Bộ Bộ Sinh Liên

chương 551: tô tần trương nghi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm nay ba nước Tống Hạ Liêu có rất nhiều người trải qua chuyện không an bình, Triệu Quang Nghĩa càng là như thế. Đã phái trọng binh đi Tây Xuyên, nhưng là lần trừ phiến loạn này khó khăn vượt xa so với trước kia, mặc dù phân phối lượng lớn binh lực cùng vật tư, nhưng là cho đến tận hôm nay, hiệu quả vẫn không lớn.

Trong đó lý do trừ loạn không phải là hoạt động tứ xứ đã đem hệ thống quan lại Tây Xuyên đánh loạn, khiến cho không thể vận hành bình thường, mà là loạn phỉ đã khác quá khứ. Trước kia, lúc Triệu Đắc Trụ là thủ lĩnh của loạn phỉ, hoàn toàn là một bộ dáng cường đạo, mặc dù bọn họ đánh hạ một tòa thành trì, cũng không trú đóng, mà sau khi đánh cướp một phen, không đợi quan quân chạy tới đã rời đi.

Khi đó trừ phiến loạn bình thường đều là quá trình đại quân triều đình vào núi càn quét. Sau khi Triệu Đắc Trụ chết, triều đình vốn tưởng rằng đây là một cái đả kích nặng nề đối với loạn phỉ, lại không nghĩ tới sau khi Đồng Vũ so với Triệu Đắc Trụ càng thêm khó chơi hơn.Kể từ khi Đồng Vũ ngồi lên ghế đầu của nghĩa quân, thay đổi phương pháp đánh xong rồi chạy, tán ra chung quanh, mỗi khi hắn đánh hạ được một tòa thành trì, trừ việc cướp đoạt phủ kho thân hào để sung quân, còn mở kho phát chẩn lương thực cho dân chúng Quảng Trạch, thực hiện chức trách của quan phủ.

Khi hắn tiến công lựa chọn chọn thành thị cũng không còn là ở gần thuận tiện không mục đích gi như trước nữa, mà là ưu tiên lựa chọn thành thị có ảnh hưởng trọng đại, cùng thành thị hắn đã chiếm cứ có thể tương trợ lẫn nhau. Cùng lúc đó, hắn còn đang vượt khó đến nơi bắt đầu thành lập căn cứ địa ở Ba Thục, để cho người già yếu cùng phụ nữ và trẻ em cũng ở lại giữ ở nơi này, xây dựng sơn trại ở thâm sơn cùng chỗ sâu trong đầm lầy, thủ hạ chỉ để lại binh sĩ dũng cảm dám chiến, đồng thời tiến hành điều chỉnh đối với những người này, thành lập bốn chi quân đội Kiêu Hùng, Kiêu Dũng, Kiêu Chiến, Kiêu Thắng, mỗi chi quân đội chỉ có hai vạn người, nhân số mặc dù ít, nhưng trang bị vũ khí đã tương đối hoàn mỹ rồi, lực chiến đấu tăng gấp mười lần trước đây.

Đồng thời, Đồng Vũ còn mạnh mẽ quán triệt phương diện kỷ luật quân đội, trong quá khứ, sau khi phá thành đắc thắng, nói là chỉ đoạt của thân hào quyền quý, thật ra thì gia đình thường thường bậc trung, nếu của cải giàu có, cũng khó tránh khỏi làm cá trong chậu. Nhà nào có nữ tử có nhan sắc xuất chúng, loạn quân vào thành, cũng khó tránh khỏi có người nảy lòng tham gieo họa. Tuy nói những người tạo phản này vốn cũng là dân chúng tầm thường nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng khi trong tay cầm đao, vẻ hung ác tham lam kia thực không thua gì trộm cướp.

Mà sau khi Đồng Vũ thực hiện nghiêm túc quân kỷ, mỗi khi phá một thành đô đều không mảy may tơ hào, tiếp liệu cần thiết lấy dùng ở kho quan phủ, nếu chưa đủ liền kêu gọi dân chúng tố giác gian thương hào bá làm giàu bất lương ở địa phương, tịch thu gia sản của bọn họ lấy bổ sung cái chưa đầy, nếu có còn thừa lại liền cứu tế dân chúng, mà những người có danh vọng tốt đẹp, chỉ sợ nhà có trăm vạn hắn cũng quyết không lấy một xu.

Đến lúc này quân đội Đồng Vũ cực kỳ được lòng dân, quá khứ tấn công một tòa thành trì, thân hào cự cổ địa phương đều tận hết sức lực ở cả nhân lực vật lực mọi mặt ủng hộ quan phủ, hôm nay lại là số không thật lớn, có khi đánh chiếm một tòa thành trì quả thật giống như Tri Phủ thành đô đi tuần, nhìn thấy mà hàng, ngay cả một chút chống cự cũng không có.

Mà ngồi vị trí cao thứ ba trong nghĩa quân là Vương Tiểu Ba trở thành phụ tá Đồng Vũ nể trọng nhất, vì hắn đưa ra khẩu hiệu Tam Ngô: "Chúng ta giàu nghèo không đều, nay vì ngươi chia đều. Chúng ta chịu thuế nặng, nay vì ngươi giảm đi,chúng ta không có đất cày, nay vì người phân chia". Bọn họ cũng đúng là làm như vậy, mỗi khi đến một chỗ nào đều cứu tế nghèo khó, giảm thuế má, phân ruộng đất, bởi vậy cực kỳ được lòng dân.

Một loạt cách làm của Đồng Vũ, khiến cho đám loạn phỉ vốn chạy trốn tứ tán này bắt đầu ra dáng một chi quân đội chính quy, mà một loạt cách làm của Vương Tiểu Ba lại khiến cho chi quân đội này có đầy đủ đặc trưng của chính quyền, cảnh này khiến triều đình cũng không dám nữa không coi trọng đối với những người quê mùa Tây Xuyên kia nữa.

Tình hình Hà Tây bên kia cũng bắt đầu trở nên phức tạp, thừa dịp Liêu Quốc cùng Hạ Quốc phát sinh xung đột ở khu Phong Đài Sơn, Phan Mỹ tổ chức mấy lần phản kích, tuy nói hắn hiện tại binh lực có hạn, hơn nữa không chiếm được địa lợi, nhưng vẫn là lấy được chiến quả nhất định, Hạ quân bị buộc bỏ qua một chút bảo trại xây quanh tiền tiêu Đông tuyến Hoành Sơn, không ngờ bên Tống Quốc mới vừa chiếm thượng phong, Liêu Quốc bên kia lập tức ngừng tiến công. Tiêu Thái Hậu phái ra sứ giả lúc này cũng chạy tới Hạ Quốc, song phương bắt đầu triển khai đàm phán. Hạ Quốc một mặt cùng Liêu Quốc đàm phán, một mặt tập trung binh lực, phát động mấy lần phản kích đối với Tống Quốc bên này, đoạt lại một ít bảo trại, song phương thắng bại tí xíu, nói tóm lại, trước mắt vẫn là một cục diện giằng co.

Một Tây Nam, một Tây Bắc, làm cho Triệu Quang Nghĩa đau hết cả đầu, mới vừa nghỉ xong dịp xuân mới, sáng sớm mở triều hội xong, hắn lập tức gọi lại mấy nhân vật đầu não các giới quân chính, ở điện Đồng Đức thương nghị lên hai chuyện đại sự cho làm hắn nhức đầu không thôi này. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Đợi mấy vị đại thần thi lễ xong, Triệu Quang Nghĩa đi thẳng vào vấn đề nói: "Chư vị ái khanh, hôm nay Tây Xuyên thối nát, Hà Tây giằng co, triều đình phân tâm chú ý làm hai, có chút mệt mỏi. Tây Xuyên là đát tim gan của triều đình, nghịch phỉ làm loạn Tây Xuyên, thì Kinh Hồ Vân Quý cho tới Quan Trung cũng không được an bình, loạn tim gan lần này tất phải trừ. Hà Tây Dương Hạo mưu phản, không nhìn triều đình, đây là cử chỉ đại nghịch bất đạo, cũng phải có đem chém để cảnh cáo thiên hạ, tuy nhiên với thế cục trước mặt, tác chiến hai đất Tây Nam Tây Bắc, cái nào chính cái nào phụ, cái nào nặng cái nào nhẹ? Chư vị ái khanh có giải thích gì?"

Đối với quân sự, Xu Mật Thừa Chỉ Tào Bân là đầu não cao nhất của quân đội tự nhiên hẳn là biểu đạt ý kiến của mình trước, lúc này ra ban tấu nói: "Thánh thượng, dân chúng Tây Xuyên tụ họp mưu phản, nguyên nhân sâu xa là do triều ta lúc trước lấy Tây Xuyên đâm giết quá nặng, Vương Toàn từ binh thành phỉ, cướp bóc chung quanh, đến nỗi lòng dân oán thán, nguyên nhân trực tiếp lại là sau khi triều ta thống nhất Tây Xuyên, không hủy bỏ sư cao thuế nặng của Tây Thục lúc trước, cuộc sống dân chúng khó khăn, không có kế sinh nhai, chính sách trà muối gây ra vấn đề lớn, đủ loại lý do như thế, dẫn đến dân oan sôi trào, lúc này lại phát sinh nhiều lần thiên tai, mới nổi lên khởi nghĩa vũ trang.

Nói tiếp, loạn phỉ Tây Xuyên bất quá là một ít thảo dân cùng đường vì đòi miệng ăn mà lướt dọc tứ phương thôi, nguy hại kia so sánh với Hà Tây khác biệt trời vực, cho nên thần cho là, đối với loạn phỉ Tây Xuyên, nên tieux phỉ cùng sử dụng, một mặt đối với đám phỉ gian ngoan không thuận theo lấy trọng binh tiễu trừ, một mặt hủy bỏ sưu cao thuế nặng, điều chỉnh chính sách trà muối ở Tây Xuyên, ban phát lương thực giúp nạn thiên tai, chặt đứt nguyên nhân căn bản của loạn, thì mối họa tự nhiên được tiêu trừ.

Mà Hà Tây Dương Hạo vốn là Tống thần, nhưng lại mưu phản, lần này không giết, làm sao cảnh cáo thiên hạ? Hôm nay Dương Hạo mới vừa xưng Đế dựng nước, căn cơ nông cạn, lại cùng người Liêu trở mặt, chính là trời ban cho chúng ta cơ hội tốt, triều đình phải ổn định Bắc triều, lấy trọng binh chinh phạt Hà Tây, tất một lần thành công. "

" Lời ấy của Tào đại nhân sai rồi."

Trương Ký lập tức đứng ra phản bác: "Đúng..., ân uy cùng thực hiện, diệt phỉ cùng sử dụng, điểm này, bản quan cũng đồng ý, nhưng là đối sách với Hà Tây, bản quan cảm thấy, ý nghĩ của Tào đại nhân có chút cam chịu một bên.

Tào Bân không cho là gây gổ, chắp tay nói: "Trương đại nhân có cao kiến gì, Tào mỗ xin lắng tai nghe."

Trương Ký nói: "Từ trước đến nay nội ưu nặng hơn họa ngoại xâm. Loạn ở Tây Xuyên, là loạn con dân sinh ra ở trên ranh giới Tống Quốc ta, mà binh mã, ranh giới, dân chúng do Dương Hạo quản hạt, chính là lấy Hà Tây Thác Bạt thị làm căn cơ, Tây khuếch trương Ngọc Môn mà thành, hai cái thì cái nào xa cái nào gần, gây hại cái nào nhẹ cái nào nặng đây? Tây Xuyên là đất tim gan của triều đình, nếu là để lâu không bình ổn, tất làm đả thương nguyên khí.

Về phần nói loạn phỉ Tây Xuyên bất quá là một ít thảo dân cùng đường lướt dọc tứ phương, không ôm chí lớn, khi Tào đại nhân nói bọn họ là ít gây hại không khỏi cũng quá xem nhẹ rồi. Mạnh Tần thống nhất sáu nước, uy gia vũ nội, cường thịnh vô lượng một thời, nhưng là nguyên nhân gây ra lật đổ đế quốc Đại Tần, chính là do một đám người quê mùa ở đầm lầy cầm gậy tạo phản. Từ xưa tới nay, cũ đi đón người mới đến, chính quyền thay đổi, có bao nhiêu lần không phải mới đầu cũng chỉ là một ít thảo dân làm phỉ, tung họa một phương chứ?

Những thảo dân kia có lẽ thật sự không ôm chí lớn, song khi bọn họ đã có thành tựu, dã tâm cùng chí hướng tự nhiên không thể so với lúc xưa, còn nữai, cho dù bọn họ thủy chung không có dã tâm mưu đồ xã tắc, cũng tự có người dã tâm bừng bừng đối với bọn họ để lợi dụng. Loạn phỉ Tây Xuyên ở thời Triệu Đắc Trụ, suất lĩnh trộm cướp cướp bóc chung quanh, kêu gọi nhau tập họp núi rừng, xác thực là một đám lưu phỉ không ôm chí lớn, mà nay... Hành động của bọn họ rõ ràng đã có ý thành lập chính quyền. Một khi thực sự để cho bọn họ có thành tựu, hại kia chưa chắc đã không kém Hà Tây a."

Lời nói này cũng là công bằng hợp lý, Lữ Dư Khánh, Tiết Cư Chính nghe đều liên tiếp gật đầu, Trương Ký lại nói: "Xem xét lại Hà Tây, muốn tấn công toàn bộ nói lên dễ vậy sao? Tống Quốc bên này ta mới vừa chiếm thượng phong, người Liêu luôn luôn hung hãn ngang ngược kiêu ngạo liền lập tức cùng Hạ Quốc nghỉ ngơi ngưng chiến, giải thích thế nào đây? Không muốn cho Tống Quốc ta thừa dịp cơ hội thôi. Cho dù không có Liêu Quốc ở giữa cản trở, hôm nay trong triều đình có loạn Tây Xuyên, muốn đánh dẹp Hà Tây cũng không phải là một sớm một chiều."

Lô Đa Tốn cầm râu hỏi: "Như vậy theo Trương đại nhân nói, triều đình lúc này lấy Tây Xuyên làm trọng, trước tiên lấy Tây Xuyên, rồi thu Hà Tây sao?"

Trương Ký khẽ mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược lại: "Lô đại nhân cho là, đại địch căn bản của triều ta, ở Hà Tây hay là phía Bắc đây?"

Lô Đa Tốn ngẩn ra, thấy mọi người đều hướng hắn trông lại, chỉ đành phải đáp: "Tự nhiên là phía Bắc rồi, Dương Hạo cho dù xưng đế, cũng bất quá là tiểu phiên Hà Tây thôi, Hà Tây đất cằn người khéo, khó thành châu báu, từ xưa tới nay, đại họa trong bụng Trung Nguyên ta cho tới bây giờ đều đi ra từ phía Bắc, Hung Nô, Đột Quyết, cho tới hôm nay Khiết Đan, đều cũng như thế."

Trương Ký cười nói: "Đây chính là thế, phía Bắc, vốn là đại địch của Trung Nguyên ta, kể từ khi mười sáu châu U Vân rơi vào trong tay Bắc Quốc, người Bắc có uy hiếp đối với Trung Nguyên ta ngày càng lớn. Nguyên nhân chính là như thế, tiền triều Thế Tông hoàng đế mới thân chinh Bắc Quốc, đoạt lại đất ba châu Phổ, Mạc, Dịch. Thái Tổ hoàng đế triều ta, khi mới khai quốc, liền định ra quốc sách trước Nam sau Bắc, dễ trước khó sau, cũng là muốn thu phục Yến Vân.

Sau khi Tiên đế nhất thống Trung Nguyên không chịu tiếp nhận quần thần xin thêm tôn hiệu "Nhất Thống Thái Bình", là bởi vì tiên đế nhớ mãi không quên chưa thu được U Yến. Nay thánh thượng ngự giá thân chinh, đạp bằng Hán Quốc, chính là vì loại bỏ lực cản thu phục U Yến, di chí của tiên đế, tất được hoàn thành trong tay của Thánh thượng, tôn hiệu "Nhất Thống Thái Bình" này, tất tùy bọn ta, kính thêm cho Thánh thượng."

Triệu Quang Nghĩa nghe vậy, trên mặt nhất thời chợt lóe hồng quang. "Ngự giá thân chinh, đạp bằng Hán Quốc" đúng là hành động vĩ đại rực rỡ nhất trong cuộc đời hắn, nghe Trương Ký nhắc tới, tự nhiên rất là hưng phấn. Mà tôn hiệu "Nhất Thống Thái Bình" kia, tiền triều Thế Tông không có được, Thái Tổ hoàng huynh cũng không có được, nếu như có thể thêm vào Đế hiệu của hắn, hắn có thể áp đảo trên Sài Vinh cùng Triệu Khuông Dẫn. Hắn bây giờ là hoàng đế, giàu có tứ hải, địa vị lại càng không người nào sánh được, còn có thể có cái gì để theo đuổi? Theo đuổi duy nhất cũng chỉ có địa vị trong sử sách, vượt qua Sài Vinh cùng Triệu Khuông Dận, làm thiên tử có thành tựu về văn hoá giáo dục huy hoàng nhất sau Tần Hoàng Hán Vũ Đường Thái Tông, cái ý nghĩ này làm cho máu nóng của hắn sôi trào lên.

Trương Ký thấy đã thành công nâng lên hùng tâm của quan gia, trong lòng càng thêm bình tĩnh, chậm rãi mà đàm đạo: "Mà nay, Hà Tây tự thành thế lực một phương, nếu chúng cùng Bắc Quốc liên thủ, Tây, Bắc liên thủ kiềm chế Đại Tống ta, triều ta hai mặt thụ địch, hành động mưu đồ U Yến tất tan thành bọt nước, trước mắt Liêu Hạ trở mặt, đây là cơ hội tốt trời ban, phải nên lợi dụng tốt mới được, nếu như một mực tiếp tục chèn ép Dương Hạo, chỉ sợ hắn cùng đường, hoàn toàn quăng về hướng Liêu Quốc, đây chẳng phải là khéo quá hóa vụng sao."

Triệu Quang Nghĩa nghe hắn nhắc tới hành động vĩ đại mình ngự giá thân chinh tiêu diệt Hán Quốc, thần sắc đang lúc rất có vẻ tự đắc, nhưng là nghe đến đó, sắc mặt không khỏi trầm xuống, không vui nói: "Dương Hạo lấy thân phận thần tử tự lập xưng Vua, mặt Nam lưng Bắc, đây là đại nghịch bất đạo, nếu không chinh phạt, làm sao cảnh cáo thiên hạ, chẳng lẽ bởi vì kiêng kỵ hắn cùng Bắc triều liên thủ, liền thừa nhận đế vị của hắn sao?"

Trương Ký liền vội vàng khom người nói: "Thần không dám, thần có ý tứ là, dân, đất Dương Hạo quản hạt, đều là các châu Hà Tây, năm châu Định Nan. Về số quân dẫn theo, một phần đến từ đám bộ hạ cũ Định Nan Quân, một phần đến từ cho các châu Hà Tây Cam Lãnh Túc Cát, một phần là thu nạp tạp Hồ ở Tây Vực, Đại Tống ta mới lập, còn không rảnh chú ý đến phía Tây, đám dân đất kia, đều không phải là dân Tống Quốc ta vốn trị, nay có thể nắm trong tay Dương Hạo, chung quy là dễ chịu hơn nắm giữ ởtrong tay chư phiên Đảng Hạng, Thổ Phiên, Hồi Hột, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Dương Hạo vẫn có thể tự cho mình là Tống thần.

Dương Hạo xưng đế, vốn không có dã tâm này, thực tế là đại quân triều đình Tây tiến, thân phận kia lúng túng, tiến thối không được, rất là bất đắc dĩ. Cho nên, nếu triều đình có thể thừa dịp cơ hội Hạ Quốc cùng Liêu trở mặt, ngừng binh qua mà phái dứ thần tới thuyết phục hắn bỏ đi Đế hiệu, rơi xuống quy chế nhất đẳng, vẫn lấy cờ hiệu là Tống thần, là có thể bày ra ràng buộc với danh phận đại nghĩa kia. Như thế, triều ta là có thể đưa tay tới, đi bình định Tây Xuyên trước, giải trừ lo lắng phía sau. Đồng thời, còn có thể hoàn toàn chặt đứt liên lạc giữa Hạ Liêu, xác định rõ chủ quyền của triều ta đối với Hà Tây.

Có thể nói nhất cử lưỡng tiện. Sau đó, đợi bình định Tây Xuyên xong, thời cơ chín muồi, Thánh thượng Bắc Phạt cũng được, Tây chinh cũng tốt, nếu như muốn Bắc Phạt, Hà Tây thế kém lực cô, vừa được triều đình thu phục, chỉ tồn tại một phần may mắn, tất sẽ không gây chuyện, cam lòng vì Liêu Quốc làm tiên phong.

Triều đình chỉ cần thi ân, là trấn an được, khiến cho Tây Bắc bàng quang ngồi nhìn, không kéo chân sau triều đình. Nếu như muốn Tây chinh, khi đó phía sau đã an ổn, so sánh với Bắc phạt còn muốn dễ dàng hơn."

La Khắc Địch nghe đến đó khẽ lắc đầu nói: "Ngày xưa Đường Quốc Lý Dục cũng từng tự hạ niên hiệu, nhưng không thể ngăn cản đại quân ta xuôi nam, có vết xe đổ đó, Dương Hạo đã xưng đế, yên tâm tin tưởng triều đình chiêu an, tự hạ quy cách, bỏ đi Đế hiệu? Nếu hắn dựa theo Liêu Quốc, được lợi cực ít nhưng giữ được Đế vị không mất, ở giữa Tống Liêu, hắn sẽ không chọn Tống Quốc."

La lão gia tử luôn luôn tín phụng, làm nhiều chuyện ít nói chuyện, đứng ở một bên, hai mắt nửa mở nửa hạp, liền giống như kiểu ngủ thiếp đi, cho đến khi con trai nói chuyện, một đôi mắt già của hắn mới khẽ mở ra một chút, đợi nghe con trai nói xong, không có chỗ nào sơ sót, mí mắt trên cùng mí mắt dưới lại đầy lên, bộ dáng kia so sánh với cột đá long đình bên cạnh bất quá là nhiều hơn một hơi thở mà thôi.

Trương Ký đã sớm được Dương Hạo nhờ giúp đỡ, tất nhiên đã định liệu trước, nghe vậy xúc động nói: "năm đó Hán Quốc cam chịu vì Liêu Quốc, kết quả như thế nào, đồng dạng là vết xe đổ, đi con đường nào, tất nhiên là do Dương Hạo lựa chọn, bất quá nếu chúng ta có thể chủ động chiêu dụ, thuyết phục hắn, hắn biết được sẽ chọn triều ta đi? Huống chi, hôm nay Liêu Hạ nổi lên phân tranh, đây cũng là cơ hội tốt, nắm lấy cơ hội, là có thể làm một nửa mà được công gấp bội, lo gì không thể thuyết phục Dương Hạo?"

Trương Ký nói tới đây, hướng Triệu Quang Nghĩa chắp tay, nói: "Nếu như Thánh thượng đồng ý, Trương Ký nguyện vì triều đình chủ trì kỳ sự, thuyết phục Dương Hạo hướng quan gia cúi đầu xưng thần!"

Triệu Quang Nghĩa thử nghĩ tới Tây Xuyên càng ngày càng là tình thế thối nát, còn phải luôn luôn nghĩ tới Liêu Quốc kiêu hùng hung hãn cuồng ngạo, thấy biểu hiện trước và sau khi quân Tống xuất chiến, bất giác có chút động tâm. Thổ Phiên Hồi Hột ở hai phiên Lân Phủ, năm châu Định Nan, cùng đi về Tây xa hơn, trước kia cũng vẫn không nắm tại trong tay triều đình, hôm nay triều đình đã được hai châu Lân Phủ rồi, song Hắc Xà Lĩnh thảm bại khiến cho thế công dừng ở Hoành Sơn, nếu như có thể khiến cho Dương Hạo một lần nữa xưng thần mà nói..., Lân Phủ đã tới tay, triều đình có mặt mũi tạm thời từ Hà Tây lui binh, ngày sau lại từ từ mưu đồ, có cái gì không được chứ? Nam Đường, Bắc Hán cũng không phải là một lần đánh được a, Hạ Quốc hôm nay, so sánh với Đường Hán tựa hồ cũng không thua gì, triều đình không thể nào đem toàn bộ thực lực hao phí ở Hà Tây, Trương Ký nói rất đúng, uy hiếp lớn nhất đối với Đại Tống chính là Liêu Quốc, hơn nữa Liêu Quốc sẽ không ngồi nhìn Tống Quốc chiếm lĩnh Hà Tây, nên thu xếp cho tốt...

Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ càng cảm thấy kế hoãn binh này dùng dược, Lô Đa Tốn một mực ở bên cạnh quan sát sác mặt, mắt thấy vẻ mặt của Triệu Quang Nghĩa, không khỏi thầm nghĩ không ổn, hắn nhớ tới những thứ sách sử Triệu Quang Nghĩa đã đọc qua trước đó vài ngày, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ: "Cái này căn bản là tâm ý của Thánh thượng a, Thánh thượng muốn noi theo Hán Vũ, ràng buộc Hà Tây mà chế Mạc Bắc, nếu định Mạc Bắc, Hà Tây tự nhiên thần phục, chẳng qua là Dương Hạo chung quy là nghịch thần, Thánh thượng có trướng ngại thể diện nên không tiện chủ động thỏa hiệp, Trương Ký... Sợ là đã được Thánh thượng chỉ điểm, mới nói lên cái chủ ý này."

Vừa nghĩ tới đây, Lô Đa Tốn bỗng nhiên cảm thấy nguy cơ, hắn cảm thấy bắt đúng mạch đập của Triệu Quang Nghĩa, sợ Triệu Quang Nghĩa lập tức gật đầu đáp ứng, dù sao cũng phải phô trương một phen, biểu hiện mình cùng Thánh thượng tâm hữu linh tê giống nhau mới tốt, cho nên vội vàng xuất ban tấu nói: "Thánh thượng, thần cho là ý kiến của Trương Ký đại nhân rất có lý. Năm xưa Hán Vũ Đế lấy Mạc Bắc Hung Nô là đại địch, vì Tây Vực kéo chân sau, liền chủ động cùng Ô Tôn Vương ký kết liên minh, Hung Nô vừa bại, Tây Vực không đánh mà hàng, nếu không phải như thế, Hán Vũ muốn tiến quân thần tốc, đánh bại Hung Nô, chỉ sợ cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Hà Tây Dương Hạo, nhân dịp đúng thời cơ nổi lên, đất kia cằn cỗi, dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh, trước mắt đại quân triều đình tiếp cận, chư bộ tạp Hồ do Hạ Quốc quản hảt còn có thể đồng tâm hiệp lực, ngoại địch vừa đi, Dương Hạo muốn chỉnh hợp chư bộ Thổ Phiên, Hồi Hột vì mình sử dụng là khó như lên trời, khi đó nội loạn tự sinh, không rảnh chú ý bên ngoài. Triều đình bây giờ nếu ràng buộc Dương Hạo là giải quyết được bị hai mặt dùng binh gây rối, có thể tập trung toàn lực bình ổn loạn Tây Xuyên, tương lai nếu muốn Bắc Phạt Khiết Đan, cũng có thể lệnh cho Dương Hạo ngồi bàng quang. Một khi U Yến tới tay, Dương Hạo bất quá chỉ là Trần Hồng thứ hai mà thôi, ngoại trừ hiến đất dâng cát, còn có cái lựa chọn thứ hai sao?"

Chỗ coi trọng nhất trong lòng Triệu Quang Nghĩa chính là U Yến, sở dĩ phải đánh Hà Tây, là bởi vì Dương Hạo xưng Đế, thần tử ngày xưa lại dám ngồi ngang hàng cùng hắn, đây là chuyện vô luận như thế nào hắn cũng không cách nào tiếp nhận được, hắn không cho là một mình Hà Tây có thể tạo thành cái uy hiếp gì đối với Trung Nguyên, nhưng là một khi Hà Tây cùng Liêu Quốc liên thủ lại khác. Mà trước mắt rõ ràng là đánh cho Hạ Quốc càng độc thì khả năng hắn kết minh với Liêu càng lớn, nếu kế hoạch tập kích bất ngờ chỉ tới Lân Phủ là phải dừng, không cách nào thu hoạch càng nhiều chỗ tốt hơn nữa, như vậy có thể kết thúc chiến sự Hà Tây trong thể diện, trước tiên tập trung toàn lực giải quyết loạn Tây Xuyên, quả thực là một lựa chọn rất tốt. Về phần Hạ Quốc, tương lai sau khi bình định Tây Xuyên, là sẽ noi theo hoàng huynh, cho đòi thần tử Dương Hạo tới gặp, nếu hắn tới, là đợi giam lỏng ở kinh thành, nếu hắn không tới, còn sợ không có cớ thu Hà Tây sao. Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ càng cảm thấy xử lý như vậy thỏa đáng nhất, hôm nay hai vị Tể tướng mình nể trọng nhất đã nhất trí ý kiến, quyết tâm của Triệu Quang Nghĩa đã định rồi, hắn gật đầu vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lô Đa Tốn đã đoạt trước một bước nói: "Dương Hạo từng nhâm chức Hồng Lư Tự Khanh, cùng thần coi như quen biết. Thần nguyện vì bệ hạ phân ưu, thương lượng cùng Dương Hạo, thuyết phục hắn tới hàng."

Triệu Quang Nghĩa cực kỳ vui mừng, hớn hở nói: "Tốt, nếu như thế, chuyện này liền giao cho hai vị ái khanh đi, hai vị ái khanh có tài Tô Tần Trương Nghi, trẫm có hai vị ái khanh phụ tá, nghiệp bá cũng đều có thể! Ha ha ha....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio