Cái bạt tai đó không đánh trúng mặt Lý Dục, Tiểu Chu hoàng hậu đứng đó nắm chặt tay, trong lòng đầy đau khổ nói: "Chàng… trong lòng chàng chỉ nghĩ được những thứ này thôi sao?"
Lý Dục lúng túng nói: "Ta… làm sao nàng trách ta được chứ, nếu như không phải vì lý do này thì Dương Hạo việc gì phải mạo hiểm để cứu chúng ta?
Không nghĩ đến thể diện của Triệu Quang Nghĩa, Dương Hạo… rốt cuộc là nghĩ thế nào?"
Tiểu Chu hoàng hậu chậm rãi lắc đầu nói, kiên quyết nói: "Ta không biết, từ khi mười lăm tuổi vào cung, ta chỉ là người ca múa trong những bữa tiệc của triều đình, thơ ca nhạc họa, rất nhiều việc lớn trong triều đình ta đều không hiểu được. Dương Hạo tại sao lại cứu chúng ta, hoặc giả xuất phát từ lòng căm phẫn thì cũng không giống như những gì chàng nghĩ". Lý Dục ngoan cố nói: "Làm sao nàng biết?"
Tiểu Chu nói: "Do trong thiên hạ này số mỹ nữ nhiều không kể xiết, bên cạnh Dương Hạo có biết bao là mỹ nữ, hắn không phải là người tham sắc, cũng không phải là người vì sắc mà làm chuyện dại dột, không để ý đến hậu quả. Do những ngày ta đi đến Thiên Kim Nhất Tiếu Lầu có gặp hắn, nếu như hắn có tà ý với ta thì lẽ nào còn để ta đi? Tại sao không tranh thủ thời cơ?
Thành Biện Lương rộng lớn có mất đi một vài người như ta thì cũng chẳng phải là chuyện lớn, nhưng mất đi quận công Lũng Tây thì lại là chuyện chấn động triều đình, hắn vì sao vẫn cương quyết giúp chàng bỏ chạy? Đem cả nhà chúng ta đi thì đã đành, nhưng lại còn đem theo cả Từ Huyễn, Tiêu Nghiễm là những trung thần nhà Đường nữa? Cách làm này là cách một tên tham sắc làm hay sao?"
Lý Dục nghe có chút tức khí, hắn tuy rằng không để ý đến chính sự, cả ngày toàn văn thơ, nhưng rốt cuộc cũng đã từng làm vua, bao việc đại sự cũng đã qua tay, hơn nữa Lâm hổ tử còn là trung thần của hắn, một kế sách đơn giản như vậy mà hắn cũng bị trúng kế, người này có thể nói là cực kỳ đa nghi.
Giờ trong đầu hắn chỉ toàn là lửa giận, chỉ nghĩ đến việc mình bị cho cắm sừng, bị Tiểu Chu tố giác, rồi nghĩ đến bao điểm nghi vấn chưa nghĩ đến, hắn trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới từ từ nói: "Dương Hạo có tâm tạo phản!" "Chàng nói sao?" "Nhất định là như vậy!"
Lý Dục càng nghĩ càng thấy đúng, rất bình tĩnh nói: "Dương Hạo là tiết độ sứ, ngồi ở đất Tây Bắc, tung hoành ngang dọc, Lý Quang Duệ, Dương Sùng Huấn, Chiết Ngự Huân được coi là ba Tống thần, trên thực tế vốn là chư hầu, Dương Hạo há chẳng biết hay sao? Hắn không có ý cướp Trung Nguyên, nhất định phải có ý muốn cắt Tây vực, hắn muốn giúp chúng ta rời khỏi đây hay là muốn ta đem đến cho hắn vài thần dân nhà Đường, chẳng lẽ… chẳng lẽ muốn vực ta dậy, trùng tu lại nhà Đường?"
Lý Dục càng nghĩ càng thấy hưng phấn, "Nếu như hôm nay nước Thục có khoảng hơn mười vạn binh tạo phản, triều đình dốc sức diệt trừ, lúc đó nếu như ta có thể hiệu triệu binh cũ, tái khởi Đông sơn, đến khi đó triều Thục loạn rồi, Giang Nam cũng loạn, Dương Hạo ở Tây Bắc sẽ nhẹ nhõm, đại triển quyền cước, hắn muốn lợi dụng ta, hắn do đó mới cứu chúng ta ra khỏi đây". Tiểu Chu hoàng hậu lắp bắp nói: "Dương Hạo có dã tâm thế sao?"
Lý Dục vui vẻ nói: "Nhất định là thế, nhất định là thế. Hắn ta muốn lợi dụng ta, ta làm sao không thể lợi dụng hắn được. Haizz, một khi rời khỏi cái lồng này nói không chừng sẽ có cơ hội khôi phục lại nước Đường, tái lập đế vương".
Nói đến đây, hắn lại đứng lên suy tính, cẩn thận ngó Tiểu Chu hoàng hậu, nói: "Nàng bảo… hắn… có phải là hắn thật sự muốn đem chúng ta ra khỏi Biện Lương này không? Hắn giờ ở tận vùng Tây Bắc, có binh có đất, một khi sự việc thất bại thì coi như là đã công khai trở mặt với vua, nhưng đối với chúng ta mà nói thì cũng là những người chết không có chỗ chôn rồi".
Tiểu Chu hoàng hậu oán hận nói: "Vậy chúng ta đành ở lại Biện Lương hay sao? Chàng cam tâm để ta bị Triệu Quang Nghĩa nhục mạ sao?"
"Tất nhiên là không cam tâm!" Vừa mới nghĩ đến việc mình có cơ hội làm lại hoàng đế, Lý Dục đã kích động, cái tôn nghiêm của hoàng đế khôi phục lại được đôi chút, lập tức không hề do dự, nhưng rồi lại lo lắng đứng lên: "Vậy… nàng nói ta còn cơ cơ hội không? Những đại thần đồng ý theo ta giờ không còn mấy, Giang Nam đã bị nhà Tống chiếm mất rồi".
Nói đến đây, hắn đột nhiên khóc nức nở, nói: "Hận thì hận, mới đầu đã ngộ sát các trọng thần Lâm Nhân Triệu, Phan Hữu, Lý Bình, nếu khi quân Tống kéo đến thành trẫm nghe lời Trần Kiều, liều chết giữ thành Kim Lăng thì với sáu vạn quân tinh nhuệ, có thể dùng lương thực trong hai mươi năm, yên lặng đợi động tĩnh, trọng thần và bách tính cùng hưởng ứng, há rơi vào tình trạng như thế này. Nếu như lại hiệu triệu binh cũ, e rằng con đường phía trước gian nguy trùng trùng, cuối cùng để Lý Dục phải nước mắt như thế này, càng nghĩ càng đau lòng. Tiểu Chu hoàng hậu kinh ngạc mở to mắt, Lý Dục không có nỗi đau giống của những người đàn ông thường tình khác. Trong lòng nàng có chút mỹ hóa, chỉ cảm giác hắn là một vị hoàng đế khác so với những vị hoàng đế khác tự cổ chí kim, là một người có biểu hiện tình cảm, nay nhìn lại, lại thấy phẫn nộ không xiết. Hắn có điểm nào là có khí chất anh hùng? Cơ hội lớn đến ngay trước mắt hắn lại nghĩ… đúng là khác hẳn người thường.
Trán của Tiểu Chu hoàng hậu nổi gân lên, tim đập thình thịch, nàng nghiến răng trèo trẹo: "Ta hỏi chàng, chàng có đi hay không?"
Lý Dục chần chừ một hồi lâu mới hung hăng nói: "Nếu như sống không bằng chết thế này thì còn vui vẻ nỗi gì? Chúng ta đi thôi!"
Tiểu Chu hoàng hậu vui mừng nói: "Được, vậy chàng nghe kế hoạch của
thiếp, chúng ta cứ như thế, trên danh nghĩa là mời Từ Huyễn, Tiêu Nghiễm cùng người trong phủ đi dự yến tiệc, cùng với các cựu thần sẽ dốc hết sức mời họ, nhưng… nếu như có chút gì đó không đáng tin cậy thì không thể gọi họ, để tránh xảy ra họa lớn!"
Tống hoàng hậu đã rời khỏi cung hoàng hậu, ở trong một cung điện có ít người qua lại, duy tu cũng không kịp, bên trong đã hư hỏng nhiều. Trước khi nàng chuyển đến, nơi đây bài trí hết sức đơn giản, trong cung còn có mùi dầu, trộn lẫn trong không khí ẩm mốc, hết sức khó ngửi. Tống hoàng hậu nằm trên giường, mặt mày ảm đạm, hai mắt vô thần.
Triệu Đức Chiêu, Triệu Đức Phương, công chúa Vĩnh Khánh, ba người ngồi quanh bà, đến nay người ở bên cạnh bà đã ít đi nhiều, những người trong cung tuy vẫn nghe lời sai bảo của bà, nhưng vẫn thường âm thầm tỏ ý không đồng ý, do vậy khi được lệnh cho lui đi nghỉ, bốn mẹ con mới có thể ngồi với nhau chuyện trò.
Triệu Đức Chiêu đỏ mặt nói: "Nhị thúc đã nảy sinh lòng nghi ngờ, nay chúng ta ngoài mặt tự do nhưng trên thực tế là bị giam lỏng, bất kể đi đâu thì cũng đều có người của nhị thúc đi theo. Nương nương, Đức Phương và Vĩnh Khánh muội có ít cơ hội gặp nhau, trừ phi là do nương nương sinh trọng bệnh, còn không thì khó có cơ hội gặp mặt mọi người".
Triệu Đức Phương oán hận nói: "Đâu chỉ đại ca, đến đệ là trẻ con cũng bị bọn trong cung kiểm soát gắt gao, không thể ra ngoài cung, cả ngày đều bị giam giữ trong viện, ngẩng đầu chỉ thấy được một khoảng trời nhỏ, chẳng khác nào bị ngồi tù".
Tống hoàng hậu cười khổ não: " Nay ta đã ngã bệnh rồi, chỉ có điều là ta bị bệnh quan gia mới không ngăn cản mẹ con ta gặp mặt".
Nàng kéo tay Triệu Đức Phương, mắt đỏ hoe: "Cung cấm đối với mẹ không có vấn đề gì, với lại đây là nhà của ta, còn cần phải đi đâu nữa? Đức Phương, mẹ thấy chúng ta đều vẫn còn tốt, trong lòng cũng thấy kiên định hơn nhiều rồi. Nơi này không thể ở lâu, quan gia đã có ý nghi ngờ các con rồi, nếu như bọn họ có tà ý với chúng ta, thì bản cung có chết cũng không đủ, nhưng các con thì phải sống.. Ta, ta ở dưới cửu tuyền thì làm sao gặp mặt phụ thân của các con được".
Nói đến đây, nàng nước mắt lưng tròng, Vĩnh Khánh phẫn nộ nói: "Nói thế có ích gì, ông ấy đến con còn không nhìn được, đến nay có gì là con không nhìn thấy, cái gì là không nghe thấy, như vậy so với cái chết thì có khác gì nhau?"
Nàng liếc Triệu Đức Chiêu một cái rồi nói: "Muội chỉ hy vọng đại ca có thể phản kinh, ai mà biết được những dự liệu của Dương Hạo, đại ca căn bản là không đủ sức chỉ huy những tướng sĩ đó, hôm nay chúng ta chỉ còn có một tia hy vọng duy nhất là Dương Hạo, hắn đã đi Tây thành rồi, trong tay hắn có binh quyền, cái chức tiết độ sứ của hắn là do chúng ta tặng cho hắn, chung quy nên có đi có lại mới đúng".
Tống hoàng hậu nói: "Nhưng… nếu như hắn ở Tây bắc thì tình hình ra sao rồi? Chúng ta căn bản không biết, cả ngày bị bọn chúng giám sát, chúng ta không nghe được chút tin tức gì, càng không th ể liên lạc được với hắn, bị nhốt ở đây thì có thể làm được gì?"
