Đi quanh cửa hàng, lầu một toàn quần áo kiểu dáng dễ thương, lên lầu hai lại là quần áo trang nhã.
“Tiểu Linh Nhược, ngươi có nhìn trúng bộ nào không?”
Ta nhìn quanh rồi tia được một bộ y phục màu xanh lam, kiểu dáng đơn giản, liền chỉ vào nó. Lạc Trần nói: “Bộ y phục đó rất hợp với ngươi, cũng không bị nhỏ hay to quá...”
Nói xong, hắn bước đến bên cạnh một nữ tử nói gì đó, nàng ta gật gật đầu rồi liền mang y phục ra cho hắn.
Sau đó Lạc Trần tới trước mắt ta, đem quần áo đưa cho ta: “Ta đã hỏi qua, bộ này cũng khá vừa vặn với ngươi, ngươi đi thử trước đã“.
Ta liền nhận y phục quay vào phòng thứ đồ. Thử rồi mới thấy, bộ y phục này giống như được may đo cho ta vậy, mặc rất thoải mái.
Ta mặc như vậy bước ra ngoài, đang định gọi Lạc Trần thì hắn đã quay người nhìn về phía ta. Ta không biết phải miêu tả ánh mắt của hắn vào lúc này như thế nào, sau đó hắn mỉm cười đi đến trước mặt ta rồi nói: “Không nghĩ tới Tiểu Linh Nhược nhà chúng ta lại đẹp như thế này“.
Ta nâng cằm lên, nhìn hắn rồi lầm bầm vài tiếng.
“Ngươi cứ mặc luôn như thế này đi“. Lạc Trần gọi nữ tử vừa rồi tới đưa bạc cho nàng ta, rồi lại kéo ta tiếp tục đi xung quanh.
“Nhìn xem còn thích cái gì nữa không?”
Ta xem cũng không thấy ưng bộ nào nữa, nên Lạc Trần tự chọn cho ta mấy bộ rồi mới quay về khách điếm.
Vì trước đó chúng ta chỉ đặt một gian phòng, nên lúc này trưởng quầy khách điếm có chút ngạc nhiên khi thấy Lạc Trần dẫn theo ta về.
“Vị cô nương này là....”
Lạc Trần nhìn ta, thản nhiên nói: “Là nha hoàn ta kiếm về“.
Chưởng quầy lại cả kinh, nhìn ta một hồi rồi nói: “Vậy công tử muốn đặt phòng như thế nào?”
“Phòng của nàng ta phải gần với phòng của ta“.
Chưởng quầy dạ vâng rồi sai một người mang ta nhận phòng.
Đi qua đi lại một lúc, đợi người kia đi rồi, Lạc Trần tự nhiên ngồi xuống chống đầu nhìn ta: “Tiểu Linh Nhược“.
“Ừ”
“Bây giờ ngươi có thể biến về nguyên hình rồi“.
Ta nhíu mày, “Sao lại phải làm vậy?”
Lạc Trần cầm túi hương trong tay, lại nói: “Ta ở trong phòng một mình rất chán, phải có ngươi bên cạnh mới được“.
Lý do kiểu gì vậy??? Ta kỳ quái nhìn chằm chằm vào hắn, khoát tay nói: ”Vậy ngươi tự tìm chuyện gì vui mà làm, ta không quản được chuyện này đâu“.
Lạc Trần đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt ta nói: “Ngươi quên nhiệm vụ của mình rồi sao?”
Đầu ta đụng đến chóp mũi của Lạc Trần, liền lùi về sau: “Nhiệm vụ gì chứ?”
“Đương nhiên là đốc thúc ta lập được công để lấy tiểu thư nhà Tiết gia rồi, ngươi nghĩ thử xem, mỗi ngày chúng ta đều như thế này....Ta có thể lấy được Tương Tư sao?”
Ta cắn răng, người này thật đáng ghét! Hóa ra mấy ngày nay hắn đã quên mất nhiệm vụ là gì rồi?
Vì thế la hừ một tiếng, “Được, vậy bây giờ chúng ta lại như trước. Ngươi mau chóng nghĩ ra biện pháp để lập công đi“. Nói xong ta liền hóa thành nguyên hình chui vào trong tay hắn.
Lạc Trần cười cười: “Ngoan, chúng ta đi thôi“.
Dứt lời hắn thả ta lại vào túi hương trở về phòng bên cạnh, còn không quên căn dặn tiểu nhị là ta đang ngủ ở trong phòng, không ai được đến quấy rầy.
Ta rất khó chịu, nhưng đành phải chịu đựng chờ có cơ hội mới được trở về.