Bộ Bộ Sinh Liên

chương 467: tận thống chư tướng thụ soái ngũ châu định nam tiết độ sứ lý quang sầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đỉnh Vọng Hương Lĩnh, Dương Hạo quay đầu lại nhìn, đại quân ùn ùn kéo tới, đại quân đó vì ngày đêm hành quân mà đều lộ ra mấy phần mệt nhọc. Nhưng, hàng quân tiên phong đã triển khai trận hình phòng ngự, sau đó những người khác bắt đầu chia nhóm để dựng trại, đào chiến hào, dựng chuồng ngựa, dựng bếp lò, phái người đi tuần tra, hỏa đầu quân cũng đã chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm rồi. Tất cả mọi việc đều sắp xếp đâu ra đấy, cả doanh trại đều đang vận động, nhưng không hề ồn ào ầm ỹ.

Đội quân này là do Dương Hạo khi đi đã lấy ở Hán quốc cho đủ số lượng, họ đa phần là kẻ lang bạt, tội phạm tháo chạy, cường đạo và dân du mục, luật về dũng khí thì khỏi phải nói, nhưng đối với những việc như hành quân, thao diễn trận pháp lại không hề biết chút nào. Đơn giản mà nói đây chính là đoàn quân ô hợp, khi lâm trận căn bản không thể phát huy được sức mạnh đoàn kết. Nhưng sau khi đã trải qua trận chiến công thành mười mấy ngày ở thành Tấn Dương, lại thêm cả sự rèn luyện trên cả đoạn đường cấp tốc trở về Ngân châu, giờ họ đã trưởng thành một cách nhanh chóng.

So với quân đội của Chiết Ngự huân, Dương Sùng Huấn mà nói thì đội quân này của Dương Hạo vẫn còn có chút lười biếng, sự nghiêm chỉnh của tác phong nhà binh hay quy phạm quân mạo đều không thể so sánh được, nhưng từ trong mỗi người họ đều phát ra một luồng sát khí đằng đằng, thân pháp nhanh nhẹn của họ lại cũng mang theo mấy phần hơi hướng của lão binh sa trường.

Sự đồng cam cộng khổ trong một tháng này bước đầu đã nhìn thấy thành quả. Trải qua sự rèn bằng máu và lửa, họ đã nhanh chóng trở nên thành thục. Đoàn binh do những kẻ lang bạt, phạm nhân, cường đạo, dân du mục tạo thành này vốn giống như một đám dã cẩu lưu lạc trên thảo nguyên, một khi đặt vào khuôn khổ quân kỉ, họ sẽ trở thành những con chó săn đeo xích, có thể thấy chỉ cần rèn luyện thêm một chút nữa, họ tất có thể trở thành một đoàn hổ lang, nghĩ tới đây, Dương Hạo liền vui mừng mỉm cười.

Chiết Ngự Huân đang nhìn ra hướng xa, đây là một sườn núi, nhìn về phía trước nữa chính là một vùng đất bằng phẳng. Bầu trời xanh ngắt, giống như một giọt nước cực lớn, chỉ có mấy áng mây trăng tinh khiết dập dờn trôi thâm thấp, dường như chỉ cần bắn một mũi tên là có thể bắn qua đám mây đó. Thảo nguyên xanh xanh trước mặt giống như một tấm thảm xanh cực lớn trải tới tận chân trời, trên tấm thảm xanh đó mọc lên những doanh trướng thấp thoáng như những cây nấm nhỏ.

Dương Sùng Huấn thong thả đi tới cạnh hắn, chỉ vào hướng doanh trại đang dần mọc lên đó nói: "Lý Quang Duệ không thể không thiết lập một số tai mắt ẩn nấp theo dõi, tin tức mà chúng ta nhận được hắn chắc cũng đã biết. Nhưng, đệ xem, doanh trại của hắn vẫn đóng ở đó, hoàn toàn không có động tĩnh gì. Ha ha! Chúng ta có thể điều động bao nhiêu binh mã thì trong lòng lão hồ li này tất có dự tính, nhưng hắn hoàn toàn không coi chúng ta ra gì."

