Bà Vũ càng nhìn càng thấy thích Kỳ Tâm. Bà không có con gái, đã thế hai thằng con trai bà, một thằng quá nghiêm túc, một thằng quá nhí nhố, bà phát mệt với hai đứa con này rồi.
Bà luôn mơ ước có một đứa con gái nhỏ ngoan ngoan dễ thương, lúc nào cũng xúm xít đi theo bà kể đủ thứ chuyện.
Ông trời chẳng cho mình con gái thì mình kiếm một đứa con dâu như vậy cũng được đấy chứ?
"Kỳ Tâm, nói bác nghe, cháu thích thằng lớn nhà bác sao?"
Kỳ Tâm đang khóc lóc kể lể, nghe bà Vũ hỏi lập tức chột dạ:
"Sao bác biết?"
Bà Vũ che miệng cười, thằng con bà ngốc, con bé này còn ngốc hơn. Cháu suốt ngày bám nó như keo dính, nghĩ bà già này cũng ngốc như hai đứa à?
Trong bụng nghĩ vậy nhưng bà không nói mà chỉ cười cười, vỗ vai Kỳ Tâm nhắc nhở cô chú ý học hành.
"Bác đi thật sao?"
Cô chuẩn bị ngoác miệng ra khóc lóc kể lể tiếp thì bà Vũ lại nói tiếp:
"Dĩ Phàm nó ghét con gái bánh bèo lắm!"
Kỳ Tâm im tịt.
...
Mấy ngày sau.
"Hiện tại em đang xếp thứ / trong lớp. Còn vài tháng nữa là thi đại học, em có mục tiêu gì chưa?"
"Lọt top trong lớp, lọt top trong tim..."
"Lâu rồi tôi chưa xách cổ em lên phòng hiệu trưởng nhỉ?"
"Dạ dạ, boss bớt giận, mục tiêu của em là lọt top trong lớp!!"
Anh nhíu mày:
"Đừng gọi tôi là boss! Boss ở đây là ngài hiệu trưởng bố em kìa!"
Cô nháy nháy mắt:
"Có vẻ thầy rất sợ ông ấy?"
Trong đầu Vũ Dĩ Phàm xẹt qua một đoạn kí ức rùng rợn năm xưa, kỉ niệm đáng nhớ với ngài hiệu trưởng, anh đánh trống lảng:
"Đương nhiên sợ rồi! Ông ấy rất có uy mà!"
"..."
Vậy là "vấn nạn" số một đã xong. Anh tin là Kỳ Tâm sẽ thi đỗ. Nhưng còn "vấn nạn" số hai...
"Kỳ Tâm, em định học ngành gì?"
Kèm cặp cô nhóc này lâu như vậy rồi mà anh vẫn không thấy cô có khả năng gì nổi trội cả. À, có thì có thật, cô có tuyệt chiêu sư tử gầm và tinh thần mê trai vô đối...
"Học sư phạm, nhờ bố em chạy cửa sau, vào trường này làm cô giáo, vậy là được ở gần nhị vị trai đẹp rồi!"
Cô nói tỉnh bơ như không.
Ai đó tức muốn hộc máu.