Dương Hạo vốn định mang cá trắng đến sớm một chút, rồi bảo quan viên bản nha đưa tới cho Vĩnh Khánh công chúa, ai ngờ buổi sáng đi vội vội vàng vàng nên lại quên mất, may mà hôm qua ngồi ở Hồng lư tự một ngày, hắn tận mắt nhìn thấy nha môn này bình thường cũng nhàn rỗi, các quan viên tiểu lại xin nghỉ liên tục, Dương tả sứ hạ hành thượng hiệu, chẳng thèm nói với người của nha môn tiếng nào, cứ thế quay đầu đi về.
Vị đại nhân Dương Hạo này vẫn thường đi bộ đi làm, bởi vì nhà của hắn ở ngay cạnh bờ sông, cách Hồng lư tự không xa, nơi đây chiêu mộ mấy kiệu phu khiêng kiệu tới nha môn vốn cũng không ngại, chỉ là đường gần nên cũng chẳng cần, lại thêm công lực dần dần trở nên tinh thâm, thời gian cần thiết cho nội tức thổ nạp so với thời gian luyện ngoại công còn dài hơn, mà cách thổ nạp do Lữ Tổ truyền thụ lại không cần phải khoanh chân nhập định, khi đi đường cũng có thể luyện công, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Đương nhiên, nếu không ngồi kiệu, mặc áo quan đội mũ quan đi trên đường thì cũng khó tránh khỏi bất tiện. Cho nên hắn hôm qua đã để áo quan lại trong nha môn, chỉ mặc áo dài, tới nha môn thì thay. Lúc này, Dương Hạo đang mặc áo rộng rãi thoải mái, hay tay niết thủ ấn, tay trái ôm nhật nguyệt, tai phải ôm Càn Khôn, đại bộ lưu tinh, bước chân mạnh mẽ cùng với hô hấp kéo dài, hai bên phối hợp như áo trời không vết rách.
Ra khỏi Chu Tước môn, đi qua Long Tân kiều, vòng trong hẻm Võ Học, vừa hay thấy phường thị ở bên đường có tiếng ầm ĩ, Dương Hạo dừng lại nhìn thử, thì ra là một tiểu thương bán gỗ to đang cãi nhau với binh đinh tuần tra.
"Ai dám tịch thu nào? Ai dám tịch thu nào?" Tên tiểu thương đó thấy các binh sĩ ùa lên, muốn tịch thu hàng của hắn, lập tức giận dữ, hắn trèo lên một chồng gỗ tròn chất như núi, mặt đỏ tía tai nói: "Các ngươi ai dám động? Có biết ta là không? Ta là ngoại quản sự trong phủ của Triệu phổ triệu tướng công, ai dám tịch thu gỗ của ta nào, cho ngươi mượn gan hùm cũng không dám!"
Dương Hạo vốn không muốn để ý tới chuyện này, nhưng vừa nhấc chân lên thì nghe thấy chuyện có liên quan tới tế chấp đương triều, không khỏi lại dừng bước.
Những binh sĩ đó vừa nghe thấy vậy, vẻ kiêu ngạo lập tức biến thành sợ hãi, quay sang nhìn nhau một hồi lâu, không ngờ lại không có ai dám bước lên trước. Bách tính ở bên cạnh thấy vậy khó tránh khỏi nhao nhao nghị luận, lúc này một giọng nói thong thả vang lên: "Đúng là trước cửa tể tướng bảy loại quan, Triệu tướng công tất nhiên là ghê rồi, một quản sự trong phủ của Triệu tướng công không ngờ cũng uy phong như thế này."
"Ai, làm gì mà âm dương quái khí thế, có giỏi thì bước ra xem nào!" Người đó đứng trên đống gỗ, hét lên.
"Bản quan ở ngay đây, hạ thấp cái mắt chó của ngươi xuống mà nhìn cho rõ!"
Bên dưới đống gỗ, sĩ tốt cao to tách ra hai bên, hiện ra một người ở phía sau, so với binh sĩ thân hình khôi ngô ở bên cạnh, thân hình của người này hơi thấp, trông khá là văn nhược, mặt mày rất đàn ông, dưới cằm là râu ba chòm, tuổi chừng trên dưới năm mươi, trên người mặc quân phục.
Tên quản sự đó hỏi: "Ngươi là ai?"
Vị tướng quân đứng dưới đống gỗ chậm rãi nói: "Bản quan tả giá môn vệ Triệu Tần, phụng chỉ tuần tra kinh thành. Quan gia sớm đã có ý chỉ, cấm vận chuyển gỗ Tần Lũng, cấm dùng gỗ lớn làm nhà, ngươi không ngờ lại dám kháng lệnh ư?"
Tên quản sự đó nhảy xuống, bước tới trước mặt Triệu tướng quân, nhìn lên nhìn xuống một lúc, ngạo nghễ chắp tay nói: "Triệu tướng quân, ngươi và tướng gia nhà ta là quan cùng triều, hai bên cũng nên nể mặt nhau. Chẳng qua là bán một ít gỗ mà thôi, thành Khai Phong to như vậy sao có thể chu toàn hết cho được. Tướng quân ngươi coi như không thấy là được rồi."
Triệu Tần lạnh lùng nói: "Chiếu thư của quan gia đã cấm buôn gỗ Tần Lũng làm nhà, các ngươi tự tiện vận gỗ lớn vào kinh đã là sai rồi. Nếu là tự xây nhà mình thì thôi có thể cho qua, nhưng lại còn tới phường thị bán đi nữa, nhiều con mắt nhìn thấy như thế này, ngươi bảo bản quan phải làm sao?"
Tên quản sự đó nghe thấy vậy, bất âm bất dương cười nói: "Nói cho tướng quân được hay, tướng gia của chúng ta đang xây nhà lớn, chỗ gỗ này chính là xây nhà xong còn dư, bởi vì trong nhà không cần dùng nữa cho nên phó lão quản gia mới phân phó tiểu nhân mang chúng tới phường thị để bán. Phó lão quản gia hầu hạ Triệu gia nhân cả đời, lời phân phó của ông ấy... sau lưng tất nhiên là lão gia nhà ta rồi. Triệu tướng quân, ngài nếu cảm thấy lão gia nhà chúng ta làm trái chỉ, vậy thì ngài cứ mang gỗ đi đi, tiểu nhân chỉ là một quản sự ngoại viện nho nhỏ, ngài muốn bắt ta vào ngục thì ta cũng đành chịu thôi, không phản đối."
Hai tay hắn giơ phía trước, rất chí phèo nói: "Nào, Triệu tướng quân cứ bắt ta là được rồi."
Triệu Tần vốn cho rằng là hạ nhân của tướng phủ tự ý bán gỗ, chuyện làm mất danh dự của chủ nhà như vậy, Triệu tướng công nếu nghe nói tới thì tất nhiên sẽ tức giận. Hắn vốn định thu chỗ gỗ này, quay về sẽ tự tới nói rõ tình hình với Triệu Phổ, xin lão lượng thứ. Giờ người nhà đã nói rất rõ ràng rồi, bán gỗ chính là ý của Triệu tướng công, thế này thì biết làm sao nữa?
Ngẩng đầu nhìn chỗ gỗ đầu thừa đuôi thẹo chất cao như núi, Triệu Tần mặt mày khổ sở, bách tính xung quanh nhìn thấy bộ dạng của hắn, liều hiểu ra là hắn sợ Triệu Phổ, thế là tiếng cười trộm liền vang lên, khiến cho mặt mày Triệu Tần hết đỏ rồi lại trắng, vị quản sự đó thấy Triệu Tần sợ rồi, gan lại to lên, cười lạnh một tiếng, nói: "Sao, hay là Triệu tướng quân cảm thấy tội của tiểu nhân không đáng bắt? Tướng quân nếu không có việc gì thì tiểu nhân đi nhé, tướng gia tối nay muốn ăn canh lưỡi chim tước. Tiểu nhân còn phải giành thời gian để đi mua gần một trăm con chim tước mang về nữa."
Tên quả sự đó nói xong liền xua tay phân phó thủ hạ: "Đi đi đi, mau lên một chút, buôn bán thì phải biết gào to, nhìn các ngươi cứ như là bị nghẹn ý, bản quản sứ đi mua chút đồ, các ngươi đừng có lười biếng đó." Nói xong, hắn vung tay áo, nghênh ngang bỏ đi.
Triệu Tần bị hắn coi thường như vậy, sắc mặt tức đến xám xịt cả lại, hắn vốn là hàng quan của Thục quốc, không phải là đích hệ triều Tống, cho nên làm việc đều luôn cẩn hận, có thể nhịn thì nhịn, nhưng điều đó không chứng tỏ là sự khinh miệt của bất cứ ai hắn cũng đều có thể chịu đựng. Nếu tên quản sự đó nể mặt hắn, cầu xin một phen, hắn vốn cũng có thể xuống thang, nhưng không ngờ một tên quản sự của tướng phủ cũng dám kiêu ngạo như vậy, thế này thì nhịn làm sao được?
Đợi khi nộ khí của Triệu Tần tích đủ thì tên quản sự đó sớm đã nghênh ngang đi mất rồi. Lúc này hắn nếu ra oai với những hạ nhân này thì ngược lại còn trở nên kém cỏi hơn. Triệu Tần cưỡi hổ khó xuống, nhưng lại không động thủ được, sau cùng hắn nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi: "Lão tử mấy năm nay cố gắng nén giận, nuốt bao nhục nhã rồi, giờ một quản sự nho nhỏ của tướng phủ ngươi cũng dám ra oai với lão tử! Được, được được, ta tìm hoàng đế lão nhi xin phân xử!"
Dương Hạo thấy cảnh này, cũng không khỏi nhíu mày, người của Triệu gia quả thực là kiêu ngạo quen rồi, người vận gỗ cho Triệu gia, đụng lật thuyền lương của quan phủ xong còn dám nghênh ngang bỏ đi. Giữa phố xá đông đúc ở Khai Phong, người của Triệu gia dám công nhiên bán hàng cấm, coi tướng lĩnh tuần tra như không khí.
Có điều vừa nghĩ tới trong chính sự đường của mình đã thả một cái bình gốm lớn, vô luận là tấu trương của quan văn trong ngoài nước gửi lên hoàng thượng, chỉ cần hắn nhìn không vừa mắt là ném đi ngay, tích đầy tin đồn nóng hổi. Sự ương ngạnh của những người này cũng như là trên làm thì dưới theo, là nề nếp của Triệu thị rồi.
Dương Hạo quay về phủ, lấy cá trắng đã bọc kỹ, nhìn xung quanh rồi kinh ngạc hỏi người sai vặt: "Hai vị phu nhân đâu rồi?"
Lão sai vặt nói: "Hai vị phu nhân nói là lão quan mới nhận chức vụ mới, công vụ bận rộn, sợ lão ra mệt mỏi cho nên tự mình đi ra phố mua thức ăn, nói là tối nay sẽ làm mấy món mỹ vị cho lão gia."
Dương Hạo nhíu mày, từ sau ngày nói dối Đường tam thiếu, Đường gia một mực không có động tĩnh gì, hắn cũng không biết có lừa được người của Đường gia hay không, vạn nhất Đường gia không tin, bắt người ngay trên đường, mà người họ bắt đi là ngươi của Đường gia, trong tay mình lại không có hôn thư, chức quan này lại không tiện để xung đột.
Dương Hạo phân phó: "Đợi hai vị phu nhân về thì nói với họ một tiếng, mấy ngày nay tạm thời đừng ra phố, để tránh xảy ra chuyện không đáng có."
Lão sai vặt nghe không hiểu gì, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ vâng dạ đáp lời. Dương Hạo liền cầm túi cá trắng tới Hồng lư tự. Sứ tiết Khiết Đan đã quay về rồi, lúc tới Ngạc Ba Đa đại nhân mang theo mấy chúng thị vệ chạy như bay mà đến, khi về thì bảy tám cỗ xe lớn chở bao lớn bao nhỏ, muốn nhanh cũng không nhanh được, không biết khi nào mới về được tới nơi. Thời này không như hậu thế, nếu có điện tín, cùng hoàng hậu bệ hạ của Khiết Đan đấu võ miệng giải sầu cũng hay. Hiện giờ đợi Khiết Đan hồi âm lại mất một khoảng thời gian, Hồng lư tự lại nhàn rỗi rồi.
Có điều Dương Hạo cũng không hi vọng rằng vừa nhậm chức đã lập tức có cơ hội đi công tác, nếu mình "xảy ra chuyện" quá nhanh, rất dễ khiến người ta nghi ngờ, hắn còn cần phải dây dưa ở đây thêm một đoạn thời gian nữa, đã có nhận thức như vậy nên hắn cũng gặp sao yên vậy, không hề nôn nóng.
Dương Hạo sau khi về Hồng lư tự, liền nghe ngóng xem hôm nay ai vào cung, để tiện nhờ hắn mang túi cá trắng cho con mèo tham ăn đó. Nhưng loại nha môn thanh nhàn như Hồng lư tự, bình thường cơ hội vào cung kiến giá cực ít, hôm nay không ngờ lại không có ai vào cung trình tống công văn cả.
Dương Hạo sờ sờ túi cá trắng, thầm nghĩ: "Hay là tìm cơ hội gặp ngụy vương rồi nhờ Ngụy vương đưa vào cung hộ. Ồ... không được, tự tiện đi lại, một khi lọt vào mắt Tấn vương... Hay là tìm một người đưa tới cho Ngụy vương? Cũng không được, không cần phải ra vẻ như vậy, một túi cá trắng mà còn dám sai người đưa tới, bảo Ngụy vương làm việc vặt chắc? Vậy cũng quá kỳ cục..."
Đang trù trừ thì Hồng lư thừa Tiêu Hải Đào cười bồi bước vào. Từ lúc có bức quốc thư đó của Dương Hạo, quan gia không thêm không bớt một chữ nào, cứ nguyên văn chép lại rồi đóng ấn tỳ đưa cho sứ giả Khiết Đan. Cao Tường cao hữu sứ thì ngoạn ngoãn về nha môn làm việc, các quan viên của Hồng lư tự đều không còn coi thường Dương Hạo nữa, trong lời nói cũng tăng thêm mấy phần kính ý.
Tiêu tự thừa vốn cảm thấy hổ thẹn với Dương Hạo càng cứ thấy hắn là cười, chưa nói đã cúi mình. Sự siểm nịnh không rõ nguyên nhân ấy khiến Dương Hạo cả người nổi da gà. Có điều thường xuyên qua lại với nhau nên hai người cũng tạo thành quan hệ thân thiết nhất.
Vừa thấy Dương Hạo, Tiêu tự thừa liền gật đầu khom lưng cười nói: "Dương tả sứ, Hồng lư tự chúng ta bình thường là vô cùng nhàn rỗi, một năm cũng không có nổi một chuyện nào. Hiện tại thì hay rồi, ngày mà Dương tử sứ thượng nhiệm, chim khách dưới mái hiên ríu rít không ngừng, quả nhiên, từ lúc quý nhân như Dương tả sứ tới, Hồng lư tự chúng ta đúng là khách khứa đầy nhà, vô cùng bận rộn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Dương Hạo trợn mắt lên, nhìn mạng nhện trên giá bút, nói: "Tiêu tự thừa, ngươi đừng có nói nhảm nữa, thế này mà gọi là bận à?"
Tiêu tự thừa lấy một bức thư từ trong ống tay áo ra, cười siểm nịnh đưa lên, nói: "Sao lại không bận được. Ngài xem, sứ giả Khiết Đan vừa đi, thư của sứ giả Thổ Phiên lại tới rồi?"