Bộ Bộ Sinh Liên

chương 80: lưỡng nan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tam phu nhân của Đinh Đình Huấn là Tô Minh Vũ yêu kiều ngồi trên chiếc ghế bành làm từ cây hoàng lê, cẩn thận lau chùi chiếc vòng tay mỹ lệ trong tay, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về hướng bình phong. Chân phải của nàng gác lên ghế, còn chân trái lại duỗi thẳng trên mặt đất, tư thế ngồi như vậy cùng với chiếc áo mỏng màu hoa chàm bó sát người càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của vòng eo khêu gợi và bờ mông căng tròn, cùng với hai "trái đào" thành thục của cô gái đang tuổi đôi mươi, lão gia thích nhất nhấm nháp mỹ vị như vậy. Nhưng hôm nay Lão gia từ lúc vào cửa đến giờ chỉ nhíu chặt hay hàng lông mi đi tới đi lui, không hề liếc mắt nhìn qua nàng một cái, làm cho nàng kinh ngạc không thôi.

Đinh Đình Huấn đi lại trong phòng chừng nửa canh giờ. Chuyện Từ Mộ Trần hắn cũng không để ở trong lòng, lợi nhuận của Trư Đầu giải khố luôn luôn không nhiều lắm, hắn biết rõ ngọn nguồn, nhưng bởi vì giải khố này trên thực tế chỉ là một trạm liên lạc giữa Đinh gia và quan phủ Phách Châu. Đinh gia ở Phách Châu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thuế ruộng thuế chước bạ đều ở mức thấp nhất, lại không phải chạy lên chạy xuống chuẩn bị từ trước, thương ly khai quan, liệu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Nhưng mà một số người như Tri phủ, Thông phán, Đoàn luyện sử không phải dễ dàng tiếp cận được, lễ vật quá ít bọn hắn không để vào mắt, còn lễ vật quá quý giá họn hắn cũng không dám đàng hoàng nhận lấy. Cho nên Đinh Đình Huấn luôn thông qua Đầu heo giải khố để làm hợp lý hóa số tiền này, dùng cách cầm đồ, rồi sau đó đem bán ra là phương thức không để lại dấu vết để đem tiền "cất" vào túi các quan viên.

Việc này, nhiều năm qua đều do Từ Mộ Trần làm, Từ Mộ Trần là tâm phúc của hắn lên rất nhiều việc đều biết rõ ràng, chỉ bằng điểm này, nếu không có chuyện vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không thể động chạm tới Từ Mộ Trần được.

Dưới đèn là bóng tối sao?

Hắn luôn luôn đối xử trọng hậu đối với Từ Mộ Trần, hắn biết Từ Mộ Trần có lẽ sẽ có một ít hành động tham ô, nhưng quyết không làm ra chuyện gây bất lợi lớn cho Đinh gia. Điều làm hắn lo lắng hiện giờ chính là đứa con cả Thừa Tông, đứa nhỏ này, rốt cuộc đang có chủ ý gì đây?

Hiện tại người bên ngoài chỉ biết Đinh Thừa Tông cả hai chân bị đứt, ngay cả con cháu hắn cũng không biết việc hắn bị bánh xe chèn qua, trừ Thừa Nghiệp, Nhạn Cửu, cùng với Lục thiếu phu nhân, bên ngoài cũng chỉ có Từ đại y sĩ là biết chuyện. Sự tình liên quan tới tôn nghiêm của một nam nhân, tất cả mọi người đều tận lực giữ gìn thể diện cho hắn, nhưng bị thương như vậy, đối với hắn thật sự là đả kích quá lớn, Tương nhi còn có nghe theo lời mình dặn dò, trước mặt người khác cố gắng nở nụ cười, che giấu cho hắn, nhưng ý chí của hắn vẫn rất uể oải, vẫn chưa thể hồi tỉnh. Hiện giờ hắn phải rất vất vả mới khôi phục tinh thần, nhưng chuyện thứ nhất hắn làm lại là đi thân cận cùng Đinh Hạo, như vậy là có ý gì?

Nơi Thừa Tông bị bánh xe chèn qua vẫn thường xuyên bị vỡ ra, nên bị sinh mủ, vẫn không có thể khỏi hẳn được. Vị Từ đại y sĩ kia có độc môn bí pháp có thể chữa trị cho Thừa Tông, nhưng thuốc sau khi chế xong phải dùng ngay mới được, mà hắn lại không chịu ở lâu tại Đinh gia, nên chỉ có thể vào thành lấy thuốc. Nếu lấy thuốc bị chậm trễ, Thừa Tông sẽ một phen đau khổ, cho nên hắn muốn tìm một người đáng tin cậy cũng không kỳ quái. Nhưng vấn đề là, chẳng lẽ trong Đinh gia chỉ có một mình Đinh Hạo đi làm việc là không sợ bị bại lộ ra ngoài? Thừa Tông vốn không quen biết Đinh Hạo vì sao lại đột nhiên đi tín nhiệm hắn? Hắn chỉ muốn cho Đinh Hạo đi lấy thuốc, hay là mượn cơ hội này để tiếp cận Đinh Hạo, hay còn có ý đồ gì khác không?

Đinh Đình Huấn thở dài, đứa con trai này thật sự rất giống mình, trong đầu có tính toán gì, luôn luôn giấu thật sâu trong lòng, không dễ dàng gì biểu lộ ra ngoài. Người ta thường nói không có ai hiểu con bằng cha, nhưng mà hắn cũng không thể đoán được đứa con này đang có ý nghĩ gì nữa.

Dựa theo tính toán của hắn, Trưởng tử hiện giờ gặp chuyện chẳng lành, Đinh gia phải do thứ tử Thừa Nghiệp gánh vác. Trưởng tử tinh thông mưu lược, làm việc ổn trọng. Thứ tử đối nhân xử thế, lời ăn tiếng nói cùng khí chất đều không tồi, nhưng mà thái độ làm người lỗ mảng, từng trải chưa nhiều, nếu đứa trưởng tử đồng ý phụ tá hắn, hai huynh đệ một người phụ trách bên trong một người phụ trách bên ngoài, uy danh của Đinh gia làm sao có thể sa sút được, cho dù hàng trăm năm sau, Đinh gia cũng vẫn hùng cứ Phách Châu, phú quý không hết. Nhưng xem ra hiện giờ hai đứa con trai cũng không tình nguyện theo sự sắp đặt của chính mình.

Thừa Nghiệp vẫn còn mang tính trẻ con, cả ngày chẳng làm việc gì, chỉ chơi bời lêu lổng, muốn an bài cho hắn làm chút việc, hắn đều sai thủ hạ đi làm thay, còn mình thì chẳng thèm hỏi đến. Mà theo hành động hôm nay của Thừa Tông, chắc chắn hắn cũng không cam lòng lui về phía sau, làm phụ tá cho Thừa Nghiệp... Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

Thừa Tông từng nói qua, nếu không cho Đinh Hạo nhận tổ quy tông, thì không thể giao cho hắn nửa điểm quyền lực. Nhưng lúc này ta lại đề đạt Đinh Hạo làm quản sự, chẳng lẽ việc này làm cho Thừa Tông hiểu lầm ta có ý định cho Đinh Hạo nhận tổ quy tông? Nếu chỉ là như vậy mà hắn cố ý cùng Đinh Hạo thân cận, thì vấn đề này cũng không lớn. Nhưng nếu hắn là cố ý bồi dưỡng Đinh Hạo, để bù cho chỗ thiếu hụt của hắn là không thể xuất đầu lộ diện, để cùng Thừa Nghiệp tranh quyền, thì chuyện này đúng là không ổn. Rất nhiều gia tộc giàu sang quyền thế, người bên ngoài minh công ám đấu còn không bị suy sụp, nhưng cuối cùng lại bị hủy bởi anh em trong nhà tranh giành lẫn nhau a...

Nghĩ đến đây, trong lòng Đinh Đình Huấn có chút phát khổ: "Có phải Lão phu đang tự mua dây buộc mình hay không? Giữ tên Đinh Hạo này lại, còn chưa dụ ra được tên nội gian kia, giờ lại làm cho đứa con sinh ra tâm tư khác thường." Hắn càng nghĩ càng đau đầu, chán nản ngồi trên ghế, thở dài: "Đinh Hạo a Đinh Hạo..., chẳng lẽ lão phu làm giả thành thật rồi sao..."

"Lão gia..." Tam phu nhân mơ hồ nghe thấy hắn nhắc đến tên Đinh Hạo, trong lòng chơt động, nhớ tới một chút tin đồn trong viện gần đây, vội đem chiếc vòng vàng đặt trên chiếc khăn lụa, đi một vòng qua tấm bình phong, rồi tới sau lưng hắn, nhẹ nhàng đấm bờ vai của hắn, lấy lòng hỏi: "Lão gia, có chuyện gì mà khó xử như vậy, hay là... Lão gia muốn cho Đinh Hạo nhận tổ quy tông?"

"Cái gì?" sắc mặt Đinh Đình Huấn đột nhiên trầm xuống, tam phu nhân đang đứng ở sau lưng hắn nên không có phát hiện ra vẻ mặt hắn lúc đó, vẫn thử dò xét: "Lão gia đề bạt hắn làm quản sự, chẳng lẽ là muốn thử chút tài cán của hắn sao? Hay là lão gia muốn hắn giúp đỡ ngài quản lý việc nhà?"

Khóe môi Đinh Đình Huấn lộ ra điệu cười mỉa mai nói: "Nếu là lão phu muốn cho hắn nhận tổ quy tông, chỉ cần trên người hắn mang dòng máu của ta là đủ rồi, cần gì phải kiểm ta năng lực và nhân phẩm của hắn?"

"Vậy... Lão gia ngươi có ý định gì..." Tam phu nhân nũng nịu đẩy đẩy bờ vai của hắn.

Đinh Đình Huấn bỗng nhiên vụt đứng lên, tam phu nhân không kịp né tránh, chiếc cằm bị hắn va phải, đau điếng kêu "Ôi" một tiếng, nước mắt nhất thời trào ra.

"Ngươi nghe rõ cho ta!" Đinh Đình Huấn trầm giọng nói: "Trong đại gia tộc, biện pháp phá sản nhanh nhất, chính là gia đình bất hòa, bên trong tranh đấu. Nàng muốn hỏi chuyện này làm gì? Lão phu còn sống, thêm hai mươi năm nữa cũng không chết được, nàng lại có ý định đi nịnh bợ đại gia chủ tiếp theo sao? Ngươi lo an phận làm tam phu nhân của nàng đi, nàng cũng không ít của cải rồi, không cần si tâm vọng tưởng làm gì nữa, càng không được dò hỏi chuyện đại sự của Đinh gia, nếu không, lão phu sẽ không tha cho nàng!"

Đinh Đình Huấn dứt lời phẩy tay áo bỏ đi, tam phu nhân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, thấy hắn đã đi xa, không khỏi oán hận mắng chửi: "Ác gì mà ác, ngươi là lão già không có tâm đức, khó trách con cả ngươi thành tàn phế, con thứ hai không làm việc đàng hoàng, người có bản lĩnh lại là con tư sinh không thèm thân cận với ngươi, phi! Ông trời báo ứng ngươi!"

Quyển : Liên Tử Thủy Sinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio