Tiêu Quan, là lối đi duy nhất tới dãy núi Kỳ Liên Sơn vắt ngang Hà Tây Lũng Hữu, Thượng Ba Thiên có thể theo Tiêu Quan mà nhìn về Bắc, Dương Hạo nếu có tâm, tự nhiên cũng có thể theo Tiêu Quan mà Nam tuần. Thượng Ba Thiên lo lắng, suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy Lý Kế Quân, linh cơ vừa động, liền kêu hắn đi phòng thủ Tiêu Quan. Tuy nói Lý Kế Quân lòng dạ khó lường, bất quá hắn cùng Dương Hạo không đội trời chung, để cho hắn thủ Tiêu Quan, tuyệt đối so với thủ hạ trung thành nhất còn đáng tin hơn. Huống chi, Lý Kế Quân lần đi là phó, chủ tướng Tiêu Quan vẫn là người tâm phúc Hô Duyên Ngạo Bác của mình.
Sau khi Dương Hạo tiến hành an bài một lần nữa đối với thủ quân Hoành Sơn, liền muốn trở về Hưng Châu, sau một thời gian ngắn, chính là giai đoạn thứ hai ẩn giấu mịt mờ, nghỉ ngơi lấy lại sức dựng nước. Cam Châu Thứ Sử Vương Phi A Cổ Lệ cũng mang theo Tử Điện Kiếm của Dương Hạo chạy tới thành đô, mùa đông này, mặc dù Dương Hạo chính mình cũng có hoàn cảnh gian khổ, nhưng là hắn vẫn y theo lời hứa, thực hiện trợ giúp đối với người Hồi Hột, Vương Phi A Cổ Lệ đã thành tâm thần phục, nàng muốn tự thân đi thành đô triều kiến Đại Vương, biểu thị rõ ràng trung thành của mình.
Dương Hạo từ Đông, A Cổ Lệ từ Tây, Lý Kế Quân từ Nam, ba đạo nhân mã hướng chỗ trung tâm đi tới. Lúc này, Dạ Lạc Hột thì kích động chạy về phía cao nguyên Thanh Hải.
Sau khi Dương Hạo chạy tới Hưng Châu, liền lập tức rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu xây dựng triều đình mới, điểm này là quan trọng nhất, thừa dịp đại chiến mới vừa kết thúc, tất cả vật liệu, nhân viên, tiền tài đều tập trung ở trong tay, điều động phân phối tạm thời chưa khôi phục phương thức vận hành lúc bình thường, có thể làm một chuyện mà được gấp bội.
Đầu tiên là lập lại quốc hiệu, quốc hiệu này Tống triều đã phong, liền kêu là Tây Hạ.Tống Quốc Triệu Quang Nghĩa có được ngọc tỷ truyền quốc rồi thì mừng rỡ như điên, ra chiếu tuyên bố thiên hạ, đổi quốc hiệu là Thiên Thụ (trời trao cho), Dương Hạo liền đem quốc hiệu Tây Hạ Quốc là Thiên Tá, Thiên Tá này tá rốt cuộc là trời gíup hay là giúp trời, là xem ngươi hiểu như thế nào, nhưng cũng là khéo léo.
Ngay sau đó liền muốn án theo lấy phẩm cấp vương quốc thiết trí chế độ chính phủ, khi Đường Quốc Lý Dục hướng Tống xưng thần, tự xưng là Giang Nam quốc chủ, các ty nha môn trong triều, ví dụ như Xu Mật Viện, Tam Ty Sử đều sửa lại tên, tuy nói đổi thang mà không đổi thuốc, chức năng chức quyền vẫn là những thứ kia, nhưng là đổi tên gọi, tựa hồ tựu so sánh với Tống Quốc thấp hơn một cấp, Tiêu Nghiễm cùng Từ Tiêu ở Hưng Châu đã sớm chuẩn bị đối với những phương diện này, vốn cũng tính toán theo phương hốt thuốc, tiến hành thay đổi đối với quan Tây Hạ Quốc, không ngờ lại bị Dương Hạo trực tiếp bác bỏ.
Dương Hạo không thương lượng cùng bất luận kẻ nào, trực tiếp lấy ra một bộ phương án, trực tiếp liền theo cái đó an bài quan viên văn võ. Thật ra thì hắn đối với quan chế Tống Triều vẫn có chút xem thường, sau khi Triệu Khuông Dẫn nam chinh bắc chiến thống nhất Trung Nguyên, rất nhiều chức quan còn sót lại của chính quyền đầu hàng cát cứ nhất thời không có cách nào quét sạch, tạo thành nhiều hạn chết cho chức quan Tống triều, nhân viên thừa nhiều tới mức trước đó chưa từng có.
Ngoài ra, vì hạn chế quyền lực, Triệu Khuông Dận vừa muốn nổi bật, làm ra xuất quan, chức phận rơi xa nhau, cái gì Thượng Thư, Thị Lang, Tả Hữu Phó Xạ, đã thành lộc quan, chẳng qua là dùng để hạch định bổng lộc tiêu chuẩn quan giai, còn cụ thể chuyện gì có chức vụ gì, lại làm ra một đống chức quan, cái gì Phán, Tri, Quyền, Trực, Thí, Quản Câu, Đề Điểm, Thiêm Thư gì gì..., một người ngoài nghề muốn hiểu những quan này là đang làm cái gì, cũng phải hao phí khí lực thật lớn, hiệu suất thống trị của loại quan chế này là có thể nghĩ được.
Hôm nay mượn việc bỏ Đế hiệu, dựng Vương quốc, các ty nha môn đều có cơ hội phân biệt cùng Tống Triều, Dương Hạo trực tiếp rập khuôn quan chế của Minh triều. Quan chế Minh triều tăng cường trên cơ sở hoàng quyền, huy động năng lực quan lại các cấp ở mức lớn nhất, Minh triều trong lịch sử, phần lớn hoàng đế không tự thân để ý triều chánh, nhưng là so sánh với các vương triều từ Tần tới Thanh một chút. Ngươi sẽ phát hiện thời gian kéo dài của đất nước đều hơn hai trăm năm, mà không có một lần chia cắt. Đồng thời về tất cả các lĩnh vực văn hóa, kinh tế, quân sự, Minh triều đều cầm cờ đi trước.
Sử gia Triệu Dực đã từng than thở: "Không biết chủ đức như thế, tại sao còn có thể kéo dài lần thêm một trăm sáu bảy mươi năm mà không mất thiên hạ, thành không thể chia cắt vậy." Cái nguyên nhân làm hắn không hiểu được này, chính là do quan chế của Minh triều. Thanh triều kế thừa Minh chế, có thể nói rõ hướng quan chế này kéo dài tại Trung Quốc gần năm trăm năm, chống đở, duy trì cho hai vương triều phong kiến có tuổi thọ lâu nhất Trung Quốc này có hiệu suất cao như thế nào.
Dương Hạo không có năng lực ở trên cơ sở đế chế, có thể vô căn cứ thêu dệt ra một bộ thể hệ quan chế hoàn toàn mới. Quan chế là một cái quan trọng trong tổ chức cơ cấu chính quyền, nó quan hệ đến thịnh suy của cái chính quyền này, quan hệ đến an định hay rung chuyển của xã hội khi ấy, quan hệ đến cuộc sống của nhân dân khi đó, không phải là tiểu hài tử có thể tùy ý thiết trí, cho nên là phải xây dựng cẩn thận. Sau khi hắn cân nhắc đủ các quan chế chính thể của các triều đại tự cổ chí kim, liền lấy ra bộ chính thể quan chế này.
Bất quá chính thể của hắn cùng chính thể Minh triều lại có một chút chỗ khác nhau, bởi vì điều kiện lập quốc của Hà Tây cùng Minh triều khác nhau, không cách nào hoàn toàn rập khuôn theo thể chế Minh triều, bất quá ý nghĩ chủ thể vẫn là giống nhau, tại trong ba thể hệ triều đình, địa phương, quân đội chia ra tiến hành thiết trí.
Vè mặt triều đình, bố trí nội các cùng sáu bộ Lại, Hộ, Lễ, Binh, Công, Hình, quan địa phương cũng đúng là kế tục tiến hành thống nhất đám quan giai hỗn loạn không chịu nổi Tiết Độ Sứ, Thứ Sử, Tri Phủ của chế độ cũ. Bố trí Bố Chính Sứ Ty, Án Sát Sử Ty, nhỏ xuống chút nữa là Tri Châu, Tri Phủ, Tri Huyện..., bởi vì hắn hiểu rõ là không cần phải đầy đủ như vậy, đồng thời cái vương quốc này vô luận là địa vực, thành phần kinh tế hay độ trưởng thành của chính thể còn kém xa Trung Nguyên, cũng không cần thoáng cái bày ra quá nhiều chức quan, cho nên căn bản tới mức này là ngừng.
Tiến hành điều chỉnh nghành tình báo, Phi Vũ cùng Tùy Phong hoàn toàn dung hợp, mở phủ xây nha, làm việc bình thường, rất nhiều công tác tình báo cũng là làm rõ ràng ở bên ngoài ví dụ như đo vẽ bản đồ, thiết lập trạm phong nghi, thành lập hồ sơ quân sự cùng quản lý..., một mặt kín là mặt mà bất kỳ tổ chức tình báo cũng phải có, nhưng là làm như thế nào để phòng ngừa nó biến thành Tống Triều Cẩm Y Vệ hay Đông Xưởng Tây Hán, chính là lại làm kẻ khác hao tổn đầu óc.
Dương Hạo là hoàng đế khai quốc, hơn nữa Mã Thán, Trúc Vận, Diễm Diễm tuyệt đối trung thành đối với hắn, hắn không cần phải lo lắng cái tổ chức này không thể khống chế được, nhưng là tương lai sẽ như thế nào thì có người nào biết được? Nếu nói chế độ mạnh hơn người trị, liền thể hiện ở cái chỗ này rồi, làm sao có thể phát huy đầy đủ tác dụng của tổ chức tình báo, vừa không làm nó đến mức không thể khống chế, trước mắt cũng không có biện pháp tốt, cũng không phải là việc cấp bách, chỉ có thể từ từ tiến hành điều chỉnh cùng hoàn thiện.
Biến hóa lớn nhất là quân đội, phỏng theo chức năng của Tống Triều Xu Mật Viện cùng Binh Bộ, Dương Hạo cũng tiến hành chia cắt đối với quyền điều binh cùng quyền trị binh, cho Binh Bộ ở ngoài xây dựng lại phủ đô đốc, phủ đô đốc nắm quyền chỉ huy toàn bộ quân sự trọng đại cùng quy định trong chiến dịch, Binh Bộ chịu trách nhiệm động viên chiến tranh cùng quản lý hành chánh, các việc trợ cấp, tử tuất cho quân đội, lại xuất ra binh quyền quyết định cho hoàng đế thông qua bố trí nội các.
Trên mặt xây dựng quân đội, bởi vì tính đặc thù của kinh tế Hà Tây. Không thể rập khuôn bộ dáng Tống Quốc, cho nên chọn lựa chế độ động viên lính kết hợp cùng chế độ tuyển mộ lính, hai loại hình thức Thường Bị Binh cùng quân bộ tộc cùng tồn tại, thể chế quân sự Binh Nông hợp nhất. Quân đội trực thuộc của triều đình theo như chức năng chia làm Cung Vệ Quân, Cấm Vệ Quân, Cảnh Vệ Quân..., theo như làm binh chủng lại chia làm kỵ binh, bộ binh, thỏa giáp binh..., đây là bảo đảm cho vương quyền cùng vương quốc, cũng là quân đội chủ thể của quốc gia.
Ngoài ra thì lấy quân bộ tộc làm phụ, tám họ Đảng Hạng, Lương Châu Thổ Phiên, Cam Châu Hồi Hột, do phải phụ thuộc chăn thả nên không tiện tiến hành quản lý cố định, tộc nhân có đặc điểm thời chiến làm vũ khí, thời bình làm dân, hơn nữa quốc gia nuôi không nổi nhiều phòng binh như vậy, thời chiến lại cần nhiều binh, cho nên liền bộ tộc kia làm trụ cột, thành lập quân bộ tộc, như thế, chính là hình thức ban đầu đơn giản của chính thể quan chế.
Bố trí quân chế khổng lồ mà phức tạp như thế, bởi vì Dương Hạo là rập khuôn một chính thể trưởng thành, đồng thời các thế lực bây giờ có thể ngăn cản hắn ít tồn tại, cho nên ở trong một thời gian rất ngắn liền đã hoàn thành. Sau khi Dương Hạo đến Hưng Châu liền làm việc như điên cuồng, lập tức bắt tay vào làm tiến hành thay đổi chính thể chế độ xã hội, phát huy đầy đủ tinh thần quên mình của Đại Vũ trị thủy đi qua cửa nhà mình ba lần mà không vào, cho đến khi hết bận tất cả mọi việc, hắn mới trở về hậu cung, đáng hoàng đi xem chỗ ở của mình một chút.
Bởi vì Vương Cung vẫn còn đang xây dựng, chỗ ở hôm nay của Dương Hạo chẳng qua chỉ là một ngôi nhà to của Hưng Châu, trình độ xa hoa kia không bằng cả phủ Tiết Độ Sứ Hạ Châu. Có kích thước to lớn xấp xỉ phủ Ngự Sử Ngân Châu, bố trí trong phủ cũng không phải là có giới hạn rõ ràng như vậy. Tất cả đều đã an bài xong xuôi, đi lại ở trong hậu trạch, Dương Hạo chỉ cảm thấy một thân thoải mái.
Đến khách sảnh hoạt động hằng ngày bên trong hậu trạch(nhá sau), lập tức đã nghe được một trận tiếng cười trong sảnh, đã lâu không cùng người nhà ở cùng một chỗ, cho dù đến Hưng Châu mỗi ngày muốn ở nhà cũng không được, bao nhiêu đêm, hắn cùng đám người Chủng Phóng, Đinh Thừa Tông, Tiêu Nghiễm, Từ Tiêu thương nghị gấp rút, cho đến nửa đêm mới vội vã nghỉ ngơi một khắc trong thư phòng, lúc này nghe được tiếng cười của người nhà, trong lòng Dương Hạo không khỏi nổi lên một trận kích động.
Tiểu Nguyên cười khanh khách từ bên trong đại sảnh đi ra ngoài, bởi vì trong sảnh ấm áp, nàng không có mặc quần áo dày nặng mùa đông, chỉ mặc một cái áo cộc tay, hai má đỏ bừng, nhìn một cái đã nhìn thấy Dương Hạo, Tiểu Nguyên vừa mừng vừa sợ. Lập tức đã muốn cúi người tham kiến, miệng chuẩn bị hướng trong sảnh chào hỏi, Dương Hạo vội vàng dựng thẳng ngón tay trỏ để trên môi, làm ra động tác ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tiểu Nguyên hiểu ý, hướng hắn thi lễ, liền lắc mình rời đi. Dương Hạo rón ra rón rén đi tới, trước tiên nhẹ nhàng vén mành lên, đi đến bên trong, nhìn thoáng qua.
Người một nhà đều đang ở trong sảnh, Đông Nhi mặc một thân y sam tố nhã, làn da rực rỡ, búi tóc đuôi ngựa, hôm nay nàng đã là thiếu phụ trưởng thành, châu tròn ngọc sáng, lại không thiếu thanh lệ tuyệt tục, một đôi con ngươi trong sáng như nước nhìn xung quanh. Khác với nàng, Oa Nhi ngồi đối diện nàng lại bất đồng, vóc người cùng kiều dung của Oa Nhi cũng là vô cùng mềm mại đáng yêu, nàng vốn là giỏi bảo dưỡng, sau thời gian tu luyện công phu song tu, da thịt đã là tươi mềm trắng mịn gần như trong suốt, người như ngọc, ở trong khách sảnh nên chỉ mặc một áo bông nhỏ, nhũ phong kia cao vút, đường cong của eo thon nhỏ kia không kham được một nắm tay, xinh đẹp tận xương, nếu là nàng lúc này lại đi Biện Lương một chuyến để tranh Đệ Nhất Hành, sợ rằng so sánh với năm đó còn hơn một bậc.
Mà Diệu Diệu thì đang lục thịt nướng, sau đó đem từng mảnh thịt đưa tới trong cái miệng nhỏ nhắn của con gái thứ hai Dương San, Dương San ngoan ngoãn đứng ở trước mặt nàng. Đôi mắt trông mong ngó chừng ngón tay ngọc của nàng, trong tay chính là đang nắm thật chặt một cái sợi dây thừng, trên sợi dây buộc một con khỉ con, mắt ngó dáo dác đứng ở bên cạnh nàng, đầu cao bằng chừng bả vai của nàng.
Diệu Diệu cũng trưởng thành hơn chút ít, không còn là tiểu nha đầu ngây thơ rực rỡ kia nữa, nàng lúc này lông mày như núi xa, con ngươi như sao thần, thanh lệ quyến rũ, khí chất đã có chút ít tương tự cùng Diễm Diễm, ung dung xinh đẹp. Diễm Diễm... Đúng rồi, Diễm Diễm đi đâu rồi?
Đảo mắt chú ý tới bên cạnh, Dương Hạo không khỏi thấy buồn cười. Trên mặt đất trải thảm nhung dày, đại nha đầu Tuyết Nhi kia nghịch ngợm cưỡi ở trên người con sói Tiểu Bạch, đang làm hình dáng giơ roi thúc ngựa, sói Tiểu Bạch đáng thương bị nàng quất luyện thành gần như một con chiến mã thực sự, còn thiếu mỗi dây cương, rồi ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, chứng minh nó là một ngựa thật thôi. Mà Diễm Diễm... Dương Hạo lại thấy được khuôn mặt thứ hai của nàng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tuy nói mặc váy dài, nhưng là bởi vì chất liệu mềm mại sát thân, cho nên làm sao có thể che dấu được một vòng kiều đồn đầy đặn như dùng com-pa quay vẽ ra mới tròn như vậy, nàng đang đưa lưng về phía Dương Hạo, nằm ở trên mặt thảm, mỗi khi có động tác, làn váy nhộn nhạo, ngọn núi đồi ẩn hiện, cảnh xuân mê ngươi này, làm cho trong lòng Dương Hạo cũng nóng lên.
Hắn đi đến bên trong bước một bước, nghiêng người đứng lại, này mới nhìn rõ Diễm Diễm đang làm gì. Diễm Diễm cầm trong tay một cái tượng gỗ nhỏ, đang đùa với tiểu tử Dương Giai đã biết bò, một đôi mắt to đen lúng liếng của nó nhìn chằm chằm vào tượng gỗ không ngừng đung đưa trong tay di nương, ngậm miệng, dùng hết sức khí lực toàn thân bò bò, mất thật lâu mới thật vất vả bò đến bên cạnh nàng. Diễm Diễm lui về phía sau xoay ngươi một cái, lại rời đi hơn một thước xa, một thước xa này đối với tiểu tử vừa học bò xong này mà nói giống như thiên sơn vạn thủy, cho nên nó trừng con ngươi lên, hăng hái dũng cảm, tiếp tục hướng về mục tiêu của mình bò đi tới.
Dương Hạo vừa vào khách sảnh, nhìn qua chính là một màn ấm áp như vậy, con gái khả ái, con trai trẻ thơ, còn có kiều thê mỹ thiếp hoặc thanh lệ, hoặc xinh đẹp, hoặc quyến rũ, hoặc kiều diễm (ước gì mình được như anh ấy, thế này chết cũng đáng^^). Thấy được các nàng, tất cả mệt mỏi mệt nhọc của Dương Hạo đều được quét sạch rồi, bỏ ra tất cả, còn không cũng là vì các nàng sao? Thê tử của hắn, hài tử của hắn. Chỉ cần các nàng vĩnh viễn trải qua hạnh phúc, vĩnh viễn vui vẻ giống như bây giờ, người một nhà sung sướng trọn vẹn...
"Không, chưa tính là trọn vẹn. Còn có Nữ Anh, Nữ Anh vô oán vô hối theo ta, con gái ruột thịt của mình cũng phải giao cho người khác để che mắt người khác. Hiện tại con thứ hai của nàng sắp ra đời. Còn muốn tìm danh nghĩa giao cho người khác nuôi dưỡng nữa đi? Không, nên cho nàng một danh phận." Dương Hạo chợt lóe thân, Đông Nhi cùng Oa Nhi thấy được hắn đầu tiên, hai người vui mừng đứng lên, Đông Nhi không kìm được vui mừng nói: "Quan nhân, hết bận công sự rồi?"
"Cha!" Dương Tuyết cùng Dương San phấn khởi vui mừng chạy tới, một trái một phải ôm lấy bắp đùi của hắn.
Diễm Diễm quay đầu nhìn thấy Dương Hạo, liền ngồi dậy, hừ nói: "Có cái gì cao hứng, hắn a, vĩnh viễn có chuyện bận rộn không xong."
"Ha hả, thời kỳ gây dựng sự nghiệp luôn là phải bận rộn chứ sao. Ta hiện tại không vội vàng thì sau này cũng là vĩnh viễn không cần bận rộn. Chẳng lẽ giống như Chiết đại ca như vậy, người cả nhà bị nhốt tại kinh thành, cả ngày chỉ có ăn ngủ. Ngủ rồi ăn, người cả nhà ngủ ở chung một chỗ, cuộc sống như vậy ngươi mới thích ý sao?" Vừa nói liền trừng mắt nàng nhìn một cái nói: "Nói hết lời châm chọc đi, xem ta tối nay xử lý ngươi làm sao."
Làm trò trước mấy người tỷ muội, mặt Diễm Diễm không khỏi đỏ lên, không cam lòng yếu thế nói: "Ai sợ ngươi chứ?" Một đôi tròng mắt chính là lặng lẽ dạng nổi lên sóng nước mềm mại đáng yêu. Khi đang nói chuyện, Dương Giai bò tới bên cạnh nàng, một phát bắt được tượng gỗ nhỏ trong tay nàng. Đánh lén thành công, Dương Giai nhếch môi đắc ý cười lên, cười xong cũng rất nghiêm túc đem tượng gỗ nhét vào trong miệng.
"Ôi tiểu tổ tông của ta, làm sao ngươi bắt được cái gì gặm cái đó chứ." Diễm Diễm vội vàng bế Dương Giai lên, Dương Giai gặm vài cái cảm thấy mùi vị không tốt, liền hướng bộ ngực của Diễm Diễm cọ cọ, Diễm Diễm ngứa đến không ngừng được cười, luôn miệng nói: "Tỷ tỷ, mau đem con trai bảo bối ăn gì cũng không đủ này trở về đi."
Đông Nhi cười đi tới nhận lấy Dương Giai, cở ra một bên vạt áo, lộ ra nửa ngọn đồi mỹ lệ sung mãn tràn đầy, Dương Giai như nhặt được chí bả, một ngụm há miệng nhào qua viên Hồng Mã Não kia, nghênh ngang, từ đầu đến cuối cũng không để ý tới cha Tây Hạ Đại Vương kia.
Dương Hạo rất thích thú ngắm nghía nhìn tiểu tử thúi đoạt địa bàn này của một chút, kéo vai Đông Nhi, khoác ở eo nhỏ nhắn của Diễm Diễm, nói với Oa Nhi cùng Diệu Diệu: "Yên tâm đi, bận rộn cũng bận rộn không nhiều lắm. Sau này, ta liền chuyên tâm ở lại chỗ này, phụng bồi các nàng."
" Thậtt hay giả? Ngươi có thể rãnh rỗi được mới là lạ." Diễm Diễm không tin liếc nhìn hắn, lại rất tự nhiên đánh rớt cái tay to của hắn rất không thành thật trơn trượt hướng cái mông của mình.
"Đương nhiên là thật." Dương Hạo nửa thật nửa giả, cười dài nói: "Biết mơ ước vĩ đạ của quan nhân nhà ngươi năm đó là cái gì không? Chính là muốn làm một phú ông con nhà giàu, mang theo mấy tên cẩu nô tài. Ở trong ánh nắng tươi sáng đàng hoàng đùa giỡn phụ nữ.... Hiện tại ta cuối cùng là rãnh rỗi đi thực hiện, ha ha ha ha.. "
Diễm Diễm quải cho hắn một cái, oán hận nói: "Ngươi thật vất vả mới trở lại một chuyến, nói chuyện
đứng đắn một chút có được hay không?"
Dương Hạo có thâm ý nói: "Ta nói chuyện đến bây giờ đều rất đứng đắn, quan nhân nhà ngươi thật sự muốn làm một hôn quân rồi, bắt đầu từ bây giờ, cho đến khi người kia váng đầu. "
Trong bốn người, chỉ có Oa Nhi thoáng cái hiểu được. Nàng vừa muốn hỏi nữa thì Tiểu Nguyên vội vã chạy đi vào, bẩm báo: " Đại Vương. Vương phi A Cổ Lệ đến."
Dương Hạo kinh ngạc nói: "Y theo lộ trình, không phải là ngày mai nàng mới đến sao?"
Tiểu Nguyên nói: "Vương phi A Cổ Lệ bỏ lại đại đội, chạy tới Hưng Châu trước."
"Thì ra là như vậy." Dương Hạo suy nghĩ một chút, hướng mấy người phụ nhân cười cười xin lỗi, nói: "Ta đi gặp nàng, an bài cho nàng xong sẽ trở lại."
Nhìn bóng lưng Dương Hạo vội vã rời đi, Đường Diễm Diễm thở dài nói: "Mơ ước vĩ đại của quan nhân, sợ là không cách nào thực hiện."
Đông Nhi xoay chuyển con ngươi nói: "Làm sao lại nhu thế?"
Diễm Diễm nói: "Còn không có đùa giỡn nữa rồi, người ta tự mình đưa tới cửa, đây chính là hoàn khố đệ tử cùng hoàn khố yến đế a..."