Lý Nãi Ấu có một giấc mơ không được vui cho lắm. Cậu mơ thấy mình trở lại lớp sinh học thời cấp Ba.
Các môn học mà Lý Nãi Ấu sợ nhất từ nhỏ đến lúc lớn là toán học và sinh học. Toán học thì đơn giản là cậu không hiểu. Sinh học thì tương đối nghiêm trọng, một phần cũng là học không hiểu, còn lại là bởi giáo viên dạy môn sinh học của cậu Mr. Benedict là một ông già người Anh tuy nhỏ bẻ nhưng vô cùng hung dữ.
Lý Nãi Ấu mơ thấy mình giết chết rùa đen nhỏ trong bể nuôi của thầy. Cậu rất buồn cũng vô cùng sợ hãi sau đó ôm rùa đen đi đến bệnh viện thú cưng.
Sau đó cậu phát hiện bác sĩ thú cưng lại là Quan Bái.
Quan Bái mặc một chiếc áo blouse trắng, chân dài miên man, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở bàn tư vấn tỉnh bơ uống trà.
Lý Nãi Ấu sững sờ hỏi bác sĩ: “Rùa đen của em chết rồi, anh có thể cứu nó không?”
Quan Bái ngẩng đầu nhìn, nói: “Có thể, nhưng giá sẽ rất đắt.”
Lý Nãi Ấu vừa muốn nói không sao em có nhiều tiền lắm thì Quan Bái đột nhiên tiến lại gần. Anh ta bình tĩnh bóp cằm của Lý Nãi Ấu sau đó cúi đầu đặt lên môi Lý Nãi Ấu một nụ hôn lạnh lùng.
Sau đó Lý Nãi Ấu nghe Quan Bái nói: “Đã xong, em có thể đi rồi.”
Lý Nãi Ấu lờ mờ cúi đầu. Cậu phát hiện rùa đen nhỏ vốn đã bị đông cứng đột nhiên duỗi chân từ trong vỏ ra sau đó trực tiếp từ trong bàn tay cậu nhảy xuống đất.
Sau đó Lý Nãi Ấu hoảng sợ tỉnh lại.
Lý Nãi Ấu thở hổn hển ngồi bật dậy.
Ý thức của cậu vẫn còn có chút mê man. Đầu vẫn còn đau vô cùng. Cậu nhìn quanh thì thấy mình đang nằm trong phòng ngủ nhưng cậu không nhớ mình vào phòng bằng cách nào.
Rượu này… thật sự không phải rượu bình thường…
Phản ứng của Lý Nãi Ấu vẫn còn có chút chậm chạp. Cậu sững sờ trợn mắt nhưng mang tai lại lặng lẽ ửng đỏ.
Không chỉ khó uống mà sau khi uống xong cậu thậm chí còn có một giấc mơ…như vậy…
Tất nhiên, Lý Nãi Ấu thừa nhận điều này cũng có thể là do cậu có chút nhớ Quan Bái.
Tim cậu vẫn còn đang đập nhanh vì giấc mơ vừa rồi, không biết do rùa đen nhảy xuống ngay tại chỗ hay vì mơ thấy Quan Bái đang hôn mình.
Với lại không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một giấc mơ thôi nhưng mà loại xúc cảm này lại vô cùng rõ ràng. Lý Nãi Ấu cảm thấy tai và cổ của mình như phát sốt.
Cậu không nhớ nổi tối hôm qua mình trở về phòng bằng cách nào. Cậu chỉ nhớ là mình bóp bơ lên bánh, nhìn Quan Bái đoạt giải trong phòng phát sóng, rồi cậu uống rượu sau đó chóng mặt tắt livestream rồi không nhớ gì nữa.
Vả lại rượu này…
Lý Nãi Ấu do dự chạm vào môi mình. Cậu cảm thấy miệng mình dường như hơi sưng lại, không biết có phải bị dị ứng hay không nữa.
Lý Nãi Ấu mở điện thoại lên. Đầu tiên là nhận được lời chúc mừng sinh nhật dài từ từ La Sâm và một email không có chủ đề. Lý Nãi Ấu còn chưa kịp mở ra thì nheo mắt lại, chóng mặt để điện thoại xuống.
Bởi vì đầu của cậu thật sự rất đau.
Lý Nãi Ấu ỉu xìu thu mình vào trong chăn. Đầu óc cậu trống rỗng chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng rồi Lý Nãi Ấu chợt nhớ ra Quan Bái không có nhà, Thúy Cúc còn chưa có ăn cơm.
Thế là Lý Nãi Ấu chậm rãi bò xuống giường, chuẩn bị mở đồ hộp cho Thúy Cúc. Con người bỏ một bữa thì không sao nhưng mèo con không thể nhịn đói.
Sau đó Lý Nãi Ấu mở cửa.
Sau đó Lý Nãi Ấu ngây dại.
–Trước mặt cậu là một bồn cây cảnh khổng lồ cao gần bằng cả bức tường. Nhìn nó giống với một vòng sinh thái nho nhỏ, có hòn non bộ, có cây xanh, có dòng nước. Bên trong bồn là rong rêu xanh tươi bắt mắt. Dòng suối chảy róc rách, phía trên còn có sương mù tĩnh lặng lượn lờ.
Bên cạnh non xanh nước biếc là bàn ăn. Phía sau bàn ăn có một người đang ưu nhã cầm thìa, chậm rãi uống canh gì đó trong bát, Quan Bái.
Lý Nãi Ấu cảm thấy như thể mình vẫn còn đang nằm mơ.
“Ca ca…”
Ánh mắt Lý Nãi Ấu điên cuồng nhìn chằm chằm vào bồn cây cảnh và trên người Quan Bái. Cậu thậm chí còn không biết nên nhìn bên nào lâu hơn, một lúc sau mới mở miệng nói năng lộn xộn. “Đây là, anh, em…”
“Một món quà sinh nhật khác.” Quan Bái nói.
Quan Bái cảm thấy Lý Nãi Ấu sắp ngất đi.
Anh nhìn thiếu niên lon ton phóng tới bên bồn cây cảnh. Đầu tiên Lý Nãi Ấu dùng tay cẩn thận chạm vào tảng đá xây trong hòn non bộ, sau đó tiến lại gần cẩn thận phân biệt xem tảo là thật hay giả, cuối cùng là duỗi một chút đầu ngón tay chạm vào mặt nước lạnh buốt.
Thúy Cúc bên cạnh cũng vô cùng thích tòa cảnh quan trong nước này. Nó đung đưa cái đuôi của mình, dùng móng chân chạm vào cột nước đang chảy bên trong rồi tò mò thè đầu lưỡi ra liếm một cái.
Khóe môi của Quan Bái hơi nhếch lên.
“Cảm ơn ca ca.”
Lý Nãi Ấu kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp nói, “Em, em thích lắm nhưng mà lúc trước không phải anh không muốn—”
“Coi như bồi thường chậu trầu bà cho em.”
Quan Bái đặt muỗng xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Chẳng qua những thứ như nước với cỏ bình thường tự em phải chăm sóc.”
Trước đó Lý Nãi Ấu đi siêu thị mua một chậu trầu bà thì không có vấn đề gì. Nhưng tối hôm đó khi cậu kiểm tra các phương pháp chăm sóc nó thì bất ngờ phát hiện ra loài cây này không thể nuôi chung với mèo con.
–Vì vậy chậu trầu bà hèn mọn này mới vừa đứng vững trong nhà Quan Bái được hai tiếng đồng hồ thì đã bị Lý Nãi Ấu vội vàng gói ghém rồi gửi đến nhà Tề Nhất Minh ngay trong đêm.
Lý Nãi Ấu: “Ừm.”
Lý Nãi Ấu không ngờ rằng Quan Bái vẫn luôn nhớ chuyện mình muốn mua một bồn cây cảnh trong siêu thị.
Cậu cụp mắt nhìn ngón chân, cảm giác tim mình đập nhanh hơn một chút.
Lý Nãi Ấu ôm Thúy Cúc vào lòng, một người một mèo nhìn chằm chằm bồn cây cảnh một lúc. Lúc sau cậu đột nhiên quay đầu lại ngơ ngác hỏi, “Ca ca, anh mới vừa nói, đây là… một món quà sinh nhật khác sao?”
“Vậy nói cách khác, trước lúc này, em còn có một quà khác rồi hả?” Lý Nãi Ấu do dự nhìn Quan Bái.
Quan Bái cũng ngước lên nhìn cậu, nét mặt u ám không rõ nhưng vẫn không hề nói một lời.
Không biết có phải là ảo giác của Lý Nãi Ấu hay không, cậu cảm giác tâm trạng hôm nay của Quan Bái có vẻ rất tốt. Tuy rằng vẻ mặt vẫn không lạnh không nhạt nhưng mà ánh mắt nhìn cậu lại có vẻ dịu dàng hơn.
Thế là tâm tình của Lý Nãi Ấu cũng trở nên rõ ràng.
Cậu đang nghĩ rằng ca ca có tâm trạng tốt như vậy là bởi vì tối hôm qua mới nhận được giải thưởng. Mình về sau sẽ chăm chỉ vẽ nhiều hơn mới được…
Nhưng mà Quan Bái vẫn im lặng chỉ nhìn chằm chằm vào cậu. Lý Nãi Ấu cảm giác có gì đó không ổn bởi vì cậu cảm thấy Quan Bái dường như đang đợi cậu nói điều gì đó.
Lý Nãi Ấu có chút mờ mịt, bởi vì cậu thật sự không biết một món quà sinh nhật khác là gì.
“A, em biết rồi.”
Lý Nãi Ấu bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay ra vẻ “em biết mưu kế của anh rồi”, nói: “Anh về sớm như vậy quả thật cũng coi như là một món quà rất tốt.”
“Chẳng qua bây giờ mới mười giờ hơn, sáng nay anh về lúc mấy giờ?”
Lý Nãi Ấu lờ mờ nói, “Hôm qua ở đó anh ngủ có ngon không? Em thấy Thiệu Cát đăng ảnh trong vòng bàn bè. Tối hôm qua mọi người cùng nhau ăn mừng…”
Sau đó Lý Nãi Ấu nhìn nụ cười của Quan Bái dần dần phai nhạt.
Lý Nãi Ấu tỉnh tỉnh mê mê không biết xảy ra chuyện gì nhưng cậu vẫn cảm giác được tâm trạng của Quan Bái có vẻ như không ổn. Đồng tử của Quan Bái dường như co rút lại, sức mạnh của bàn tay đang cầm muỗng cũng thay đổi dường như đột nhiên trở nên lớn hơn. Mặc dù Quan Bái chưa nói gì nhưng đôi mắt của anh vẫn dán chặt trên khuôn mặt Lý Nãi Ấu.
Lý Nãi Ấu vô cùng mờ mịt.
“Anh, anh có muốn ăn bánh ngọt không?”
Lý Nãi Ấu cẩn thận lấy lòng, “Hôm qua em có để lại một chút. Ăn rất là ngon. Cốt bánh làm bằng sô cô la, ở trên còn có tự tay em vẽ…’
“Không cần.”
Quan Bái đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu giống như đang ngấm ngầm chịu đựng điều gì đó, hồi lâu mới lạnh lùng mở miệng: “Anh ăn rồi.”
–Cái bánh ngọt Squirtle bị Lý Nãi Ấu bóp thành từng mảnh nhỏ trong lúc hai người hôn nhau đã bị Quan Bái ném vào thùng rác sau khi ôm Lý Nãi Ấu bất tỉnh nhân sự vào phòng ngủ.
Lý Nãi Ấu trợn tròn mắt, bởi vì cậu không ngờ Quan Bái thế mà lại không khách khí như vậy.
“Anh… Anh ăn hết rồi à?”
Lý Nãi Ấu ngây người một chút, chốc sau mới chần chừ mở miệng: “Thật ra, thật ra cũng không phải không được, dù sao cũng là em cố ý để lại cho anh.”
Quan Bái lạnh lùng không nói gì.
Lý Nãi Ấu ấp úng trong chốc lát nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu tò mò hỏi: “Nhưng có thật là anh đã ăn hết không? Bởi vì một miếng lớn—”
“Im lặng.”
Quan Bái nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngồi xuống ăn canh đi.”
–
Tề Nhất Minh đã buồn cười sắp chết rồi.
“À thì, tôi xin phép đươc tóm tắt hoàn cảnh bi đát của bạn cậu trước đã…”
Tề Nhất Minh che ngực, hơi thở mong manh nhìn Quan Bái.
Cậu ta cố làm cho vẻ mặt của mình trông nghiêm túc nhưng một tiếng cười sằng sặc vẫn bật ra từ trong cổ họng: “Ha ha ha ha ha ha ha. Cho nên chuyện chính là, một cậu bé dễ thương sống trong nhà bạn của cậu đã uống quá nhiều. Cậu bé nhiệt tình thú nhận với bạn của cậu rất nhiều chuyện, còn hỏi bạn của cậu có thích cậu ta không, cậu, bạn của cậu đã thừa nhận…”
“Thế là cậu bé đó hôn bạn của cậu, bạn của cậu cũng hôn cậu bé này. Sau đó bạn của cậu nghĩ, nghĩ là bọn họ coi như đã ở bên nhau…”
“Sau đó bạn của cậu cả đêm trằn trọc không ngủ, lắp một hòn non bộ trị giá ba vạn, đồng thời còn nấu canh giải rượu trong hai tiếng đồng hồ…”
Đôi mắt Tề Nhất Minh không ngừng chớp chớp nhưng vẫn có thể nhìn thấy nước mắt lập lòe trong mắt, “Kết quả ha ha ha ha ha ha ha…. Kết quả bạn của cậu phát hiện, sau khi cậu bé tỉnh rượu, người ta con mẹ nó quên hết chuyện tối hôm qua ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”