Chiết Ngự Huân hơi cau mày, cười lạnh nói: "Nhiều năm như vậy, tuy chúng ta luôn bị Lý Quang Duệ hắn đánh áp chế, nhưng không phải Lý Quang Duệ hắn cũng không có cách nào đánh đổ được chúng ta sao? Ta thấy hắn không phải thể hiện sức mạnh mà là với địa thế này hắn không cần phải kiêng kị. Từ đây về phía trước là một vùng đất bằng phẳng, chưa cần nói nghìn quân vạn mã của chúng ta cho dù chỉ một người cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn, hắn sao còn phải bày ra cái thế như gặp đại địch chứ?"

Dương Hạo quay người bước lại gần, mỉm cười nói: "Đại ca chính là có khí chất không chịu thua, có điều chúng ta có gì nói nấy, thực ra nhị ca nói đúng, cho dù chúng ta có một lượng binh bằng với hắn thì hắn vẫn sẽ không coi chúng ta ra gì. Bất luận là tố chất binh mã hay là vũ khí trang bị và chiến lực cá nhân thì binh của chúng ta đều không thể so được với đội binh tinh nhuệ của Lý Quang Duệ. Huynh nhìn hắn kìa, doanh trại bày trận phô trương như thế mà cũng không phái binh ra ngăn cản, ha ha ha, đệ thấy hắn có vẻ như còn mong chúng ta đuổi tới nhanh hơn, cùng quyết một trận sinh tử trên thảo nguyên này với hắn, như thế hắn mới có thể một trận mà bao vây tiêu diệt triệt để, giải quyết mối họa lớn nhất trong lòng hắn."

Còn có một nhân tố bất lợi nữa mà Dương Hạo vẫn chưa nói ra. Năm vạn binh mã của bọn họ lại có tới ba thủ lĩnh, còn đối phương không những có mười vạn đại quân mà còn chỉ có một người cầm hiệu lệnh. Ba người bọn họ cho dù có phối hợp ăn ý đến mấy thì cũng sẽ không bằng hiệu lệnh thống nhất của đối phương.

Dương Hạo ngừng một lúc rồi lại nói: "Có điều, tình trạng này sẽ không duy trì quá lâu, đợi khi tin tức Hạ châu thất thủ thì đại quân của Lý Quang Duệ liệu còn có tâm trí để tác chiến nữa không? Binh lực, vũ khí, huấn luyện tất nhiên là mấu chốt của thắng lợi, nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là sĩ khí lòng quân!"

Hắn dùng roi ngựa chỉ về phía xa, hãnh diện nói: "Binh mã của đệ đang về nhà, nhưng binh mã của hắn nhà ở đâu?"

Dương Hạo trong lòng đã có tính toán, đầy hào khí.

Dương Hạo trước đây như một con dao được giấu dưới tà áo, nho nhã lễ độ. Cho dù hắn có nắm chắc mười phần phần thắng thì cũng sẽ vẫn giữ một thái độ khiêm tốn, cẩn trọng, nhưng hắn bây giờ lại giống như một bảo kiếm đã được rút ra khỏi bao, mũi nhọn chĩa ra, sát khí đằng đằng. Cho dù sao khi tam phiên kết bái, trong tam phiên ngầm coi hắn như là kẻ đứng đầu, nhưng hắn đối với hai vị huynh trưởng vẫn luôn giữ thân phận tam đệ. Còn ngữ khí của hắn bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, nghiễm nhiên dùng thân phận đứng đầu để nói chuyện.

Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn lại không biết rằng lửa trong lòng Dương Hạo đang bốc lên, nhưng chưa được phát ra, dần dần ảnh hưởng đến tính tình của hắn, làm cho hắn trở nên bị kích động, cuồng nhiệt, nóng nảy, mà sự thay đổi tính tình này bản thân Dương Hạo lại không phát hiện ra. Cho nên hai người huynh trưởng này trong lòng quả thực có chút không thoải mái, có điều hai người họ tuy có ý nâng cao Dương Hạo lên để cho hắn cầm cờ lãnh đạo, nhưng dựa vào ván cờ nguy hiểm trước mắt mà Dương Hạo đang sắp đặt, thì họ cho dù có khí phách và lòng can đảm đến mấy cũng không làm được.

Hai vị đại thúc đã đến cái tuổi chững chạc biết suy xét, không còn có ý chí kiên quyết tiến lùi nữa, Dương Hạo tuổi còn trẻ mà lại có địa vị cao, trong tay nắm trọng binh, ngông cuồng một chút cũng có thể chấp nhận. Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn tuy không phải là thủ lĩnh của các bộ lạc trên thảo nguyên, nhưng sống ở nơi biên thùy tây bắc, họ không giống với những văn nhân thích ba hoa chích chòe ở Trung Nguyên. Bọn họ rất thực tế, họ giống với những người trên thảo nguyên, tin vào thực lực và quyền hành của người đứng đầu. Còn Dương Hạo, hắn cũng có tư cách này, nếu như hắn thật sự chiếm lĩnh được Hạ châu thì hắn càng có thể sẽ trở thành một vị vua tây bắc nhân đức.

Chiết Ngự Huân gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy, điều mấu chốt bây giờ chính là đợi tin tức của Hạ châu. Trước đó, chúng ta chỉ có thể cố gắng đấu sự gan lì, kéo dài thời gian và giảm bớt áp lực cho thành Ngân châu là được rồi. Đi, về doanh, chúng ta tiếp tục bàn bạc."

Dương Sùng Huấn bước theo hai bước, đột nhiên cảm thấy có chút không yên tâm, hắn chần chừ quay đầu lại nhìn về phía chân trời, đó là hướng của Hạ châu, lại quay đầu lại nhìn Dương Hạo đang bước từng bước lớn về phía trước. Hắn liền thấp giọng nói với Chiết Ngự Huân: "Thế Long, sao ta cảm thấy gần đây lão tam có gì đó không bình thường, hình như tính tình có sự thay đổi lớn."

Chiết Ngự Huân liếc mắt nhìn dáng người Dương Hạo, mỉm cười nói: "Đệ ấy bây giờ không tốt sao? Tây Bắc xưng hùng, có được hào khí, có được bá khí, nếu không sao có thể chống đỡ làm kìm hãm được đám kiêu binh hãn tướng đó chứ?"

Dương Sùng Huấn lắc lắc đầu: "Ta không phải nói chuyện đấy. Ta chỉ là cảm thấy...lão tam hình như có chút nóng vội, không tính tới hậu quả. Nếu như bên Hạ châu xảy ra chuyện gì bất lợi, không thể lấy được thì chúng ta có thể hóa giải được vòng vây ở Ngân châu hay không cũng rất khó nói."

Chiết Ngự Huân hơi cau mày lại: "Trước khi suy nghĩ tới thắng lợi phải suy nghĩ đến thất bại trước, như thế mới đúng. Nhưng chúng ta đã bước tới bước đường này rồi, nếu còn sợ đầu sợ đuôi thì có tác dụng gì chứ?"

Dương Sùng Huấn lùi lại một bước, nhìn chăm chú vào người Chiết Ngự Huân, thần sắc hơi có chút kinh ngạc: "Nếu như mưu chiếm lấy Hạ châu của Dương Hạo không thành, lại mất cả Ngân châu, Thế Long sẽ không lôi hắn về bên mình chứ? Lão Chiết nếu như có được Dương Hạo thì cũng không coi là thiệt, thế lực của đệ ấy càng lớn, Lân châu của ta càng an toàn, nhưng nếu cứ mãi như thế thì Dương gia ta có phải là càng khó sống với Chiết gia không. Tuy nói hai nhà chúng ta luôn giao tình thâm hậu. Nhưng người sống mà phải để ý đến thái độ của đối phương quả thật không dễ chịu gì. Đáng tiếc, lão tam dù sao cũng thân cận hơn một chút với Thế Long."

