Quan Bái vô cảm đứng bên ngoài cửa kính của phòng tập thể hình, nhìn Lý Nãi Ấu đang lảo đảo đi về phía mình.
Hai mươi phút trước, Lý Nãi Ấu ở đầu dây bên kia dường như là giật lấy máy điện thoại, thở dốc kêu cứu: “Anh ơi, mau tới cứu em với. Em hối hận rồi. Em không ngờ Ryan lại như thế này. Em không muốn—”
Quan Bái thật sự cảm giác đầu của mình đau muốn nứt ra.
Nhưng thiếu niên ở đầu dây bên kia dường như thật sự không thoải mái, tiếng thở dốc cũng rất nặng nề, Quan Bái chỉ có thể cố nén lửa giận trong lòng, chậm rãi an ủi trước.
“Đừng sợ, tới một chỗ an toàn trước đi.”
Quan Bái hít một hơi thật sâu, “Nếu anh ta còn muốn ép buộc cậu, cậu hãy chụp ảnh để làm chứng cứ.”
Lý Nãi Ấu bên kia dừng một chút, dường như là hơi mờ mịt a một tiếng.
“Cậu đang ở đâu?” Quan Bái đứng dậy, bình tĩnh cầm chìa khóa đi ra ngoài. “Tôi sẽ tới ngay.”
Lý Nãi Ấu bối rối: “Không sao…”
“Mau lên.” Quan Bái lạnh lùng thúc giục.
Lý Nãi Ấu áp úng một hồi cuối cùng cũng báo ra được tên của một khách sạn.
Trên đường đi, không khí xung quanh Quan Bái vô cùng âm trầm, quai hàm anh căng cứng, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa số không nói một lời làm cho bác tài xế taxi nhiệt tình muốn bắt chuyện lại bị người trong gương chiếu hậu dọa cho hoảng sợ.
Quan Bái biết người nước ngoài sẽ cởi mở với phương diện tình cảm và các mối quan hệ hơn so với người trong nước nhưng anh không ngờ Lý Nãi Ấu ngoài miệng mỗi ngày gọi anh ơi anh ơi có vẻ ngây thơ ngu ngơ lại có thể tùy ý trong sự tình mang tính lựa chọn người yêu như thế này.
Quan Bái cảm thấy hoang đường nhưng càng nhiều hơn là một ngọn lửa giận không biết từ đâu đang âm ỉ trong lòn mình.
Lý Nãi Ấu nói là tầng . Quan Bái yêu cầu nhân viên phục vụ quẹt thẻ với lý do tìm bạn. Anh nhìn số tầng thang máy càng lúc càng tăng, bỗng nhiên ý thức được mình cần phải có một buổi nói chuyện đàng hoàng với người này mới được.
Con số cuối cùng dừng lại ở tầng mười hai.
Một tiếng “ting” vang lên, vào lúc cửa thang máy mở ra, Quan Bái nhìn chằm chằm vào một hàng dài những chiếc xe chạy bộ và một đống dụng cụ phía sau lập tức rơi vào trầm mặc.
–
Mặc dù không biết tại sao phải làm vậy nhưng trong hai mươi phút này, Lý Nãi Ấu nghe lời Quan Bái ngoan ngoãn giữ khoảng cách an toàn với Ryan.
“Để tôi điều chỉnh một lúc được không Ryan?”
Lý Nãi Ấu nấp sau dãy máy chạy bộ, van xin trong nước mắt: “Anh bảo tôi chạy bộ tôi đã chạy rồi nhưng tôi thật sự không thể di chuyển được cái cục sắt này. Tôi, tôi cảm giác trái tim mình không thể gánh vác nổi áp lực như thế này. Tôi có thể chạy bộ tiếp không, đây cũng là một loại vận động…”
Ryan đuổi theo, trong tay quơ quơ hai quả tạ mà như đang cầm hai mảnh giấy nhìn Lý Nãi Ấu lắc đầu không đồng ý.
Anh bạn người Mỹ to cao lúc này trông rất nghiêm túc: “Nhưng Neo, cậu nói, cậu muốn đạt đến trình độ như cánh tay của tôi trong vòng ba mươi ngày, thì những bài tập nặng thế này, rất là necessary…”
() Necessary: cần thiết
Lý Nãi Ấu cuối cùng cũng cảm nhận được sự chuyên nghiệp của huấn luận viên cá nhân thẻ năm giá ba vạn.
Hai ngày nay, mấy cái bánh ngọt bánh su kem không ngừng chui vào bụng Lý Nãi Ấu. Lúc trước bài tập thể dục duy nhất của cậu là đạp xe đạp công cộng. Sau khi ở chung với Quan Bái thì càng ngày càng lười biếng hơn, thể năng trước đây càng không xài được đừng nói là kiểu nâng tạ cường độ cao thế này.
Vừa mới chạy tránh Ryan được hai bước Lý Nãi Ấu đã thở không ra hơi. Cậu quay mặt nhìn xung quanh định trốn sang phòng học yoga đối điện thì trực tiếp bắt gặp ánh mắt đờ đẫn nhưng không kém phần lạnh lùng của Quan Bái bên ngoài phòng tập.
Đôi mắt Lý Nãi Ấu lập tức sáng lên.
Lý Nãi Ấu phát huy tốc độ chạy nhanh nhất trong năm nay, đẩy cửa phòng tập ra vèo một cái trốn sau lưng Quan Bái.
“Ca ca! Anh đến rồi!”
Trên trán của thiếu niên đầy mồ hôi, nóng đến mức lông mi cong vút bình thường cũng dính cả lại. Cậu thở dốc ngửa mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt Quan Bái vô cùng đáng thương nói, “Em thật sự không thể cử động được nữa. Anh không biết cái đống sắt đó nặng như thế nào đâu… Ryan còn bảo em vừa nâng sắt vừa đứng lên ngồi xuống, với lại…”
Lý Nãi Ấu đột nhiên sợ hãi không dám nói tiếp bởi vì cậu cảm giác nét mặt của Quan Bái có vẻ có chút đáng sợ.
“Neo nói là cậu ấy muốn tập luyện đến mức giống như cánh tay của tôi trong vòng một tháng.
Ryan đuổi theo, lúng túng xoa xoa tay, “Tôi thuyết phục cậu ấy rồi nhưng cậu ấy rất cứng đầu cho nên muốn đạt mục tiêu thì lượng bài tập sẽ rất nhiều…”
Từ sau lưng Quan Bái, Lý Nãi Ấu thò nửa cái đầu ra, nói có hơi tức giận: “Nhưng tôi đã nói tôi hối hận rồi.”
“Sau khi thiết lập mục tiêu, thì lúc bắt đầu tập luyện vô số khách hàng đều sẽ regret các quyết định của bọn họ.”
() Regret: Hối hận
Ryan nghiêm túc vỗ ngực, “Nếu như tôi mặc cho bọn họ relax, thì mục tiêu của bọn họ, sẽ không bao giờ đạt được. Rồi bọn họ sẽ khiếu nại sau đó tôi sẽ mất job….”
() Relax: Thư giãn
() Job: Công việc
Đứng giữa trận battle tiếng Trung tiếng Anh đan xen thế này, cuối cùng Quan Bái cũng hiểu ra cái gọi là vận động mà hai người này nói hóa ra thật là con mẹ nó vận động.
Nét mặt Quan Bái trong nháy mắt có chút ngây ra.
Năm giây sau, Quan Bái lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày. Anh ngước mắt lên, bình tĩnh mở miệng: “Cái người này vừa tham ăn lại còn lười biếng, mấy việc đòi hỏi sự bền bỉ như tập thể dục e là sẽ không làm được. Hôm nay cứ như vậy đã, làm phiền ngài rồi.”
Lý Nãi Ấu rất không vui giật góc áo của Quan Bái.
Ryan dường như có vẻ hơi tiếc nhưng một lúc sau anh ta vẫn nhe hàm răng trắng ra nói không sao.
“Neo, nếu cậu vẫn cần giúp đỡ, có thể tìm quầy lễ tân lấy danh thiếp của tôi, trên đó có số wechat.”
Ryan cuối cùng cũng vẫy tay với Lý Nãi Ấu, nhiệt tình nói. “Tôi có thể lập một plan mới cho cậu!”
() Plan: kế hoạch
Lý Nãi Ấu dừng một chút, có chút ngượng ngùng gật đầu.
Quan Bái nhìn huấn luyện viên cao như núi rời đi, im lặng một hồi, đột nhiên hờ hững liếc Lý Nãi Ấu một chút: “Cậu làm thẻ?”
Quan Bái có thói quen bơi lội, trước đó xem xét môi trường bể bơi ở đây cũng không tệ cũng muốn làm thẻ nửa năm nhưng vì khách sạn này có hơi xa nhà nên cuối cùng cũng không làm nữa.
Lý Nãi Ấu nghẹn lời.
Thật ra cậu không giỏi nói dối nhưng trong chuyện này cậu không nhịn được phải tìm cách che giấu.
Một là muốn giấu diếm chuyện mình tập thể hình vì Quan Bái, hai là cậu sợ nếu mình nói mình làm thẻ thì Quan Bái sẽ bắt đầu thắc mắc tại sao có tiền mà không thuê nhà sống một mình, rồi từ đó không muốn cho cậu ở chung nữa.
Lý Nãi Ấu ấp úng: “Hôm trước em đến đây gửi tranh cho lão Tưởng, bọn họ nói có ba lần tập thử. Rồi hôm qua em đã ăn rất nhiều bánh su kem của anh tự nhiên có cảm giác sẽ trở nên béo béo nên muốn đến thử một chút…”
Quan Bái nghe xong không có gì nghi ngờ.
Cửa tháng máy mở ra, Quan Bái mặt không biểu tình bước vào, Lý Nãi Ấu vội vàng theo sau thì đột nhiên nghe thấy Quan Bái như có như không hỏi một câu: “Cậu thích dáng người như thế này à?”
Đề tài nhảy vọt, Lý Nãi Ấu mờ mịt ngẩng đầu lên: “Hả?”
Sao anh lại hỏi như vậy? Lý Nãi Ấu sững sỡ suy nghĩ, không phải lúc trước anh nói anh thích dáng người thế này à, nếu không thì vì sao em lại phải đến đây cơ chứ…
Quan Bái nhấn số tầng, không nói chuyện.
Anh suy tư hồi lâu, đột nhiên giơ tay lên nhéo một chút thịt trên cánh tay Lý Nãi Ấu làm Lý Nãi Ấu giật cả mình co rúm lại như một con thú nhỏ.
“…Đúng là mềm thật.” Ngữ khí của Quan Bái có chút kỳ lạ.
Lỗ tai Lý Nãi Ấu có chút đỏ lên.
Cậu ngây người một lúc đột nhiên cũng vươn tay ra nhéo cánh tay Quan Bái.
Quan Bái: “….?”
Quan Bái có dáng người mảnh khảnh, vai rộng chân dài. Mặc dù không có khoa trương như Ryan nhưng khi nhéo một cái Lý Nãi Ấu mới nhận ra cánh tay của người này cũng vô cùng rắn chắc.
Lý Nãi Ấu chậm rãi cuộn ngón tay lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có chút nóng lên.
“Mấy người ai cũng có cơ bắp hết.”
Lý Nãi Ấu có hơi uể oải rũ mắt nói: “Chắc là, chắc là em vẫn phải tập thể dục nhiều hơn một chút. Em sẽ nhờ Ryan lập một kế hoạch mới…”
Trong thang máy có máy lạnh, Lý Nãi Ấu vừa mới đổ mồ hôi còn chưa nói hết câu thì đột nhiên nhăn mặt hắt xì một cái.
Quan Bái không nói gì thêm.
Lý Nãi Ấu cúi đầu xoa xoa cái mũi. Ngay lúc thang máy chuẩn bị xuống tầng một đột nhiên cậu nghe thấy Quan Bái ở bên cạnh hời hợt mở miệng: “Đừng có thểm wechat của anh ta.”
Lý Nãi Ấu sừng sỡ a một tiếng.
“Ý của tôi là, những người ở những nơi như khách sạn thế này sẽ rất phức tạp.”
Không biết có phải là ảo giác của Lý Nãi Ấu ha không như cậu luôn cảm thấy vẻ mặt của Quan Bái nhìn vẫn bình tĩnh như thường ngày nhưng logic ngôn ngữ lại hỗn loạn chưa từng có, “…Cho nên hôm nay cậu đi dọn cít của Thúy Cúc đi.”
Mất một hồi Lý Nãi Ấu mới phản ứng được Quan Bái vừa mới nói cái gì.
Khóe miệng của cậu cong một cách không kiểm soát được.
“Em biết rồi! Em sẽ không đến nữa đâu ca ca!”
Hai mắt Lý Nãi Ấu sáng ngời, “Anh, anh có phải đang—”
Hai từ “quan tâm” còn chưa kịp ra khỏi miệng, cửa thang máy đột nhiên mở ra, gió lạnh tràn vào, cả người Lý Nãi Ấu bị gió thổi cho ngu người.
Đợi đến khi cậu há miệng run rẩy khoanh tay ngẩng đầu lên một lần nữa mới phát hiện không biết từ lúc nào Quan Bái đã cởi áo khoác của mình ra.
Ánh mắt hai người lại giao nhau, Lý Nãi Ấu lập tức nhìn thấy chiếc áo khoác vẽ một đường vòng cung trên không rồi hạ cánh vững vàng trên người cậu.
Lý Nãi Ấu nghe được Quan Bái nhàn nhạt mở miệng: “Bao gồm cả Thúy Cúc, mỗi thứ ở trong nhà tôi, có sinh mệnh có nhiệt độ tôi đều sẽ để ý.”
“Cho nên Lý Nãi Ấu, cậu có thể hay không, đừng có luôn luôn để tôi phải lo lắng?” Quan Bái nói.