Lý Quang Nghiễm dẫn một đoàn người chạy như điên, một đội ngũ hai trăm người chạy nhanh như chớp, chạy không ngừng nghỉ, cánh đồng bát ngát, núi non trùng điệp, chúng đều vội vàng phi lướt qua mỗi nơi.
Bộ hạ của Lý Quang Nghiễm, kỹ thuật cưỡi ngựa của mỗi người vô cùng xuất sắc, tuấn mã phóng như điên, tiếng "Lọc cọc" phát ra liên hồi, dù có chạy nhưng cũng phải giữ sức cho ngựa. Đằng này bọn chúng lại chạy hai ngày hai đêm, và chỉ dừng lại nghỉ có bốn lần, mỗi lần một canh giờ, tất cả mọi người đều đã kiệt sức, tất cả chiến mã đều thở phì phò vì mệt. Là người hay ngựa, chúng đều bị kiệt sức.
Lý Quang Nghiễm lúc này không rảnh hơi mà bận tâm đến binh sĩ và lũ ngựa, sẽ ở các thủ lĩnh bộ lạc Hoành Sơn mang đến bao nhiêu sự ngờ vực và gây rối, nên hắn chỉ muốn cố gắng trở về Ngân Châu thật nhanh, ổn định lại Ngân Châu.
"Người Thổ Phiên xuất binh, vòng qua Ngân Châu, tấn công các trạm dịch phía sau rồi".
Lúc Lý Quang Nghiễm nhận được tin cấp báo này, hắn thấy như một tai họa đột ngột ập tới. Hắn chuẩn bị rất tốt mọi thứ xung quanh Ngân Châu rồi, nhưng hắn không thể tin người bắc Thổ Phiên lại dám tấn công Ngân Châu, trong sự suy đoán của hắn, người Thổ Phiên giống như người Khiết Đan mà thôi, cũng chỉ nhân cơ hội mà cướp bóc một chút gì đó bên ngoài trại thôi, nhưng không hiểu từ khi nào bọn chúng lại có dũng khí như vậy?"
Với sự hùng mạnh của ba phương Hồi Hất, Khiết Đan và Ngân Châu, sự tồn tại của bắc Thổ Phiên cũng ngày càng bị thu nhỏ lại, theo như tình hình hiện nay, trong khoảng thời gian mười năm, hai mươi năm, bắc Thổ Phiên sẽ bị ba thế lực xóa bỏ, từ nay về sau sẽ không còn vết tích gì nữa, không ai biết đến, nhưng bọn chúng vẫn cố gắng ăn được cả ngã về không, ngang nhiên xuất binh tấn công Ngân Châu.
Điều xỉ vả chính là, Lý Quang Nghiễm tập trung trọng binh tới bắc Ngân Châu, mà người Thổ Phiên lại xuất ra đội quân tinh nhuệ, đánh lén các trạm dịch phía nam Ngân Châu. Các tòa quân trấn phía nam Ngân Châu d đã rất nhiều năm chưa đánh chiến, cho dù là quan tướng vẫn là binh tốt, song lại bị buông lỏng. Điều càng nguy hiểm hơn là đội ngũ bảo vệ nam Ngân Châu cũng không có nhiều, mỗi tòa quân dịch chỉ có hơn hai nghìn binh đóng, trước khi hắn rời khỏi Ngân Châu, thì lại điều một nửa số người ngựa đi các trấn, giờ mỗi tòa quân trấn binh sĩ không đến nghìn người, trong đó còn có rất nhiều người già ốm yếu, một khi thành bị phá, hỏi rằng có bao nhiêu sức mà chiến đấu nữa.
Người Thổ Phiên thế như chẻ tre, đánh chiếm bất ngờ liên tiếp các tòa quân dịch, xông thẳng đến tấn công tòa quân dịch thứ sáu Hồi Mã Lĩnh, thì tín hiệu chiến tranh mới được truyền ra. Cũng may, quyền lực của Ngân Châu vẫn nằm trong tay hắn, huynh đệ của hắn ở vị trí sau chức phòng ngự sử Ngân Châu của hắn, đã bị mất quyền lực, các tướng trong quân cũng không bị ảnh hưởng là bao. Song quay về điều động quân mã của các trấn phương bắc, thì lại khiến Lý Quang Nghiễm cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Hắn nghĩ, người Thổ Phiên thấy hắn hỏa lực tập trung vào phía bắc, liền nhân cơ hội đó phái binh xâm nhập vào trung tâm của Ngân Châu, đập phá doanh trại, ngay cả những tòa quân dịch, hậu phương của Ngân Châu cũng đều đã trở thành cảnh tượng hỗn loạn, khiến cho binh lực của hắn thiệt hại lớn nhất từ trước tới nay, mà chủ lực của người Thổ Phiên vẫn là phương bắc, cũng chỉ có thể ở phương bắc, muốn thừa dịp các quân trở về phát động tổng tiến công.
Nhưng mà hắn lại đang ở Ngân Châu, các tướng khác lại chưa có quyền lực tự tiện thay đổi vị trí quân sự của hắn, tín hiệu chiến tranh sau khi được truyền tới, tướng ở lại trấn thủ Vị Tài Lãng La chỉ xuất ra năm nghìn kỵ binh viện trợ từ thành Ngân Châu, người Thổ Phiên liền bỏ qua tòa quân dịch thứ sáu vừa chiếm được, thậm chí đến lương thảo quân nhu cũng không kịp thiêu đốt, liền chạy trốn về hướng tây, hiển nhiên là muốn trốn khỏi chủ lực của hắn trở về lãnh địa người Thổ Phiên của hắn.
