Đinh Thừa Tông ngồi yên bất động, không đắn đo đặt bút xuống, Lục Tương Vũ nín thở quỳ trên mặt đất, không dám thở. Mọi thứ của Đinh Thừa Tông đều đã bị hủy trong tay của ả ta, giờ đây ả cô độc không ai nương tựa, không ai cứu giúp, điểm tựa duy nhất bây giờ lại chính là Đinh Thừa Tông, ả còn có điều gì muốn nói? Đinh Thừa Tông không nói gì, trái tim Lục Tương Vũ càng thêm lo sợ, ngàn cân treo sợi tóc.
Ả cúi đầu không dám ngẩng lên, cái sự yên lạng trong căn khòng khiến người khác phải kinh sợ, chỉ có thể mơ hồ nghe được từng nét bút đưa trên giấy xoàn xoạt. Qua một hồi lâu, Lục Tương Vũ không thể nào chịu đựng được sự hành hạ này nữa, cuối cùng ả nức nở khóc thành tiếng: "Quan nhân, thiếp biết sai rồi, tất cả những chuyện đã qua, thiếp không dám biện minh, chỉ cầu xin quan nhân có thể tha cho tì thiếp, thiếp nguyện hầu hạ quan nhân đến hết cuộc đời, làm trâu làm ngựa. làm nô tỳ đầy tớ, không dám oán thán nửa lời, quan nhân. Xin hãy tha mạng, xin hãy tha mạng….."
Ả vừa khóc vừa nói, lại vừa dập đầu cúi lấy, tiếng trán đập vào mặt đất vang lên bôm bốp, Đinh Thừa Tông đặt bút xuống, cuộn ống tay áo lến, nhẹ nhàng nói: " Há sao lại nói đén từ "tha mạng"?"
Hắn phẩy ống tay áo, mảnh giấy tự bay lơ lửng rồi rơi xuống, vô tình hay hữu ý, bay ngay đến trước mắt Lưu Tương Vũ, nét bút trên giấy sắc nét, chỉ nhìn thấy một bờ, một tùng, một nguyệt giống như một kết cấu. Nét bút điêu luyện, nhìn thoáng qua. Tự dưng cảm thấy có một khí loại sát khí bao phủ bên ngoài.
Nghe rõ những lời Đinh Thừa Tông nói, Lục tương Vũ mới đầu hơi bất ngờ, nhưng sau đó là vui mừng hạnh phúc: "Người…. Người không trách thiếp? Hắn không trácta ư? Quan nhân không đành lòng trách thiếp, cho dù có lạnh nhạt với thiếp cũng không sao, từ nay về sau thiếp sẽ phụng dưỡng hết lòng, toàn tâm toàn ý, còn lo gì hắn sẽ không hồi tâm chuyển ý ư?"
Lục Tương Vũ lập tức dập đầu tạ ơn: " Quan nhân, những gì thiếp đã làm, quả thấy xấu hổ với quan nhân, quan nhân lại khoan hồng đại lượng như vậy, thiếp không biết nói gì hơn, từ nay về sau thiếp nhất định xóa hết mọi kí ức, làm lại từ đầu, một lòng một dạ bên cạnh quan nhân….."
Đinh Thừa Tông lại lấy một tờ giấy khác ra, nhìn vào trong không trung vô hồn một hồi lâu. Cầm bút chấm vào nghiên mực, từng nét bút như rồng bay phượng múa, chốc chốc lại dừng, rồi lại tiếp tục từng đường nét, nhìn ngắm một lúc, một giọt mực như giọt nước mắt rơi xuống, tiếp đó hắn viết liền ba chữ, để tờ giấy đó bay đến trước mặt Lục Tương Vũ, lạnh nhạt nói: " Tha mạng thì không cần nhắc đến, nhưng hợp thì đến, không hợp thì sẽ đi thôi. Đinh Thừa Tông ta nay thân đã tàn phế, cũng không thể tha thứ cho một thê tử như ngươi! Đinh Thừa Tông bất kể giàu sang hay nghèo hèn, cũng không cho phép một người thê tử như vậy được chôn cùng với phần mộ tổ tiên!"
Lục Tương Vũ ngẩn ngơ, cầm tờ giấy trong tay, chỉ nhìn thấy hai chữ lớn phía đầu "hưu thư", đầu óc choáng váng mắt nhìn mơ hồ. Trong sự hoảng loạn, chỉ thấy ĐinhThừa Tông ngồi ngang nhiên, tuy hắn thấp hơn trước, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cây bút, giống như cự thoải mái của một gốc cây cao ngạo nghễ.
Hắn chậm rãi gạt những tờ giấy sang một bên. Lấy tay bám xuống đất, từ từ bước về phía cửa, trong lúc Lục Tương Vũ hoảng sợ, dường như tia hi vọng cuối cùng cũng bỏ mình mà đi, không kìm được nàng kêu lên một tiếng, cố nhoài người lên trước bám chặt lấy áo bào của Đinh Thừa Tông, lúc nàynhững ân oán, hận thù trong con mắt nàng, dường như ngay cả những người có lòng dạ sắt đá cũng có thể bị lay động.
ả chỉ mong chờ Đinh Thừa Tông quay lại nhìn ả một lần. Nhưng hắn không hề quay đầu nhìn lại, vẫn bước từng bước đi về phía cửa lớn, cái tà áo bào ấy cũng dần dần rời xa Lục Tương Vũ từng chút từng chút, Lục Tương Vũ hồn bay phách lạc nhìn theo cái tà áo cuối cùng của hắn, tai vẫn văng vẳng nghe thấy lời nói trầm ấm của Đinh Thừa Tông: " Nhất tu nhất thiết tu, nhất đoạn nhất thiết đoạn. Nhất chứng nhất thiết chứng. Như trảm tơ tằm nhiễm sắc.Trong tích tắc. Năng chí bồ đề……"
Đinh Thừa Tông mở cửa Chương tử môn, chỉ nhìn thấy cha và mẹ kế Châu Thị đang nắm tay chơi đùa với tiểu muội mới lên chín tuổi, hai người thân tín và mấy người a hoàn của phụ thân, khuôn mặt đầy vẻ phiền não đứng trong sân, nhìn hắn với vẻ lo sợ, Đinh Thừa Tông không nói gì, Dương Hạo và thị vệ đang đứng chờ ở cửa thấy hắn bèn nâng hắn lên ghế, lúc này tiểu muội cuối cùng cũng không nhịn được liền cất tiếng gọi lanh lảnh: "Đại ca."
Đinh Thừa Tông vui vẻ cười, nhẹ nhàng đáp: "Tiểu muội."
Hắn lại quay đầu lại nhìn về phía Châu Thị và hai vị phu nhân, nhận ra sự lo lắng và bàng hoàng trong mắt họ, bèn nói: "Đại nương, nhị nương, tam nương, chăm sóc mọi người, là nghĩa vụ của nam nhi nhà Đinh gia chúng ta, nam nhi Đinh gia ngày nào còn chưa chết, mọi người sẽ không phải mẹ độc con côi. Xin đại nương hãy đi cùng với một vài a hoàn. Giúp Tương Vũ thu dọn hành lý, tiễn ả rời khỏi đây. Ta bây giờ còn có một vài việc chưa làm, phải đi xem xét kiểm tra, nhị nương, tam nương, hai người hãy về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay, vẫn chưa có việc gì quan trọng, hai người không cần lo lắng quá."
Châu Thị gật đầu, nắm tay đứa con gái nhỏ, khuôn mặt hai người vợ lẽ cũng lộ vẻ cảm kích an tâm, ánh mắt họ hướng về hình ảnh hai người thị vệ đang nâng Đinh Thừa Tông lên xe đẩy tiến về phía trước, nỗi lo lắng bất an, coi như đã dần dần được lắng xuống.
Trong sự ảm đạm nơi Đại sảnh của Nhị Tiến Viện Lạc, chỉ có Dương Hạo lặng lẽ ngồi một mình, trước cửa là hai vị đại hán khôi ngô, ngoài ra không còn một ai khác.
Vừa nhìn thấy Đinh Thừa Tông xuất hiện, Dương Hạo lập tức đứng dậy.
Đinh Thừa Tông dừng ở cửa, nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên trầm giọng nói: "Hãy đỡ ta dậy."
Dương Hạo vừa vội bước lên phía trước, Đinh Thừa Tông giơ tay xuất chướng, chặn ngay hành động của hắn, lại nói: "Hãy đỡ ta dâỵ!"
Hai người đại hán bên cạnh vội vàng bước tới nâng Đinh Thừa Tông lên, Đinh Thừa Tông rời khỏi chiêc ghế. Đến gần trước mặt của Dương Hạo, đột nhiên hai cánh tay rung lên, thoát khỏi hai hắn đại hán kia, một tiếng "phốc phốc", Đinh Thừa Tông đã quỳ trước mặt Dương Hạo.
Dương Hạo vô cùng kinh ngạc, vội vàng đỡ Đinh Thừa Tông dậy: "Đại thiếu gia, huynh…. Đang làm gì vậy?"
Đinh Thừa Tông mạnh mẽ nói: "Ngươi đối với Đinh gia, hết lòng hết dạ. Trên dưới nhà Đinh gia, đều có lỗi với ngươi, hôm nay, ta xin thay mặt nhận tội."
Dương Hạo vội vàng đáp: "Những lời này là sao, lí do gì mà xin lỗi, Đinh Thừa Nghiệp hại ta. Đó là chuyện của Đinh Thừa Nghiệp. Dương Hạo không phải là kẻ kết oán, đại thiếu gia đối với ta ơn như núi, những tình cảm đó ta luôn khắc sâu trong tim."
Đinh Thừa Tông cười đau khổ, buồn bã đáp: "Không, ngươi không biết, lúc đầu….. Quảng nguyên phòng ngự khiến Trình đại nhân gửi thư mời ngươi đến trợ giúp Quảng Nguyên, nhưng vì ta muốn giữ ngươi lại, mới đốt thư đi."
Dương Hạo giật mình, chân tướng của trung công án đó cuối cùng cũng được sáng tỏ, hắn vỗn vẫn tưởng rằng Diệp gia trên đường đã làm mất bức thư ấy, không ngờ lại rơi vào tay Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông nói rõ ngọn ngành sự việc, rồi lại nói: "Nếu ngày đó ngươi đi, nghĩ sau này cũng sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, nói cho cùng, người gây ra mọi tội lỗi phải là ta mới đúng."
Dương Hạo đờ đẫn nghĩ một hồi lâu, những chuyện cũ mồn một hiện lên trong đầu, nhất thời cũng là trăm nỗi lo ngổn ngang. Trong lòng một chút oán hận cũng có, nhưng bảo hắn hận thù Đinh Thừa Tông, theo lý trí của hắn quả thật không hể làm được. Không sai, bức thư đó đã bị Đinh Thừa Tông đốt, nhưng Đinh Thừa Tông lúc đó nếu không có ở đó, thì bức thư liệu sẽ rơi vào tay hắn không?
Đinh Thừa Tông đốt lá thư đó, không phải là muốn hại hắn, mà là nhìn thấy Nhị đệ đang gặp hoạn nạn, phải lao tâ khổ tứ để giữ hắn lại, thuyết phục phụ thân cho hắn nhận tổ tông họ hàng, cho hắn trở trưởng môn của Đinh gia, như vậy có coi là muốn hại hắn không? Còn về việc tạo hóa muốn trêu người, ngay cả đến Đinh Thừa Tông cũng không thể định liệu nổi. Nếu theo vốn tố nguyên, mối thù này đều có thể đổ hết lên đầu Đinh Thừa Tông, đó cũng là bản thân vượt lên không gian và thời gian, thay đổi vận mệnh của một tên ngốc Đinh Hạo, có được coi giống như bọn nguyên hung hại chết Dương Thị và La Đông Nhi không?
Đinh Thừa Tông nhìn thấy hắn buồn bã xuất thần, hạ giọng nói: "Ta bị tiểu nhân hãm hại sống không bằng chết. Cuối cùng lại chính là ngươi cứu sống ta, ta còn nợ ngươi, quả thật là rât nhiều rất nhiều. Đinh Thừa Tông ngày hôm nay là một phế nhân, nếu không có một ngày đền đáp ngươi, chỉ có kết liễu cuộc đời mình tại đây….."
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào Dương Hạo, trầm giọng nói: "Những lời Nhạn Cửu đã nói, ngươi cũng nghe thấy, những nghi vấn này, ta cũng đoán được ra vài phần, nhưng muốn nghe từ miệng hắn nói tình hình cụ thể tỉ mỉ, chân tướng mới được rõ ràng, nên hiện nay ta không thể chết, ta phải quay lại để điều tra rõ việc này. Đợi đến khi ta trừng trị bọn chúng, ta sẽ lấy tính mạng mình trả lại cho ngươi. Chỉ có điều là……, bất luận ngươi thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, trong cơ thể ngươi, vẫn luôn có dòng máu của họ Đinh chúng ta, đến lúc đó, ta muốn xin ngươi một điều, đệ phủ trên dưới, những người già trẻ nhỏ, nhờ ngươi chăm sóc."
Những lời nói này của Đinh Thừa Tông chính là muốn nhờ Dương Hạo chăm sóc toàn bộ già trẻ lơn bé của Đinh gia, hiển nhiên, toàn bộ tài sản của Đinh gia sẽ gửi hết cho hắn, nhưng Đinh Thừa Tông tuy nghe hắn nói mọi ân oán phân minh, chỉ tìm Đinh Thừa Nghiệp trả nợ, không thể chút mọi hận thù lên người của Đinh gia, nhưng lại biết rõ hắn căm ghét Đinh gia, tuy nói hiện nay mọi giới luật và gia quy nghiêm khắc của Đinh gia sớm đã bị Đinh Thừa Nghiệp làm phá hỏng toàn bộ diện mạo, hôm nay chỉ hóa thành nhất bút phù tài, sớm đã không thể khôi phục được hiện trang ban đầu, nhưng sự ác cảm trong sương tủy của Dương Hạo không thể bị thể mất đi.
Hoặc đối một người khác, dù sao chuyện cũ đã qua, chết cũng không thể sống lại được, chi bằng hãy xuôi chèo mát mái, mà nhận lấy số tài sản khổng lồ của Đinh gia, nhưng có điều chỉ là thay hắn chăm sóc ba vị phu nhân, hai vị tiểu thư, và một vài phụ nhụ mà thôi, việc tốt như vậy đi tìm ở đâu ra đây? Nhưng hắn lại biết, số tài sản đó sẽ tăng lên gấp mười lần, cũng không thể làm động lòng Dương Hạo. Nếu không lúc đầu hắn đã muốn chuyển vào trong thành sống, chắp tay xin ở nhà Đinh gia, Dương Hạo cũng sẽ không xin rời đi.
Vừa nói dứt lời, hắn không rời mắt nhìn Dương Hạo, chỉ nhìn thấy ở hắn một ý chí cho dù có một chút nới lỏng, nhưng nhìn kỹ một hồi, hắn vẫn thấy thất vọng, trên khuôn mặt Dương Hạo một chút thay đổi cũng không có, hắn chỉ im lặng một lúc, mới cúi người xuống, hai tay đỡ lấy cánh tay của mình, thấp giọng nói: "Huynh hãy đứng dậy."
Nhìn thấy Dương Hạo sắc mặt kiên quyết, Đinh Thừa Tông không từ chối nữa, cùng lúc bị nâng lên, hai bên lập tức có người đưa hắn ngồi lên ghế.
"Ta lần này phụng chỉ hồi kinh, đi qua Bá châu, chỉ vì báo thù rửa hận."
Dương Hạo nhìn Đinh Thừa Tông, thẳng thắn không che đậy nói: "Tôi cũng không giấu gì người, tôi biết, bất kể Đinh Thừa Nghiệp đã làm sai bao nhiêu việc, hắn và người vẫn là huynh đệ cùng mẹ sinh ra. Trừ phi hắn phạm phải tội tày đình không thể tha thứ đối với Đinh gia, chỉ cần có thể bảo vệ hắn, các người vẫn sẽ bảo vệ hắn."
Đinh Thừa Tông nhăn nhó: "Hiện nay…. Không cần nữa. Thừa nghiệp đã bị Nhạn Cửu đưa về tới rồi, bây giờ muốn đến, hắn rất có thể thay mận đổi đào, sẽ dùng chính cơ thể mình thay thế nhị đệ của ta, những cái đó, ta đã nghĩ đến, bây giờ chỉ thiếu khẩu cung mà thôi."
Dương Hạo nói: "Nhưng trước đó, huynh không hề biết, ta cũng không hề biết, vì thế đến Bá châu lần này, ta vốn định âm thầm hạ thủ, giết chết Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu. Nhưng, khi nghĩa phụ ta lấy ra loại độc dược mang từ thảo nguyên Vu sư về, ta bắt đầu có sự hoài nghi về việc người bị trúng phong hôn mê, vì vậy mới cải huyết dịch triệt, muốn xem xem có thể dùng thuốc giải cứu ngươi được không, nếu loại thuốc này thật sự có công hiệu, thì người bị người khác hạ độc là vô tình, tin rằng lúc đó người và ta cũng sẽ cùng lúc tìm ra hung thu thực sự."
Đinh Thừa Tông ngạc nhiên nói: "Những việc Đinh gia có lỗi với ngươi quả thực rất nhiều, ngươi lại một mực muốn lấy đức báo oán, nghe ngươi nói, thì ta không có đất dung thân rôi."
Dương Hạo chỉ khẽ lắc đầu, nói: " Hôm nay, khẩu cung mà chúng ta cần tuy chưa tìm được, nhưng bí mật này đã quá rõ ràng rồi, cho dù chúng ta có thể lấy chứng cứ thực sự từ miệng của Nhạn Cửu và Đinh Thừa Nghiệp hay không, ta vẫn hi vọng, cuối cùng có thể giao Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu cho ta."
"Nhạn Cửu, Đinh Thừa Nghiệp….." Đinh Thừa Tông lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại câu nói đó, sâu trong đáy mắt lộ ra ánh mắt bi phẫn, hắn gật đầu một cách nặng nề, hắn biết Dương Hạo muốn hai người đó là đồng nghĩa với việc gì, hắn càng hiểu rõ Dương Hạo hoàn toàn có thể không cần đến sự đồng ý của hắn có thể cướp đi tính mạng của hai người đó. Dương Hạo đồng ý hỏi hắn, đồng ý giao hai kẻ đó cho hắn trước, chỉ vì trong lòng còn có một chút tình ngĩa, tình nghĩa là tình cảm bằng hữu, hay là ruột thịt, đến giờ hắn vẫn không có cách nào phân biệt, nhưng ít nhất cũng khiến sự tuyệt vọng cô đơn trong lòng hắn được phần nào an ủi, bắt đầu có một niềm hi vọng mới.
Hai người ra ngoài, lại gọi xe đi đến một viện khác của Vương hạ trang, đi được nửa đường, bắt gặp Mục Vũ đi cùng bốn gã thị vệ vội vàng chạy đến, Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Vũ, không phải bảo ngươi đi trông coi Nhạn Cửu và Đinh Thừa Nghiệp hay sao, xem bọn họ nói gì ư? Sao lại lại đưa người ra ngoài hết, có phải xảy ra chuyện gì?"
Mục Vũ vừa nhìn thấy Dương Hạo, mới thở dài nhẹ nhõm, những sự căng thẳng trên mặt đã không còn nữa, vui vẻ đáp: "Đại nhân, Nhạn Cửu đã không chịu nỗi căm hận của đại nhân, bây giờ hôn mê bất tỉnh, nghĩ một lúc, chỉ sợ khó mà nói chuyện được với chúng. Thuộc hạ vốn đang trông coi bọn chúng, nhưng Đinh đại tiểu thư nói, vùng Tây Bắc uy phong lẫy lừng, hầu hết mọi người đều luyện tập võ công, hôm nay Đinh nô nhà đinh gia đều là tâm phúc của Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu, không thể dựa dẫm, nếu người của Lục gia vội vàng tấn công, muốn cậy thế đấu võ công, đại nhân chỉ cần mang theo bốn người, bệnh tình Đinh đại thiếu gia sẽ suy yếu đi, e rằng khó có thể lo chu toàn được, bảo tôi mang người giúp đại nhân một tay. Thuộc hạ nghĩ, an nguy của vệ hộ đại nhân, mới là trách nhiêm hàng đầu của thuộc hạ, ngộ nhỡ đại nhân xảy ra việc gì bất chắc, vậy thì quá nguy hiểm, nên mới mang người đến."
Đinh Thừa Tông nhíu lông mày, trầm giọng nói: "Bây giờ, là ai đang trông coi bọn họ?"
Mục Vũ nói: "Nhạn Cửu bị trọng thương, sống dở chết dở, không thể vội vàng được. Còn về phần Đinh Thừa Nghiệp, đại tiểu thư đã gọi trưởng công của quý phủ nhốt hắn vào trong trụ rồi, có bốn trưởng công trông coi, thêm đại tiểu thư giỏi võ nghệ nữa, không có gì đáng lo ngại."
Dương Hạo và Đinh Thừa Tông đến lúc này mới nhẹ nhõm, một người bị trọng thương, một người bị giam giữ, quả thực không thể có chuyện bọn họ có cơ hội tháo chạy. Hai người hợp lại, vội vàng trở về Vương Hạ trang, tiến vào đại môn, rồi lại đến đại sảnh, đã nhìn thấy Đinh Ngọc Lạc đường đường chính chính ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm bất động, ngay cả họ bước đến dường như cũng không nhìn thấy. Dương Hạo và Đinh Thừa Tông nhìn nhau, trong lòng có cảm giác rất kì lạ.
"Ngọc Lạc, Ngọc Lạc!" Đinh Thừa Tông gọi lớn, Đinh Ngọc Lạc mới giật mình bừng tỉnh, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, nhìn rõ hai người đang đứng trước mặt, nàng mới hỏi: "Người nhà Lục gia đến sinh sự, đã đuổi hết đi chưa?"
Đinh Thừa Tông gật gật đầu, cảm giác kì lạ bèn hỏi: " Tâm thần của muội không được ổn lắm, đang nghĩ gì vậy?"
Đinh Ngọc Lạc miễn cưỡng nở một nụ cười, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc nhỏ và nói: "Đại ca, muội có điều này, muốn nói riêng với Dương Hạo, có được không?"
Dương Hạo và Đinh Thừa Tông cùng nhìn nhau, Dương Hạo nhẹ gật đầu, Đinh Ngọc Lạc thấy anh ta đồng ý, liền quay người bước ra ngoài cửa, Dương Hạo lặng lẽ đi theo sau nàng, hai người đi về phía gian sương phòng ở bên trái, Đinh Ngọc Lạc quay lại đứng yên, bình tĩnh nhìn Dương Hạo, một lúc sau mới nói tiếp: "Nửa năm nay, muội luôn nghĩ, không biết huynh sẽ thất lạc về phương nào, sẽ sống như thế nào, hiện tại đại ca thì bất tình nhân sự. Ở nơi nào đó, nhị ca thì tha hương cầu thực, chỉ còn lại duy nhất đệ đệ, nhưng lại hỗn xược ngông cuồng, tận mắt nhìn thấy nó làm phá hỏng toàn bộ gia nghiệp mà cha đã vất vả xây dựng nên, một mình muội là nữ nghi có lòng nhưng bất lực, nỗi lòng đó thật tình khó nói nên lời…."
Chăm sóc một người thân bất tỉnh nhân sự, nhắc đến chỉ có một câu nói mà thôi, nhưng để làm được điều đó, lại phải bỏ ra biết bao công sức khổ sở, cùng lúc đó, thâu đếm suốt sáng phải tranh đấu với một đệ đệ có lớn mà chưa có khôn, cô lập không ai giúp đỡ, ngày nào cũng vậy, cuộc sống nàng không cơ cực? Người khác chỉ nhìn thấy sự yếu đuối của ả ngày hôm nay, ai biết được rằng nàng có thể chống đỡ đến ngày hôm nay, đôi vai gầy guộc đó đã phải chịu biết bao trách nhiệm nặng nề? Nói đến cùng, nàng mới chỉ là một cô gái có mười tám tuổi.
Nàng vừa nói, hai hàng nước mắt ấm áp trắng muốt rơi xuống: " Huynh ở Đinh gia, phải chịu biết bao khổ cực, Đinh gia có lỗi với huynh. Nhưng may mắn thay, ở hiền gặp lành, nửa năm không gặp, người đã làm quan lớn của triều đình. Được sự giúp đỡ của huynh, đại ca cũng đã tỉnh lại, ta cũng không còn gì phải cầu xin nữa."
Dương Hạo nhìn cách nàng nói, thần sắc của nàng, trong lòng có một cảm giác mơ hồ không tốt, nhưng thấy nàng rơi lệ, vẫn an ủi nàng: "Người của Đinh gia, quả thực có lỗi với ta thật, nhưng ít nhất…. muội trước giờ chưa từng làm việc gì có lỗi với ta cả."
Trên khuôn mặt Đinh Ngọc Lạc bao phủ là nước mắt, nhưng mặc nhiên cười: " Trước kia không có, nhưng bây giờ, muội muội cũng đã làm một việc có lỗi với huynh."
Trong lòng Dương Hạo trùng xuống, thấp giọng nói: "Muội có ý gì?"
Hai gối Đinh Ngọc Lạc trùng xuống, dần dần quỳ trên mặt đất, nói nhỏ: "Muội biết, cái chết của Dương đạ nương, cái chết của Đông Nhi, tuy không phải là chính tay Thừa Nghiệp hạ thủ, nhưng nó cũng không phải không có liên quan. Muội cũng biết, lần này huynh hồi kinh, đi qua Bá châu, mục đích quan trọng, chính là muốn Thừa Nghiệp báo thù. Muội cũng biết, trong lòng huynh, tội lỗi của nó không thể tha thứ."
Nước mắt nàng rơi như mưa, nức nở nói: "Nhưng, cho dù có thế nào, nó vẫn là huynh đệ cùng mẹ sinh ra với muội, cho dù nó ở bên ngoài có mắc phải bao nhiêu việc sai trái, muội cũng không nhẫn tâm quên đi tình nghĩa, vô lo vô nghĩ trơ mắt đứng nhìn, đợi đến khi ngươi đến cướp đi tính mạng của nó. Không động tính, không động lòng, đó là cảnh giới của phật giáo, Ngọc Lạc chỉ là một người phàm mắt thịt….."
Dương Hạo trầm giọng nói: "Muội đã làm gì?"
"Muội đã…. Thả nó đi rồi….."
Dương Hạo giật mình sửng sốt, " ha" cười một tiếng, gật đầu đáp: "Tốt, rất tốt….."
Đinh Ngọc Lạc còn muốn nói gì thêm nữa, Dương Hạo đã gạt tay ngăn lại, hỏi: "Nhạn Cửu hiện nay thế nào rồi?"
"Hắn bị thương nặng đã chết rồi."
Dương Hạo thở dài, khuôn mặt nở một nụ cười, trong mắt lộ ra sự vui vẻ, khiến Đinh Ngọc Lạc không dám nhìn hắn, Dương Hạo lạnh lùng nói: "Mối thù này, chỉ mới trả được một nửa. Haha, Người nhà Đinh gia, cuối cùng vẫn hướng về người họ Đinh, cho dù hắn có bao nhiêu việc sai trái. Đứng trên lập trường của muội, muội không làm sai điều gì cả, hả tất phải xin tat ha tội."
Dương Hạo tuy không nói gay gắt, nhưng những lời nói đó còn nặng nề hơn khiến Ngọc Lạc khó xử, ả bị Dương Hạo đâm một nhát như dao đâm, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra được một kế sách an toàn cho hai bên, người chết đã chết, người sống lại chính là huynh đệ cùng mẹ cùng cha với nàng, nàng làm sao có thể ngồi nhin nó bị giết?
Trong lòng Dương Hạo có một chút hụt hẫng, một chút bất lực, một chút đau khổ, nhưng chỉ có thể đè nặng trong tim không thể để nó phát ra được. Đúng vậy, trong mắt hắn, Đinh Thừa Nghiệp đáng chết trăm lần, nhưng trong mắt Đinh Ngọc Lạc làm sao có thể làm ngơ? Đó là đệ đệ của nàng. Có lẽ đợi đến sau khi nàng biết được toàn bộ những việc mà Đinh Thừa Nghiệp đã làm nàng sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại không cần thiết phải nói rõ cho nàng biết nữa rồi. hắn cười giễu cợt, nói xong, hất áo bước đi.
Đinh Ngọc Lạc vẫn kinh ngạc quỳ trên mặt đất nhìn theo bóng dáng của hắn, nàng biết Dương Hạo càng không có thái độ gì, nỗi oán hận trong lòng càng nặng nề hơn, lần bước đi lần này, hắn không bao giờ quay đầu lại nữa. Nhưng ả còn biết nói gì nữa?
Qua một lúc, nàng mới dựa vào bàn dần dần đứng dậy, chập chững bước ra ngoài cửa.
Đinh Thừa Tông đang ngồi trong sảnh, bốn tên trường công giống như những đứa trẻ đã làm sai điều gì, cúi đầu đứng một bên, nín thở không dám nói một lời. Vừa rồi Dương Hạo bước ra, không nói lời nào, đi thẳng về bên trái nhìn thi thể đã lạnh ngắt của Nhạn Cửu, rồi bèn đi cùng với hai thị vệ bỏ đi, Đinh Thừa Tông không thể giữ hắn lại, hiểu rằng đã xảy ra chuyện, lập tức gọi tiểu thanh, tiểu nguyên đến, hỏi cho rõ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng Đinh Thừa Tông cũng trùng xuống.
Trái tim Đinh Ngọc Lạc, đau khổ không lời nào nói hết, vốn rằng nhị ca quay về, đại ca tỉnh lại, trong lòng nàng phải giống như mây đen lâu ngày che phủ bầu trời, cuối cùng cũng tan đi xuất hiện ánh sáng, nhưng vì sự thương tiếc không đáng mà không thể nhẫn tâm nhìn tam đệ đến con đường chết, nàng quả thực khiến cho bản thân không còn là con người nữa. Nhị ca vì quá tức giận ma bỏ đi, lần này sẽ không bao giờ chấp nhận một muội muội như nàng nữa, còn về đại ca, huynh có thể khoan dung mà thả cho Thừa Nghiệp đi không?
"Đại ca, muội….." Đinh Ngọc Lạc bước đến trước mặt Đinh Thừa Tông, vừa mới mở miệng nói, Đinh Thừa Tông đã lạnh nhạt cười: "Im miệng, người Đinh gia chúng ta, sao có thể làm một chuyện hồ đồ như vậy được?"
Đúng! Muội hồ đồ!" Đinh Ngọc Lạc dũng cảm ngẩng cao đầu, ánh mắt không chút dao động: "Đối với nhị huynh, muội cảm thấy vô cùng áy náy, bất luận nhị huynh có phải là người nhà Đinh gia chúng ta hay không, nhưng Đinh gia từ trước đến giờ chưa từng cho huynh ấy một thứ gì, huynh ấy vì Đinh gia, lại phải trả giá quá nhiều quá nhiều. Muội thả đệ đệ của mình, kẻ thù của huynh ấy, muội có lỗi với nhị huynh. Nhưng....., muội là Đinh Ngọc Lạc, muội không làm sai điều gì cả!"
" Muội….." Đinh Thừa Tông tức giận đến nối khuôn mặt trắng bệch dần đỏ ứng lên, giọng Đinh Ngọc Lạc lại vẫn rõ ràng kiên định: "Cho dù biết rõ ràng làm như vậy sẽ khiến huynh ấy thất vọng, đau lòng, nhưng muội không còn lựa chọn nào khác. Nguyên muội làm như thế không phải vì ai khác, mà chính là vì người nhà Đinh gia chúng ta. Thừa Nghiệp làm những việc đó dù có đáng chết, cho dù chứng cứ đã sáng tỏ, cho dù giải đến quan phủ trị trị tội,thì tội đó cũng không đến mức phải chết. Muội biết….muội biết nó đã làm điều có lỗi với đại ca, nhưng theo tội trạng cũng chỉ phải chịu hình phạt lưu đầy năm, cho dù không nói đến vương pháp, chỉ nói đến tình người, đại ca huynh cũng nhân tâm giết nó ư? Huynh đệ tương tàn, cha mẹ dưới cửu tuyền liệu có nhắm mắt xuôi tay……"
"Hồ đồ!" Đinh Thừa Tông vô cùng tức giận, một cái bạt tai đau đớn hằn lên trên khuôn mặt Ngọc Lạc, dấu ấn của năm ngón tay lập tức xuất hiện trên hai go má trắng trèo gầy gò cuả nàng.
"Ra ngoài, các ngươi ra ngoài hết đi." Hai tay Đinh Thừa Tông nắm chặt vào tay vịn, tiểu Thanh, tiểu Nguyên và bốn người khác nữa lo sợ, họ hoang mang sợ hãi lui ra ngoài, trong sảnh chỉ còn lại hai huynh đệ Đinh Thừa Tông và Đinh Ngọc Lạc.
Hai mắt Đinh Thừa Tông dơm dớm nước mắt, đau đớn nói: "Ngọc Lạc, việc lần này, muội quả đã quá sai vô cùng sai rồi!"
...................................
Lục Tương Vũ cúi đầu vội vàng bước ra khỏi Đinh gia đại viện, ả không dám ngẩng đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của những người dưới, trên khuôn mặt nóng bừng bừng, cho đến khi ra khỏi cửa nhà Đinh gia, vội vàng tháo chạy ra khỏi thôn, đến nơi mà không có một bóng người, ả mới dám khóc lớn tiếng.
Hàn phong lạnh lẽo, bốn phía là một màu tuyết phủ trắng xóa, ả không biết mình giờ đây sẽ đi về nơi nào, sai thì cũng đã sai rồi, không thể nào quay trở lại được nữa, dưới sự giúp đỡ của Đại nương và các a hoàn, thực ra là dưới sự giám sát của họ, ả xấu hổ không dám mang theo mình một đồ trang sức nào, chỉ mang theo một tờ giấy từ vợ, còn lại không còn gì hết.
Tờ giấy ly hôn của Đinh Thừa Tông đối với ả việc không tuân thủ đạo đức người làm vợ chỉ là một cái cớ, chỉ nói bản thân đã thành kẻ tàn phế, tâm tàn nhụt trí, từ nay về sau tiền tu phật đạo, không vương vấn với trần tục nữa, không nhẫn tâm bỏ lỡ thời thanh xuân của thê tử, giữ lại danh dự cho ả, nhưng….. ba phương tám hướng, sớm đã phong phanh nghe chuyện đồi bại của ả và Thừa Nghiệp, bây giờ lại bị Đinh Thừa Tông bỏ, có thể giấu được tai mắt của người đời không?
ả không biết nên đi đâu về đâu, cũng không biết con đường từ nay về sau sẽ đi như thế nào, cứ bước về phía trước mù mịt, vô ý thức đi về phía Bá châu phủ. Nhưng càng đi, bước chân càng nặng nề, quê mẹ của ả, vì Đinh Thừa Nghiệp đã trở mặt thành kẻ thù của nhau, sớm đã không nhận một đứa con gái như ả, hôm nay cầm lá thư ly hôn, ả làm sao có thể bước vào cửa nhà mình?
Lục Tương Vũ vừa khóc vừa đi, đau khổ tủi nhục, nước mắt như đã cạn, đi qua Lý gia trang, nhìn thấy ở giữa mảnh đất phủ tuyết hoang dại là một dòng sông nước chảy xiết, Lục Tương Vũ ngơ ngẫn nhìn dòng nước, hàn phong thổi đến làm rối tung mái tóc ả, khuôn mặt cũng bị lạnh đong cứng. Nhưng ả đứng trên tảng đá bên bờ sông lại không nhúc nhích.
Lên trời không có lối, xuống đất không có cửa. ả không biết mình nen hận Đinh Thừa Nghiệp hay hận chính bản thân mình, nhưng bây giờ đã không còn quan trọng nữa, gió thổi đến lạnh thấu xương tủy, trong tròng ả không có một chút ấm áp, dòng sông trước mắt, có lẽ chính là nơi tốt nhất ả thuộc về.
Đông nhi, người quả phụ bị người trong thôn lăng mạ, bị Đổng Lý Thị tìm đến nhốt vào chuồng heo, chính là chết tại dòng sông này. Lần này, nếu gặp được nàng ấy, cũng không biết nàng ta có cười nhạo mình không, cô Đông Nhi đó, ít nhất cô ấy cũng đứng trước mặt mọi người biểu lộ tình yêu với người mình yêu, người mà nàng yêu, cũng đáng được yêu thương. nàng chết đi rồi, có một người đàn ông nguyện vì nàng đánh một trận với những hắn trai cường tráng của Lý gia trang, có một người nam nhi nguyện vì nàng ấy chịu một nhát đao, lưu lạc chân trời góc bể, nhưng còn mình thì sao?
Lục Tương Vũ đột nhiên cảm thấy có chút khâm phục La Đông Nhi: Ả ấy chết rồi, chung quy vẫn còn người nhớ đến, làm một chức quan lớn như vậy, còn không quên trở về để giải nỗi oan ức cho ả, phụ nữ làm được những điều đó, cả cuộc đời này cũng thẩy mãn nguyện rồi. Còn mình thì sao? Dường như giống những hạt bong bóng trên mặt nước, chợt lóe rồi chợt mất đi, chết là hết, sẽ không còn ai nhớ đến mình nữa…….
Lục Tương Vũ đau khổ cười nhạo, lấy tay áo che mặt, gieo mình xuống dòng nước……
"Lão gia, có người nhảy sông tự vẫn….."
..........................................
"Gì thế?" Quảng Nguyên đệ nhất đố phu Trinh Thành Hòa từ trên kiệu ngó đầu ra ngoài nhìn, nhìn về phía dòng sông, mở miệng hét lớn, thở dài: "Làm gì ngoài đó vậy, trời lạnh lắm đó." Dứt lời rồi rụt đầu vào trong.
"Đúng đấy." Phu xe cũng than ngắn thở dài: "Tuy chưa nhìn rõ dáng hình của người con gái đó, nhưng nhìn dáng vẻ đó, những chỗ cần nhô, cần lõm, rất cuốn hút người khác."
"Vù" một tiếng, Trịnh Thành Hòa lại nhô đầu ra, trừng đôi mắt to lên và nói: "Nói như thế nào? Là nữ? Ôi chao, ngươi đúng là cái đồ có mắt như mù, dừng xe, dừng xe, mau cứu người!"
Trinh Thành Hòa bước xuống thành kiệu, ôm chặt cái bao tay khoa chân múa tay với đám tùy tùng của mình nói: "Nhanh nhanh nhanh, tất cả các ngươi hãy nhảy xuống sông cứu người cho lão gia ta, ai cứu được người lên, lão gia thưởng năm quan tiền, không! mười quan tiền….., còn cho thêm mẫu thân của các ngươi, mau nhảy xuống, bà nó chứ!"
Một gian phòng hoa bé bé, tạm thời đổi thành nơi để bài vị của tổ tong nhà Đinh gia, ánh sáng ngọn của nến cháy bập bùng, tản mát ra xung quanh một mùi thơm dịu, Đinh Thừa Tông trên người khoác tấm áo màu tro, lặng lẽ ngồi trước hương án, hai mắt nhìn vào ngọn đèn đuốc, cũng không biết đang nghĩ những gì.
Đinh Ngọc Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bước đi như mèo, nhẹ đến mức không có một âm thanh phát ra, chỉ khiến cho ánh nến hơi chập chờn. Đinh Thừa Tông như có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Đinh Ngọc Lạc mặc chiếc áo ngắn, quần dài, mang thắt lưng, dưới chân là một đôi giày dùng để đi săn hổ, bên hông là một thanh đoản kiếm, trên vai khoác một cái bao.
Gương mặt nàng đã dùng nước gừng làm cho biến thành màu vàng, còn dán râu giả, hóa trang giống như một trang nam nhi trẻ tuổi đĩnh đạc thư xinh, đầu đội chiếc mũ che tai, cả thân thể hóa trang thành nửa hồ nửa hán, chính là kiểu hóa trang của người phương bắc hay quen làm.
" Đại ca, muội đã chuẩn bị xong rồi."
Đinh Thừa Tông lặng lẽ quay đầu lại: "Đại ca biết, những ngày nay đã khiến muội rất khổ cực, vốn tưởng rằng ta có thể xử lý tốt những việc nà, không muốn muội biết những việc xấu xa, ai biết được lại khiến hắn có cơ hội, lời ngon tiếng ngọt lừa dối muội. Nhưng điều này, không phải lý do muội khoan dung, muội đã làm sai rồi, bây giờ muội phải sửa chữa sai lầm."
Đinh Ngọc Lạc lặng lẽ đáp: "Muội biết, về việc này, muội sẽ không để huynh thất vọng."
Đinh Thừa Tông đáp: "Đại ca không phải vì nhất thời tức giận mà so đo tính toán với nó. Lời Nhạn Cửu nói trước khi chết, càng khiến ta phải suy ngẫm mấy ngày nay, ta tuyệt đối tin rằng hắn lúc đó trong lúc hấp hối không phải là những lời giả dối, ta bị bọn chúng hạ độc thủ, cha cũng bị bọn chúng hại chết. Đinh Thừa Nghiệp…… không phải là con cháu của nhà Đinh gia! Cho dù nó là con cháu thật, nhưng việc giết cha, là tội không thể tha thứ, muội hiểu chứ?"
"Muội hiểu!"
"Tốt, trước những linh vi tổ tông, quỳ xuống!"
Đinh Ngọc Lạc bước tới trước bàn thờ tổ tiên,từ từ quỳ xuống, Đinh Thừa Tông nói từng chữ: "Bây giờ, muội hãy thề với cha, thề với lệt tổ liệt tông, nhất định phải báo mối thù này!"
Đinh Ngọc Lạc dập đầu xuống đất, giọng nói Đinh Thừa Tông vang vọng trong căn phòng trống, rõng rác nói: " Nếu có thể đưa nó sống sót trở về, thì trước tiên hãy đưa nó đến trước linh vị của liệt tổ liệt tông, nếu không thể, thì hãy giết nó đi, mang đầu về đây, nếu không muội vĩnh viễn không cần quay lại nữa!"
"Vâng!" Đinh Ngọc Lạc lại cúi đầu xuống, Đinh Thừa Tông đôi mắt lại đẫm lệ, đột nhiên quay đầu lại. Hắn không phải là người lạnh lùng khô khan, kì thực cũng không muốn để Đinh Ngọc Lạc một nữ nhi đảm nhiệm nhiệm vụ này, nhưng hai chân hắn đã phế, sứ mệnh này, chỉ có thể do muội muội hoàn thành, hắn chỉ có thể ép bản thân mình cứng rắng như sắt đá.
"Đại ca….." Đinh Ngọc Lạc đi đến trước cửa, nắm chặt đai lưng, quay đầu nhìn lại, hỏi: "Ngôi nhà, ruông vườn của Đinh gia đều đã bị nó bán đi rồi, sau khi muội đi, huynh sẽ làm thế nào?"
"Không có thế nào cả." Đinh Thừa Tông ngồi trước ánh đèn, cũng không quay đầu lại nói: "Đã bị phá hủy rồi, có nối lại, cũng không thể khôi phục được nguyên dạng ban đầu. Ruộng đất bán rồi có thể mua lại, nhà bán rồi có thể xây lại, nhưng trái tim người mất rồi, muốn hợp lại thì khó như lên trời. Sau khi muội đi, ta đưa mọi người đến Lô Lĩnh Châu, nếu muội hoàn thành sứ mạng, thì hãy đến đó gặp ta."
Nét mặt Đinh Ngọc Lạc hơi kích động, lung túng hỏi: "Muội….. chúng ta một lần nữa làm tổn thương nó, liệu nó…. Nó có tha thứ cho chúng ta không?"
Đinh Thừa Tông nhắm mắt, trả lời: "Nó tha thứ hay không, đó là việc của nó. Muội hôm nay chỉ cần trái tim an bình là được rồi. Muội đi đi, ta ngày mai sẽ đi Lô Lĩnh Châu."
Từ trên sườn núi lăn xuống, Đinh Thừa Nghiệp thở hổn hển bò người dậy, cả đoạn đường tháo chạy, áo bào của hắn đã bị rách tươm hết, mặt mày vốn thanh tú, môi đỏ răng trắng, chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt đối là một đại công tử con nhà giàu, nhưng giờ đây hắn tóc rối tung, khuôn mặt phờ phạc.
Tên Dương Hạo đó quả thực rất hận, tuy đã dụng tất cả lực lượng của phủ Bá châu, hải bộ văn thư cũng huy động, làm cho trời không có lối, xuống đất không cửa, vạn vạn bất đắc dĩ, hắn chợt nghĩ đến lời lão nô Nhạn Cửu nói.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quả thực nghĩ không ra Nhạn Cửu lúc đó nói ra những lời dối trá đó có tác dụng gì, không lẽ lão nô đó thật sự trung thành với ta? Hắn có một người huynh đệ giữ chức tướng quân ở Bắc Quốc, còn cam tâm ở lại Đinh phủ chăm sóc cho ta ư?
Đinh Thừa Nghiệp lấy lòng dạ tiểu nhân so đo với người, thực sựu khó có thể tin được trên đời lại có kẻ trung thành một cách mù quáng như vậy, nhưng không thể tìm ra bất kì lý do nào chứng tỏ hắn hãm hại mình, đi đến bước đường cùng, chỉ có thể ôm lấy một hi vọng mong manh, chạy đến Bắc Cương. Nếu Nhạn Cửu nói đều là dối trá, hảo hán ở phía bắc cũng không phải là ít, đến được đấy hắn cũng không cần lo lắng về những tội hắn đã phạm phải ở Nam Triều. Nếu Nhạn Cửu nói đều là thật, ai biết được là hắn đã giết lão nô kia? Tìm được người có tên Lư Nhất Sinh là tướng quân của Bắc Quốc, nhìn thấy mặt của đại ca hắn, chắc sẽ không đối xử lạnh nhạt với ta.
Có ý nghĩ như vậy, Đinh Thừa Nghiệp chạy đến ngọn nói hoang vu đi về phía bắc, buổi tối liền đi vào trong thôn trộm một ít đồ ăn, ăn no một bữa, rồi cũng đi đến biên giới. Hắn vốn cho rằng nơi nà y không thể có hải bộ thư văn, ai ngờ được vừa vào trong thôn xin ăn, đã bị người khác nhận ra, người dân nơi này rất lợi hại, trong chốc lát cầm binh khí lên, đột nhiên những người dân chạy tới bắt người, làm hắn sợ bỏ chạy bạt mạng, khó khăn lắm mới chạy đến được một ngọn núi tuyết, còn may cho hắn, nơi đây đã là địa giới của người Khiết Đan, cuối cùng không phải lo sẽ có người đuổi đến.
Nơi này tuyết phủ dầy, trên mặt đất ngoài những dấu tích của thú hoang, ngoài ra không thấy dấu tích của loài người, Đinh Thừa Nghiệp thất thểu từng bước đi đến mức sức cùng lực kiệt, nhìn lại, cách ngọn núi vừa rồi cũng không đến hai dặm đường, Đinh Thừa Nghiệp âm thầm than khổ: "Theo tốc dộ như bây giờ, e rằng hắn không thể đi đến được nơi có người, có thể sẽ chết vì đói, hoặc có thể bị thu hoang ăn thịt.
Đi qua một khu rừng, hắn không thể đi được nữa, nắm lấy hai cục tuyết nuốt vào chứng vào bụng, vừa định mở miệng, liền nghe thấy tiếng gọi lớn: "Cái tên kia không được động đậy, ngươi đang làm gì đấy?" nguồn TruyenFull.vn
Đinh Thừa Nghiệp quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một vài đại hán mũ da phục trang áo hồ đang đứng ở một nơi không xa lắm giương cung nhìn chằm chằm vào hắn, Đinh Thừa Nghiệp như nhìn thấy người thân, than thở khóc lóc nói: "Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi, tôi…… tôi là…. người họ hàng xa…. Của nam viện đại tướng quân Lư Nhất Sinh, đến đây nhờ nơi nương tựa!"
"Lư Nhất Sinh?" Vài người đi tuần Khiết Đan tỏ ra nghi hoặc, nam viện đai tướng quân? Chức quan này nghe ra có vẻ cũng không phải nhỏ, nhưng tại sao từ trước đến giờ chưa từng nghe đến người này?
Tướng quân Bắc Quốc Khiết Đan rất phức tạp, ngoài đại thủ lĩnh bộ tộc do tướng quân thuộc dòng hoàng tộc, vương công đại thần tạo dựng, còn có Khiết Đan, và một vài bộ tộc dân du mục, còn có ngũ kinh hương Đinh và Liêu triều của hương binh thuộc bộ lạc của quốc quân. Mỗi bộ lạc có một thống lĩnh, các phái hệ nhiều, nhưng người này dù nói là đại tướng quân gì gì đó, mọi người nghe đều cảm thấy lạ lẫm và ngạc nhiên.
Không biết vị đại tướng quân Lư Nhất Sinh này là quan chức do hoàng thượng sắc phong, bản thân hắn tập hợp ba ngàn người, giữa danh giới của Tống cảnh và Bắc Tống, hay vẫn là chức quan đi cướp, vốn không phải là tướng lĩnh chính thức của Bắc Quốc. Nghe Đinh Thừa Nghiệp nói rất thận trọng, những chiến sĩ của bộ tộc đó cũng không làm khó hắn, lục soát kĩ người anh ta, không mang theo vũ khí bên người, liền áp hắn đi gặp thủ lĩnh của bộ lạc họ.
" Đại nhân, chúng ta phải đi rồi?"
Dương Hạo ngồi trong xe, nhẹ nhàng gật đầu.
Tên đầu xỏ Nhạn Cửu đã chết, tuy chân tướng còn chưa được vạch trần hoàn toàn, ít nhất đã biết được hắn mới là tên gây ra mọi chuyện, Dương Hạo cũng dần đoán ra được quá trình xảy ra sự việc sau những lời của Nhạn Cửu, đó cũng chính là kế trong dân gian quen gọi " Ly miêu hoán thái tử" mà thôi, Đinh phu nhân gặp phải bọn cường đạo, Nhạn Cửu vì để muốn con mình thoát khỏi kiếp nô tỳ, thay hoa tiếp mộc, lấy con trai mình đổi thành phúc tử của Đinh phu nhân, đợi khi con trưởng thành, sẽ mưu đồ hại chết người của Đinh gia, để cho con hắn tiếp quản sản nghiệp, suy đoán này cũng đúng được đến , phần.
Dương Hạo chỉ là không may vì biểu hiện quá xuất sắc, khiến cho anh cả bị tàn phế, khiến cho Đinh Đình Huấn động lòng, nên mới trở thành một vật hi sinh của âm mưu đó, nghĩ hiện tại Dương Thị vẫn là phận nô tỳ cyar Đinh gia, chủ nhân chính là Đinh Đình Huấn thì tốt, là Đinh Thừa Nghiệp cũng tốt, đối với bọn họ những kẻ đi ở mà nói không có gì khác biệt.
Đối với Lan Nhi, hắn không nghĩ được cách xử lý nào tốt hơn nữa, Lan Nhi chỉ là một người đi ở, ả không phục tùng Đinh Thừa Nghiệp, Nhạn Cửu, cũng tự có thể có được người khác hoặc tiền bạc, uy quyền, nghe theo sự chỉ huy của Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu đứng bên canj để hãm hại người khác, tội đó không đến mức phải chết, không lẽ đánh
Nghe nói ả ta đã bị Đinh Thừa Tông gọi nha bà đến cho rao bán, nha bà này chính là Liễu bà bà, Liễu bà bà cũng biết sơ sơ về ân oán của Dương Hạo và Đinh gia, cũng biết Lan Nhi làm tay sai cho hổ, là đối đầu của Đinh thiếu gia, tuyệt đối sẽ không tìm cho ả một gia đình tốt bụng, như vậy cũng đã đủ rồi.
Đinh Thừa Nghiệp chạy trốn rồi, nhưng có thể đoán trước được chính là, hắn sẽ không bao giờ quay trở lại
Đinh gia nữa, từ khi nghe được lời của Nhạn Cửu, liền không có bản thân nữa, Đinh Thừa Tông cũng sẽ không tha cho hắn. Hắn cũng không còn là nghị thiếu gia tác oai tác quái được nữa. Trời cao đất dày, không tránh khỏi được ngày gặp lại. Huống hồ, hắn còn bí mật đi gặp Triệu Thông Phán, tìm một manh mối khác, phái người giả trang khổ chủ, lấy được lòng tin của Đinh Thừa Nghiệp, giờ đây Hải Bộ văn thư đã tản ra khắp nơi, chỉ đợi khi bắt được hắn, sẽ phái người báo ngay cho hắn, Đinh Thừa Nghiệp một thời áo gấm lụa là, vốn không có khả năng sống tự lập, không chắc hắn cũng không thể chạy thoát Bá châu, đã bị bắt lại rồi.
