Liễu Thập Nhất vốn trong lòng có quỷ, đột nhiên đối mặt với Đinh Hạo, việc này làm hắn cả kinh thực sự không nhỏ, sợ tới mức nói năng lộn xộn: "A! Đinh quản sự, ngươi như thế nào ở bên ngoài… không phải ngươi sao lại ở chỗ này? Không phải… mới vừa rồi còn không thấy thân ảnh của ngươi mà…"
Đinh Hạo cười hì hì nói: "Bụng ta bị đầy, uống rượu cùng ăn rau dại nên có chút bị tiêu chảy, liền tìm một chỗ đi đại tiện một chút, kết quả vừa mới ngồi xổm xuống chợt nghe thấy thanh âm ồn ào trong doanh, ta còn tưởng rằng đi lấy nước nữa lúc ấy cũng không tiện đứng dậy, chờ khi ta xong xuôi rồi thì từ xa đã thấy Liễu quản sự ngươi nâng ngọn lửa trong bóng đêm, vung tay lên, oai hùng suất lĩnh một đám hảo hắn chậm rãi đi lên núi. Tại hạ nhất thời tò mò cũng chạy theo, may mà kịp, ha ha ha…"
"Ha ha, ha hả…" Mấy công nhân đứng bên cạnh không rõ nên cũng cười ngây ngô vài tiếng.
"Đi, chúng ta vào trong, xem trong miếu này có cái gì cổ quái!" Đinh Hạo không khỏi phân trần, nắm bả vai Liễu Thập Nhất đi vào trong ngôi miếu đổ nát, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, miệng lại lẩm bẩm: "Lão Liễu à, huynh đệ xem thường tâm ngoan của ngươi rồi!"
Liễu Thập Nhân thân hình run lên, xoay mặt nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo nhìn không chớp mắt, trên mặt mang theo nụ cười ý vị sâu xa, vỗ nhẹ nhẹ chụp vào bờ vai của hắn. Đinh Hạo chụp một chút, Liễu Thập Nhất run lên, Đinh Hạo vỗ vài cái Liễu Thập Nhất đã là mồ hôi ướt đẫm. Đinh Hạo cười ha ha, buông hắn ra ngang nhiên đi vào trong miếu.
Liễu Thập Nhất đứng ở phía sau, mờ mịt nhìn bóng dáng hắn, trong lòng hoang mang không thôi: "Hắn sao lại từ phía sau ta đi tới đây, hai người kia đâu? Là ta đến chậm hay là…"
Thì ra Đinh Hạo sau khi được La Đông Nhi giúp hắn lấy cây đao trong túi ra, dùng đao nhỏ cắt đứt dây thừng, sau đó chui qua khe hở một bên miếu chạy ra ngoài. Lại lén lút vòng tới phía trước, nằm ở trên bờ tường thấp hướng tới cửa điện theo dõi, rình động tĩnh của hai huynh đệ Vương Vũ Vương Dực.
Hai tên hung ác kia vẫn còn đứng trước cửa điện làm trò, trên cổ bọn họ buộc một cái khăn che mặt, lúc này lại không che khuất gương mặt, đó là chốc nữa tiếp nhập vào điện giả tạo hiện trường mới mang lên để giả mạo huynh đệ Vương Vũ. Bọn họ đứng ở cửa điện vẫn nói liên miên không dứt, nói bậy nói bạ một hồi, mục đích chính là làm cho Đinh Hạo cùng La Đông Nhi tin tưởng "Vương Vũ, Vương Dực" luôn luôn ở ngoài sơn thần miếu, chưa bao giờ xuống núi.
Dưới ánh trăng trong trẻo như lạnh lùng như sương, Đinh Hạo thấy rõ tướng mạo hai người không phải là Vương Vũ Vương Dực hai người, trước tiên có chút kinh ngạc, cẩn thận tưởng tượng liền hiểu được dụng tâm hiểm ác của Liễu Thập Nhất, không khỏi kinh hãi đổ mồ hôi toàn thân. Nếu mình nhận định bọn họ mang mình lên núi, luôn luôn ở cạnh sơn thần miếu trông giữ bọn họ, nhóm công nhân xông lên núi, hắn lại thủy chung tin rằng hai huynh đệ Vương Vũ Vương Dực đã thoát y mình, trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, cho dù là La Đông Nhi lấy cái chết để chứng minh, thiên hạ cũng sẽ không có một người tin tưởng bọn hắn trong sạch. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Ước chừng hơn trăm người chúng minh huynh đệ Vương Vũ lúc đó đang ở chân núi cùng bọn họ tìm người, khi đó chẳng những không ai tin tưởng chuyện Liễu Thập Nhất hãm hại hắn là chuyện thức, hơn nữa dù có Tao trư nhi làm bằng chứng phụ, cũng không thể chứng minh được Liễu Thập Nhất cùng Đổng Lý thị cấu kết, khi đó còn ai có thể tin tưởng lời nói của hắn được chứ? Cho dù có Địch Nhân Kiệt() xử án như thần sống lại, sợ là cũng không phá được vụ án hồ đồ này.
Đinh Hạo nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, không khỏi thầm kêu may mắn. Hắn cẩn thận tính toán một hồi, đã biết có thể may mắn đào thoát là vạn hạnh rồi, nếu muốn trở mình lật ngược bàn cờ là không có khả năng, hiện giờ vẫn là cam đoan cho sự an toàn cùng danh tiết của La Đông Nhi là chính. Do vậy Đinh Hạo lập tức nói nhỏ với La Đông Nhi tùy cơ hành động một phen. La Đông Nhi theo hắn phân phó lặng yên chạy đi, Đinh Hạo vẫn ở lại quan sát động tĩnh.
Đợi cho đuốc dưới chân núi sáng lên, Đinh Hại thấy hai người kia đứng ở trên bậc thang miếu sơn thần, cổ hướng xuống chân núi nhìn xem, một bộ dạng có chút sợ hãi. Đinh Hạo cũng án binh bất động, khi một đội nhân mã hướng chạy lên trên núi rồi, thì hai người kia quay người nhào vào trong miếu.
Đinh Hạo âm thầm cười lạnh, lặng lẽ nhặt mấy viên gạch vỡ lên, thấy hai người chạy tiến lại đại điện, thấy một khoảng không thì biết chuyện đã bại, lập tức quay người chạy ra ngoài tìm hành tung hai người Đinh Hạo. Không ngờ bọn họ mới ra khỏi cửa điện liền bị một khối gạch bay tới, đang chạy ra phía trước nhất thời không kịp phòng ngự, bị đập một cái thật mạnh, đầu rơi máu chảy.
Người còn lại giận dữ, cũng không đỡ đồng bọn của mình, mà chạy vài bước từ cửa điện chạy tới, thân hình chợt trái chợt phải như rắn di chuyển, chạy trên đường, hắn thấp người một cái, liền nhảy lên trên đầu tường. Đinh Hạo sau khi ném viên gạch xong, liền lập tức chuyển thân tới chỗ khác, hắn ghé vào trong một bụi cỏ thấy người ta như vậy không khỏi âm thầm líu lưỡi; may mà mình không có lòng tham muốn lưu đối phương lại, nếu không người chịu thiệt thòi chính là mình.
Ánh trăng như sương, mặc dù có thể thấy được người, nhưng nếu người ẩn trong bụi cỏ thì cũng không thể nào tìm thấy được, mắt thấy chân núi đuốc sáng ngày càng tới gần, người nọ trong lòng đại hận, chỉ còn các quay người trở lại, nâng huynh đệ mình dậy vội vàng rời đi.
Đinh Hạo thấy thân thủ của hắn, cũng không dám đánh lén hắn nữa, đợi hai người vừa đi tâm niệm Đinh Hạo vừa chuyển, lập tức phản hồi trong miếu, lấy đám rơm rạ hỗn độn đốt lên, quay đầu nhìn sợ dây bị cắt trên mặt đất, ngẫm lại chỉ vài sợ dây thừng cũng không thể làm chứng chống lại Liễu Thập Nhất, liền lắc đầu, ném đoạn dây thừng vào trong lửa, ngoại trừ đám lửa ra tất cả dấu vết đều bị xóa sạch sẽ, lúc này mới quay người lui ra, đợi khi Liễu Thập Nhất tới thì xuất hiện.
Mọi người đi vào sơn thần miếu, tự nhiên không thu hoạch được gì, đối với đống lửa kia cũng có nhiều phán đoán, chính là không một người nào dự đoán được đống lửa trên sơn thần miếu có liên hệ gì với Đổng tiểu nương tử vừa bị mất tích. Nhóm dân công khó hiểu??? đoán đoán lai lịch đống lửa, mắt thấy sắp xuất hiện ra một cố sự quỷ dị thần quái sinh động, thì đột nhiên dưới chân núi có người vội vã chạy tới, bẩm báo nói đã tìm thấy được Đổng tiểu nương tử.
Chân Bảo Chính gấp rút hỏi han tỉ mỉ, người nọ liền nói Đồng tiểu nương tử thừa dịp đêm tối đi tới bên sông nhỏ rửa mặt vừa mới trở về, bị người tìm kiếm nàng phát hiện ra, hiện giờ đã trở về trướng bồng. Mọi người sợ bóng sợ gió một hồi, liền bỏ lại đống lửa quái dị ở kia rồi vội vội vàng vàng xuống núi.
Chân Bảo Chính bị La Đông Nhi lần này gây áp lực, trong lòng cực kỳ không hờn giận, hắn dài mặt chạy tới chỗ của La Đông Nhi. La Đông Nhi đầu ướt sũng tới đón tiếp vẻ mặt áy náy thi lễ với mọi người nói: "Nô gia ra mắt Chân bảo chính, ra mắt mấy vị quản sự, đại thúc, đại ca, ta làm mọi người vất vả tìm kiếm một hồi như vậy thực là xin lỗi."
Chân bảo chính mặt bình tĩnh nói: "Ngươi rốt cuộc có chuyện gì, đã trễ thế mà cũng không lên tiếng kêu mọi người đi cùng?"
La Đông Nhi áy náy nói: "Ta trên người đầy mùi rượu, lại thấy Bảo chính cùng Liễu quản sự đang uống rượu, nghĩ một chút nữa sẽ không gọi. Ta thừa dịp đi tới dòng suối bên rừng rửa mặt một chút, kết quả lại làm mọi người tìm kiếm như vậy, thật sự là có lỗi quá."
Chân bảo chính hờn giận nói: "Ngươi đi rửa mặt cũng không sao, nhưng nơi này hoang vu dã ngoại, sao không bảo người khác đi cùng mình, nếu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào cho phải đây? Tiểu nữ tử không hiểu chuyện làm cho mọi người một phen kinh hoảng như vậy. Nữ nhân thật là phiền toái, đi tới nơi nào cũng gây ra rất nhiều chú ý, nửa đêm không ngủ? lại còn đi rửa mặt! Rửa mặt thì có cái gì tốt, bản Bảo Chính một năm không tắm quá hai lần chẳng lẽ không có người nhìn sao?"
La Đông Nhi liên tục giải thích, e ngại thể diện của Đinh Hạo, Chân Bảo Chính cũng không nói thêm gì nữa, chỉ răn dạy vài câu rồi nhân tiện nói: "Tốt rồi, tất cả mọi người quay về ngủ đi, đêm nay vất vả hồi lâu rồi, sáng mai khởi công muộn một canh giờ." Mọi người nghe xong đều nói lời cảm tạ, lập tức giải tán.
Đinh Hạo khi rời đi cố ý đi ở phía sau, tới trước cửa trướng bồng nhìn lại, La Đông Nhi đầu cúi thấp, hiển nhiên mới vừa rồi vụng trộm nhìn hắn, thấy hắn quay đầu lại, lúc này mới lảng tránh. Một cái quay đầu, một cái cúi đầu, phản ứng này thật sự rất tuyệt vời. Nhớ tới tối nay một trảo của nàng thật sự có tính đột phá tiến triển trong quan hệ của mình với La Đông Nhi, nhất là nàng đối với thân thể nam nhân ngây thơ không hiểu biết chuyện gì, Đinh Hạo trong lòng chợt thấy vui mừng vô cùng.
Vui mừng là cần cùng người chia xẻ, Đinh Hạo thấy đằng trước Liễu Thập Nhất đang lấm la lấm lét nhìn hắn, liền cao hứng đi qua, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười ha ha một cái nói: "Liễu quản sự, xem ra đêm nay thật vất cả cho ngươi, hiện giờ nhất định là đang mệt rồi, đêm nay cần phải nghỉ ngơi cho tốt, cho tốt nhé."
Liễu Thập Nhất kêu lên một tiếng nói: "Ách, ách….khụ khụ, đúng vậy, đúng vậy, Đinh quản sự cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, mới được…."
Đinh Hạo cười cười xoay người, nhìn Đinh Hạo đi xa, Liễu Thập Nhất không khỏi đầy bụng nghi ngờ: "Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào, ta phải mất số tiền rất lớn mới thuê được hai người giang hồ như thế sao lại tiêu thất vào hư không? Hắn…hắn dường như là quỷ vậy, đây là có gì bí hiểm đây?"
"Liễu gia…"
"A!" Liễu Thập Nhất cả kinh nhảy dựng, quay đầu lại thấy Vương Vũ, không khỏi thẹn quá hóa giận mắng: "Người thật làn, có chuyện gì mà thình lình nói thế, làm dọa người à!"
Vương Vũ trở mình nhìn bằng nửa con mắt, cười gượng nói: "Vâng, Liễu gia, chúng ta…có cần trở về hay không."
"Ừ!" Liễu Thập Nhất do dự một lát, bỗng dừng bước quay đầu hỏi: "Các ngươi không phải đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ sao lại biến thành dạng này hả?"
Vương Dực vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu nhân hiện giờ cũng không hiểu tại sao, thật sự không biết xảy ra sai lầm ở đâu."
Liễu Thập Nhất cắn chặt răng nói: "Ngươi đi tìm xem hai cái tên ngu xuẩn kia ở đâu, hỏi rõ vì sao lại sơ suất."
"Vâng!" Vương Dực nhấc áo, bả vai thấp xuống, nhảy vào mặt cỏ, Liễu Thập Nhất nhớ tới nụ cười quỷ dị của Đinh Hạo, hết hồn, vội vàng gọi hắn trở lại: "Trở lại! A…lúc này canh ba cũng không thể tìm bọn họ được, các ngươi theo ta trở về, đêm nay canh giữ ngoài trướng cho ta, đề phòng bất trắc."
"Vâng!" Vương Dực vội vàng quay trở lại.
Chưa đi được mấy bước, Liễu Thập Nhất đứng lại, cân nhắc một lát, cuối cùng không yên lòng lại nói: "Không được, ngươi đi, tới trong doanh trướng gọi thêm vài người tới với chúng ta, cùng các ngươi canh giữ ngoài trước của ta, bằng không…chúng ta đêm nay cũng không dám chợp mắt."
"Vâng!" Vương Dực lại nhấc áo khoác, vai trầm xuống, cọ một chút rồi nhảy vào bãi cỏ…
=======
Chú thích:
(): Địch Nhân Kiệt (tiếng Trung: 狄仁傑, -//), tự Hoài Anh, còn gọi là Lương Văn Huệ công, là một quan lại của nhà Đường cũng như của triều đại Võ Chu do Võ Tắc Thiên lập ra. Ông từng giữ chức tể tướng thời kỳ Võ Tắc Thiên trị vì. Ông là người làm quan có tiếng là cương chính liêm minh