Cũng ngày hôm ấy trong sân cư xáLong Beachcó hai chiếc xe du lịch mui kín chờ sẵn. Một cái đưa Bà Trùm, vợ chồng Connie và hai đứa con nhỏ ra phi trường đáp máy bay xuốngLas Vegas. Gia đình Carlo đi nghỉ mát ít ngày trước khi dọn xuống ở hẳn dưới. Đó là lệnh của Michael, dù Connie không bằng lòng Carlo cũng ép đến phải chịu. Dĩ nhiên nó đâu cần phải giải thích là không muốn thấy ai ở lại nhà này trước ngày hội diện với Barzini? Vụ gặp gỡ tối quan trọng đó chỉ hai lãocaporegime được quyền biết.
Chiếc xe kia chở Kay và đứa nhỏ vềNew Hampshirechơi vài bữa với ông ngoại bà ngoại. Michael còn bận nhiều việc quá, bỏ đi ngang đâu được?
Nhưng tối hôm trước Michael rỉ tai riêng với Carlo: để vợ con mày xuống trước vài bữa đi. Mày ở lại có chuyện giao phó, làm xong xuống cũng vừa. Connie phản đối quá xá nhưng mấy lần phôn sang Michael nó đều đi khỏi và lúc có nhà thì lại bận bàn chuyện làm ăn với Tom Hagen, không thế nào gặp được. Sau cùng Connie đành phải để chồng ở lại và lúc ra xe nó còn quay lại hăm:
- Hai bữa mà không thấy anh xuống... là tôi về nhà nắm đầu anh nghe!
Carlo đành cười gượng gạo:
- Được... xong việc trên này là người ta xuống liền... làm gì bấn lên vậy? Connie thò cổ ra ngoài cửa xe hỏi vớt. In hình nó lo lắng, bồn chồn điều gì nên coi mặt già hẳn đi, xấu ỉnh:
- Mà anh biết anh Michael giữ anh lại có chuyện gì không?
- Biết được nó! Hôm trước biểu có một chân quan trọng dưới đó giao cho tao... thì chắc vụ đó chớ còn gì? Thì tao chỉ thấy Michael có vẻ vậy thôi.
- Có thật không, Carlo?
Nó gật đầu một phát cho xong, để nó đi cho rồi. Xe Connie bèn vọt khỏi cổng cư xá. Thực sự Carlo đâu biết quái gì? Ngay tối nay có buổi gặp gỡ với Barzini quan trọng là thế mà nó có hay trời trăng gì?
Đợi cho xe Connie đi khuất, Michael mới ló mặt ra để tiễn chân vợ con. Carlo cũng chạy ra chào bà chị Kay, chúc thượng lộ bình an. Khi xe Kay chạy khuất, Michael mới quay sang nói:
- Tao phải giữ mày ở nhà một hai hôm đừng buồn nghe? Để tính toán công việc mày cho xong, rồi xuống cũng được chớ gì?
- Đâu có sao anh!
- Được, chừng nào cần bàn vụ của mày tao sẽ phôn sang. Đừng đi đâu lỡ hết việc, tao còn vài chuyện phải làm xong cái đã...
- Được mà anh tôi đợi được... Sự thực thì con vợ đi trước vài bữa Carlo còn khoái chí là khác. Nó vô nhà phôn gấp cho con nhân tình vẫn bao tháng ở Westbury, biểu tối nay thế nào cũng tới. Thủng thỉnh lôi ra chai huýt-ky, nó ngồi canh máy nhậu lai rai đợi anh Michael phôn qua. Thời gian chờ đợi có khác, lâu quá! Từ xế trưa Carlo để ý thấy xe vô ra cư xá như mắc cửi. Nó thấy lão mập Clemenza xuống xe, lát sau có cả Tessio nữa. Carlo lấy làm lạ, đứng lên ngó. Cả hai lãocaporegime được bọn cận vệ của Michael đưa vô tận nhà. Vài giờ sau thấy một mình lão mập đi ra còn Tessio mãi chưa thấy.
Ngồi chờ lâu quá cũng mệt, Carlo bước ra ngoài sân đi quanh quẩn cho đỡ buồn... nhưng cỡ phút lại lo trở vô. Michael đã dặn canh máy mà? Mấy thằng phụ trách canh gác cư xá nó biết mặt hết và còn bồ bịch vài đứa nữa, Carlo tính tới nói dóc chơi cho qua thời giờ. Bỗng Carlo giật mình: ô hay bọn cũ đi đâu hết? Bữa nay toàn mặt lạ không, toàn những thằng Carlo chưa hề thấy mặt bao giờ! Coi ai như đàn anh Rocco Lampone đang canh cửa? Đúng nó rồi! Một thằng có cỡ như Rocco mà làm gác-dan thì kỳ cục quá? Không lẽ sắp có chuyện gì quan trọng đến nỗi đích thân xếp lớn Rocco phải ra gác cửa lớn mới xong?
Thấy Carlo xề tới, Rocco Lampone cười hề hề, bắt-sua thân thiết. Nó tính hỏi thăm thì Rocco hỏi trước:
- Ủa, mày cũng ở lại đi sau vớiÔng-Trùm? Tao tưởng mày đi từ sáng rồi.
- Thì Michael biểu ở lại vài ngày thì ở lại. Coi nó có việc gì biểu làm thì làm...
- úng đấy. Cứ sai đâu làm đấy cho rồi! Đây này... biểu tao ra đây gác cửa thì tao ‘OK’, ra gác. Xếp sòng biểu mà?
Dù nó không nói ra nhưng Rocco Lampone không dấu vẻ bất mãn, bực bội. Làm như bắt buộc thì nó phải tuân lệnh vậy thôi chớ sức mấy Michael bằng được ông già về vụ sử dụng người!
Tuy nhiên Carlo không phụ họa. Nó biểu Michael làm gì cũng có lý do hết, cứ việc ‘OK’ cho xong. Không thấy Rocco nói gì nó bỏ đi vô nhà. Điệu này là nhất định có chuyện gì quan trọng đến nơi... nhưng Rocco Lampone cũng chỉ đoán vậy chới sức mấy biết?
Lúc Carlo tà tà bách bộ trong sân cư xá làm gì Michael không thấy? Nó đứng cửa sổ văn phòng, vén rèm nhìn xuống thấy hết.Hagenmang tới một lybrandy pha đậm uống thật đã. Nó đang cần hơi men. Đứng dằng sau, Tom Hagen ôn tồn nhắc:
- Đúng lúc rồi đấy. Mày khởi sự là vừa.
- Phải lắm. Tôi tiếc ông già không sống được ít lâu nữa để chứng kiến cái vụ này. Không sớm quá đấy chớ?
- Đâu có! Mày sắp đặt đến thế là tuyệt vời. Tao còn "bị mà" thì sức mấy chúng kịp trở tay? Chắc chắn sẽ đạt bằng hết mục tiêu, tin tao đi!
- Phải nói là ông già hoạch định hầu hết, tôi không ngờ ổng tính toán, tổ chức cừ đến như thế. Phải nói là hết xẩy! Về vụ này anh biết ổng hơn tôi.
- Ông già thì khỏi nói. Nhưng cả một cú đại quy mô ổng hoạch định ra mà mày tiến hành được tới cỡ này... cũng đã quá đẹp rồi. Chẳng thể làm hơn được đâu, Michael!
- OK... Vậy thì khởi sự. Nào, Clemenza và Tessio hiện có mặt ở đây đấy chớ? Hagengật đầu. Michael cạn lybrandy một hơi nói khẽ: "Anh biểu Clemenza vô đây. Tôi sẽ cho lão biết phải làm gì... nhưng Tessio thì tôi không muốn nhìn thấy mặt. Anh ra cho lão hay là sắp đặt sẵn đi, cỡ nửa giờ nữa lão sẽ đưa tôi đi gặp Barzini là vừa. Anh cứ nói thế, còn mọi việc sau đó tôi đã có chỉ thị rõ rệt để bọn đàn em Clemenza giải quyết êm."
Hagenbỗng ngao ngán. Nó không thể không hỏi lại một câu nhưng cố tình canh giọng cho thật khách quan, tuyệt đối không có vẻ can thiệp hoặc thương hại gì hết:
- Mày thấy không còn cách nào khác để giải quyết vụ Tessio?
- Đúng, không còn cách nào.
Cũng ngày hôm đó ở khúc đường xép thị xãBuffalocó một tiệm bán bánh mì chiên nhỏ nhưng buổi trưa chật cứng khách ăn. Cả giờ đồng hồ sau khách mới vãn dần, thằng ngồi quầy mới có thì giờ rảnh rang thu dọn mấy cái mâm khách ăn thừa chất từng chồng trên trốc lò. Nó ngó vô lò xem chừng mẻ bánh đang chín dần nhưng chưa được, lớp phó mát chưa nổi lên đều. Phía quầy ngoài đường lại có khách, nó tất tả chạy ra. Bên kia quầy đứng sừng sững một gã coi bặm trợn quá "Ê, cho dĩa bánh chiên coi?"
Thằng bán hàng lấy cái đòn dài xúc một miếng bánh đẩy vô lò những ông khách không chịu ngồi quầy ngoài ăn mà đẩy cửa bước vô. Bên trong quán chẳng còn mạng nào. Nó lấy miếng bánh đang nướng trong lò ra, đặt trên cái đĩa giấy đẩy tới trước mặt khách. Đáng lẽ phải lấy tiền ra trả thì ông khách cứ đứng ngó lom lom thật khó chịu... rồi đặt câu hỏi vu vơ:
- Ê, nghe nói bồ có xâm ngực ngon lành lắm, phải không? Kìa, nhìn chỗ cổ áo cũng thấy phần trên? Mở cho coi chút xíu được không?
Thằng bán hàng chợt rùng mình ớn lạnh. Tự nhiên nó đứng ngay như trời trồng. Ông khách hối om xòm. "Mở cho anh em thưởng ngoạn chút xíu" làm nó bấn lên, lắp bắp chối. Thứ tiếng Anh nó nói đặc sệt giọng Ý:
- Tôi đâu có xâm mình ông? Thằng đứng bán ban đêm mới có... ông lầm với tôi rồi!
- Thì có hay không cứ mở mẹ nó nút áo ra là thấy chớ gì?
Ông khách vừa nói vừa cười hềnh hệch thật nham nhở, nghe độc và đểu kỳ lạ. Thằng bán hàng choáng người vội nhanh chân lùi ngay lại, tính rút lui vòng qua ngả cái lò bánh khổng lồ. Nhưng ông khách thản nhiên đưa tay đặt lên quầy mà tay gã lại thủ khẩu súng nữa. Gã nổ một phát trúng giữa ngực nó văng bật vô thành lò rồi nổ bồi phát nữa làm nó té lăn ra nền nhà. Ông khách vòng qua quầy bước vô, cúi xuống giựt tung ngực áo sơ-mi. Dù ngực nó đỏ lòm những máu nhưng vết xâm vẫn thấy rõ rành rành: một cặp trai gái ôm nhau gắn bó với một lưỡi dao xuyên qua mình cả cặp. Thằng bán hàng cố đưa tay lên che ngực nhưng tay nó yếu quá rồi.
Ông khách cúi xuống tuyên bản án: "Michael Corleone gởi lời hỏi thăm mày đó... Fabrizzio." Khẩu súng được kê sát màng tang, thảy thêm phát nữa. Xong việc gã lẹ lẹ bước ra khỏi quán, đi mấy bước tới ngã tư... Nơi đây có chiếc xe mở cửa sẵn, gã thót lên và xe phóng như bay.
Ở bên cư xáLong Beachthì đàn anh Rocco Lampone đang gác cổng lớn bỗng có phôn kêu. Nó bước tới chiếc máy đặt ngoài trạm canh. Nghe vắn tắt có mấy tiếng: "Hàng có sẵn rồi" là nó thót ngay lên chiếc xe riêng đậu kế bên, lái đi cấp tốc. Nó cũng chạy ngả đường nổi John Beech – con đường Sonny Corleone bị phục kích đêm nào – dông tuốt qua ga xe lửaWantagh. Nó tốp, để xe lại đây để lên một xe khác có hai đứa chờ sẵn.
Ba đứa phóng xe lên xa lộ Bình-Minh và cỡ phút sau ghé vô một lữ quán bên đường để một mình Rocco Lampone nhanh nhẹn băng tới một căn nhà cất theo lốibungalow. Nó bung một đá văng cánh cửa, nhào vô như giông như gió.
Giữa phòng có một cái giường và đứng sừng sững trên giường làÔng-Trùm Phillip Tattaglia, tuổi đầu nhưng trần truồng như trẻ sơ sinh! Giữa giường một em bé mặt non choẹt nằm chình ình, cũng trần truồng luôn. Coi, lão Phillip già đầu như vậy mà mớ tóc còn rậm đen, da dẻ hồng hào coi tốt tướng đáo để. Không nói không rằng, Rocco Lampone đẩy một hơi viên nhằm chỗ da thịt mềm mại nhất là bụng dưới rồi dông ra xe tức khắc.
Chiếc xe lại tà tà phóng về nhà gaWantaghđể Rocco đổi xe, lái về cư xá một mình. Về đến nhà nó lên gặp ngay Michael, cho biết qua sự thể rồi lại đi trở xuống bước ra cổng ngoài làm gác-dan như lúc nãy.
Vậy là Albert Neri đã o bế xong bộ đồ lính. Rất chậm rãi nó mặc bộ đồ vô, đúng thứ tự như mọi lần, trước khi đi làm. Này xỏ quần, mặc sơ-mi, thắt cà-vạt... rồi khoác áo ngoài, đeo thắt lưng bao súng vô là xong... Tất cả lệ bộ trên người nó đều là thứ nhà nước phát hồi đó. Hồi "bị treo áo lính" chỉ khẩu súng là phải nạp trả nhà nước gấp chớ Sở đâu có đòi lại mấy thứ phụ tùng vặt vãnh?
Khẩu súng hôm nay cũng đúng thứ ru-lô, Police Special dân cớm vẫn xài nhưng do xếp Clemenza cung cấp với bộ phân nòng đặc biệt "vô danh" khỏi sợ truy cứu ra. Rất cẩn thận Albert lắc trái khế ra, chấm chút dầu rồi đóng vô, nhấn thử cò nhẹ nhàng "cắc... cắc" ngon lành. Chắc ăn rồi nó mới lắp đầy đạn, nhét vô bao. Có thể lên đường được rồi...
Chiếc nón kết Cảnh sát nó để trong bao giấy và mặc thêm chiếc áo vét ra ngoài che đỡ bộ đồ lính. Cỡ phút nữa mới có xe tới đón. Thừa ít thời giờ, Albert Neri ra đứng trước gương ngó tới ngó lui coi dáng dấp có giống cớm thứ thiệt, cớm tuần tiễu không. Giống quá trời, in hệt còn gì!
Nó thong thả đi xuống. Ngoài đường, chiếc xe vừa tốp, băng trên có thằng đàn em lão Clemenza. Albert thót lên băng dưới. Xe chạy ra khỏi khu vực nhà mới cởi bỏ chiếc áo vét, lấy nón ra đội lên đầu đàng hoàng.
Xe chạy tới đường , sắp tới ngã tư Đại lộ số thì tốp lại để "thày đội" Albert Neri nhảy xuống, bắt đầu đi tuần. Khỏi cần điệu bộ, nó tà tà bách bộ trên đại lộ đông nghịt người. Ra dáng lính đi tuần lắm, bao nhiêu năm đi tuần hàng ngày mà? Sự thực lâu nay không làm công việc này nó cũng thấy hơi ngượng một chút lúc đầu. Albert tiếp tục đi bách bộ tới khu Rockefeller, chỗ trông sang thánh đường Saint Patrick. Đi chút xíu nữa là nó thấy ngay chiếc xe định kiếm. Đúng nó rồi! Chỉ có nó mới dám ngang ngược đậu một mình một lề đường... vì cả dãy bên này mọc chi chít những bảng "Cấm đậu" và "Cấm ngừng lại". Toàn bảng đỏ không!
Cứ để nó đấy. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, Albert chậm bước lại, dáo dác ngó... lấy sổ tay ra cắm cúi ghi chép rồi lộp cộp bước tới nữa. Đúng giờ hành sự rồi! Nó làm bộ ngạc nhiên ngó chiếc xe nghênh ngang đậu giữa khoảng cấm, không coi luật lệ ra gì. Đưa cây dùi cui gõ nhẹ nhẹ vào cây cản xe thì đến lượt thằng lái xe ngước lên nhìn. Coi bộ nó cũng ngạc nhiên, không ngờ có thằng cớm dám đụng tới xe này! Đúng điệu nhà nghề, nó múa dùi cui chỉ bảng cấm và đưa tay ra hiệu làm ơn dông gấp gấp dùm. Nào ngờ thằng tài xế quay mặt ngó lơ!
Albert Neri điềm đạm bước xuống đường, đi vòng ra đằng trước để có chuyện "hỏi thăm" thằng lái xe. Coi, mặt mũi thằng này đầy chất cô hồn, đúng là týp nó thích đập xưa nay! Cố tình kiếm chuyện, Albert sủa một câu rõ ra kẻ cả, nghiễm nhiên coi nó cóc có ký-lô nào:
- Ề, mày... tao đã làm ngơ đuổi đi mà mày còn ỳ thần xác ra đấy hả? Bộ mày khoái tao tống cho vài cái giấy phạt chắc?
Thằng tài xế trả lời ngang:
- Bồ về Ty hỏi lại gốc cái xe này đi! Còn khoái xé giấy phạt thì cứ việc xé đi... đưa đây cho rồi. Khỏi nói nhiều...
-... Nói nhiều cái gì? Mày không đi liền tức thời... tao kéo cổ xuống đánh thấy mẹ chớ tưởng ngon hả?
Không hiểu nó khéo tay cách nào mà chỉ loáng một cái thằng tài xế đã một tay gấp gọn tấm giấy đô-la thành miếng thật xinh rồi lo le đưa ra, toan nhét khẽ vô túi thày đội. Albert Neri bèn làm mặt giận, hùng hục leo lên lề, đưa một ngón tay ngoắc ngoắc, ra hiệu cho nó tới. "Ê, đưa tao coi bằng lái xe... Thẻ chủ quyền nữa..." Nó bước tới. Đúng như kế hoạch đã vạch sẵn. Albert tính bắt nó đi vòng ra tuốt góc đường lận. Nhưng bây giờ coi bộ không kịp nữa rồi! Khẽ liếc mắt một phát nó đã thấy từ cao ốc Plaza kế đó hùng hục bước ra thằng coi tướng tá bặm trợn, dễ nể. Tụi nó đang tới gần. Đi đầu là Barzini và sát ngay sau lưng nó là nguyên cặp vệ sĩ. Thầy trò nó lên đường "gặp gỡ" Michael Corleone mà? Thấy thằng tài xế đứng đó đang có chuyện với Cảnh sát tuần tiễu, một thằng vệ sĩ vọt lên trước miệng sủa: "Có chuyện gì đó, mày?"
Thằng tài xế tỉnh bơ: "Có quái gì! Phạt vạ đậu xe vi luật... Chắc thằng cha này mới ở đâu đổi về Ty này..."
Đúng lúc đóÔng-Trùm Barzini cũng vừa đi trờ tới. Nó cằn nhằn: "Lại có chuyện hả?" Không cần nhìn lên, Albert Neri xé giấy phạt đưa cho tài xế... trả lại nó bằng lái xe, giấy xe luôn. Rất thong thả, nó đưa tay sau đít để nhét túi sau cuốn sổ phạt, nhét mãi. Nhưng lúc tay nó vung phía trước thì khẩu Special đã nhảy theo nhanh như máy.
Mũi súng hướng ngay lồng ngực đồ sộ của Barzini, đẩy phát liên tiếp làmÔng-Trùm nhào ngay, nhào trước khi thằng đệ tử cuống cuồng nhảy tìm chỗ núp. "Thày đội" Albert Neri cũng biến nhanh như gió vào đám đông, đi rảo mấy bước đã quẹo cua gấp để thót lên một chiếc xe mở máy sẵn. Xe dông về hướng Đại lộ số , đi vào trung tâm thành phố. Chạy tới gần vườn hoaChelseathì trên xe, Albert đã lột nón, lột đồ... đổi nguyên bộ đồ mới. Nó xuống xe, nhảy qua xe khác. Tất cả những "đồ nghề" để lại, đã có thằng có nhiệm vụ đưa đi thủ tiêu lẹ. Cỡ một giờ sau Albert Neri đã có mặt ở bên trong cư xáLong Beach, chuyện trò tỉnh queo với Michael.
Tessio đang nhâm nhi ly cà-phê ngồi đợi ở dưới bếp căn bên nhàÔng-Trùm thìHagenbước vô cho hay: "Michael chuẩn bị xong rồi đó. Thử phôn cho Barzini, bảo nó lên đường giờ này chắc vừa rồi."
Tessio đứng dậy ra sử dụng chiếc điện thoại treo trên vách. Nó quay số văn phòng Barzini ở Nữu-Ước nói vắn tắt: "Tụi này lên đường sangBrooklynliền đấy." Nó gác phôn quay sangHagencười nói: "Tao cũng hy vọng nội đêm nay thằng Michael giàn xếp cho xong, cho bọn mình khoẻ một chút!"
"Dĩ nhiên là nó làm xong."Hagenđáp bằng một giọng nghiêm trang và đứng lên biểu Tessio cùng đi qua nhà Michael. Mới đến cửa ngoài đã đụng đầu một thằng vệ sĩ đứng hờm sẵn. Nó thản nhiên nói: "Ông chủ vừa cho hay là ổng sẽ đi bằng xe riêng. Ổng nói hai ông cứ việc đi trước."
Mặt lão Tessio nhăn nhó đến thảm hại. Lão than vớiHagen: "Coi, điệu này đâu có được? Làm vậy đâu được... hư hết trơn mọi dự tính của tao rồi!" Lão vừa dứt câu là thêm thằng vệ sĩ khác ở đâu thò ra, đứng bao quanh.Hagencũng từ tốn thoái thác: "Thôi, chú đi một mình vậy. Tôi không thể đi cùng."
Lãocaporegime nhỏ con khựng lại. Lão hiểu ngay, hiểu hết mọi sự việc trong một nháy mắt. Làm sao bây giờ... phản ứng cách gì được? Đành chịu bó tay thua cuộc. Lão nhột nhạt người, đứng không muốn nổi nhưng trấn tĩnh được tức thời. Tessio nói vớiHagen: "Làm ơn nói dùm với Michael... vụ này thuần tuý công việc, một chuyện bất đắc dĩ... chớ tôi vẫn có cảm tình với nó."
Hagengật đầu: "Cái đó tôi tin là nó biết."
Ngừng một lát, lão quay sang năn nỉ: "Tom... mày có thể gỡ dùm tao cái vụ này được không? Tụi mình với nhau, bao nhiêu năm nay..."
Hagenlắc đầu từ chối: "Chịu. Tôi không thể làm được."
Nó ngao ngán nhìn Tessio bị đám cận vệ của Michael bao quanh, đưa lên một chiếc xe chờ sẵn. Đau khổ thiệt tình. Từ hồi nào đến giờ lãocaporegime cáo già này vẫn là tay cừ khôi nhất trong cánh Corleone, bao nhiêu năm nay! Có lẽ hồi sinh thờiÔng-Trùm không tin cậy ai bằng lão Tessio. Có lẽ nhất Luca Brasi nhì Tessio. Đau khổ biết chừng nào, một con người khôn ngoan như Tessio... đi gần hết cuộc đời mà vấp ngã một cú thảm thương. Nhận định lầm có chút xíu mà lãnh trọn tai hoạ.
Phần Carlo Rii đợi phôn của Michael gần hết ngày, thấy kẻ ra người vô tấp nập quá đâm sốt ruột. Hiển nhiên đang có một diễn biến gì vô cùng quan trọng và nó... nó dám bị bỏ rơi lắm lắm. Không chờ đợi được nữa Carlo đành phôn sang hỏi thẳng Michael song thằng vệ sĩ nghe máy biểu chờ một chút và lát sau nó chuyển lời Michael biểu cứ đợi chút xíu nữa thế nào cũng đến nó.
Michael biểu chút xíu nữa thì chắc gần đến giờ rồi. Có bàn bạc công chuyện gì cũng chỉ giờ đồng hồ... hay giờ là cùng chớ gì? Nó tính ngay trong đầu từ đây lái xe sang Westbury chỉ phút, còn thừa thì giờ chán. Carlo phôn cho em bé lần nữa, bảo em ráng đợi thế nào anh cũng đến và hai đứa sẽ đi ăn nhà hàng rồi du dương đêm nay. Để em bé khỏi buồn nó ráng dỗ ngon dỗ ngọt trước khi gác phôn. Trong khi chờ đợi tội gì không mặc đồ sẵn để lát nữa xong việc là đi thẳng, đỡ tốn thời giờ biết mấy?
Carlo đứng lên đi thay đồ. Vừa kịp xỏ tay vô chiếc sơ-mi mới toanh đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Nó lý luận ngay, chắc Michael ngại phôn sang kẹt đường dây phải chờ đợi mất công nên sai thằng nào qua gọi nó chớ gì? Bèn hối hả chạy ra mở cửa và đứng khựng lại, hồn vía bay lên mây vì đứng ngay bực cửa chẳng phải thằng đàn em nào hết mà chính ông anh vợ Michael Corleone! Nó hoảng quá, nó không dám nhìn mặt nữa. Vì rõ ràng bộ mặt lạnh lùng, khủng khiếp đó đã "hù" nó quá nhiều lần trong những cơn ác mộng. Carlo nằm mơ thấy nhiều quá rồi!
Sau lưng Michael còn có Tom Hagen và Rocco Lampone. Trời đất, cả hai thằng này nữa... mặt đứa nào cũng khủng khiếp như sứ giả của tử thần, tới kiếm ai chỉ mang rặt tin chết chóc! Ba đứa không đợi Carlo mời mà long trọng, lừ lừ bước vô phòng khách. Cố gắng trấn tĩnh cho bớt run, Carlo không ngờ nó hoảng đến đờ đẫn người như vậy. Thì đúng vào lúc đó Michael lạnh lùng choang một câu làm nó choáng váng:
- Hôm nay mày phải trả lời vụ Santino...
Thôi đành vậy, Carlo đành vờ ngớ ngẩn làm ra bộ không hiểu nó nói cái gì. Coi kìa, nó chưa biết nói gì thì hai thằng Tom và Rocco đã đứng trấn mỗi thằng một bên vách để bắt buộc nó phải diện đối diện với Michael. Giọng nó trầm trầm thấy ghê:
- Mày đã bán đứng mạng Sonny cho cánh Barzini. Mày đóng kịch hành hạ con em tao... thằng Barzini biểu mày cứ làm như vậy thì thế nào thằng Sonny cũng nổi hung lao đầu vào chỗ chết chớ gì?
Carlo sợ cuống cuồng. Nó còn biết đối đáp gì mà chỉ phân bua năn nỉ. Vô cùng hèn hạ... chẳng còn chút tư cách.
- Anh Michael... em thề độc là không hay biết gì về vụ ấy. Em dám thề trên đầu các con em vậy đó. Anh... anh đừng... đừng đối với em như vậy. Michael thản nhiên nói:
- Thằng Barzini chết rồi. Lão Phillip Tattaglia cũng hết sống. Nội nhật ngày hôm nay tao sẽ thanh toán bằng hết mọi công việc ân oán. Mày đừng nói ngây thơ, không biết gì. Tốt hơn đã dám làm thì dám nhận còn có chỗ khả dĩ.
Hagenvà Lampone đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên quá. Ra thằng Michael vẫn còn ngây ngô, vẫn chưa thể so sánh vớiBố-Già về khoản dứt khoát! Một thằng hèn hạ như Carlo Rii thì còn buộc, còn ép nó nhận tội làm gì cho mất công? Tội phản bội đã rành rành, đã rõ quá rồi! Không lẽ thằng Michael còn e ngại xử sự có phần độc đoán có thể kết oán oan một thằng vô tội? Bộ nó nghĩ là Carlo rất có thể có phần nào oan ức, chỉ có cách tự miệng nó nhìn nhận mới hoàn toàn tin tưởng được?
Đúng là Michael đã nghĩ vậy. Không thấy Carlo trả lời nó ôn tồn dẫn dụ:
- Mày khỏi sợ hoảng! Mày sợ tao giết mày để con em tao goá chồng... và hai đứa cháu tao mồ côi cha chắc? Không đời nào có chuyện đó đâu, mày đừng quên tao vừa nhận đỡ đầu cho một đứa xong! Cùng lắm là mày từ nay không được hưởng một tí quyền lợi gì trong gia đình, có vậy thôi. Tao sẽ cho chúng nó đưa mày lên máy bay điLas Vegas, về với vợ con mày. Mày sẽ ở luôn dưới đó, tháng tháng tao sẽ gởi tiền cấp dưỡng cho Connie. Tao có thể giải quyết êm cho mày... nhưng mày đừng nói không biết gì. Mày nói không biết gì có nghĩa mày chửi lên đầu tao, chỉ làm tao nổi sùng thêm. Thế nào, đứa nào biểu mày sắp đặt... Barzini hay Tattaglia?
Lời dẫn dụ quả đã mở đường sống cho Carlo Rii, đã xô đẩy hết những ý nghĩ chết chóc đang hành hạ nó nãy giờ nên Carlo thở phào ra nhẹ nhõm. Vậy là có đường sống, môi nó mấp máy: "Barzini!"
Michael chỉ chờ có thế. Nó cũng nhỏ nhẹ, ngọt ngào: "Vậy có phải hơn không? Vậy là xong rồi! Bây giờ mày có quyền đi. Có xe đợi sẵn đưa mày ra phi trường."
Theo hiệu lệnh của Michael, Carlo Rii bước ra khỏi nhà. Cả ba thằng cùng đi ra theo, sát sau lưng. Trời tối khuya rồi nhưng trong cư xá đèn rọi sáng như ban ngày. Một chiếc xe chạy trờ tới. Xe của nó chớ đâu phải xe lạ? Không hiểu thằng nào lái... mà băng sau cũng có thằng ngồi tuốt trong góc cùng, nhất thời Carlo chưa nhận ra. Lampone mở cửa trước, ra hiệu cho Carlo lên xe ngồi cạnh tài xế. Nó run rẩy bước lên, chiếc sơ-mi lụa bên trong áo vét ướt đẫm những mồ hôi. Michael còn dặn với theo: "Tao sẽ phôn cho vợ mày... nói mày xuống khuya nay."
Xe chuyển bánh, băng ra cổng lớn. Lúc bấy giờ Carlo Rii mới thủng thẳng quay đầu lại coi đứa nào ngồi băng sau. Cùng lúc đó thằng ngồi băng sau nhoài mình tới. Lão mập Clemenza chớ ai? Lão đưa chiếc dây lụa mềm xèo, nhẹ nhàng đi một đường quanh cổ Carlo, điệu bộ như một nàng con gái thắt chiếc nơ nhung tô điểm cho chú miu cưng vậy! Hai bàn tay hộ pháp xoắn mạnh một phát để sợi dây lụa nghiến chặt, nghiến thắt sâu vô cần cổ... làm khi không thân hình Carlo Rii nhảy dựng lên như cá mắc câu. Nhưng dẫy dụa sao nổi, dẫy dụa vô ích! Sợi dây giữ cứng nó nguyên vị ở băng trên... cho đến lúc thân hình Carlo bỗng mềm oặt ra.
Một mùi thối hoăng xông lên điếc mũi: bao nhiêu trong bụng nó nhất loạt tuôn ra bằng hết. Vậy là đi đời thằng Carlo Rii...! Nhưng để cho thiệt chắc ăn Clemenza phải nghiến răng kềm cứng sợi dây thêm vài phút nữa. Xong việc rồi. Lão mập thong thả thu hồi sợi dây lụa, cẩn thận đút túi rồi ngồi bật ra nệm xe nghỉ xả hơi để mặc cho thân xác thằng Carlo ngã chúi xuống sàn xe phía trước. Nhưng việc cần thiết là phải quay kính xuống, mở cửa xe phần nào cho bớt phần xú uế kinh khủng cái đã.
- o O o -
Phải công nhận là ra tay một cú quyết liệt như vậy, cánh Corleone phải toàn thắng. Cũng trong vòng giờ đồng hồ ngày hôm đó, bao nhiêu tay súng trong băng đều được haicaporegime Clemenza, Rocco Lampone điều động tung ra bằng hết để "thịt" những thằng nào lâu nay dám xâm phạm "giang sơn" nhà Corleone. Trọn băng Tessio đặt dưới quyền điều khiển của Albert Neri. Lập tức mấy thằng chủ sòng phe Barzini bị quét hết. Hai thằng đao phủ cao cấp nhất, đắc lực nhất của cánh Barzini đang ngồi xỉa răng sau bữa ăn nhậu thả giàn trong một nhà hàng chuyên bán đồ Ý ở đường Mulberry thì bị quất gục cả cặp một lúc. Một gã điếm cờ bạc, chuyên áp-phe đua ngựa vừa trúng lớn ở trường đua mò về nhà... chưa về đến nhà đã bị ghim đạn đầy mình. Hai thằng cá mập cho vay tiền cắt cổ nổi tiếng nhất khu bến tàu Nữu-Ước bị thủ tiêu mất xác. Cả tháng sau mới tìm ra vùi dập ở tuốt mấy cánh đồng lầy bên New Jersey.
Chơi xong cú đại quy mô, ác liệt như vậy lập tức Michael Corleone danh nổi như cồn, nghiễm nhiên khôi phục lại toàn vẹn ngôi vị số Nữu-Ước cho cánh Corleone. Giới giang hồ nể mặt Michael không phải vì chiến thuật cừ khôi mà thôi: bao nhiêu taycaporegime cốt cán của cánh Barzini – Tattaglia còn bị nó chiêu hồi bằng hết! Rút cục Michael chiến thắng toàn vẹn, chỉ kẹt có vụ điên cuồng rủa xả của con em gái. Nghe tin dữ, Connie để các con ởLas Vegas, bay về Nữu-Ước ngay tức khắc cùng Bà Trùm. Cho đến lúc xe về tới nhà nó vẫn ráng dằn mọi xúc động. Nhưng xe vừa ngừng là nó lồng lên. Bà Trùm ngăn không kịp. Connie chạy vụt vô nhà ông anh và bắt gặp hai vợ chồng Michael đang ngồi ngoài phòng khách. Kay đứng bật dậy ôm hôn con em chồng... tính an ủi, dỗ dành nó nhưng đành đứng trơ ra vì khi không Connie bật khóc oà lên rồi cất tiếng chửi bới, xỉa xói tận mặt Michael, không kiêng nể sợ hãi:
- Thằng khốn nạn... mày giết chồng tao. Tao biết ngay mà. Mày đợi bố chết, không ai ngăn cản được mày là mày kiếm cách giết nó. Đúng mày giết nó! Mày đổ tội cho nó về vụ anh Sonny chớ gì? Cả nhà này đổ tội cho chồng tao... nhưng còn tao có ai thèm nghĩ đến, có ai thèm coi ra gì? Mày giết nó thì làm sao tao sống được... trời ơi, tao biết làm gì bây giờ?
Connie lồng lộn như điên như cuồng. Hai gã vệ sĩ của Michael đứng sau lưng nó, chỉ đợi Michael có lệnh là xách cổ đi gấp. Nhưng không hiểu sao Michael cứ đứng ngó, để mặc nó la hét.
Kay hoảng hốt: "Connie... em điên đầu rồi. Nói gì ghê rợn vậy? Đừng nói bậy nữa!" Lúc bấy giờ Connie mới hết xúc động. Nó không gào khóc, la lối nữa mà buông ra câu nào câu ấy thật độc:
- Chị đâu biết... Lúc nào nó cũng lạnh nhạt với tôi, nó cho vợ chồng tôi về đây ở... là vì vậy đó! Nó nhất định tìm cách giết Carlo bằng được, giết cho êm xuôi. Còn ông già thì nó không dám nên nó mới đợi cho ổng chết rồi nó mới ra tay, lại còn giả vờ làm cha-đỡ-đầu cho thằng con tôi. Nó là thằng khốn bề ngoài lỳ lợm nhưng giết người không gớm tay. Chị tưởng chồng chị không dám hả? Ngoài Carlo ra, nó còn ra lệnh giết bao nhiêu người nữa, chị cứ đọc báo là biết liền. Nào Barzini, Tattaglia... và biết bao nhiêu mạng nữa!
Càng nói Connie càng hăng máu và lại phát cuồng như cũ. Nó tính xông tới, nhổ vào mặt Michael nhưng mồm miệng đắng nghét, làm gì còn nước bọt? "Lôi cổ nó về nhà... rồi kêu bác-sĩ gấp." Đám vệ sĩ chỉ chờ có vậy để xông vô, lôi Connie ra về tức tốc. Nhưng người kinh hoàng nhất lại là Kay. Nàng run rẩy hỏi chồng:
- Michael... tại sao nó dám nói vậy kìa? Phải có một cái gì... Nó phải tin thế nào chớ...
- Tại nó phát cuồng lên, thế thôi!
Michael nhún vai, giải thích thật dễ. Nhưng Kay đâu chịu, nàng ngó Michael trừng trừng:
- Không phải vậy... nhất định không phải Connie cuồng trí nói bậy! Phải có một sự gì... anh cứ nói thực cho em biết đi? Michael lắc đầu mệt mỏi:
- Dĩ nhiên là nó nói bậy... chứ làm gì có chuyện đó? Anh không thích nghe em hỏi... nhưng đặc biệt lần này em đã hỏi thì anh trả lời một lần cho xong. Không có chuyện đó.
Giọng Michael nói quả quyết, tin tưởng lắm. Nó đưa mắt nhìn thẳng, nhìn ngay mặt Kay. Nó muốn mang tất cả niềm tin yêu từ ngày hai đứa lấy nhau để thuyết phục là chuyện đó không hề có. Làm sao mà không triệt để tin lời chồng được kìa? Vì vậy nàng rũ sạch mọi hồ nghi để nhìn Michael nhoẻn miệng cười, chạy lại ôm hôn âu yếm.
Hai đứa buông nhau ra thì Kay nói: "Tụi mình mỗi đứa cần một ly." Nàng chạy vô bếp lấy nước đá và chợt nghe tiếng mở cửa. Lúc đi trở ra Kay bắt gặp cả bọn hùng hục bước vô. Có Clemenza, có Neri và Rocco Lampone cùng bọn vệ sĩ đi kèm. Michael quay lưng lại nhưng vì Kay bước tới nên nhìn khuôn mặt hắn nghiêng một bên. Đúng vào lúc đó lão Clemenza cất tiếng chào thật long trọng:
-Ông-Trùm Michael...
Rõ ràng Kay bắt gặp một hình ảnh mà nàng không bao giờ quên nổi. Michael đứng cùng đám người nhà... nhưng trông in hệt những pho tượng cổ La-Mã ngày nào. Đúng cung cách của một đấng quân vương toàn quyền sinh sát đang khoan thai chấp nhận sự thần phục, ngưỡng mộ của đám bề tôi. Không phải vậy là gì kìa. Michael đứng chống nạnh, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng hất lên, đứng kiểu chân trước chân sau thật thản nhiên, bề thế. Thần dân của hắn là mấy gãcaporegime kia chớ còn gì? Thốt nhiên, Kay nhận ra tất cả những lời Connie vừa lồng lên rủa xả lúc nãy đều đúng, đúng hết. Nàng thụt lui, đi trở xuống bếp và âm thầm khóc một mình.