Chỉ là, hắn không thể đợi lâu như vậy được, hiện giờ phải đi rồi, không thể chỉ vì mất đi một người sống, càng không thể chỉ vì một tên Đinh Thừa Nghiệp nhỏ bé, khiến hắn phải đợi, hắn cũng không thể khiến hoàng thượng đợi lâu, bây giờ, hắn phải đến Khai Phong, gặp hoàng thượng.
Xa đã lăn bánh, có chút rung xóc, Dương Hạo phiền não thở dài, lần trở về này, còn chưa tìm hiểu được tin tức của Tao Trư Nhi. Biết về con người Tao Trư Nhi không nhiều, Liễu bà bà phải dùng rất nhiều nguồn thông tin thần thông, đối với một nhà đi ở nhỏ bé ở nơi thôn quê này, cũng không phải là khu đất võ. Mẫu thân Dương Thị mất sớm, Đông Nhi cũng đã chết, vậy còn đại nương đại ca người đã cưu mang hắn khi còn nhỏ đâu rồi?
Nghĩ đến những đào cừ mà ban đầu xây dựng ở Bá châu, một bộ hài cốt được tìm thấy ở bờ đê đất, Dương Hạo không kiềm chế mà thốt lên: " Ông trời ức hiếp ta đã đủ tàn nhẫn rồi, thì cũng đừng khiến Trư Nhi bặt vô âm tín dưới đáy sông kia chứ, trời cao đất dày ơi, chỉ cầu xin ông có chút từ bi, cho huynh đệ chúng tôi có ngày trùng phùng……"
Bánh xe lộc cộc, tinh thần lo lắng, Dương Hạo nghĩ đến nơi mà Tao Trư Nhi đang ở, mơ hồ quá, nhưng lại không ngờ đến lúc đó ở Lô Lĩnh Châu đang diễn ra một màn kịch thú vị: " Đảo Trình".
Tuyết lớn phủ trắng núi, một nơi giao thông còn chưa thuận tiện như Lô Lĩnh Châu, cơ bản bị rơi vào trạng thái ngủ đông. Nhưng, việc buôn bán và phát triển ở bên trong cốc không vì tạm thời sự liên lạc bị cắt đứt với bên ngoài mà ngừng trệ. Một vài thủ công nghiệp, đặc biệt là chế tác áo da, thiêu thụ chế tạo lông da, chế tác các mũi tên, mũi giáo, đang nhân dịp mùa đông nắm bắt cơ hội tập trung nhân lực mà làm.
Công việc rèn luyện sắt thép, vũ khí, quân giới trong một sơn động ẩn mình trong núi cao phía sau bộ lạc tộc người Lý Quang Sầm cũng không vì đổi người làm tri phủ mà dừng lại. Chỉ là do mùa đông hành động không thuận tiện, với việc dò xét và khai thác mỏ quặng Trà Sơn, tạm thời vẫn chưa tiến hành. Nhưng do đây là một nơi trọng yếu mượn sử dụng của tộc người Khương Hoành Sơn, một khi băng tuyết tan chảy, cũng phải lập tức nhanh chóng đặt lịch trình công việc.
Nơi Trà Sơn này thuộc về tiểu bộ lạc có khuynh hướng đi theo Lý Thị Ngân Châu, bộ lạc Dã Ly Thị dưới sự chỉ đạo của Dương Hạo, tìm cách để đánh chiếm và thôn tính nơi này. Khu vực Trà Sơn không có khoáng sản gì đáng giá, vốn chỉ là một nơi quê nghèo xa xôi cách biệt, không có tý giá trị nào, hơn thế, Ngân châu hiện nay thân mình còn lo chưa xong, căn bản chẳng có tâm trí để ý đến sự sống chết của bộ lạc nhỏ bé, vì thế vốn chẳng quan tâm.
Khu vực Trà Sơn rơi vào trong tay của người bộ lạc Dã Ly Thị, rất thuận lợi cho việc che dấu tai mắt kẻ khác trong quá trình thăm dò và khai thác.Bộ lạc Dã Ly Thị không giỏi công việc thăm dò, khai thác, rèn luyện hay chế tác. Chỉ phụ trách trấn giữ vùng đất này, bảo vệ bí mật này, hợp tác với Lô Lĩnh Châu rất chặt chẽ ăn ý.
Tất cả các loại hành động này, tân nhậm tri phủ Trương Kế Tổ không hề biết gì, cũng không thèm biết. Hắn học được một bí quyết trong đạo lý làm quan của La Công một cây tùng không già trên chính đàn, tự cho rằng phải buông xuôi, phải vô vị mà trị thì mới thích hợp nhất đối với thế cục Lô Lĩnh Châu hiện nay. Hằng ngày hắn chỉ ngâm ghẹo trăng cùng với đám lão phu tử Lâm Bằng Vũ và Tần Giang, thường thường mời Đường đại cô nương uống rượu thưởng tuyết, chơi bời những chuyện phong nhã là chính, còn về mặt công việc quân sự, hắn giao hết cho Lý Quang Sầm phụ trách, về mặt chính vụ những việc đầu não điều hành hắn giao hết cho Trình Đức Huyền, quyền lực tài sản cũng dần dần cướp lại từ trong tay của Phạm Tư Kì, chuyển dời vào trong tay của Trình Đức Huyền, bản thân hắn căn bản là chưa từng dính dáng vào.
Một câu nói, hắn chỉ làm một đại trưởng quầy xòe tay năm ngón của Lô Lĩnh Châu. Chỉ cần có công lao, phần công lao của hắn chẳng thoát được.
Đáng tiếc, ham muốn của hắn cũng chỉ thực hiện được mấy ngày, cuộc sống thái bình sắp tới gần rồi.
Hôm nay cùng mấy kẻ văn nhân phu tử Lâm Bằng Vũ ngày ngày đã gặp quen mặt ở hậu viện uống rượu đánh cờ, đang lúc trò chuyện vui vẻ,đột nhiên nha nội vang lên tiếng trống ầm ầm ù ù mà dân gian thường gọi là "trống kêu oan".
Cái trống kêu oan này rất ít khi vang lên, dân gian có việc gì cũng không nhất định phải đến đánh trống, cùng lắm là thông qua quan thôn tầng tầng lớp lớp báo cáo lên trên giải quyết. Hơn nữa nếu là một tiểu án vớ vẩn không đáng đề cập đến, dám đánh trống kêu oan, chủ quan có quyền lập tức hạ lệnh dùng trượng hình với kẻ lên báo án. Lấy đó răn đe, vì thế trống kêu oan cũng khó mà được một lần vang lên.
Chính vì nó rất khó được đánh, chỉ cần trống trước cửa nha nội kêu lên, bất kể bạn là một chủ quan không quản việc gì, cũng nhất định phải lập tức thăng đường hỏi án, tránh việc dân phẫn nộ. Đây là quy tắc trên quan trường, Trương Kế Tổ hứng rượu đang hăng, nghe thấy tiếng trống vang lên, trong lòng có không mong muốn hơn nữa cũng không dám chậm trễ, lập tức ăn mặc chỉnh tề, đội mũ mão, đi giày nghiêm chỉnh, rồi từ phía hậu đường vội vàng chạy ra.
Đến khi đứng vững trên đại đường, chỉ thấy Dương Tấn Thành huy động ba quân nha nội sớm đã đứng ở hai bên trái phải, nhưng không thấy người kêu oan vừa nãy lên công đường, tiếng trống bên ngoài cửa nha nội vẫn kêu lên ù ù không ngừng, Trương Kế Tổ nhướng mày nhăn mặt, nói: "Ai đang kêu oan báo án gì, thật là không hiểu phép tắc gì hết, mau mau đi dẫn hắn lên công đường."
Một gã nha nội tuân lệnh, nhanh như chớp liền chạy ra ngoài. Phía ngoài cửa nha nội, một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi đang cố gắng nắm chiếc dùi trống dùng hết sức đánh trống.