Triệu Đức Chiêu và Triệu Đức Phương nhìn nhau: Nay thiên hạ đã ở trong tay Triệu Quang Nghĩa, ngôi hoàng đế của hắn đã ngồi vững, bọn chúng ở đây còn có thể thay đổi cục diện thế nào được? Sau một hồi lâu, Vĩnh Khánh công chúa đột nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt sáng rực: "Muội có cách rồi."
Tống hoàng hậu cùng đám Triệu Đức Chiêu đều đồng thanh nói: "Cách gì?" "Xuất gia!" "Cái gì?" mấy người cùng đồng thanh đáp.
Vĩnh Khánh công chúa nói: "Tiên triều đã từng có biết bao người xuất gia, trong đó có không ít trường hợp là những người trốn tránh nội chiến trong cung, bọn họ có thể, muội nghĩ cũng có thể. Nếu hôm nay chúng ta bị bức đến mức này thì chẳng khác nào bị cầm tù, đi một bước cũng khó, nhưng nếu như chúng ta xuất gia làm ni cô, theo tiền lệ cũ, thì phải xa rời cung điện, tiến vào đền chùa".
Hắn có tài nhưng cũng không có cách nào suốt ngày cử tai mắt theo chúng ta được, chúng ta cũng biết trong cung có nhiều người phụ trách giám sát ta, nhưng đó là những ngày khổ hạnh, bọn họ đều không muốn. Do đó nếu như có thể lén thì lén, nếu như muội xuất gia thì những ngày đó sẽ càng khổ hạnh, mặc dù khó tránh khỏi tai mắt giám sát nhưng trong miếu thì bọn chúng cũng bị hạn hẹp hơn, chúng ta sẽ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều, hoặc giả… rất nhiều tín đồ tới dâng hương, chỉ cần cẩn thận thì sợ gì không có cách liên lạc với bên ngoài?"
Tống hoàng hậu kinh ngạc nói: "Tuyệt đối không thể, quan gia đang muốn con kết hôn, muốn gả con cho đứa con thứ ba của Ngụy tướng công, con chưa chắc đã không thể có được tự do. Đây chỉ là việc trước mắt, chúng ta lẽ nào không đợi được? Nhưng nếu như xuất gia thì đó sẽ là việc cả đời của con, cả đời phải tụng kinh niệm phật?"
Vĩnh Khánh cười lạnh nói: "Bà nội tìm cho con một đức lang quân! Con nghe nói con trai quý của Ngụy tướng quân là đồ keo kiệt bủn xỉn, đầy thủ đoạn, tiếng dữ đồn xa. Sáu năm trước Ngụy tướng công qua đời, hắn ỷ lại vào khối tài sản ông ấy để lại ôm ẵm hết, không chia cho anh em một chút nào".
Chiếm gia sản mà không nhả ra, không chia cho anh em, bây giờ người nhà hắn còn đang theo hắn lên tòa án, ai cũng khinh bỉ hắn, người như vậy con không cam tâm lấy làm chồng. Chỉ có điều là do đích thân bà nội chỉ định, phụ thân phải hiếu thuận, không dám trái lời, không dám hủy hôn.
Khi đó con cũng không có cách nào khác, cũng không muốn xuất gia, nhưng nay đã khác rồi, tiền đồ của Vĩnh Khánh làm sao lại thế được? Con xuất gia đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Nếu không, nghe nói rằng quy tắc của nhà Ngụy tướng công đó rất nghiêm, con mà bị gả vào đó, lại gặp phải một người chồng vô sỉ thì làm sao còn có cơ hội lấy thông tin đây?"
Tống hoàng hậu và Triệu Đức Chiêu bốn mắt nhìn nhau, không nói câu gì, Triệu Đức Phương tuổi tác còn nhỏ, không muốn xuất gia, còn không rõ rốt cuộc có ý gì, v ừa nghe thấy chị mình có ý như vậy để nghe ngóng tin tức bên ngoài, lập tức vỗ tay nói: "Con tán thành, tỷ tỷ thật thông minh, chúng ta cứ làm thế đi".
Triều Bắc Tống có rất nhiều người xuất gia, Triệu Quang Nghĩa có tất cả sáu người con gái, trong đó có hai người đã xuất gia thành ni cô, một người ở ẩn, nhưng lịch sử nay đã thay đổi, Vĩnh Khánh công chúa còn chưa xuất thế đã trở thành công chúa ni cô đầu tiên của nước Tống.
Công chúa Vĩnh Khánh đã quyết, lập tức lấy kéo ra cắt phăng mái tóc, Tống hoàng hậu thất sắc nói: "Vĩnh Khánh, con làm sao lại lỗ mãng như vậy, chúng ta phải từ từ bàn bạc đã". "Còn có thể thương lượng gì nữa? Cứ dùng dằng mãi không thể làm chuyện đại sự".
Vĩnh Khánh công chúa trầm giọng nói: "Con sẽ nói với hắn, Vĩnh Khánh quá đau lòng nên không muốn vướng bụi trần nữa, nương nương bệnh nặng không gượng nổi, Vĩnh Khánh càng thêm đau lòng, nguyện sẽ cắt tóc đi tu, sẽ ngày đêm cầu phúc cho phụ thân, cầu cho thiên hạ được thái bình. Bất kể hắn có đồng ý hay không thì Vĩnh Khánh từ nay trở đi sẽ là người xuất gia!" Nói rồi nàng lại lấy kéo cắt phăng mái tóc xuống đất…
"Tìm thống soái của Khương, Thổ Phiên, Hồi Hột, Khiết Đan, còn cả bộ tộc người Hán nữa, tìm hiểu dân số, tập quán sinh hoạt, hoặc mục canh, nhanh chóng hoạch định khu vực, đồng thời tiến hành cải tổ. Việc này tự ngươi đi giải quyết" Dương Hạo nói.
Đinh Thừa Tông mỉm cười nói: "Như vậy tốt lắm, càng bận rộn bao nhiêu ta mới càng cảm thấy mình không phải là kẻ vô dụng, huống hồ đây là chuyện của huynh đệ".
Sắc mặt của hắn quả nhiên rất tốt, thần khí cũng dần khôi phục lại được như xưa. Dương Hạo thấy vui vẻ, gật gật đầu, mắt nhìn vào Đinh Thừa Tông, rồi quay người nói với Lâm Bằng Vũ: "Lâm lão, việc binh sĩ do ông phụ trách. Ngoài đoàn binh thường bị này thì mỗi bộ lạc, những đứa trẻ tuổi từ bảy đến mười bốn cũng đều phải tiến hành luyện quân định kỳ, đây là việc rất quan trọng, hộ tịch vẫn chưa xây dựng xong, hai việc này đồng thời phải tiến hành song song."
Lâm Bằng Vũ đang xử lý một đống tài liệu lớn nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên đồng ý: "Tiểu Vũ, Đông Nhi bao giờ tới?" Mục Vũ hỏi. "Tỷ tỷ của ta đang tới, chắc khoảng ngày kia sẽ tới Ngân Châu". "Vậy thì tốt!"
Dương Hạo nói: "Phạm tiên sinh, vũ khí trong kho của phủ và số lượng lương thực cần làm rõ ràng. Còn nữa, số binh sĩ thương vong cần phải được chăm sóc tốt, định cư ngay trong thành Ngân Châu, sau cuộc đại chiến, trong thành rất nhiều quả phụ, có thể tìm người tác hợp cho họ, khiến nam nữ đều có chỗ dựa, đã không thể dùng việc kinh doanh mưu sinh thì phải đảm bảo cho họ, việc này có liên quan đến tinh thần của quân Lô Châu chúng ta, chớ có sơ xuất".
Doanh Điền phụ trách việc ở Tần Giang, Lô Vũ Hiên, thấy mấy vị quan đang vây quanh án nghe dặn dò, cũng nhanh chóng vâng một tiếng: "Thái úy xin cứ yên tâm, việc này thần đã sắp xếp rồi, sau này sẽ đích thân quan tâm".
Lúc đó, Diệp đại thiếu hớt hải xông vào nói: "Thái úy, mật tín Đông Kinh".
Mọi người trong sảnh đang bận rộn đều phải ngẩng đầu lên ngó Dương Hạo, Dương Hạo vội vàng mở ống trúc, lấy thư ra, phát hiện bức thư này dùng mật mã của quân khác viết, Dương Hạo vội bảo Mục Vũ lôi ra, tự mình nằm sấp trên án dịch, xem hồi lâu mới từ từ đứng lên, trên mặt lộ vẻ nửa cười nửa không.
Trong sảnh im ắng, tất cả mọi người đều đang dõi theo hắn, Dương Hạo cười ha hả nói: "Nhìn cái gì, có rất nhiều việc đang đợi đi làm kìa, phải dốc sức làm cho thật tốt". Nói rồi đem lá thư ra đốt sạch sẽ.
Lúc này đây bảy tám cỗ xe đang hướng về phía thành Ngân Châu, nhìn thành Ngân Châu dựng đứng từ đằng xa, Thúc Đại Lang đang ngồi trên xe.
Trên tay hắn là một tấm lụa tơ tằm mỏng manh, nhìn hồi lau, Thúc Đại Lang mới đốt trụi tấm lụa đó, lẩm bẩm nói: "Cái tên Dương Hạo này, quả là có bản lĩnh làm như vậy sao? Bọn chúng… quả nhiên là đã thoát khỏi Biện Kinh…"
Thúc Đại Lang kinh ngạc trước tài dự đoán của Dương Hạo về những chuyện thế này, có điều sự chú ý chủ yếu nằm ở việc hắn có thể tận dụng được bao nhiêu điểm tốt ở mỗi người. Thúc Đại Lang khẽ thở dài, trầm ngâm hồi lâu, hắn mới lắc đầu nói: "Có điều… Dương Hạo cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, hoặc là… hắn còn chưa đủ tàn nhẫn. Muốn hiệu triệu cố quân của nước Đường, người đó chắc gì đã còn sống; muốn dùng cố binh của nước Đường thì người đó càng không thể sống, còn có con trai hắn. Tên ác nhân này, hãy để ta xử lý".
Mắt hắn lộ ra đầy sát khí, hắn nhấc bút lên, lấy một tấm lụa, viết lên đó một bức thư mà ai cũng không đọc hiểu, sau đó nhét vào ống trúc, buộc vào con chim ưng. Chim ưng tung cánh bay đi, hướng về phía thành Ngân Châu… rồi đến phủ của Khánh Vương, nay đã thuộc phủ của Dương Hạo.
Dương Hạo rời khỏi phủ, đích thân dẫn binh đi tuần quanh Ngân Châu một lượt rồi tiến hành gia cố thành, tốc độ khẩn trương, không khỏi gật đầu ưng ý. Hắn nhìn ra bốn phía rồi nói với Lý Nhất Đức: "Lý đại nhân, hai ngày nay đã bận rộn quá rồi, không kịp đi gặp người kia, không biết tình hình hiện tại thế nào rồi?"
Lý Nhất Đức hiểu cái người mà Dương Hạo nhắc đến là ai, hắn cười nói: "Bẩm thái úy, hạ quan lập tức đưa cha con hắn chuyển vào ở sâu trong thâm trạch của Lý gia, ngoài việc sắp xếp người trông coi, hạn chế hành động của bọn chúng, cơm ăn vẫn không hề bạc đãi bọn chúng thái úy cứ yên tâm".
Dương Hạo vui vẻ nói: "Rất tốt, Chiết cô nương đã mơ hồ nghe nói người trợ giúp cho Khánh Vương là một người Hán, cũng đã từng hỏi ta. Dù Lưu Kế Nghiệp là người Hán, không qua lại với Lân Châu, nhưng họ rốt cuộc cũng là người một nhà, phu nhân hắn lại là chị em song sinh của người ở Phủ Châu, nếu như Chiết cô nương biết có một vài việc ta không tiện đi làm". Lý Nhất Đức cười nói: "Thái úy muốn thu phục người này sao?" "Không sai". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lý Nhất Đức bùi ngùi thở dài nói: "Hắn vốn là người họ Dương ở Lân Châu, nhưng bảo hộ cho tên họ Lưu người Hán, không qua lại với nhà thần. Người thế này xin người cứ yên tâm, hơn nữa, dù nói hắn không vãng lai với nhà Dương ở Lân Châu thì hai nhà Chiết – Dương cũng đã đủ mật thiết, nếu như hắn không thuận theo thái úy thì xử lý thế nào cũng là việc khá đau đầu đấy".
Dương Hạo đã có tính toán trong lòng, đối với Dương Kế Nghiệp, hắn muốn thu nạp. Nhưng hắn cũng biết muốn người này quy tâm thì không phải cứ lấy của cải ra là giải quyết được, Dương Kế Nghiệp là giống tên Quan Vân Trường kia, Tào A Man đối với hắn không thể nói là không tốt, cuối cùng giết đại ca bên cạnh.
Dương Kế Nghiệp không phải là kẻ tâm địa đen tối, còn nhớ việc ghi chép về hắn, người này do nhìn thấy xu thế của nhà Tống ngày càng lớn, mới khuyên vua nên bỏ chạy đầu hàng, để bảo toàn tính mạng, nhưng vua Lưu Kế Nguyên không đồng ý, hắn đành chết để bảo vệ thành. Mãi đến khi thành bị phá, Lưu Kế Nguyên mới bị quân Tống bắt, hắn mới chịu buông vũ khí, khóc ầm ĩ, từ đó mới hàng nhà Tống.
Đương nhiên, việc đó chỉ là do sử sách ghi chép lại, Dương Hạo cách thời đó đã khá xa, dã biết rất nhiều thứ trong dân gian, cũng biết tự hào về những gì triều đại này có, những triều khác không, có rất nhiều lời nói thực ra không đúng, nhưng sử sách ghi chép lại hoàn toàn không chuẩn, hắn cũng quen rồi Chính vì như thế mà hắn cũng chỉ biết ôm hy vọng.
Nếu như Dương Kế Nghiệp thực sự là trung nghĩa vô song, đến chết vẫn không hàng thì hắn cũng không thể giết người này. Một khi giết hắn, có nghĩa là tự mình đặt một quả bom cho mối quan hệ hai nhà Dương – Chiết, thiệt lớn hơn hại, huống hồ đã biết đường đi rồi thì sau này không cần phải thu nạp người này, cứ cho người này cuối cùng vẫn là quy Tống, quyết định vận mệnh Tây Bắc có dựa vào thực lực của Dương Hạo hay không, hắn có lợi dụng mâu thuẫn giữa Khiết Đan và Tống hay không, nước Tống cũng có rất nhiều tướng giỏi như Dương Kế Nghiệp, cũng không sợ một đối thủ như hắn. Lý Kế Thiên ở Trung Nguyên đã thành công trong việc xây dựng thế lực cho mình ở Tây Hạ, bản thân mình còn không bằng một tên mọi?
Nghe xong lời Lý Nhất Đức, hắn chỉ mỉm cười, nói: "Chỉ cần thử mới biết được, đi thôi, chúng ta đi gặp hắn".
Hai người xuống thành, phi lên ngựa, chạy về hướng nhà cũ của Lý gia, đột nhiên có một người thúc ngựa phi nhanh tới, đến gần họ liền xuống ngựa, thi lễ nói: "Thái úy, Thúc Đại Lang đã đến phủ, đem theo một người mũi cao mắt sâu, mặc một bộ quần áo màu trắng, đang muốn yết kiến thái úy".
Dương Hạo đến nay đi đâu cũng cần dùng đến tiền, muốn mượn một ít của Kế Tự đường, vừa nghe thấy tin Thúc Đại Lang đến, không nén nổi mừng rỡ, còn người khách đi cùng là ai thì hắn tuyệt nhiên không quan tâm. Dương Hạo cười, nói với Lý Nhất Đức: "Haha, khách tới rồi, việc trước mắt không vội, chúng ta đi gặp vị khách đó trước đã".