Buồng sưởi của Dương Hạo ấm áp vô cùng, Dương Hạo và mấy vị quan viên quan trọng ngồi quanh chậu than và đang trò chuyện vui vẻ. Mấy ngày nay Dương Hạo cảm thấy không thoải mái, ngày nào cũng lo lắng xử lý các chuyện quan trọng, người gầy đi rất nhiều, nhưng càng có thêm tinh thần khí chất.
Sắc mặt của mấy vị quan viên quan trọng cũng trở nên phấn chấn, dụ địch xâm nhập, rồi cắt con đường lương thực của chúng đã bước đầu thấy sự hiệu quả, sự phát triển diễn biến nằm trong tầm kiểm soát, mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đám người Xung Phóng, Tiêu Nghiễm, Từ Huyễn đã đi Hưng Châu, Tiêu Nghiễm và Từ Huyễn giỏi về lãnh binh song không giỏi về khai thác, ở lại Hạ Châu không có tác dụng mấy, hơn nữa họ là quan văn, tuổi tác cũng đã cao, ngộ nhỡ khi cần vứt bỏ Hạ Châu, họ cũng không chịu nổi sức ép cho nên sớm đã được đưa đi Hưng Châu, ở đó họ có thể phát huy được sở trường của mình.
Còn về Xung Phóng, bên Hưng Châu tuy là địch hậu nhưng các bộ tộc khó giữ nổi dị tâm người, hơn nữa các hào thân di chuyển từ Hạ Châu đến Hưng Châu không thể thiếu người chủ trì đại cục là người văn võ song toàn. Cho nên hắn cũng đi Hưng Châu, có Trương Phổ tọa trấn Túc Châu, Xung Phóng tọa trấn Hưng Châu, hành lang Hà Tây có thể bảo vệ được, bên cạnh Dương Hạo chỉ có vài cận thần Đinh Thừa Tông, Thác Bạt Hạo, Hiếu Phong, Trương Sùng Nguy.
Đinh Thừa Tông mỉm cười nói: "Dương Diên Phổ, Dương Diên Lãng, Tiểu Dã Khả Nhi và các tướng lĩnh mỗi khi xuất binh tập kích đội quân lương Tống đều có thu hoạch, có thể yên tâm chống đỡ được chỗ lương thực ngày một giảm dưới thành Hạ Châu rồi, cái gì gọi là dĩ chiến dưỡng chiến chứ? Đây mới gọi là dĩ chiến dưỡng chiến này, dựa vào những cuộc chiến giữa bộ lạc thảo nguyên, đánh thắng trận, có thêm chút trâu bò, cung cấp thêm cho quân nhu, ha ha, Tiểu Dã Khả Nhi bọn họ nếm ngọt rồi, số lần xuất binh cướp sạch càng ngày càng nhiều, tuy cũng có khi thất thủ, nhưng quân Tống không dám đuổi theo, mà có muốn đuổi cũng không đuổi kịp được, như thế nên muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, quân Tống tức nghẹn.
Từ Hoành Sơn tới đây, với khoảng cách được coi là khá dài, hơn nữa vào mùa đông có tuyết lạnh, binh tốt tiến vào càng thêm khó khăn, binh lực Phan Mỹ không đủ sức vận chuyển lương thảo, và không có cách nào nắm được toàn bộ cánh đồng tuyết trong tay, kỵ binh của chúng ta đi lại tự nhiên, nếu như đập tan vi mục, nếu Phan Mỹ không thể tăng binh, không thể giải quyết được chuyện lương thực nan giải".
"Hắn chẳng có cách nào mà tăng được binh cả".
Dương Hạo cười tủm tỉm: "Đối với Tống Quốc, cái thực sự phải kiêng kỵ không phải chúng ta mà là Liêu Quốc. Có quái vật lớn Bắc Triều giương giương mắt hổ ở đằng kia, Tống Quốc tuyệt đối sẽ không có biện pháp dự phòng, dùng toàn lực để thảo phạt Tây Bắc. Hơn nữa, hắn thêm binh càng nhiều, áp lực về đồ quân nhu tiếp viện càng lớn, Triệu Quang Nghĩa chắc chắn không muốn tiêu hao tất cả tiền tài tích lũy trong mười năm ở Tây Bắc. Giờ quân Liêu bỗng nhiên tăng binh Đại Đồng phủ, bên Nhạn Môn quan thực là cấp tốc, Tiểu Phan Phan hiện giờ có thể đã tiến thoái lưỡng nan rồi".
Mọi người nghe những lời hắn nói biết đó là Phan Mỹ, không khỏi cười vang lên. Cái tên này một khi truyền ra Trung Nguyên, khiến cho râu Phan Mỹ dựng ngược lên, mặt thì đỏ tía.
Lúc này có người lại khẽ tiến vào đại sảnh, nói thủ thỉ với Đinh Thừa Tông gì đó, mặt Đinh Thừa Tông chợt biến sắc, Dương Hạo nhìn thấy hỏi: "Xảy ra chuyện gì ah?". Đinh Thừa Tông đắn đo suy nghĩ nói: "Quân Tống bắt đầu rút binh rồi".
Dương Hạo ngẩn người, thất thanh nói: "Nhanh vậy sao? Biện Lương một đường, một đi một phản, có lẽ là không thể nhanh vậy chứ".
Đinh Thừa Tông nói: "Hiển nhiên vậy rồi, lui quân cũng không phải là ý chỉ của Triệu Quang Nghĩa, mà là... Chủ trương của chính Phan Mỹ".
Ánh mắt Dương Hạo trở nên có chút kỳ quái, sau một lúc lâu, hắn mới khẽ thở dài, tỏ vẻ khen ngợi nói: "Phan Mỹ, không hổ thẹn là một danh tướng".
Đinh Thừa Tông mau chóng nói: "Thánh thượng, Dương tướng quân vốn dĩ muốn đợi hắn lương thảo đã cạn kiệt, khi không thể không lui mới dùng toàn lực tấn công, chém giết cho quân hắn tan rã thì thôi. Giờ quân của Phan Mỹ lương thực còn dư, lòng quân chưa sợ, nếu như ung dung lui quân, sau đó đưa binh mã ra tiếp ứng thì chỉ sợ không dễ đắc thủ. Cuối cùng mượn cớ cắt đứt lương thảo dễ dàng, nếu như hắn lui toàn quân lại, muốn truy kích cũng tốt, ngăn kia mà thôi, đó chính là đối chiến thực đánh thực, bằng binh lực trong tay của Dương tướng quân, thêm nữa bản lĩnh dụng binh của Phan Mỹ, chúng ta vị tất chiếm được phần trội".
"Nếu như thêm binh lực Hạ Châu ta thì sao đây?". Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Dương Hạo từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lửa mãnh liệt.
Đinh Thừa Tông giật mình cả kinh, phản đối nói: "Thủ quân Hạ Châu không thể động được, Hạ Châu là đô thành của nước ta, thánh thượng cũng ở đây, há có thể...".
Dương Hạo không nói lời nào, đứng dậy đi về phía sa bàn, quần thần hiểu ý, lập tức đứng dậy chạy tới, Đinh Thừa Tông cũng đẩy bánh xe đi đến bên cạnh hắn, Dương Hạo đợi mọi người đi đến bên cạnh rồi, đưa tay chỉ vào thành Hạ Châu trên bản đồ, từ từ di chuyển ngón tay về phía đông, rồi dừng lại nói: "Gọi Dương Kế Nghiệp xuất kích toàn binh lực, Hạ Châu ta án binh bất động, đợi sau khi quân Tống lui quân được hai ngày lộ trình, dốc binh lực Hạ Châu ta hợp lực với Dương tướng quân, dựa vào ưu thế về binh lực, chặn quân địch lại. Nên nhớ rằng, điều ta nói là sau khi quân Tống lui quân được hai ngày".
Đinh Thừa Tông lập tức phản ứng, hét lên: "A, ta hiểu rồi, a ha".
Dương Hạo khẽ cười nói: "Có cái gì gọi là hiểm chứ, trẫm bỏ qua chính là ức hiếp người mà, Tiểu Phan Phan lần này càng phải buồn bực rồi".
"U uuuuuu". Kèn kêu lên, tiếng kèn mỗi lúc một to, phía cuối cánh đồng trắng như tuyết, vô số những đốm nhỏ màu đen tập trung từ tứ phía đi đến, dần dần tụ tập lại một đường sau đó nó như một cỗ máy tức giận, hằm hằm hung hăng lao nhanh đến. Trên bầu trời, tiếng chim diều hâu kêu gào, liệng đôi cánh bay về phía quân Tống, khó khăn lắm mới bay được qua đại kỳ, đôi cánh sải rộng vung lên, rồi lại xông về hướng ban đêm. Phan Mỹ ghìm cương ngựa, trỏ tay hét lớn: "Tả hữu bày số trận, trận này nghênh địch".
Cờ trống hiệu lệnh dồn dập, tam quân hành động ngay lập tức, huấn luyện nghiêm chỉnh của chủ lực quân đoàn, không có sự chăm sóc của đoàn xe lương thảo và đồ quân nhu, bày trận với tốc độ chóng mặt, thiết kỵ kia chưa xông tới cận tiền, trường thương đã chiếm đến, phía sau các tay cung đã chuẩn bị sẵn sàng, mũi tên chĩa lên không trung, chỉ đợi tướng hạ lệnh. Phan Mỹ giơ đao trong tay lên, lạnh lùng chĩa thẳng về phía quân Hạ, hai đầu lông mày nhướn lên đầy lửa giận.
Phan Mỹ vẫn kiên quyết lui binh, quân uy của hắn rất cao, các tướng lĩnh đều phải theo phán đoán của hắn, Vương Kế Ân tuy không bỏ được kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng cũng lo lắng về cách liệu định của Phan Mỹ, toàn quân phải ở đây, đến khi mình không chạy được nữa, thì Phan Mỹ phải một lực gánh chịu, hắn không thể kiên trì, song hắn từ đầu đến cuối chưa hề nói ra câu đồng ý nào.
Đích thân Phan Mỹ áp trận, tối hậu phương của đội ngũ hiển nhiên, từ xa nhân mã như sóng cả, tiếng bước chân rầm rập, hắn không hề sợ chút nào, ngược lại lửa hận tràn đầy. Hắn đích thân áp trận, tam quân yên ắng không một tiếng động, chỉ nhanh chóng bày bố thế trận theo như tướng lĩnh chỉ huy. Tiền phương, một đội kỵ binh mấy nghìn người gào thét mà đến, rõ ràng thấy có vô số cung nỏ, thương kích song vẫn không hề sợ hãi, thực ra thế trận xung phong này bọn họ cũng không đứng vững chân, ai muốn dừng, trước tiên sẽ bị chính quân mình đạp cho đổ máu về phía trước, tử trung cứu sinh.
Gần, càng gần hơn, độ ngũ tiên phong hơn ngàn người hình thành thế trận hình mũi tên, đầu nhọn thẳng tiến đến Phan Mỹ liều chết đánh tới. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Phan Mỹ cười nhạt, ba trăm bước, hai trăm bước, một trăm bước, mắt thấy quân địch lập tức thấy quân địch muốn đi vào trận mưa tên, Phan Mỹ hét lớn: "Bắn tên".
Vút... Một tiếng, tiếng rít ghê người, vốn dĩ đó là tiếng xé gió, nhưng vì trăm ngàn mũi tên vút lên không trung nên hình thành loại âm thanh vù vù chấn động, dường như một đoàn mây đen mũi nhọn lao tới từ trên không, tên nhanh thêm nữa mã cũng nhanh, song phương vừa có thể tận dụng được thế mạnh của mũi tên bắn về phía trọng quân địch từ phía xa.
Không ngờ, dường như đồng thời hạ lệnh cùng Phan Mỹ, quân Hạ Châu chạy như điên bỗng dưng đồng loạt chuyển hướng, hậu trận sắp xếp của Phan Mỹ chính là Yển Nguyệt trận, hình bán nguyệt, chúng khó khăn lắm mới sắp xếp lõm một bên mặt trăng, rồi đánh tới. Bọn họ là kỵ binh, chẳng lẽ lại không phát huy sở trường của mình.
Nhưng Phan Mỹ sớm đã phòng được chiến thuật lợi dụng ngựa dương đông kích tây, hai cánh tả hữu của quân Tống là số trận, trận hình dày đặc có thể công và có thể thủ, dòng lũ thiết kỵ nhằm phía cánh tả, lao đến chính là mũi tên và thương kích dày đặc, nhanh như tên bắn, mỗi người đều cầm lấy tấm khiên che chắn, trận mưa tiễn thứ nhất làm ngã không biết bao nhiêu là nhân mã, nhưng vì họ đến từ phía sau hậu trận địch, không phải là chính diện xông đến cho nên gần quân Tống, ở trong trường hợp bình thường thì đánh giáp lá cà ít nhất cũng có thể tung ra ba phát tên, nhưng giờ đã giảm thiểu đi một phát, khiến cho con số thương vong của quân Tống giảm đi thấp nhất.
Mấy ngàn kỵ binh tiền phương vốn dĩ là ngụy trang dẫn địch đến, sau khi chúng xông qua, kỵ binh theo sát phía sau nhanh chóng thúc ngựa, đoàn binh giao tiếp với quân Tống, vẫn là xông về phía trước không ngừng, đao trong tay chỉ dựa vào một chữ quyết của khoái mã, thì có thể chặn được rất nhiều cổ họng của các tướng sĩ. Quân Tống không cam lòng yếu thế, trường thương đoản kích đâm ra liên tục, một khi có quân Hạ trúng đạn ngã ngựa, huynh đệ ngăn cản một trận, làm quỷ đao.
Đánh nhau mà không có người chết là điều không thể xảy ra, nhưng sát cánh loại này tránh được va chạm chính diện, song thương vong là thấp nhất, sau khi đội binh mã hơn vạn người xông đến, xông đến mạnh nhất, đội hình dày đặc của quân Tống đã bị loạn, đại quân như dòng nước lũ phía sau nhanh chóng xông thẳng vào doanh trại quân địch, cương đao chém giết.
Đại kỳ của quân Tống lại biến đổi, đại quân lập tức từ sổ trận chuyển sang sơ trận, đội quân dày đặc lập tức trống ở giữa, toàn bộ đại quân dày đặc sơ tán lại thành những tiểu trận khoảng mười người, tay thuẫn, tay đoản đao, tay trường đao cùng nhau phối hợp, giết chết kỵ sĩ Hạ quân.
Trong tình cảnh này đã thâm nhập vào, quân Hạ địch đội mất đi ưu thế tốc độ, ngược lại sẽ biến thành đối tượng bộ tốt tùy giết. Chỉ cần vận dụng thỏa đáng, binh chủng chưa toàn thắng bất bại, bất kỳ binh chủng nào đều có thể phát huy ưu thế của mình, trọng thương cường địch.
Hạ quân đương nhiên là cũng giỏi không kém, tiếng kèn ba dài ba ngắn vang lên, kỵ binh vừa nãy thâm nhập vào trận doanh quân Tống chưa sâu lắm bỗng nhiên thúc ngựa lui về phía sau, sát nhập vào dòng lũ dày đặc, Hạ quân kéo dài không ngừng bắt đầu dùng đại phủ trường đao như dóc thịt quân địch tới chết.
Tống quân ngay lập tức đổi trận thế, trường binh khí đâm nhân thân, đoản binh khí thì chém đùi ngựa, phần còn lại của song phương nhuốm máu đỏ be bét.
Đây là chủ lực của Dương Kế Nghiệp và chủ lực của Phan Mỹ lần thứ nhất chính thức giao chiến, không màng tới kỹ xảo, thái độ, ý thức, trang bị và tố chất thuộc hạ binh tướng của ai mạnh hơn ai, không một ai đánh bừa cả, trừ phi ngươi số lần vu địch, miễn sao bên ta không thương vong, bên dưới đại kỳ chữ Dương và bên dưới đại kỳ chữ Phan là hai danh tướng thủ công tuyệt đỉnh, lần này khó khăn lắm mới đánh bại được một người, giỏi thủ thì đang công, mà giỏi công thì đang thủ, dường như bản lĩnh của bọn họ công hay thủ đều không tồi, thực không hổ danh là danh tướng.
Danh tướng chính là như vậy, công thủ đều phải giỏi, có thể công và cũng có thể thủ, Dương Kế Nghiệp giỏi thủ đã nổi tiếng hậu thế, song là vì hắn trước đây quân vương quốc lực quá yếu, chẳng có cơ hội nào cho hắn công. Còn Phan Mỹ thì giỏi công lừng danh thiên hạ, không phải là hắn không giỏi thủ mà trước đây đối thủ mà hắn gặp khá yếu, thêm nữa thực lực trận doanh của hắn luôn mạnh, nên ít khi phải thủ.
Trận đại chiến này, chém giết nửa ngày, cho đến khi gió nổi lên và tuyết bay loạn thì mới dừng lại, song phương với những xác chết nằm ngổn ngang, vô số không sao kể xiết, Dương Kế Nghiệp ra lệnh một tiếng, đại quân mau chóng tản ra, Phan Mỹ nhanh chóng dốc toàn quân đông hướng.
Không đề cập tới tác dụng của chiến mã trong trận đấu, cho như nó chỉ có thể có tác dụng là thay thế đi bộ, ở dưới cánh đồng tuyết, một phương chỉ có thể dùng hai chân chạy trên đường, vừa có thể tích tụ thế lực, cho đến khi nghênh chiến bùng nổ, thực chênh lệnh rất nhiều. Lương thảo của quân Tống đã gần cạn, quân mặc không đủ ấm, nếu như không nhanh chóng lên đường trở về phía đông nơi Hoành Sơn, thì cơn gió tuyết của phương Bắc lạnh thấu xương có thể khiến chiến lực của chúng tiêu hao đi cạn kiệt, mười vạn đại quân, sẽ bị hủy trong giây lát, cho nên biết được quyết sinh tử với đối phương là sẽ bị tiêu hao thể lực, hắn cũng không thể không chạy đi.
Có khi, dù ngươi đã biết rõ rằng đối phương làm thế nào, mục đích gì, ngươi cũng không có cách nào mà hóa giải, xích sắt vượt đại giang, đây chính là uy lực dương mưu. Âm mưu tự có tác dụng của âm mưu, khi dùng tốt sẽ có tác dụng thắng được mười vạn đại quân, hai hàng mật nổi thiên hạ, một đêm âm mưu đạt chí tôn.
Nhưng âm mưu cao minh đều có cái tráo môn, tráo môn này chính là chữ Âm, âm mưu là cái không thể để cho người ta nhìn thấy được, nếu không ngươi mắc bẫy thực không đáng. Dương Hạo chuẩn bị dùng để đối đầu với hai đại chính trị lãnh tụ Triệu Quang Nghĩa và Tiêu Xước chính là âm mưu, cho nên hắn dễ dàng không dám kỳ nhân, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, đến người thân cận với hắn nhất cũng không biết được dự định của hắn, vì nó một khi tiết lộ ra sẽ không đáng một xu.
Tây dương mưu thì hoàn toàn không giống, nó là mượn thế mà động, phát triển khuấy động tất cả mới đạt được mục đích của mình. Nó đem tất cả đều đặt trước mặt ngươi, không chút nào giấu kín, bản thân không có nhiều kế hoạch phức tạp, nhưng trận pháp của nó là không thể nghịch chuyển, ngươi biết rõ rằng là kế song vẫn phải buộc lòng đâm vào.
Chính như thời điểm Phan Dương đại trận giao chiến này, truy quân kế của Hạ Xuyên đã dốc toàn bộ lực lượng, Hạ Châu giờ đã thành một tòa thành trống, chỉ còn thừa lại một mình hoàng đế Dương Hạo đang ngồi thủ thành, chỉ cần phái năm nghìn binh ra thì có thể dễ dàng cướp lấy thành, bắt giữ Dương Hạo, song Phan Mỹ dẫn mười vạn đại quân hai ngày trước không tấn công nổi Hạ Châu, giờ năm nghìn binh thì có thể dễ dàng đoạt được Hạ Châu, nhưng hắn biết rằng vô kế khả thi, chỗ binh lực này của hắn vừa động, thám báo của Dương Hạo có thể nắm được, phái người trở về chính là đưa dê vào miệng cọp. Toàn quân trở về xin ý kiến của Dương Hạo, tiêu hao hết toàn bộ lương thảo trở về Lân Phủ, với lộ trình bộ niên hai ngày, trở về chơi với tính mạng, làm sao có thể nhanh hơn kỵ binh của Dương Hạo được?
Ngươi dù có biết thì cũng chẳng thể giải được, chẳng có sơ hở mà tìm ra, thực là kế không chê vào đâu được, và chỉ có Dương Hạo mới có thể nghĩ ra.
Đại quân đi từ từ, trên đường Dương Kế Nghiệp âm hồn bất tán, chiến sự lớn nhỏ cũng không biết kinh nghiệm bao nhiêu, mãi đến hôm nay, tấn công mới đột nhiên dừng lại. Đi về phía trước là Hắc Xà lĩnh, Hắc Xà lĩnh quanh co khúc khuỷu như rắn, đi qua ngọn núi này, có mấy chục dặm đường có thể tiến vào Hoành Sơn, một khi đã vào Hoành Sơn rồi, Hạ quân giỏi mã chiến cũng khó mà phát huy được ưu thế của chúng, quân Tống hoàn toàn đã an toàn. Trong xe, Phan Mỹ nặng nề suy tư.
Hắn cho rằng đến đây có thể được coi là an toàn, Hạ quân sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tấn công họ, nếu như mười vạn đại quân này chịu được trọng thương, trong thời gian ngắn dựa vào gia sản hùng hậu Tống Quốc một khi cũng không có cách nào dụng binh với Hà Tây, Hạ quân tất nhiên không tiếc gì cả, trước khi họ chạy ra Hoành Sơn có thể tấn công bọn họ, suy yếu bọn họ, cho đến khi diệt trừ bọn chúng, có thể đoán được, Hắc Xà lĩnh có thể làm chốn ngăn chặn nhờ vào địa thế của mình, trận quyết chiến chuẩn bị xảy ra rồi.
Thiết tố hoành giang, thế không thể đỡ, Phan Mỹ không để ý, cả đời ngựa chiến của hắn, không chỉ nói quân đội bị hắn tiêu diệt, những vương quốc rơi vào tay hắn, hoàng đế bị bắt giữ không chỉ là một, cả đời này đã sáng rọi huy hoàng, có gì không phục?
Nhưng hắn tuy đã bại, tội không chiến, vụ quốc cũng không thể chiến thắng, hắn đang khổ tâm đối phó với thượng sách của Hạ Quốc.
Hạ quân dũng mãnh, dân chúng ủng hộ, nhưng võ dũng này, phi bất khả địch. Tình hình Hà Tây đất rộng người thưa, người Hạ giỏi mã chiến, quân ta nếu như phân binh thâm nhập, lương không đỡ, tiến kẻ trộm tránh đi mũi nhọn, sau đó lui, mệt mỏi phí lương thực, cuối cùng khó thắng đây. Nếu tiến quân thần tốc, hạ được thủ lĩnh, chiếm được thành của địch, vườn không nhà trống, trong mười ngày có thể khống chế, còn địch lại cắt đứt đường lương thảo của ta, đội ngũ quân ta mỏi mệt, không biết làm thế nào để bảo vệ.
Cho nên cho rằng mưu Hạ Quốc nên trì hoãn mà không nên gấp, nếu như có mười sự chuẩn bị đương nhiên xứng đáng, thứ nhất chiếm cứ quân phủ, nuôi và chuẩn bị ngựa, tập huấn cưỡi ngựa bắn cung, nghĩ rằng kỳ binh. Thứ hai: ràng buộc người Khương Hoành Sơn, cho rằng hàng rào, ăn mặn cũng phủ. Thứ ba, kết giao với dân chúng Thổ Phồn, Hồi Hột, Lũng Hữu Thổ Phồn bắc xuất tiêu quan, lấy Hồ chế Hồ, hợp lực phá kẻ trộm. Thứ tư, độ địa hình nguy hiểm dễ da gần, có bao nhiêu hàng rào, quân sĩ dũng nhát mà tăng giảm đồn niên, từng bước đẩy mạnh, mảnh đất tằm ăn rỗi. Thứ năm, theo các lộ cùng nhau tiếp ứng, thống nhất điều hành, dễ sai khiến. Thứ sáu, biên tiểu hàng rào, chớ tích lương cỏ, kẻ trộm tấn công nhanh chóng, vứt bỏ tiểu hàng rào bảo vệ đại hàng rào, lấy toàn binh lực. Bảy, con đường Hạ Quốc xa dài, thành trì nhỏ mà thảo nguyên rộng, binh chúng tắc đồ quân nhu, binh thiếu mà dưỡng nhẹ, cố phạt binh Hạ Quốc nên tinh mà không nên chúng, đương tài định nhũng binh, tập kết lấy quân tinh nhuệ dựa vào vận chuyển.
Phan Mỹ cân nhắc từng câu từng chữ, trầm ngâm thật lâu rồi mới viết ra một bức thư thỉnh tội tấu lên và mãi mới viết xong, tập trung suy nghĩ xem lại một lần nữa, rồi gọi tên thân cận vào dặn dò: "Sao chép thành mười bản, phân cho mệnh dịch binh đi khắp nẻo đường đưa tới Biện Lương tấu với Quan Gia".
Lúc này, Vương Kế Ân cũng ở trong xe đang vắt óc suy nghĩ đến tấu biểu, Phan Mỹ lo sợ địch chiến, Phan Mỹ lâm trận lui binh, Phan Mỹ chuyên quyền độc đoán... Nghĩ một hồi lâu, nhìn xuống tờ giấy bên dưới mới chỉ có bảy điều tội danh, Vương Kế Ân khẽ lắc đầu, làm thế nào cho đủ mười tội trạng đây, đó mới có chút lực lượng. Hắn khẽ đấm đấm vào cái trán mình, nghiến chặt răng cắn nát bút rồi lại suy tư.
"Báo! Đại tướng quân, Hạ quân trần binh Hắc Xà lĩnh đuổi đến". Tiếng thám tử mâu tiền bẩm báo.
"Biết rồi!". Phan Mỹ khẽ hắng giọng, hai thân binh lập tức tiến lên, đầu tiên là giúp hắn mặc chiến bào, rồi phủ thêm bên ngoài chiến giáp, tay trái của trung tiễn bị áp trụ nhất chiến, trở thành một áo giáp chống lạnh, đại tướng quân uy vũ.
Đi ra khỏi xe, xoay người lên ngựa, lúc này mùa đông như bức tranh màu đỏ sẫm, các áo giáp nhuốm màu máu, mặt trời lặn chiếu vào đại kỳ.
Phan Mỹ thúc ngựa đuổi lên phía đầu, phía sau có mấy chục tùy tướng đuổi theo, tam quân đứng nghiêm trang nhìn chăm chú chủ tướng của họ.
Vị tướng quân này đánh Kinh Hồ, bình định Thục Hán, dẫn bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lúc này đây hắn có thể lãnh đạo bọn họ bình yên trở về Tống Quốc hay không đây? Thất vạn kim chúng lặng lẽ đứng ở đó, ánh mắt nhìn theo đại tướng quân của họ.
Mắt liếc nhìn quân địch ở phía trước, Phan Mỹ cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn sớm đã đoán được rằng đến Hạ quân ở trận chiến lần này cũng là không ngờ họ bày thế trận hùng tráng như vậy. Hạ quân dựa vào sơn cương đóng quân, từ chân núi đến đỉnh núi đều bị Hạ quân đứng dày đặc rồi, từ xa có thể thấy được đại kỳ chữ Dương tung bay trong gió.
Hai bên đông tây, vô số kỵ binh nhìn thấy vừa chạy đến, đại khái là sợ đánh rắn động cỏ, bọn họ vẫn ẩn ở nơi nào đó, dựa vào binh mã của họ, chỉ phái ra mấy thám báo có thể nhìn thấu được hướng đi của chủ lực Tống quân, muốn hoàn lại đương nhiên dễ như trở bàn tay. Hai cánh binh mã mặc quần áo sặc sỡ, xem ra chính là bộ tộc binh Đảng Hạng Bát Thị, không chỉ ăn vận lòe loẹt, tuổi tác của các kỵ sĩ già trẻ đều có hết.
Song ta đều có thể thấy rằng, cho dù là lão hán râu tóc đã bạc, hay thiếu niên áo khoác da chó, một khi đánh, thì đều là đối thủ dũng mãnh khó địch, nhân khẩu Hà Tây không quá Trung Nguyên nhưng nếu như nói về tài dụng binh, thì không kém gì Trung Nguyên, vì vậy họ ai nấy đều nhập ngũ, từ thủa nhỏ đã cưỡi ngựa bắn cung, và không cần đến huấn luyện chuyên môn.
Còn Trung Nguyên phần lớn là các nông phu, không có đến hai ba năm huấn luyện thì làm sao là chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến được? Cho dù bộ tộc binh là một đám ô hợp, không được huấn luyện hàng ngũ, nhưng khi quyết chiến, cái nguyên nhân đó không là vấn đề.
Hôm nay, lại một trận khổ chiến!
Ánh nắng chiều tà, mặt trời uy lực là thế bỗng nép sang một bên, quân Tống và quân Hạ vẫn giằng co, không có bên nào chịu lui, và cũng không có bên nào xung phong liều chết. Phan Mỹ ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời đang trốn vào đỉnh núi: "Mặt trời lặn rồi, ngày mai ta còn có thể nhìn thấy nó nữa không đây?".
Ầm ầm ầm...
Một trận tiếng ngựa phi gấp gáp, Trương Sùng Nguy và Thác Bạt Hạo phong dẫn đại quân thủ binh Hạ Châu cũng đã tới, vây kín tứ phía, chín vạn đấu bảy vạn.
Vương Kế Ân mặt mũi xanh lét, phất nhanh tay áo viết tấu chương.
"Đại Hạ hoàng đế có chỉ: "Tiểu Phan Phan nếu như chịu vứt bỏ vũ khí đầu hàng, sẽ ban thưởng thượng tướng quân, phong hộ quốc hầu"".
Ở bên triền núi, phía sau lá cờ của Dương Kế Nghiệp gần trăm sĩ binh đột nhiên cùng kêu lên, tiếng hét vang vọng cả vùng quê, tiếng cười nói của Hạ quân xung quanh.
Phan Mỹ, Hà Bắc đại danh nhân, thái tổ Triệu Khuông Dận Trần Bình binh biến, khoác hoàng bào, thánh chỉ bừng sáng thiên hạ chính do hắn đọc. Thiểm Tây Viên Ngạn trong lòng dị chất, thái tổ mệnh Phan Mỹ giám quân, Phan Mỹ đơn kỵ nhân trường an, thần thương lưỡi tiễn, thuyết phục Viên Ngạn thuận theo lòng trời, cúi đầu vào triều. Từ nay về sau chinh Kinh Hồ, diệt Lý Trọng Tiến, Uông Đoan, phạt Nam Hán, lấy mười vạn đại quân đánh dẹp yên hai mươi vạn Hán quân, một mình đảm đương một phía, sở hướng vô địch, Phan đại tướng quân văn võ song toàn mấy lần chịu sự chế nhạo như vậy?
Da mặt Phan Mỹ đang từ trắng bệch bỗng chuyển sang màu tím tái, chuôi đao trong tay dường như bị hắn nắm gãy, lửa trong người hắn hừng hực cháy lên...
Tiếng hò hét cười đùa của Hạ quân vẫn còn đang kéo dài không ngớt, quân Tống bị chọc giận, chỉ cần lúc này Phan Mỹ chỉ mũi đao về phía trước, toàn quân sẽ chen nhau mà tiến lên, cho dù toàn quân đều giao đãi ở đây cũng phải xông lên núi, đập nát tên chủ soái đầu sỏ tiếng cười chế nhạo kia, nhưng Phan Mỹ nổi giận liếc nhìn quân.
Dương Kế Nghiệp đứng ở đỉnh núi, nhìn thấy Phan Mỹ không chịu kích, không khỏi thầm khen là vẫn còn đang tỉnh táo. Đoạn truy kích này, mấy lần giao chiến, hắn vô cùng khâm phục cách dụng binh của Phan Mỹ, lúc này có hơn mười vạn đại quân giễu cợt phía trước, thần chí Phan Mỹ vẫn tỉnh táo, không bị mắc mưu kích động, đối thủ như vậy, hắn không thể bất kính.
Dương Hạo tán thưởng Phan Mỹ ra mặt, Đinh Thừa Tông thấy ý đồ của hắn như vậy, đã từng hỏi hắn nếu có thể vây lấy Tống quân, thì cố gắng bắt giữ lấy Phan Mỹ, song lại bị Dương Hạo phản đối.
Cả nhà Phan Mỹ đều ở Biện Lương, cho dù bị bắt giữ thì cũng không chịu đầu hàng. Phan Mỹ là chủ soái của Tống quân, là linh hồn của toàn quân, là trung tâm của tất cả tướng sĩ, vạn mã quân muốn bắt giữ chủ soái là nhiệm vụ không có khả năng, nếu như thực sự có đau đầu, hạ một cái mệnh lệnh như thế, để cho cấp dưới khoanh tay vấp phải, không được giãn ra, không thể làm một Tào Tháo thứ hai, sờ sờ để Triệu Tử Long chạy thoát.
Hơn nữa, cho dù có bắt giữ Phan Mỹ thì cũng chẳng có tác dụng gì, một mình Phan Mỹ không xoay chuyển được đại cục, hơn nữa, đối thủ hắn đấu trí đấu dũng là Triệu nhị thúc, xem xã tắc giang sơn mình tuyệt đối hơn cả nữ cường nhân Tiêu Viêm Viêm, đến khi xin hàng nghị hòa quân Tống, Phan Mỹ này cho dù thế nào cũng được giao trả về, như thế, không bằng chộp lấy cơ hội, tận khả năng, suy yếu lực lượng quân địch. Cho nên, Dương Hạo khuynh nhiễm bất động, mệnh lệnh Dương Hạo dành cho Dương Kế Nghiệp là: Tận dụng mọi khả năng trọng thương Tống quân.
Phan Mỹ thúc ngựa quay trở về trung quân, lập tức hạ lệnh thứ nhất: "Bày Phương viên trận".
Chúng tướng hằm hè đợi tấn công Hắc Xà lĩnh, vừa nghe thấy mệnh lệnh này liền ngẩn tò te, phương viên trận ư? Phương viên trận dường như là trận pháp hoàn toàn bỏ qua thế tấn công, đại tướng ở trận này, binh lực bố trí từng tầng một, trường thương, cung tiễn bên ngoài, binh lực cơ động ở bên trong, đây là trận pháp sử dụng khi ưu thế quân địch giao chiến, đội hình dày đặc, sức phòng ngự rất cao, song đồng thời cũng là một trận pháp chịu đòn, đại soái không hạ lệnh xông lên đánh quân địch, ngược lại lại áp dụng thủ thế tuyệt đối, lẽ nào chúng ta còn có viện binh sao?
Cho dù trăm câu hỏi chẳng có lấy một câu trả lời, chúng tướng vẫn chấp hành làm theo mệnh lệnh của Phan Mỹ. Dương Kế Nghiệp đứng ở đỉnh núi quan sát mọi việc diễn ra, phương viên trận ư? Coi như Phan Mỹ bị dọa vỡ gan cũng không có lý do bày phương viên trận, ý hắn là...
Mắt hắn tối sầm lại, định thần, chăm chú nhìn vào lá cờ, ánh sáng mặt trời chiếu vào lá cờ đã không còn nữa. Mặt trời đã khuất núi hoàn toàn, Dương Kế Nghiệp đã hiểu ra: "Ta còn nói quân Tống khỏe mạnh dẻo dai, mới vừa rồi đi từ từ, giờ đến Hắc Xà lĩnh, lẽ nào... Phan Mỹ có ý đồ gì khác ư? Hắn biết rõ Hắc Xà lĩnh trước tất có một chiến, cố ý không sớm không muộn đến lúc này thì đến, chính là đợi trời tối, muốn phá vây, còn có cơ hội có lợi hơn buổi tối sao?".
"Đại bại có dư, trong khi lui chiến, ngay cả điều này cũng tính toán trong lòng, tên này, thực là đệ nhất kình địch mà ta gặp khi còn sống". Dương Kế Nghiệp hít sâu một hơi, giơ lệnh kỳ trong tay lên.