Tin này theo Lý Quang Nghiễm phân tích: người Thổ Phiên di chuyển người ngựa về hướng nam, đây là điệu hổ ly sơn, người Thổ Phiên không thể di chuyển mấy vạn đại quân về phía nam Ngân Châu được, không những mấy vạn đại quân qua lại, bọn chúng làm sao có thể che dấu tiếng động được, làm như vậy sẽ bị Ngân Châu cắt đứt đường lui và bị sa vào nguy hiểm, bọn chúng chủ động vẫn đang tấn công về phía bắc.
Con ngựa của Lý Quang Nghiễm là một con ngựa đẹp và khỏe, nó có thân mình cao lớn, bốn chân dài, mặc dù hai ngày hai đêm chạy ròng rã, nó đã rất mệt, nhưng chỉ cần giật cương ngựa, nó vẫn chạy không biết mệt mỏi.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý Quang Nghiễm rất giỏi, hơn nữa lại có một con ngựa tốt, nhưng chạy một thời gian dài trên đường, chân nó bủn rủn, giờ sợ rằng không chạy nổi mấy bước nữa, máu rỉ ra từ chân ngựa. Nhưng hắn vẫn không tiếc thương con ngựa, càng thúc ngựa phi như bay.
Tin hắn được biết, chỉ có mấy tin vừa nãy, hai ngày lại trôi qua, hai ngày này lại xảy ra chuyện gì nữa vậy, hắn hoàn toàn không biết. Vị Tài Lãng La liệu có trúng kế hay không, liệu có điều động trọng binh từ tuyến bắc nam phản không? Những kỵ binh người Thổ Phiên vẫn chưa dừng lại, bọn chúng có tạo thành nỗi họa lớn không đây?
Tất cả những cái này, Lý Quang Nghiễm đã hoàn toàn không biết chuyện, sự lo lắng của hắn khó mà nói trước, hắn giờ chỉ muốn ngay lập tức trở về Ngân Châu, ngồi tại chính mảnh đất Ngân Châu của mình, khiến cho con ngựa mà hắn yêu thương kiệt sức.
"Ta sẽ dùng tất cả máu của người bắc Thổ Phiên đến cảnh cáo tất cả những quân địch dám cả gan xúc phạm đến Ngân Châu".
Lý Quang Nghiễm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, vung roi quất mạnh vào ngựa. Giữa ban ngày mà có thể tiến vào chính địa bàn của mình, Lý Quang Nghiễm liếm môi khô rát của mình, rồi lại quất mạnh roi vào hông ngựa.
Phía trước xuất hiện một mảnh đất mấp mô, cỏ cây tươi tốt, có những bụi cỏ rậm rạp và những thân cây thưa thớt. Có vài túp chiên bao trắng như tuyết mọc trên thảo nguyên, còn có hai đàn dê trắng, mây trôi lững lờ trên bầu trời.
Xem ra, đây là địa điểm sinh sống của một bộ lạc nhỏ. Môi trường như vậy, thích hợp cho một bộ lạc nhỏ ở. Lý Quang Nghiễm nhìn thấy một người chăn dê cưỡi ngựa, ánh mắt tò mò nhìn về phía bọn chúng. Trước chiên bao gần với bên đường, có hai người con gái người thảo nguyên mặc áo bào da đang vắt sữa ngựa.
Quay đầu lại nhìn đứa con trai, Tiểu Thạch Đầu đang trên ngựa, theo sát hắn. Cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, hai ngày hai đêm rong ruổi trên lưng ngựa nên đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng nó vẫn cố bám chặt trên lưng ngựa, nhưng hai mắt của nó đã híp lại, ngủ gật trên lưng ngựa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tràn ngập mệt mỏi, mất đi hoàn toàn sự tinh nhanh vốn có.
Lý Quang Nghiễm trìu mến nhìn hắn nghĩ:
"Đứa trẻ này, thật là mệt lắm rồi. Nhưng đưa nó mang theo bên mình cũng không sai, ngôi nhà Ngân Châu này, không dễ cáng đáng, đôi cánh của con chim ưng nhỏ, không dễ dàng để người khác rèn luyện nó, còn nếu không thì nó vĩnh viễn cũng không thể bay lượn bằng chính đôi cánh của mình lên tận trời xanh.
"Thạch Đầu… Thạch Đầu, tỉnh lại đi".
"Cha?"
Lý Kế Thiên thông minh, quắt mắt nhìn.
Lý Quang Nghiễm nở nụ cười, đi chậm lại ôn nhu nói:
"Phía trước có một bộ lạc, đi, qua đó xin một chút gì đó ăn rồi lại lên đường".
Lý Quang Nghiễm ra lệnh, những kỵ sĩ đi đầu giục ngựa chạy về phía trước, chúng lượn vài vòng quanh đó rồi trở lại báo cáo, tiểu bộ lạc này là bộ lạc Mã Tề Thị, trong các chiên bao đều có người sống, song đa phần là người già và trẻ nhỏ, những thanh niên thì đã đi chăn thả, cắt cỏ. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lý Quang Nghiễm nhìn quanh tứ phía, phất tay nói:
"Nơi Ban ngày đuổi theo chúng ta, bảo người ta xuống ngựa ăn cơm nghỉ ngơi, sau thời gian ba tuần hương, chúng ta lại lên đường".
Những kỵ sĩ phụ trách việc cảnh giới đãn tản ta tứ phía, đứng ở chỗ cao nhìn xung quanh. Những người khác thì xuống ngựa, đi lảo đảo trên đường, có người vừa xuống ngựa thì ngồi bệt luôn xuống đất, rồi lại cố gắng đứng lên.
Bên đường, một người chăn nuôi đang múc nước ở giếng, bên cạnh giếng có một cái máng nước, nước được múc lên thì đổ vào cái máng đấy, có rất nhiều dê đang đứng hai bên máng uống nước.
Nhìn thấy kỵ binh mang vũ khí, hắn dừng lại, khiếp sợ buông thùng nước trên tay, nhìn bọn chúng, thấy có người nhìn về phía hắn, hắn nở nụ cười.
Tên này râu ria rậm rạp, khuôn mặt ngăm đen, vết nhăn lộ trên khuôn mặt phong sương, người mặc một bộ trường bào của thảo nguyên, áo choàng rách tả tơi, giống như những miếng da dê vụn được ghép thành, người thảo nguyên cuộc sống gian khổ khi đi ngủ thì cởi áo bào đó ra, một nửa làm chăn, một nửa làm đệm, cho nên áo bào của hắn mặt sau đen nhánh, bóng nhẫy, chân hắn đi một đôi giày bằng da bò nhiều lớp, đầu dày giống như váng sữa lông trắng, trắng bóng, ngón chân đen xì xì lộ ra khỏi đôi giày.
Đây là một người chăn nuôi thường gặp trên thảo nguyên, không phải nghi ngờ gì nữa, bộ lạc này cũng không có gì là khả nghi, mặc dù vậy, Lý Quang Nghiễm vẫn bố trí quân canh gác, sau khi những chiến sĩ xuống ngựa nghỉ ngơi, cũng không bổ nhào vào trong chiên bao đòi đồ ăn và bơ trà, rượu sữa ngựa, bọn chúng ngồi yên trên đất, ăn lương khô và thịt khô của mình.
Nhưng trên đường đi lúc nãy, con đường hơn trăm dặm không qua sông, nước trong túi đều uống hết sạch, có một vài tên cầu xin sự đồng ý của Lý Quang Nghiễm, Lý Quang Nghiễm thấy những con dê đang uống nước trong máng, liền gật đầu. Các binh sĩ lập tức đứng dậy, chạy đến chỗ những con dê đang uống nước, chúng cầm lấy cái gầu múc nước lên uống, rồi đổ đầy vào túi nước của mình, rồi lại đổ nước ra máng cho những con ngựa uống.
Lý Kế Thiên cũng cầm lấy túi nước đi về phía cái giếng, do một thời gian dài ngồi trên lưng ngựa, đôi chân đã đỏ tấy, nó bước đi tập tễnh, lê từng bước một, rồi lảo đảo suýt trượt chân, một tên cao lớn đứng bên cạnh đỡ lấy hắn.
Lý Kế Thiên nhìn lại kêu: "Cha".
Lý Quang Nghiễm mỉm cười: "Mệt lắm sao?"
Lý Kế Thiên nói: "Con có thể tự đi, người khác chịu được, con cũng chịu được".
Lý Quang Nghiễm xoa đầu đứa con, cười ha ha nói: "Bên đó có sữa ngựa tươi, sao?"
Lý Kế Thiên lớn tiếng nói: "Phụ thân có lệnh, trong thời gian hành quân, không được mang những lương thực không phải của mình đi, người nào vi phạm, trảm! Ta là con của phụ thân, cũng là binh lính của phụ thân, đều phải tuân lệnh!"
Lý Quang Nghiễm cười ha ha:
"Đây mới là con trai của Lý Quang Nghiễm ta, ha ha, lại đây con".
Hắn kéo tay Lý Kế Thiên, kéo nó đến chỗ hai người đang vắt sữa dê, đúng lúc đó hiếu kì nhìn bọn họ thương lượng. Hai người phụ nữ đó một già một trẻ, diện mạo trông rất giống nhau, người già khuôn mặt đã có nếp nhăn, người trẻ thì khuôn mặt bầu bĩnh, hai má ửng hồng khỏe mạnh.
Lý Quang Nghiễm vừa nhấc chân đá vào thùng sữa ngựa, lớn tiếng nói: "Vắt ít sữa mới cho chúng ta".
Hắn ngạo nghễ nói, rồi chỉ trỏ tay vào vú ngựa, người phụ nữ già lòng trĩu nặng, nhưng rồi mắt cũng sáng lên, vội vàng nhe mấy cái răng ra, rồi tươi cười lộ ra trên khuôn mặt bà. Họ liền đồng ý, ôm lấy cái ống, cầm lấy vú ngựa vắt vào đó, rồi đưa sữa ngựa vắt được cho hai cha con hắn.
Sữa ngựa tươi mới, ấm nóng đưa đến trước mặt Lý Quang Nghiễm, Lý Quang Nghiễm đón lấy, nói nhỏ nhẹ với đứa con:
"Uống đi con".
Nhân lúc này, hắn hỏi người đàn bà già tình hình gần Ngân Châu, bà già đó ngơ ngác, không hay biết xảy ra chuyện gì, song hôm qua có kỵ binh Ngân Châu đi càn quét qua nơi này, rồi lỗ mãng đối với vị khách từ phương xa đến báo thù cho Ngân Châu, chúng đánh người lung tung, còn từ chỗ chiên bao của họ lấy đi vài thứ, rồi nói lung tung gì đó một hồi lâu.
Theo sự phán đoán của Lý Quang Nghiễm, tình hình này hẳn đã bị khống chế, sau thất bại của người Thổ Phiên đánh lén quay về núi đã thừa dịp Ngân Châu không kịp phản ứng chạy về Thổ Phiên, Ngân Châu dựa vào sự hỗn loạn của các trạm dịch phía nam đã bị khống chế. Người phụ nữ già lải nhải oán hận, Lý Quang Nghiễm cười thầm trong lòng, tiện tay giả lại hai ống sữa đã uống cho bà ta, người đàn bà đó vui vẻ trở lại, rồi đi về trại cầm ra bơ trà nóng hổi đến, Lý Quang Nghiễm lại nhận lấy.
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ, Lý Quang Nghiễm đã khôi phục lại thể lực của mình, hắn đã có tinh thần để tiếp tục lên ngựa, hắn lớn tiếng nói: "Các dũng sĩ, còn có lộ trình nửa ngày nữa thì chúng ta sẽ đến địa bàn Ngân Châu, mọi người đều lấy lại tinh thần đi, nổi trống để lấy lại tinh thần đi, đợi đến khi về địa bàn của chúng ra rồi, ta sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi, ăn uống no say, tìm cho các ngươi những cô nương xinh đẹp. Giờ thì lên đường!"
Nói xong hắn quất roi vào ngựa phóng đi trước, bọn thị vệ lấy lại tinh thần, lên hết lưng ngựa, rồi phóng đi theo sau Lý Quang Nghiễm, phóng như bay về phía trước. Người phụ nữ xách thùng nước nhìn theo bóng dáng bọn chúng, rồi nhếch mép nở nụ cười cay nghiệt…
Hắn vẫy tay chào, vì có một đám kỵ binh gần hai trăm tên cầm đao đột nhiên đến chỗ chiêm bao đó làm họ sợ, khi thu dọn hành tranh, tháo dỡ lều trại. Có người ôm lấy cây cỏ, xách lồng gỗ, thả mấy con chim ra, mấy con chim bồ câu ấy được thả tự do, lập tức bay về những hướng khác nhau.
Càng chạy gần về nhà, Lý Quang Nghiễm càng vui mừng hơn, hắn giờ đã bất chấp, không thương tiếc gì con ngựa thân yêu của mình nữa, hắn quất roi phóng như bay, nhưng tốc độ của toàn đội ngũ càng ngày càng chậm, Lý Quang Nghiễm tức giận quay đầu nhìn lại thì thấy mặt mũi mấy tên binh sĩ đã tái xanh, trán toát mồ hôi lạnh, không khỏi ngạc nhiên nói:
"Sao vậy?"
Một tên ôm bụng, cố gắng nói: "Đại nhân, thuộc hạ…thuộc hạ thấy bụng đau âm ỉ…muốn đi ngoài…"
"Đại nhân, thuộc hạ…thấy buồn nôn, ngực đau lắm…oa…"
Lời của tên binh chưa dứt, thì đã ói mửa ngay trên lưng ngựa…
Lý Quang Nghiễm kinh hãi, hắn đi chậm lại, nhìn bọn thị vệ của mình, chỉ thấy chúng ôm bụng siêu vẹo trên lưng ngựa, sắc mặt rất khó coi, đau khổ chống đỡ lại cơn đau, lúc này hắn mới dừng ngựa lại hẳn, nhiều sĩ tốt đã không chịu nổi nữa, vội vàng nhảy xuống ngựa, lảo đảo đi trên đất bụi, cởi áo bào, ngồi xổm trên cỏ đi ngoài luôn tại đó…
"Thế này…thế này là thế nào?"
Lý Quang Nghiễm thấy tất cả các binh lính đều xuống ngựa, người ngồi xổm khắp nơi trên mặt đất, thậm chí có tên còn chưa kịp cởi bỏ áo choàng, trút bỏ sĩ diện, mặt biến sắc tái nhợt.
Những tên này cố chịu không đi ngoài, nhưng trong bụng lại sôi òng ọc, dù đã cố gắng chống đỡ, song vẫn không ăn thua, xuống khỏi ngựa rồi ngồi xổm không đứng dậy nổi, mặt tối xầm lại, tái nhợt, mồ hôi toát ra như tắm. Có mấy tên quá yếu, ngồi được một lúc không chịu được ngã lăn ra, đè lên những thứ mà mình mới thải ra.
"Trong nước có độc!"
Lý Quang Nghiễm cuối cùng đã hiểu ra, đây là độc gì vậy? Nhìn lũ binh sĩ, có vẻ như là ba đậu, cũng chỉ có thể dùng ba đậu mới có thể hòa với nước được, rắc nó xuống nước giếng thì toàn bộ nước giếng sẽ có độc, nhưng thuốc độc cũng không phải đơn giản như vậy, những thuốc độc khác dùng một bao hai bao rắc xuống giếng thì nước đó sẽ bị pha loãng, sẽ không có hiệu quả như vậy. Nhưng…nhưng nếu như là ba đậu, thì tại sao những người chăn nuôi kia lại cho những con dê uống nước đó mà không có vấn đề gì?
Lý Quang Nghiễm cẩn thận hồi tưởng lại rãnh nước ban nãy, rãnh nước đó không phải vừa mới đào, nước giếng cũng không phải là khi hắn tới mới đổ vào, khi hắn chạy đến thì vừa mới hạ độc sao? Sao có thể thế được, trên thảo nguyên khắp nơi đều là đường đi, quân địch sao có thể đoán trước được con đường mình đi? Sao lại có thể biết được thời gian mình đến đó được?
Lý Quang Nghiễm là con cháu của nhà có thế lực, các thân binh của hắn cũng đều là những con cháu quý tộc được chọn ra từ các tộc, kỵ binh tinh nhuệ bọn chúng không lạ gì với du mục ở thảo nguyên nữa, nhưng có rất nhiều người du mục thuộc cuộc sống ở tầng thấp nhất thì mới có kiến thức như vậy, còn bọn chúng chỉ hiểu biết một nửa.
Bọn họ biết cái thứ gọi là ba đậu, cũng biết nó có tác dụng gì, nhưng lại không biết mỗi loại động vật khác nhau sẽ có phản ứng với ba đậu khác nhau. Trong nước, ếch sẽ không có phản ứng gì với ba đậu, nhưng cá và tôm lại bị chết. Còn trên đất, chuột, vịt, ngỗng và dê sẽ không có phản ứng, nhưng bò, ngựa, con người uống phải sẽ không dừng lại ở đi ngoài, thậm chí còn tử vong.
"Đại nhân, chúng ta…chúng ta…bị trúng kế rồi".
Một tên ngồi xổm cố gắng nói những lời cuối cùng: "Đại nhân không trúng độc thì mau đi đi, mau đi đi…a a a…, bọn chúng sẽ có phục binh đấy".
Lý Quang Nghiễm thấy bộ hạ của mình nói vậy, gờ đã không còn có thể đứng dậy nổi nữa, nếu như giờ có một đội kỵ binh đánh tới, thì chỉ cần có mười hai mươi người, thì có thể dễ dàng mà giết hết số bộ hạ của hắn, nghĩ đến đây mặt hắn biến sắc, hắn nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng một người nào cả, Lý Quang Nghiễm quyết định nhanh, hét lớn:
"Thạch Đầu, chúng ta đi!"
Dứt lời, hắn nhìn đám thị vệ lần cuối rồi chạy theo hướng khác mà không phải về Ngân Châu nữa, thúc ngựa chạy nhanh về phía thảo nguyên, Lý Kế Thiên theo sát phía sau cha, bỏ lại bọn thị vệ đang ngồi xổm chờ chết. Rồi sau một lát, bọn chiến mã chân cũng bắt đầu bủn rủn, mùi hôi thối bốc ra.
Trên bầu trời một con chim ưng bay vòng quanh hai vòng, dường như cũng không chịu nổi mùi hôi thối kia, liền bay theo hướng mà hai cha con Lý Quang Nghiễm bỏ chạy.
"U…uu" tiếng kèn vàng lên, bọn thị vệ đau đầu chóng mặt ngước nhìn lên về phía âm thanh đó, chỉ thấy xa xa là một đoàn ngựa, có khoảng bốn mươi người, chúng thúc ngựa phi đến. Bọn ngựa phi đến quá gấp, năm sáu con thỏ béo thấy vậy liền chạy toán loạn, có con sợ quá chạy về phía trước, lúc thỏ không quan tâm đến mùi hôi thối bốc ra, chạy về phía đám thị vệ ngồi xổm trên mặt đất, trong số đó có con sợ hãi, đầu đâm vào mông một tên thị vệ, rồi lăn hai vòng trên mặt đất, người dính toàn phân là phân, rồi lại chạy tiếp. Lập tức có một lũ sói nhe răng múa vuốt lao đến, không biết chúng định ăn thịt thỏ hay ăn thịt người.
"Oan quá! Oan quá, chúng ta chết oan như thế này sao, chúng ta chết không nhắm mắt rồi!"
Chúng nhìn thấy một lũ sói đang tiến đến, lũ binh sĩ ngồi xổm trên mặt đất đang lo lắng, nhưng nỗi lo lắng ấy cũng chẳng đến với chúng được bao lâu, bụng chúng lại sôi òng ọc, cho ra những cục phân…
Điềm Tửu nằm trên sườn núi, hai chân bắt chéo chữ ngũ, tay cầm một quả hồng, quả hồng chín vỏ có màu đỏ đậm, nàng bóc bỏ vỏ và ăn, nước từ quả hồng chín đỏ chảy xuống tay miệng và tay nàng, miệng nàng lẩm bẩm những bài hát du mục không tên.
Đột nhiên, trên bầu trời bay đến một con chim nhạn, phát hiện ra tiếng kêu, rồi hạ cánh đậu trên mặt đất.
"Ồ?"
Điềm Tửu giật mình, kêu lên một tiếng, suýt nhảy dựng lên, bóc bỏ vỏ hồng ra, lau lau vào áo bào của mình, rồi nói:
"Bọn chúng quả nhiên đã trúng kế rồi, cá đã lọt lưới của chúng ta rồi, ha ha…"
Kha Trấn Ác không thể cam đoan là Lý Quang Nghiễm đã trúng kế, cũng không dám đảm bảo rằng con đường của chúng đi là hướng nào, tuy nói là có chim ưng đưa tin, nhưng muốn dấu con mắt của các bộ hạ Lý Quang Nghiễm, có nhiều thứ không thể vội vàng hoàn thành, cho nên mới bẫy bằng cái giếng của bộ lạc nhỏ đó, hắn ở gần mấy con đường mai phục.
Mà đây không phải là toàn bộ thủ đoạn của hắn, nếu như Lý Quang Nghiễm không trúng kế, thì những con đường phía trước còn có những bụi gai, bụi cỏ ấu, hắn sẽ đạp phải bẫy mai phục nào đó đang đợi hắn. Vì có chim ưng đưa tin, hắn mới nắm được những cái bẫy mà Lý Quang Nghiễm bị sập, hắn canh giữ trạm thu thuế, ở đó đã bố trí đến ngay cả một con thỏ cũng đừng có ý nghĩ chạy trốn, nhưng hắn cũng không ngờ tới, uy danh hiển hách của Lý Quang Nghiễm đã bị ngã khụy ở cửa thứ nhất.
Lý Quang Nghiễm không ngờ bản thân cũng có một ngày thảm hại thế này, vừa mới phóng đi ra chỗ đám thị vệ chưa được bao lâu, ngựa của hắn cũng bị tiêu chảy, quỳ xuống mặt đất không động đậy được. Ngựa của Lý Kế Thiên cũng không phải ngoại lệ, ngựa của hai cha con chạy băng băng đến vùng núi hoang vu không dễ truy đuổi. Đợi hắn chật vật xuyên qua lùm cây, áo bào gấm Tứ Xuyên với chất liệu tốt nhất đã bị rách tả tơi, thở hồng hộc chui ra, chưa kịp hoàn hồn thì thấy phía trước sườn núi đi đến mười mấy tên cầm cung nỏ, Lý Quang Nghiễm sợ hãi mồ hôi toát lạnh.
Điềm Tửu đứng ở sườn núi, hai tay chống nạnh, uy phong quát:
"Bắn tên!"
Lý Quang Nghiễm rút kiếm, vội kêu lên:
"Không cần bắn tên, bổn quan là Ngân Châu phòng ngự…"
Đúng lúc đó, Lý Kế Thiên cúi người bước về phía trước, giương cung lắp tên…
"Phập phập phập…" Lý Quang Nghiễm ngửa mặt ngã xuống đất, với khoảng cách gần như vậy mà bị cung bắn thì tên cắm xuyên qua cơ thể hắn, còn lại đuôi tên trên ngực hắn.
Hắn muốn nhìn đứa con, cố gắng quay đầu lại, nhưng hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời, trong mắt hắn chỉ có bầu trời xanh thẳm, màu xanh ấy khiến người ta hoa mắt. Mây trôi lơ lửng trên bầu trời, bỗng nhiên hắn nghe một tiếng "Bụp" nặng nề giáng vào đầu.
Rồi hắn thấy một tên cao to ăn mặc như thợ săn cầm tấm da dê che mất bầu trời của hắn, tên đàn ông đó nhìn hắn, sau đó giơ lên một cây mã sậy. Cây mã sậy ấy một đầu nhỏ, một đầu thô, trên bắp nặng trịch một thứ gì đó đỏ trắng mơ hồ.
"Đó là cái gì?"
Lý Quang Nghiễm mở to mắt, muốn nhìn thấy rõ một chút, nhưng bầu trời của hắn lúc này đã tối đen, mọi vật trong mắt hắn nhanh chóng từ mơ hồ, u ám trở nên đen tối. Sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng "Phốc"…
Mệnh lệnh mà Điềm Tửu nhận được là không để lại một tên nào sống sót, cho nên hắn sẽ không dám phản lại mệnh lệnh này. Nàng mới lười đi hỏi thân phận người này trốn đến đây, dù nếu có chết. Tâm tư của nàng tương đối đơn giản, nhưng người có tâm tư đơn giản thì hay thẳng tính, năng suất làm việc cũng nhanh hơn những người khác
Bốn vạn kỵ binh tinh nhuệ, bắc kháng Khiết Đan, tây cai quản Hồi Hất, đông thì làm chủ Ngân Châu trong vòng nhiều năm, tây bắc thì có Lý Quang Nghiễm một con chim kiêu hùng, chết ở một nơi không danh, không tin tức, ngay cả cách chết của các anh hùng cũng không như vậy.
Nhưng có ai quy định cái chết cần phải oanh liệt đâu. Lữ Bố ngủ ở ghế, bị hai thuộc hạ vô danh tiểu tốt trói lại, như vậy là tính mạng đã bị đi tong. Để đuổi theo "Kiện tướng lữ công", Tôn Kiên bị mai phục ở trong rừng, đến một mũi tên chí mạng cũng không biết là ai bắn.
Anh hùng hay không phải anh hùng cũng không hơn gì nhau. Cho dù là anh hùng hay là người thường, mạng sống đều yếu ớt.
Lý Quang Nghiễm đã chết, hắn không bao giờ vì Ngân Châu nữa, cơ nghiệp, quyền lợi, mọi nỗi lo lắng, mọi sự trầm tư đã tan biến.
Lý Kế Thiên đã chết, thế gian có rất nhiều người có cơ hội nổi tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cũng có kẻ cả đời sống vẫn chỉ là vô danh tiểu tốt. Dương Hạo mơ hồ nhớ đã bắt gặp cái tên Lý Kế Thiên này ở đâu đó, nhưng từ nay về sau, sẽ không còn một nhân vật nào như hắn nữa.
Dương Hạo vẫn còn sống, cho nên hắn nhất định phải tiếp tục làm việc. Công việc của Mộc Ân đảm nhiệm là tụ tập những nhân thủ của thảo nguyên Thổ Phiên, lấy thần hồn át thần tính, lệnh phát động tấn công đại quân Thổ Phiên và Ngân Châu, chiến tranh giữa người Thổ Phiên và binh Khương Ngân Châu đã nổ ra. Na Mộc Hãn được ra lệnh lập tức được chia thành từng tốp nhỏ, phân thành từng bộ lạc nhỏ và dân tị nạn, nhân lúc tập hợp các thủ lĩnh bộ lạc Dã Ly Thị phải đội quân trở về, phân công nhau thực hiện lệnh quay lại phía nam.
Giờ còn có cái gì? Cái gì cũng không có, việc Dương Hạo giờ cần làm là chờ đợi, hắn chờ đợi tin thành công hoặc là thất bại. Thổ Phiên và Ngân Châu đang đánh nhau, nếu việc ám sát Lý Quang Nghiễm thất bại, như vậy Thổ Phiên sẽ loạn mất. Nhưng tạm thời giải trừ nguy hiểm của Lô Lĩnh, nói tóm lại, quyền chủ động tạm thời thuộc về hắn.
Nhưng nếu như Lý Quang Nghiễm không chết, hắn có nhận ra tất cả những kế sách phía sau đó không? Một kết luận không chính xác khiến cho Dương Hạo không yên tâm chút nào. Dương Hạo lo lắng bất an, rồi hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân mình chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ, không như lúc hắn đơn thương độc mã đi cứu người ở Tử Ngọ Cốc, không như lúc hắn chỉ huy đoạn kiều ở Trục Lãng Xuyên, dù sao, sinh tử cũng sắp rõ ràng rồi, nhưng bây giờ, tất cả đều vẫn là một con số không, tất cả đều được quyết định bởi sự sống chết của Lý Quang Nghiễm, thật là gian nan…
Lý Quang Nghiễm nhận được tin, chạy như ngồi trên đống lửa, đến một câu cũng không nói. Thủ lĩnh các bộ lạc Hoành Sơn đều là người, có gì khác đâu, bọn họ không ôm oán hận lâu như vậy, hơn nữa chưa có được kết quả như mong muốn, tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ, đều phái người đi thăm dò khắp nơi, còn họ thì bình an trong lều trại, cứ như định định cư trường kỳ ở Dã Ly Thị vậy. Dương Hạo thì không có việc gì để làm, cả ngày ngồi ở trước trại, ngẩn ngơ ngửa cổ lên nhìn bầu trời, giống như một pho tượng đá, chỉ có khi chim bay đến, hắn mới tỉnh lại.
Đường đại cô nương lại không chú ý đến sự khác thường đó, trong tâm trí của nàng giờ là nỗi lo về sau của Dương Hạo được giải quyết rồi, còn nỗi lo của mình thì sắp đến rồi. Nghĩ đến "nỗi lo về sau" ấy, trái tim của nàng thổn thức không thôi, nàng rõ ràng biết rằng vẫn chưa gả cho người ta, nhưng nàng rất hiểu chuyện của trai gái, có biết được một chút kiến thức trong sách, điều đó khiến cho nàng sợ hãi chờ mong.
"Con gái thì phải rụt rè, cho dù cuộc đời này không lấy chồng, cũng không thể…cũng không thể dễ dàng mà đồng ý chàng được, nếu không sẽ bị chàng coi thường…"
Đường Diễm Diễm rất nghiêm túc với chính mình, nhưng mỗi tối lại theo bản năng đi tắm rửa sạch sẽ, tắm rửa cho cơ thể mình mùi thơm ngào ngạt rồi mới vào chăn, có trời mới biết nàng có phải là thực sự chờ đợi bức rèm trại của nàng nửa đêm được vén lên không, nghĩ đến việc khó quên ấy, vào cái đêm thảo nguyên lãng mạn đầy sức kích thích ấy…
Ai ngờ đâu, ai ngờ cái tên ngốc khó hiểu, phong tình ấy lại trở nên ngốc nghếch như vậy, không cần nói đến nửa đêm vén màn tiến vào, mà ngay cả ban ngày cũng không để ý tới mình, hắn cả ngày chỉ ngồi ngốc nghếch trước trại Diệp Chi Tuyền, nhìn lên không trung, nhìn chằm chằm vào con chim trên trời, nhìn…nhìn…nhìn…
Đêm thu đã khuya, Đường đại cô nương nằm một mình trong trại, đắp chăn nhung dê nửa kín nửa hở, lộ nửa cơ thể của nàng ra ngoài, bộ đồ ngủ ôm sát lấy cơ thể khiêu gợi của nàng, nàng đã đẹp nay càng thêm xin đẹp.
Ngực của nàng không bằng Mục tỷ tỷ, đây là chỗ mà nàng luôn mong ước có. Nhưng nàng lại không biết hai ngọn núi của mình tại sao lại cứng lên như vậy, nó hơi cong cong lên, giống như hai miếng lê thơm, khiến người ta nhìn thấy nước miếng phải chảy ròng ròng. Eo của nàng thon, bụng bằng phẳng, hai chân thon dài thẳng tắp, những phần da thịt lộ ra còn trơn tru hơn vải sa tanh, đúng là hoa tươi khiến người ta ngây ngất.
Trước trại là một ngọn đèn đang được thắp, nó tỏa ra mùi thơm sữa, Đường Diễm Diễm nhìn chằm chằm vào ánh nến ấy, không kìm lòng được lại nghĩ đến buổi sáng hôm đó trong hang động Dương Hạo muốn cùng nàng…muốn cùng nàng làm chuyện thân thiết, lòng nàng rạo rực, người hơi nóng hẳn lên.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới trại của nàng, làm cho ánh nến bập bùng, ý nghĩ kì quái của Đường đại cô nương bừng tỉnh, vội đắp lại chăn, khẽ cắn môi, oán trách mình:
"Xem xem, chim trong lồng còn có thể bay đi. Chàng không đến đánh đổ, bổn cô nương sẽ không chủ động, ta giờ phải ngủ đã, chàng nửa đêm canh ba mà lén lút mò đến, thì liệu chừng ta sẽ đá veo chàng ra ngoài, hừ!"
Ánh trăng chiếu sáng đêm tối, không gian yên ắng.
Chiết Tử Du đang ngồi dưới đèn, lấy chiếc khăn trắng lau nhẹ thanh bảo kiếm, kiếm dài ba thước, nó sáng long lanh như gương, soi rõ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Chiết Ngự Huân đẩy cửa đi vào.
"Ca…" Chiết Tử Du cũng không quay đầu lại, chỉ nói nhẹ.
"Ừ…" Chiết Ngự Huân khoanh tay đứng ở cửa, được một lát rồi mới từ từ tiến lại:
"Chưa ngủ sao?"
"Vâng, nhưng muội đang lau thanh kiếm này trước đã". Chiết Tử Du ngẩng đầu, cười nói.
"Ngày mai…sẽ lên đường rồi, nàng cần đi Lô Lĩnh một chuyến trước sao?"
"Vâng, chuyến đi lần này, ít nhất cũng mất nửa năm, muội muốn đi thăm chàng".
Yên lặng một chút, Chiết Ngự Huân nói:
"Chuyện gia tộc, vốn là do nam nhi chúng ta gánh vác. Tử Du, nàng không cần lo như vậy, nếu việc làm được thì mới làm, nếu không làm được thì…ca ca cũng không phải là một cái đầu bò ngu ngốc, sẽ không để mất cơ nghiệp này, sẽ làm cho nó phát triển lên.
"Muội biết".
Chiết Tử Du cười:
"Lần đi Khai Phong, muội có ngẫm lại, Đại Tống này, rốt cuộc là thế nào, nếu như Triệu Quan Gia quả nhiên là một cộng chủ của thiên hạ, như vậy cũng không phải là cái mà Chiết gia chúng ta có thể kháng cự. Song, thiên hạ còn chưa thống nhất, nếu chúng ta làm mất tổ tông cơ nghiệp, Triệu Quan Gia lại không phải là con rồng đích thực trị vì thiên hạ, như vậy nếu có thay đổi bất ngờ, đến Chiết gia chúng ta cũng khó mà giữ được".
Mắt nàng chớp chớp, tiếp tục nói:
"Lần này đi, ta muốn xem, Nam Đường, Nam Hán, Tiền Việt có phải có sức mạnh như vậy hay không. Triệu Quan Gia rốt cuộc là có ý gì với Chiết gia ta, tính toán gì? Chúng ta cần phải quyết đoán, nếu như có thể tiếp tục duy trì cơ nghiệp tổ tông, thì những người trong Chiết gia cũng đều có bổn phận duy trì nó, nếu không thì sẽ không thể làm được gì, cũng cần phải giữ gìn được những vinh hoa phú quý cho con cháu Chiết gia".
Chiết Ngự Huân ánh mắt chợt lóe lên nói:
"Đại hội Dương Hạo và những thủ lĩnh người Khương Hoành Sơn đã họp rồi, tính về thời gian, cũng là lúc nên trở về rồi. Song đại ca nghe nói cô nương Đường gia cũng ở gần bên hắn, giờ nàng lại đi Khai Phong, đi cũng mất khoảng thời gian nửa năm…nếu như nàng nói thân thế của mình cho Dương Hạo biết, nàng cũng không thể dấu hắn mãi được, một người cô nương bình thường, một khuê nữ con nhà giàu có, xét về sắc đẹp, ca lo rằng…"
"Chàng dám vậy sao? Thanh kiếm này, muội vốn là để tặng cho chàng".
Chiết Tử Du cầm thanh kiếm sáng loáng đưa ra cho Chiết Ngự Huân xem, vừa thấy ánh sáng của kiếm lóe lên, Chiết Ngự Huân vội lùi lại ba bước, Chiết Tử Du hừ lạnh nói:
"Nếu hắn dám yêu người khác, muội sẽ cho hắn một nhát!"