Chiết Ngự Huân bước được vài bước lại không thấy Dương Sùng Huấn đi theo. Quay đầu lại nhìn thì thấy hắn vẫn đang đứng ngây ra ở sườn núi, liền giương đôi mắt đan phượng lên, vuốt râu nói: "Trọng Văn, đừng có nghĩ ngợi linh tinh nữa, tình hình bây giờ đưa đầu ra là đao, rụt đầu lại cũng là đao, đến đâu hay đến đó, nghĩ nhiều làm gì. Đi thôi, chúng ta về doanh bàn tiếp." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Ừ! Được được!" Vị chủ soái với chủ nghĩa bi quan đứng trên sườn núi liên tiếp đáp lời, phất tà áo bước đi, trong lòng vẫn đầy ưu lo: "Hạ châu, rốt cuộc có thể đánh bại không?"

......

Thác Bạt Hạo Phong nghe theo kế sách của Na Bố Y Nhĩ. Ngay trước mặt văn võ bá quan và thủ lĩnh các bộ lạc Hạ châu mà tổ chức hôn lễ với Như phu nhân của Lý Quang Duệ, sau đó lại giết chết rất nhiều quan lại Hạ châu, với trận đại náo động trời như vậy, Thác Bạc Thương Mộc khó có thể chối từ, cho dù hắn muốn đặt mình ở ngoài cũng không thể được nữa. Lão già này quả nhiên cũng là một nhân vật biết nặng nhẹ, bây giờ đã bị cắt mất đường lui, liền lập tức không do dự, đi tới phòng ngự sử nha môn.

Đến nha môn, đầu tiên hắn triệu tất cả các tâm phúc bí mật đến nghị sự, sau đó đánh trống triệu tập các tướng, chặt đầu ba tên doanh chỉ huy không đáng tin cậy ngay tại soái đường, sau đó điều động năm nghìn binh mã của mình, nhân lúc tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài, lập tức chia binh ra làm tam lộ. một lộ đoạt bắc thành, tiếp ứng cho đại quân Mộc Ân vào trong thành; một lộ quay trở về nơi đóng chốt của mình, bao vây chặt lấy những nơi đó, lấy thủ lĩnh các bộ làm tấm bài hộ thân một khi thất bại; còn hắn đích thân thống lĩnh một lộ nhân mã, xông tới phủ tiết độ sứ, muốn khống chế Lý Kế Bổng trong tay.

Trong phủ tiết độ sứ lúc này đang rất rối loạn, rất nhiều người đã bị trúng độc, vì thời gian phát tác của loại độc hoa Mãn Đà La khoảng chừng hai canh giờ. Nó có tính ẩn cực cao, ăn xong cơm, uống xong trà, hoạt động tự do nhưng hoàn toàn không có biểu hiện gì khác lạ, vì thế những người ăn sau sẽ không cảnh giác, kết quả là trên dưới phủ đều uống phải nước trong giếng, sau một canh giờ sau thì bắt đầu có người khô miệng, đầu đau, mạch đập nhanh, còn người chưa phát tác tuy cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng lại không nghĩ rằng mình cũng sắp bị phát tác độc tính. Họ liền mời lang trung đến phủ chẩn trị, đang trong lúc chẩn trị thì trong phủ trên dưới đều lần lượt phát tác độc tính.

Khi Thác Bạt Thương Mộc đuổi đến thì trong phủ đều đã ngủ say, hoặc bị sinh ảo giác mà khóc cười điên cuồng, vật vã khắp nơi, kiểu gì cũng có. Hai vị lang trung đầu ướt đẫm mồ hôi, còn tưởng rằng đã phát ra ôn dịch đáng sợ gì đó, lại không dám rời đi. Thác Bạt Thương Mộc lập tức lệnh cho người tọa chấn ở cửa phủ tiết độ sứ, khống chế những người trong phủ. Lúc này quan viên chủ sự của Hạ châu phần lớn đã bị hắn khống chế, bắc thành môn sau khi bị hắn đoạt vào tay thì thủ tướng phụ trách phòng vệ tứ thành mới nhận thức được nội bộ đã xảy ra hỗn loạn, đến lúc này muốn đi tìm Lý Kế Bổng đến chủ trị đại cục cũng không thể nữa.

Đám người Mộc Ân thuận thế lao nhanh như sấm chớp đến dưới thành Hạ châu, cổng bắc thành đã mở ra, Thác Bạt Hạo Phong cầm cờ lệnh đích thân đứng trên đầu thành hướng dẫn, đám người Mộc Ân nhìn thấy vậy sao còn có thể chần chừ, lập tức đoạt thành mà vào, thích sát ba tọa thành môn còn lại.

Mấy viên tướng lĩnh phụ trách phòng vệ tứ thành Hạ châu có thể được Lý Quang Duệ giao cho trọng trách lớn như vậy ngoài những kẻ là tướng lĩnh tâm phúc ra thì những kẻ khác đương nhiên cũng đều là những bậc anh tài khó bị khuất phục. Một mặt, họ tổ chức lại binh mã phản kháng, một mặt đốt pháo báo hiệu, mở rộng cổng thành, bày bố những trướng ngại vật ở nội tuyến, đợi các thủ quân ở nơi hiểm yếu bên ngoài thành trở về cứu viện.

Lúc này đội trọng kị binh mà Dương Hạo đã bảo bọn họ không từ gian khổ mang theo đã phát huy tác dụng lớn. Khi Mộc Ân, Mộc Khôi, Ngải Nghĩa Hải thống lĩnh ba lộ binh công kích ba thành môn vẫn còn trong tay tâm phúc của Lý Quang Duệ thì đội trọng kị binh và mạch đao không vào thành, mà họ đi vòng qua bắc thành, Trực tiếp kéo cả những chiếc xe lớn đến bên ngoài tây thành và đông thành. Đầu tiên là dùng xe chắn chặt cổng thành, phòng những thủ quân trong thành xông ra ngoài, sau đó từ từ khoác áo giáp lên, từ từ lấy đại đao ra, lại từ từ trèo lên chiến mã, từ từ sắp xếp trận hình...

Đợi đến khi viện binh hai lộ đông tây chạy vội vàng về như lửa đốt mông thì hai đài cơ khí chiến tranh đáng sợ được khởi động toàn lực, xông lên thích sát. Khi bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ cơ hồ như không có bất kì một loại binh nào có thể đối kháng lại họ, viện binh đến nhanh, bại cũng nhanh, rất nhanh chỉ còn để lại trên đất la liệt những thi thể với máu tanh tràn ngập. Binh sĩ thủ quân trong thành nhìn thấy cảnh tượng chém giết đáng sợ bên ngoài thành như thế, viện quân lại không còn, thêm vào là sự tấn công quyết liệt của Mộc Ân, Mộc Khôi, làm cho họ nhanh chóng mất đi dũng khí tiếp tục chiến đấu.

Đợi đến khi hai phía thành đông tây bị Mộc Ân và Mộc Khôi chiếm lĩnh, khi mạch đao trận và trọng kị binh đuổi đến thành nam, thành nam đã bị Ngải Nghĩa Hải và Thác Bạt Thương Mộc liên thủ hai đạo quân tấn công...

Đến ngày thứ hai, vẫn còn có viện quân ngoại tuyến không ngừng chạy tới thành Hạ châu, nhưng trên thành chỉ cần bắn vài đợt tên xuống ngăn cản không cho chúng lại gần thì chúng cũng không có thêm bất cứ cử động nào để tấn công thành. Đợi đến ngày thứ ba thì ngay cả một nhánh quân cũng không đến. Mộc Ân phái người ra ngoài thành thăm dò, mới biết được rằng đám quân dịch đóng quân ở Tam Xá Khẩu, Vạn Cảnh Khẩu, Vương Đình Trấn đã vứt bỏ doanh trại, lần lượt chia nhau đầu quân vào Hựu, Tĩnh, Tuy...những châu phủ vẫn nằm trong tầm khống chế của Lý Quang Duệ.

Vì những đội quân này cắm chốt được ở bên ngoài cũng là nhờ vào lương thảo được chuyển ra từ thành Hạ châu, bây giờ Hạ châu đã bị người ta chiếm cứ, đứt mất nguồn tiếp tế của họ, họ căn bản không thể chống đỡ được lâu, hơn nữa dựa vào binh lực của họ mà muốn đánh chiếm lại Hạ châu là hoàn toàn không thể, dứt khoát vứt bỏ nơi phòng thủ là một quyết sách anh minh nhất.

Tin tức Hạ châu bị mất cũng theo họ mà được truyền đi.

Điều mà làm cho người ta không ngờ tới chính là sau khi tin tức Hạ châu thất thủ được truyền ra ngoài, phản ứng đầu tiên, sớm nhất lại là các bộ lạc lớn nhỏ xung quanh Hạ châu, nghe nói thủ lĩnh của họ bị giam lỏng thì các bộ lạc lớn nhỏ đều nhổ trại, kéo cả bộ tộc chạy về Hạ châu, chỉ trong một đêm, bên ngoài thành Hạ châu đâu đâu cũng là lều trại, bốn phương tám hướng vô biên.

Đám người Mộc Ân thấy tình hình này lại cảm thấy khó giải quyết, họ chỉ là muốn thay thế thời đại của Lý Quang Duệ, chứ không phải là đắc tội với tất cả các bộ lạc Thác Bạt Thị. Bây giờ muốn ngăn chặn những hành động ngu xuẩn của các bộ lạc thì chỉ còn cách phải phiền đến các vị thủ lĩnh ra mặt, nhưng đám thủ lĩnh đó sao có thể dễ dàng tỏ thái độ của mình, biết được tộc nhân của mình đang ở bên ngoài thành, bao vây cả thành Hạ châu, trong lòng họ lại có thêm sức mạnh, càng không chịu nghe lệnh.

Thác Bạt Thương Mộc rất hiểu tâm trạng của bọn họ. Mộc Ân, Mộc Khôi và Ngãi Nghĩa Hải chỉ là ba viên đại tướng của Dương Hạo, bọn họ không có quyền, cũng không thể quyết định được điều gì. Trước khi chưa nhìn thấy người chủ sự có chút quyền hành ra mặt hứa với họ điều mà họ muốn thì những người thủ lĩnh này chỉ có thể duy trì sự im lặng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng hợp tác. Nhưng người chủ sự có đủ khả năng ngoài Lý Quang Sầm chỉ còn Dương Hạo, Dương Hạo giờ lại đang ở tân Hán quốc. Lý Quang Sầm vẫn còn ở Ngân châu, ai có thể thuyết phục được những người thủ lĩnh này thành tâm giúp sức chứ? Nếu như kéo dài quá lâu thì chư bộ bên ngoài thành sẽ trào lên như nước, một trận đại chiến sẽ xảy ra. Cho dù Hạ châu không mất, thì nó cũng mất đi địa thế ưu việt ở Tây Bắc. Nếu như tứ phương chư bộ đều trở thành kẻ thù, thì có dù có được Hạ châu, làm sao có thể sống lâu được chứ?

Thác Bạt Thương Mộc đã thuyết phục cả hai ngày, nhưng những vị thủ lĩnh đó từ đầu đến cuối vẫn không chút lay động, làm cho Thác Bạt Thương Mộc lo lắc đến mức miệng cũng sắp bốc hỏa, vội vàng đi tìm đám người Mộc Ân, Mộc Khôi để thương nghị. Đến chỗ bọn họ đóng trại, lại nghe thấy bảo họ đều ở thành đông, Thác Bạt Thương Mộc lại vội vàng chạy tới thành đông. Lão Thương Mộc thở hổn hển trèo lên thành lầu thì thấy con trai là Thác Bạt Hạo Phong và Mộc Ân, Mộc Khôi, Ngải Nghĩa Hải đứng trên đó, đang nhìn ra bên ngoài thành. Thác Bạt Thương Mộc thấy vậy vô cùng kinh ngạc, thất thanh nói: "Đánh đến rồi sao? Cuối cùng đã đánh rồi sao?"

Thác Bạt Thương Mộc chạy nhanh tới, vịn tay vào tường thành, nhìn xuống dưới, bất giác ngẩn ra.

Ngoài thành, những trướng to trướng nhỏ trải khắp cả cánh đồng bát ngát, trướng nó nối liền trướng kia, kéo dài rộng mãi. Có rất nhiều hán tử đang cưỡi ngựa, lưng đeo cung tên, mặc trường bào tộc Khương đứng ở trên con đường chủ đạo. Giữa những cái trướng đó vẫn có rất nhiều hán tử cưỡi ngựa mang vũ khí chạy qua chạy lại. Còn trên con đường thẳng tắp như thể kéo dài đến tận chân trời đang có một chiếc xe ngựa cực đại, trước và sau nó có mấy trăm kĩ sĩ bao bọc xung quanh, đang từ từ tiến về thành Hạ châu.

Chiếc xe đó do mười sáu con ngựa kéo, bốn phía xung quanh được bao bọc bởi tấm màn bằng da bò quỷ dị, cả chiếc mành che xe vừa cao vừa rộng, căn bản chính là một chiếc trướng cực đại, trước chiếc xe lại còn dựng một cái cột thẳng đứng, bên trên treo một chiếc đầu sói. Phía dưới cán cờ bằng đồng có buộc tám chiếc đuôi cờ bằng nhung.

Trướng tám góc, đầu sói, da bò, đây chính là kí hiệu cho chủ của Đảng Hạng. Sắc mặt Thác Bạt Thương Mộc thoắt cái trắng bệch, nếu như không phải hắn vẫn đang bám tay vào tường thành thì đôi chân run bần bật đã làm cho vị phòng ngự sử đại nhân này ngã khụy xuống đất rồi. Nhiều năm như vậy, khom lưng quỳ gối trước mặt Lý Quang Duệ, cho dù sự sợ hãi là giả cũng phải làm cho giả thành thật, nhưng vừa nhìn thấy kí hiệu của hắn, Thác Bạt Thương Mộc từ trong tiềm thức lại cảm thấy được một nỗi sợ hãi cực mạnh, tất cả ý nghĩ đối kháng lại đều đã bay lên chín tầng mây.

"Đây là...đây là xa giá của Lý Quang Duệ đại nhân. Ngài ấy...ngài ấy...ngài ấy về rồi."

Thác Bạt Hạo Phong bước lên đỡ hắn: "Cha, cha nhìn kĩ đi, đó không phải là xa giá của Lý Quang Duệ mà là xa giá của Lý Quang Sầm đại nhân."

"Lý Quang Sầm đại nhân?" Thác Bạt Thương Mộc cố gắng đứng thẳng người dậy, đưa mắt nhìn qua, chiếc cờ trên xe đó lúc nãy bị gió lại cuộn lại một góc, từ trên thành nhìn xuống chỉ thấy một đường thẳng, giờ gió lại làm nó đổi vị trí, mọi người có thể nhìn rõ hàng chữ lớn: "Tận thống chư tướng thụ soái ngũ châu định nam tiết độ sứ Lý Quang Sầm."

Thác Bạt Thương Mộc như đang nằm mơ, ngẩn ra một hồi lâu, đột nhiên la lên: "Sao có thể? Lý Quang Sầm đại nhân...không phải đang ở Ngân châu sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio