Bệnh viện tâm thần sao?
Anh muốn đưa cô đến bệnh viện tâm thần sao?
Cô cố nặn ra một nụ cười:
"Thầy Vũ, thầy vui tính quá đi! Sao lại muốn đưa em đến bệnh viện tâm thần?"
Anh làm bộ thở dài:
"Dấu hiệu thứ nhất, hay cười một mình."
"..."
"Dấu hiệu thứ hai, hay ảo tưởng."
"..."
"Dấu hiệu thứ ba, hay tự nhận mình đẹp và bắt người khác công nhận điều đó."
"..."
"Dấu hiệu thứ tư, mất khả năng nhận thức thế giới xung quanh."
"..."
Kỳ Tâm bị anh nói cho xanh mặt, bất lực cãi lại:
"Sao thầy lại nói em mất khả năng nhận thức thế giới xung quanh?"
Anh giơ tay chỉ chỉ lên trời, thản nhiên đáp:
"Trời đen thui không có lấy một ngôi sao, vậy mà em lại đếm được tận sáu ngôi!"
"À...hơ..."
Huhu, con người vô tâm kia, cô đang bị tình yêu làm mờ mắt, nhìn đâu cũng thấy màu hồng, nhìn trời đen thui cũng thấy sao, anh có hiểu không hả?
"Thôi, đi nhanh lên, có vẻ trời sắp mưa rồi đấy!"
Anh vừa dứt lời...
Rào rào rào rào rào...
"Thầy Vũ, tôi hối hận vì đã thích anh!"
Kỳ Tâm nức nở khóc, mồm miệng gì mà vừa gọi mưa là mưa liền! Lại còn coi cô như một kẻ tâm thần nữa!
"Này, đứng lại, em đi đâu đó? Trời đang mưa to đấy!"
Kỳ Tâm khóc um lên, xông vào một quán nhậu ven đường.
"Òa òa á á...huhuhu..."
Chủ quán thấy vậy sợ hết hồn:
"Cháu không sao chứ?"
"Cháu không sao, cho cháu một chai, à không, hai chai, à không, hai thùng bia đi!"
"Hai...hai thùng sao? Cháu không uống được đâu!"
"Tóm lại ông có bán không hả?"
"..."
"Không bán chứ gì?"
Kỳ Tâm móc trong túi ra một cái bật lửa, cái bật lửa này là bố cô đi du lịch nước ngoài mua về tặng cô, là hàng hiệu phiên bản giới hạn, đúng chuẩn dân chơi.
"Mang bia ra đây! Tôi đốt quán bây giờ!"
Cô khiêu khích nhìn ông chủ quán tội nghiệp.