Trường bào của A Lý vương tử nhuốm đỏ ôm lấy cơ thể của A Cổ Lệ. Vì cơ thể trần truồng mà tạo cảm giác xấu hổ, bất an, với tinh thần điềm tĩnh của A Cổ Lệ, nàng từ từ ngồi dưới đất, đưa chân bị thương của mình qua bên đó, rướn cái cổ trắng như con thiên nga điềm tĩnh nói: "Ngươi có thể ra tay".
Dương Hạo chăm chú nhìn nàng, cũng khoanh chân ngồi xuống phía đối diện nàng, A Cổ Lệ đang chờ chết, đập vào mắt lúc này lại là cơ thể trần truồng của hắn, đôi chân to khỏe, có quấn một chiếc nội khố…mặt không khỏi xấu hổ, nàng mở to mắt, ngạo nghễ nhìn Dương Hạo, không hiểu ý của hắn là gì.
Dương Hạo vỗ vào đầu gối, trầm ngâm: "Giết cô nương rất dễ, nhưng…A Cổ Lệ đại nhân không bỏ thân mình, cũng nên có vài cái duyên cớ, huống hồ, lần này ta bí mật đến Cam Châu, vô duyên vô cớ không tiện hiện thân. Nguyên nhân này…cần tìm thế nào đây?"
A Cổ Lệ lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào, lông mày Dương Hạo hơi nhướn lên vui vẻ nói: "Có rồi, ta có thể giết ngươi trước sau đó mang ngươi ra chỗ thi thể A Lý vương tử, tìm một chỗ chôn vào đất, A Cổ Lệ đại nhân thù hận sâu đậm phụ tử Dạ Lạc Hất, không thể cởi bỏ thù không đội trời chung với họ, việc này trê dưới Cam Châu chẳng ai không biết, nếu như A Lý vương tử lén về Cam Châu có ý đồ bất lợi với ngươi, kết quả đồng quy vu tận, kết quả đó chắc chắn ngoài sức tưởng tượng".
A Cổ Lệ thầm kêu thảm: Khi nàng động đao với Dương Hạo, đánh vậy cũng là chủ ý của A Lý vương tử, giờ điều Dương Hạo nghĩ cũng cùng một cách nghĩ, hiện thế báo, nhanh chóng thôi.
"A Cổ Lệ đại nhân chết rồi, Cam Châu có chủ nhân mới, bộ lạc của ngươi phải có thủ lĩnh mới. Như vậy, cơ hội của ta cũng đến rồi, Tô Nhĩ Man nhất định sẽ chiếm được vị trí tranh giành ngôi vị chủ Cam Châu, còn ta thì có thể tận dụng Hộc Lão Ôn và thủ lĩnh mới của bộ ngươi, khơi mào tranh chấp giữa ba bộ họ, khi đợi đến ba bộ tiêu hao năng lực trở nên mệt nhọc, giá trị lợi dụng của Tô Nhĩ Man cũng hết, khi đó ta có thể tiêu diệt được Tô Nhĩ Man, về phần bộ lạc của ngươi và bộ lạc của Hộc Lão Ôn, binh tàn tướng bại lại bị uy hiếp, ta có thể không đánh mà thắng, tàn binh bại tướng uy hiếp, ta có thể không đánh mà thắng phân giải triệt để. Giải trừ hậu họa, ngươi nói xem ý này có được không?"
A Cổ Lệ hơi chấn động, đôi mắt hơi chút bi phẫn với vẻ mặt cầu khẩn: "A Cổ Lệ ý đồ ám sát đại vương, tội đáng muôn chết, nhưng tộc người ta không có tội, còn có Hộc Lão Ôn, hắn…hoàn toàn không biết gì hết, họ đều là con dân của ngài, đại vương, xin ngài…"
"Ngươi giờ biết cầu khẩn ta rồi đó ư?"
Mặt Dương Hạo trầm xuống: "Khi Tô Nhĩ Man tìm ngươi hợp mưu đối phó ta, ngươi lo nghĩ nhất chính là thất bại sau đó, nhưng đã từng coi ta là quân thượng của ngươi không? Khi ngươi nhiều lần dùng đao ám thích ta, chỉ nghĩ là giết ta, bảo toàn được ngươi và tộc ngươi, nhưng đã từng nghĩ ngươi làm người Tây Hạ quốc ta? Ta có thể tín nhiệm ngươi ư? Ta có thể tín nhiệm tộc người của ngươi?"
Dương Hạo đơn chưởng vỗ xuống mặt đất, cả người nhấc bổng lên, vững địa vị ổn định, tay kiếm trong tay ào ào.
"Đại vương, A Cổ Lệ biết tội rồi, A Cổ Lệ nguyện một mình gánh chịu. Mong đại vương từ bi, bỏ qua cho tộc người vô tội ta".
A Cổ Lệ nói kiếm của hắn lập tức hạ xuống, dưới tình thế cấp bách không để ý tới vết đau trên người, chém một nhát về phía trước, quỳ trên đất, một tay ôm lấy chân, nấc tiếng khóc cầu xin nói: "Xin đại vương từ bi, tộc người ta vô tội thật mà, mười bốn năm trước, thiên tai ập đến, dịch bệnh tràn lan toàn bộ Cam Châu, người thân cha mẹ của A Cổ Lệ này đều chết, … A Cổ Lệ thành đứa mồ côi…"
A Cổ Lệ nước mắt ngắn dài nấc nghẹn không thành tiếng nói: "Tộc ngươi của ta cho ta làm thủ lĩnh, nhưng ta khi đó còn là một đứa trẻ chưa thành niên, ta không thể dẫn dắt tộc người, càng không thể cho họ cái gì, họ bảo vệ ta, nuôi dưỡng ta quan tâm ta như cha mẹ vậy, không có họ, A Cổ Lệ sớm đã đói mà chết rồi, nguyện làm nô tỳ hầu hạ đại vương, đại vương, xin ngài khai ân…"
A Cổ Lệ ôm chặt lấy đùi Dương Hạo, má áp hẳn vào da hắn, Dương Hạo nghĩ tới dáng người kiều diễm lúc nãy thấy, da thịt trắng nõn lộ ra, lòng bất giác giật một cái. Một phản ứng gì đó khiến hắn cảm nhận được, Dương Hạo sợ nàng phát hiện ra mình khác thường, rung người nói: "Buông ta ra".
A Cổ Lệ bỗng nhiên phát hiện có vật gì đen thui, lòng chợt sáng, bỗng nói: "Đại vương nếu như có thương hại, A Cổ Lệ…A Cổ Lệ nguyện hầu hạ đại vương, chỉ mong…chỉ mong đại vương khai ân, bỏ qua tộc người của ta".
Dương Hạo trầm giọng nói: "Coi như ta đồng ý với ngươi, thì ngươi tin ta sẽ không đổi ý sao?"
A Cổ Lệ ngây người, người cứng lại. Dương Hạo lại nói: "Cam Châu là thiên hạ của người Hồi Hất, ta cắt cử mấy viên quan lại cũng chẳng làm được chuyện gì, nếu như ta không thể bảo đảm được cho người Hồi Hất Cam Châu trung thành với ta, nếu như….ta không thể diệt trừ Tô Nhĩ Man lòng dạ khó lường với ta, ngươi cho rằng, ta sẽ vì tộc người của ngươi kéo càng nhiều người trong nước vào chiến hỏa sao? Ngươi quá là ngây thơ".
Tay A Cổ Lệ buông thõng xuống, cả người héo hon, Dương Hạo nói: "Lúc đầu vì giải vây cho Cam Châu, ta mạo hiểm giữ con gái của Dạ Lạc Hất hiến mỹ cho ta. Giờ ngươi lại muốn lợi dụng con người mình ư? Lần đó, nếu như ngươi thực sự hành thích thành công ấy, tất sẽ vùi thây quân doanh của ta, Dạ Lạc Hất có thể có chút do dự vậy ư? Tứ Hậu, Dạ Lạc Hất dương đông kích tây, một lần nữa bán đứng ngươi, hơn nữa còn là người toàn tộc ngươi, giang sơn ấm no, còn không quan trọng hơn cả ngươi ư? Ngươi khinh thường Dương Hạo ta. Còn nữa, nhận định ta là kẻ háo sắc, biết rõ Cam Châu có tai họa ngầm nhiều như thế còn bị làm mờ trí khôn, vì một người phụ nữ mà theo đuổi sự tồn tại của uy hiếp? Ta thừa nhận, ngươi rất đẹp, có thể làm cho đấng mày râu như ta động lòng, nhưng nếu ngươi cho rằng Dương Hạo ta còn không chịu nổi so với thuộc hạ bại tướng Dạ Lạc Hất kia, dùng xã tắc nghiệp lớn đổi lấy cái vui vẻ, thì ngươi nhầm to rồi".
Dương Hạo lạnh lùng nói khiến A Cổ Lệ cảm nhận được khí lạnh, tàn khốc trào ra, nàng biết, điều Dương Hạo nói đều có lý. Xấu hổ dơ dáy, chủ động hiến thân đã làm vỡ nát sự tự tôn trong con người nàng, Dương Hạo từ chối nàng một cách thẳng thừng làm dập tắt tia hy vọng duy nhất. Là một người thủ lĩnh, nàng chỉ thấy có trách nhiệm và nghĩa vụ với tộc này, gánh nặng đè lên vai nàng không thở nổi nữa cho nên lúc nàng nghĩ rằng vùi thây vào nhà hang, khi không có đường ra, nàng không có bao bi thương và tuyệt vọng, ngược lại có cảm giác thoải mái dễ sợ. Nàng đứng trong bóng tối khẽ ngâm nga bài hát chăn nuôi mà hồi thiếu nữ nàng hay hát, con tim như bay lên tận trời xanh, vô ưu vô lo. Cảm giác này đã lâu rồi không xuất hiện. Chết đi rồi cũng tốt, chìm vào giấc mộng nàng có thể tìm lại thời thơ ấu, một lần nữa làm cô nương không cần làm ra vẻ kiên cường.
Nhưng Dương Hạo đã làm vỡ tan giấc mọng đó của nàng. Chính mồm hắn nói với nàng muốn giết chết nàng, còn muốn lợi dụng cái chết của nàng, đưa tộc người của nàng vào trong chiến loạn. Mất đi nàng, tộc người của nàng không hề còn sự tranh quyền đoạt lợi giữa Hộc Lão Ôn và Tô Nhĩ Man. Người già làm nô lệ, sau đó…họ đã mất đi sức phản kháng, được Dương Hạo thu xếp. Mất đi thanh niên trai tráng của tộc người, nơi tây bắc tương đối khổ cực, bản thân không có cách nào chăn thả và trồng trọt mưu sinh, rốt cuộc thì hết thảy cũng đi làm nô lệ của người ta. Tất cả những điều này, đều khiến nàng bất trung với Dương Hạo, nàng muốn hành tích tên vua này.
Tự trách mình, tuyệt vọng và bi quan cực độ khiến A Cổ Lệ vốn dĩ vô cùng kiên cường dũng mãnh như lá rụng trong gió, nàng bỗng nhiên nắm tay vào kiếm của Dương Hạo, ngẩng cổ, nhắm mắt, muốn lưỡi kiếm sắc bén ấy cứa đứt cổ họng nàng. Cho dù thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi…thế thì…chọn lấy sự trốn tránh vậy.
Nhưng trước mặt người đàn ông đáng ghét ấy, muốn chết cũng là hy vọng xa vời, Dương Hạo giơ cổ tay lên, kiếm giơ cao, thoát khỏi hai tay nàng muốn bấu víu vào nó. A Cổ Lệ lẩm bẩm: "Giết ta đi, cầu xin ngươi giết ta đi".
Nàng giãy dụa muốn đứng lên, chỉ là một câu nói khiến nàng lại trở lại cảm giác vô cùng tuyệt vọng: "Nếu ngươi muốn cứu vớt tộc người của ngươi, chỉ có một người mới làm được".
A Cổ Lệ giơ hai tay lên trời, nàng quỳ trước mặt Dương Hạo, ngẩng đầu lên, dường như dáng vóc tiều tụy ngây ngô nói: "Người nào?"
Dương Hạo gằn giọng: "Chính ngươi".
A Cổ Lệ vương phi đã mất tích rồi.
Vào lúc tối, Cam Châu tri phủ nha môn đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng khi A Cổ Lệ rời đi nói là muốn ra ngoại thành săn thú. Cam Châu tuy rằng cũng theo quan chế của triều đình lập nha môn, song phương thức sống, phương thức thống trị không thay đổi nhanh như thế, châu thành tự trị cao nhất, về cơ bản vẫn dựa theo thói quen sống của tộc du mục, cái thay đổi chỉ là chức quan thủ lĩnh và xây dựng mà thôi.
Bởi vậy A Cổ Lệ tri phủ kiêm đô chỉ huy sứ này, chức quan chính là thủ lĩnh bộ lạc trước kia, trong thành châu nộp thuế, thống trị, tư pháp về cơ bản đều theo thói quen của bộ lạc, vì vậy nàng mỗi ngày cũng không cần thăng đường xử án, xử lý công sự, bởi vậy có chuyện ra ngoài là chuyện bình thường. Cam Châu không giàu có, động vật hoang dã nơi gần thành trì không nhiều, muốn săn bắn thì cũng phải phi xa khoảng trăm dặm, như vùng đất bao la của tây vực là chuyện rất bình thường, cho nên nàng đi đến tối chưa về thì chưa chắc đã xảy ra chuyện, cũng có khả năng nghỉ đêm ở vùng dã ngoại.
Nhưng đợi đến trưa ngày hôm sau vẫn không thấy tin tức gì của A Cổ Lệ, người ở bộ tộc của A Cổ Lệ bắt đầu lo lắng. Săn bắn nhiều ngày không về, thậm chí nửa tháng không về đều rất bình thường, song đây là thủ lĩnh của một châu, sự việc này không ai hay biết nên có chút dị thường. Từ tứ phía Cam Châu kỵ sĩ lao ngựa ra tìm mọi nơi, rất nhanh thì phát hiện ra mười mấy thi thể ở Cam Châu thành tây bắc Hắc Thủy thành phế tích, trong đó có mấy người thị vệ của A Cổ Lệ. Họ lần mò theo vết máu để lại khô cạn trên mặt đất, phát hiện vết máu đó kéo hướng phương tây bắc, thường có dấu vết để lại hoặc là có binh khí rơi vãi, hoặc là có chút mảnh quần áo rơi vãi, hoặc là có thi thể, sau khi đi ra bốn mươi dặm, thì mất sạch tung tích.
Sau khi Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn nghe nói thì hoàn toàn kinh hãi, lần lượt phái nhân mã của mình gia nhập vào đội ngũ tìm, tìm đi tìm lại ba ngày, xa nhất là cách Cam Châu hai trăm dặm, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, tuy không phát hiện ra thi thể của A Cổ Lệ nhưng ai nấy đều biết, nàng dữ nhiều lành ít.
Hộc Lão Ôn, Tô Nhĩ Man và mấy thủ lĩnh của A Cổ Lệ bàn bạc một hồi, Hộc Lão Ôn và Tô Nhĩ Man kết hợp giữ chính vụ tạm thời của Cam Châu, vừa tiếp tục tăng tốc tìm vừa lệnh cho người cấp báo cho quốc chúa Dương Hạo, Cam Châu vừa mới trải qua mấy ngày thái bình giờ lại lâm vào tầng lo lắng vô hình.
Mấy ngày nay Tô Nhĩ Man lo lắng không yên, ngày hôm ấy hắn dẫn Lý Lăng Tiêu, Nguy Trung Chính hướng A Cổ Lệ, khi đó A Cổ Lệ không hề có chút biểu hiện nào, chỉ hẹn với họ thời gian là ba ngày, đến khi đó sẽ có câu trả lời thuyết phục. Trong mắt của dân chúng Cam Châu, thất vương phi mạnh mẽ là vậy, một nữ trung mãnh hổ, Tô Nhĩ Man tuy không phải là tri kỷ của A Cổ Lệ, nhưng nhiều năm cộng sự rất hiểu tính nết của nàng hơn bất cứ người nào. Hắn biết, việc này A Cổ Lệ đương nhiên có chút do dự, phải cho nàng thời gian tự hỏi, suy nghĩ. Song Tô Nhĩ Man vẫn có sự nắm chắc tương đối lớn, có thể vừa đấm vừa xoa, bức nàng vào khuôn khổ.
Không ngờ ngày thứ hai A Cổ Lệ vẫn mất tăm tích, Tô Nhĩ Man không biết tung tích của nàng và bí mật của mình có quan hệ gì với nhau không cho nên vội vàng tiễn Lý Lăng Tiêu, Ngụy Trung Chính ra khỏi phủ đệ mình, bố trí một thôn nhỏ ở ngoại thành Cam Châu, trong phủ bố trí rất nhiều thị vệ, ra vào thì có mặc áo giáp bí mật, đồng thời lệnh cho những thân tín của mình chuẩn bị để phản ứng kịp.
Mấy ngày nay hắn thờ ơ lạnh nhạt, xuất hiện tung tích A Cổ Lệ và bản thân không có liên hệ gì, phản ứng của mọi người, tuyệt đối không nhằm vào mình. A Cổ Lệ bị người ta tập kích, giờ sống chết ra sao, hắn cũng không biết nữa, song biết đó là một cơ hội tốt với mình, nếu hắn có thể nắm được cơ hội này, nắm được Cam Châu vào tay mình, quyền lực và tầm ảnh hưởng của mình mở rộng thì cho dù A Cổ Lệ có sống trở về đi chăng nữa, thì đại kế của hắn vẫn có lợi vô cùng.
Hơn nữa, hy vọng A Cổ Lệ sống sót trở về có thể nói là vô cùng hi hữu, thị vệ thân tín mà nàng đem theo đều đã giết sạch, cho dù nàng có tư thù thì vẫn là xuất phát từ mục đích khác, không có đạo lý nắm chắc hai mươi vạn nhân mã và vương phi Hồi Hất của hùng thành phóng thích về. Nhưng hắn muốn nắm quyền trong tay, kỳ đà cản mũi lớn nhất chính là Hộc Lão Ôn.
A Cổ Lệ quan tâm tới con dân của tộc này thực sự quá là tốt cho nên có thể tranh thủ họ, nàng đều vì họ mà thực hiện cho nên việc có thể thay họ làm, họ đều giành lấy làm, cho nên bộ lạc của nàng dù không có một lá chắn nào, A Cổ Lệ vừa đi, bộ lạc của nàng không hề bị uy hiếp.
Còn Hộc Lão Ôn không như vậy, hắn muốn mưu đắc quyền lợi, họ liên kết chống đỡ là những người bạn kề vai chiến đấu, giờ gia tộc Dạ Lạc Hất chuyển Thanh Hải Hồ, A Cổ Lệ sống chết chưa biết, quyền thống trị hai mươi vạn bộ dân Hồi Hất Cam Châu đã biến họ thành đối thủ cạnh tranh. Còn đấu tranh quyền lực, chiến hữu ngày xưa chưa bao giờ cò kè mặc cả, chưa bao giờ thắm thiết hiền lành, trong lòng Tô Nhĩ Man đã bị đặt tới vị trí kẻ địch.
Buổi trưa, Tô Nhĩ Man ra khỏi thành tìm tung tích A Cổ Lệ vương phi, đi một chuyến tới thôn nhỏ mà đã bố trí cho Lý Lăng Tiêu, Nguy Trung Chính, sau khi ba người bí mật bàn bạc, Tô Nhĩ Man quay trở về thành Cam Châu. Hắn vốn còn chưa quyết định, bị Lý Lăng Tiêu, Nguy Trung Chính nói và đưa ra quyết định cuối cùng, hắn cần lợi dụng cơ hội A Cổ Lệ chưa có tung tích đâu, ngoại trừ hắn cần phải lợi dụng cơ hội A Cổ Lệ mất tích, diệt trừ Hộc Lão Ôn tiềm tàng cũng là một đối thủ cạnh tranh sau khi A Cổ Lệ chết đi.
Hộc Lão Ôn vừa chết thì hắn là người duy nhất có tư cách thao túng Cam Châu, đến lúc đó để duy trì sự ổn định của Cam Châu, triều đình cũng chỉ có thể phong hắn làm chủ Cam Châu, hắn có thể điều động lực lượng lớn nhất, bố trí kế hoạch của chính mình. Vốn dĩ hắn chỉ muốn báo thù thay cho Lý Kế Quân, giờ, vì A Cổ Lệ sống chết chưa rõ, trong lòng hắn nảy ra một lý tưởng: Hoặc là hắn cung có cơ hội chia đều hà tây với Lý Kế Quân, tự lập Hồi Hất Khả Hãn.
Còn về nguyên nhân cái chết của Hộc Lão Ôn, hoàn toàn có thể đổ cho hung thủ giết A Cổ Lệ, vì phải tạo cảnh thật, hắn thậm chí đã nghĩ kỹ, đến lúc đó mình nhất định phải tự chịu một đao.
Tô Nhĩ Man về tới phủ, phái người hầu của mình đi báo tin cho Hộc Lão Ôn, hắn không câu nệ tới đáp lễ, thiệp mời của trung nguyên, muốn gặp mặt, bàn bạc phái người hầu đi thông báo, mọi người hẹn thời gian địa điểm là được. Không ngờ Hộc Lão Ôn phái người đến trước, đang ở trong phủ đợi hắn, vừa hỏi nguyên do, chính là muốn hẹn hắn gặp mặt.
Hiện giờ Cam Châu là chủ, hai người họ liên thủ nắm quyền lớn, có chuyện gì đều phải cùng nhau bàn bạc. A Cổ Lệ vương phi đi đâu không rõ, hai người không tốt đường đến tri phủ nha môn sắp xếp công vụ, mà cho dù đến phủ đệ của ai đi nữa thì cũng không khỏi có một loại cảm giác chiếu cố, vô hình trung phải thấp hơn người ta một đầu. Cái ý nghĩ này hai người đều không nói rõ ra, nhưng trong lòng đều tự ngầm hiểu, vì thế luôn ở Bát Phương lầu của tri phủ nha môn đối diện gặp mặt, Bát Phương lầu là hãn cung Cam Châu trừ bỏ, là tòa kiến trúc Phật tháp duy nhất ở ngoài.
Đây đúng là đang buồn ngủ có người đưa gối, Tô Nhĩ Man vui vẻ đồng ý, thầm hài lòng, sắp xếp, đợi cho tới lúc liền dẫn thị vệ tới Bát Phương lầu gặp mặt. Để diễn cho thật, không cho bất cứ người nào nghi ngờ về mình, sau khi ra tay xong, sau chuyệnA Cổ Lệ mất tích, lần đầu cởi bỏ giáp.
Vào thời điểm Tô Nhĩ Man rời phủ đệ, Hộc Lão Ôn cũng vừa mới rời phủ môn, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, rồi xoay người nhảy lên chiến mã.
"Hộc Lão Ôn đại nhân, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Lúc đầu Dương Hạo nguy cấp, đại quân vây quanh kín mít, diễn cũng phải thật một chút, làm sao có thể thu hút sự chú ý của nhân mã hắn, từ đó mà lộ thiên cơ? Đổ đại hãn để làm mồi nhử các người, vốn là bất đắc dĩ. Vì diễn cho thật, đại hãn không phải nối đại hãn của mình lên ư? Còn đây là điều đáng làm, tin rằng thay đổi Hộc Lão Ôn đại nhân, dựa vào hùng tài đại lược của ngài cũng sẽ đưa ra một sự lựa chọn.
Nhưng dù sao người một nhà vẫn là người một nhà, đánh gãy xương cốt và gân, gần hơn cả Dương Hạo ư? Giờ đại hãn ở hà tây đã chiếm được Thanh Hải Hồ thảo nguyên rộng lớn phía tây, lãnh địa này giàu có và đông đúc hơn mảnh đất Cam Châu cằn cỗi, có thể nói binh hùng tướng mạnh, thực lực chiếm ưu thế hơn Cam Châu. Đại Hãn giờ đang tranh lũng hữu với Thượng Ba Thiên, vừa không muốn cũng không muốn quay về nơi cũ, A Lý ta là con trưởng của phụ hãn, lần này mạo hiểm trở về Cam Châu, chỉ là không yên tâm để hai mươi vạn tộc người ở đó.
Phụ hãn lúc ấy bất đắc dĩ bỏ lại nhiều tộc nhân như vậy, trong lòng không phải là không áy náy, nếu như có khả năng, phụ hãn đương nhiên sẽ quan tâm tới tộc nhân của mình. Người Hán có câu, nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu rồi thì lo thiên hạ, thiết nghĩ ngươi có thể hiểu lòng phụ hãn ta. Đương nhiên ta cũng không cần giấu gì ngươi, giết A Cổ Lệ cũng là mục đích quan trọng của chuyến đi lần này.
Ả thỏa hiệp quá mức với Dương Hạo, một mặt cúi đầu nghe lệnh, sẽ làm tổn hại tới lợi ích của người Hồi Hất ta, Cam Châu hai mươi vạn người Hồi Hất, ta muốn ngươi đến làm thủ lĩnh, và còn thích hợp hơn nhiều với A Cổ Lệ, đây là một nguyên nhân. Một nguyên nhân khác đó là, người đàn bà này lòng dạ hẹp hòi, có thù phải trả, sẽ không hiểu được nỗi khổ trong thâm tâm phụ hãn, ả dồn hết sức lực để thực hiện mục đích trả thù, nếu như có một ngày thì ả sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Dương Hạo, nhưng Hộc Lão Ôn ngươi lại phải làm đầy tớ của ả, dù thành hay bại, có gì tốt đẹp với Hộc Lão Ôn ngươi đâu?"
Lần này A Lý Vương Tử đến còn có một nguyên nhân quan trọng đó chính là Dạ Lạc Hất hôm đó vứt bỏ người phụ nữ của mình, vạn sĩ binh mà hắn mang đi ai nấy đều hiểu, tuy ở Thanh Hải Hồ, cái tên thất vương phi A Cổ Lệ là tên cấm kỵ tuyệt đối, nhưng việc này vẫn ngầm truyền đến tai nhau, hao tổn danh sự của Dạ Lạc Hất, điều này đối với Dạ Lạc Hất đang lợi dụng thân phận cao quý của huyết mạch họ vương Hồi Hất chiêu binh mãi mã mà nói là vết thương chí mạng không thể che dấu. Còn người này nếu như chết rồi, đặc biệt là làm ra cảnh tượng giả giết trong tay Dương Hạo, đối với phục hồi danh dự hắn mà nói là rất có ích, nhưng lý do này sau khi mọi chuyện thành công thì vận dụng, A Lý vương tử đương nhiên sẽ không nói cho hắn nghe, A Lý vương tử chỉ là muốn lợi dụng việc này, tạo ra lợi nhiều nhất mà thôi.
Hộc Lão Ôn mắt không chớp hỏi: "Thế…ngươi muốn thế nào?"
"Hà tây lũng hữu, phía xa chưa được yên ổn thái bình, Thượng Ba Thiên, La Đan, Lý Kế Quân, Dương Hạo, mỗi người dã tâm bừng bừng, bất luận thế nào đi nữa, có được hai mươi vạn dân cư Cam Châu, không nên trở thành kẻ địch của chúng ta. Ta chỉ cần tộc người Cam Châu không bị Dương Hạo sở dụng, ngày sau sẽ không trở thành kẻ địch của chúng ta, cùng tộc sẽ không giết lẫn nhau".
"Ngươi muốn ta làm gì đây?"
"Ta muốn ra tay, cần nắm được tung tích của nàng ấy, ta chỉ cần ngươi cung cấp thông tin, còn những cái khác ngươi không cần làm, khi tin A Cổ Lệ chết dưới tay Dương Hạo lan ra bốn phương, ngươi có thể mạnh mẽ bác bỏ tin đồn, bảo vệ Dương Hạo, chiếm được tín nhiệm của hắn. Ta chính là cần tặng phú quý đuề huề cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ việc này là đủ rồi, về sau chúng ta sẽ có lúc gặp nhau".
Hộc Lão Ôn rất muốn hỏi hắn một câu "Tại sao lại chọn ta, mà không phải chọn Tô Nhĩ Man?" Nhưng hắn không cần hỏi, cũng biết nguyên nhân. Hai con trai của Tô Nhĩ Man đều chết trong tay Dương Hạo, nhưng cũng được coi là chết trong tay Dạ Lạc Hất, mấy lần sau biết rõ mạch đao trận của Dương Hạo, áp giáp không thể chống đỡ, lại muốn phá vây lần nữa, bia đỡ đạn dùng để phá vây chính là cô cố hồn bộ. Tô Nhĩ Man hận Dương Hạo càng hận Dạ Lạc Hất hơn. nguồn TruyenFull.vn
Sau đó, Hộc Lão Ôn trầm mặc vài ngày, dựa theo cách đã hẹn truyền câu nói cho A Lý vương tửu chính là tin tức của câu này, rồi quyết định sự sống sót của A Cổ Lệ. Khi tin về tung tích A Cổ Lệ truyền về, Hộc Lão Ôn ngoài ý muốn nhất cũng là người không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
A Cổ Lệ mất tích ở đâu không rõ, hắn không ngạc nhiên ngược lại lại càng làm ngạc nhiên, nhưng phát hiện ra rất nhiều thi thể như vậy, song lại không thấy A Cổ Lệ đâu, hơn nữa A Lý vương tửu cũng giống như nhân gian bốc hơi, hắn làm như kẻ biết rõ tình tiết sự việc, đối với tình hình khác thường này lại là không ngờ nhất lại phải làm ra vẻ bình thường. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ muốn múa mép, tìm cái cơ hội làm người bề trên, giờ hắn không muốn ra tay cũng phải ra tay.
A Cổ Lệ tuy chết không thấy thây, nhưng theo tính toán của hắn cũng là cơ hội hung nhiều cát ít. Nếu lúc này chờ tình hình thay đổi, trời mới biết Hưng Châu bên đó sẽ đưa ra phản ứng như thế nào? Nếu tri phủ Cam Châu kiêm đô huy sứ rơi vào tay kẻ khác…thì hối hận đã muộn.
Tung tích của A Cổ Lệ thật ly kì, cái chết của những thị vệ bên người, cùng với thi thể của mấy thích khách lệnh người khiến cho ai nấy đều biết ý đồ thế lưucj bên ngoài muốn gây bất lợi cho A Cổ Lệ, còn những người này giờ ẩn ở đâu, còn có ý đồ gì nữa, thì không thể biết được, hơn nữa cho tới hiện nay thì chưa có một ai nghi ngờ tới Hộc Lão Ôn hắn.
Thế thì, nếu như hắn thay những người này biết sự tồn tại của hắn, lại không biết thích khách giết người ở đâu, có thể chướng ngại trên con đường quyền lực của mình hay không?
Lời mời ngày hôm nay chính là sự lựa chọn của hắn.
Thành đông Cam Châu, cửa hàng da của một người Hán. Trước là cửa hàng, sau là hậu trạch, tuy không giàu có, nhưng lại rất rộng, trong viện phơi rất nhiều da lông động vật chưa tẩy khử, bốc lên mùi hôi thối lan rộng trong khong khí, người nào vừa đi qua thì ruồi nhặng bay loạn lên.
Vào tiểu viện phía sau nhà, mùi hôi thối đỡ đi nhiều, đặc biệt là căn phòng nhỏ cuối cùng. Căn phòng không lớn, vách tường trắng toát, cửa sổ vừa mới dán, ánh mặt trời xuyên thấu qua vẫn sáng mà không chói.
Một phụ nhân tuổi đã cao ngồi ở bên giường, đang cẩn thận cởi vải băng, cởi dần cởi dần từng vòng một, rồi bỏ thanh nẹp, một đôi chân thẳng tắp rất tròn và căng hiện ra, đùi đầy đặn trắng nõn, đẹp mê người, da thịt chắc nịch, đầu gối không chút thâm, không có xương cốt lộ ra, vô cùng mịn màng, lay động lòng người.
"Chậc chậc chậc, nhìn cái đùi này, lão bà còn chưa bao giờ nhìn thấy cái đùi đẹp thế này nữa kia, đừng nói đàn ông, đàn bà còn phải mê nữa là".
"Đại nương cứ nói đùa". A Cổ Lệ ngại ngùng cười hì hì rồi lấy tay che miệng.
Chân của nàng không bị xước bên ngoài, song chân trái bị gãy, giờ đang bị nẹp lại, giờ đã đỡ hơn chút, còn cần thoa thuốc bên ngoài. Dược lực thấu xương, làm lành vết thương, khiến nó mau chóng hồi phục.
Lão phụ nhân kia cẩn thận bôi thuốc mỡ vào chỗ thương, rồi băng bó lại cho xong, bưng khay thuốc cáo từ.
A Cổ Lệ khẽ vuốt bắp đùi của mình, chỗ đau buôn buốt khiến người ta hận mỗi nỗi là không thể gãi ngứa được, phải cố chịu, nàng không mặc nhiều lắm, chỉ mặc mỗi quần lót, vì thời tiết còn nóng, đi đứng không tiện, tránh nỗi khổ phải thay quần áo. Nội y mỏng tang mặc trên người khéo léo khoe đường cong, bộ ngực đầy đặn, đôi chân dài mịn.
"Có thật không ạ, đôi chân như này có thật là bất kỳ người đàn ông nào đến cả đàn bà cũng mê?"
A Cổ Lệ ngốc nghếch nhìn đôi chân mình, ánh mặt trời xuyên thấu vào cửa sổ đã dịu đi rất nhiều chiếu thẳng vào đùi của nàng, dường như không có lấy một sợi lông tơ, sáng mịn, căn phòng tựa hồ sáng bừng hơn lên.
Ngón tay thon dài vuốt ve đôi chân, đây là đôi chân mê người ư?
"Ta thừa nhận, ngươi rất đẹp, có thể làm động lòng người, bao gồm cả ta…"
Bên tai A Cổ Lệ bỗng vang lên câu này, má nóng nóng, khi đó…có gì khác với trần truồng chứ? Đều bị người ta nhìn thấy hết rồi, cả đời có khi nào chật vật thế này không?
Tâm lý thất thường khiến cho nàng bị mộng mị. Mấy ngày nay chỉ tĩnh tâm tu dưỡng, không cần suy nghĩ gì, không cần làm gì, từ trước tới nay đều là nàng nghĩ cho người khác, quyết định, chỉ huy tất cả, giờ cuộc sống này, đối với nàng, thực đã nhiều năm không được hưởng hạnh phúc, khiến cho tâm trí nàng cũng trở nên yếu ớt, giống như Lâm Đại Ngọc vậy.
Ngón tay thon dài khẽ mơn trớn má, dừng lại ở chỗ xương quai xanh, môi đỏ mọng khẽ thở dài: "Còn không phải…bất vi sở động sao?"
Cánh cửa kẹt vài tiếng, A Cổ Lệ đang mân mê bỗng giật mình, nàng vội kéo chăn che người, rồi mới nói: "Mời vào!"
Dương Hạo cất tiếng vào, mỉm cười trong lòng liệu sẵn: "A Cổ Lệ, không ngoài dự đoán của ta, quả nhiên nội gian chiếu ứng, A Lý mới có thể nhắm trúng cô nương. Hắc hắc, cô nương sống chết chưa rõ, hắn quả nhiên đã nhảy ra rồi".
A Cổ Lệ nắm chặt chăn đơn, mặt trắng bệch: "Hắn là ai?"
"Hay là để người của cô nương nói với cô nương". Dương Hạo khoanh tay, thản nhiên tránh sang một bên, sau hắn lại xuất hiện một bộ quần áo người Hồi Hất, dáng người gầy gò thấp bé, A Cổ Lệ vội kêu lên: "Đà Mộc Nhĩ, người đó là ai?"
Thanh niên mặc bộ quần áo chăn nuôi Hồi Hất đáp: "Là…Hộc Lão Ôn đại nhân…"
"Là hắn, sao lại là hắn?"
Tâm phúc của mình nói như vậy, nàng còn có thể nghi ngờ gì, mặt A Cổ Lệ trắng bệch: "Từng cùng chung hoạn nạn, giờ lại xảo trá, ta…còn có thể tín nhiệm ai nữa?"
Dương Hạo vừa chỉ vào mũi của mình, thản nhiên nói: "Đương nhiên là tôi, giờ, cô nương nhìn bổn vương làm gì vậy?"