Bộ Bộ Sinh Liên

chương 507: vừa đấm vừa xoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ mão một khắc ngày mười tám tháng tám, cửa đông thành Túc Châu bị phá trước. Sau một nén hương, tây thành môn bị phá, quân Long gia Túc Châu chủ động vứt bỏ bắc thành, nam thành, quân đội toàn thành phá hủy công sự nội thành. Khắc hai giờ thìn, khói lửa quanh thành Túc Châu dấy lên, tất cả đã thuộc về quân Hạ Châu.

Canh ba giờ tỵ, tam quân Dương Hạo nổi trống làm tinh thần hăng hái lên, bắt đầu cuộc chiến công vào thành nội, trong thành hạ cờ, những nhân vật chịu bóng của Long Vương có ý xin hàng.

Lúc này, Dương Hạo không xuất đầu lộ diện, mà phái Trương Phố ra tiếp. Sau khi hai bên xác nhận việc đầu hàng xong, Long Hàn Giang lần thứ ba vào quân doanh Dương Hạo, bắt đầu chính thức bàn bạc việc nhận đầu hàng, lúc này Dương Hạo vẫn không tiếp, vẫn cử Trương Phố ra tiếp, phụ trách viện nhận việc đầu hàng. Như vậy không nói cũng hiểu: Nếu như Long gia chủ động xin hàng, thì đó là thượng khách của Dương Hạo, giờ tình hình nguy cấp, không thể không hàng, không còn khả năng nhận ưu đãi nữa, Dương Hạo từ chối không xuất hiện. Hắn ban đầu nhận lời cho Long Hàn Giang chức chuyển vận sứ cũng đã tan vỡ, Long gia đã nhất định rời khỏi quyền quý của hà tây, kết cục thống nhất, chỉ có thể là trở thành một lão nhà giàu trong thành Hạ Châu.

Nhưng lần này không có cái kết cục.., ngươi muốn có bao nhiêu thì phải bỏ ra bấy nhiêu. Khi thành Túc Châu còn nằm trong tay Long gia, nếu như đem nó và quân đội giao cho Dương Hạo, thì vị trí hắn sẽ cao, song ngươi còn ôm mộng ảo tưởng, mong rằng có thể trấn trụ đòn tấn công của quân Hạ Châu, bảo vệ được địa bàn của mình thì ngươi tất phải thừa nhận thất bại thảm hại.

Long gia mặc dù không thể không hàng, sao lại còn cam tâm gượng dậy, thế là nghị hàng với Trương Phố, Long Hàn Giang lại một lần nữa méo mặt đưa mấy mỹ nữ của Long gia cho Dương thái úy bày tỏ thành ý của mình, Trương Phố tuy có toàn quyền đàm phán nhưng việc này hắn khong dám thay Dương Hạo định đoạt, thế anfy tìm lý do, đi ra gặp Dương Hạo.

Dương Hạo nghe bẩm báo xong liền bật cười với Trương Phố: "Long gia là chưa đến Hoàng Hà chưa bỏ ý định, khi đến Hoàng Hà rồi vẫn không bỏ ý định. Giờ hắn lâm vào đường cụt, đã phải đầu hàng lại còn cò kè, còn muốn mặc cả với ta sao? Lựa chọn duy nhất của hắn chính là mau chóng đầu hàng, giao nội thành Túc Châu, ta sẽ sắp xếp cho cả tộc hắn rời khỏi Hạ Châu, ban thưởng nhà cửa cho hắn, bảo toàn toàn bộ tài sản cá nhân Long gia, được sự bảo hộ thích đáng, và không có điều kiện khác, để hắn không phải hoài nghi gì".

Trương Phố bật cười nói: "Long gia có hảo ý, đại soái cần gì phải từ chối chứ? Thực ra việc làm hòa hiến nữ nhân, thuộc hạ cũng thấy bình thường. Chứ đừng nói Long gia hiến cả mấy người con gái xinh đẹp kia, quyến rũ lòng người thế kia mà, cho dù không lấy làm xinh đẹp thì đại soái cũng không nên từ chối chứ. Hòa thân đương nhiên không có khả năng quyết định sự quyết đoán của một phương, nhưng thời khắc kỳ diệu này có ý nghĩa trọng đại lắm".

"Long gia hiến mỹ nhân, đối với Long gia mà nói đây là trộm thành này, đại soái nhận rồi, đây cũng là an kỳ tâm, mới có thể lung lạc bọn họ. Nếu đại soái từ chối, Long gia ăn không ngon ngủ không yên, không biết đại soái đối với Long gia bọn họ có phải là còn có ý gì hay không, trong lòng bất an không chừng sẽ ngờ vực vô căn cứ, không chừng sẽ bí quá hóa liều…"

Dương Hạo chặn lời hắn, nói: "Giờ không phải đàm phán với Long Vương mà là tiếp nhận đầu hàng, Long gia tất phải hiểu được đạo lý: Bọn hạ đã không theo ta còn mặc cả với ta".

Dương Hạo nhìn ra phía ngoài lều, mỉm cười lắc đầu. Long gia hắn đương nhiên sẽ bảo toàn, nếu hàng rồi thì không thể giết, còn phải bảo đảm sự an toàn của bọn họ, tuyệt đối không thể mềm tay, giờ xử lý Long gia thế nào, Sa Châu Tào gia, Cam Châu Dạ Lạc Hất cũng sẽ nhanh chóng biết tin này, Long gia chính là tấm gương cho bọn họ.

Còn về phần mấy mỹ nữ của Long gia, Dương Hạo cũng không dám nói đến vẻ đẹp của các nàng, tuy vẫn chưa nhìn hết vẻ quyến rũ của các nàng, chỉ nhìn được vẻn vẹn thân thể, phong tình khí chất đã mê mẩn lắm rồi, so với mấy thê thiếp của mình thì khác một trời một vực, nếu như Long gia chủ động hiến thành cùng lúc hiến luôn cả mỹ nữ, để trấn an Long gia, đánh mất sự nghi ngờ của bọn họ, hắn chắc sẽ không từ chối.

Mỹ nhân, Dương Hạo đã gặp rất nhiều, sự đề phòng cảnh giác về mỹ sắc vô cùng cao, hắn thưởng thức những cô gái xinh đẹp kia còn tỉnh táo huống hồ mấy nữ nhân xinh đẹp của Long gia kia.

Đối với Long gia mà nói, tác dụng của việc hòa thân cũng có hạn, nhưng lần này Long gia không bị quyền lực mà vứt đi thủ đoạn duy nhất, đoạt được sự hồi phục của Trương Phố xong, Long Vương vừa hối hận, vừa đem mấy nữ nhân, cháu gái tới trước mặt than thở khóc lóc, hy vọng có thể dựa vào trình độ của các nàng mà cứu vãn cục diện suy tàn của Long gia.

Dương Hạo lấy Túc Châu trước, lúc này bắt đầu trù tính chinh phục Quy Nghĩa quân Sa Châu.

Sa Châu là ổ của Quy Nghĩa quân; Quy Nghĩa quân đã từng là niềm kiêu hãnh của người Hán tây vực. Cách đánh Sa Châu đương nhiên sẽ không hề giống nhau….

Túc Châu nhanh chóng rơi vào tay Dương Hạo.

Thời điểm Dương Hạo không chiến mà lấy được Lương Châu, Quy Nghĩa quân Sa Châu vẫn ôm thái độ chờ đợi, mặc dù thời điểm Dương Hạo vây lấy Cam Châu, Sa Châu đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, nhưng trên thực tế vẫn không khẩn trương lắm, vì quân đội Hạ Châu trước đây khí thế hừng hực tây tiến, nhưng họ mỗi lần quân sự ra tay cũng dừng lại ở Cam Châu mà thôi.

Thứ nhất là bởi vì Cam Châu Hồi Hất có số binh lực hùng tráng, có thể thân chinh thiện chiến, là khối binh lực mạnh nhất ở hành lang Hà Tây; Thứ hai là vì Hạ Châu đi về phía tây, mỗi một châu phủ có những con đường vô cùng xa xôi, càng đi về phía tây, chiến tuyến càng dài, lương thực quân nhu vận chuyển cũng là vấn đề nan giải, cho nên Hạ Châu tây tiến không ai có thể là địch, chỉ cần quân đội Hạ Châu thâm nhập vào đại mạc rồi phái tiểu đội quấy rầy ven đường, chỗ lương đạo này đủ sức khiến cho quân đội Hạ Châu không tiến mà lui.

Nhưng mà, lúc này đây cách đánh của Dương Hạo khác xa với cách đánh truyền thống của Định Nan quân, trước tiên hắn lấy hòa bình để đoạt lấy Lương Châu, sau đó dựa vào Lương Châu để làm cây cầu đánh Cam Châu, sau khi Cam Châu bị vây, Dương Hạo vây mà không đánh, lại đột xuất kỳ binh đi thẳng tới Túc Châu, sau khi đánh Túc Châu xong, cắt đứt mọi mối liên hệ giữa Túc Châu và Lương Châu, mãi đến ngày thứ tư binh Dương Hạo nghỉ ở Túc Châu, Sa Châu Quy Nghĩa quân tiết độ sứ Tào Diên Cung mới biết đội quân Dương Hạo đã đến dưới thành Túc Châu, liên tiếp phái mấy nhóm thám mã mà không có hồi âm, đợi đến cuối cùng có thám mã mang tin đến, kết quả là Túc Châu đã đổi chủ.

Dương Hạo lần này dùng cách đánh cờ nhảy bình thường để Tào Diên Cung gấp gáp, tuy nói Sa Châu còn phía sau Qua Châu nhưng Dương Hạo có thể nhảy qua Cam Châu lấy Túc Châu rước, nhảy qua Qua Châu lấy Sa Châu cũng vị tất sẽ không lại lần nữa, cho nên Qua Sa hai châu đều tập trung trọng binh, sẵn sàng đón quân địch.

Đầu thành Qua Châu, Tào Diên Cung đích thân đến chỗ tam quân. Cờ bay phần phật, các binh sĩ Quy Nghĩa quân chỉnh tề đứng ở đầu thành, chuẩn bị kỹ càng vũ khí, gỗ đá, sĩ khí của tam quân xem ra cũng rất sung sức, Tào Diên Cung vô cùng vui sướng, sau khi gõ trống cho tinh thần hăng hái liền trở về nội thành với Qua Châu thủ tướng, người cháu Tào Tử Thao về nội thành, nghe hắn kể lại mọi chuyện của Qua Châu.

Lệnh kỳ vung lên, tam quân giải tán, vừa rồi khí thế hùng hổ vừa rồi nay không còn nữa, một lão binh và một tiểu binh trông vô cùng non nớt không chút tinh thần nhấc cung lên, chuẩn bị dọn kho quân giới.

Tiểu binh nhìn quanh ngoài thành, lẩm bẩm: "Tề nhị thúc, thúc nói…Dương tướng quân có tới đánh Qua Châu ta thật không?"

Lão binh lười biếng đáp: "Có trời mới hiểu được, song…giờ hắn không phải dẹp bằng Long Vương phủ rồi sao? Ngươi nói xem hắn có dừng ở đây không? Theo ta nghĩ, hắn nhất định sẽ đến".

Tiểu binh liếm môi, nói: "Tề nhị thúc, nếu Dương tướng quân có đánh tới đây thật, thì chúng ta có đánh hắn không?"

Lão binh nói: "Ăn quân lương lấy quân lương, việc ta làm chính là giết người, cấp trên đã giao trách nhiệm cho, lẽ nào không đánh sao?"

Tên tiểu binh nói: "Ôi, có sao đâu? Dương tướng quân dù sao cũng là người Hán mà, chúng ta ở Qua Sa, ở giữa còn cách Yên Kỳ nhân, người Hồi Hất, người Thổ Phiên, người Khương Đảng Hạng, bao nhiêu năm chưa từng thấy nhân vật cố nhân. Giờ Quy Nghĩa quân ta thế lực ngày một nhỏ, tiết độ sứ đại nhân còn phải gọi người Hồi Hất Cam Châu một tiếng Phụ khả hãn, mất mặt thật.

Nghe người ta Dương tướng quân là nói thế nào. Thế lực Dương Hạo như rồng cuốn rồng leo, là một người có trách nhiệm, giờ gánh trách nhiệm cả hà tây, trấn yên long dân, trọng hòa bình, hành động đại nhân đại nghĩa như vậy, với phương châm thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết…Nhị thúc, ta thấy nóng long quá…"

"Câm miệng, ếch chết tại miệng, biết chưa?"

Lão binh già giáo huấn hắn một hồi, lo lắng nhìn về thế cục phía trước, hai người bê hộp tên xuống bậc thềm thì đến kho quân giới.

Tên tiểu binh bất mãn hừ một tiếng, than thở nói: "Trước đây, Quy Nghĩa quân ta uy phong vũ bão, bất kể là người Thổ Dục Hồn, người Đột Quyết, người Hồi Hất, người Thổ Phiên, có ai qua nổi ta chứ? Còn giờ, chúng ta có mảnh đất rộng lớn thế, muốn lấy nữ tử kết thân Hồi Hất mới có thể duy trì sự tồn tại của Quy Nghĩa quân ta, nghĩ lúc Quy Nghĩa quân năm đó uy phong, haiz".

"Vâng".

Lão binh nhìn về phía xa xăm, chậm rãi nói: "Kỳ thật…thời điểm Quy Nghĩa quân Kim ngô Vệ đại tướng quân Trương Nghĩa Triều đại nhân có, cũng uy phong qua rồi…"

Nội thành Qua Châu, phòng ngự sử phủ.

Thị tỳ dâng trà, lui ra ngoài.

Tào Tử Thao khom người về phía trước, cung kính nói: Thúc phụ, Dương Hạo kéo đến rất hùng hổ, Cam Châu với binh lực khổng lồ như thế cũng chỉ có thể tự thủ không dám xuất chiến, giờ Túc Châu thất thủ, nếu như vậy rồi, Dương Hạo rất có thể sẽ lấy Túc Châu làm căn cứ, tiếp tế lương thảo, nơi để cho binh lính nghỉ ngơi, nếu như vậy hắn tất sẽ đánh đến thành Qua Châu ta, không còn gì nghi ngờ nữa".

Tào Diên Cung cũng lo âu nói: "Tử Thao, thúc phụ sao không hiểu đạo lý này chứ? Điều lo nhất là thái độ mập mờ của giới Phật giáo, các đệ tử của hai châu Qua Sa thực sự là quá đông rồi, dưới tầm ảnh hưởng của họ rất nhiều người sẽ đến với Dương Hạo, bên ngoài không phản đối, ngầm ủng hộ hoan nghênh, mie nhà nó…"

Tào Diên Cung đứng trước mặt người cháu của mình, đương nhiên không cần phải giấu diếm gì, nói đến đây đã lo lắng tới mức đứng hẳn lên.

Năm đó khi Trương Nghĩa Triều khởi binh phản Thổ Phiên, giới Phật giáo Tây Vực đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều, bởi vậy sau khi Quy Nghĩa quân thành lập Kim Sơn quốc đã trở thành một nước tín sùng Phật, tuy nói Kim Sơn quốc thờ phụng Phật giáo Trung Quốc, hợp nhân giáo chính Phật giáo hoặc là có điểm bất đồng với tình hình chính quyền, họ cũng không can dự tới chính quyền thống trị của địa phương, nhưng mà Phật giáo trở nên phổ cập khiến cho các ngành các nghề phần lớn đều có đệ tử của Phật giáo, nào thì có thí chủ, tọa sư, cao tăng, nên bỗng dưng tạo ra tầm ảnh hưởng lớn.

Dương Hạo không những là tín đồ tin sùng Phật, đem Lô Châu trở thành thánh địa của Phật giáo, mà bản thân hắn còn có một cái gọi là cương kim hiến bảo, danh tiếng hộ giáo pháp vương, theo cách phiên dịch của hắn, từ khi Phật giáo thành lập, hắn không độc tôn mật tông/đơn độc tôn sùng, đối với Đại thừa Phật giáo, tiểu thừa Phật giáo đều tôn trọng và bảo vệ vô cùng, giờ thế lực hai châu Qua Sa tàn lụi cho nên tầm ảnh hưởng của Đại thừa Phật giáo cũng dần yếu đi, đây không phải là kết quả của sự cạnh tranh giữa đệ tử của Phật giáo hiển tông với đệ tử Mật tông mà đó là do sự tàn lụi của thế lực chính trị tạo nên, vì giới Phật giáo Qua Sa cho rằng, nếu như các châu hành lang Hà tây có thể thống nhất, họ sẽ không chịu áp lực, hơn nữa có thể tỏa sáng, với tình hình này, thái độ của họ đối với Dương Hạo đến có thể nghĩ ngay ra được.

Tào Tử Thao nói: "Không chỉ là thái độ mập mờ của Phật giáo, thúc phụ ơi, vừa nãy ta có nhận được tin còn chưa báo với thúc phụ đây".

"Còn có tin gì càng tồi tệ hơn nữa?"

Mặt Tào Tử Thao làm bộ chua xót cười: "Thúc phụ, đại nho Lộ Vô Ngấn của Sa Châu ta bị Dương Hạo lấy đi rồi, giờ…hắn đã được bổ nhiệm làm Túc Châu tri châu, đi nhậm chức rồi".

Sắc mặt Tào Diên Cung biến sắc, thất thanh nói: "Lộ Vô Ngấn làm Túc Châu tri châu?"

"Tào Diên Cung giờ làm gì?"

Cẩu Nhi mỉm cười khẽ nói: "Nghe nói đại thúc sau khi lấy được Túc Châu, Tào Diên Cung vô cùng lo lắng, vội vã về Qua Châu, tự mình sắp xếp phòng ngự. Đại thúc chần chừ không đánh, khiến cho Tào Diên Cung ngày ngày lo lắng không yên, mỗi ngày hắn đứng ở đầu thành Qua Châu, hết nhìn bên đông rồi lại nhìn bên tây, cứ như trông ngóng vị hôn phu của mình vậy".

Dương Hạo được tếu cười ha ha nói: "Ồ nha đầu nhà ngươi, cả ngày ở cùng Trúc Vận học được tính lém lỉnh rồi đấy".

Nó suy nghĩ một lát nói: "Vâng, Tào Diên Cung thực sự là đang rất lo lắng đấy ạ, ngoại viện của hắn tổng có hai. Cam Châu khả hãn Dạ Lạc Hất giờ ốc không mang nổi mình ốc, hắn không thể trông cậy gì rồi; vu điền quốc vương Lý thánh thiên thì đang bận giao binh với Ca lạt hãn vương triều của y tư lan thánh chiến, lúc này không thể xuất binh viện trợ cho hắn được, nội bộ Qua Châu lại không phải bền chắc gì cho kham, giới Phật giáo và hắn không cùng chung mối thù; các binh sĩ của Quy Nghĩa quân nhất lộ tây chinh bại tộc Thổ Phiên với ta, vây Hồi Hất, có cảm giác hãnh diện của người Hán cùng tộc, Tào Diên Cung há mà không lo ư?"

Cẩu Nhi nói: "Còn chưa hết cơ, sau khi Lộ tri châu lên đường nhậm chức, Tào Diên Cung càng lo lắng hơn, Lộ đại nhân là đại nho của Tây Vực, uy thế rất lớn ở trong sĩ lâm Tây Vực, ở Tây Vực hắn có bảy trăm đệ tử, bảy trăm đệ tử này có ai là không có gia thế chứ? Nghe nói Lộ đại nhân làm tri phủ Túc Châu, Tào Diên Cung cho rằng hắn có mối quan hệ thân thiết với Lộ đại nhân, song coi như người không đáng tin cậy, hết thảy hoặc minh thăng ám hàng hoặc tìm cớ gây hấn bãi chức, tất tật đều đuổi đi hai vị trí quan trọng quân chính rồi".

Dương Hạo cười đắc ý: "Lâm trận đổi tướng, vốn là tối kỵ, trong chốc lát đổi nhiều văn sĩ chức quan vậy càng tối kỵ. Mấy người này có ai không phải thân tín chứ? Người nào không có tam thân lục hữu? Tào Diên Cung không làm như vậy, hắn không yên tâm, hắn làm vậy rồi, hai châu Qua Sa lại càng có mạch ngầm nổi dậy, lòng người tự động sẽ không quan tâm đến hắn, để hắn đã loạn càng thêm loạn. Tin bên đó, ngươi tùy lúc mà nắm bắt lấy rồi bẩm báo ta".

"Vâng ạ, đại thúc, ta đi trước đây". Cẩu Nhi lấy tay che miệng ngáp một cái thật to.

Dương Hạo vỗ trán một cái nói: "A, ta lại quên khuấy đi mất, ngươi bình thường ngủ ngày, tối mới làm việc, còn lôi ngươi nói nhiều như vậy, mau mau đi nghỉ chút đi".

Cẩu Nhi làm cái mặt xấu cho hắn nói: "Không đến mức như vậy đâu ạ, từ khi theo học võ nghệ, Cẩu Nhi đứng cũng có thể ngủ, đi cũng có thể ngủ, trên ngựa cũng có thể ngủ, nếu như không phải lúc này đây đang bàn chuyện Qua Châu, không rảnh rỗi ta cũng không nghỉ đâu".

Dương Hạo ấn vào cái mũi của nàng cười nói: "Được rồi, được rồi đấy, đại thúc biết bản lĩnh của ngươi rồi, mau mau đi nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay đại thúc sẽ ở lại nội thành Túc Châu, chớ có lo lắng, ngươi chỉ giúp đại thúc chú ý đến động tĩnh bên Qua Sa là được rồi". Nguồn tại ệnFULL.vn

Cẩu Nhi đáp một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.

Dương Hạo thở dài một tiếng, vừa mới ngồi xuống, Mục Vũ cũng đi tới, thấp giọng: "Đại nhân, người đó…đã đến rồi ạ".

Tinh thần Dương Hạo rung lên, vội đứng bật dậy nói: "Đem hắn đi theo cửa nhỏ vào đây, mời vào hậu trạch hoa đình, ta lập tức tới ngay".

"Vâng". Mục vũ xoay người lại chạy ra ngoài.

Dương Hạo sửa sang lại quần áo, rồi ra thư phòng, bước về phía hậu trạch.

Giờ Dương Hạo đã thành lập An Tây quân ở Túc Châu, từ khi nhậm An Tây tiết độ sứ cho đến nay hắn đã kiêm nhiệm Hoành Sơn, Định Nan, An Tây tiết độ sứ. Đồng thời hắn cử trương phố làm An Tây quân tiết độ phó sứ, hơn nữa thực hiện quân chính tách ra, sai người hỏa tốc từ Hạ Châu điều đến Sa Châu đại nho Lộ Vô Ngấn, nhậm chức Túc Châu tri châu.

Lộ Vô Ngấn cao giọng lên nhậm, không đánh mà thắng giúp Dương Hạo hoàn thành đại sự: "Tào Diên Cung bắt đầu tự bị loạn trận cước rồi.

Trương huynh việc này cơ mật, mà bổn soái xuất nhập, hành tung khó tránh làm người khác chú ý, sẽ không đích thân đưa Trương huynh rời đi được". Dương Hạo đứng dậy, cười với vị khách họ Trương thần bí kia.

"Dương thái úy quá khách khí rồi, thái úy công việc bận rộn như vậy, Trương mỗ sẽ không quấy rầy đâu, giờ mau chóng về Sa Châu nhất định sẽ nói cho gia phụ biết ý của thái úy". Văn sĩ họ Trương đứng dậy trả lễ, mỉm cười. Người này khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã, đứng trước mặt Dương Hạo, mặt luôn nở nụ cười, có cảm giác như sợ gì đó.

"Hà tây lưu lạc hơn trăm năm, lộ trở tiêu quan nhạn tín hi. Lại đắc tướng quân mở đường cũ, hùng danh thiên hạ đều biết. Tướng quân người, Trương Nghĩa Triều đại tướng quân cũng vậy. Nay nhật bản soái thống binh tây chinh, khó không phải chịu di chí của Trương đại tướng quân. Lần này nếu hành, đó là tạo phúc cho Tây Vực mấy trăm vạn người Hán, lợi ở đương đại, công ở thiên thu. Năm đó, Trương Nghĩa Triều tướng quân vung lên, cùng hưởng ứng, Tây Vực thuộc về tay Hán gia, đây là chiến công bất thế. Hôm nay mong Trương lão tiên sinh có thể chấn lệnh tổ dư liệt, tái cử cờ khởi nghĩa, thì Dương Hạo cảm kích, mấy trăm vạn người Hán Tây Vực cảm kích chính là lệnh tổ Trương Nghĩa Triều địa tướng quân, cũng sẽ mỉm cười dưới suối vàng".

Văn sĩ họ Trương nghe hắn tán tụng tổ tiên nhà mình, nhắc tới tên tổ tiên mình không khỏi ngồi thẳng dậy, mặt lộ sự tự hào, hắn nghe Dương Hạo nói xong, hắn liền ôm quyền, cảm kích nói: "Thái úy yên tâm, lần này quay về Sa Châu, Trương mỗ nhất định sẽ đem hết khả năng phục vụ sứ mệnh của ngài".

Dương Hạo cũng nghiêm nghị nói: "Dương mỗ trước tiên chúc Trương huynh thành công, mã đáo thành công. Mục Vũ thay ta đưa Trương tiên sinh, cần Ngải Nghĩa Đào đích thân dẫn người hộ tống Trương tiên sinh, bình yên trở về Sa Châu".

Văn sĩ họ Trương lại ôm quyền về phía hắn, theo đó Mục Vũ vội vàng bước vào.

Hắn là người đời sau của Trương Nghĩa Triều, khi Trương Thừa Phụng, Đôn Hoàng trưởng sứ, Kim Sơn quốc lại bộ thượng thư Tào Nhân quý tự xưng Quy Nghĩa quân tiết độ binh mã lưu hậu sứ, xác lập địa vị thống trị của Tào gia ở Đôn Hoàng, cùng Trương Thừa Phụng cùng thống trị Đôn Hoàng. Từ hôm đó trở đi, hậu nhân của Trương Nghĩa Triều chỉ là Kim sơn vương trên danh nghĩa, còn Tào nhân quý thì chính là Kim Sơn vương thực tế.

Về sau thế lực của Tào gia ngày một khuếch trương, ổn định, mãi cho đến khi mất quyền lực vào tay hậu nhân Trương Thị, trở thành Kim Sơn quốc cho dù trên danh nghĩa hay là trên thực tế…Trương gia hậu nhân dần dần lưu lạc vào quyền lực Sa Châu một đại gia tộc. Hơn nữa, Trương gia cuối cùng là người sáng lập của Quy Nghĩa quân, cho dù đánh mất đi quyền lực thực tế, nhưng Trương gia vẫn là người đứng đầu về tinh thần của Quy Nghĩa quân.

[/QUOTE]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio