Tâm trạng của Quan Bái có chút phức tạp.
Nếu người ngồi đối diện với anh bây giờ là Thiệu Cát, thay vì Lý Nãi Ấu, người đang nhìn anh với đôi mắt to tròn chớp chớp, Quan Bái nhất quyết không do dự mà từ chối.
Vì Thiệu Cát là một người bình thường.
Tuy nhiên, mức độ rắc rối của Lý Nãi Ấu cũng ngang ngửa với Thúy Cúc. Trước khi đạt được mục tiêu, dường như nó có nguồn năng lượng vô hạn để làm phiền bạn cho đến khi bạn hứa sẽ mở một lon đồ ăn mèo cho nó.
Không phải vì mình mềm lòng, Quan Bái tự nhủ như vậy. Bởi vì đang livestream nên anh không muốn gây rắc rối mà thôi.
Nhưng Quan Bái cũng là kiểu người không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi.
“Đổi thì cũng được.”
Quan Bái đặt đũa xuống, điềm nhiên nói: “Nhưng muốn đổi thì phải đổi hết. Cậu chịu không?”
Lý Nãi Ấu sửng sốt.
Tình hình cậu đang gặp phải bây giờ có thể nói là rất nghiêm trọng – bởi vì tất cả các xiên thịt đều được rắc một lớp ớt cực kì cay, trong đó có hai mươi xiên thịt gần như mất sạch, những lát bánh mì cũng cay quá không ăn được, thứ duy nhất có thể nuốt được trong đống rau là hai cục bắp nướng.
Lý Nãi Ấu vừa cho một ít thôi tưởng mình đã hào phóng lắm rồi, nhưng không ngờ Quan Bái lại cực kì tham lam muốn hết toàn bộ.
Lý Nãi Ấu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng món canh của Quan Bái trông có vẻ rất ngon.
“Hay là thế này, tôi không lấy hết, chừa lại cho cậu hai xiên tôi không thích.”
Quan Bái cầm khăn giấy lau miệng, thản nhiên hỏi: “Đồng ý không?”
Lý Nãi Ấu khẽ cắn môi, nói được.
Khán giả theo dõi vô cùng thích thú với màn đổi chác này.
“Cừ thật. Ăn một bữa cơm thôi mà giống như giao dịch phi pháp thế này.”
“Quan Bái xảo quyệt”
“Cười chết mất. Em trai bơ ngọt cực kì giống đứa bạn cùng bàn tiểu học của tôi mỗi lúc ăn cơm.”
Cuộc giao dịch thành công cho nên Lý Nãi Ấu lấy được canh và cơm của Quan Bái, còn Quan Bái thì dọn đống xiên que của Lý Nãi Ấu. Sau đó Quan Bái lựa ba cây xiên có hình thù kì dị nhét vào tay Lý Nãi Ấu.
Lý Nãi Ấu nheo mắt đầy cảnh giác.
“Đây là thịt gì thế?”
Lý Nãi Ấu nhìn một hồi không nhận ra được, đưa lên trước chóp mũi cảnh giác ngửi thử. Một lúc sau, cậu do dự ngước mắt hỏi: “Không phải thịt gà hay thịt heo, lại có mùi là lạ. Anh đổi cho tôi…”
Quan Bái: “Lúc nãy cậu bảo toàn bộ là thịt cao cấp mà.”
Lý Nãi Ấu nghẹn ngào không nói gì được.
Thế nhưng điều mà Lý Nãi Ấu không để ý là ngay khi cậu giơ ba xiên thịt lên, bão bình luận muốn nổ tung.
“Nhìn thế này hình như tôi biết là cái gì rồi…”
“ Quan Bái thối tha không biết xấu hổ”
“Có phải cái đó không có phải cái đó không??!!! Tò mò biểu tình của em trai khi biết đó là cái gì hahahahaha…”
Lý Nãi Ấu không cảm thấy có cái gì sai, trước tiên là đặt xiên thịt qua một bên.
Cậu húp một miếng canh, ăn một miếng cơm sau đó lại nâng thìa lên xúc hết phần cơm còn lại dưới đáy chén, cuối cùng nheo mắt thỏa mãn.
Vị cay trong miệng gần như tan biến, Lý Nãi Ấu hài lòng quay đầu nhìn Quan Bái bên cạnh.
Rõ ràng Lý Nãi Ấu bị cay đến mức chảy nước mắt thế mà Quan Bái lại dường như không cảm thấy gì, chỉ chậm rãi cắn từng miếng một. Xem ra cấp độ cay như thế này chỉ gãi ngứa cho Quan Bái.
Lý Nãi Ấu trợn tròn mắt.
Năm tuổi, sau khi đến Anh sinh sống, cha mẹ Lý Nãi Ấu đã thuê một chuyên gia dinh dưỡng. Từ nhỏ đến lớn, mỗi bữa cơm gia đình tuy rằng vô cùng phong phú nhưng cực kì nhạt nhẽo, các loại rau củ không ngừng chui vào bụng Lý Nãi Ấu.
Để trấn an phụ huynh, vào mỗi tuần các trường quý tộc cấp II và cấp III đều có một thực đơn cố định, hầu hết đều được tham khảo từ các chuyên gia dinh dưỡng. Trong khi các du học sinh Trung Quốc khác đang suy nghĩ xem nên ăn mì lạnh hay lẩu cay sau giờ học thì Lý Nãi Ấu chỉ có thể im lặng cầu nguyện cho món tráng miệng hôm nay của trường không cần là bánh ngọt cà rốt, vì cà rốt thực sự rất khó ăn.
–Cho nên có thể nói là từ nhỏ đến lớn, Lý Nãi Ấu đã tập thói quen không lãng phí đồ ăn, còn phát triển thành thạo một kĩ năng là ăn sạch sẽ mọi thứ không chừa lại một chút gì.
Vì vậy vào lúc này, cậu lại đưa mắt nhìn về ba xiên thịt.
Lý Nãi Ấu đưa đầu lại gần ngửi thử mùi vị. Sau một lúc không nhịn được nữa, cậu cầm lấy một xiên cắn một miếng nhỏ.
Là thịt, có vị cay nhưng lần này ngay cả vị cay cũng không thể che đậy mùi vị của thịt. Mùi vị có chút kì quái mà Lý Nãi Ấu không thể diễn tả được.
Kỳ lạ ghê… nhưng mà rất thơm.
Lý Nãi Ấu lại cay đến mức thở hổn hển, cậu lại hỏi Quan Bái: “Rốt cuộc cái này là thịt gì?”
Đã lâu rồi Quan Bái không ăn cay nhiều đến như vậy.
Lúc này tâm tình của anh rất tốt, cũng không tiếp tục nói dối Lý Nãi Ấu, đáp: “Thận dê.”
Lý Nãi Ấu lại cắn thêm một miếng, mờ mịt hỏi tiếp: “Yêu quái dê? Là cái gì vậy? Là yêu quái thật hả?”
Thận dê = [yáng yāo·zi] / Yêu quái dê = [yáng yāo zǐ]
Quan Bái trầm mặc trong giây lát.
Anh dường như đang do dự không biết có nên tiếp tục trả lời hay không nên hơi dừng một chút, mãi một lúc mới phun ra một từ đơn: “Kidney.”
Kidney: Quả thận.
Trong giây lát, Lý Nãi Ấu trợn tròn hai mắt: “???!!!”
Bão bình luôn cười muốn điên luôn rồi.
“Hahahahahahah cảnh tượng quý giá về chuyện một em trai con lai xinh đẹp phải thuần phục trước thận dê.”
“Nói thật thì tôi cũng không ăn được thứ này. Mùi nồng quá.”
“Đây có phải là cuộc nói chuyện giữa những người làm công tác văn hóa không?”
Chế độ ăn uống của Lý Nãi Ấu cực kì khắt khe. Cậu rất ít khi ăn gan động vật. Một lần Lý Nãi Ấu ăn thử gan gà thì khó chịu đến mức ruột gan lộn tùng phèo.
Cho nên, nửa miệng thận dê còn trong miệng Lý Nãi Ấu thật sự không dám nuốt xuống, vội vàng cầu cứu Quan Bái: “Giấy, đưa tôi giấy…”
Tầng dưới của tủ bên cạnh Quan Bái quả nhiên có một hộp khăn giấy nhưng bây giờ hai tay Quan Bái đầy dầu mỡ không thể lấy ra được.
“Tự mình lấy đi.”
Quan Bái chỉ vị trí cho Lý Nãi Ấu: “Ở tầng dưới. Tay của tôi bẩn lắm.”
Lý Nãi Ấu lo lắng, chỉ có thể duỗi tay ra, đặt người lên đùi của Quan Bái, cúi đầu xuống, cố gắng vươn ngón tay chạm tới chiếc hộp đựng giấy.
Kết quả là mấy ngón tay còn cách một khoảng nữa mới với tới.
Quan Bái không nói nên lời: “Chỉ có nửa miếng thôi, cậu không nuốt được à?”
Lý Nãi Ấu tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi @&@…”
Cơ thể gầy gò và mềm mại của thiếu niên áp lên đùi Quan Bái. Vành tai có chút ửng đỏ, có lẽ là do xiên que thực sự rất cay đối với cậu. Đôi mắt nâu như ánh nước, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Quan Bái hơi dừng một chút.
Một lúc sau anh nói: “…Được rồi.”
Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, góc nhìn của khán giả lại vô cùng khác biệt.
Bởi vì vị trí của máy quay, người xem chỉ có thể nhìn thấy thân trên của Quan Bái và nửa cái đầu của Lý Nãi Ấu. Vì vậy đối với họ, cảnh tượng bây giờ giống như đầu của Lý Nãi Ấu đang bị kẹt ở chỗ khó nói của Quan Bái, đang tiến hành làm chuyện không thể miêu tả.
Mà trùng hợp hơn, giọng nói của Lý Nãi Ấu còn mang theo chút ấm ách giống như đang ngậm thứ gì đó trong miệng, mà Quan Bái lại còn hỏi mặt không đổi sắc nói: “Cậu không nuốt được à?”
Một đống dấu hỏi lớn không ngừng chạy ngang màn hình.
“???? Chờ một chút????”
“Có sai vị không thế báo cảnh sát báo cảnh sát hahahaha…”
“Chờ đã, vừa rồi hình như Siêu Quản Lí đã vào phòng đúng không? Tôi không nhìn lầm chứ? Anh em chú ý anh em chú ý cảnh báo cấp một cảnh báo cấp một …”
Siêu Quản Lí là quản trị viên cấp của nền tảng. Họ thường tuần tra các phòng phát sóng để duy trì vấn đề chừng mực. Ví dụ như streamers bên mảng nhảy nhót nếu như hơi hở hang thì sẽ bị cảnh cáo. Còn nếu như quá mức thì sẽ bị cấm ba ngày.
Quan Bái cũng thấy những lời nhắc nhở của người xem. Tuy anh không hiểu sao nhưng cảm thấy tình hình có chút không ổn, cau mày giục người đang nằm trên đùi mình: “…Cậu nhanh lên đi.”
Ăn phải đồ lạ Lý Nãi Ấu vốn cũng chẳng vui vẻ gì. Cậu ậm ừ lên tiếng. Mãi một lúc sau Lý Nãi Ấu cũng chạm đến mép hộp khăn giấy.
Lý Nãi Ấu cố gắng duỗi tay, cuối cùng cũng rút ra được một tờ.
Cậu thỏa mãn bật dậy, nhanh chóng quay đầu đi, nhè hết những gì trong miệng ra.
Thế nhưng, chờ cho Lý Nãi Ấu ngẩng đầu lên một lần nữa, cậu phát hiện ra khuôn mặt của Quan Bái có một biểu cảm mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Đó là biểu tình vô cùng kì lạ, có phần sững sờ, dường như không nói nên lời.
Lý Nãi Ấu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ xoa xoa miệng, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Làm sao vậy?”
Quan Bái không nói gì, chỉ đột ngột đứng dậy, gọi tên Thiệu Cát, bước ra khỏi phòng mà không thèm quay đầu lại nhìn.
Lý Nãi Ấu mờ mịt.
Cậu ngây người quay đầu lại, lúc này mới nhận ra không biết từ lúc nào, giao diện của phòng phát sóng đã bị đánh sập.
Phòng phát sóng của Quan Bái đã bị niêm phong.