên sửa đi mới được. Nếu không sau này muốn tìm người để gả cũng khó đấy……"

Các vị khách trong đại sảnh cũng nghểnh cổ lên trên lầu nhìn, nhìn hai vị cô nương đang đứng trên hành lanh, chỉ thấy Chiết Tử Du khuôn mặt tươi tắn, Đường Diễm Diễm tức giận, lại không biết hai người họ đang nói chuyện gì.

Đường Diễm Diễm trừng mắt liếc nàng một cái cười lạnh nói: "Chiết cô nương vốn thông minh, bổn cô nương cũng không phải không có đầu óc. Ngươi đang dễn kịch trêu ghẹo, không phải là muốn chọc tức ta đấy chứ, thách ta động thủ, nếu hắn đã ghét, để ta ở trước mặt các quan khách đông đủ mất mặt."

Từ nay về sau cắt đứt kẻ theo sau đuôi? Ta không bao giờ mắc lừa!"

Chiết tử Du nhướn lông mày một cái, kinh ngạc nói: "Đường cô nương đây là ý gì thế.Tử Du chẳng qua là có ý tốt thôi, Dương Hạo thân ở nơi nguy hiểm, tài sản cũng nghèo nàn, hôm nay Lô lĩnh châu như ngọn nến trong gió, bốn phía cường địch bao vây. Chàng có được thêm bao nhiêu thế lực giúp được mới có thể đứng vững chân.

Đường gia cô nương phú quốc địch quốc vốn đã là một trợ lực to lớn, nếu nàng khẳng định muốn vào cửa Dương gia ra, cùng với Chiết Tử Du làm chị em, Tử Du cũng vì Dương lang mà vui vẻ."

Đường Diễm Diễm mím chặt môi, trợn mắt nhìn Tử Du hồi mâu, đột hiên gật gật đầu, tức guận toàn phần đột nhiên khuôn mặt tươi cười lộ ra sự quyến rũ, yêu kiều nói: "Được, Đường Diễm Diễm ta vốn không chịu thua, ngươi càng chọ tức ta, ta càng cứ không buông tay! Ngươi không nên đắc ý quá sớm, thế giới này không có con mèo nào không đi ăn trộm

ngươi cứ ở đó mà giữ hắn, nếu không sẽ có ngày ta đánh cắp hắn, ngươi đến khóc..cũng không kịp đâu."

Chiết Tử Du thản nhiên nói: "Được thôi, như vậy thì xem thủ đoạn của nàng thế nào, Dương gia ra cửa lớn lúc nào cũng mở rộng đón nàng."

"Chiết cô nương, hiện tại thì luôn miệng lấy Dương phu nhân mà ở, e rằng nói trước quá sớm, ngươi nói ta Hồng Phất Nữ. Được ta cứ làm Trương Xuất Trần."

Trương Xuất Trần chính là Hồng Phất Nữ, sau khi gả về cho Lý Tĩnh làm vợ đổi tên thành như vậy.Đường Diễm Diễm nói như vậy ý tứ trong lòng cũng rõ ràng.

Chiết Tử Du cũng không chút lép vế, dựng lông mày nói: "Bổn cô nương xin rửa mắt chờ đợi"

"Chúng ta cứ đợi đấy mà xem" Đường Diễm Diễm phất tay áo một cái, xoay người bước đi.

Chiết Tử Du uyển chuyển xoay người, dùng thanh âm ôn hòa khẽ thở dài nói: "Ôi, Còn nhiều khách phải tiếp đãi thế kia, Dương Hạo ca ca lại vừa uống nhiều quá rồi, đêm nay về người ta phải nhớ kỹ làm một bát canh tỉnh rượu bổ dưỡng mới được. Để tránh giống lần trước làm loạn……."

Tiếng gọi Hạo ca ca thật đi vào lòng người, vừa ngọt vừa say, lại cùng với nội dung rất mập mờ, tiếng nói không cao không thấp, vừa đủ khiến Đường Diễm Diễm nghe thấy rõ. Đường đại cô nương luôn miêng tâm niệm: "Không được tức không được tức. Đừng để cho ả ta đắc ý, nhưng trong trái tim thiếu nữ lại giống như ngâm trong bình dấm chua, luồng khí chua xộc lên, hai đôi mắt to đẫm lệ."

Tiệc rượu đã tàn, tiễn khách về hết, Dương Hạo bước lên xe, dựa người về phía sau, liền thấy Chiết Tử Du vừa mới trong Tiểu phàn lầu luôn đứng bên cạnh hắn đưa tiễn khách khứa, yểu điệu e thẹn, ngoan ngoãn vui vẻ cười nói nay lại khuôn mặt đằng đằng sát khí ngồi xuống đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái.

Cô nương này, xem ra còn đang tức giận vì chuyện của Đường Diễm Diễm. Cũng khó lòng trách nàng, trong tiệc vẫn lo lắng đến bộ mặt của bản thân, luôn luôn nhẫn nhịn đến tận bây giờ mới bực bội ra.

Dương Hạo xoa xoa tay cười khan nói: "Tử Du"

"………."

"Ôi, uống nhiều quá rồi đầu có chút choáng váng."

Chiết Tử Du vẫn không thèm để ý hắn, khuôn mặt lạnh lùng trắng như tuyết và xinh đẹp, hai tay chắp lại, mắt không chớp.

Dương Hạo lầm bầm tự mình thầm trách lại nói: " Kiếm của Mã Ngu Hầu quả thật là tốt, không biết Phủ cốc có nơi nào làm đao kiếm nổi tiếng, ngày mai ta cũng nên đi mua một thanh kiếm để đeo, nàng có đi cùng ta được không?"

Chiết Tử Du Lẳng lặng như không nghe thấy, mí mắt cũng không chớp.

Dương Hạo trùng mặt xuống, thở ngắn than dài nói: "Ôi trời! Một yến tiệc đang vui vẻ như thế lại bị Lý Kế Quân phá rối, những người muốn gặp không gặp được, việc muốn làm cũng không làm được, thế này thì còn gì là tốt đẹp."

Chiết Tử Du bĩu môi, tức giận nói: "Hừ, làm sao có thể như thế, người muốn gặp nhất không phải đã gặp rồi sao?"

Dương Hạo được thể liền nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng trong tay, cười nói: "Hả, may mà có nàng nhắc nhở, tối nay nếu không đến bữa tiệc này, ta làm sao có thể gặp được nàng ở trên đường, có thể gặp được nàng so với cái gì cũng đáng, những chuyện bên lề không làm thì không làm nữa."

Chiết Tử Du bật cười, lại vội vàng nghiêm mặt lại, nhất định xua tay nói: "Thôi thôi thôi. Đừng có làm bộ mặt tươi cười với ta, không muốn để ý đến chàng." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Dương Hạo không buông tay, vẫn cười nói: "Sao thế, còn đang ghen à?"

Chiết Tử Du sắc mặt hơi hồng, nói: "Người ta ghen gì đâu?

Nhìn thấy Dương Hạo ánh mắt sáng quắc, ôn hòa và vui vẻ, Chiết Tử Du càng nóng mặt, nàng không chịu được tự nhiên giãy nảy lên, nói tránh đi: "Chàng…….Từ khi nào học được kiếm pháp kì diệu đến vậy, ta còn không biết được chàng có võ công như vậy. Nếu đã nắm chắc phần thắng lúc đó tại sao không cược với hắn. Nếu không, con ngựa Hãn Huyết Bảo Mã bây giờ đã thuộc về chàng rồi."

"Kì thật ra không nắm chắc sẽ thắng hắn." Dương Hạo thu bộ mặt tươi cười, nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, thành thật nói: "Thực ra cho dù ta có nắm chắc mười phần thắng hắn, ta cũng sẽ không dùng nàng để đánh cược. Một người phụ nữa đem cả cuộc đời trao gửi đi, là cần có người đến yêu thương ta cực kì ghét loại người đem phụ nữ ra làm vật buôn bán trao đổi, ta đáp ứng thì sẽ có lỗi với nàng."

Chiết Tử Du nghe thấy trong lòng ấm lên, quay về phía hắn liếc một cái, đột nhiên cúi đầu nhẹ nhàng, đột nhiên áp sát hôn thật nhanh lên má hắn, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Dương tri phủ, bảo vệ cho hoa."

"Hôm nay chàng thật là biết ăn nói. Vì tâm ý này của chàng chuyện với Đường cô nương… người ta…….người ta không giận huynh nữa………"

Dương Hạo như vừa trút được một tảng đá lớn đè nặng, Chiết Tử Du thật là dịu dàng đáng yêu, thấu hiểu lòng người, khiến hắn cảm giác vui vẻ thân thiết càng sâu sắc. Hắn xoa xoa má, cảm giác ấm áp thơm mát của nụ hôn nhẹ vẫn còn lưu luyến, liền giả bộ Trư ca ca, lưu luyến nuối tiếc nói:"

"Chỉ hôn một chút vậy sao?"

Chiết Tử Du đỏ mặt, mở to đôi mắt nhìn hắn, ngập ngừng nói: "Nếu không…….. Nếu không còn muốn thế nào?" Vừa nói, đã lặng lẽ xê dịch về phía bên kia xe, cứ như sợ hắn sẽ động thủ.

Dương Hạo cười nói: "Như vậy cũng phải hôn chính diện và lâu lâu một chút thì mới tính guống như tối hôm trước." Nói rồi tru môi lên.

Chiết Tử Du e thẹn nói: "Ta chẳng thèm, cả người toàn mùi rượu."

Nàng dùng bàn tay nhỏ cản Dương Hạo, vừa như đẩy ra, bộ dạng e thẹn xinh đẹp như chọc vào sự hứng khởi của Dương Hạo. Nhưng đang đợi hắn áp sát vào bỗng Chiết tử Du nhớ lại chuyện gì, đột nhiên đẩy mạnh hắn một cái, trừng mắt sẵng giọng hỏi: "Chàng ở miếu Quảng nguyên phổ tể quả thật là nhìn thấy hết thân thể nàng ta rồi?"

Dương Hạo bất ngờ bị đẩy ra, ngượng ngùng nói: "Kì thật.....cũng chút ít, ta chỉ.....chỉ nhìn thấy sau lưng thôi."

Chiết Tử Du mở to hai mắt, không buông tha truy hỏi: "Toàn thân? Hay là chỉ có sau lưng?"

"Lưng….Sau lưng…..Toàn thân"

Chiết Tử Du cắn chặt môi, hai gò má như đỏ ửng lên, hai mắt long lên trừng mắt: "

"Có đẹp không?"

Dương Hạo vội lắc đầu: "Không không. Kì thực…….. cũng không có gì…..Nàng nghĩ xem, sương mù dày đặc, có thể nhìn rõ cái gì chứ."

Ừ? Chiết Tử Du hai mắt mở to đảo một vòng tròn, một bàn tay véo vào đùi hắn, hai ngón tay ngọc ngà như muốn tra khảo.

Dương Hạo vội vàng gật đầu: "Đẹp."

Đáp án muốn biết bản thân đã biết, Chiết Tử Du trái lại muốn ghen tuông một lần, nàng ngồi thẳng thân, ưỡn ngực hừ nhẹ nói: "So với ta thì sao?

Dương Hạo thăm dò ý tứ hai mắt nàng, cười có chút gian tà: "Cái này…. Ta cũng chưa nhìn thấy của nàng. Làm sao mà so sánh……"

Chiết Tử Du nhẹ nhàng đánh hắn một cái, kiêu ngạo nói: "Chàng đừng mơ tưởng, ta không mắc lừa đâu…."

Nàng quay người vén tấm rèm cửa nhìn ra phía ngoài, quay đầu nói: "Xe đi về phía trước thì dừng lại một chút. Ta muốn xuống xe."

Dương Hạo vội vàng nói: "Trời đã tối như vậy rồi, để ta đưa nàng về, nàng muốn đi đâu, ta cũng đang tiện đường"

Chiết Tử Du lưỡng lự hồi lâu, gật đầu nói: "Vậy… cứ qua sông trước đã, nhà ta không ở nơi này. Bây giờ ta ở tại Bách Hoa Ổ của bắc thành, ở chỗ cửu thúc."

Qua cầu lớn, hướng về trước không xa là một thành lũy to lớn lấy những hòn đá lớn dựng lên lấy kì sơn mà xây, cửa thành có các giáp sĩ đứng bảo vệ, bắc thành còn có tên khác là Bách Hoa Ổ. Kì thực ngoài người Chiết thị chỉ có các giáp sĩ đứng canh, gia nô nô tỳ trong nhà đêm tối mới có thể ngủ ở bên trong. Còn lại người không có lệnh bài đặc thù đến cửa thành cũng không được bước vào.

Xe ngựa vừa dừng lại, Chiết Tử Du nhìn hắn một cái, hài hước nói: " Ta xuống xe đây, chàng……chàng nhớ sau khi trở về phải uống chút canh giải rượu, đã làm quan rồi, tiếp khách uống rượu là không thể tránh khỏi, nếu không sẽ phá hủy sức khỏe của mình."

Dương Hạo ừ một tiếng, đột nhiên cười nói: "Có vị cô nương nói tối nay là vợ của ta vì ta mà tự ta làm một bát canh giải rượu mà, ta đã chờ đợi lâu quá rồi, ai ngờ cuối cùng lại là mừng hụt."

Chiết Tử Du "a" một tiếng, che miệng nói: "Sao…Sao chàng lại nghe được."

Trong khoảnh khắc, ngón tay nàng nõn nà như tuyết lộ ra, liền vội vàng kéo áo lại.

Dương Hạo nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ của nàng, nhìn khuôn mặt e thẹn ửng hồng, hiền hòa nói: "Tử Du, lúc nào nàng mới có thể tự tay nấu canh giải rượu cho ta ăn?"

Chiết Tử Du nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay hắn, ánh mắt long lanh, nhẹ giọng nói: "Chuyện của ta với chàng, ta vẫn chưa nói với phụ huynh. Hơn nữa, Lô lĩnh châu mới xây dựng, nhiều việc còn vướng bận, lần này Lý Kế Quân đùng đùng tức giận mà đi chỉ sợ cũng sẽ bất lợi với chàng, chàng làm sao có thể còn tâm trí nghĩ đến tình nhi nữ. Chuyện của chúng ta để sau tốt hơn. Đã là của chàng, tất cả là của chàng, chàng còn sợ ta bị người ta cướp đi không bằng?"

"ừ" Dương Hạo nặng nề gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Không sợ. Nếu nàng thật sự bị người khác cướp đi, ta sẽ đem kiếm đi cướp nàng về, thần ngăn giết thần mà phật ngăn thì giết phật."

Chiết Tử Du nghe được trong lòng nhộn nhạo khó tả, nhưng lại nhăn mặt nhăn mũi gắt giọng: "Tốt nhất là lo cho thân chàng trước. Ai bảo chàng không biết kiểm điểm, toàn đi trêu chọc vào cọp cái. Người ta Đường cô nương không chịu từ bỏ ý định đâu, ta lại sợ chàng bị nàng ta…….

Hừ hừ……"

Dương Hạo nhấc tay lên: "Ta thề, vì Tử Du giữ thân như ngọc……."

"Thôi đi chàng." Chiết Tử Du mỉm cười, nhẹ nhàng đánh hắn: "Nam nhân các chàng lời thề ra, có lúc nào nghe mà không vui vẻ nhưng rồi cũng thế thôi, ai mà cho là thật thì chỉ thêm phiền lòng. Chàng muốn vì ta mà giữ thân trong sạch, người ta cũng biết hết rồi."

Nàng giả bộ buồn rầu, vén tấm rèm kiệu lên rồi bước ra ngoài, Dương Hạo cười nhìn bóng dáng kiêu sa của nàng vẫn còn chưa vào đến cửa thành đến lúc khuất bóng mới dặn dò phu xe quay lại, trở về Nam thành.

Xe ngựa đi qua cầu lớn, Dương Hạo dựa vào ghế sau,khuôn mặt cười thoải mái dần dần biến mất, thần thái cũng trở nên trầm mặc. Hôm nay cùng với Lý Kế Quân kết oán, đã ép bản thân đối đầu với Hạ châu trước, thật khó nói Lý Kế Quân tức giận bỏ đi, liệu sẽ là bất lợi đối với Lô Lĩnh châu.

Nếu muốn dựa quân sự ủng hộ lấy lợi ích kinh tế để đổi lấy phủ châu, xem ra phải bỏ ra e rằng còn vượt qua cả sự dự liệu của mình. Trừ phi, bản thân có thể đủ sức lớn mạnh tự mình bảo vệ bản thân, như vật mới có thể thắng được sự tôn trọng của đối thủ hợp tác.

Nhưng, không phát triển vũ lực, lại là cơ sở để bản thân mưu cầu thừa nhận và ủng hộ của phủ châu, phủ châu sẽ dễ dàng cho phép ra phát triển vũ lực sao?

Dương Hạo trên đường đi về trầm tư duy nghĩ, chưa từng chú ý tới trước mặt một chiếc xe ngựa đang đâm thẳng mà tới, người trên xe ngựa đó đều đã nhìn thấy hắn, lập tức liền thu thân lại, tránh xuống bên dưới bóng của chiếc xe, chỉ dùng hai con mắt âm thầm nhìn chăm chú hắn. Đợi hai chiếc xe đi giao nhau,

Người ngồi bên phải trên xe ngựa đột nhiên chui vào thùng xe, lớn tiếng nói: "Cửu gia, ngài thấy không, người vừa rồi……..

Người trong xe cũng lạnh lùng cười, trầm giọng nói: "Đương nhiên thấy."

"Cửu gia, hôm nay hắn đã là mệnh quan triều đình, ngài nói…..hắn liệu có làm gì bất lợi với chúng ta?"

Người trong xe hắc hắc cười nói: "Lô lĩnh châu quan phủ. Có thể quản được việc ở phủ Khai Phong sao? Cửu gia cần chính là con đường của Đường gia, Đường gia quan tâm cuãng là đại nhân vật của phủ Khai Phong.Dương Hạo cầm dép cho người ta còn không xứng, ngươi sợ cái gì chứ."

Hắn hướng về chỗ ngồi dựa lưng, lạnh lùng dặn dò: "Sáng sớm ngày mai, chúng ta quay về Bá châu."

Bắt đầu thu dọn gia sản, bán hết ruộng đất, trước khi tuyết mùa động năm nay rơi, phải chuyển hết đến phủ Khai Phong, Dương Hạo ở Lô lĩnh châu có như gió như mưa, cũng không can dự gì đến chúng ta."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio