Bộ Bộ Sinh Liên

chương 9: nhất thiếp dược

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu nhị đón khách ở Bách Phong Lâu gặp một người quần áo rách nát đứng ở cửa nhìn vào trong, lại băn khoăn không dám đi vào, liền đi tới mắng người:

" Đi, đi, đi, nơi này ngươi không ở lại được, đừng cản trở việc buôn bán của nhà ta."

Đinh Hạo cúi đầu khom lưng cười nói:

" Tiểu nhị ca, đây là một gói thuốc mà một vị khách quan quên ở quý điếm nhà ta, vị đó nói phải tới phòng chữ Thiên của Bách Phong lâu dự tiệc, đi vội vàng, thuốc này ta mới gói vào bao, thì vị khách quan kia đã lên xe đi rồi, chưởng quầy bảo ta đuổi tới đây, ngươi xem, đưa lên dùm ta đi, thật là phiền toái tiểu nhị ca quá…"

" Khách nhân của phòng chữ Thiên?" Tiểu nhị nghĩ thầm, rằng: " khách nhân của phòng chữ Thiên, đều là những chủ nhân rộng rãi, thuốc này đưa lên, không chừng được mấy đồng tiền thưởng." Liền thay đổi thái độ tươi cười nói:

" Được được, nhưng nhìn hình dáng khó coi của nhà ngươi, sao có thể đi vào Bách Phong lâu được? Ta mang lên dùm cho ngươi vậy."

" Vậy cũng được, đa tạ tiểu nhị ca, đa tạ đa tạ, ngài nhớ kỹ, vị khách nhân kia họ Đinh, Đinh nhị công tử…"

Đinh Hạo nhìn tiểu nhị nhận gói thuốc nhanh như chớp chạy vào trong quán, mỉm cười, cũng rời thân lánh đi.

Bách Phong lâu phòng chữ Thiên, Đinh Thừa Nghiệp không vui vẻ gì đi lên lầu, thấy phụ thân, Lý thế thúc cùng vài vị trưởng bối thúc bá, chỉ nói trên đường tuyết lớn khó đi, cho nên muộn vài canh giờ, mặc dù như thế, vẫn bị phụ thân quở trách trước mặt mọi người một phen. Đợi khi hắn ngồi xuống, thì thấy Đường gia tiểu thư kia không có lộ diện, trong lòng không khỏi hờn giận, thấy không được tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, vẻ tức giận không cách nào che lấp hiện diện trên mặt hắn.

Đinh, Lý hai người mở tiệc vui vẻ mời khách nhân chính là những lão bằng hữu hiện thời, mọi người cũng không để ý tới tiểu bối, chỉ vui vẻ hòa thuận, chỉ có Đinh, Lý hai vị chủ nhân lòng đầy tâm sự, nhưng là miễn cưỡng ứng đối. Thường thường thừa dịp người không để ý, Đinh lão thái gia còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn đứa con một cái.

Đúng lúc này, tiểu nhị bị kích động kia đi lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ chân tiến vào, đứng ở cửa cười nói:

" Các vị quan khác, vị nào là Đinh nhị công tử à?"

Hắn vừa hỏi, con mắt vừa tìm kiếm khắp nơi, liền nhìn thấy Đinh Thừa Nghiệp, những người đang ngồi ngoại trừ Đinh Thừa Nghiệp trẻ tuổi ra còn lại cao thấp cũng ngoài bốn mươi rồi, hẳn hắn chính là Đinh nhị công tử.

Quả nhiên, Đinh Thừa Nghiệp quay ra… tức giận hỏi han: " Chuyện gì?"

" Ôi chao, công tử gia, đây là dược thuốc ngài để quên trong quán dược điếm gì đó, tiểu nhị mang tới cho ngài."

Tiểu nhị hai tay cầm gói thuốc, cong lưng giơ cánh tay, mũi chân điểm nhẹ, giống như lúc thu tiền nhanh như nước chảy mây trôi vậy, cung kính đặt gói thuốc ở trước, hai tay thu lại, còn làm tư thế gởi lại đồ vật nữa, tư thế hoa mỹ nghĩ: " Xem ra công tử này quần áo ngăn nắp hoa lệ, tiền thưởng ít chỉ sợ hắn không lấy ra."

" Ta quên gì ở dược điếm? ta có khi nào…"

Đinh Thừa Nghiệp vừa cúi đầu thấy bên trên phương thuốc, sắc mặt nhất thời biến đổi, nâng tay tát cho tiểu nhị một cái:

" Ngươi tên hỗn đản, sao lại cầm một bao đồ vật khó coi như thế này mang tới cho bản thiếu gia, ngươi…"

Hắn vênh mặt hất hàm, nhấc chân muốn đá, đột nhiên nhớ ra chung quanh còn rất nhiều thúc bá đang ngồi, hắn là một tiểu bối không nên không có phép tắc như thế, lúc này mới nhịn xuống một khẩu ác khí trong lòng, nhưng vẫn tức giận tới đỏ cả mặt, ho không dứt.

Tiểu nhị kia bụng đầy ủy khuất nói:

" Công tử gia, sao nói như vậy, sao lại còn đánh người nữa, tiểu nhị kia nói, nói ngài mua thuốc trong quán, rồi nhớ ra việc tới tửu lâu dự tiệc, kết quả lên xe vội quá mới để quên phương dược, người ta mới vội vàng cho người đưa tới, Đinh nhị công tử phòng chữ Thiên, có sai sao?"

Đinh Thừa Nghiệp nếu có trầm tĩnh được thì những vị thúc bá ở đây vị tất đã nhìn ra tên bao dược liệu kia, nhưng đổi lại ai có thể nhìn thấy hai phương thuốc kia mà có thể trầm tĩnh được chứ?

Hai người tranh cãi nhau, vài vị thân sĩ liền tò mò tới xem bên trên gói thuốc kia viết những gì, một hàng chữ to viết là " Linh Quy Triển Thế" một phương thuốc khác viết là " Liễu Ám Hoa Minh" đang ngồi cũng có thể hiểu được, nhất thời sinh ra vẻ chán ghét, lặng lẽ ngó ra sau, ra trái phải nghe ngóng, lại nhìn về hướng Đinh Thừa Nghiệp, ánh mắt cũng lộ ra một loại cổ quái.

Tiết mục kế tiếp thì không cần phải nói, mặc kệ là ai, mắc phải bệnh này, trước mặt người khác đều chết không thừa nhận, hiện giờ tiểu nhị chỉ đích danh, lại bị mọi người nhìn thấy, hắn càng thấp thỏm không yên, bị cắn ngược lại một cái, đó là biểu hiện bình thường, mọi người đang ngồi ở đây trực tiếp phản ứng.

Nói cho cùng hôm nay hắn xác thực là tới chậm hơn các vị trưởng bối, lại nói cái gì mà đi bị chậm, theo như lời của tiểu nhị kia nữa thì vội vàng thanh toán bạc xong ngay cả dược liệu cũng quên mất, hai chuyện xác minh rõ ràng, còn không phải ván đã đóng thuyền sao?

Lý Ngọc Xương không mời được cháu ngoại mình tới, vốn đối với lão hữu vẫn có vài phần áy náy, vừa nhìn thấy hai vị dược liệu kia, trong lòng một phen có lửa, thiếu chút nữa đã bị thiêu cháy.

Buồn cười, tuổi còn trẻ mà đã ăn " Linh quy triển thế" loại dược liệu hổ lang này, người này không phải sớm bị tửu sắc làm cho không ra thân người nữa sao? Cháu ngoại ta mà gả cho gã chẳng phải sống cô quả cả đời à. Hơn nữa hắn còn mắc phải bệnh đường sinh dục, nhìn tên Đinh nhị này nhân mô cẩu dạng ( bên ngoài là người mà bên trong là cẩu), thật là không biết kiềm chế gì cả.

Còn có Đinh Đình Huấn chẳng lẽ ngay cả con mình mà lão cũng không biết tính tình sao? Bằng hữu nhiều năm như vậy mà lão cũng không biết xấu hổ định hãm hại ta, ta nếu đem cháu ngoại mình tiến vào Đinh gia, sau này mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, ta còn có mặt mũi đi gặp người họ Đường sao?

Lý Ngọc Xương càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng buồn bực, khuôn mặt từ hồng chuyển sang trắng, cuối cùng trở lên xanh mét, hơi thở cùng ồ ồ lên. Đinh Đình Huấn cũng thấy được chữ trên gói thuốc kia, hắn là người thích thể diện, vừa thấy đứa con hỗn đản này đã làm mình mất mặt trước mọi người, khuôn mặt đỏ như máu gà. Lại nhìn tới phản ứng của các lão bằng hữu, Đinh Đình Huấn tức giận tới tay chân lạnh lẽo, hắn chỉ vào Đinh Thừa Nghiệp nối giận gầm lên một tiếng:

" Ngươi, tên nghịch tử này, lão phu thực sự tức chết mà!"

Nói xong giơ tay đánh liền.

Đinh Thừa Nghiệp dù có sai cũng không chịu thành thật thì sao chịu bị đánh, huống chi hắn còn đúng chứ không sai, lập tức chớp động thân hình tránh đi ngạnh cổ cãi:

" Thuốc này không phải con mua, không có bằng chứng, phụ thân sao lại đánh người lung tung?"

" Ngươi tên nghịch tử còn dám cãi nữa!" Nguồn tại ệnFULL.vn

Đinh Đình Huấn trong cơn giận dữ, nâng tay muốn đánh tiếp, Lý Ngọc Xương ở bên cạnh lạnh lùng nói:

" Đình Huấn huynh, muốn dạy con, cũng lên về nhà mà nói, ở đây là trong Bách Phong lâu, làm trò trước mặt mọi người, chẳng phải mất thể diện sao?"

Đinh Đình Huấn thân mình cứng đờ, cười gượng nói: " Ngọc Xương hiền đệ …"

Lý Ngọc Xương cười lạnh một tiếng, ôm quyền nói:

" Đinh lão huynh, hôm nay nhận được thịnh yến khoản đãi của huynh, tiểu đệ còn một chút việc riêng cần sử lý, xem ra Đinh lão huynh cũng có một ít việc cần phải lo liệu, vậy, lão đệ xin cáo từ."

" Ngọc Xương hiền đệ, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm…"

Lý Ngọc Xương phẩy tay áo một cái, cũng không thèm quay đầu đi xuống lầu, vài vị thân sĩ nổi tiếng cũng hai mặt nhìn nhau, đều có chút không hiểu. Bọn họ đều biết Lý Ngọc Xương cùng Đinh Đình Huấn giao tình thân thiết, hiện giờ Đinh gia nhị thiếu gia hoang đường phóng đãng không biết sĩ diện, hắn tức cái gì? Những người này đều là những người lão luyện, nhất thời còn không rõ là chuyện gì, ai chịu dây vào, vì thế đều chắp tay cáo từ. Đinh Đình Huấn mắt thấy mọi người nhất nhất rời đi, tức giận đến cả người phát run, hắn hét lớn một tiếng, hất tung cái bàn lên trời, sau đó cầm cái ghế tựa ném tới Đinh Thừa Nghiệp như sao rơi…

" Đinh lão gia, ngài làm gì vậy, hay là Trần mỗ có chỗ nào đắc tội với ngài?"

Một chiếc ghế đập tan cửa sổ phòng, phá một lỗ hổng lớn, từ cửa một người đi vào lên tiếng, giầy tơ tằm sạch sẽ, quần áo như một viên ngoại, khuôn mặt đường đường chính chính, mang theo vài phần tức giận. Thì ra tiểu nhị kia chờ phần thưởng không thấy, lại thấy họ vung tay vung chân trong nhà, nhanh như chớp đã đi gọi chủ quán tới.

" A, Tằng đông chủ…" Đinh Đình Huấn vừa thấy chủ nhân của Bách Phong Lâu Tằng Phi, vội vàng chắp tay cười gượng nói:

" Đắc tội, đắc tội, Đinh mỗ bị tức giận tới nỗi không giữ được mình, làm nhiễu loạn tới sinh ý của Tằng đông chủ, xin lỗi."

Tằng Phi hừ lên một tiếng kì quái nói:

" Đinh lão gia, ngài hân hạnh tới Bách Phong Lâu thiết yến mời khách, đó là đã cất nhắc cho Tằng mỗ rồi, nhưng là ngài ở chỗ này giáo huấn con cái, tựa hồ không thỏa đáng? Nếu Tằng mỗ mang theo con mình tới Đinh phủ vừa đánh mắng vừa đập đồ này nọ, ngài nói ta giáo huấn con mình, có phải là làm khó cho Đinh lão gia không?"

Đinh Đình Huấn bị hắn nói trên mặt vừa đỏ vừa trắng, lại không phát tác được, lão lấy trong tay áo ra một thỏi bạc, đặt xuống chiếc ghế còn chưa đổ, khom người chắp tay nói:

" Đinh mỗ lỗ mãng, thỏi bạc này xem như Đinh mỗ bồi thường, cáo từ!"

Đinh Đình Huấn hung hăng liếc nhìn thằng con quý tử một cái, bước ra ngoài. Đinh Thừa Nghiệp nhìn thấy phụ thân ánh mắt phẫn nộ cực điểm, không khỏi trong lòng phát lạnh:

"Lúc này phụ thân đang giận thật sự, ta mà về nhà lúc ông ấy đang nổi nóng, không chừng bị đánh gẫy hai chân mất?"

Đinh Thừa Nghiệp càng nghĩ càng sợ, nhìn bao dược liệu đã bị rượu cùng thức ăn làm bẩn, hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn biết tiểu nhị nói như vậy là không sai, không phải đưa nhầm dược liệu, mà là có người dùng thủ đoạn để chỉnh hắn, chính là hắn tìm cừu nhân lại không thể rõ được. Bình thường đắc tội với nhiều người, trong đó người dũng cảm làm việc này cũng không nhiều lắm. Người khác không nói, hắn thông đồng với rất nhiều phụ nữ lương dân, rất nhiều gia đình trong đó là dựa vào Đinh gia của hắn mà sinh sống qua ngày, những người này nếu ai phát hiện ra mình bị cắm sừng, mới có thể ra tay âm hiểm như thế.

Đinh Thừa Nghiệp nghĩ tới những người mình đã kết thù oán, nhưng duy nhất lại không ngờ tới người trong phủ bị từ trên xuống dưới gọi là a ngốc Đinh Hạo, nhất thời hắn nghĩ không ra, hắn mới bắt đầu lo lắng tình cảnh của mình, tuy nói xưa này phụ thân sủng ái mình nhất, nhưng chính là hôm nay mình làm phụ thân quá mất mặt, trở lại Đinh Phủ là bị đánh trốn không thoát, vậy phải làm thế nào cho phải?

Càng nghĩ, Đinh Thừa Nghiệp càng bắt đầu sinh ra ý nghĩ trốn tránh: " Mẹ nó, lão tử trước tiên đi Hùng châu tránh gió bão đã, chờ lão gia không còn giận nữa hẵng quay về."

Gia đình của nguyên phối phu nhân của Đinh Đình Huấn năm đó gặp phải nạn trộm cướp, tất cả đều chết hết trong loạn thế. Nhưng là vẫn còn lại một vị huynh đệ, bởi vì đang ở bên ngoài thư viện đọc sách, nên tránh được một kiếp nạn. Cậu của Đinh Thừa Nghiệp lúc này đang làm phán quan ở Hùng Châu, tình thế cấp bách, Đinh Thừa Nghiệp muốn tới chỗ cậu tránh đầu sóng ngọn gió.

Ngồi ở trên xe lâu Tiết Lương buồn bực nói:

" A Ngốc này, sao lại như thế nhỉ, lão gia không phải đang ở bên trong thiết yến mời khách sao, sao lại nổi giận đùng đùng bước ra?"

Đinh Hạo uể oải nói:

" Đệ làm sao biết được trong đó có chuyện gì?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio