Dương Kế Nghiệp, Trương Sùng Nguy tướng lĩnh đi lên Hồ Lô trại, Hồ Lô trại thất thủ hơn hai tháng, giờ lại một lần nữa rơi vào tay Hạ quân, trong bảo trại khắp nơi là thi thể của Hoành Thất Thụ Bất và số thương binh rên rỉ dãy dụa, trong đám cây cối um tùm Hạ quân vẫn đuổi bắt Tống quân.
Trương Sùng Nguy nhìn về nơi xa nói với Dương Kế Nghiệp: "Tướng quân, chúng ta thương xúc đuổi theo, các tướng sĩ đã thấm mệt rồi, đồ quân nhu lại không kịp viện tới. Hơn nữa, các tướng sĩ lẫn vào quân địch có hạn, bởi vậy tiến đến, hai châu Lân Phủ khói lửa bảo trại vô số kể, có thể buông tiền quân, cắt đi đội ngũ tiêu biểu đã khó mới có kỳ hiệu đục nước béo cò, giờ chúng ta cho dù đánh trống cổ vũ tinh thần hăng hái thêm cũng không lấy được Lân Phủ, hay cố thủ Hoành sơn rồi dự tính tiếp ạ?"
"Ha ha, Trương tướng quân nói có lý lắm".
Dương Kế Nghiệp mỉm cười nói: "Song, có đuổi nữa cũng không sao, Tống quân hoa rơi nước chảy, dù sao cũng phải cho hắn một cái cơ hội trở về mới phải. Nếu không, Triệu Quan Gia còn mặt mũi đâu nữa?"
Trương Sùng Nguy không hiểu gì, hạ đã lập quốc, sớm hình thành thế thủy hỏa cùng Tống, còn cho Triệu lão nhị mặt mũi gì đó là sao?
Song Dương Kế Nhiệp vừa nói dứt lời, không muốn nói tiếp, Trương Sùng Nguy đành để điều này trong lòng, không ngoài dự đoán của Trương Sùng Nguy, thủ quân Lân Phủ sớm đã được tin, đang bày trận địa đón quân địch. Từ Hoành sơn xuống đều là khói lửa bảo trại được nhờ vào sự nguy hiểm mà xây, và những bảo trại này đều nhờ vào địa thế, sửa lại yếu đạo.
Có vài chỗ bảo trại cứu người sốt ruột, bị Hạ quân trà trộn vào thành, nhưng tướng lĩnh Tống quân cũng đều có kinh nghiệm chiến trận, và đều không phải hạng người bình thường, con đường đi qua bảo trại khói lửa nhanh chóng được truyền ra, đi về phía sau, khắp bảo trại đóng cửa thủ trại, không để Tống quân vào thành, họ bỏ qua, phía sau có đội ngũ trang phục Hạ quân, đấnh cờ hiệu Hạ quân, thì cung nỏ làm trận tiếp đón, như vậy, chặt đứt được nội ứng Hạ quân và ngoại viện, nội ứng dù có trong đám hỗn loạn cũng không gây sóng gió gì, tiến công cũng đành phải dừng ở đây.
Phan Mỹ ổn định trận tuyến rồi lập tức tập trung binh lực tiến đến, dựa vào sự hô ứng của khắp các bảo trại, giữa các bảo trại đã bị Hạ quân chiếm lĩnh đều bị chặn liên lạc, rất khó mà kiên thủ, Hạ quân bị ép thối lui, vứt bỏ mấy bảo trại vừa chiếm lĩnh rút về Hoành sơn. Song phương phân biệt bằng cách lấy Hoành sơn và Lân Phủ làm cứ điểm, lại trở vào trạng thái giằng co.
Lại nhớ về hai tháng trước.
Trạm dịch Phần châu, xa xa tam kỵ chạy như bay đến. Tới dịch quán thì phi thân xuống ngựa, thời tiết mùa đông giá rét, song con ngựa kia toàn thân đầy mồ hôi, bốn cái chân ngựa khỏe khoắn bỗng run lên. Kỵ sĩ trên ngựa thả người xuống ngựa, lảo đảo rồi được người ở trạm dịch đỡ lấy.
Người ở dịch quán huấn luyện nghiêm chỉnh, lập tức có người mang nước muối ấm đến, rồi lại có người giúp cởi bỏ áo trên vai, mang những món ngon vào trong phòng, rồi lại có người dắt chiến mã, người khác thì làm nhiệm vụ thay bộ yên mới cho ngựa. Lúc này dịch quán rộn rịp, ba người đi vào trong dịch quán, xong xuôi xoay người nhận lấy cương ngựa, giật mạnh thúc ngựa đi.
"Sao lại vội vàng vậy chứ, chẳng lẽ Hạ Châu đã đánh xong rồi?" Một dịch binh nhìn bóng dáng ba người mang tin tức vẻ nghi ngờ nói.
Cốc một tiếng, sau não hắn như bị trời giáng, dịch binh kêu ối một tiếng, sờ sờ sau gáy nói: "Chu đại thúc, thúc đánh ta làm gì vậy?"
"Ai bảo tiểu tử ngươi óc không lớn lên?" Lão dịch thừa mắng một câu, than thở nói: "Nếu như thực sự có chiếm được thành Hạ Châu, đại thắng như vậy, họ còn mệt mỏi, trên đường phải lớn tiếng báo tin thắng trận chứ, cần gì phải bộ dạng như vậy? Theo ta, sợ là đã nếm mùi chiến bại rồi…"
"Có thể như vậy sao?"
Tên dịch binh có vẻ không tin nói: "Mười vạn đại quân triều đình, dựa vào Hà Tây có cái gì Hạ quốc, có thể đánh bại Phan tướng quân của chúng ta sao?"
"Ngõa quán nan cách miệng giếng, đại tướng khó tránh thương vong". Lão dịch thừa lẩm bẩm: "Chu đồng ta làm dịch binh cả đời này, hai mắt lão vẫn chưa mờ, xem tình hình này, chúng ta sợ rằng đã nếm mùi thất bại, hơn nữa…sợ là đại bại ấy".
"Bụp".
Một cái thượng phẩm hình tròn như mặt trăng rơi xuống, chén trà bị Triệu
Quang Nghĩa làm cho vỡ nát, giọng tức giận rít gào vang cả đại điện: "Mười vạn cấm quân, mười vạn cấm quân đấy, Trẫm chuẩn bị đầy đủ lương thảo, huấn luyện cả mười vạn đại quân, sao lại bị chôn vùi trong tay tên họ Phan ấy chứ. Tàn binh bại tướng về Phủ Châu không đến hai vạn, đại Tống ta chưa bao giờ nếm mùi đại bại thế này, tướng lĩnh đại Tống ta chưa từng thua trận kinh khủng thế này. Thảm bại, thực là thảm bại. Ai cho phép hắn tự tiện lui binh chứ? Ý đồ tự tiện, tổn binh hao tướng, tội đáng muôn chết".
Văn võ bá quan cúi đầu tự kiểm điểm, miệng câm như hến, không ai dám nói câu nào.
Triệu Quang Nghĩa tức giận đập bàn đập ghế, thò tay chỉ vào Tào Bân, quát: "Tào Quốc Hoa, ngươi là khu mật thừa chỉ, ngươi nói đi, Phan Mỹ đáng tội gì?"
Hoàng đế hỏi, Tào Bân không thể không nói, hắn hoảng hốt, trầm giọng nói: "Thánh Thượng, quân báo tấu biểu của Phan Mỹ đã đến, thần đã xem đi xem lại, Phan Mỹ tuy bại, tự tiện đưa ra chủ ý lui binh, thực sự vì quân ta mạo hiểm tiến, chiến tuyến kéo dài, từ Hoành sơn cho đến Hạ Châu là mấy trăm dặm cánh đồng hoang vu không một yếu trại nào của ta, cánh đồng tuyến trắng xóa, binh địch tung hoành đi tới đi lui, cắt đứt đường lương thực của ta, cướp đồ quân nhu, mười vạn đại quân tiền phương của ta không thể trụ nổi, Phan Mỹ đã đưa ra quyết định thật nhanh, quyết đoán lui binh, thực sự chỉ là bất đắc dĩ mà thôi".
Hắn chỉ nói một nửa, mặt Triệu Quang Nghĩa đỏ ửng lên, mạo tiến ư? Tống quân vì sao làm bừa chứ? Hắn từng cả ba ngày, liên hạ ba thánh chỉ thúc giục Phan Mỹ cấp tiến, Tào Bân nói vậy, lẽ nào Phan Mỹ tổn hao binh tướng lại thành gánh nặng của hắn?
Triệu Quang Nghĩa thẹn quá thành giận nói: "Nói nhăng nói quậy, Trẫm hỏi ngươi, Phan Mỹ chưa phụng chiếu dụ, tự tiện lui binh, đến nỗi bị địch mai phục, tổn hao binh tướng, phải bị tội gì?"
Tào Bân mũi lấm tấm mồ hôi nói: "Chế quân nghiêm ngặt, thưởng phạt phân minh, Phan Mỹ đánh bại, về lý nên nghiêm trị".
Thần sắc Triệu Quang Nghĩa vừa chậm rãi, Tào Bân nói gió vừa chuyển, rồi lại nói tiếp: "Nhưng thần cho rằng, thưởng phạt phân minh, cũng cần có chừng mực. Thưởng vô chừng mực sẽ sinh kiêu, theo đuổi bất thường; Phạt thì nếu như vô lý tất dẫn đến thô bạo, thất vu bất công, có thất thưởng phạt ban đầu, thành công thể thực hiện, thưởng phạt rõ ràng, hợp lý mới có thể khiến cho người ta nể phục".
Mặt Triệu Quang Nghĩa lạnh tanh, điềm nhiên nói: "Tào Quốc Hoa, ngươi đang giáo huấn Trẫm sao?"
"Thần quả thực không dám". Giọng Tào Bân càng thêm cung kính, nhưng vẫn có ngữ khí bướng bỉnh nói: "Thần đã xem kỹ càng quân báo, rồi tự vấn lòng mình, đổi nếu như thần là Phan Mỹ, vào tình hình như thế, sự lựa chọn duy nhất cũng chỉ có cách chọn lui binh, cho dù biết rõ là lui bĩnh vẫn có bẫy". Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Triệu Quang Nghĩa cười nhạt: "Lui binh như vậy sao? Đưa mười vạn đại quân vào miệng cọp, để chạy về có hai vạn người, đây cũng được gọi là giải vây cho tráng sĩ ư, nực cười, quá là nực cười. Đây là cách vứt cả người cho người ta, để lại mỗi tay".
Tào Bân mau chóng chắp tay nói: "Thánh Thượng, thần cho rằng, đứt không phải toàn thân mà là một tay thôi".
Đám người Lô Đa tốn, Trương Ký, Tiết Cư Chính, Lữ Dư Khánh, La Khắc Địch, Đảng Tiến cũng toát mồ hôi hột thay cho Tào Bân, Triệu Quang Nghĩa nghe vậy giận mà cười. Hắn chưa giận dữ ngay, ngược lại hắn chậm rãi ngồi vào long kỷ, lạnh giọng: "Tám vạn người chỉ như một cánh tay, hai vạn người thì được coi là toàn thân mà lui ư? Được, ngươi nói đi, cho Trẫm nghe hiểu đi".
"Vâng!" Tào Bân từ từ thẳng lưng dậy, mãi đến khi lấy hơi nói: "Thánh Thượng, Phan tướng quân với mười vạn đại quân tập hợp dưới thành Hạ Châu, vây lấy Dương Hạo, mà quân doanh cách Hoành sơn mấy trăm dặm, đều là cánh đồng tuyết. Đó là chiến trường kỵ binh Hạ Châu. Nếu Phan tướng quân không quyết định thật nhanh, lập tức lui binh, thì yêu cầu phía sau không ngừng vạn chuyển lương thảo đồ quân nhu, cung ứng tiền quân cần thiết.
Kể từ đó, lương thảo quân giới, áo giáp quân phục chỉ có thể rơi luôn vào trong tay Hạ quân, Hạ quân mượn tài vật Tống quốc ta, lấy chiến dưỡng chiến, không ngừng lớn mạnh, so sánh ra, Tống quốc ta dù có trăm năm tích tụ, thì cũng sẽ tiêu hao không ngừng như vậy. Mười vạn đại quân khốn đốn dưới thành, đến lúc đó ngay cả hai vạn đại quân cũng không sống nổi.
Hoặc là, Phan tướng quân nếu như có thể đem tình hình chiến sự đến báo với Thánh Thượng, triều đình lệnh cho Lân Phủ coi giữ tiếp ứng, hoặc là lại điều khiển quân đội, bảo đảm thong dong lùi bước, nhưng đi tới Kinh sư mất thời gian, điều động cả đại quân viễn chinh, tháng có kịp không, đợi khi đại quân đuổi tới, thì cũng đã là tiết xuân ấm áp, trung quân có thể chống đỡ được lâu vậy không?
Nếu như vận dụng thủ quân hai châu Lân Phủ tiếp ứng, lấy số thủ quân hai châu Lân Phủ có hạn, và lấy số binh có hạn ấy mà thủ thành, kháng mười lần địch, địch không thể nhân thời cơ nào, nếu như bỏ thành xuất thành, như muối bỏ biển, cũng chẳng giúp ích gì cho Phan tướng quân. Thủ quân Lân Phủ vừa xuất, kỵ binh địch tung hoành, bắc ra Trọc Luân Xuyên, nam ra Di Đà động, một khi khoái mã tìm đến Lân Phủ, dễ đoạt được thành trì. Đến lúc đó, đường lui cũng bị chặn, trăm dặm tuyết kỵ binh tàn sát bừa bãi, không những mười vạn đại quân Phan Mỹ chết ở Hà Tây, hai châu Lân Phủ cũng sẽ rơi vào tay địch một lần nữa.
Điều này chỉ là những điều thần dựa vào tình hình Hà Tây mà nói, chưa suy xét tới hành động Liêu quốc. Liêu quốc bỗng nhiên rời bốn vạn thiết kỵ, cách Nhạn Môn ta, sáng đi tối đến, như hổ rình mồi, bụng dạ khó lường, nếu như trong triều ta lại xuất đại binh trói buộc với Hà Tây không thể kéo thân, hoặc hai châu Lân Phủ mất sạch, Nhạn Môn quan trước mặt Hạ quân, Liêu quốc sẽ có hành động ra sao, thù không thể liệu nhưng điều có thể đoán trước được chính là bọn chúng bất động đã, một khi xuất động, Tống quốc ta sẽ lâm vào vũng bùn. Thánh Thượng, đây là bàn tử cục mà Dương Hạo vẽ ra, giết chết không nghỉ".
Triệu Quang Nghĩa tức giận tím mặt, điều đau lòng nhất chính là Phan Mỹ chưa trưng cầu ý kiến đã đưa ra quyết định, nếu hắn thực sự có bình yên mang mười vạn đại quân trở về thì cũng thôi, kết quả lại làm tổn thất binh tướng nghiêm trọng trở về, nếu như sự việc được bẩm báo cho hắn biết trước, bên này ung dung sắp xếp, điều binh khiển tướng, thế nào cũng sẽ không bị thảm bại như vậy, nghe Tào Bân phân tích, hắn không khỏi toát mồ hôi hột.
Song thấy rõ khuôn mặt Tào Bân, lòng hắn bất giác chợt động, bỗng nhiên ý thức ra được điều gì đó: "Tào Bân lần này mất sức vì chuyện Phan Mỹ, thực là công tâm? Hừ hừ, trong số bọn chúng dường như chẳng có ai hòa thuận vậy? Tiền triều lão thần cho dù quan hệ với nhau thế nào, giờ là ôm chia bè chi phái…"
Khó trách Triệu Quang Nghĩa nghĩ như vậy, khi tiên đế còn sống Phan Mỹ cũng là thân tín trọng thần, Tào Bân được tiếp nhận từ hậu chu trung quân khi Triệu Khuông Dận vẫn còn thống trị, chưa tham dự binh biến Trần Kiều, hơn nữa dì của Tào Bân là quý phi của hậu chu thái tổ, có hai tầng quan hệ này, tuy nói hắn văn võ song toàn, phẩm đức cao thượng, nhưng từ đầu chưa được Triệu Khuông Dận trọng dụng.
Cho đến sau này, Triệu Khuông Dận tạm ổn giang sơn, dần dần trọng dụng Tào Bân, Tào Bân chưa có công thần tập đoàn dung nhập Triệu Khuông Dận, hình thành phe phái trong quân hết sức phức tạp, cũng không phải vai đánh một trượng, mà là cùng một phe phái, bởi vậy dù Tào Bân có chức vị càng ngày càng cao, về sau thậm chí còn trên cả Phan Mỹ, nhưng Triệu Khuông Dận một triều có vài kiêu binh hãn chỉ là kính hắn mà không phục hắn.
Tào Bân cũng biết rõ điều này, vì vậy công thần tập đoàn với tiên đế triều chỉ là giao quần tử, hiện nay khá tốt, mãng phu Đảng Tiến không tỏ vẻ bất mãn, Tào Bân đã đem toàn lực khen ngợi Phan Mỹ rồi, vài lão tướng quân biết rõ là không kiêng dè gì người mới đối với mình, xa lánh tiền triều lão thần cảnh giác.
Nghĩ như vậy, Triệu Quang Nghĩa thấp thỏm lo lắng, tương đương với bại cục Hà Tây, điều hắn càng coi trọng hơn chính là hướng thế trong triều, Tống quốc gia đại nghiệp đại, tổn thất mười vạn đại quân coi như làm mất nguyên khí khôi phục lại trong một năm, nhưng nếu nắm bắt được các vị lão tướng nắm binh quyền trong triều sinh dị tâm, một khi xảy ra chuyện thì là nội loạn, nội loạn không chỉ là họa lúc ấy, sau khi xử lý mọi chuyện có thể kéo dài ra mấy năm liền, tiêu hao nguyên khí, hơn nữa năm đời hoàng đế đến nay phần lớn không phải chết trong tay người ngoài, có đến tám chín phần đều là chết trong tay thuộc hạ của chính mình, thay vào đó, việc này chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong mấy năm đầu, Triệu Quang Nghĩa sao tránh nổi.
Lô Đa Tốn thấy Triệu Quang Nghĩa nghe những lời Tào Bân nói không tức giận, ngược lại hắn vô cùng trầm tư, nhìn sắc mặt không biết hắn đang nghĩ gì, hắn nghiền ngẫm, cẩn thận suy xét, tự giác nắm được suy nghĩ của Quan Gia, liền chắp tay tấu: "Thánh Thượng, Tào đại nhân nói cũng có ý đúng của nó. Phan tướng quân là danh tướng triều ta, trước đây mười vạn đại binh hoành hành ngang dọc quét sạch ba mươi vạn quân Hán, chiến công cũng hiển hách lắm chứ.
Lần này binh bại tại Hà Tây, Tào tướng quân dụng binh có chút sai lầm, song triều ta chưa bao giờ có tiền lệ tác chiến vào mùa đông ở đất bắc, vì vậy kinh nghiệm không đủ, chịu sự khắc nghiệt của thời tiết mới là nguyên nhân chính. Cuộc chiến Hà Tây có thể coi là cuộc tập diễn bắc phạt tây chinh của triều ta, tổng kết giáo huấn trong đó, về sau có phát binh, phạt bắc Liêu chinh Tây Hạ, tất nhiên sẽ có kinh nghiệm. Song Phan Mỹ bại trận, phạt vẫn phải phạt, thần cho rằng có thể giáng chức của Phan Mỹ xuống quan tam cấp đội…"
"Ha ha ha…" Triệu Quang Nghĩa cười lớn, lắc đầu nói: "Trẫm nghe lời quốc hoa nói, thì bừng tỉnh ngộ, Phan Mỹ có tội gì nào? Đều là do Trẫm sai lầm nghe Vương Kế Ân phỉ báng, suýt nữa thì quy tội cho công thần. Nghe xong mà vui cả ngời, thậm chí Trẫm còn nghĩ rằng, Phan Mỹ làm gì có tội mà phạt, nên thưởng".
Lô Đa Tốn nịnh hót hoàng đế, rồi không biết tại sao mà quay về, một tên tiểu thái giám rón rén đi đến bên, mang theo một vật gì đó cho nội thị đô tri Cố Nhã Ly, rồi thì thầm to nhỏ gì đó với hắn, Cố Nhã Ly giật mình, thất thanh nói: "Ngươi nói gì cơ?"
Tiếng hắn hét khá lớn, Triệu Quang Nghĩa tuy đang cười nói, song trong lòng cũng đang lo lắng, quan sát xem các lão thần trước triều có kết bè kết phái ra sao, mừng hay tức đều không bộc lộ ra nét mặt, bỗng nghe thấy Cố Nhã Ly hét một tiếng, cơn giận kìm nén bỗng phát ra, Triệu Quang Nghĩa vỗ bộp một cái vào bàn, mẳng thẳng vào mặt nói: "Ngươi to gan lớn mật thật đấy, trên điện mà cũng hét toáng lên được".
Cố Nhã Ly sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Nô tỳ nghe thấy cấp báo Tây Xuyên, bất giác kêu lên, quấy nhiễu Thánh Thượng, làm ảnh hưởng tới điện phủ, có tội, có tội".
"Hả? Cấp báo ở Tây Xuyên ư, chuyện gì?"
Cố Nhã Ly vội vàng chắp tay đưa phong thư báo, tiểu nội thị cầm cây phất trần đứng bên cạnh bàn vội đỡ lấy rồi chuyển đến vào tay Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa mở ra xem, không khỏi tức giận: "Bọn cường đạo phá cùng lai quan, tiến quân thần tốc, binh phát Thành Đô. Chúng thần khổ chiến nan địch, vì bảo vệ căn bản, bị bắt lui khỏi Thành Đô, bắc triện Hán châu".
"Thành Đô đình trệ, Tây Xuyên trấn động, bọn cường đạo được Thành Đô phủ kho nuôi dưỡng, thanh thế đại chấn, rồi lại cóp hào thương phú hộ, tài sản quan sứ, tản mạn dân chúng, dựa vào sự sợ hãi của quan thân, chết không chỗ chôn. Theo bọn phản nghịch được nhiều người ủng hộ, giờ binh lực hiện có, sợ là hơn tám mươi vạn. Nghịch phỉ đều thích tự vu giáp, ngày ứng vận huy quân, chúng chí một lòng, hung hãn không sợ chết.
Cường đạo mạnh mẽ, tung hoành Tây Xuyên, giờ lấy được châu nào đó, ngày mai sẽ lấy được huyện nào đó, tung hoành mưa gió, không khác nào bão táp mưa sa. Trong tay thần chỉ có một quân, tự bảo vệ mình còn không được, tiêu diệt thì không có sức, xin bệ hạ phát thiên quân một lần nữa. Tây Xuyên trấn an sử vạn tùng lĩnh, Thành Đô tri châu Chu Duy Dung kính trăm bái".
Đáng tiếc thay Tây Xuyên trấn an sứ vạn đại nhân, Thành Đô tri châu Chu đại nhân cũng bó tay, nói địch quá yếu rồi, bọn họ đã đánh mất Thành Đô tội đáng muôn chết, đành phải khuếch đại nghĩa quân vô hạn, thực sự bọn họ địch vô khả địch cũng chẳng có cách nào, triều đình đánh sưu cao thuế nặng với Tây Xuyên, mấy năm nay chẳng phải hạn thì cũng lao, thu hoạch lại thiếu, nghĩa quân tạo phản có đám quần chúng khổng lồ làm trụ cột, cho dù đánh ở đâu đi chăng nữa, cũng không sống nổi nội ứng.
Hơn nữa quân Tống ban đầu sau khi đánh hạ Thục quốc, đánh cướp khắp nơi, chém giết bắt được binh, thanh danh nổi như cồn nhưng rất xấu, điều này không nói làm gì, vì địa thế khu Ba Thục hiểm yếu, đề phòng tạo phản, Tống quốc sau khi đánh được Thục quốc, san tất cả các châu các quận thành bình địa, Tây Xuyên tổng cộng có hai mươi chín châu quận, chỉ còn để lại mỗi bốn thành trì Ích Châu(Thành Châu), Tử châu, Mi Châu, Toại Châu, còn nghĩ cách thất linh bát lạc, một tòa thành đến thành trì cũng không có, thử hỏi còn có thể chống lại địch thế nào đây?
Thành Đô ban đầu đình trệ, nơi một văn một võ hai nơi trường quan còn muốn đầy, vì đi nghĩa quân cho dù đánh đâu, cướp giật cái rồi chạy, rồi lại còn chạy vào trong núi, cho nên họ mong cướp nghĩa quân đi, đến lúc đó trở về Thành Đô một lần nữa rồi huy quân mình phản kích, Thành Đô thất mà phục được, báo đến tai Quan Gia cũng dễ nghe chút.
Ai biết được thủ lĩnh nghĩa quân Đồng nghe xong ý kiến của Vương Tiểu Ba, mở kho lấy lương thực cứu tế cho nạn dân, chiêu binh mãi mã, một thời gian sẽ uy danh đại chấn. trước kia bọn chúng cướp bóc, dân chúng chỉ cảm thấy chán ngấn, lần này mở kho lương thực cứu tế vô số người, tuy trước mắt chưa có tám mươi vạn dân chúng, kỳ thực ba bốn mươi vạn thì vẫn có, song đây là cử gia tìm nơi nương tựa, thực không thể biết hết được, có thể đánh cũng chẳng bao nhiêu.
Vạn Tùng Lĩnh và Chu Duy Dung mặc kệ nhiều như vậy, chẳng những coi mấy người này thàn sĩ binh, ngược lại còn tăng lên gấp đôi, sai người cấp tốc báo tới Thượng Kinh.
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy tức giận, thò tay tóm lấy nghiên mực hằn học: "Vương Tùng Lĩnh, Chu Duy Dung, bỏ thành mà chạy đi, tránh né cường đạo, tội đáng muôn chết".