Bộ Bộ Sinh Liên

chương 76: giầy vừa chân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Đinh Hạo a, ngươi là Đinh gia quản sự, là người có thân phận, nhưng mà... Hôm nay là đến đây cầu thân, chúng ta ở đây đều là trưởng bối của ngươi, có lớn tiếng một chút, lại gọi thẳng tên của ngươi, hy vọng ngươi không lấy làm phiền lòng."

Nói chuyện với hắn là "Mẹ vợ tương lai", còn "Cha vợ trương lai" ngồi bên thì chỉ cười như phật Di Lặc, lại không nói được một lời, xem ra lại là một tên sợ vợ.

"Không sao, không sao, các vị đều là trưởng bối của ta, kêu tên của ta là tốt rồi." Đinh Hạo khách khí cười.

Đứng ở cửa phòng phòng là hai vị cô nương đồng lứa, một vị cô nương chừng mười sáu mười bảy tuổi đang vuốt ve bím tóc dài ngang thắt lưng của mình, vụng trộm ngắm hắn, nhìn thấy bộ dáng của hắn có chút xấu hổ, không khỏi hé miệng cười, cô nương bên cạnh khẽ huých nàng một cái, nàng liền có chút thẹn thùng dời ánh mắt đi. cô nương Này tư sắc bình thường, chẳng qua bộ dạng rất là điềm đạm nho nhã, khi ngại ngùng xấu hổ, cũng có chút hấp dẫn riêng.

Bốn bà cô, bảy bà bác, tám bà dì cả bắt đầu thay nhau oanh tạc:

"Đinh Hạo a, ngươi ở Đinh gia, cụ thể thường được phái đi làm những việc gì?"

"Đinh Hạo a, tiền tiêu hàng tháng của ngươi có bao nhiêu đồng? Ngô... Làm quản sự, sẽ không phải làm việc vất vả bên ngoài chứ?"

"Đinh Hạo a, nếu ngươi thành thân, dù sao cũng phải đặt mua một tòa nhà cho mình đi? Ngươi vừa mới làm quản sự, trong tay có thể có bao nhiêu tiền a?"

"Đinh Hạo a, tứ cô nương nhà ta chúng hiểu biết chữ nghĩa, là hài tử tri thư đạt lễ, theo lý là thành thân theo sự sắp đặt của cha mẹ cho tận đạo hiếu, không thể đi nhà khác, chẳng qua... Nghe nói mẹ ngươi vẫn còn thân phận gia nô? thân phận nô... Cũng không dễ nghe a..."

"Đinh Hạo a, cô nương Lưu gia chúng ta, tính nết rất là ngoan, nếu thật sự kết thân, ngươi cũng không được khi phụ nàng a."

"Đinh Hạo a, cho ta một quả táo lớn đi."

"Hả?" Nghe thấy vậy đầu óc Đinh Hạo liền thành một mảnh vụ mờ mịt, vội lấy toàn bộ đại táo trong lòng nhét vào tay "Bà dì" ngồi bên cạnh, sau đó hít sâu một hơi, đứng lên chắp tay trước ngực thi lễ, nói: "Các vị trưởng bối, hôm nay Đinh Hạo còn phải vào thành tuần sát một phen, mắt thấy lúc này cũng đã muộn rồi, thật không phải với mọi người, các ngươi xem, ta hôm nay còn chưa thấy qua thiên kim tiểu thư như thế nào? Xin lỗi xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Đinh Hạo nói xong, hắn không đợi "dự bị" nhạc phụ nhạc mẫu đáp ứng, liền khẽ cười lui nhanh ra ngoài, nhanh như chớp chạy ra cửa chính, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

Lý đại nương từ phía sau đuổi theo, vội vàng nói: "Ngươi đứa nhỏ này, như thế nào nói đi là đi vậy chứ, cô nương nhà người ta nhìn ngươi thấy ngươi rất vừa mắt, ta đang cùng Lưu lão gia thương lượng, cho ngươi nhìn cô nương người ta một cái, ngươi như thế nào..."

Đinh Hạo cười khổ nói: "Đại nương, hảo ý của ngươi Hạo nhi xin ghi nhận, chẳng nhà người ta nhiệt tình quá, ta thật sự là tiêu thụ không nổi."Hắn xoay người muốn đi, chợt nhớ tới một việc, lại xoay người lại nói: " Ác, đúng rồi, đại nương đừng tưởng ta choáng váng hết cả đầu óc, ta biết được rất nhiều đấy, cái vị cô nương tóc dài đứng ở cửa chính là vị tứ cô nương mà người nói sao?"

Lý đại nương hai mắt sáng lên, nói liên thanh: "Đúng đúng đó, ngươi đã nhìn thấy rồi à? Ngươi xem cô nương kia thế nào?"

Đinh Hạo cười cười nói: "Người đúng là không tồi, chẳng qua... Chuyện này phải tùy duyên phận, ta cảm thấy được... Ta cùng cô nương kia không hợp ý. Đại nương ngài cũng đừng cố gắng cho mất công nữa, hôm nay nếu không nể mặt đại nương ngài, ta đã sớm đi rồi, nếu mà lúc nào cũng phải như vậy, chắc ta chịu không nổi a."

Lý đại nương bồn chồn nói: "Nếu nhìn không tồi, sao lại còn không hợp ý chứ, có phải ngươi chê cô nương nhà người ta không đủ tuấn tú không?"

Đinh Hạo bất đắc dĩ nói: "Thật sự không phải, cảm giác này... Cảm giác không phải có thể nói rõ ràng ra được, tóm lại... Không có cảm giác. Tốt lắm, đại nương, ta phải vào thành, ngài ngàn vạn lần đừng đi an bài hôn sự cho ta lần nữa đó, ta đi đây."

Đinh Hạo nói xong, vội vàng gọi Tao Trư nhi, nhanh như chớp theo hướng cổng thôn mà đi.

Về phía họ hàng thân thích nhà tứ cô nương, Đinh Hạo tự thấy tiêu thụ không nổi. Về phần vị cô nương kia, hắn cũng hoàn toàn không có cảm giác. Không cảm giác chính là không cảm giác, không phải cứ đơn giản tăng giảm thặng dư một chút là có thể so sánh được. Giống như năm đó trong tứ đại mỹ nữ ở Đài Loan, Thanh Hà bài danh thứ nhất, nhưng hắn lại cực kỳ thích Mạn Ngọc (Trương Mạn Ngọc). Về phần Thanh Hà, hắn không phải chỉ là vấn đề có thích hay không thích, mà là đối với nàng hoàn toàn không có loại cảm giác nam nhân đối với nữ nhân, thực là kỳ lạ, nhưng cũng không ai có thể hiểu được đạo lý trong đó.

Tao Trư nhi đuổi theo Đinh Hạo, tò mò hỏi: "A Ngốc, cô nương kia có phải bộ dạng rất xấu, nên ngươi mới không thích không?"

Đinh Hạo lắc đầu nói: "Không phải vậy, chỉ cảm thấy không hợp ý. Mua một đôi giày, cũng phải chọn đôi hợp chân chứ, nếu không hợp chân, ngươi còn có thể đi nổi sao?"

"Đi chứ, vì cái gì lại không đi?" Tao Trư nhi ra vẻ "cây ngay không sợ chết đứng" nói: "Chờ tìm được đôi chân giầy vừa chân thì đổi đi là được thôi."

Đinh Hạo cười nói: "Cái đôi giày kia một khi đã đi vào, sẽ không cho phép ngươi tùy ý cởi ra, nếu không một khi ngươi tìm được rồi một đôi thích hợp hơn, vậy ngươi còn đi đôi đó nữa sao?"

"Như vậy a..., ta chẳng thèm cân nhắc như vậy, nếu thật sự không hợp chân, ta đây thà đi chân trần còn hơn..."

Đinh Hạo cười nói: "Vậy là đúng rồi, ta cũng nghĩ như vậy đấy."

Hai người vừa nói vừa cười thoáng chốc đã tới cổng thôn, Đinh Hạo bỗng nhiên dừng bước.

Cổng thôn có một con sông nhỏ, nước sông trong trẻo, uốn lượn như một chiếc đai ngọc, bờ sông đã bắt đầu mọc lên một ít cây cỏ của mùa xuân. Đầu xuân nước sông vẫn còn lạnh thấu xương, nhưng lại có một người con gái đang ngồi xổm bên bờ sông giặt quần áo, thỉnh thoảng, nàng lại đưa hai tay lên miệng, dùng miệng hà hơi lấy một chút nhiệt khí.

Đó là La Đông Nhi, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Đinh Hạo chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ngay. Từ phía sau nhìn lại, hình dáng của nàng tựa như một chiếc hồ lô, thắt lưng mảnh khảnh, chiếc mông tròn trịa phía dưới chính là một chiếc hồ lô tròn trịa a.

Đinh Hạo đi chậm lại nói: "Này nha đầu, hôm qua trở về có bị bà già Đổng Lý thị khi dễ tiếp không vậy?" Đinh Hạo nhớ tới Đổng Lý thị khi đánh La Đông Nhi thì không từ bất kì thủ đoạn nào, trong lòng không khỏi có chút tư vị.

Hắn đã đi lên cầu, rốt cục nhịn không được đứng lại, chống ở lan can quay đầu nhìn lại, La Đông Nhi ngồi xổm bờ sông, chiếc váy được nàng được cẩn thận nhấc lên tới ngang đầu gối, lộ ra chiếc quần con bên trong, chiếc quần trong cũng được sắn lên cao ngang váy, lộ ra màu xanh nhạt bên trong, dây lưng buộc lại cẩn thận, thắt lưng nhỏ bé nhu nhược làm người ta có một cảm giác thương tiếc. La Đông Nhi ngồi ở đó thoạt nhìn càng thêm non nớt, giống một hài tử đang còn vị thành niên.

Nàng đang giặt vài bộ quần áo, đôi bàn tay nhỏ bé đã trở lên đỏ ửng, bỗng nhiên cảm thấy dường như có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, nhịn không được ngừng tay, giương mắt nhìn về hướng cây cầu, vừa đúng lúc, bắt gặp ánh mắt Đinh Hạo nhìn qua, Đông Nhi hai tay nắm ở trước ngực, mắt đen lúng liếng hướng về phía trước, trông từ xa nhìn lại, tựa như một con sóc nhỏ màu trắng đang ngồi xổm bên bờ sông.

Đinh Hạo mỉm cười một cái, mấp máy môi hỏi: "Nàng có ổn không?"

"Sao?" La Đông Nhi thanh tú lông mi hơi hơi nhướng lên, nghi hoặc nhìn Đinh Hạo.

Đinh Hạo lại dùng khẩu hình (dùng hình dáng của miệng để phát ngôn-không phát ra tiếng) hỏi: "Đổng Lý thị, có đánh nàng nữa không?"

La Đông Nhi càng thêm khó hiểu, vì thế cặp mắt tuấn tú hạnh càng mở lớn hơn nữa, cái miệng nhỏ nhắn thanh tú há thành hình chữ O, kinh ngạc nhìn hắn.

Đinh Hạo thấy nàng ngẩn người bộ dáng thật sự non nớt đáng yêu, nhịn không được muốn trêu chọc nàng một chút, khẽ bĩu môi, một cái hôn gió liền hướng cái miệng nhỏ nhắn hình chữ O của nàng bay đến.

Đổng gia nương tử lần này thì đã hiểu, nàng lắp bắp kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn vội vàng khép chặt, hoảng hốt cúi đầu xuống đập loạn xạ lên bộ quần áo vài cái, nhưng trên mặt đã nhiễm một màu hồng, vẻ ngượng ngùng khó mà che dấu, đành phải quay mặt đi chỗ khác, cứ nhìn chằm chằm lên một cây đại thụ gần đó, nhất định không chịu quay đầu lại, từ trên cầu nhìn lại, có thể thấy cái cổ nhỏ của nàng đã đỏ hồng như một con tôm bị luộc chín.

"Ha hả..." Đinh Hạo cười lên tiếng: " Tiểu nha đầu này, thật là thú vị."

Hai người vô thanh trao đổi, nhưng dừng hoàn toàn ở trong mắt Tao Trư nhi, thấy Đinh Hạo cất bước bỏ đi, hắn vội đuổi theo, ấp a ấp úng nửa ngày, rốt cục kiềm chế không được, hỏi: "A ngốc, đôi giày vừa chân của ngươi, có phải là Đổng Tiểu nương tử không?"

"Nàng?" Đinh Hạo tâm tình khẽ động: "Đời này, ta muốn dốc hết sức lực một lần, ở đất Tây Bắc lập ra một cửa hàng của riêng mình, cả đời không phải lo đến chuyện thể diện làm người đã là đủ rồi. Nếu có một nương tử như là Đông Nhi, trẻ tuổi xinh đẹp, ôn nhu hiền thục, lại rất mực yêu thương ta, chẳng lẽ đó không phải là phúc khí của ta sao?"

Sự nghiệp, chính là lý tưởng lớn nhất bây giờ của Đinh Hạo, mà đối với chuyện bạn đồng hành cả đời của mình, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng La Đông Nhi, Đinh Hạo chợt cảm thấy tâm tình rung động, thầm nghĩ: "Nếu nương tử là nàng, thành thân... Tựa hồ thật sự cũng không tồi...", vì thế trên mặt hơi nóng lên, khẽ ho khan một tiếng nhưng không nói gì.

Tao Trư nhi cười hì hì tiếp tục truy vấn: "A ngốc, ta đang hỏi ngươi mà, ngươi cảm thấy đôi giày vừa chân kia, có phải là Đổng gia Tiểu nương tử nhà người ta không a?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Đinh Hạo rốt cục thẹn quá hóa giận: "Cái tên đáng chết này, ngươi không nói tiếng nào, chẳng lẽ sợ người ta nói ngươi câm sao?"

Tao Trư nhi cười ha ha, nhanh như chớp chạy tới phía trước hắn...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio