()Tạm dịch: Mọi người, đều thích bàn tán chuyện quan hệ nam nữ.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, trên mặt một mảnh mù mờ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Nơi này là giữa sườn núi, có thể cách nơi hắn ở chừng ba dặm, trong ngôi miếu đổ nát này có liều mạng quát to cũng không ai nghe thấy. Phá sơn thần miếu nóc nhà đã muốn lộ ra, ánh trăng từ trên đỉnh chiếu xuống dưới, vừa lúc chiếu lên người hắn. Hai tay hắn bị trói ra đằng sau lưng buộc thẳng vào một cột trụ đầy vết tích nham nhở. Hoang mang hắn đánh giá bốn phía chung quanh, không rõ là ai đã kéo hắn tới đây, mục đích là gì.
Vì tiền?
Không có khả năng à, tên tiểu tặc đui mù nào chạy tới núi hoang đất hoang này cướp bóc?
Vì sắc?
Đinh Hạo trong tròng lạnh lẽo.
Hắn sở dĩ còn có lòng trêu ghẹo chính mình là bởi vì hắn đoán mục đích đối phương không phải là cái mạng của hắn. Nếu không ở dưới chân núi đã giết rồi, làm gì phải vất vả mệt mỏi nâng hắn tới tận sơn thần miếu này. Chính là vừa không muốn giết hắn, lại càng không nghĩ ra người ta định làm gì, hai người bịt mặt kia buộc mình ở chỗ này, cũng không nói tới điều kiện gì, tại sao lại đảo mắt một cái bỏ chạy không thấy bóng người đâu chứ?
Đinh Hạo đang suy nghĩ có phải mình bị thằng nào đó chơi trò đùa dai hay không, chỉ là đánh hôn mê hắn, dọa dọa hắn ở trong ngôi miếu đổ nát này một trận cho hết giận. Chợt nghe thấy một tiếng bước chân trầm nặng vang lên, hai nam nhân che mặt kia nâng một cái bao tải đi vào trong miếu hoang đổ nát, nhìn động tác liều mạng giãy dụa của bao tải, hẳn cũng là một người.
Hai người kia đi tới bên cạnh Đinh Hạo, cởi bỏ bao tải ra, bên trong là một nữ nhân, hai người cởi bỏ dây thừng buộc trên hai tay nàng rồi buộc vào cột trụ. Đinh Hạo thấy rõ hình dạng nữ nhân kia không khỏi cả kinh kêu lên: "Đổng tiểu nương tử?"
La Đông Nhi đang nghĩ Vương Vũ Vương Dực hai huynh đệ này bắt nàng đem đi sẽ có mưu mô với nàng, trong lòng cả kinh tay chân mềm nhũn ra, sợ hãi hết cả hồn, lúc gặp Đinh Hạo cũng ngẩn ngơ, thất thanh kêu lên: "Hạo ca nhi!"
Đinh Hạo kinh nghi bất định chuyển hướng tới hai người lạnh lùng nói: "Các ngươi là ai, vì sao đem chúng ta tới nơi này?"
La Đông Nhi gấp giọng nói: "Hạo ca nhi, bọn họ là hai hạ nhân bên người Liễu quản sự."
"Chuyện gì! Các ngươi là Vương Vũ, Vương Dực?" Đinh Hạo chấn động.
Hai người bịt mặt kia chần chừ một chút, trong đó một tên liền bỏ khăn che mặt ra, cười lạnh hắc hắc một cái nói: "Nhận ra chúng ta rồi sao, chúng ta che mặt, chỉ là sợ vạn nhất có người khác phát hiện, về phần các ngươi…hắc hắc, hắc hắc...các ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc hơn đi!"
Đinh Hạo nương theo ánh trăng vừa thấy, nhận ra quả nhiên chính là Vương Vũ người hầu bên cạnh người Liễu Thập Nhất, không khỏi vừa sợ vừa giận: "Là Liễu Thập Nhất bảo các người tới sao? Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
Tuy nói La Đông Nhi thân thể nhẹ nhàng, nhưng là nâng lên núi, nàng lại một đường giãy dụa, Vương Vũ Vương Dực hai huynh đệ cũng mệt muốn chết, lúc này nào có lòng dạ nào mà trả lời. Hai người cười hắc hắc, cũng không đáp lời. Hai người cột La Đông Nhi vào bên cạnh Đinh Hạo, lúc này mới đặt mông ngồi bên cạnh một cái đòn giông từ trên đỉnh tháp rơi xuống, thở hổn hển nghỉ ngơi.
Thoáng thở qua một hơi Vương Vũ tức giận mắng: " , vì muốn thành toàn cho đôi cẩu nam nữ này, làm hai huynh đệ ta mệt muốn chết rồi."
Vương Dực đứng lên tới trước mặt bọn họ cười nói: "Chúng ta đưa hai người các ngươi tới đây làm một đôi, cho các ngươi nam nữ hoan ái, khoái lạc một đêm, không biết hai người các ngươi muốn cảm tạ bọn ta như thế nào đây?"
Nói xong hắn không nghiêm túc nhéo vào mặt La Đông Nhi, La Đông Nhi hung hăng xoay qua… Vương Dực trong lòng ngứa ngáy còn muốn đùa giỡn nàng, tiện thể đưa tay tới định chọc ghẹo bộ ngực sữa của nàng. Vương Vũ bên cạnh ho khan một tiếng, Vương Vũ bị đại ca nhắc nhở, lúc này mới nhớ lại Liễu quản sự đã nói tuyệt đối không được mượn gió bẻ măng chiếm tiện nghi của La Đông Nhi kia, liền cười hắc hắc, ngượng ngùng thu tay lại.
Hai người ngồi ở đàng kia tạm nghỉ một hồi, khôi phục lại thể lực, liền bận rộn làm việc trong ngôi miếu đổ nát. Bọn họ ở trong điện phát lên một đống lửa, lại nang một cái bàn dài chắn ở trước tận lực ngăn trở ánh lửa. Sau đó cách đó không xa bày ra một đám cỏ dại, lúc này mới che mặt lại một lần nữa, quay trở ra ngoài đại điện, cũng nhẹ nhàng che cái cửa miếu sơn thần kia lại.
Thấy bọn họ hành động quỷ dị như vậy, Đinh Hạo cũng không hiểu được ý gì, La Đông Nhi ở bên cạnh Đinh Hạo khiếp sợ hỏi han: "Hạo ca nhi, bọn họ…sẽ làm gì chúng ta?"
"Không phải nói muốn làm chúng ta thành một đôi sao, cột như vậy, làm sao mà khoái hoạt?" Đinh Hạo một mặt trêu đùa, một mặt nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
La Đông Nhi vốn sợ muốn chết, nghe hắn nói lời như vậy, không khỏi vừa xấu hổ, quẫn bách quay mặt đi chỗ khác, chẳng qua bị Đinh Hạo trêu đùa như vậy, sợ hãi trong lòng nàng phai nhạt đi rất nhiều.
Ngoài cửa, Vương Vũ Vương Dực hai huynh đệ giữ cửa ra dấu hiệu tốt, rón ra rón rén đi tới trước cửa, lập tức hai người âm thầm nhảy ra, thân hình chiều cao thậm chí gầy béo cũng không khác biệt với huynh đệ bọn chúng nhiều lắm, cách ăn mặc lại giống nhau như đúc, trên mặt cũng che khăn mặt.
Song phương không nói lời nào, chỉ là cho nhau vài cái dấu hiệu, Vương Vũ cùng Vương Dực hai huynh đệ im lặng trở về dưới chân núi. Hai người bịt mặt kia liếc nhau, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh đại điện sơn thần miếu, vừa tới trái phải hai bên, kéo khăn chùm mặt xuống, liền hàm hồ bắt chước thanh âm của Vương Vũ Vương Dực hô lên.
"Hắc hắc, còn không biết sống chết, đắc tội với Liễu quản sự chúng ta, còn có lợi với ngươi sao?"
Thanh âm kỳ quái nói: "Đêm hôm khuya khoắt thế này, chúng ta ở đây giữ cửa uống gió tây bắc, người ta thì cùng với mỹ nhân trong như nước ở trong kia, huynh huynh muội muội thân mật ôm hôn nhau thành một, diễm phúc bực này còn không tốt sao?"
"Ha ha ngươi hâm hộ? hâm một thì đổi ngươi lên nha."
"Hắc ta cũng không dám, trong chốc lát nữa, Liễu gia mang theo người tới núi tìm, thấy đôi cẩu nam nữ cùng ôm nhau một chỗ, chậc chậc, ta còn không muốn ở trong thôn đợi sao? Chỉ cần nước miếng nhỏ cũng đủ làm người chết đuối rồi, ta có thể phải cả đời đầu chôn trong đũng quần mà gặp người."
Thốt ra những lời này, La Đông Nhi nhất thời sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy muốn ngã xuống. Chỉ cần là có mặt mũi, ai có thể chịu nổi vũ nhục như vậy chứ? Ngẫm lại đều là cho người ta hồn phi phách tán.
Đinh Hạo sắc mặt cũng thay đổi, hắn theo đuổi La Đông Nhi, không thành vấn đề, ai cũng không thể chỉ trích hắn. Nhưng là, thời đại này trọng danh phận, nói danh phận, là nói tới mệnh của cha mẹ, cùng lời nói của người mai mối, hai người không có danh phận, lại bị người phát hiện cùng một chỗ, thì còn thanh danh gì? Hắn có thể không cần, nhưng La Đông Nhi chịu sao được?
Không đúng! Đinh Hạo lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nghĩ tới vấn đề: bọn họ cột chúng ta vào một chỗ như thế này, cho dù người khác lên núi ai sẽ tin tưởng chúng ta có bộ dạng yêu đương vụng trộm chứ? Liễu Thập Nhất …. Không có khả năng ngu xuẩn tới tình trạng này, hay là hắn có kế hoạch sau?
Đinh Hạo vừa mới nghĩ tới vậy, chợt nghe bên ngoài một người nói: "Nhị ca, giám sát chặt chẽ một chút, đợi chân đuốc sáng lên hướng tới đây tìm người thì dùng cho bọn họ dùng thuốc, thừa dịp tay chân bọn họ vô lực, lột xiêm y của bọn họ sau đó nhanh chóng rời đi, cũng đừng để cho người ta vừa vặn bắt chúng ta." Nghe xưng hô thế này, hẳn là Vương Vũ.
Vương Dực nhân tiện nói: "Ta biết, đại ca, thuốc kia không thành vấn đề, nhưng người ăn có chết không?"
Vương Vũ khinh thường nói: "Trông đảm lược của ngươi kìa, Liễu gia đã nói qua, thuốc này không khác gì mông hãn dược (thuốc mê) lắm, chỉ là liều lượng nhỏ hơn một chút, có thể làm cho người ta mê man một chút, chúng ta lúc đó tay chân phải linh hoạt, phải cân nhắc thời gian chính xác. Liễu gia khi dẫn người chạy tới, bọn họ vừa lúc khôi phục thể lực, ngay cả tới trễ một chút, bọn họ ăn mặc chỉnh tề chạy ra thì cũng không kịp, khi đó…ha ha trăm ánh mắt dò xét, hắn có ba hoa chích chòe nói đúng đi nữa thì cũng không ai tin hắn."
La Đông Nhi càng nghe càng sợ, tưởng tượng mình trần truồng, bị trên dưới một trăm nam nhân nhìn thấy bộ dạng, chỉ hận không thể chết ngay được, khuôn mặt nhỏ nhắn kia sợ hãi trắng bệch, không có nửa phần huyết sắc, ngay cả thở ra cũng cảm thấy được hơi lành lạnh.
Đinh Hạo nghe rõ kế hoạch của bọn họ, trong lòng cũng rung mạnh. Nếu đúng như lời hai người này nói, hắn cùng La Đông Nhi đúng là trăm miệng cũng không nói được, cho dù hắn có miệng lưỡi tài như Tô Tần(), nói cả thiên hạ cũng là nằm mơ mới làm cho người ta tin tưởng hắn không phải đang yêu đương vụng trộm lúc này.
Mọi người, đều thích bàn tán chuyện quan hệ nam nữ, đây là chân lý không thể bàn cãi từ xưa đến nay. Ngay không có căn cứ, thì cũng có người phát huy tâm lý quần chúng, thêm mắt thêm mũi vào cho ngươi, làm cho người ta không thể nghi ngờ, huống chi làm cho bọn họ tận mắt chứng kiến hai người cùng một chỗ? Không biết bao nhiêu quan lại danh sĩ bị loại chuyện tình như thế này làm cho có miệng cũng không biện bạch được, chật vật không chịu nổi. Không thể tưởng tượng được ta lại thua bởi mưu kế thô tục hủ lậu như thế này, nhưng kế đó lần nào cũng thành.
Liễu Thập Nhật chẳng lẽ không sợ ta vạch trần chuyện hắn cùng Đổng lý thị yêu đương vụng trộm ra ngoài sao? Đúng rồi, ta bị nắm vừa vặn, cho dù có Tao Trư nhi làm chứng, khi đó còn mấy người có thể tin lời nói của ta? Tất nhiên là cho ta trả thù hắn mới cắn càn lung tung.
Đinh Hạo tâm tư rối loạn, nhìn không được nhỏ giọng nói: "Đổng tiểu nương tử…"
La Đông Nhi không có lên tiếng, Đinh Hạo quay đầu nhìn nàng, ánh trăng trong trẻo như lạnh lùng chiếu qua lỗ hổng trên đỉnh miếu xuống dưới, chính là đang chiếu lên gương mặt của La Đông Nhi, mặt mày nàng ảm đạm, hai trong mắt đã ngưng trệ, dường như hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Đinh Hạo cúi đầu lại gọi một tiếng: "Đổng tiểu nương tử…"
La Đông Nhi thân hình chấn động, hai hàng lệ tuôn chảy xuống, hai má dính lệ, làm cho người ta thương tiếc.
Đinh Hạo nói: "Ta thực không nghĩ tới…Liễu Thập Nhất lại dùng mưu kế âm hiểm như vậy hại ta. Ta là không sợ, cùng lắm thì đánh mất chức vị quản sự này, nhưng nàng….nàng phải làm thế nào cho phải?"
=======
Chú thích:
(): Tô Tần (chữ Hán: 蘇秦;? - ? TCN), tự Quý Tử (季子),người ở Lạc Dương nước Đông Chu, là một biện sĩ đi du thuyết thời Chiến Quốc, nổi tiếng về khả năng du thuyết. Tương truyền ông là học trò của thầy Quỷ Cốc Tử, bạn đồng môn với Trương Nghi. Ông là một trong những đại diện tiêu biểu của phái Tung Hoành Gia. Tô Tần đi nhiều nước đề xuất việc hợp tung liên kết các nước Hàn, Ngụy, Triệu, Yên, Tề, Sở để chống lại nước Tần.